83. Ngăn tai vá trời dừng đại nạn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Ngăn tai vá trời dừng đại nạn (2)

Tà áo trắng tuyết phấp phới trong gió mạnh, Lận Phụ Thanh ngã về sau, rơi xuống, dần dần xa cách với khung trời, từ xa nhìn lại trông như một chiếc lông vũ yếu ớt nhỏ bé.

"—— Quân Thượng!!" Lỗ Khuê Phu đỏ mắt, vội vàng lao lên ôm lấy quân chủ: "Quân Thượng!?"

Chỉ thấy Lận Phụ Thanh nhắm mắt, không hề phản ứng, tóc đen bay loạn. Hắn dựa lên vai Lỗ Khuê Phu, sắc môi gần như trắng bệch, giữa mày lại hoàn toàn thả lỏng, giống như đã yên tâm ngủ một giấc rồi.

Lỗ Khuê Phu cảm thấy thân người trong tay mình vừa nhẹ vừa lạnh băng, không khỏi hoảng lên. Ông đang định dùng thần thức thăm dò tình trạng của hắn, độ nhiên nghe một tiếng nói non nớt.

"Ma Quân bệ hạ!?" Ngao Chiêu đã hóa thành hình người, cũng hoảng hốt lao lên tầng mây. Tiểu long lay lay bàn tay buông thõng của Lận Phụ Thanh, nước mắt tràn mi, mếu máo nói, "Ma Quân bệ hạ, người... người mau tỉnh lại... Đừng dọa tiểu long..."

"..."

Hàng mi Lận Phụ Thanh khẽ run một chút, đầu mày hơi cau lại, cổ họng hắn phát ra một thanh âm yếu ớt: "Đừng ồn..."

"Quân Thượng!"

"Ma Quân bệ hạ!?"

"... Đây, không sao." Lận Phụ Thanh đau đầu muốn chết, không nhịn được hé mắt, hơi thở yếu ớt vẫn oán hận nói một câu, "Gào rống cái gì, cô gia còn chưa thăng đâu..."

Lỗ Khuê Phu vừa bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, lúc này mới âm thầm nuốt lại trái tim suýt nhảy khỏi cổ họng: "Vâng vâng, là thần thất thố."

Hiện giờ bọn họ đang ở trên vạn trượng vân phong, Lỗ Khuê Phu không dám để Lận Phụ Thanh tự mình lăng không. May mà Ngao Chiêu tinh ý đã hóa rồng trở lại, Lôi Khung Tiên Thủ bèn cẩn thận đỡ hắn ngồi lên, tay chân luống cuống như đang ôm một con búp bê bằng sứ, gõ một cái là bể.

Lận Phụ Thanh lại không để tâm, che miệng ho hai tiếng rồi cười: "Không cần như vậy, Tri Uyên còn đang chờ ta bên dưới, trong lòng ta biết rõ, không thể chết... Ta không nỡ bắt y thủ tiết."

Lỗ Khuê Phu lắc đầu thở dài. Ngao Chiêu nghĩ đến mà run, nghe vậy vội nói: "Tiểu long đưa người đi tìm chủ nhân!"

Lận Phụ Thanh: "Chờ chút, ta còn muốn nói mấy câu." Hắn chuyển mắt về phía Lỗ Khuê Phu, ánh mắt hơi tối đi, "Lôi Khung, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hàng mày Lỗ Khuê Phu cau lại: "Quân Thượng hỏi thần?"

Lận Phụ Thanh không còn sức lực, chỉ lời ít ý nhiều: "Âm khí."

"À..."

Lôi Khung Tiên Thủ lúc này mới muộn màng nâng tay lên trước mắt, sắc mặt cũng thay đổi. Đôi tay mới rồi còn cầm rìu thần chống lại âm khí, hiện tại đã máu thịt bê bết, bị phản lực chấn cho gân cốt đều vặn vẹo. Nhưng nguyên nhân khiến Tiên Thủ biến sắc không phải là ngoại thương bậc này, mà là luồng âm khí nhàn nhạt đang toát ra từ đôi tay một cách mất khống chế.

... Quả nhiên đã bị âm khí nhập thể.

Lận Phụ Thanh trầm giọng: "Lôi Khung, ngươi cũng biết âm dương nhị khí khó dung hòa. Đời trước ta lăn lộn mấy chục năm, đến giờ cũng chỉ mới đi bước đầu trên môn đạo. Ngươi hiện tại phải gấp rút trở về bức hết âm khí xâm nhiễm trong kinh lạc đan điền ra khỏi cơ thể, còn trì hoãn nữa, cảnh giới Độ Kiếp kỳ sẽ không giữ nổi."

Nhưng Lỗ Khuê Phu làm sao dám rời đi, vội nói: "Thần không đáng ngại! Để thần hộ tống Quân Thượng về Lục Hoa Châu đã..."

Còn chưa nói hết câu, kinh biến lại xảy ra!

Từ dưới tầng mây, một luồng âm khí cuồng bạo cực kỳ quen thuộc với ma tu phóng lên cao, cây cối bị lay động dữ dội, một loạt chim chóc hốt hoảng bay mất. Âm khí có sức ảnh hưởng kinh khủng, một mảng mây trắng đã bị nhuộm đen. Nhìn lại phương hướng, có vẻ là từ Tử Vi Các —— hoặc nên nói là từ đài Sơn Hải Tinh Thần.

Ngao Chiêu hoảng sợ: "Hả!? Sao lại tới nữa rồi?"

"Không ổn." Lỗ Khuê Phu đột nhiên xoay người, "Âm khí khổng lồ như vậy, sợ là Tử Vi Thánh Tử nhập ma!"

Tay ông lại nắm chặt cán rìu, nhấc chân muốn chạy đến đài Sơn Hải Tinh Thần. Lận Phụ Thanh nhanh tay lẹ mắt vội kéo lại.

"Lôi Khung!" Hắn bình tĩnh nói, "Ở đây không cần ngươi quản, lập tức về Kim Quế Cung bế quan điều tức, không chừng còn có thể giữ được tu vi. Đi ngay."

"Nhưng Quân Thượng, cho phép thần nói thẳng!" Lỗ Khuê Phu lòng như lửa đốt, nửa quỳ xuống, "Cơ Nạp Cơ Thánh Tử là người đứng đầu lớp thanh thiếu niên, tu vi đã gần phá cảnh Nguyên Anh, nếu để mặc y nhập ma hóa cuồng, gây ra thương vong, Tử Vi Các sợ là máu chảy thành sông!"

Nhưng Lận Phụ Thanh không hề đổi sắc: "Chuyện này còn cần ngươi nói sao?"

Ma Quân nhàn nhạt nói: "Ta là người yêu cầu Cơ Nạp ở lại đài Sơn Hải Tinh Thần, sao ta lại không nghĩ đến chuyện này chứ?"

Lỗ Khuê Phu sửng sốt, ngập ngừng hỏi: "Quân Thượng chẳng lẽ... đã an bài đến tận đây?"

Lận Phụ Thanh chỉ nhẹ nhàng đáp: "Đừng hỏi. Nếu còn gọi ta là Quân Thượng thì nghe lời ta, về đi."

Lỗ Khuê Phu tràn ngập sự cảm phục, rốt cuộc ôm quyền hành lễ: "... Vâng."

......

Trên đài Sơn Hải Tinh Thần, linh khí bạo động hỗn loạn.

Khi này mây đen vừa tan, mặt trời ló dạng, mưa bụi nhẹ nhàng rơi xuống nhóm người mới vừa trải qua một phen kinh hồn táng đảm. Mà trên đài Tinh Thần kia đột ngột bùng lên âm khí đen đúa, hiện lên rõ ràng giữa ban ngày ban mặt, khiến mọi người buột lòng đối mặt với hiện thực tàn nhẫn —— Khung cảnh bầu trời nứt toác mới rồi không hề là ảo giác.

"Toang rồi toang rồi..." Thân Đồ Lâm Xuân cắn răng thúc giục linh lực đến cực hạn, vắt giò lên cổ chạy đến Tử Vi Các. Cảnh vật hai bên cũng hóa thành tàn ảnh, tiếng gió gào lên tai.

Nếu Cơ Nạp nhập ma, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng. Tử Vi Các sẽ xảy ra thương vong, này là chắc chắn; nhưng kể cả đó là Thánh Tử Cơ Nạp, một khi bắt đầu phát cuồng mà giết người, kết cục duy nhất của y là bị đại năng các tiên gia xem như âm yêu mà chém giết!

Thân Đồ nhớ mang máng Lận Phụ Thanh rất coi trọng Tử Vi Thánh Tử này. Nếu Cơ Nạp chết, đời này Quân Thượng sẽ chẳng dễ chịu gì...

Xa xa, trong rừng núi hun hút lạnh lẽo, một nhóm đệ tử Tử Vi Các áo tím đã tụ tập bên dưới đài Sơn Hải Tinh Thần, vừa ngạc nhiên lại vừa hoang mang.

"Ta đang gặp ác mộng sao?"

"Đây, đây không phải là thật..."

Các đệ tử này tự nhận mình nắm giữ mệnh sao, xưa nay ra vẻ thanh cao, nhất cử nhất động đều rặt một kiểu không nhuốm khói lửa nhân gian. Nhưng lúc này, bọn họ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng mỗi người đều toát ra sự sợ hãi, hiển nhiên không khác gì bộ dạng tu sĩ bình thường.

Rốt cuộc có người khô khốc nói: "Cơ Thánh Tử... Kia thật sự là Cơ Thánh Tử sao!?"

Trên đài Tinh Thần, đại trận Cửu Chuyển Diệt Hồn đã hoàn thành sứ mệnh của nó, cùng tan biến với hồn phách của thiên ngoại thần. Hiện giờ trên đó chỉ còn duy nhất một người.

Cơ Nạp áo bào tím dày rộng đứng thẳng bất động trên đài, đôi mắt vô hồn, rõ ràng đã không còn thần trí. Toàn thân y tản ra một lượng âm khí khổng lồ, uy lực đó không còn là của Kim Đan kỳ nữa mà đã trực tiếp đạt đến cảnh giới Nguyên Anh.

Luồng khí đen lạnh lẽo bám lấy gương mặt chết lặng của y, từ xa nhìn lại trông không khác gì một ma vật hình thành từ âm khí, không còn chút nhu hòa thánh khiết nào.

"Một đám ngu xuẩn!!" Thân Đồ Lâm Xuân rốt cuộc cũng đến nơi, vừa gấp vừa tức giận, gào ầm lên với đám đệ tử Tử Vi Các đang ngơ ngác, "Người nhập ma đồng dạng âm yêu! Còn không mau chạy đi, chờ Thánh Tử của các ngươi nổi khùng lên cắn đứt linh mạch hay gì!?"

"Mau chạy khỏi đây —— Ngay!!"

Lại không ngờ, tiểu yêu đồng vừa rống một câu đã tới phiên hắn ngây người. Thân Đồ Lâm Xuân vốn thuận theo âm khí dẫn dắt chạy đến đây, lúc này chớp mắt một cái, nhìn lại cảnh tượng trên đài Tinh Thần ——

Trên đó đích xác chỉ có một mình Cơ Nạp. Thế nhưng, trên bậc thang dài nối liền mặt đất với đài Tinh Thần lơ lửng trên không... có một người áo đen khác nữa.

Thân Đồ Lâm Xuân trợn mắt há mồm, thật sự không dám tin vào mắt mình: "Sao lại là ——"

Là Phương Tri Uyên.

Phương Tri Uyên khoanh tay đề đao, cúi đầu nhìn xuống, khóe môi mím thành một đường thẳng. Y bước từng bước theo bậc thang kết từ sao trời đi lên trên, ánh mắt lạnh lẽo, vài sợi tóc lay động theo động tác của y.

Âm mệnh họa tinh đi về phía Thánh Tử nhập ma, từng bước vững vàng và bình tĩnh.

Đầu óc Thân Đồ Lâm Xuân rối nùi, Phương Tri Uyên sao lại ở đây!? Cơ Nạp nhập ma không khác gì hung thú, nếu khiến vị này bị thương, vậy hắn hắn hắn ——

Vài vệt sáng liên tiếp lóe lên phía chân trời, là những người đang đạp kiếm hoặc cầm pháp bảo lăng không. Những đại năng tụ tập ở Lục Hoa Châu bị âm khí bạo loạn khi Cơ Nạp nhập ma kinh động, hiện giờ đã chạy đến.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, trời đất như lặng thinh.

Ngay khi Phương Tri Uyên bước lên Đài Sơn Hải Tinh Thần, Cơ Nạp vốn đang đứng bất động bỗng nhiên quay đầu, trong mắt lóe lên sát khí đẫm máu!

Có tu sĩ đại năng phát giác sự tình không ổn, hô lên: "Tiểu tử kia! Nguy hiểm, mau đi xuống ——"

Nhưng đã muộn.

Người đọa ma hễ hành động là không chút do dự. Cơ Nạp đạp mạnh một cái, âm khí ầm ầm nổ tung, đài Tinh Thần nứt ra, bụi đất đá vụn văng khắp nơi!

Nháy mắt tiếp theo, thân ảnh Thánh Tử áo tím biến mất rồi đột ngột xuất hiện trên đỉnh đầu Phương Tri Uyên, âm khí trên tay ngưng tụ thành vuốt sắc điên cuồng cào về phía ngực họa tinh. Sát khí lan tràn, tử cục đã định.

Trong một sát na, Phương Tri Uyên cúi đầu.

Trong bóng tối, y lạnh lùng nhếch miệng, lẩm bẩm thở than: "... Hóa ra lại là vì ngươi."

Được lắm, bây giờ thì y đã hiểu. Sư ca bắt y nán lại đây chính là vì lúc này.

Phương Tri Uyên tức đến nghiến răng nghiến lợi, tại sao Lận Phụ Thanh xem trọng Thánh Tử này đến vậy!? Tuy rằng đã thành gà nhà nuôi rồi, nhưng lúc này y cũng không nhịn được mà ghen lồng ghen lộn.

"Phương Tri Uyên hắn, hắn sao lại bất động rồi!?"

"Không được, không kịp nữa ——"

Một trảo của Cơ Nạp đã lao đến vị trí trí mạng, nhanh đến mức không thể trở tay. Đệ tử Tử Vi Các dưới đài có người nhắm mắt lại, nhóm đại năng vừa đến cũng không cứu viện kịp ——

Tựa hồ âm mệnh họa tinh vừa bộc lộ tài năng sắp phải bỏ mạng dưới tai nạn này.

Keng! ——

Một tiếng va chạm giòn giã chói tai vang lên. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phương Tri Uyên không lùi còn tiến, nâng đao hướng lên trên. Âm khí lạnh buốt bén nhọn đụng phải lưỡi đao Hoàng Dương, tia lửa bắn ra, tiếng đao vang rền!

Dưới đài Tinh Thần vang lên một tràn ồ lên! Gần như tất cả mọi người đều giương mắt nhìn lên, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

"Sư ca ta nói..." Phương Tri Uyên đột nhiên mở miệng.

Y ngẩng đầu lên giữa ánh lửa bay loạn, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào gương mặt Cơ Nạp đã mất đi thần trí phản chiếu trên thân đao.

"Lần này... không ai phải chết, không ai nhập ma!"

Trên môi Phương Tri Uyên xuất hiện một ý cười ngông cuồng, khẽ quát một tiếng, chỉ bằng sức lực của mình mà đẩy Cơ Nạp thoái lui mấy bước.

"Đó là sư ca của ta, ta không thể để lời của hắn thành lời khoác lác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro