Chap 3: Sợi dây đỏ đã đứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhìn người con gái trong tay, hạ giọng thật thấp : 

- Vào ngày cuối cùng ta còn ở Nam Việt, ta nhận được thư của vua cha ở phía Nam. Người nói rằng, ta là một đứa con bất hiếu, vì chuyện nhi nữ tình trường mà quên đi trọng trách quốc gia. 

Quả thực, ta có ý lừa dối cha để bảo vệ đất nước cho nàng......

Ban đầu ta nghĩ, nàng chỉ đi ngang qua như bao mỹ nhân khác, gieo vào tim ta một hạt mầm nhỏ bé, ban đầu cứ nghĩ là cỏ dại, đến khi ngoảnh lại thấy một rừng hoa. Một rừng hoa tươi đẹp, trong sáng mà ta đã vô tình nhuốm lên nó một màu đỏ u sầm

Thế nhưng ta là một hoàng tử, cha nói, muốn làm kẻ mạnh thì phải giết, bao gồm cả sự thiện lương trong tâm hồn. Nhưng nàng biết đúng không, ta nào đâu muốn làm kẻ mạnh, ta chỉ muốn cùng người ta thương sống bách niên giai lão. 

Nếu năm đó, ta yêu nàng sớm hơn một chút, ta không phải hoàng tử, nàng không phải công chúa, chúng ta cùng nhau cao bay xa chạy thì tốt biết bao. Nếu như.....ta chỉ có thể nói được hai từ vô nghĩa này, thật nực cười phải không

Vĩnh Tuân ngừng lại, giọng nghẹn ngào trong cổ họng khó mà thốt ra tiếp lời nói chất chứa trong tim nhìn về phía người con gái mình yêu cũng đang đờ đẫn trong nước mắt

 - Nhưng với ta, hạnh phúc và bình yên là hai từ quá xa xỉ. Trọng trách mà ta mang trên vai, trọng trách của người nối dõi. Cha ta đã uy hiếp ta... 

Khinh Yên ngước mắt nhìn chàng, âm điệu pha lẫn bi ai :

 - Một người mạnh mẽ như chàng cũng có điểm yếu để bị uy hiếp sao? 

Khẽ thấy chàng cười khổ : 

- Tiểu Yên, cho dù người đời có nói ta mạnh mẽ thế nào. Rốt cuộc ta vẫn có ba điểm yếu. 

Một: nàng. 

Hai: yêu nàng. 

Ba : ta yêu nàng. 


Đó là những gì ta đánh đổi để giữ lại tính mạng của nàng. Thế nhưng trời xanh cho ta bao năm quên lãng, lại không cho ta được một đời quên. 

Khinh Yên, nàng có thể tha thứ cho ta không ?

 Nhìn vào ánh mắt tràn đầy niềm tin của Vĩnh Tuân, Khinh Yên cứ nắm duỗi bàn tay, cánh hoa bỉ ngạn đã bắt đầu héo úa, bóng nàng thấp thoáng rồi mờ dần. Hắn vội vã chạy đến giữ chặt nàng, nhưng nàng đã sắp tan thành mây khói, nước mắt chàng rơi chỉ một khắc là vỡ oà, là giải thoát, là một đời cô đơn 

- Tướng công, với thân phận là công chúa đương triều, thiếp không thể cho phép bản thân được yếu đuối mềm lòng mà tha thứ cho chàng, nhưng với thân phận là thê tử của chàng, thiếp nguyện ý. 

Hãy cứ coi đoạn tình này là một giấc mơ. Giấc mơ của chàng là thiên hạ thống nhất, giấc mơ của ta là một gia đình nhỏ. Giấc mơ của chàng không có ta, vì ta không thể giúp chàng bình định thiên hạ, giấc mơ của ta không có chàng, vì chàng chẳng thể cho ta những điều ta ước mong. 

Giấc mơ của hai ta quá ngắn ngủi, một giấc mơ trưa, lướt qua nhanh như thể định mệnh không gắn kết hai ta. Nếu yêu nhau đã là sai thì xin chàng kiếp này hãy quên ta đi, quên đi nỗi day dứt trong tim chàng

Nhưng nếu kiếp sau, nhân sinh cho hai ta được làm lại từ đầu, nếu như lần đầu gặp gỡ, ta vẫn sẽ yêu chàng như ngày đầu ta yêu. Dứt lời, nụ cười của nàng cũng tan biến, Bỉ Ngạn úa tàn, từng cánh hoa rơi xuống dòng Vong Xuyên rồi tan biến như cách nàng rời bỏ hắn

Giờ chỉ có Vĩnh Tuân ngồi giữa đơn côi, nước mắt rơi nhanh đã bắt đầu khô cạn và không còn rơi nữa......Hắn mất nàng thật rồi

 Bởi vậy, "yêu" và "đồng hành" là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Giống Bạch Nguyệt Quang là người ta yêu, người ta mong muốn được chở che, còn Nốt Chu Sa lại là người ta muốn kết tóc phu thê, sống hạnh phúc trọn đời. 

Nhưng đời người mấy ai thấu nỗi đau, yêu Bạch Nguyệt Quang nhưng lại chẳng thể có được tình yên ấy, còn đồng hành cùng Nốt Chu Sa lại không biết trân trọng để rồi đau thương vẫn hóa bi thương

Mạnh Bà múc chén canh đi đến cạnh Vĩnh Tuân nãy giờ vẫn ôm đoá hoa, nhẹ hỏi một câu môt câu : 

- Người muốn đầu thai hay chờ đợi 

Không thấy tiếng nói đáp lại, chỉ thấy chàng vân vê cánh hoa nhỏ, mỉm cười nói một chữ "đợi" rồi trông về phương xa. Chàng tin rằng ở một thế giới khác, thế giới của những con người bình thường, chàng sẽ gặp lại Khinh Yên. Chàng đợi hết kiếp này, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa. Gặp nàng sớm một chút, yêu nàng nhiều một chút, sẽ có ngày nàng ấy sẽ đứng trước mặt chàng và mỉm cười nói rằng: "Ta đã về".

Ta yêu nàng, Cố Khinh Yên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh