01 - 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Hầu tử bị đè dưới Ngũ Hành Sơn nhẩm tính cũng sắp được năm trăm mùa xuân thu.

Từ nhà Hán bụi mù, đến núi sông họ Lý. Năm trăm năm, sinh sinh tử tử, một kiếp luân hồi, rồi một kiếp luân hồi.

Nhưng đối với hầu tử mà nói, năm trăm năm so sánh một ngày, kỳ thật cũng chẳng có bao nhiêu khác biệt.

Lúc trước xuống núi học nghệ, há chăng chỉ muốn trường sinh, chí ít điểm này hắn đã làm được. Đến độ cái danh Tề Thiên kia -- đám thần tiên trên trời rốt cuộc có thừa nhận hay không, can hệ chi tới hắn? Ở trong lòng hầu tử, chính mình vẫn mãi là Tề Thiên Đại Thánh, như vậy cũng đủ rồi.

Xưa kia ngay lúc rời bỏ sư môn, Bồ Đề Tổ Sư mắng hắn một tràng, nói rằng: "Sau này vô luận như thế nào, tuyệt đối không được phép nhắc tên của ta." Hầu tử khi ấy tức giận không ít, cảm thấy Bồ Đề Tổ Sư nhằm vào mình, sau đó hắn lên trời xuống đất mà gây họa liên miên, cuối cùng cảm thấy gừng càng già càng cay. Lão nhân vốn biết trước hầu tử sẽ vướng phải tình cảnh không thể giải quyết, sớm đã cùng hắn phân định giới hạn.

Nếu nói hầu tử bị đè dưới Ngũ Hành Sơn có cái gì không tốt, chính là nhàn đến sắp mốc meo, cũng chẳng biết lão Như Lai đưa hắn tới chốn rừng núi hoang vắng nào, một vùng đất chim không thèm ỉa, cơ hồ chả ma nào thèm tới. Khó khăn lắm mới thấy người ở thôn phụ cận chạy qua, đến thân cây gỗ còn chưa kịp chặt lấy, đã bị hầu tử nằm rạt dưới núi dọa chạy mất.

Năm đó hầu tử ngao du tam giới, thực thích kết giao bằng hữu, các vị thần tiên cũng hay cùng hắn chơi đùa, nay gặp hoạn nạn, một chiếc bóng tới thăm đều chẳng thấy. 

Đương nhiên lời này nói vậy cũng không chuẩn xác, vốn là, vẫn còn kẻ nọ thường xuyên đến xem hắn.

Nhưng hầu tử đây thật yêu thích náo nhiệt, một người, có tới hay không khác quái gì nhau.

Huống hồ, hầu tử quật cường như vậy, sẽ không nguyện ý thừa nhận bản thân cao hứng khi nhìn thấy người ta.

Hôm nay, kẻ ấy cũng tới, tay xách thỏ hoang màu nâu, theo sau là bóng dáng một con cẩu trông không mấy trắng.

Hầu tử chẳng thèm khách khí với y, mắt thấy con thỏ liền thúc giục y nhóm lửa mau mau nướng thỏ cho hắn ăn.

Đáng thương thay Nhị Lang Chân Quân vốn phong hoa tuấn lãng, hiện tại mặt xám mày tro mà ngồi xổm trên mặt đất, bị hầu tử sai sử như người hầu. 

"Tôn Ngộ Không, ta nghe nói Quan Âm Bồ Tát muốn để ngươi bảo hộ Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh?" Nhị Lang Thần rải ít gia vị lên thân con thỏ đã lột da xong, bộ mặt tựa như không thèm quan tâm lại lộ ra vài phần chăm chú.

Hầu tử chỉ lo chảy nước miếng, mắt nhìn chằm chằm con thỏ, nửa ngày sau mới phản ứng lại Dương Tiễn đang cùng chính hắn nói chuyện: "Đúng rồi, làm sao vậy?"

"Không có gì, ta chỉ muốn hỏi suy nghĩ của ngươi." Con thỏ được bôi đầy dầu mỡ treo trên đầu lửa, phát ra âm thanh lụp bụp. 

Hầu tử đột nhiên nhìn thấy trên mặt Dương Tiễn có điểm ửng hồng, khiến cho hắn cũng cảm thấy mặt mình bỗng dưng nóng nóng, tất cả đành đổ lỗi cho thịt nướng dẫn lửa.

"Nghĩ cái gì cơ, chỉ cần có thể ra khỏi nơi này, ta còn muốn nghĩ cái gì nữa?" Hầu tử lẩm bẩm nói. Hắn là một con khỉ khoái tự do, bị nguyên một cái nhà giam đè ở trên mình, chẳng bằng thống thống khoái khoái sống, oanh oanh liệt liệt chết.

Phật môn tuy rằng nhiều quy củ, nhưng quy củ là cái đinh gì? Quy củ chính là để bị đánh vỡ.

Nhị Lang Thần sửng sốt một chút, y không nghĩ tới hầu tử sẽ đáp lời như vậy. Hắn vốn nên là một kẻ đầy ngạo khí, chuyện hắn không muốn làm nào ai có thể miễn cưỡng hắn làm.

Hóa ra năm trăm năm dãi nắng dầm mưa, thật sự có thể đem góc cạnh sắc bén của hầu tử kia mài mòn.

Y luôn nhớ rõ năm trăm năm về trước, hầu tử múa may gậy gộc, lộ ra răng nanh, uy phong như một vị thần không gì không làm được.

"Ai ai ai! Thịt của ta, ba mắt chết tiệt, đừng cho ta ăn thịt khét nha!" Hầu tử phát ra âm thanh điên cuồng, khiến cho Hao Thiên Khuyển nằm cạnh bên sợ tới mực giật mình một cái, cũng kéo Nhị Lang Thần khỏi hồi ức xưa.

Nhị Lang Thần trở đầu con thỏ, mặt thịt mang theo mấy phần khô vàng, nhưng tốt xấu gì cũng không bị khét, y cố ý trêu đùa hầu tử: "Ngươi vào Phật môn rồi, sau này không thể ăn thịt đó."

Hầu tử hừ một tiếng, thoáng nhìn qua Hao Thiên Khuyển gầy tới mức da bọc xương, nói: "Vậy ngươi mau tranh thủ thời gian tới đây mấy lần nữa, trước khi hòa thượng kia đến, ngươi cho ta ăn thật nhiều là được rồi."

Nhị Lang Thần nhìn hầu tử, cảm thấy có chút khó chịu, thuở xưa y mang hầu tử về Thiên Đình, rất muốn cùng cữu cữu thương lượng một chút, hỏi ngài có thể để hầu tử ở lại chỗ y nuôi dưỡng hay chăng. Dù sao y đã nuôi một con cẩu, nay thêm một con khỉ, cũng đâu có gì mệt.

Đáng tiếc hầu tử không hề cảm kích, tự nguyện quậy đến long trời lở đất rồi mắc kẹt tại Ngũ Hành Sơn, cũng không nguyện ý cùng y quay về Quán Giang Khẩu.

Ngày khác, Nhị Lang Thần quay lại Ngũ Hành Sơn, mang theo một con tuần lộc định cho hầu tử. Y cùng mấy huynh đệ vây bắt thật lâu mới săn được tuần lộc này, muốn lần nữa để hầu tử được ăn ngon.

Chính là tới rồi mới phát hiện, không những không thấy hầu tử đâu, ngay cả Ngũ Hành Sơn cũng chẳng còn. Y nhìn ở xa xa, bắt gặp một hòa thượng tay dắt con ngựa trắng, hầu tử đi theo ngay bên cạnh, trông vui vẻ như thể được quay về năm trăm năm trước.

Thủy Liêm Động năm xưa như hiện ra trước mắt, một trận đánh đánh tới thống khoái tràn trề, lại giống như bị mọi người lãng quên đi mất, mà hầu tử vẫn y nguyên là hầu tử thuở nào, y lại không phải là y năm đó.

Y như bị kẹt ở năm trăm năm trước, ngay tại Hoa Quả Sơn non xanh nước biếc quẩn quanh, trông thấy trên núi nở ra biển hoa, cực kỳ giống Đào Sơn ngày xưa mẫu thân y bị cữu cữu y giam lấy. 

Mẫu thân cùng phụ thân yêu nhau, phạm vào thiên quy, sau đó bà bị đè ở dưới chân núi.

Y nhìn hầu tử tự do nhảy nhót, thốt nhiên cảm thấy có một số thứ hẳn là sai rồi, kẻ nên bị đè ở chân núi, giống như mẫu thân trước đây động phàm tâm, nên là y mới đúng, nào phải hầu tử nọ, sinh trưởng từ đất trời, có hiểu ái tình là cái chi chi.

02.

Hầu tử tay vác gậy Như Ý, đi dẫn đầu, dáng đi lảo đảo lắc lư, theo sau là một con heo tinh dắt ngựa, heo kia vô cùng béo, bước chân lon ton, thịt trên người rung lắc.

Heo tinh ấy ban ngày thật ra cũng bình thường thôi, ăn no liền ngủ gật, đi mới hai bước lập tức thấy đói tới kêu than, nhưng vừa chập tối, gã sẽ không mệt nhọc chi, lại chẳng đói bụng, chỉ lo nhìn vào ánh trăng làu bàu, rồi chìm vào hồi ức cũ kỹ tít trên cao.

"Kia Thường Nga tiên tử, thật sự rất mỹ miều." Heo tinh mới vừa lau khóe miệng chảy nước miếng xong, còn muốn lôi kéo Sa hòa thượng trung thực cạnh bên làm chứng cho gã.

Sa hòa thượng nghĩ nghĩ, nói: "Đẹp thì có đẹp, bất quá, ta cảm thấy so với..."

Y nói một đoạn đã bị chen ngang, là bị Bát Giới ầm ĩ cắt đứt: "So với ai kém? Đệ phải nói thật nha! Chắc là không kể ra được người nào chứ gì?"

Sa hòa thượng chẳng cãi cọ, y chỉ đột nhiên nhớ tới năm đó trước khi phi thăng, có người thê tử ở cạnh bên bồi mình tu luyện, mặc kệ y đã sớm nhớ không rõ hình dạng của nàng, cũng vẫn nhớ khi nàng cười rộ lên khóe miệng nở ra hai đóa lê hoa xinh xắn, cả đời thành thật chất phác, một cô nương như thế thật khiến y rung động trong lòng.

Hầu tử nuốt không trôi cảnh Bát giới ra vẻ thâm tình, châm chọc bảo: "Đệ nói Thường Nga tiên tử xinh đẹp, hay là Thúy Lan tỷ tỷ của đệ xinh đẹp hơn?"

Bái Giới gãi gãi cái đầu vốn chẳng có mấy sợi tóc, sau khi quy y càng không mọc thêm được bao nhiêu, chẳng biết gã nghĩ tới chuyện gì, lại cười chảy nước miếng.

"Ai, cái con heo ngốc này." Hầu tử cười nói.

Bát Giới khẽ liếc mắt nhìn hầu tử, réo lên: "Con khỉ chết bầm, huynh là cục đá trời đất sinh ra, huynh thì biết cái gì."

Hầu tử bèn nghiêng đầu, trước mắt không hiểu sao hiện ra cảnh Nhị Lang Thần ngồi xổm trên đất nướng thỏ cho hắn, ngày đó thịt thỏ cực thơm, Hao Thiên Khuyển gặm xương không chừa một mẩu. Nhị Lang Thần ở cạnh bên nâng má, híp mắt, nhàn nhã ngắm nghía hầu tử há to mồm gặm chân thỏ, thời gian năm trăm vội vàng trôi qua, dường như xuyên thủng một giấc mộng thật dài.

Hầu tử hướng về phía Bát Giới gào lên, mắng: "Đồ ngốc chết tiệt, vào cửa Phật còn dám ở đây giảng giải thất tình lục dục với ta, coi chừng sư phụ nghe thấy đánh gãy chân ngươi!"

Bát Giới quay đầu trộm xem xét lão hòa thượng đang ngủ ngon lành, khe khẽ khóa miệng lại. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro