48. Một năm sương giá phủ liền cành (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Một năm sương giá phủ liền cành (2)

Lận Phụ Thanh trong lòng chậm rãi cân nhắc, chân dẫm tuyết bước đến, cực kỳ tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Phương Tri Uyên, nhẹ giọng hỏi: "Chờ lâu không?"

"Không." Phương Tri Uyên rót rượu vào chén nhỏ, đưa cho Lận Phụ Thanh, "Sư phụ nói thế nào?"

"Sư phụ nói... Không thể nói."

Lận Phụ Thanh nhấp một ngụm rượu ấm, vung vẩy một chút: "Nhưng ta cảm thấy sư phụ biết cái gì đó. Nghiên cứu cấm thuật không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu người biết đến thứ này, không có khả năng không phát giác sự khác thường của hai ta."

Trên nhánh cây đột nhiên có tiếng phành phạch, một con chim non lông tím nhạt béo tròn bay xuống, dừng giữa hai người, là Tử Vi.

"Thôi," Phương Tri Uyên rề rà vốc một nắm tuyết, hứng thú mà ném vào con chim kia, "Đời trước ngươi hao tâm tổn trí nhiều rồi, hiện tại bình an vô sự, không bằng tranh thủ hai ba năm này nghỉ ngơi cho tốt."

"Prrr!!" Tử Vi vùng vẫy né tránh, nhưng không tránh được, ăn trọn nắm tuyết, "Chiếp chiếp chiếpppp!"

Hơn một tháng qua, Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên ở trước mặt Tử Vi vẫn nói chuyện như thường, không kiêng dè né tránh cái gì... Có lẽ khinh khi con chim không thể nói tiếng người, kinh hoảng bao nhiêu cũng không xả ra được. Tóm lại, Cơ Nạp đã nghe được rất rất nhiều chuyện quá khứ của bọn họ.

Ban đầu nó còn sợ hãi kích động mà bay loạn khắp Hư Vân, chiêm chiếp cả đêm, dần dần bình tâm lại, đến lúc này đã có thể bình tĩnh nghe Ma Quân cùng Tiên Thủ ôn chuyện cũ.

"Ngươi còn nói ta, đều như nhau cả thôi." Lận Phụ Thanh lắc đầu cười. Hắn vẫn đang cân nhắc mảnh giấy đỏ giấu trong tay áo, âm thầm điều hướng sang chuyện này, chớp mắt nói, "Ngươi biết không, hôm nay là ngày lành."

Phương Tri Uyên ngạc nhiên bật cười: "Ngày gì?"

Lận Phụ Thanh nghiêm túc nói: "Ta đã hạ quyết tâm, muốn thẳng thắng với ngươi một chuyện."

—— Kỳ thật thời khắc này Ma Quân chỉ muốn dứt khoát nói "A Uyên, ta thích ngươi từ rất lâu rồi", nhưng hắn sợ phản ứng của sư đệ sẽ lại chọc giận hắn, khiến hắn tổn thọ.

Vậy nên Lận Phụ Thanh chỉ có thể lòng vòng, ra vẻ đứng đắn: "Ngươi có nhớ, từng có một lần chúng ta thử dung hòa âm khí ma tu cùng linh khí tiên tu, hòng hòa giải tiên ma lưỡng đạo."

"Ừ." Phương Tri Uyên hơi giật mình, đó là chuyện lâu lắm rồi. Y uống một ngụm rượu, "Sau đó ngươi không muốn tiếp tục."

Khi đó bọn họ mới vừa lần lượt trở thành Ma Quân và Tiên Thủ, tiên ma vẫn trong tình thế như nước với lửa. Không ai biết, kỳ thật Tiên Thủ và Ma Quân mỗi ngày đều vắt óc tìm cơ hội lén gặp mặt, âm thầm nghiên cứu vấn đề trái với lẽ tự nhiên này.

Lận Phụ Thanh thấp giọng nói: "Âm khí bạo ngược, khó khống chế hơn linh khí nhiều. Tu vi chúng ta lại tương đương nhau, ngươi luôn là người bị phản thương, ta làm sao tiếp tục được."

Tử Vi rốt cuộc cũng chui ra khỏi đống tuyết, chớp mắt chiếp chiếp, dẫm thành một chuỗi dấu chân trên nền tuyết. Phương Tri Uyên lại nâng bình rót rượu. Hai người ngồi sóng vai dưới tàng cây, một chén tiếp một chén, nhàn nhã trò chuyện, vừa khéo có một ngày đông yên tĩnh.

Lận Phụ Thanh nói tiếp: "Nhưng kỳ thật ta không buông bỏ được, bí mật tìm không ít người thử qua. Lúc ấy tiên ma căm hận lẫn nhau, ta lo lắng chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến ma tu trong Tuyết Cốt Thành làm loạn, không dám hó hé nửa lời."

Phương Tri Uyên nhíu mày: "Nếu ngươi không nói, ta quả thật không biết... Ngươi muốn thẳng thắng với ta chuyện này?"

Lận Phụ Thanh nhấp môi một chút, vành tai hơi đỏ lên, cúi đầu chôn nửa mặt vào lớp lông cừu trên cổ áo, lựa lời nói: "Ta... Khụ, ta muốn giấu hết sơ hở với bên ngoài, muốn danh chính ngôn thuận qua đêm với bọn họ, làm những chuyện 'không giống người' mà không dấy nên nghi ngờ; lại muốn những người này có thể danh chính ngôn thuận tiếp xúc với bên ngoài cũng không để lại dấu vết gì."

"Ngươi..." Ngón tay Phương Tri Uyên run lên, chén rượu theo chao nghiêng, mấy giọt rượu rơi xuống. Y tựa hồ ý thức được chuyện gì đó, vẻ mặt bắt đầu thay đổi.

Y từ nhỏ đã quen ăn khổ, trong xương cốt tôi luyện ra trực giác nhạy bén như loài thú, gần như ngay lập tức phát giác ra sự khác thường trong thái độ cùng ngôn ngữ của Lận Phụ Thanh, suy đoán ra vài thứ. Nhưng y bị chính phỏng đoán của mình làm cho phát hoảng, cảm thấy chuyện này quá mức ly kỳ, thậm chí hoang đường hết sức, không dám tin tưởng.

Thế nên, Phương Tri Uyên cũng chỉ có thể giả vờ trấn định, làm như cái gì cũng không hiểu: "Ngươi... làm như thế nào?"

"... Phương Tri Uyên!!" Không ngờ Lận Phụ Thanh đột nhiên nổi giận, vốc một nắm tuyết ném thẳng vào mặt Phương Tri Uyên, " —— Đồ xấu xa! Ngươi một hai ép ta phải vứt hết mặt mũi, tự tay bẻ miệng ngươi mớm từng chút một cho ngươi rõ phải không!?"

Phương Tri Uyên không có chút phòng bị, ngơ ngác ăn trọn nắm tuyết.

Lận Phụ Thanh vừa bực vừa xấu hổ, ném thêm hai nắm tuyết nữa, vẫn chưa vừa lòng, một tay đẩy Phương Tri Uyên ngã xuống nền tuyết: "Ta chưa từng có ai khác!"

Hai người lăn lộn như vậy, ly chén đều bị hất ngã, rượu đổ ra, bốc lên mùi thơm nồng thanh khiết. Tử tiêu loan hết hồn vọt lên nhánh cây, bình rượu đỏ lăn trên nền tuyết trắng, tựa như hoa mơ rơi xuống góc tường.

"Không có phi tử, không có cơ thiếp, không có lô đỉnh!"

Lận Phụ Thanh cắn răng, mỗi một lần "không có" lại ném lên người Phương Tri Uyên một nắm tuyết. Hắn xấu hổ buồn bực đến mức mắt cũng nổi lên một tầng sương, "Không có hậu cung, không song tu với bất kỳ ai khác...!"

"Không." Phương Tri Uyên thảng thốt, mái tóc đen nhánh dính đầy tuyết. Y cũng không ngồi dậy, ngã ngửa trên nền tuyết mà bắt lấy cổ tay Lận Phụ Thanh, "Ngươi đừng gạt ta."

"Không gạt ngươi. Tất cả đều là để giấu tai mắt người khác, thật sự."

Lận Phụ Thanh rũ mắt cười khổ. Qua một lúc, hắn nâng tay bưng mắt, rối rắm thở dài: "Ta... Xin lỗi, đến giờ mới nói rõ ràng với ngươi. Ta thật sự..."

Thật sự là bị quá nhiều tâm tư trói buộc.

Kỳ thật... đời trước Lận Phụ Thanh tự nhận định mình đã nhập ma, nào dám cầu mong tình ái, càng không dám làm vấy bẩn tiểu họa tinh của hắn. Hắn vốn cho rằng đời này không có duyên với Phương Tri Uyên, cảm thấy Tiên Thủ cứ hiểu lầm như vậy cũng được.

Nhưng ngàn vạn lần không ngờ, Phương Tri Uyên suốt gần trăm năm chưa từng cưới một ai.

Dù có một cây si xinh đẹp như Mục Tình Tuyết bầu bạn bên cạnh, y cũng không hề động tâm —— đừng nói động tâm, chỉ sợ y còn chả nhận ra tình ý của Mục tiên tử.

Tính ra, chính hắn khiến người ta nửa đời dang dở.

"Không, ngươi..." Phương Tri Uyên thất thần nhìn hắn chằm chằm, cũng không biết bị thứ gì kích thích, đột nhiên xoay người nhỏm dậy, trở tay ấn ngược Lận Phụ Thanh xuống nền tuyết, run rẩy giận dữ: "Ngươi rõ ràng đang gạt ta!!"

Bọn họ cứ như hai đứa con nít, không thèm để ý đến hình tượng mà lăn lộn trên tuyết dưới tàng cây. Lận Phụ Thanh bị tuyết đông cho lưng lạnh buốt, giận sôi máu: "... Ngươi phát điên cái gì nữa!?"

Phương Tri Uyên đỏ mắt: "Năm đó chính miệng ngươi nói với ta đêm động phòng rất sung sướng, không phải đang gạt ta thì là gì!?"

"Chuyện đó...!"

Gương mặt Lận Phụ Thanh lập tức nóng bừng. Dù biết chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói rõ, lúc này vẫn không nhịn được nhắm mắt nghiến răng nói: "Phương Tri Uyên... Phương Tiên Thủ... Có một câu ta nợ ngươi mấy chục năm qua, biết là gì không?"

Phương Tri Uyên cười lạnh: "Câu gì, xin lỗi, nhận sai?"

"... Phương Tri Uyên!!" Lận Phụ Thanh trợn mắt, trong mắt tràn ngập sầu oán cùng bi phẫn, lại ném thêm một nắm tuyết qua, "Ngươi —— ngươi thật sự là đồ khốn nạn!!"

=========

Nếu có thể, Lận Ma Quân vĩnh viễn không muốn nhớ lại cái "đêm đại hôn" mà hắn lần đầu giả vờ nạp thiếp.

"Mỹ nhân" nọ là một thiếu nữ ma tu mà hắn đã hai lần cứu mạng, nàng một là chân thành ghi nhớ ân tình của Ma Quân, hai là người yêu thanh mai trúc mã của nàng cũng ở tiên môn. Đều là người có tình nhưng vì tiên ma phân tranh mà không thể viên mãn, nàng cũng có lòng can đảm, cam tâm tình nguyện làm vật chứa để Quân Thượng nghiên cứu cách thức hòa hợp hai khí âm dương.

Khi đó Lận Phụ Thanh vẫn còn rất thận trọng, cảm thấy đã diễn trò thì phải làm cho ra dáng, ban cho cô nàng một danh phận cùng nơi ở, chuyện vốn là như vậy.

Trong ma tu có người biết chuyện, nghe đến "mối nhân duyên" này bèn giúp đỡ Quân Thượng chuẩn bị hết thảy lễ nghi cùng vật phẩm, đến khi Lận Phụ Thanh nhìn thấy chữ song hỷ đỏ thẫm cùng gian phòng bày trí hết sức ái muội kia, chỉ có thể dở khóc dở cười mà hùa theo.

Hắn đương nhiên không thể bái đường thành thân với một cô nương đã có người trong lòng, may mà hắn là Ma Quân, nạp một mỹ nhân mà thôi, không cần làm theo mấy thứ lễ nghĩa lung tung chẳng ai thèm xem này. Còn động phòng, đến lúc đó cùng lắm thì nói chuyện phiếm với cô nàng đến sáng là được.

Không ngờ, mới vừa chạng vạng, Tuyết Cốt Thành có kẻ xâm phạm.

Buồn cười là đối phương chỉ có duy nhất một người.

Phương Tri Uyên.

Ma tu bình thường không biết quan hệ giữa Quân Thượng nhà mình và Tôn Thủ tiên đạo, nhưng tâm phúc của Lận Phụ Thanh thì rõ rành rành. Hữu Hộ tòa Lỗ Khuê Phu nhận được tin tức từ ngoài thành, báo Phương Tri Uyên đang một mình xông tới. Ông không dám hạ lệnh cho người thật đao thật lên can ngăn, chỉ đành chạy đi cấp báo Quân Thượng.

Lận Phụ Thanh đáng thương đang rảnh rỗi một mình nhấm nháp bình phẩm rượu mừng, trên người khoác hôn phục diễm lệ rực rỡ, chơi trò tự mình giao bôi. Vừa nghe tin, hắn sợ hãi ném luôn chén rượu, không rảnh thu dọn mà vội lệnh cho thủ vệ ở tường thành lui hết, vội vội vàng vàng tự mình đi gặp người.

Phương Tri Uyên say ngất. Tửu lượng y kém, không biết lần này nốc bao nhiêu rượu, không còn chút nào tỉnh táo.

Kim Quế Cung cách Tuyết Cốt Thành vạn dặm, Tiên Thủ say rượu phát điên, một đường ngự kiếm thẳng đến đây, lúc này gương mặt anh tuấn cũng nhuốm màu xám xịt, mơ hồ có dấu hiệu suy kiệt linh lực.

Nhưng y vẫn rất sung sức, nâng trường đao huyền kim dày nặng, xông thẳng vào Tuyết Cốt Thành như chốn không người. Vệ quân đều bị Ma Quân lệnh cho bỏ chạy hết rồi, thế là y quang minh chính đại đá bay cổng thành, mở miệng ra, câu đầu tiên là gọi Lận Phụ Thanh lăn ra đây gặp y.

Ma Quân chạy tới, thấy Phương Tiên Thủ cứ như chó cùng rứt giậu thế này cũng phát hoảng. Tiểu họa tinh uống say mắng hắn hai ba câu đều không thành vấn đề, nhưng linh khí suy kiệt sẽ lưu lại bệnh về sau, không ổn chút nào.

Lận Phụ Thanh vội bước đến, vừa lừa vừa gạt. May mà Phương Tri Uyên trong cơn hồ đồ thật sự dễ dụ, thấy sư ca một thân hỷ phục đỏ rực, lập tức không náo loạn nữa. Ma Quân trước hết đè Hoàng Dương đao trong tay y xuống, dỗ dành vài câu, không qua bao lâu đã thành công ôm người kia vào lòng.

... Hữu Hộ tòa Lỗ Khuê Phu, Tả Hộ tòa Sài Nga, thêm một tiểu yêu đồng Thân Đồ Lâm Xuân khi đó vẫn chưa bỏ trốn, không hẹn mà cùng quan sát hết thảy tình huống từ đầu đến cuối.

Sự tình đột ngột phát sinh, Tôn Thủ tiên đạo tự dưng chạy đến Tuyết Cốt Thành thế này, Lận Phụ Thanh không có chỗ nào an trí, chỉ có thể dùng tạm gian phòng bày sẵn cho đêm động phòng... Suy cho cùng nơi này có thể đảm bảo qua đêm mà không bị người khác quấy rầy, là nơi an toàn nhất ở đây rồi.

Lận Phụ Thanh khi đó lo quá hóa loạn, đỡ Phương Tri Uyên hai bước rồi lại nhịn không được, dứt khoát chặn ngang người y bế lên, lăng không mà đi.

—— Khoảnh khắc ôm người rảo bước vào phòng tân hôn kia, từ sau lưng truyền đến một loạt ánh mắt nóng bỏng, khiến Ma Quân cả đời khó quên.

Đến khi hắn dở khóc dở cười đặt người kia lên chiếc giường đỏ thẫm thêu đầy uyên ương phù dung, Phương Tri Uyên bắt đầu chịu phản thương từ việc tiêu hao linh lực quá độ, uể oải sặc máu ở mép giường, đôi mắt mở hờ, trong cổ họng rên khẽ, túm lấy hắn không cho đi.

Lần này, Lận Phụ Thanh chỉ cảm thấy đau lòng.

Hắn nhẹ giọng dỗ dành trấn an, nhét cho y hai viên đan dược khẩn cấp, sau đó vội đi lấy những thứ khác cùng thuốc giải rượu. Khi Lận Phụ Thanh quay trở lại, Phương Tri Uyên dường như đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút.

Y ngồi trên giường, vẻ mặt vô cảm, kéo lụa hồng xuống xé thành từng mảnh. Gối thêu uyên ương cũng bị y moi hết ruột bông ra, trên mặt đất là rượu mừng cùng lễ vật đổ bể tan tành.

Lận Phụ Thanh: "..."

Chậc, bánh còn chưa kịp ăn, rượu còn chưa uống xong...

Phương Tri Uyên chậm rì rì giương mắt lên: "Sư ca."

Y ngơ ngác hỏi: "Ngươi muốn thành thân sao?"

Tim Lận Phụ Thanh đập mạnh trong lồng ngực, ngẩn người nhìn Phương Tri Uyên. Hắn lẩm bẩm: "Ngươi..."

Đến tận lúc này hắn mới đột nhiên ý thức được cái gì. Tôn Thủ tiên đạo lựa đúng đêm đại hôn của hắn mà uống say thành cái dạng này, sống chết xông vào Tuyết Cốt Thành đòi gặp hắn, giờ lại hỏi một câu như vậy... Bên dưới rốt cuộc cất chứa bao nhiêu tình ý ái muội.

Lận Phụ Thanh tâm loạn như ma, không biết đây là cảm giác gì.

Tựa như một niềm hân hoan kín đáo, bí ẩn mà hoảng loạn dâng lên trong lòng, ngay sau đó bị cảm giác tội lỗi còn lớn hơn nhấn chìm.

Sao hắn lại có thể vui mừng.

Hắn nào có xứng.

Ánh mắt Lận Phụ Thanh tối lại. Hắn ngồi xuống mép giường, đặt đan dược vào lòng bàn tay, nâng lên: "Há miệng."

Phương Tri Uyên cố chấp hỏi: "Ngươi thành thân à?"

Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ: "Ta không thành thân, ngươi nghe lời, uống thuốc trước đã."

Phương Tiên Thủ không uống. Y nhíu mày duỗi tay, "xoẹt" một tiếng, hỷ phục đỏ thẫm trên người Lận Phụ Thanh bị y xé đôi.

Y lại hỏi: "Ngươi muốn động phòng sao?"

"..."

Khóe miệng Lận Phụ Thanh giật giật, tự nhủ không thể nói đạo lý với ma men, chỉ có thể nhẫn nhịn nhích lại gần thêm một chút: "Đừng làm loạn, ta không động phòng... Uống thuốc."

Phương Tiên Thủ vẫn không uống thuốc. Y duỗi chân đá ngọn nến cưới trên đầu giường, ngọn lửa rơi vào rượu đổ dưới nền đất, ánh lửa lập tức bùng lên.

——————————

Tác giả có lời muốn nói: Tân nương tay trần xé áo cưới*... Úi nhầm phim trường, xin lỗi nhé.

——————————

* Raw là Tân phụ tố thủ liệt hồng thường (新妇素手裂红裳) – tên một chương truyện của Ỷ Thiên Đồ Long Ký, đoạn Trương Vô Kỵ kết hôn với Chu Chỉ Nhược bị Triệu Mẫn đến đập chậu cướp bông đó :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro