40. Tử Vi tính trộm nhìn Bắc Đẩu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Tử Vi tính trộm nhìn Bắc Đẩu (2)

Ba ngày sau, kết quả Kinh Quế Thí được công bố. Lần này có thể nói là xưa nay hiếm có.

Nhan Viện trưởng của Thức Tùng Thư Viện từng nói, ông kính sợ thế hệ này.

Tinh anh kỳ tài hiển lộ, quả thật như muôn sao tranh nhau chiếu rọi, hết thảy đều được kỳ Kim Quế Thí này phản ánh toàn vẹn. Thiên tài tụ tập chú định là một hồi nhiệt huyết sục sôi, chấn động tiên giới, thế nhưng ——

Nửa chừng, phượng hoàng tuyết Mục Tình Tuyết bỏ đấu, huynh đệ Chu Kỳ Phương gia bỏ đấu, Phù Dung Các Hạ y tiên bỏ đấu, Hư Vân Lận Phụ Thanh... bỏ đấu.

Cuối cùng, Hư Vân lâu nay lánh đời lại trở nên vô cùng nổi bật.

Thẩm Tiểu Giang tại trường thi phá cảnh Trúc Cơ, tu vi lót đường, thế nhưng chung cuộc chen chân vào được nhóm giữa.

Ngũ đệ tử Tống Hữu Độ, quỷ tài khí tu, tu sĩ có tu vi cao hơn cũng chưa chắc dám đấu với hắn, sợ sơ sẩy một cái bị hắn "xả giận", cuối cùng xếp hạng hai mươi hai toàn bảng, đứng nhất trong nhóm khí tu.

Tam đệ tử Tuân Minh Tư, tuy bại một trận dưới tay tiểu yêu đồng, nhưng tài nghệ cùng trình độ âm vận là không thể nghi ngờ, cuối cùng xếp thứ mười.

Tứ đệ tử Diệp Hoa Quả, y kiếm song tu, kiếm đạo có thể sánh ngang Kiếm Cốc đại sư huynh Hiên Viên Ý, chỉ kém một chút về tu vi, chung cuộc xếp thứ năm.

Nhưng mà, bọn họ dù có chói lọi bao nhiêu cũng phải xếp sau một cái tên.

Phương Tri Uyên.

Đứng đầu Kim Quế Thí, nhận được vòng nguyệt quế kim quế.

Trước đó một tháng, không ai có thể ngờ được họa tinh Phương gia năm nào lại có thể một bước lên trời tại Kim Quế Thí, xếp hạng nhất, vinh quang vô thượng.

"—— Khốn nạn!!"

Chu Kỳ Phương phủ, gia chủ Phương Thính Hải mặt mày dữ tợn, phất tay áo hất đổ bàn trà, trà cụ bằng gốm men xanh giá trị mấy vạn linh thạch rơi trên mặt đất vỡ nát.

"Nghiệt súc đó... Nghiệt súc đó!!"

Phương Thính Hải mắt đỏ quạch, lẩm bẩm: "Thật sự là kiếp nạn Phương gia sao. Sớm biết như vậy, lúc trước nên thẳng tay giết chết...!!"

Ngoài cửa một trận ồn ào, tiếng tôi tớ kinh hô khắp nơi.

"Ôi chao, thế tử..."

"Thế tử, ngài không thể vào..."

Thế tử Phương Xích Kỳ nghiêng ngả lảo đảo mà tiến vào, điên điên khùng khùng —— Gã hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, không còn chút nào dáng vẻ anh tuấn phong lưu trước kia, chỉ sót lại thân hình gầy gò, hai má hõm sâu, giống hệt một quỷ bệnh lao.

"Phụ, phụ thân... Phụ thân!"

Phương Xích Kỳ hai mắt trố ra, run rẩy vỗ ngực mình. Gã đã thành một phế nhân, nói mấy câu lại phải há mồm thở hồng hộc.

"Phương, Phương Tri Uyên, tiểu nghiệp chướng kia... Đáng chết! Đáng chết! Người phải... phải trả thù... trả thù cho con!!"

Ánh mắt Phương Thính Hải tràn đầy vẻ phiền chán. Lão vẫy tay lệnh người đỡ Phương Xích Kỳ trở về.

Đêm hôm đó, lão nghĩ vẫn còn nửa đan tâm của Phương Tri Uyên trong tay, quyết định bỏ vốn gốc, tự mình xuống nước mời Hạ Định Lan đến, muốn giữ lại cái danh thiên tài cho đích trưởng tử. Không ngờ Hạ Đinh Lan chân trước vừa đến, chân sau đã thấy người hầu mà lão phái đi lấy đan tâm kinh hoảng chạy lại, báo rằng mật đạo có người mở, đan tâm mất tăm mất tích...

Phương Thính Hải khi đó nộ khí công tâm, suýt phun một búng máu.

Xong rồi, xong rồi, xong rồi...

Nghiệp lớn của lão, mưu đồ của lão, hết thảy đều sụp đổ rồi...

—— Không so sánh thì không có đau thương, Phương Tri Uyên suốt đêm luyện đan nhập thể, đau đớn không hề kém Phương Xích Kỳ một phân, nhưng đến ngày hôm sau đã nhìn như không có việc gì. Còn Phương Xích Kỳ từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa bao giờ trải qua loại trọng thương cả thể xác lẫn tinh thần như vậy, được Hạ Đinh Lan giữ mạng cũng trở nên tàn phế, nằm liệt giường mấy ngày không dậy nổi. Tính tình gã lại thay đổi hoàn toàn, suốt ngày than trời khóc đất, Phương Thính Hải cũng hao hết kiên nhẫn.

Phương Thính Hải sao lại không muốn trả thù? Lão hận không thể đem Phương Tri Uyên ra băm vằm thành ngàn mảnh. Suy cho cùng, nếu những chuyện bẩn thỉu năm xưa bị bại lộ, Phương gia xem như đi đời. Nhưng Kim Quế Cung quyết tâm bảo hộ họa tinh này, Phương Thính Hải lão có bao nhiêu bản lĩnh mà đòi chạm vào người được Lỗ Tiên Thủ bảo vệ?

Chuyện tới nước này, cơ hồ hơn nửa tiên giới đang âm thầm nghị luận, nói Chu Kỳ Phương gia e rằng trăm năm nữa cũng chưa gượng dậy nổi...

Lúc này, cõi lòng Phương Tri Uyên lại không chút gợn sóng.

Đời trước y cũng đứng đầu, lặp lại thêm một lần mà thôi, không có gì để kích động. Y không rảnh rỗi để kích động, y muốn đích thân đưa Lận Phụ Thanh đi.

Đứng trước túc chu to lớn sang trọng của Tử Vi Các, Lận Phụ Thanh vẫn một kiện áo trắng lông cừu, tóc buộc đơn giản, phong thái đẹp đẽ vô song. Cơ Nạp đứng cách vài bước, yên tĩnh chờ sư huynh đệ bọn họ cáo biệt.

Ánh mắt Lận Phụ Thanh trong vắt, chỉ nói với Phương Tri Uyên một câu: "Chờ ta trở lại."

Phương Tri Uyên môi mỏng khẽ động, tựa hồ có ngàn lời muốn nói, rốt cuộc lại chẳng nói nên lời.

Y nặng nề nghĩ: So với đời trước sớm hơn ba ngày. Trước kia, tiểu sư ca nhiệt tình ăn mừng y đứng đầu Kim Quế Thí, còn cùng y uống rượu.

Lận Phụ Thanh xoay người bước đi.

Phương Tri Uyên trầm mặc nhìn một thân áo trắng bước lên túc chu. Túc chu khởi động, mang theo kình phong bay đi.

Lận Phụ Thanh vẫn luôn đứng ở đuôi thuyền, nhìn về hướng Lục Hoa Châu. Hắn đứng đó chừng nửa canh giờ, đến khi y phục bị gió thổi đến xộc xệch mới nhẹ thở ra một hơi, trở lại khoang thuyền.

......

Tử Vi Các không xa Lục Hoa Châu, đến chạng vạng, tòa lầu các thần bí đã xuất hiện trong tầm nhìn.

Tử Vi Các không thuộc về một châu lục nào mà treo lơ lửng trên đỉnh núi, cảm giác chỉ cần vươn tay là hái được sao trời. Túc chu hạ xuống trước cổng lớn cổ xưa mà trang trọng, cửa chậm rãi mở ra giống như một con thú khổng lồ hé mắt.

Rời khỏi túc chu, Cơ Nạp vẫy lui mọi người, sau đó nói với Lận Phụ Thanh: "Mời đi theo ta."

Lận Phụ Thanh một đường theo Cơ Nạp vào trong. Dọc lối đi có thể nhìn thấy đệ tử Tử Vi Các vận trường bào chậm rãi bước đi, vẻ mặt hờ hững, thấy Thánh Tử đều nghiêm chỉnh hành lễ, quả thực rất có khí chất tiên đồng ngọc nữ không nhiễm bụi trần.

Cơ Nạp dùng nghi lễ trang trọng tiếp đãi hắn. Hai người trước hết gặp mặt các vị trưởng lão, toàn bộ đều là đại năng Nguyên Anh kỳ trở lên.

Nhắc đến Vương Chiết, người này vốn là một hộ pháp của Tử Vi Các, nề nếp giữ kẽ, tu vi thâm sâu, phẩm hạnh tốt, tầm nửa tháng trước đột phá Nguyên Anh, từ đó mới thăng lên làm trưởng lão.

Nhóm trưởng lão Tử Vi các cũng cảm thấy sự tình lộn xộn, mặt mày ủ ê nói: "Người này vẫn luôn quy củ, sao đột nhiên lại... Chẳng lẽ bị đại năng yêu tà đoạt xá?"

"Ngay cả tinh tượng cũng không có dị trạng, đây là sao?"

Lận Phụ Thanh đã biết Vương Chiết là hóa thân của chân thần, nghe xong lời này liền có chút suy đoán, chỉ là khó mà nói rõ với mấy vị trưởng lão cổ hủ không có nhận thức về đời trước này. Hắn lơ đãng xác nhận các vị này đều không có vấn đề gì, chỉ thỉnh bọn họ lưu tâm đề phòng hơn, sau đó cùng Cơ Nạp rời đi.

Trước khi đến đây, Cơ Nạp đã nói có việc muốn cậy nhờ hắn. Lận Phụ Thanh biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.

Giống như đời trước, Cơ Nạp mời hắn vào cấm địa, lên đài Sơn Hải Tinh Thần.

"Đài Sơn Hải Tinh Thần là nơi ở gần với bầu trời sao nhất." Tử Vi Thánh Tử nâng tay áo chỉ cho y xem, "Sư phụ quá cố của ngô... năm xưa ở nơi này tính toán vận mệnh tam giới. Cơ Nạp hiện giờ cũng vậy."

Hai người lúc này đã đến cấm địa Tử Vi Các, hộ pháp canh gác ở bốn góc, thấy Thánh Tử liền hành lễ thoái lui.

Đêm đã rất khuya, bầu trời sao cổ xưa bất biến, yên tĩnh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Lận Phụ Thanh nhìn theo hướng ngón tay của Cơ Nạp, thấy một cầu thang dài xoắn ốc dẫn thẳng lên vòm trời, thấp thoáng có thể nhìn thấy một đài cao treo lơ lửng.

Đài Sơn Hải Tinh Thần.

Lận Phụ Thanh nhìn cầu thang dài đằng đẵng kia, nỗi lòng phiền loạn.

Hắn rốt cuộc lại đến nơi này.

Năm đó là thiếu niên, hiện tại không phải.

Hắn nghiêng người nhìn Cơ Nạp: "Thánh Tử, vì sao đưa ta đến đây?"

Cơ Nạp bình tĩnh nói: "Có chuyện phó thác."

Lận Phụ Thanh bật cười: "Chúng ta cùng lắm chỉ có một lần gặp gỡ, quen biết được mấy ngày, Thánh Tử sao lại chọn ta? Lại còn cho rằng... ta sẽ đáp ứng chuyện ngươi nhờ cậy?"

Dường như không nghĩ đến chuyện Lận Phụ Thanh thoải mái đồng ý đi cùng, vậy mà đến đây lại khó dễ mấy câu, Cơ Nạp hơi ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn lại: "Chuyện này, bởi vì ngươi là, là..."

Cơ Nạp dừng một chút, vẻ mặt không lộ ra cảm xúc gì, ánh mắt lại hơi sáng lên, vô cùng trong trẻo: "Ngươi mang mệnh cách từ tiên, là người được Hư Vân đạo nhân lựa chọn, là tiểu tiên quân được tiên giới tán tụng, là người có lòng đại nghĩa nguyện ý thu lưu âm thể, cũng là người mà tinh bàn Tử Diệu đã gợi ý cho ta."

Cơ Nạp lui về sau một bước, khom mình hành lễ: "Khi chưa gặp quân(1), Cơ Nạp đã một lòng kính trọng; sau khi gặp quân, chỉ hận gặp nhau quá muộn."

Lận Phụ Thanh cười: "Ngươi tâng bốc đến mức ta cũng phải vui vẻ. Đi thôi."

Hắn nghĩ thầm, đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch.

Lận Phụ Thanh theo sau Cơ Nạp, bước lên bậc thang.

Năm đó Cơ Nạp mời hắn lên đài Sơn Hải Tinh Thần, ánh mắt trông mong nhìn hắn, nói: "Nhân gian có bảy ngàn ánh sao, tất thảy đều trải ra trên đài Sơn Hải Tinh Thần... Ta muốn cho ngươi xem."

Đời này hắn và Cơ Nạp chưa quen biết nhiều, Thánh Tử chỉ xem hắn là ân nhân, đồng thời là nhân duyên mà tinh bàn chỉ dẫn, một câu "hận gặp nhau quá muộn" cũng chỉ là lời xã giao, đương nhiên y không thể nói mấy lời tình cảm như trước.

Đài Sơn Hải Tinh Thần là cấm địa của Tử Vi Các, phía dưới có hộ pháp canh gác, đi lên trên cực kỳ trống trải thanh tĩnh, tựa như đặt chân vào một cảnh giới khác, bởi vì khi chiêm tinh cần đảm bảo tuyệt đối chuyên tâm, kiêng kị nhất là bị người ngoài quấy rầy.

Lận Phụ Thanh càng đi càng hướng lên cao, cho đến khi bậc thang kết thúc ở lưng chừng không trung. Hắn biết rõ còn cố ý hỏi: "Ồ, đã hết đường rồi?"

Cơ Nạp ngẩng đầu nhìn vòm sao, nhẹ giọng ngân nga. Ánh sao trên đỉnh đầu tựa như bị đánh thức khỏi giấc ngủ vùi, tụ tập về hướng này, lấp lánh nhấp nháy, mờ mờ tỏ tỏ, từng chút từng chút ngưng tụ trước mặt hai người. Cuối cùng hóa thành một dải ngân hà, ánh sáng tỏa ra, hiển lộ một con đường rải sao.

Dù không phải lần đầu nhìn thấy, Lận Phụ Thanh vẫn không nhịn được mà thấp giọng tán thưởng: "Tinh tú dẫn ta lên trời cao... quả thật là một cảnh tượng tráng lệ.

Cơ Nạp giơ tay nói: "Mời."

Lận Phụ Thanh cũng không khách khí, chắp tay sau lưng, bước lên con đường ngân hà. Dưới chân, tinh quang trùng điệp dao động, đưa hắn cùng Cơ Nạp lên thẳng đài cao.

Đứng trên đài Sơn Hải Tinh Thần, bốn phía đều là bóng đêm cùng ánh sao lấp lánh. Ngẩng đầu nhìn lên là màn trời mênh mông vô biên, tinh tú quẩn quanh đập vào mắt, mơ hồ như vô số ngọn đèn bạc lơ lửng thấp thoáng trong dòng nước thẳm.

Cơ Nạp đứng ở giữa, ánh sáng tụ lại trong đôi tay. Tinh bàn màu đỏ tía dần hiện ra từ hào quang, dưới ánh sao càng thêm thiêng liêng thần thánh.

"Đây là tinh bàn truyền thừa của Tử Vi Các, tên Tử Diệu." Tay Cơ Nạp nâng tinh bàn, nghiêm trang nói, "Cơ Nạp có một quẻ, mong Lận tiểu tiên quân đánh giá."

Ánh mắt Lận Phụ Thanh hơi tối đi, phất tay áo: "Được."

Cơ Nạp ngồi trên mặt đất, ngón tay bấm chú, miệng ngâm tụng. Tinh bàn chậm rãi chuyển động.

Lận Phụ Thanh ngồi đối diện Cơ Nạp. Thánh tử tụng niệm cùng thủ quyết càng lúc càng nhanh, mày cau lại có vẻ khó chịu, sắc mặt dần dần tái đi.

Pháp trận của đài Sơn Hải Tinh Thần được đánh thức, tinh quang xoay tròn kết thành phù văn màu tím bạc. Quanh thân Cơ Nạp tỏa ra hào quang, như tiên như phật. Phía trên tinh bàn Tử Diệu, ánh sáng tỏa ra rực rỡ. Cơ Nạp điểm ngón tay lần cuối, tinh bàn chuyển động thật nhanh, dẫn động linh khí thiên địa bao vây cả hai người.

Đồng tử Lận Phụ Thanh co lại.

Cũng giống như đời trước, chỉ dẫn của tinh bàn hiện lên trong thần hồn của hắn.

Chỉ dẫn về tương lai.

Ban đầu là một khoảng trắng mênh mông, sau đó hiện lên tam giới, dần dần xuất hiện hết thảy sinh linh.

Sau đó, một sắc đen rơi xuống, như giọt mực rơi trên mảnh giấy tuyên thành vẽ núi non trùng điệp.

Tách.

Sắc đen bắt đầu lan ra nhanh chóng!

Đó là âm khí như hải triều ập đến, từ trên trời chảy xuống. Là tiên họa buông xuống.

Tất thảy hắc ám cùng âm hàn dường như bị một thứ vận mệnh chú định lôi ra, từ tầng mây rào rạt đổ xuống khắp thế gian.

Núi non vấy bẩn, cỏ cây chết héo, yêu tộc nhân tộc không còn thần trí, biến thành ma vật. Ở một đầu kia, là khởi nguồn của hết thảy tăm tối lạnh lẽo này.

Thiếu niên anh tuấn lạnh lùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Vẻ mặt Phương Tri Uyên bình tĩnh, vạt áo đen tung bay phần phật.

Tinh bàn Tử Diệu chỉ ra... đây là ác nhân họa thế dẫn đến tai họa khắp tam giới.

Phương Tri Uyên đứng ở nơi hư không, trên đỉnh đầu là âm khí cuồn cuộn ập đến, trông y vô cùng nhỏ bé, không chịu nổi một kích. Trong đôi mắt kia dường như là vô hạn cảm xúc, sự thoải mái cùng không cam lòng giằng co, bi thương cùng mừng rỡ va chạm dữ dội, cứng cỏi cùng yếu mềm triền quấn lấy nhau.

Tựa như tia sáng cuối cùng của ánh lửa tàn bắn lên, vẩy ra ——

Âm khí như hắc long giơ ra nanh vuốt bén nhọn, điên cuồng lao xuống.

Trong nháy mắt xuyên qua ngực thiếu niên!

Phương Tri Uyên nhắm mắt, bị âm khí vây lấy, nhấn chìm.

Y rơi xuống từ không trung, giống như chìm xuống lòng biển.

Là cảnh tượng thảm thiết tuyệt vọng nhất mà tinh bàn Tử Diệu vạch ra cho người đến đài Sơn Hải Tinh Thần chiêm tinh.

......

Một tiếng thở dài lạnh lẽo vang lên trong bóng tối vô biên.

"Quẻ này của Thánh Tử, ta biết."

......

Cơ Nạp đột nhiên mở to mắt.

Dọc sống lưng y như có luồng điện chạy qua, một cảm giác bất an trí mạng quấn lấy trái tim Tử Vi Thánh Tử. Cơ Nạp như rơi vào hầm băng, theo bản năng mà lui một bước.

Nước.

Chân y dẫm vào một vùng nước nông.

Cơ Nạp nhìn quanh, thấy hai bên vách núi đen nhánh kéo dài về phía trước, giống hai chiếc răng nanh đen đúa chĩa thẳng lên trời.

Nơi này lại như một vực sâu, bên dưới có dòng nước. Tử Vi Thánh Tử lẻ loi cô độc đứng trong nước, gió mạnh thổi qua địa hình trống trải, thốc tung tay áo rộng của y.

—— Đây là đâu!?

Cơ Nạp quay đầu nhìn, kinh ngạc ngơ ngẩn: "Sen... đỏ?"

Y không biết mình đang ở đâu. Rõ ràng y nên ở trên đài Sơn Hải Tinh Thần, nhưng kia rõ ràng là sen đỏ.

Phía xa xa, ở hai bên vách núi, những đóa hồng liên nở rộ trên mặt nước, thăm thẳm mà rực rỡ, nhìn thoáng qua như nghiệp hỏa chói mắt. Ngay phía sau, ở điểm cuối vách đá là một tòa thành trắng như khắc từ băng tuyết.

Cơ Nạp chưa bao giờ gặp tình huống kỳ lạ đến thế này, vừa lo lắng vừa nghi hoặc, bước dọc theo dòng nước, tách một lối đi giữa những đóa sen đỏ, hướng về phía tòa tuyết thành.

Lúc này, một ý niệm kinh hãi thế tục hiện lên trong đầu.

Cơ Nạp chợt nhớ ra, đại năng Độ Kiếp kỳ tu vi cao thâm, thần hồn mạnh mẽ, bên trong thức hải có thể tự hình thành một thế giới riêng.

Hay là, hay là thần hồn của y ——

Đã bị một vị đại năng cách phi thăng nửa bước hút vào thức hải!!?

——————————

Chú thích:

(1) Chữ "quân" (君) này là trong tiên quân, nghĩa là "người", cũng là đại từ nhân xưng ngôi thứ hai. Thỉnh thoảng tác giả dùng cách xưng hô khác ta – ngươi (ngô, quân, cô, cô gia...) để biểu thị sắc thái khi giao tiếp nên những chỗ có sự thay đổi này đều sẽ giữ nguyên văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro