67. Hoặc tâm yêu khuynh đảo lòng người (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Hoặc tâm yêu khuynh đảo lòng người (2)

Mặt trời dần lên cao.

Lận Phụ Thanh vén áo ngồi dưới đất, nhặt một hòn đá nhỏ vẽ phù văn trên bãi cát cạnh bờ sông. Sau lần thứ mười ba thử hủy trận phù, hắn ấn đầu mày, nghe nước chảy róc rách mà phiền muộn thở dài.

Hắn muốn thử phá Thừa Mệnh Hồn trận này, đáng tiếc, không hổ là pháp trận cấp cao "vì quân thừa mệnh, không chết không thôi", kể cả là Ma Quân đại tài cũng không thể giải ngay được. Lận Phụ Thanh nghiến răng, phất tay ném hòn đá.

Không rõ Phương Tri Uyên học trận pháp này từ đâu, nhìn qua còn có mấy phần giống với thủ pháp của sư phụ...

Tử tiêu loan vừa được thả ra nằm héo rũ trên mặt đất, nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt phức tạp, thậm chí còn không thèm chiêm chiếp nữa.

Lận Phụ Thanh khẽ nhướng mày: "Cứ nhìn ta như thế làm gì? Thánh Tử tự mình bay ra cứu họa tinh, có phải là ta ép ngươi đâu."

Ma Quân không nói tới còn ổn, vừa nhắc lại, Tử Vi càng héo hon hơn, rút đầu vào cánh cuộn thành một cục nhỏ xíu.

Phải rồi, sao mình lại bay ra cứu người vậy...

Thừa Mệnh Hồn trận nằm trên người Phương Tri Uyên, y ăn hết thương tổn từ những vụ nổ. Nếu họa tinh chết, vậy không phải ước nguyện ban sơ của mình hoàn thành rồi sao? Nhưng lúc đó đầu óc nóng lên, đến lúc tỉnh táo lại đã thấy mình che chắn sau lưng bọn họ.

Cơ Nạp tuyệt vọng nghĩ: Ôi, đạo tâm mình ô uế rồi...

Lận Phụ Thanh lười biếng vươn vai, cười rộ lên: "Thế nào? Có phải Thánh Tử cũng cảm thấy tiểu họa tinh nhà ta là một ngôi sao tốt lành, không muốn thấy y chết, đúng không?"

Tử Vi: "..."

Thời khắc này, Thánh Tử lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình thật may mắn khi có được cái xác tử tiêu loan buồn cười này, ít nhất y cũng thoát được cảnh bị Ma Quân như cười như không dò hỏi...

Cơ Nạp ngẩng lên nhìn Lận Phụ Thanh, đầu nhỏ nghiêng nghiêng: "Chiếp?"

Giả ngu hoàn hảo, tuyệt vời.

Lận Phụ Thanh lấy đầu ngón tay chọt bụng nó, dùng thần hồn truyền âm: "Đừng chiếp nữa Tử Vi Thánh Tử, nói nghe xem, bên ngoài Kim Quế Cung thế nào rồi?"

Thần hồn im lặng một chút, sau đó truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Cơ Nạp: "... Hôm qua ta đã đưa tin cho Lôi Khung Tiên Thủ, chỉ nói tinh bàn xuất hiện điềm xấu, thỉnh ông ta xem xét tình huống huyễn giới. Lúc này hẳn Tiên Thủ đã nhận ra."

Lận Phụ Thanh gật đầu, thầm nghĩ: Hắn và Phương Tri Uyên đều bị vây trong này, còn tiện tay dắt theo một tiểu yêu đồng, Lỗ Khuê Phu e rằng sốt ruột muốn chết rồi.

Cơ Nạp lạnh lùng nói: "Ma đầu, ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm. Hôm qua ta dùng tinh trận của Tử Vi Các, họa tinh ắt phát giác được dị tượng, chờ đến khi y biết ngươi giam cầm thần hồn của ta..."

Lận Phụ Thanh: "Sao, ngươi thật sự nghĩ rằng y không biết gì à? Tri Uyên cực kỳ nhạy bén, không chừng đã đoán được từ lâu rồi."

Ma Quân như suy tư gì đó, liếm môi một chút: "Chẳng qua... y yêu thương ta. Chuyện của ta, xưa nay y chưa từng truy vấn."

Tử Vi: "............"

Tiểu Tử Vi lại rơi vào trầm mặc.

Lận Phụ Thanh nâng mắt, cách một tầng phấn sương mơ hồ nhìn đến Phương Tri Uyên đang đả tọa điều tức. Mấy con hoặc tâm yêu bám lên người y, chậm rãi phun ra từng làn sương. Tri Uyên vào ảo cảnh đã một lúc rồi, không biết hiện tại đang nhìn thấy chuyện gì? Cảnh tượng mình bị âm khí phản phệ chăng?

Lận Phụ Thanh động ngón tay, linh khí ngưng tụ thành một sợi tơ, từ ngón tay hắn chui vào sâu trong lớp sương mù, quấn một vòng lên cổ tay phải Phương Tri Uyên. Hắn nhắm mắt thăm dò linh lực và mạch đập truyền đến từ sợi tơ, cảm thấy đã ổn định hơn nhiều. Hoặc tâm yêu quả thật thần kỳ, còn chưa quá một canh giờ, thương thế Phương Tri Uyên đã khỏi bảy, tám phần rồi.

Lận Phụ Thanh đứng lên, nhét tử tiêu loan vào tay áo, bước về phía đám hoặc tâm yêu. Đây là giải pháp mà bọn họ lựa chọn sau khi cẩn thận cân nhắc, Phương Tri Uyên nhập ảo cảnh, hắn thủ bên ngoài. Chờ đến khi cảm thấy ổn rồi, Lận Phụ Thanh sẽ dùng thần hồn tiến vào thức hải Phương Tri Uyên, nhập ảo cảnh đi tìm y.

Nếu tâm ma đúng là hắn như Phương Tri Uyên đã kết luận, vậy thì mọi việc đều dễ dàng. Dù sao Lận Phụ Thanh cũng biết rõ những kiếp nạn đời trước, tự cảm thấy sẽ không bị vây khốn. Lỡ đâu Phương Tri Uyên thật sự lạc lối trong ảo cảnh, hắn có thể vào lôi y ra.

Nhưng trước đó...

Lận Phụ Thanh đứng lại, làn sương mù của hoặc tâm yêu đang quanh quẩn trước mặt hắn. Hắn nâng tay, ngón tay cong lại, kéo một ít sương về phía này. Ma Quân ngẩng đầu, nửa khép mắt, hít vào một ít sương.

... Hắn thừa nhận, ngữ khí của Phương Tri Uyên khi nói lời đó thật sự chọc giận hắn.

Thà rằng Phương Tri Uyên tỏ ra bất mãn, bực tức, thậm chí biểu lộ ra sự khó chịu, vẫn tốt hơn là thản nhiên nói "Tâm ma của ngươi không phải là ta".

Cũng tốt hơn chuyện y tiếp thu loại tình cảm bất bình đẳng này mà không oán hận lấy một câu.

Ý thức dần mơ hồ, Lận Phụ Thanh loạng choạng ngồi xuống. Hắn cũng muốn nhìn thấy tâm ma của mình, nếu không phải Phương Tri Uyên, vậy nó rốt cuộc có bộ dạng thế nào.

=========

...

Trong ảo cảnh, hắn xuyên qua ký ức đời trước, thấy được bóng người lờ mờ.

Ánh bình minh mờ nhạt hiện lên trước mắt, chiếu sáng mái đấu củng trong điện phủ, có thể nhìn rõ hoa văn kim quế chạm khắc trên tám trụ bạch ngọc. Trước mặt là hơn chục vị tiên sĩ, gương mặt được ánh nắng chiếu rọi nhưng không mang đến chút ấm áp nào.

Trên mặt mỗi người đều mang theo những cảm xúc sắp bùng nổ, có khủng hoảng, có tức giận, nhưng đa số không giấu được vẻ bất lực mềm yếu. Những gương mặt nặng nề đó tụ lại một chỗ, từ xa xa nhìn lại, trông như một đám ác quỷ đang hận không thể nhào đến ăn thịt người.

"—— Ba năm trước Lận Phụ Thanh nói như thế nào! Hắn nói đại tai âm khí sẽ trút xuống từ bầu trời phía tây Lục Hoa Châu, chỉ cần chống đỡ phía tây bắc sẽ không có việc gì!"

Lận Phụ Thanh cả người lạnh băng, trong tai hắn chỉ nghe tiếng ong ong bén nhọn, xen lẫn có tiếng la hét, hoảng loạn hoặc căm giận của rất nhiều người. Có người mặt mày dữ tợn, quát: "Hiện tại thì sao!?"

"Ba năm qua chúng tiên gia đào rỗng của cải xây linh tháp trên tầng trời tây bắc, đồng lòng bảo vệ chúng sinh tiên giới! Giờ thì hay rồi, nửa vòm trời nứt toác! Tiên giới sắp xong rồi!"

Một người khác cay đắng lắc đầu: "Ôi... Quẻ tính của Tử Vi Các sao lại sai đến mức này!"

Trong đại sảnh rộng mở, chúng tiên gia đều tề tựu ở đây. Năm đó, Lận Phụ Thanh ở trước chiếc bàn này, là người duy nhất đang ngồi. So với những tu sĩ lớn hơn hàng chục, thậm chí hàng trăm tuổi, thiếu niên áo trắng này trông càng đơn bạc nhợt nhạt, cánh môi hắn xám xịt, cả người đều đang khẽ run rẩy.

"Nói bậy!" Giữa nhóm tiên sĩ bật ra một tiếng mắng chửi. Một ông lão mặc áo bào tím cả giận: "Tinh bàn Tử Diệu của chúng ta chưa bao giờ sai lầm. Thánh Tử quá cố thiên tư như thế nào, trong lòng chư quân đều biết rõ! Hiện giờ lâm vào tình huống này, e rằng trước kia có tiểu nhân cố ý truyền sai quẻ tượng..."

"—— Lận tiểu tiên quân, ngươi nói một lời rõ ràng, năm đó trên đài Sơn Hải Tinh Thần rốt cuộc xảy ra chuyện gì!?"

Lận Phụ Thanh cố gắng mở mắt, mí mắt lại nặng như rót chì, vừa nâng lên đã sụp xuống, trong tầm nhìn chỉ thấy muỗi bay cùng sương đen. Xuyên qua tầm nhìn mơ hồ, hắn nhìn ra vòm trời bên ngoài cửa sổ.

Ở phía xa xa, vòm trời bị một cái khe lớn xé thành hai nửa, âm khí đen đúa như rồng dài phun ra hơi thở lạnh lẽo phẫn uất, cuồn cuộn tuôn ra. Bốn châu phàm giới cùng năm châu tiên giới đều như những hòn đá nhỏ bị bao trùm trong khói mù chết chóc; sinh linh khắp đại địa cửu châu như con sâu cái kiến mất đầu chạy loạn.

Cảnh tượng này quá khác so với những gì Cơ Nạp từng cho hắn thấy.

Tiên đoán của Tử Diệu... sai rồi.

"Im lặng hết! Cãi cọ ầm ĩ còn ra thể thống gì! Trời đã đổ âm khí lên đỉnh đầu, ồn ào ở đây có ích lợi gì!?"

"Lận tiểu tiên quân, ngươi chớ nên nghe đám người kia nghi kỵ bậy bạ, chúng tiên gia đều tin tưởng ngươi, ngươi nói đi, còn biện pháp nào..."

Lận Phụ Thanh hơi hé miệng, nhưng chỉ có thể im lặng lắc đầu.

Kỳ thật, từ đêm qua, vào thời khắc tận mắt nhìn thấy vòm trời rạn nứt, trong lòng Lận Phụ Thanh đã mơ hồ ý thức được sự tình nghiêm trọng. Nhưng hắn không ngủ không nghỉ trăn trở cả một đêm, bài bố hết thảy chín mươi chín trận pháp, cho đến khi kiệt quệ cả tâm sức lẫn tinh thần vẫn không thể tìm được cách chống đỡ âm khí.

Không có, không tìm được biện pháp nào.

Dưới thiên đạo chúng sinh chỉ là sâu kiến, nhưng hôm nay thiên đạo cũng nứt rồi, mọi người bên dưới còn có thể làm được gì?

Một giọng nữ cay nghiệt trào phúng: "Buồn cười, hắn còn có thể làm gì? Ngươi nhìn bộ dạng hắn xem, trông như có biện pháp lắm sao?"

Lận Phụ Thanh nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, càng lúc càng choáng váng. Hắn cố gắng mấp máy: "Đừng..."

Hắn muốn nói, đừng ồn.

Nhưng cổ họng đau như thiêu đốt, không nói nổi thành lời. Ý thức đã rất rời rạc, Lận Phụ Thanh thậm chí cảm thấy chỉ cần lơi lỏng một hơi cũng có thể ngất luôn. Hắn thậm chí còn không nhớ sáng nay mình bị xô đẩy đến đây, hay bị túm kéo đến đây.

Tai họa trước mắt, luôn sẽ có người phát điên vì sợ hãi.

Lại có một giọng nam khác đột nhiên cả giận: "Câm mồm hết! Khi Lận Phụ Thanh nhận gửi gắm của Thánh Tử, hắn cũng chỉ mới mười chín! Các ngươi, các ngươi —— đều là đại năng tông môn cả trăm tuổi rồi, hiện tại đại nạn lâm đầu vô kế khả thi, ngược lại chỉ biết bức bách một đứa trẻ, chẳng lẽ không thấy hổ thẹn sao!"

Một giọng nam khác trầm khàn tiếp lời: "Chúng ta há có chỉ trích hắn! Chỉ là hiện tại nếu không nói rõ ràng, chúng tiên môn sau này biết làm gì, biết nghe ai!? Tóm lại, nếu Lận Phụ Thanh không đảm đương được việc này thì phải lăn khỏi vị trí này!"

Ý thức của Lận Phụ Thanh nặng nề, đầu như bị chém thành hai nửa, cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Hắn nghĩ mình bệnh rồi, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, mệt mỏi phát run, khó nhọc mở mắt ra, thấy nắng sớm lóa lên rối thành một nùi.

Hắn không biết mình phải chịu giày vò trong hỗn loạn thêm bao lâu nữa, cũng không biết sau khi hỗn loạn kết lúc, cảnh tượng tăm tối nào đang chờ phía trước.

Tiên giới sắp loạn, tiên giới đã loạn...

—— Rầm!

Lận Phụ Thanh đột nhiên bừng tỉnh. Có người đập hai tay lên bàn trước mặt hắn, là vị trưởng lão Tử Vi Các ban nãy.

"Lận Phụ Thanh!" Ông lão râu tóc bạc trắng nghiêng vai về phía hắn, vẫn còn trăn trở muốn giữ lại uy nghiêm cho Tử Vi Các, nước miếng văng tung tóe, "Hôm nay lão phu muốn hỏi ngươi một câu, ba năm trước trên đài Sơn Hải Tinh Thần, quẻ tượng ngươi thay Thánh Tử truyền bá khắp thiên hạ... có phải là sự thật không!?"

Lận Phụ Thanh giương mắt, miễn cưỡng chống đỡ ý thức, khàn giọng đáp: "... Là sự thật."

Trưởng lão vẫn chưa chịu thôi: "Tuyệt đối không thể! Ngươi thật sự chưa từng giấu giếm chuyện gì? Ngươi có dám cùng lão phu vào Hư Thực Điện, soi thần hồn dưới Hiển Chân Kính không!?"

"..." Lận Phụ Thanh trầm mặc.

Hắn nheo mắt, dùng ánh mắt tan rã nhìn ông lão hạc phát đồng nhan, xiêm y chỉnh tề trước mắt, lại nhớ tới năm đó họa tinh thoi thóp gầy trơ xương, cõi lòng chỉ còn tàn tro đột nhiên bùng lên một ngọn lửa lạnh lẽo chán ghét.

Lận Phụ Thanh rũ mắt, dùng ngón tay run rẩy ấn ngực, chậm rãi hít thở hai hơi.

Ngay sau đó là một tiếng ầm vang!

Không hề có dấu hiệu báo trước, Lận Phụ Thanh đứng phắt dậy đá chiếc bàn dài, giấy bút nghiên mực rơi đầy đất.

Trưởng lão kia kinh ngạc lùi về hai bước, lảo đảo ngã phịch xuống đất, chỉ vào Lận Phụ Thanh: "Ngươi, ngươi ngươi...!"

Lận Phụ Thanh khép hờ mắt. Có ánh sáng nhạt rơi lên hàng mi dài đen nhánh của hắn.

Khi hắn ngồi yên, ánh nắng ban mai rọi qua song cửa sổ tử đàn, phủ lên người tiểu tiên quân bạch y như tuyết. Nhưng khi hắn chậm rãi đứng thẳng lên, bóng đen từng tấc từng tấc xâm chiếm gương mặt, tựa như có một nanh vuốt tối tăm đang nuốt tươi ánh sáng.

Ánh mắt Lận Phụ Thanh tràn ngập băng giá, câu chữ bật ra giữa kẽ răng: "... Phụ Thanh cảm kích Thánh Tử tán thưởng, gửi gắm di ngôn, vẫn luôn khắc sâu trong lòng. Quẻ tượng năm đó không dám giấu giếm mảy may."

Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng tiên quân, hắn duỗi cánh tay gầy gò về phía trước: "Trưởng lão muốn bắt ta đến Hư Thực Điện nghiệm thần hồn, được, ta ở ngay đây, xin cứ tự nhiên."

Trưởng lão Tử Vi Các không ngờ Lận Phụ Thanh kích động đến mức này, bị chấn cho khiếp đản ba phần, ngập ngừng không dám nhúc nhích.

Lận Phụ Thanh bước thêm một bước: "Tới đây."

Không ai nhận ra, kỳ thật hắn không còn nhìn rõ cái gì, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà tìm đến vị trí của trưởng lão.

"Không dám à?" Cánh tay Lận Phụ Thanh run lên, cười lạnh, "Ai không dám là nhãi ranh, tới đây."

Mọi người rối lên, vài người vội vàng khuyên can:

"Ôi, bỏ đi bỏ đi..."

"Tiểu tiên quân bớt giận, không đáng đâu, xin bớt giận..."

Cũng có người mắng trưởng lão: "Ông già nói nhảm cái gì vậy! Cẩn thận mồm miệng!"

"..."

Trong một chốc lát, Lận Phụ Thanh mặc kệ đám người xô đẩy, sau khi chậm rãi bình phục lại một hơi, trước mắt hắn rõ ràng hơn không ít, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn.

Lận Phụ Thanh thầm nghĩ: Kỳ quái.

Rõ ràng một khắc trước khi trưởng lão Tử Vi Các nhào đến ép hỏi, hắn còn cảm thấy mình sắp xong rồi, không chịu nổi nữa, chỉ muốn ngã xuống ngất luôn. Nhưng hiện tại hắn vẫn có thể sải bước xuống thềm ngọc, áo bào trắng nhanh nhẹn bước về phía chúng tiên.

Lận Phụ Thanh đưa mắt nhìn mọi người, thấy có người chỉ trích, có người nghi kỵ, có người thương tiếc, cũng có người tín nhiệm hắn. Những gương mặt này sáng lên dưới ánh mặt trời buổi sớm, nhưng tiến giới sắp phải tiến vào đêm trường rồi.

Hắn lẳng lặng mở lời: "Việc mà người có thể làm đã hết, thiên mệnh không dung. Lận Phụ Thanh không có khả năng ngăn cơn sóng dữ, thẹn với chư quân."

Nhờ ngọn lửa lạnh lẽo vừa rồi thiêu đốt trong lòng, nhen lên trong phế phủ, cũng chống đỡ cho hắn đứng thẳng, chống đỡ cho hắn một đôi mắt sáng ngời đến chấn động lòng người. Nhờ lời vừa rồi của trưởng lão Tử Vi Các, hắn đã minh bạch, giờ phút này chỉ còn duy nhất một việc hắn có thể làm.

"Hiện giờ, đại nạn trước mắt là họa của tiên giới."

Không phải họa của một mình âm mệnh họa tinh.

"Đương nhiên chúng sinh tiên giới phải cùng nhau gánh vác."

Không nên chỉ riêng một mình Phương Tri Uyên phải chịu luyện ngục lăng trì, tan xương nát thịt, hồn phi phách tán.

"Từ sau đêm thiên hỏa giáng xuống đài Sơn Hải Tinh Thần, ta vẫn luôn tuân theo di chí của Thánh Tử, không dám có tư tâm."

Ngữ điệu của Lận Phụ Thanh nhàn nhạt, hắn đi xuyên qua chúng tiên, hướng về phía cửa lớn. Ánh nắng sớm chiếu vào gương mặt thanh mỹ nhợt nhạt của hắn, ánh mắt phức tạp của mấy chục người đuổi theo bóng lưng đơn bạc vững vàng của hắn.

Kỳ thật, chỉ luận tuổi tác, đại đa số mọi người ở đây đều có thể xem Lận Phụ Thanh là một đứa trẻ. Nhưng cũng chính thiếu niên đó, mỗi khi hắn bình tĩnh mở lời đều sẽ có một sức mạnh khiến người ta không khỏi quên đi khoảng cách tuổi tác.

Thời khắc này cũng như thế.

Lận Phụ Thanh nuốt xuống huyết khí cùng cảm giác đắng nghét trong cổ họng, nhắm mắt rồi lại mở ra, vẻ mặt hoàn toàn trấn tĩnh.

"Suốt ba năm ta ly biệt tông môn, không rời khỏi Lục Hoa Châu nửa bước, dốc hết sức lực, không một đêm nào yên giấc... Đối với nhân gian tam giới, ta tự nhận mình đã tận lực."

Hắn rốt cuộc... vào thời điểm sau cuối này, đã vắt kiệt toàn bộ sức lực để đeo đuổi lời nói dối buổi đầu.

Phía sau truyền đến âm thanh hỗn loạn, những nghi ngờ bị đè xuống, hầu hết chỉ nghe ra lời an ủi, khuyên giải cùng biết ơn hắn. Không một ai biết rằng kỳ thật hắn đang đào mộ, vĩnh viễn mai táng chân tướng năm đó.

Lận Phụ Thanh đã bước đến ngạch cửa, ánh mặt trời dịu nhẹ đập vào mắt. Ánh mắt hắn rời rạc, mờ mịt nhìn ra hơn ngàn bậc thang trải dài dưới chân mình, núi sông mây mờ như một bức tranh cẩm tú, thu vào hết trong đáy mắt.

Hắn có thể nhìn thấy mỗi thành mỗi hẻm ở Lục Hoa Châu, nhỏ bé mà tinh xảo bày ra trên mặt đất. Bên dưới có tu sĩ bất an ngước nhìn không trung, có người bán hàng rong ra sức thét to, những đứa trẻ tay trong tay chạy vội, và những bà mẹ cất tiếng gọi phía sau.

Rất nhanh, đều sẽ bị hủy diệt.

Nhưng chuyện hoang đường nhất là, dù hắn đang đau khổ muốn chết, nhưng khi gương mặt anh tuấn ưa làm liều của Phương Tri Uyên hiện lên trong đầu, hắn không hề cảm nhận được sự hối hận mà lẽ ra hắn phải có.

Lận Phụ Thanh thầm nghĩ: Quả nhiên hắn chỉ là một người phàm ích kỷ, chung quy không hợp làm tiên cứu thế nọ kia.

Năm đó sư phụ tính mệnh cách cho hắn, có lẽ cũng sai lầm như Tử Diệu rồi.

Sau lưng là đại đường nghị sự của Kim Quế Cung, trước mắt là vạn dặm non sông tiên giới, thân hình Lận Phụ Thanh đột nhiên lay động, khuynh về phía trước ——

Hai gối chấm đất, hắn nhấc vạt áo quỳ sụp xuống.

Mọi người kinh hô:

"Lận tiểu tiên quân, ngươi làm gì vậy!"

"Này này... Ôi."

"Ngươi đã tận lực, hà tất như thế..."

Lận Phụ Thanh phảng phất như không nghe thấy, run giọng nói: "... Việc đến nước này, chuyện có thể làm ta đều đã làm. Tiên giới sau này tất loạn, có thể cứu được bao nhiêu, hết thảy đều dựa vào chúng sinh gánh vác... Mọi người tự bảo trọng."

Hắn dập đầu, đập lên nền gạch ngọc, âm vang rõ ràng.

Một lạy này tạ tội thiên địa.

Vì tà niệm ma tâm của hắn mà họa loạn tam giới,

=========

Trong huyễn giới, một giọt nước mắt từ hàng mi khép kín của Lận Phụ Thanh rơi xuống, kéo thành vệt nước mờ nhạt trên gò má.

Trong lòng hắn nhẹ nhàng thở dài: Tri Uyên, nhìn xem... ta thương ngươi đến nhường nào?

Tâm ma của ta không phải là ngươi, nhưng tâm ma vây hãm ta, bóng tối cầm tù ta, tội nghiệt mà ta gánh vác... đều là vì ngươi. Như vậy, ít nhất ta vẫn xứng với tâm ý nồng liệt của ngươi, đúng không?

"Chiếp?"

Tử tiêu loan chui ra khỏi tay áo Lận Phụ Thanh, nghiêng đầu. Nó nhìn Ma Quân lặng lẽ rơi lệ, cũng không rõ hắn nhìn thấy cảnh tượng gì, đối mặt với tâm ma gì. Nó chỉ cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Lận Phụ Thanh chỉ hít một ít sương mù, thần trí hẳn không lạc lối.

Vậy hắn khóc là vì cớ gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro