59. Lừa xám chở kiếm tìm lên núi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Lừa xám chở kiếm tìm lên núi (1)

Trời sáng, trên Hư Vân chủ phong vang lên tiếng chim ríu rít. Gió thổi qua, hồ sen gợn sóng, sen trắng nhẹ nhàng lay động.

"Ưm..."

Thanh âm lười biếng, vẫn còn ngái ngủ.

Ma Quân thở nhẹ ra, nằm trên gối nửa mê nửa tỉnh. Vài tia nắng rơi xuống xương quai xanh thanh mảnh, lơ đãng làm dậy lên sắc xuân. Mắt phượng câu hồn mở hờ, tay vươn đến mép giường, chậm rì rì xốc chiếc chăn mỏng trên hông.

Một bàn tay khác duỗi đến, đè tay Lận Phụ Thanh lại, nhẹ nhàng giữ tay hắn trong lòng bàn tay.

"Sư ca?"

Tiếng nói trầm ấm dễ chịu vang lên bên tai, Lận Phụ Thanh rốt cuộc cũng chịu mở mắt, chớp một cái. Trong ánh nắng sớm màu trắng nhạt, hắn mông lung nhìn người ngồi ngược sáng bên mép giường, thân ảnh quen thuộc mà thất lạc đã lâu.

Sau khi biến thành bộ dạng trưởng thành, ngũ quan của y càng rõ ràng hơn, lộ ra vẻ anh tuấn sắc bén như đao, nhưng nhờ khí chất lạnh lùng trầm lắng đè nén lại, cũng không đến mức đả thương ai.

Đây là... Hoàng Dương Tiên Thủ đã từng một đời hoành đao bảo hộ nửa tiên giới trong gần trăm năm.

Cũng là họa tinh đã quay lưng với tiên đạo, một mình ôm Ma Quân đi qua tám vạn dặm máu.

Phương Tri Uyên cúi người, tay kia cách chăn vuốt ve vòng eo nhỏ của Ma Quân, thấp giọng nói: "Khó có dịp rảnh rỗi, sư ca muốn ngủ thì ngủ thêm đi."

Lận Phụ Thanh khẽ cười, ánh mắt long lanh như trải qua một đêm mưa dầm, lẩm bẩm nói: "Ta có được ngươi."

Phương Tri Uyên nhíu mày, nghiêng tai ghé sát vào: "Nói gì vậy?"

Lận Phụ Thanh liếm môi cười: "... Đau eo quá."

Phương Tri Uyên: "..."

Trên mái hiên cửa sổ có tiếng gió. Một con nhạn giấy đưa tin đáp xuống trên hiên gỗ, nhảy nhót dưới tia nắng rực rỡ nhất.

Phương Tri Uyên đứng dậy, vẫy tay gọi con nhạn giấy bay tới. Lận Phụ Thanh nhắm mắt vùi mình trên giường, nói: "Gửi ta đó... Thôi, ngươi xem thay ta đi."

Phương Tri Uyên thay hắn nhận tin, là từ Kim Quế Cung gửi tới. Đêm qua, trước khi ngủ, Lận Phụ Thanh thuật lại ngắn gọn chuyện của kim long cho Lỗ Khuê Phu, sáng nay đã nhận được hồi âm.

Phương Tri Uyên đọc xong không khỏi cảm thán: "Lôi Khung đối với ngươi đúng là... tận tâm tận lực đến không nói nổi."

Huyễn giới bên dưới Kim Quế Cung sẽ mở ra vào đầu xuân, tức còn khoảng hai tháng rưỡi. Người được chọn cũng không dựa vào xếp hạng của Kim Quế Thí mà là mười hai người do Tiên Thủ tự mình điểm danh, là chuyện xưa nay chưa từng có.

Kỳ thật, chuyện này dễ dẫn đến nhiều đồn đãi linh tinh. Tuy Kim Quế Thí lần này xảy ra rất nhiều biến cố, nhưng chí ít bảng xếp hạng vẫn chứng tỏ được thực lực. Nếu Lỗ Khuê Phu gạt đi, tự mình chọn người —— vậy người có tài vẫn bị đẩy xuống dưới lớp con cháu thế gia, tất nhiên làm phát sinh vô số phàn nàn oán trách.

Chưa hết, những tu sĩ từng tham gia Kim Quế Thí nhưng vì sự cố mà không phát huy được thực lực cũng bất mãn: Tại sao lần này lại có ưu đãi, tại sao năm đó ta cũng gặp chuyện bất đắc dĩ mà Kim Quế Cung không quan tâm?

Kim Quế Cung xưa nay là biểu tượng của công chính đại nghĩa, lúc này... vì muốn ưu ái Lận Phụ Thanh nửa đường bỏ đấu mà Lỗ Khuê Phu cũng vứt luôn mặt mũi?

Lận Phụ Thanh nhíu mày: "Sao lại hấp tấp như vậy, đúng là bậy bạ."

Đêm qua khi truyền tin, hắn cũng không có ý này. Phương Tri Uyên từng nói huyễn giới của Kim Quế Cung sẽ mở ra trong hai tình huống, một là khích lệ lớp hậu bối trẻ tuổi ưu tú, hai là khen ngợi hiền giả có cống hiến to lớn cho tiên giới. Lận Phụ Thanh vốn muốn bảo Lỗ Khuê Phu kiếm vài chuyện cho hắn làm, tích chút công đức, lấy cớ đi cùng Phương Tri Uyên một chuyến...

"Ngươi nghĩ cũng hay thật." Phương Tri Uyên trừng hắn, "Lỗ Lôi Khung dám để ngươi gặp nguy hiểm chắc?"

Lận Phụ Thanh cũng không vui: "Bậc quân vương, nên khiến người dưới kính sợ, tín ngưỡng, nói gì nghe nấy —— chứ không phải để người dưới sốt sắng bảo hộ."

Nói xong, Ma Quân cũng bất đắc dĩ cười trừ. Hắn thật sự không có vận số này, quân vương mất thành thì đâu ra uy nghiêm nữa. Dù là Lỗ Khuê Phu hay là Thân Đồ, đối với hắn... e rằng áy náy và đau lòng nhiều hơn là kính ngưỡng.

Hết cách rồi, Lận Phụ Thanh lắc đầu: "Thôi, ta báo Lôi Khung một tiếng, không cho Hoa Quả vào. Trong huyễn giới có nhiều nguy hiểm, lại dễ bị phân tán, để cô nàng vào ta cũng không yên tâm."

Phương Tri Uyên nói: "Được, lần này chỉ hai chúng ta là vừa."

Qua lại đôi ba câu, Lận Phụ Thanh vốn muốn ngủ nướng cũng ngồi dậy. Linh khí quanh quẩn quanh thân hợp thành y phục. Hắn tính toán: "Chờ đến đầu xuân đưa tiểu long của ngươi ra, còn có..."

Bước xuống giường, vạt áo lay động, Ma Quân đến bên cạnh Tiên Thủ: "Hoàng Dương đao của ngươi. Năm đó cũng có được từ huyễn giới dưới Kim Quế Cung đúng không? Nhân dịp này cũng lấy lại."

......

Mấy ngày nhàn nhã ăn không ngồi rồi trôi qua rất nhanh, đặc biệt là đối với những đã người quen bận rộn, một khi thả lỏng rồi thì kỳ nghỉ có thể kéo dài bất tận.

Lận Phụ Thanh chẳng còn nhớ rõ bao lâu rồi mình không trải qua một mùa đông sung sướng tự tại như vậy. Hắn có thể ngủ no giấc, ngâm xương cốt đã căng chặt nhiều năm trong sự lười biếng, mỗi ngày chỉ quanh quẩn mấy chuyện như chọc ghẹo Tử Vi đang rơi vào tự kỷ, chỉ điểm sư đệ sư muội cùng mấy đứa nhỏ ngoại môn, ủ thêm rượu chôn dưới gốc Lão Thần Thụ. Tiểu họa tinh lúc nào cũng ở bên cạnh, chớp mắt là có thể nhìn thấy Phương Tri Uyên, có thể đùa, có thể hôn, có thể song tu. Thỉnh thoảng hồi tưởng chuyện đời trước, một khi nói ra là có thể nói hết một ngày.

Cuộc sống này tốt đẹp đến có chút không chân thực.

—— Chuyện bất ngờ, nhưng cũng hợp lý, ngoài Doãn Thường Tân ra thì người đầu tiên biết Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên đã kết bạn lữ là Ngư Hồng Đường.

"Các ca ca thành rồi!?"

Thiếu nữ áo đỏ vừa kinh ngạc vừa phấn khích, gương mặt nhỏ đỏ lên, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

"Suỵt." Lận Phụ Thanh giơ ngón trỏ lên môi, không chút do dự đẩy Phương Tri Uyên ra làm lá chắn, "A Uyên ca ca của ngươi da mặt mỏng, không muốn lộ chuyện này."

"..." Phương Tri Uyên vẻ mặt phức tạp, quay sang một bên. Lúc nhỏ y thường xuyên nghĩ một đằng làm một nẻo với sư ca, hiện tại chỉ có thể rầu rĩ ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Oa..." Ánh mắt Ngư Hồng Đường sáng lấp lánh, phảng phất như có nước ập lên, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra mấy tầng sáng.

"Đáng lẽ..." Cô nhóc kích động, thanh âm như chuông bạc cũng run rẩy, đột nhiên bật ra một nụ cười, rạng rỡ nói, "Đáng lẽ phải như vậy từ lâu rồi!"

"..."

Lận Phụ Thanh cùng Phương Tri Uyên khó hiểu liếc nhau.

Từ lâu là thế nào... Chẳng lẽ ở độ tuổi này, thái độ giữa hai người đã rõ ràng đến mức Ngư Hồng Đường cũng nhìn ra được sự mờ ám!?

"Hí hí..." Ngư Hồng Đường ngước mặt cười, mỗi tay nắm lấy tay áo một người, lắc tới lắc lui, "Các ca ca phải mãi mãi ở bên nhau! Trải qua những ngày thật hạnh phúc sung sướng!"

Cô bé chớp mắt, lại nhìn Lận Phụ Thanh, nhỏ giọng nói: "Thanh Nhi ca ca... Tiểu Hồng Đường sau này sẽ ngoan ngoãn một chút, ngoan ngoãn hai chút cũng được, ca ca đừng vứt muội bỏ chạy như lần trước nữa được không?"

Hư Vân Ngư tiểu sư tỷ giỏi nhất là làm nũng. Vốn là mỹ nhân trời sinh, cả người như phấn mài ngọc trác, môi hồng răng trắng, còn biết ra vẻ đáng thương, ai cũng không nhịn được muốn ôm cô nàng cưng nựng mấy cái.

Ngư Hồng Đường dốc hết bản lĩnh, vùi mặt vào eo Lận Phụ Thanh, lầm bầm nói: "Ca ca là ca ca tốt mà, bên ngoài thì có gì chứ, chúng ta cứ ở Hư Vân cả đời đi, được không?"

Lận Phụ Thanh nghe vậy trong lòng giật thót, thần kinh trong đầu cũng căng lên. Hắn biết rõ đứa trẻ mà hắn nuôi lớn, Ngư Hồng Đường trông thì như tiểu ma nữ, bình thường nhảy nhót đùa bỡn không nể nang ai, kỳ thật lại rất thông minh khéo léo. Hôm nay đột nhiên nói ra lời này, chẳng lẽ cô bé phát giác ra điều gì?

Là bầu không khí khác lạ giữa hắn và Phương Tri Uyên khiến một đứa trẻ mười một tuổi cảm thấy bất an sao?

Lận Phụ Thanh ngước mắt, thấy Phương Tri Uyên cũng đang nhìn mình, hiển nhiên có cùng suy nghĩ.

Mặc kệ bên ngoài, cả đời ở lại Hư Vân à...

Hắn cũng thật sự muốn vậy.

Ma Quân thầm thở dài, xoa đầu cô bé: "Ngoan, đừng quấy nữa, sau này sẽ không có chuyện đột nhiên bỏ đi mà không nói với muội một lời."

Không có được sự bảo đảm mà mình mong muốn, Ngư Hồng Đường phồng má trừng Lận Phụ Thanh, hắn lại thản nhiên để cô nàng trừng. Rốt cuộc, cô nhóc hậm hực chịu thua: "Được được, như vậy cũng được."

Lại thêm nửa tháng lặng lẽ trôi qua, cái ngày mà phàm giới gọi là giao thừa cũng đến, mọi thứ dần trở nên ấm áp hơn. Lúc này, có một vị khách không tưởng tìm đến, quấy rầy khoảng thời gian quy ẩn nhàn rỗi của Ma Quân và Tiên Thủ.

Sơn đạo uốn lượn dẫn lên trên Hư Vân chủ phong phủ một lớp tuyết trắng. Gió thổi qua, tuyết đọng trên cành cây rào rạt rơi xuống. Có một con lừa lông xám thảnh thơi thả bước đi dọc theo con đường nhỏ, từ chân núi lên đến đỉnh núi.

Đây thật sự là một sự kiện rất kỳ quái.

Thái Thanh Đảo bốn phía giáp biển, trong núi sao lại đột nhiên xuất hiện một con lừa lạ? Vậy nên, đây hẳn không phải lừa bình thường.

—— Cho dù bề ngoài nó không có gì bất thường, trên chân còn dính bùn đất trông khá bẩn.

Trận Càn Khôn Quy Nguyên đã phát cảnh báo, linh khí thiên địa xao động, trận phù tỏa ra uy áp, nhưng con lừa kia vẫn thong thả đi lên núi. Trên lưng nó đặt một cái yên đơn sơ, treo một thanh kiếm không có vỏ, chở theo một người đàn ông ngồi lắc lư.

Đi qua một khúc ngoặt, dưới bóng cây lao xao có hai người trẻ tuổi một áo đen một áo trắng chặn đường.

Thiếu niên khoác áo lông cừu trắng tiến lên hai bước, gương mặt đẹp lộ ra chút bất đắc dĩ, vừa chắp tay hành lễ vừa nói: "... Mấy tháng trước, huynh đệ chúng ta tham dự Kim Quế Thí, gặp được đương kim Lôi Khung Tiên Thủ Lỗ Khuê Phu."

Người áo đen cũng thần sắc phức tạp, giọng nói có phần lạnh lùng: "Sau khi trở về, chủ nhân Đông Lưu Hải, chí tôn của yêu tộc, Long Vương Ngao Dận cũng tìm đến cửa."

"... Khụ."

Con lừa đã dừng bước. Người đàn ông trên lưng lừa ngồi thẳng lên, có chút ngại ngùng gãi khuôn cằm lún phún râu, ánh mắt hơi dao động.

Lận Phụ Thanh làm như không thấy, đau đầu thở dài: "Sư phụ nhà ta, Hư Vân đạo nhân Doãn Thường Tân tất nhiên không cần nhắc tới, không nghĩ hôm nay đột nhiên ngài cũng đến đây..."

Phương Tri Uyên tiếp tục nói: "Thánh chủ tiền nhiệm Tử Vi Các Nguyễn Minh Thông đã ngã xuống, tính ra chỉ thiếu mỗi Nhan Viện trưởng Thức Tùng Thư Viện Nhan Dư, xem như sư huynh đệ chúng ta đã gặp hết đại năng Độ Kiếp kỳ của tiên giới rồi."

Gương mặt Lận Phụ Thanh giãn ra, mỉm cười, cùng Phương Tri Uyên bước lên, đi đến trước mặt con lừa xám kia, thành khẩn nói với người đàn ông ngồi trên nó: "—— Ngài nói có đúng không, Diệp Kiếm Thần?"

"..."

Kiếm, là quân vương của trăm binh khí.

Từ xưa đến nay, tu sĩ kiếm tu chiếm số lượng đông đảo nhất tiên giới. Ngay cả ở phàm giới, võ nhân hiệp khách cũng có rất nhiều người dùng kiếm.

Trong số "cả đống" người dùng kiếm đó, có một vị trở thành truyền kỳ.

"Ai cha, ha ha ha..."

Người đàn ông cưỡi lừa vỗ trán. Ông ta trông khoảng bốn, năm mươi tuổi, y phục cũ kỹ bạc màu nhưng sạch sẽ. Khi ngẩng lên, có thể thấy được nét tang thương trên gương mặt phong trần điềm tĩnh.

"Trong mắt mọi người ở tiên giới, Diệp mỗ đã mất tích nhiều năm, thật không ngờ hai vị vừa liếc mắt đã nhận ra."

Phương Tri Uyên không khỏi cong khóe môi: "Nào có. Chỉ là không khéo, tiểu yêu đồng Thân Đồ Lâm Xuân đang ở Hư Vân của chúng ta —— Năm xưa Diệp Kiếm Thần đại náo Sâm La Thạch Điện, cướp 'Ngọc Nữ' tiền nhiệm về làm vợ. Nếu người của Thạch Điện muốn quên là quên, không phải quá xem nhẹ sự kiện đó sao?"

Diệp Phù cười khổ, liên tục xua tay: "Chuyện cũ, chuyện cũ rồi. Năm đó không biết nặng nhẹ, không nhận thức được đã gây ra cục diện rối rắm thế nào, thỉnh Hoàng Dương Tiên Thủ đừng nhắc lại."

Người đàn ông này nói chuyện bằng giọng điệu ôn hòa, khen là nho nhã cũng không quá lời.

Nếu không phải Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên trong lòng nắm chắc, bọn họ cũng không dám tin vị này chính là Cốc chủ trên danh nghĩa của Kiếm Cốc, là đệ nhất kiếm tu đã mất tích bao năm, cũng là người đàn ông duy nhất ở tiên giới dám dùng chữ "Thần" làm danh hào.

Kiếm Thần, Diệp Phù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro