Chap 2: Thế giới bên kia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là đâu....

"Nhân duyên" - cái gọi là nhân duyên xem ra cũng chỉ là món nợ phảitrả cho người.Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan, nhân sinh như kịch, ngườitan kịch tàn. Chớp mắt đã qua ngàn năm. 

Hàng năm, số lượng người chết đi quasông Vong Xuyên lại nhiều vô kể. Lão quỷ sai lái đò ở đây đã bao năm, lại luôntrông thấy một nam tử lạ kì ngồi dựa vào đá Tam Sinh, tay ôm chậu hoa Bỉ Ngạn,ngồi thẫn thờ nhìn về phía trước, thi thoảng lại vô lực mỉm cười nói với đóa hoađỏ rực trong tay:

 - Yên Nhi, lại một mùa hoa nở rộ, khi nào nàng mới trở về bên ta? 

Người đàn ông tên Vĩnh Tuân tìm gặp Mạnh Bà, xin không uống nước sông Vong Xuyên,nguyện không đầu thai, ở lại đây chờ thê tử quay về.Mạnh Bà là người cai quản Vọng Hương đài, nếu muốn đến thập điệnchuyển sinh, phải uống canh từ bảy giọt lệ do bà điều chế để quên đi mọi sự ởnhân gian.

Thấy hắn nhất quyết si tình Mạnh Bà giao cho một bông hoa và nói rằng: 

- Tình ái, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, nếu nó úa tàn thì còn có thểcứu chữa. Nhưng nếu nó chết rồi, thì phải làm sao đây? Khinh Yên vì không muốnquên đi người mà nguyện hoá thành Bỉ Ngạn. Bỉ Ngạn hoa, vốn dĩ đau thươngđến cùng cực, vẫn còn nở rộ để mê hoặc chúng sinh. Trăm năm ra hoa một lần,diệp sinh vô hoa, hoa khai vô diệp. Lá và hoa mãi mãi không có cơ hội nở chungmột lúc.

- Đợi qua ngàn năm, khi lá và hoa có duyên nở cùng, ngươi sẽ gặp lại thêtử của mình, chỉ trong một canh giờ thôi, nàng ta sẽ đi tới một thế giới khác. Mộtthế giới mà nàng ước mong. 

Và rồi, rốt cục đã đến kì hạn một nghìn năm, Vĩnh Tuân ngồi bên TamSinh thạch, chỉ sợ rời đi nửa bước sẽ vụt mất nàng. Hắn đợi một ngày, nhưngkhông thấy nàng đâu, trời tối đen như mực và hi vọng của hắn. Giữa trời đất này,giữa dòng sông này, thứ còn xót lại chỉ còn là nước mắt. 

- Yên Nhi, nàng có thể nhẫn tâm như vậy sao? Nguyện không chuyểnsinh ngàn năm, nhưng lại không muốn gặp mặt tướng công của mình. Là nànglạnh lùng hay vốn không hề có trái tim?

  Lời vừa dứt, một giọt lệ lăn xuống phiến lá mỏng, một đạo hồng quangbay quanh đóa Bỉ Ngạn liền bung nở một dáng vẻ yêu kiều. Sau cái nhoè nhoẹtcủa nước mắt, thấp thoáng một nhân ảnh gầy mòn. 

 Một nghìn năm, hắn đã chờnàng một nghìn năm rồi, hắn lo sợ sau khi tỉnh dậy, nàng có chê hắn già không? 

Đáp lại sự kích động đến trào nước mắt của hắn, Khinh Yên bìnhthản như người xa lạ. Ai đó từng nói với hắn, con người có ba cảnh giới của đaukhổ: thấp nhất là gào thét, cao hơn là điên loạn, đau nhất là bình thản. Nàng nhìnxa xăm và trả lời nhẹ bẫng: 

- Sao có thể không có trái tim? Ta đã để nó ở chỗ chàng rồi nhưng chàng để nó ở đâu? 

Vĩnh Tuân trân trân nhìn nàng, cổ họng như có một hòn than nóng rựcchèn lại. Chàng đã hi vọng biết bao, có thể ôm nàng vào lòng và nói: 

- Đi cùng ta, tới một nơi không ai hay biết. Chúng ta tứ hải, tam san,lưỡng nhân, một đời.Nhưng thật bi thương biết bao, "chúng ta" của trước đây hiện tại chỉ cònlà "ta và nàng." 

Hắn những muốn tiến lên nhưng lại không thể, sợ rằng nàng sẽghê sợ mà bỏ hắn đi. Mùi Bỉ Ngạn thơm ngát che đi dáng vẻ của đau thươngnhưng lại làm tim cả hai tê tái đến thấm nhuần vào tận cốt tủy. Bao nhiêu nămnay, thứ gặm nhấm chàng không chỉ có cô đơn.Mãi lúc lâu sau, hắn mới có thể lên tiếng:

 - Là ta sai, ta luôn vì Nam Việt, luôn vì con dân, nhưng ta chưa bao giờvì nàng. Ta không phụ Nam Việt, không phụ con dân, nhưng ta lại phụ nàng.Nhưng Tiểu Yên, ta yêu nàng là thật, thương nàng là thật, lúc trước nói muốn ở bênnàng cũng là thật. Nàng rất quan trọng với ta 

Khẽ thấy Cố Khinh Yên mỉm cười nặng nề, nàng cười, nhưng nước mắt lạirơi: 

- Quan trọng, thế nào là quan trọng? Chàng còn mặt mũi để nói những lời nặng tình đó sao

 - Là khi trời nổi giông bão, ta không đi tìm nến, ta đi tìm nàng. 

Vĩnh Tuân ôm lấy nàng, sợ rằng hai tay sẽ không đủ sức giữ nổi ngườimình yêu, sợ nàng sẽ lại rời xa hắn, bỏ rơi hắn một lần nữa. Nhưng siết chặt thì sợ nàng đau, nới lỏng lại sợ vuột mất, thâm tìnhkhổ, một đời khổ, si tình chỉ vì vô tình mà khổ. 

Trái tim như bị đâm thủng, có cái gì trong nàng vừa mới chết. Lòngnàng như gào thét rằng: "Vậy khi bão tới rồi chàng ở đâu?" Thế nhưng vẻ ngoàicủa nàng lại lãnh đạm hết sức. Bởi trong cuộc sống, có những nỗi đau không nóilên lời, có những nỗi lầm phải trả giá bằng cả kiếp người, nhưng nỗi lầm nàng lạiphải trả giá bằng máu của cả dân tộc.Nàng khoác lên mình lớp áo bình thản mà trong lòng dậy sóng : 

- Vĩnh Tuân, chàng không sai, ít nhất với con dân Nam Việt. Nhưngta là công chúa đương triều, chàng và ta vĩnh viễn không thể đi tới vĩnh viễn. 

Mà haitừ "vĩnh viễn", thực chất chỉ là một loại ảo tưởng được sinh ra từ nỗi cô đơn. Hắn dùng hai tay ôm trọn khuôn mặt nàng, sau cùng phát hiệnra những giọt lệ của nàng chỉ là ảo giác : 

- Tiểu Yên, tại sao nàng lại không có nước mắt !!

Nàng mỉm cười nhắm mắt lại, từng lời khi xưa vua cha hiện về trong tâm trí nàng : 

"Yên Nhi, ta chém con, không phải vì ta hận, mà vìta thà để con một đao chết trong vòng tay cha còn hơn là bị kẻ thù giày xéo. Đákhông đầu vô tri vô giác, không có đầu lấy đâu lệ mà rơi". 

Phải hắn và nàng chính là mối quan hệ "kẻ thù" là người sống người chết, một mất một còn. Chứ chẳng phải mối quan hệ chân tình tốt đẹp gì cả

Bao lời muốn thốt ra chung quy lại vẫn chỉ là sự bất lực, một canh giờsắp hết, nàng cần một lời giải thích từ người đàn ông nàng từng yêu:

- Hãy cho thiếp một lí do để ngày sau không còn buồn đau, để tiếp tục yêu chàng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh