76. Rồng ngâm phá chướng nhật nguyệt ra (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Rồng ngâm phá chướng nhật nguyệt ra (1)

Phương Tri Uyên duỗi tay về phía sau mượn kiếm. Trong trận, Lận Phụ Thanh gọi Đồ Nam kiếm ra, như trầm ngâm gì đó mà giữ nguyên trong tay. Hắn cảm nhận được cái lạnh từ vỏ kiếm truyền đến các khớp ngón tay của mình.

"Ta sẽ không đánh." Phương Tri Uyên dùng thần hồn truyền âm, "Sư ca tin ta."

"Tôn..." Mục Tình Tuyết sốt ruột tiến lên một bước muốn viện thủ, khóe mắt chợt thấy Lận Phụ Thanh ném tiên kiếm về phía trước. Đồ Nam hóa thành một ánh sáng trắng tuyết chuẩn xác rơi vào tay Phương Tri Uyên.

Y cười thành tiếng: "Cảm tạ."

—— Lận Phụ Thanh vậy mà thật sự ném kiếm đi.

Ngay sau đó, phù văn hư ảo hóa thành vật thể, Lận Phụ Thanh phất tay đánh ra vài quyết pháp, phong tỏa toàn bộ trận pháp. Ngoại trừ người khống chế là hắn ra, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Mục Tình Tuyết vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Lận Phụ Thanh! Ngươi làm gì ——"

Nàng còn chưa mắng hết câu, đột nhiên bên hông bị chạm nhẹ.

"Thất lễ." Lận Phụ Thanh thản nhiên thó mất tiên kiếm Mục Tình Tuyết treo bên hông, động tác mượn gió bẻ măng hết sức lưu loát tao nhã, "Mục tiên tử, ta cũng mượn kiếm ngươi một chút."

"..."

Mục Tình Tuyết ngây người, Thân Đồ Lâm Xuân ngây người, tất cả mọi người đều sững sờ. Lận Phụ Thanh rút Nguyệt Hạ Sương, vẽ thành nửa vòng cung, tỏa ra sương hoa trắng lạnh. Trong số tiên khí của mọi người ở đây, Nguyệt Hạ Sương của Mục Tuyết Hoàng là đẹp nhất, Ma Quân thấy thích mắt. Trong sự ngạc nhiên của mọi người, hắn bước ra khỏi trận pháp, sóng vai Phương Tri Uyên cùng đối mặt với luồng âm khí đang lao tới.

Lận Phụ Thanh dùng ngón tay miết Nguyệt Hạ Sương, bình thản nói: "Ta đương nhiên tin ngươi."

Mũi kiếm bị linh lực của hắn kích động, tỏa ánh kiếm sáng rỡ, lấp lánh trong bóng tối, chiếu lên gương mặt có chút kinh ngạc của Phương Tri Uyên. Lận Phụ Thanh cười: "Nhưng ta vẫn muốn ra đây."

Thừa Mệnh Hồn trận trên người, ta không thể bảo vệ ngươi chu toàn; nhưng nếu ngươi chết ở đây, ta lập tức cùng ngươi đi đến hoàng tuyền.

Ý của hắn là vậy.

Ngay sau đó, hắc khí ập đến nuốt chửng hai người bọn họ.

Sát ý của Phương Tri Uyên vốn đã nổi lên hoàn chỉnh, giữa mày tràn ngập lệ khí, lại bị một câu nhẹ nhàng kia của Lận Phụ Thanh đánh tan ba phần. Vậy nên, người ra tay trước là Lận Phụ Thanh.

Nguyệt Hạ Sương tỏa ra ánh sáng trong trẻo, thiếu niên áo trắng chấp kiếm dựng lên, trong nháy mắt băng hoa nở rộ. Mũi kiếm như rồng lượn xé rách tấm màn tăm tối, phóng đến Phương Chi Long đã nhập ma.

Những người bị nhốt trong pháp trận không thể làm gì khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quanh tung hoành giữa hắc khí, tựa như ánh chớp sáng ngời giữa mây đen dày đặc.

Hiên Viên Ý cả kinh: "Kiếm ý sương hàn mạnh quá. Nguyệt Hạ Sương rõ ràng không phải tiên khí bản mạng của Lận Phụ Thanh, vậy mà có thể phát huy uy lực đến mức này."

Cố Văn Ba đỏ mắt, vẫn kiên trì nói: "Đây là lấy trứng chọi đá, bọn họ... bọn họ sao lại lỗ mãng như vậy!"

Ánh kiếm lướt đến gần Phương Chi Long, cách chừng một thước lại không cách nào tiến thêm được nữa. Sắc mặt Lận Phụ Thanh tối đi, trường kiếm trong tay run lên. Phương Chi Long hai mắt trắng dã, âm khí cuồn cuộn bốc ra từ trong miệng. Gã nâng cánh tay đã cháy đen như xương khô, lập tức phát ra một đạo lực âm hàn cực mạnh, Nguyệt Hạ Sương rên rỉ một tiếng, bị chấn văng ra.

Lận Phụ Thanh xoay người vội vàng thoái lui, nháy mắt đã cách xa mấy chục trượng. Âm khí ngưng tụ thành rừng kiếm đuổi theo hắn như hình với bóng, liên tục nổ tung. Một ánh kiếm nóng rát lóe lên, Phương Tri Uyên cạnh hắn đã rút kiếm ra.

Trong lòng Lận Phụ Thanh không nắm chắc, thở dốc bình ổn khí huyết dâng trào trong lồng ngực, cường điệu một chút: "... Ngươi nói không đánh, ta mới theo ngươi."

Phương Tri Uyên đáp: "Đương nhiên."

Y cúi đầu nói nhỏ: "Lui một trăm sáu mươi sáu trượng về hướng tây."

Lời vừa dứt, kiếm thế bừng lên như mặt trời phương đông, xuyên núi mà đến.

Kiếm hầu quân tử, đao theo cuồng đồ, Đồ Nam trong tay Phương Tri Uyên đã dậy lên khí phách ngông nghênh của đao khách.

—— Người này "không đánh" còn hung hăng hơn cả người bình thường "đón đánh".

Lận Phụ Thanh nghĩ đến đây không khỏi mím môi cười nhạt. Hắn hiểu rồi, Phương Tri Uyên rành rẽ huyễn giới ở Kim Quế Cung hơn hắn nhiều, hắn đương nhiên nghe lời.

Kiếm và âm khí va chạm, Phương Tri Uyên không chút kiêng dè, Đồ Nam âm vang tiếng rít, chỉ trong nháy mắt đã giao đấu với Phương Chi Long hơn trăm chiêu.

Keng keng keng keng...

Kình khí hỗn loạn, tiếng kim thiết vang lên không dứt, Đồ Nam kiếm không thể tạo thành thương tổn lên Phương Chi Long. Lận Phụ Thanh cũng ước chừng mà đuổi theo, trong hiểm cảnh hắn vẫn phải phân tâm làm hai việc, một là cách không khống chế trận pháp bảo vệ mọi người, hai là xuất kiếm yểm hộ Phương Tri Uyên tấn công.

Ánh mắt hắn chuyển động qua lại, trong lòng thầm đếm số: "Mười chín, hai ba, hai tám..."

"Bọn họ đang làm gì vậy? Sao lại lui xa như thế?"

Mọi người trong kết giới lòng như lửa đốt, đều là anh tài tâm cao khí ngạo, vậy mà lúc này chỉ đành bó tay chịu trói.

Hiên Viên Ý trong lòng chấn động: "Hay là, hay là hai người bọn họ đang liều chết dẫn tà ma rời xa chúng ta..."

Thân Đồ Lâm Xuân đã từng tận mắt chứng kiến thảm trạng Quân Thượng khi bị âm khí phản phệ, mỗi lần Lận Phụ Thanh đến gần hắc khí kia hắn đều hốt hoảng một phen, không khỏi đè giọng gắt Mục Tình Tuyết: "Tôn Thủ của ngươi rốt cuộc muốn làm gì, tại sao lại lôi kéo Quân Thượng nhà ta đi theo!"

Mục Tình Tuyết cũng nóng đến bốc hỏa, phẫn nộ nạt tiểu yêu đồng: "Nhìn cái bộ dạng lạnh lùng của Quân Thượng nhà ngươi đi, ta còn đang sợ hắn hại Tôn Thủ của bọn ta đây!"

Qua lại mấy câu như vậy, hai người kia đã lui thêm một đoạn.

"Năm mươi, năm sáu..."

Phương Tri Uyên dù sao cũng không quen dùng kiếm, trong tình thế hung hiểm bị ma vật cuồng bạo đánh một phát lên sống kiếm Đồ Nam. Sắc mặt y nhợt nhạt, cơ thể mất tự chủ lùi nhanh về sau. Đột nhiên, một lưỡi kiếm trắng lạnh mỏng như cánh ve hiện lên dưới chân y.

Lận Phụ Thanh quát: "Đạp kiếm!"

"Vậy phiền sư ca đưa ta đi một đoạn." Mắt Phương Tri Uyên sáng lên, toàn lực hạ thấp trọng tâm, một chân giẫm lên kiếm, ổn định thân người.

Lận Phụ Thanh tịnh chỉ vận khí, gõ nhẹ lên thân kiếm Nguyệt Hạ Sương: "Đi."

Linh khí nổ tung trên mũi kiếm, hai người ngầm hiểu ý, Phương Tri Uyên mượn lực đạp không bay lên, Đồ Nam trảm lên cánh tay phải của Phương Chi Long.

Keng! ——

Cánh tay đó rõ ràng đã khô đét, trường kiếm va vào lại phát ra tiếng chói tai như kim loại đập vào đá.

Phương Tri Uyên trầm giọng quát: "Tới!"

Nguyệt Hạ Sương nổi lên một lớp sương mù, dắt kiếm ý phủ lên Đồ Nam, kiếm của Lận Phụ Thanh đón lấy. Song kiếm hợp bích, hai nhát chém cực mỏng trên dưới giao hòa, hai xung lực đánh vào cùng một chỗ. Linh khí dao động, dâng trào thành một đại dương sáng lóa mênh mông.

Phương Tri Long phát ra một tiếng rít, hắc khí điên cuồng phun ra từ cánh tay phải, cánh tay đó đã bị chặt đứt rời.

"Chín chín... Một lẻ bốn!"

Ma vật mất đi một tay lập tức phát rồ, hai chân dẫm loạn, âm khí cuồn cuộn như dung nham nổ tung, hóa thành suối đen phun lên tận trời!

"Không ổn, gần quá."

Trong lòng Lận Phụ Thanh hốt hoảng, chỉ kịp ném ra một pháp trận bảo hộ tầm trung chắn một chút, ngay sau đó cả hai đều bị đánh bay đi.

Thừa Mệnh Hồn trận một lần nữa lóe lên rồi biến mất. Lận Phụ Thanh thở dốc, miễn cưỡng đứng vững lại, cơ thể hắn không còn quá linh hoạt, khí lạnh quấn lên tay đã lan tràn đến phế phủ.

Hắn nhẹ giọng tính: "Một trăm mười sáu... Còn năm mươi trượng."

Phương Chi Long rành rành là một phế vật trời sinh, sau khi bị âm khí phản phệ nhập ma, điên điên khùng khùng lại có sức sát thương lớn như vậy...

Nếu thật sự chạy thẳng đến vị trí mà Phương Tri Uyên nói, hắn tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng Tri Uyên sẽ lại bị thương.

"Sư ca, đổi kiếm, đưa Nguyệt Hạ Sương cho ta." Trên mặt Phương Tri Uyên không nhìn ra chút đau đớn nào, Đồ Nam trong tay y bừng ánh lửa, "Kiếm của Mục Tuyết Hoàng hàn khí quá nặng, dùng nó đối kháng với âm khí, ngươi chịu không nổi."

"Không cần." Lận Phụ Thanh nín thở nhìn chăm chú Nguyệt Hạ Sương phủ băng tuyết, đột nhiên thầm nghĩ: Lẽ ra hắn đánh với âm khí không đến nỗi chật vật như vậy.

Đời trước, có một khoảng thời gian dài Lận Phụ Thanh cố gắng nghiên cứu cách dung hòa hai khí âm dương, thậm chí còn lập cả một "hậu cung" giả. Hiện tại, tu vi của hắn đã gần đỉnh Kim Đan kỳ, đương nhiên chỉ tu dương khí, nếu thử đánh cược nạp âm khí trước mặt vào cơ thể...

Hắn biết âm khí ở đây dày đặc hung hiểm, rất khó khống chế, nhập thể còn có khả năng bị đông lạnh đến chết, nhưng Lận Phụ Thanh cảm thấy vẫn có thể thử một lần.

Mũi kiếm dẫn dụ một chút sương đen, âm khí âm trầm leo lên như con rắn nhỏ. Lận Phụ Thanh nghĩ: Không sao, chỉ đánh cược một chút thôi.

Nhưng đột nhiên, ánh kiếm quen thuộc lóe lên trước mắt. Lận Phụ Thanh giật mình nhìn lên, theo bản năng giơ tay đón lấy, thấy rơi vào tay mình đúng là chuôi kiếm Đồ Nam vẫn còn mang theo hơi ấm của Phương Tri Uyên.

Phương Tri Uyên đã tay không: "Sư ca, đưa Nguyệt Hạ Sương cho ta."

Ngươi không đổi thì ta cũng trả Đồ Nam lại cho ngươi.

Lận Phụ Thanh thầm mắng một tiếng, phất tay ném Nguyệt Hạ Sương cho Phương Tri Uyên. Cơ hội dẫn khí nhập thể đã bị bỏ lỡ, đành phải tiếp tục vừa đánh vừa lui.

Phương Tri Uyên đã đến cạnh hắn từ lúc nào, chợt thấp giọng nói: "Đừng làm ẩu... Nghe ta, ta muốn đưa ngươi một thứ."

Lận Phụ Thanh vung kiếm đỡ một đòn, ngạc nhiên hỏi: "Đưa ta một thứ? Bây giờ?"

Phương Tri Uyên đột nhiên căng thẳng, qua một lúc mới đáp: "Đúng vậy."

Lận Phụ Thanh: "..."

Phương Tri Uyên hắng giọng: "... Từ đời trước, ta đã cảm thấy nó rất xứng với ngươi."

Âm giọng vốn lạnh lùng cứng rắn chợt mềm đi một chút. Rõ ràng đang kẹt trong tình thế sinh tử, Phương Tri Uyên lại cụp mắt, mày hơi cau lại ra vẻ thẹn thùng, vành tai còn ửng đỏ: "Chỉ là khi đó không biết tâm ý sư ca thế nào, sợ khiến ngươi không vui, ta vẫn luôn giấu nó trong huyễn giới, không dám lấy ra."

Lận Phụ Thanh càng kinh ngạc hơn, thầm nghĩ vị trí mà y nói không phải là nơi giấu lễ vật cho hắn đó chứ?

Nhưng mà, hiện tại là lúc thích hợp để làm chuyện này sao!?

Linh lực hắn sắp hao hết, tình trạng của Phương Tri Uyên ước chừng còn thảm hơn, ráng câu kéo thêm một chút nữa là tới màn tuẫn tình cùng chết rồi, còn lễ vật cái gì...

Phương Tri Uyên đột nhiên lên tiếng: "—— Tới rồi!"

Lận Phụ Thanh nhìn theo, thấy trong bóng tối có luồng sáng trắng dịu nhẹ, là một huyễn giới khá lớn. Đột nhiên, hàn khí quanh thân càng lạnh hơn, Phương Chi Long nhập ma phát ra tiếng rít gào, tay trái hóa thành vuốt hung ác sượt qua cổ Lận Phụ Thành.

Một kích không trúng, ma vật xoay tay, một lần nữa vồ tới. Phương Tri Uyên hoành Nguyệt Hạ Sương chặn lại, bị đánh lui về sau, khóe môi tràn máu hô to: "Vào huyễn giới!"

Lận Phụ Thanh cắn răng chống tay lên lưng Phương Tri Uyên, chuyển cho y toàn bộ linh lực còn lại của mình, hai người lao vào huyễn giới, xuyên qua những tầng mây rơi xuống.

Tiếng gió thét gào bên tai, trời đất đảo lộn. Trong tầm nhìn quay cuồng giữa những đám mây, Lận Phụ Thanh mơ hồ nhìn thấy một sắc vàng lấp ló.

Giữa lúc đang rơi tự do, hắn nhẹ giọng hỏi: "Đó là cái gì?"

Hắc khí dày nặng lao đến gần, âm khí lạnh lẽo xé tan phong vân. Đồng tử Lận Phụ Thanh co lại, thấy cánh tay còn lại của ma vật đánh tới bọn họ như lôi đình.

Phương Tri Uyên ôm chặt vòng eo hắn, tóc hai người bị gió mạnh cuốn vào nhau.

Lận Phụ Thanh mãi không nghe tiếng đáp lời, giật mình nhìn sang bên cạnh, thấy Phương Tri Uyên đang nhắm mắt. Hắn đầu tiên là hốt hoảng, sợ y ngất rồi; ngau sau đó nhận ra đây là thần hồn xuất khiếu.

—— Người này lại làm gì vậy?

Âm khí hắc ám đã đánh đến ngay trước mặt, Lận Phụ Thanh nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Phương Chi Long bị âm khí ăn đến tận xương. Khí lực đã cạn, đan điền trống rỗng, hắn miễn cưỡng giơ Đồ Nam, chợt nhớ lại cảm giác nhỏ bé bất lực dưới tiên họa ở đời trước.

Lận Phụ Thanh ngẫm nghĩ một chút, thu kiếm.

Đôi tay ôm lấy Phương Tri Uyên.

Hai người đã xuyên qua tầng mây dày, bên dưới là đại dương mênh mông.

Biển lớn, gió lộng, sóng cuộn trào. Ở giữa là một hòn đảo trơ trọi, trên đảo có một gốc quế khổng lồ, sắc vàng nhàn nhạt, hương bay tận trời.

Lận Phụ Thanh không nhắm mắt chờ chết, hắn thản nhiên mở to mắt, trông chờ lễ vật mà Tri Uyên hứa hẹn.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy một tiếng rồng ngâm.

......

Tầng mây kia không rõ đã trở nên dày nặng hơn từ lúc nào. Sợi chỉ vàng mà Lận Phụ Thanh vừa nhìn thấy đột nhiên dài ra, dày lên, từ trời mây sà xuống. Mặt đất rung chuyển, một cơn gió lốc thốc lên, sóng biển dâng cao mấy thước, vỗ lên tận trời.

Trên hòn đảo nhỏ kim quế lay, thoang thoảng hương thơm phương trời bay. Từ vòm trời, lớp vảy vàng óng ánh được hơi nước quét qua, một tiếng gầm dữ dội đinh tai nhức óc, như lôi như chớp cuồn cuộn lao đến, chấn kinh trời đất.

Là rồng – sinh vật tôn quý, cao ngạo nhất tam giới, mang dòng máu trường cửu chảy dài suốt vạn năm.

Vạt áo trắng của Lận Phụ Thanh lay động dữ dội, hắn mơ hồ cảm nhận được một sức ép đáng sợ nhưng không đau đớn chút nào. Vốn là thứ sức mạnh có thể nghiền nát núi non, thế nhưng ngay thời khắc chạm vào hắn và Phương Tri Uyên đã hóa thành làn mưa bụi dịu dàng.

—— Tương truyền, ở nơi sâu trong huyễn giới dưới nền đất Kim Quế Cung có một ngũ trảo kim long đánh cược nhận thua, không chịu xuất thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro