08. Rải thóc thành thuyền vượt biển sương (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Rải thóc thành thuyền vượt biển sương (1)

Đại đạo sinh âm dương, âm dương sinh vạn vật.

Thiên địa từ xa xưa đã tồn tại hai khí âm dương. Dương khí ôn hòa, người tu tiên gọi là linh khí, dùng để hấp thụ khi tu hành; âm khí lạnh lẽo, rất khó khống chế, dễ phản phệ. Suốt mấy ngàn năm qua, âm tu bị tiên giới xem là "lầm đường", là "ma đạo".

Trong kiếp nạn đó, âm khí lan tràn khắp tam giới, gây nhiễu loạn dương khí trong cơ thể tu sĩ. Vô số người bị hàn tính ăn mòn kinh mạch, kim đan cùng thần hồn, không khống chế được mà sa vào "ma đạo" —— Đây là kiếp nạn của người tu tiên, vậy nên gọi là "tiên họa".

Phương Tri Uyên thật sự không muốn để Lận Phụ Thanh rời Thái Thanh Đảo. Y không bao giờ muốn nhớ đến đoạn thời gian khi Lận Phụ Thanh vừa mới nhập ma. Đó là nỗi ám ảnh mà y không thể nào nhìn lại, chỉ chạm vào một chút, mỗi dây thần kinh đều căng đến nhức nhối. Y không muốn để Lận Phụ Thanh một lần nữa bước vào khởi đầu của bi kịch... để rồi biến thành một bộ dạng gầy yếu với mái đầu bạc trắng.

"Ta tâm ý đã quyết, nhất thiết phải đi."

Sáng hôm sau, Lận Phụ Thanh ngồi ở hòn đá trên hồ sen của mình, nói bằng ngữ điệu bình đạm như thể là đã cân nhắc cả đêm. Nhưng Phương Tri Uyên cảm thấy hắn ngay từ đầu đã quyết tâm muốn đi chuyến này.

"Hay thật." Phương Tri Uyên đứng sau Lận Phụ Thanh, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo, "Cơ Nạp rốt cuộc là kẻ nào, đáng để ngươi..."

Hắn nghiến răng, giọng trầm xuống "... Để ngươi thích như thế!"

"Ai nói ta thích y." Lận Phụ Thanh bình tĩnh liếc nhìn Phương Tri Uyên, "Ta không thích Cơ Nạp một chút nào."

Hồ nước trong vắt, một con cá chép linh bơi tới, trong miệng ngậm một dây cột tóc trắng có hoa văn mây bay. Lận Phụ Thanh dùng ngón tay câu lên, tùy tiện cột lại mái tóc. Hắn rũ mắt, có chút xa cách khó diễn tả thành lời, như màn sương buông xuống: "... Chẳng qua... Cơ Nạp tinh thông bấm quyết, biết nhìn trộm thiên cơ, ta có chuyện thật sự không thể bỏ qua, cần phải thỉnh giáo y."

Phương Tri Uyên trầm mặc không nói.

Lúc này, y mơ hồ cảm thấy trước mắt mình không còn là tiểu sư ca thanh nhã xuất trần trong trí nhớ, mà là huyền bào Đế Quân từng chấp chưởng ma đạo, nhìn khắp thiên hạ. Tựa như có một màn tuyết lạnh lẽo ngăn cách, Phương Tri Uyên khó lòng nhìn thấu hắn.

"A Uyên," Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ trêu, "Ghen à?"

Phương Tri Uyên dời mắt, không hé răng.

Kỳ thực không có nhiều thứ khiến y lo ngại, Lận Phụ Thanh tuyệt đối sẽ không hại người nhà, làm sư huynh đệ hơn trăm năm rồi, giữa bọn họ không thiếu loại tín nhiệm này. Y chỉ sợ duy nhất một chuyện là Lận Phụ Thanh gạt y... làm ra chuyện gì tự thương hại bản thân mình.

Lận Phụ Thanh nghiêm túc nói: "Đừng làm loạn, ta thích ngươi."

Nhấn mạnh chữ ngươi.

"..." Phương Tri Uyên không nhịn được, bên tai hơi đỏ lên. Y buồn bực thở dài: "Nói hươu nói vượn...!"

"Hơn nữa, đến Kim Quế Thí không phải chỉ vì Cơ Nạp. Lần này không chỉ ta phải đi... ba sư đệ sư muội của ngươi cũng phải đi."

Lận Phụ Thanh dứt lời, lấy ra một con hạc giấy nhỏ từ trong túi càn khôn: "Sáng nay ta vừa nhận được tin, đứng đầu tông môn thí là đứa nhỏ Thẩm Tiểu Giang kia. Ừm... ta cũng muốn đưa nó theo."

"Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?" Phương Tri Uyên ngẩn ra, xem chừng ý của Lận Phụ Thanh là muốn vét hết Hư Vân Tông vào đời.

"Phải. Dưới tổ lật không có trứng lành. Thế ngoại đào nguyên tuy tốt đẹp, nhưng một khi Càn Khôn Quy Nguyên trận bị phá —— mấy đệ tử chân truyền chúng ta không sao, nhưng vẫn còn những người ngoại môn tu vi thấp, không thế không lực, ngươi nói bọn họ làm sao sống nổi."

"Thời niên thiếu, ta cũng từng cảm thấy mình không gì không làm được. Chỉ là một Hư Vân Tông chừng mấy trăm người, một thanh kiếm là đủ che chở thỏa đáng." Lận Phụ Thanh nhàn nhạt nói, "Kết quả thế nào ngươi đã thấy rồi đó, ta vừa nhập ma, Hư Vân Tông lập tức tan nát. May mắn sống lại một lần, không thể giẫm lên vết xe đổ đó."

"May mắn sống lại một lần," Sắc mặt Phương Tri Uyên càng lúc càng khó coi, "Sao ngươi không tập trung vào chuyện làm thế nào để chính mình không nhập ma nữa!?"

Lận Phụ Thanh nhìn y, mỉm cười trấn an: "Đề phòng chu đáo thôi mà, đâu phải ngươi không hiểu chuyện này!"

"..."

Phương Tri Uyên rầu rĩ day thái dương, hồi lâu sau mới thở dài: "Thôi, ta... chậc."

Y không nói tiếp "ta" thế nào, nhưng Lận Phụ Thanh biết, người này đã thỏa hiệp.

......

Mọi người đều biết, Hư Vân Tông chủ Doãn Thường Tân là chưởng quầy phủi tay, trước nay chả quản cái gì.

So sánh vậy cũng không ổn lắm, nhưng ở một góc độ nào đó, Doãn Tông chủ chính là linh vật trấn núi —— Chẳng qua tu vi Độ Kiếp kỳ, quả thật có chút dọa người.

Người thật sự quản lý Hư Vân tứ phong là đại sư huynh Lận Phụ Thanh. Mọi người cũng biết, trên dưới Hư Vân Tông ai ai cũng yêu quý đại sư huynh, cho nên đại sự tầm cỡ như "Rời đảo đến Lục Hoa Châu, tham gia cuộc tỷ thí long trọng bậc nhất tiên môn", chẳng qua cũng chỉ cần Lận Phụ Thanh nói một câu thôi.

Đại sư huynh kêu đi, vậy thì đi.

Nhưng trước khi khởi hành, Lận Phụ Thanh còn lôi kéo Phương Tri Uyên đi gặp một người.

Ở phía tây nam chủ phong là ngọn núi Bách Đoàn, động phủ của đệ tử chân truyền thứ năm của Doãn Thường Tân, Tống Hữu Độ.

Lận Phụ Thanh cùng Phương Tri Uyên men theo ký ức mà đi vào núi, cuối cùng đến một hang động ở sâu bên trong. Trước sơn động dựng một bia đá, viết ba chữ "Hang Luyện Khí" to đùng, phía dưới thêm hai hàng chữ nhỏ: Có lắp cơ quan, người ngoài miễn vào.

Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên không tính là người ngoài, cả hai đi vào bên trong. Bên trong tối đen, dần dần truyền đến chuỗi âm thanh có quy luật, "binh" một tiếng lại "bang" một tiếng, hẳn là trạng thái "bình thường".

Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ bấm một quyết chiếu sáng, lẩm bẩm nói: "Động của Tiểu Ngũ vẫn u ám như vậy."

Phương Tri Uyên nâng cằm, ra hiệu đi về phía trước: "Bản thân hắn còn u ám hơn."

Hai người vừa nói vừa đi về phía cuối, nhìn thấy sâu trong hang động này điểm hai ngọn đèn linh thạch, chính giữa là một lò luyện khí cháy hừng hực, trên mặt đất la liệt linh kiện luyện khí. Trước lò, một người trẻ tuổi gầy gò ngồi khoanh chân, bóng người dài ngoằng hắt lên vách đá, đúng là u ám như quỷ.

Người kia quần áo mướt mồ hôi, tay áo xắn đến tận bả vai, lộ ra cánh tay săn chắc. Tay trái hắn đỡ một đầu cơ giáp, tay trái cầm cây búa nhỏ màu đen gõ không ngừng, âm thanh đinh tai nhức óc.

Đệ tử chân truyền thứ năm của Hư Vân Tông, Tống Hữu Độ, là một khí tu.

Lận Phụ Thanh chịu không nổi tạp âm ồn ào như quỷ kia, gọi một tiếng: "Hữu Độ."

Binh bang binh bang, binh bang binh bang... binh bang binh bang!

Rõ là không nghe thấy.

Phương Tri Uyên nâng đao, cũng không rút vỏ, chĩa lên trần sơn động đập một cái. Lận Phụ Thanh muốn ngăn lại nhưng không kịp.

Ầm ầm ầm...

Không có cái gì sụp đổ ở đây cả. Chỗ này là phòng luyện khí mà cuồng ma luyện khí tự mình dựng nên, nhìn bề ngoài chỉ là một sơn động tăm tối, kỳ thật là gian phòng vững chãi như thiết, e rằng tu sĩ Kim Đan kỳ dốc hết toàn lực đập một phát cũng không mảy may lay động.

Chẳng qua, cách hiệu quả nhất để lấn át tạp âm chính là tạo ra một tạp âm lớn hơn ——

Khí tu trẻ tuổi rốt cuộc cũng phát hiện có người đến, quay đầu lộ ra một đôi mắt cá chết, nhìn thấy đầu tiên là Lận Phụ Thanh khoác áo lông cừu bấm quyết chiếu sáng.

Tống Hữu Độ còn đang cắn một khối linh thạch giữa răng, hàm hồ nói: "Ồ, ài ư huân đói? Nồi."

Đều là người tu tiên đã tích cốc, ở đây không có ai đói.

... Đương nhiên cũng không có nồi.

Cũng may Lận Phụ Thanh nghe hiểu lời ngũ sư đệ của hắn —— Đại sư huynh tới? Ngồi.

Phương Tri Uyên ôm đao, từ sau lưng Lận Phụ Thanh bước ra, ánh mắt oán giận: "Chỗ của ngươi giăng cơ quan khắp nơi, có một tấc nào là cho người khác ngồi sao?"

Tống Hữu Độ kinh ngạc mở to mắt: "ao hị ư huân cũng đói? Cóc chi ì ao."

—— Sao nhị sư huynh cũng tới? Có chuyện gì sao?

Nhắc đến chuyện này, Phương Tri Uyên liền hít thở không thông, lạnh lùng hừ một tiếng: "Đại sư huynh của ngươi muốn đưa các ngươi đi Lục Hoa Châu dự Kim Quế Thí, cần một túc chu đi đường, ngươi mất bao lâu mới dọn xong thuyền?"

Tống Hữu Độ không có hứng thú: "Kin kế hí? À hứ ì?"

—— Kim Quế Thí? Là thứ gì.

"Tiểu Ngũ, lúc ăn không nói chuyện, gặm linh thạch miễn lên tiếng." Lận Phụ Thanh không nhịn nổi nữa, bước đến moi linh thạch trong miệng hắn ra, "Kim Quế Thí là... khụ, là yến hội có rất nhiều khí tu tu vi cao thâm tụ tập. Ngươi sẽ thích."

Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp cuồng ma luyện khí phải nhắc đến khí tu... Năm xưa ma tu dưới trướng hắn có không ít kẻ tính tình kỳ quái, hắn tất nhiên rất thành thạo chuyện này.

Tống Hữu Độ vốn đang định nói một câu "Đệ không ăn linh thạch", nghe đến đây thì chấn động, ném đầu cơ giáp xuống: "Túc chu ngày mai... Không, nếu đại sư huynh chịu giúp đệ vẽ trận, đêm nay có thể hạ thuyền!"

Lận Phụ Thanh đắc thủ, trên mặt không lộ ra thái độ gì: "Không vội, đêm nay ngươi và tứ sư tỷ của ngươi cứ chuẩn bị ổn thỏa, ngày mai chúng ta xuất phát."

Tống Hữu Độ gật đầu: "Được, mấy ngày nay đệ cải tạo một mớ pháp bảo thông dụng, để đệ đưa sư huynh mấy thứ."

Hắn chổng mông lục lọi trong đống đồng nát sắt vụn, ôm ra một đống pháp bảo đủ kiểu, muốn ấn hết vào ngực Lận Phụ Thanh.

Phương Tri Uyên vội ngăn lại, cười lạnh: "Tống Ngũ, ngươi muốn chết à!? Bẩn như vậy cũng không biết dùng một cái khiết tịnh quyết?"

Tống Hữu Độ ngẩn người: "Phương nhị sư huynh... Đệ đúng là không biết dùng khiết tịnh quyết."

Phương Tri Uyên: "... Phế vật."

Lận Phụ Thanh vừa tức vừa buồn cười, tự thu gom đồ vật bỏ vào túi càn khôn, lại tranh thủ lúc hai người kia cãi nhau ỏm tỏi mà vào trong tìm túc chu. Trong tay hắn nhặt ra được một chiếc thuyền gỗ to cỡ quả hạch đào.

"Một hạt thóc băng qua đại dương", túc chu chính là loại pháp bảo đi đường thông dụng nhất, chỉ cần có đủ linh lực, có thể biến thành thuyền lớn chở được trăm người. Tuy nhiên, khởi động túc chu cần một lượng linh thạch rất lớn, tiên gia bình thường dùng không nổi.

Lận Phụ Thanh bấm tay niệm chú, nâng tiểu túc chu lơ lửng giữ không trung, bắt đầu kết phù vẽ trận.

Tụ linh trận tự động hấp thụ thiên địa linh khí...

Linh lưu trận nâng cao hiệu suất linh thạch...

Khinh phong trận giảm nhẹ tải trọng cho thuyền...

Đây đều là trận pháp cấp thấp đối với Ma Quân, không cần dùng đến đầu óc. Lận Phụ Thanh kết trận cực nhanh, đầu ngón tay như ngọc vẽ ra những hoa văn phức tạp, ánh sáng lóe lên.

Nháy mắt, hai trận chồng lên nhau, rồi ba trận chồng lên nhau...

Tống Hữu Độ quay đầu lại nhìn, vừa vặn thấy Lận Phụ Thanh bình thản chụp thêm bảy, tám trận phòng ngự gia cố vững chắc, sợ đến mức tròng mắt suýt rơi ra ngoài.

"Đại, đại sư huynh... huynh..."

Khí tu trẻ tuổi dại ra, nuốt một ngụm nước bọt, kinh hoảng nói: "... Huynh bế quan tìm được đại năng thượng cổ trận tu à?"

Lận Phụ Thanh thản nhiên đáp: "Đúng vậy, ta may mắn, vô tình được một đại ma đầu truyền thừa."

==========

Ngày kế, trời trong mây thẳm.

Trên Hư Vân chủ phong, năm tiên nhân trẻ tuổi tụ lại.

Lận Phụ Thanh vẫn là một thân áo trắng không nhiễm bụi trần, tìm chỗ bóng cây mát mẻ lười biếng mà ngồi. Phương Tri Uyên đứng bên cạnh, lưng dựa thân cây, hơi bực bội mà thấp giọng quát: "Nha đầu ngốc Diệp Hoa Quả sao còn chưa tới?"

Tuân Minh Tư ôn hòa khuyên nhủ: "Nhị sư huynh đừng nóng nảy, Minh Tư vừa hỏi thăm, Hồi Xuân Phong đáp tứ sư muội đã xuống núi, có lẽ cũng sắp đến rồi."

Bên vách đá, gió thổi lồng lộng.

Một con thuyền gỗ to lớn neo đậu ở nơi lưng chừng đó, cao ba trượng, mũi tàu khắc ba đầu ác long, hai cánh mô phỏng cánh phượng hoàng, khiến người khác nhìn thấy mà phát run. Bóng của con quái vật khổng lồ này bao trùm lên Tống Hữu Độ đang kiểm tra một lần cuối cùng. Hắn quay đầu lại, hờ hững nói: "Có thể dong thuyền."

Lận Phụ Thanh đột nhiên nhìn về phía một thiếu niên duy nhất đang toát ra khí chất "ta cùng chư quân không hợp", mở miệng cười hỏi: "Thế nào, hoành tráng không?"

... Thẩm Tiểu Giang đứng một góc, hai chân mềm nhũn, mắt lấp lánh: "Hoành, hoành tráng..."

—— Thương thay đệ tử ngoại môn Thẩm Tiểu Giang, chỉ là một con gà nhép Dẫn Khí tầng ba, vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra vì sao mấy vị sư huynh sư tỷ chân truyền này rời đảo lại muốn mang theo một đứa tầm thường như nó!?

Đứa nhỏ này nhận được nhạn giấy báo tin xong sửng sốt suốt một canh giờ, tát mình hai cái bạt tai xong mới miễn cưỡng xác nhận đây không phải là mơ.

Sau đó nó hồi hộp cả đêm không ngủ được...

Đột nhiên, từ xa xa, có một bóng người hoảng loạn chạy trên đường núi. Người nọ đến gần, hiện rõ là một cô nương xinh xắn trong y phục màu lục. Mọi người nhìn sang, thấy cô nương này tóc tai tán loạn, nghiêng ngả lảo đảo thở hồng hộc, vẻ mặt rụt rè, lắp bắp nói: "Xin, xin, xin xin lỗi...!! Muội muội muội muội, đến muộn, đại sư huynh!!"

Thẩm Tiểu Giang nhận ra cô nàng, vội hành lễ nói: "Đệ tử ngoại môn Thẩm Tiểu Giang, tham kiến ——"

Cô nương áo lục căn bản không chú ý đến đứa nhỏ này, nàng vội đến độ sắp khóc tới nơi, liên tục vẫy tay, nói năng lộn xộn: "Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi!! Vừa rồi vừa rồi, vừa rồi có đứa bé ngoại môn sinh bệnh, muội muội muội muội cho nó uống thuốc xong đã ——"

Chân nàng vô ý dẫm góc váy, ngã oạch một phát, đúng tiêu chuẩn chó gặm bùn: "—— Á, ôi!!"

Thẩm Tiểu Giang: "... Diệp tứ sư tỷ."

Xấu hổ muốn chết.

Tuân Minh Tư thấy mãi quen rồi, mặt giãn ra, cười nói: "Tốt quá, đông đủ rồi."

Tống Hữu Độ vỗ tay một phát: "Đệ đi dong thuyền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro