41. Xương trắng hơn tuyết sinh hồng liên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Xương trắng hơn tuyết sinh hồng liên (1)

Khi Cơ Nạp bị chính suy nghĩ của mình dọa cho chết khiếp, y cũng đã bước qua khỏi đầm sen dưới vực, đi vào tuyết thành trước mặt.

Tử Vi Thánh Tử nhíu mày, chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Y nhìn kỹ lại, giơ tay chạm vào, cẩn thận cảm nhận, lập tức bị một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên gáy, tứ chi tê dại.

Tuyết thành nào ở đây? Đây rõ ràng là tòa thành đắp lên từ xương người!

Muốn xây nên một bức tường thành to lớn hùng vĩ đến mức này cần bao nhiêu sinh mạng? Kẻ điên nào lại nghĩ ra ý tưởng dùng xương người chết xây công sự!?

Sau lưng Cơ Nạp phát lạnh, đột nhiên cảm giác được gì đó, ngẩng đầu lên.

"——!"

Ánh mắt khiếp sợ của Thánh Tử một đường hướng dọc lên tòa thành cao lớn chất chồng xương trắng. Tường thành cao ngất, gần như chạm đến bầu trời, phía trên bức tường trắng tuyết là khung trời với những đám mây đỏ sẫm tối tăm, sương mù phủ trùm, cuồn cuộn như biển khơi gầm gừ.

Vài tia nắng nhàn nhạt le lói xuyên qua biển mây, chiếu sáng bên trên Tuyết Cốt Thành, phảng phất soi rọi một thân ảnh bọc trong áo choàng lông cừu đen dày nặng đứng ngược sáng.

Đế Quân trẻ tuổi đứng đó, mũ miện huyền long che khuất dung nhan. Gió cuồng nộ thổi qua, thốc tung hoàng bào. Ngón tay hắn đặt trên tường thành, siết chặt. Khớp xương thon dài nổi lên dưới lớp da như bạch ngọc, sạch sẽ vô ngần, đặt lên cốt thành không phân rõ thứ nào trắng hơn.

Hắn lặng lẽ xuất hiện ở đó, lại tựa như đã lẳng lặng đứng đó ngàn vạn năm rồi.

Đôi mắt như băng sương ngưng tụ, thờ ơ nhìn đến Cơ Nạp đang mờ mịt đứng dưới tường thành.

"Tử Vi..." Đế Quân than nhẹ một tiếng, sâu kín nói, "Cô gia đợi ngươi rất lâu rồi."

"Ngươi là..." Đầu Cơ Nạp ong ong, chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi y đã trải qua quá nhiều kinh biến, nhưng không có chuyện gì sánh được với cảnh tượng trước mắt này, "Lận Phụ Thanh...!?"

Quả thật là Lận Phụ Thanh! Tuy rằng bộ dạng trưởng thành hơn nhiều, nhưng đường nét gương mặt cùng ánh mắt không sai vào đâu được, đích xác là bạch y tiểu tiên quân mà y đưa lên đài Sơn Hải Tinh Thần.

Thánh Tử vội vàng lui một bước, tầm nhìn lại hoa lên. Ảo cảnh bên trong thức hải một lần nữa thay đổi, y đã ở bên trong đại điện trang nghiêm, đứng dưới bậc thang dài nhìn lên quân vương ở nơi cao.

"Tử Vi à..."

Đế Quân buông lơi mái tóc dài, dựa người vào ngai huyền ngân long, dáng vẻ lười biếng, chỉ gõ nhẹ lên tay vịnh, hờ hững đánh mắt nhìn một cái.

"Cô gia mới vừa rồi đã nói rõ với ngươi, muốn ngươi lưu tâm hơn, đề phòng hơn... Thánh Tử vậy mà vẫn mang một kẻ xa lạ mới vừa gặp mặt một lần lên đài Sơn Hải Tinh Thần, quả thật là..." Lận Phụ Thanh rũ mi lắc đầu, thở dài một tiếng như cười như không, "... Ngốc quá."

"Ngươi..." Gương mặt Cơ Nạp tái nhợt, ngực nghẹn lại, âm thanh vang vọng trong đại điện trống trải tối tăm, "Ngươi và Vương Chiết kia là cùng một loại!?"

Lận Phụ Thanh cười nói: "Không khác mấy."

Hắn nhìn chằm chằm Cơ Nạp đứng dưới thấp, thầm nghĩ: Nếu tính việc đều là thần hồn từ tiền kiếp trở về, thì đúng là cùng một loại.

"..." Tay Cơ Nạp run rẩy, nói không nên lời.

"Thật đáng tiếc, Tử Vi Thánh Tử..." Lận Phụ Thanh nheo mắt thành một đường dài hẹp, nửa là trào phúng nửa đùa cợt, "Xem ra ngươi gửi gắm sai người rồi."

"Ngươi thờ phụng tinh bàn, ngươi quỳ lạy thiên mệnh... Toàn thứ gì đâu không." Lận Phụ Thanh thong thả đan mười ngón tay vào nhau, ánh mắt càng thêm thâm sâu khó đoán, tiếng nói cũng trầm thấp hơn, "Cô gia đã đạp thứ đó dưới chân, nghiền qua mấy phen, vô số lần nhặt lên ném đi."

"Đây là đâu, ngươi rốt cuộc là kẻ nào." Cơ Nạp tự biết mình đã rơi vào tuyệt cảnh, cố gắng nén lửa giận, nghiến răng nói, "Mục đích của ngươi là gì!?"

Ánh sáng mờ ảo từ mái vòm đại điện phủ lên gò má lạnh lẽo trắng bệch của Đế Quân. Lận Phụ Thanh cười nhẹ: "Mục đích của ta là gì? Sai rồi, kẻ có mục đích không phải là ta."

"Trò chuyện một chút nào, Tử Vi..." Lận Phụ Thanh hơi khom người, giữa môi răng toát ra một hơi thở nguy hiểm: "Từ đầu, ngươi muốn gửi gắm cô gia chuyện gì?"

Cơ Nạp đột nhiên vùng dậy, trong bàn tay hóa ra một lưỡi dao sắc bén bằng sao trời, cả người y biến thành một luồng sáng tím lao lên bậc thềm, sát ý bức thẳng đến cổ Đế Quân ngồi trên cao kia!

"Ngu xuẩn." Lận Phụ Thanh giơ một ngón tay, Cơ Nạp lập tức rơi xuống. Thánh Tử cao quý lăn lông lốc từ trên thềm cao xuống đất, thống khổ tự bóp cổ mình!

"... Ngươi...!"

Sắc mặt Cơ Nạp tím tái, nằm trên mặt đất lạnh băng không cách nào đứng dậy, trên cổ nổi lên gân xanh, giống như bị một sức mạnh to lớn siết lấy.

Cảm giác ngột ngạt, hít thở không thông của người phàm này, từ sau khi phá cảnh Khai Quang y chưa từng trải qua, lúc này điên cuồng vọt tới. Cơ Nạp giãy giụa không xong, chỉ trong chốc lát cánh môi đã trở nên xám xịt.

"Ngươi... ngươi..."

Lận Phụ Thanh nhàn nhạt nói: "Thần hồn của ngươi đã ở trong thức hải của ta, ngoan ngoãn nghe lời thì bớt chút khổ ải. Ta cũng không ham hành hạ gì ngươi đâu..."

"..." Áp lực trực tiếp nghiền ép thần hồn có uy lực dữ dội. Rất nhanh, ánh mắt Cơ Nạp cũng dần tan rã, tay chân run rẩy co giật, áo tím trải trên mặt đất, vì giãy giụa mà bị kéo thành một mớ hỗn độn.

Mãi đến khi Lận Phụ Thanh thở dài, triệt tiêu áp lực, không khí ùa vào, Cơ Nạp lập tức thở dốc, không nhịn được mà phá ra ho sặc sụa.

Lận Phụ Thanh: "Thôi, không nói cũng không sao, ta đoán là được."

Cơ Nạp ngẩng lên nhìn hắn, gương mặt tràn đầy căm hận: "..."

Lận Phụ Thanh thờ ơ, ngón tay đẹp đẽ phất qua cánh môi. Hắn chậm rì rì dựa vào vương tọa, ngẩng lên nhìn khoảng không trên cao, nét mặt thoáng qua chút buồn bã, nói: "Ngươi muốn ta..."

=========

Đời trước, ở tại đài Sơn Hải Tinh Thần này.

"Phụ Thanh," Tử Vi Thánh Tử thu lại tinh bàn, xoay người, "Quẻ này là việc của ba năm sau, ngươi nhìn thấy rõ chứ?"

Lận Phụ Thanh tinh thần hoảng hốt, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc đen. Hắn siết chặt ngón tay nhợt nhạt, muốn kiềm chế cơn run rẩy nhưng không được. Tinh bàn tiết lộ thiên mệnh, dưới một áp lực bất khả kháng, từ xương đến da hắn đều là từng trận băng hàn, kịch liệt run rẩy.

Thiếu niên tiên quân giọng khản đặc: "Ta thấy."

"Đây là đại họa sắp buông xuống tam giới." Cơ Nạp mặt trầm như nước, "Sư phụ quá cố vì tiên đoán sự kiện này, vào mùa xuân năm trước đã hao hết sức lực, ngã từ đài Sơn Hải Tinh Thần xuống mà ra đi."

"Cơ Nạp nói có việc phó thác, cũng liên quan đến chuyện này." Cơ Nạp nghiêm nghị, "Đệ tử Phương Tri Uyên của quý tông chính là họa tinh chuyển thế, lôi kéo tai ương xuống tam giới."

Tiếng nói trong trẻo của y chìm trong bóng đêm.

"..." Lận Phụ Thanh cả người phát lạnh.

Suy cho cùng, lúc này hắn mới mười chín, đột nhiên bị vận mệnh to lớn như vậy đánh úp lên đầu, nhất thời mơ màng hồ đồ, giống như ba hồn bảy phách vừa bị đánh tan.

Lận Phụ Thanh mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt phản chiếu trời cao, màn đêm thăm thẳm cùng tinh tú trải dài lấp lánh.

Thời điểm này, đại đạo luân chuyển khắp tam giới, phảng phất như bao nhiêu buổi tối bình thường khác.

Dưới trời sao, những thanh iên tài hoa đến Lục Hoa Châu dự Kim Quế Thí đã nhận được kết quả, hoặc vui hoặc buồn, hoặc đối rượu đương ca. Có người không chờ nổi mà vội vàng lên túc chu, mang tin vui về cho tông môn.

Sóng biển từng đợt vỗ vào bờ, nhóm đệ tử ngoại môn ở Thái Thanh Đảo đã tắt đèn, mẹ ôm con, ông ôm cháu, bình an đi vào giấc ngủ. Bên trên Hư Vân tứ phong, mấy đệ tử chân truyền ngắm sao ăn nhẹ, cười đùa suy đoán xem khi nào hai vị sư huynh trở về.

Ở yêu vực vùng tây bắc, yêu tộc lợi dụng đêm khuya lẩn vào rừng sâu núi thẳm, đồng tử dựng đứng dưới ánh trăng rực rỡ, giữa răng nanh và hơi thở tràn ngập mùi máu tanh.

Ở phàm giới, thợ săn đốt lửa trại, ngư dân thắp đèn vào thuyền, nông dân đánh giấc sau một ngày vất vả, tiếng ngáy vang rền. Trong thành nhỏ có người gõ mõ điểm canh: "Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa ——"

Âm giới vẫn duy trì một sự tịnh mịch yên bình, Vong Xuyên chảy dưới lục đạo. Sinh sinh tử tử, hồn đến hồn đi.

Đây vốn nên là một đêm bình thường như vậy.

Lận Phụ Thanh ngước mắt nhìn Cơ Nạp, nhẹ giọng nói: "... Nếu Thánh Tử cho ta xem qua, chuyện này hẳn là có cơ hội xoay chuyển... Đúng không?"

"Không sai." Cơ Nạp tán đồng, đôi mắt sáng lên, "Phụ Thanh, ngươi là người tinh bàn lựa chọn, vì chúng sinh tam giới, xin hãy tương trợ Cơ Nạp phá tử cục này."

Thiếu niên tiên quân ngẩn ra một lúc lâu, đột nhiên hắn quỳ xuống trước mặt, khấu đầu, nghẹn ngào nói: "Thánh Tử cao thượng...! Lận Phụ Thanh thay sư đệ tạ ân tình lớn lao này."

"Không thể!" Cơ Nạp vội vàng đỡ hắn, nói, "Muốn tạ, phải là Cơ Nạp tạ quân... Phụ Thanh, ngươi nghe ta nói đã."

"Tinh bàn chỉ dẫn, nếu xem tai họa là 'quả', âm mệnh họa tinh chính là 'nhân'. Mấu chốt phá đại họa này nằm trên người họa tinh Phương Tri Uyên."

Tử Vi Thánh Tử dừng một chút, hít sâu một hơi. Trong màn đêm, dưới vòm sao rực rỡ, khí chất thanh khiết mà cao ngạo hiện rõ trên gương mặt Cơ Nạp.

Tử Vi Thánh Tử chấp chưởng mệnh số tam giới, giọng điệu bình đạm gần như là một lời phán quyết: "Phải diệt trừ Phương Tri Uyên."

Ngón tay Lận Phụ Thanh khẽ run.

Hắn không dám tin, chậm chạp ngước mắt lên: "... Cái gì?"

Một tia hy vọng vừa lóe lên bị dập tắt trong bóng tối. Lận Phụ Thanh mấy phen hít thở không thông, nhìn đăm đăm Cơ Nạp.

Tử Vi Thánh Tử lại nói: "Phải khiến cho họa tinh mai một, tam giới mới có sinh cơ."

"... Được thôi, Tử Vi."

Lận Phụ Thanh lại ngẩng đầu, phóng mắt nhìn ngôi sao hung thần tỏa ra ánh sáng đỏ treo cao trên dải ngân hà. Một ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực thiếu niên tiên quân, từng chút từng chút thiêu đốt lục phủ ngũ tạng. Hắn nghiến răng, sâu trong đáy mắt lóe lên ánh sáng sắc bén như dao: "Vậy ngươi lên trời diệt họa tinh đi."

Cơ Nạp nhíu mày, lắc đầu: "Phụ Thanh... Ngươi hiểu ta đang nói gì. Phương Tri Uyên nhất định phải chết."

"Không phải chỉ đơn giản là giết chết thể xác." Cơ Nạp tiếp tục giãi bày, tựa như có chút thương xót, nhưng cũng bình tĩnh hơn, "Thần hồn họa tinh cứng cỏi, rất khó diệt trừ, không thể dùng biện pháp thông thường."

Tai Lận Phụ Thanh ù đi, hắn nhấm nháp lời Cơ Nạp bốn năm lần mới hiểu đây là có ý gì. Hốt nhiên, tựa như có một lưỡi đao chém xuống ngực hắn, vặn xoắn, mổ toang lồng ngực, máu thịt xương cốt đều bị khuấy đảo. Gương mặt thiếu niên nháy mắt trở nên trắng bệch. Trời đất quay cuồng, chỉ có một ý niệm hiện lên rõ ràng ——

Chẳng trách...

Chẳng trách năm xưa Phương Tri Uyên mới bảy tuổi, ở Phương gia bị tra tấn thảm thiết, tuyệt vọng đau khổ đến vậy, vẫn không trở thành một kẻ điên như Phương Thính Hải trông đợi...

Y thật sự kiên cường như thế sao?

Một đứa trẻ bảy tuổi?

Tồn tại trong đau đớn, sống không bằng chết, suốt ba năm?

—— Thần hồn họa tinh cứng cỏi, rất khó diệt trừ.

"Thần hồn... cứng cỏi," Lận Phụ Thanh trước mắt như có sương phủ, thấp giọng bật cười, "... Rất khó diệt trừ..."

Hóa ra, Phương Tri Uyên chẳng qua sinh thành họa tinh, thần hồn khó hủy khó diệt, vậy nên đứa trẻ năm đó mới bị giam cầm trên hình giá, bị thiên đạo tàn nhẫn cùng nhân tâm độc ác quất tới quất lui, máu tươi đầm đìa. Y muốn điên cũng không điên được; muốn chết cũng chết không xong.

Không có giải thoát, không có kết thúc.

Trước mắt hắn mờ mịt hơi nước, mơ hồ nhìn thấy mới mấy ngày trước, trong gian phòng nhỏ chứa đựng bí mật bẩn thỉu của Chu Kỳ Phương gia.

"Phương Thính Hải cảm thấy, như thế này là có thể khiến ta phát rồ rồi. Rốt cuộc đợi một năm, lại thêm một năm, ta vẫn chưa điên."

Thiếu niên tùy tiện đá hình giá một cái, nét mặt nhẹ nhàng bâng quơ, lại có mấy phần ngạo nghễ.

"Đến năm thứ ba, ta không những không điên, mà còn Trúc Cơ."

"..." Lận Phụ Thanh run rẩy nhắm mắt, hắn không rơi nước mắt, nhưng hàng mi đã bị thấm ướt.

Âm thanh của Cơ Nạp vẫn vang vọng bên tai: "Nhưng bất luận thần hồn mạnh mẽ đến mấy, luôn có giới hạn. Tử Vi Các có đại trận Cửu Chuyển Diệt Hồn, chuyên dùng để diệt trừ ác hồn."

"Chỉ cần hút thần hồn vào đại trận, đại trận sẽ chậm rãi phá hủy thần hồn, từ một xé thành chín, chín hồn đó mỗi hồn lại bị xé thành chín, lặp lại vô hạn... Không đến một năm, âm hồn họa tinh sẽ bị phân thành trăm triệu mảnh, đưa vào bên trong thần hỏa thiêu hồn để luyện hóa. Như vậy, họa tinh xem như đã chết."

"... Cơ Nạp." Lận Phụ Thanh cười nhạt, trong lòng lạnh lẽo, "Ngươi muốn ta mang thần hồn của sư đệ mình ra lăng trì sống, sau đó thiêu sống... khiến y vĩnh viễn không được siêu sinh?"

Hắn tựa hồ lại nhìn thấy Phương Tri Uyên vào cái đêm thu hồi đan tâm của mình. Đêm đó, Tri Uyên vô cùng vui vẻ.

"Bây giờ đan tâm của ta đã có thể bổ toàn, sư ca."

Phương Tri Uyên nhìn hắn tươi cười, trong mắt tựa như có ánh sao lấp lánh, sáng đến kinh người. Lận Phụ Thanh chưa từng nhìn thấy tiểu họa tinh của mình vui vẻ như vậy.

"Sau này nếu ngươi tiếp tục lười nhác, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị ta..."

Như chú ưng non được dỡ xuống gông xiềng trên đôi cánh.

Như ấu phượng gột sạch vết thương cũ trong lửa niết bàn.

Y cực khổ đến vậy.

Y xứng được bay cao vạn trượng, hướng về ánh hào quang.

"... Không." Đài Sơn Hải Tinh Thần vốn chìm trong tĩnh mịch, đột nhiên nghe được giọng nói của Cơ Nạp có chút lưỡng lự, "Biện pháp này suy cho cùng... quá mức tàn nhẫn."

"..." Lận Phụ Thanh nhìn y, lòng nói hóa ra ngươi cũng thấy vậy à.

Cơ Nạp do dự nói: "Nếu ta nói ra toàn bộ những gì Tử Diệu gợi ý, trưởng lão Tử Vi Các tất nhiên sẽ dùng cách này. Nhưng mà... họa tinh tuy là họa, vẫn không mang ác niệm gây hại cho thế gian. Cơ Nạp thật sự không đành lòng."

"Cho nên?"

"Cho nên," Cơ Nạp có chút căng thẳng, rũ mắt một lúc lâu mới nói, "Ta muốn gạt các vị trưởng lão, gạt tiên môn tam giới... dùng một biện pháp khác."

"Ta cần một người ngầm giết chết họa tinh."

"Sau đó... trên thần hồn họa tinh hạ chú đại trận Cửu Chuyển Diệt Hồn, đưa vào âm giới. Trong vòng ba năm, thần hồn sẽ không ngừng bị xé rách, không thể tụ lại, có thể ngăn cản họa tinh đầu thai chuyển thế..."

Khóe môi Lận Phụ Thanh co giật: "..."

Ánh mắt hắn trở nên thất thần, muốn đau cũng không còn sức mà đau.

Hay, hay thật...

Từ lăng trì trong một năm biến thành lăng trì trong ba năm, đúng là quá sức từ bi!!

"Nhốt họa tinh ở âm giới ba năm, chờ qua khỏi trận tai họa này. Sau ba năm, đại trận Cửu Chuyển Diệt Hồn tự tiêu tan, nếu thần hồn họa tinh đủ cứng cỏi, vẫn có thể đầu thai chuyển thế..."

Lăng trì xong, còn phải chờ xem hồn phách bị tàn phá bất kham kia có thể run rẩy đứng lên, tự khâu lại bản thể rách nát đẫm máu của mình, đầu thai chuyển thế...

Nếu đầu thai thành công, đó là Thánh Tử tâm địa lương thiện, giữ lại một cái mạng quèn cho họa tinh đáng thương.

Nếu không thành? Nếu hồn phách kia thật sự đã bị hủy, đã chết tâm, không còn chút khí lực nào tự khâu lại chính mình? Thì Thánh Tử đã làm hết sức mình, cũng có thể nói là tận tình tận nghĩa, ai kêu họa tinh không tự biết nỗ lực...

"Đến lúc đó, Cơ Nạp lại một lần nữa hỏi tinh tượng, nếu họa tinh đã không còn là hiểm họa với tam giới thì cho phép y tái thế làm người; nếu vẫn liên lụy, diệt trừ cũng không muộn."

"—— Cơ Nạp." Lận Phụ Thanh lạnh lùng cắt ngang, hốc mắt đỏ hoe.

Tay chân hắn đều đã lạnh băng, nửa quỳ nửa nằm trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy: "Ngươi không phải là người."

Ánh mắt Cơ Nạp có chút trốn tránh, nhưng vẫn kiên trì nói: "Theo chỉ dẫn của tinh bàn, cho dù chúng ta không giết họa tinh, ba năm nữa kiếp nạn buông xuống, y cũng sẽ bị âm khí cắn nuốt... Phụ Thanh, ngươi không thể hành động theo cảm tính!"

Y tiến lên một bước, thành khẩn nói: "Ngươi là người duy nhất trên đời có thể giết họa tinh, ta đã xem qua tinh bàn."

"Xin Lận tiểu tiên quân vì tam giới diệt trừ họa tinh."

=========

Trong ảo cảnh của thức hải, Ma Quân nhìn Tử Vi Thánh Tử ngã dưới bậc thềm, chật vật khôn kham. Hắn thở dài một hơi, ánh mắt lạnh lẽo.

"Ngươi muốn cô gia vì tam giới diệt trừ họa tinh."

——————————

Tác giả có lời muốn nói: Lận Ma Quân tự xưng "cô gia", nhưng hắn cảm thấy đại từ nhân xưng này quá trẻ trâu, quá mất mặt, chỉ có lúc cần phô trương thanh thế mới lấy ra dùng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro