Trăng tròn mọi người sum vầy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Trung Thu trăng tròn, nơi ngắm trăng điều kiện tốt nhất đó là đình viện trống trải, một chiếc bàn tròn mấy cái ghế, người nhà phẩm thường bánh trung thu mỹ vị ngắm mặt trăng so ngày thường đặc biệt sáng sủa phá lệ tròn. Những điều kiện tốt nhất này cũng là đối người thường, đối Bạch Ngọc Đường nơi ngắm trăng điều kiện tốt nhất là nóc nhà Khai Phong, ngồi trên nóc phòng uống trần niên lão tửu [1] ngắm trăng tròn mới là thích ý, chỉ là lúc này bên người thiếu người kia làm bạn, dù là mặt trăng đẹp nhất, dù là rượu trần nhất, độc ẩm cũng vô vị.
Bạch Ngọc Đường quán một ngụm rượu, nhìn trăng tròn thở dài, trăng tròn vốn là lúc mọi người sum vầy, hoàng đế kia lại mở tiệc chiêu đãi đủ loại quan lại, nói cái gì cùng đủ loại quan lại nghênh đón Trung Thu, khi trong miệng Triển Chiêu nghe tin tức như vậy Bạch Ngọc Đường hận đến nghiến răng, nếu không phải Triển Chiêu biết tính tình hắn cảnh cáo một phen, hắn sớm chạy ào vào hoàng cung đem yến hội nháo tán.
Trong lòng bất mãn, ngửa đầu đem rượu trong bầu uống cạn, buông bầu rượu ánh mắt thoáng nhìn một thân hồng y quen thuộc ở góc đường, đem bầu rượu tiện tay vừa quăng, thi triển khinh công hướng về phía mạt hồng sắc chạy.
...
Bạch ảnh đột nhiên xuất hiện khiến Triển Chiêu hoảng sợ, đợi thấy rõ người trong lòng trước mắt nhất thời mềm mại, "Ngọc đường."
"Miêu Nhi." Ở một khắc nhìn thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nét mặt bất mãn đã bị mừng rỡ thay thế, "Sao chỉ một mình ngươi trở về, Bao đại nhân bọn họ đâu, chớ không phải ngươi miêu này lừa Bao đại nhân tự mình chạy ra." Bạch Ngọc Đường cười nói.
"Triển mỗ không thắng lực rượu liền sớm trở về." Biết Bạch Ngọc Đường chờ không kiên nhẫn, tìm một lý do vội vàng trở về.
"Cái gì không thắng lực rượu, trong loại trường hợp này ngươi thế nào uống nhiều, bất quá là mượn cớ chạy trốn, ta không tin, ngươi mơ tưởng dùng lý do này không cùng ta uống rượu." Nói liền kéo Triển Chiêu đi, Triển Chiêu không ngăn cản, vốn từ yến hội ly khai chính là muốn cùng Bạch Ngọc Đường qua Trung Thu.
...
Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường kéo lên nóc nhà liền thấy một bầu rượu chưa mở đặt trên đó, trong lòng biết Bạch Ngọc Đường định là ở đây chờ y.
"Miêu Nhi, ngươi xem trăng tròn nơi đây thế nào." Bạch Ngọc Đường đắc ý nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu khẽ nâng đầu chỉ thấy một vòng trăng tròn treo giữa không trung, minh lượng mà hạo khiết, nghiêng đầu đối Bạch Ngọc Đường cười nói: "Nơi Bạch Ngũ gia tìm tất nhiên là tốt nhất."
"Ngũ gia chọn đương nhiên không sai." Bạch Ngọc Đường đem bầu rượu đưa cho Triển Chiêu, "Miêu Nhi, nếm thử rượu này."
Triển Chiêu mở phong khẩu vò rượu, ngửa đầu ẩm một ngụm, "Rượu này..."
"Ngươi miêu này mũi linh như vậy khẳng định có thể đoán ra đây là rượu gì."
"Rượu này là cống tửu trong cung, ngươi là từ chỗ nào được." Triển Chiêu kinh ngạc nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cười đến đắc ý trong lòng cũng có đáp án.
"Cống tửu tự nhiên là từ trong cung lấy, ai kêu hoàng đế kia Trung Thu còn không thả ngươi, bất quá cầm của hắn hai vò rượu, tiện nghi hắn."
"Hai vò rượu, còn một vò đâu?"
"Còn một vò sớm vào bụng Ngũ gia." Kéo tay Triển Chiêu, dùng tư thế Triển Chiêu cầm vò rượu uống rượu.
Rượu vào miệng còn chưa kịp nuốt, bầu rượu đã bị một cổ lực kéo xa, Bạch Ngọc Đường lau đi rượu tí bên mép, bất mãn nhìn Triển Chiêu, "Miêu Nhi, ngươi làm gì."
"Nếu Bạch Ngũ gia đã ẩm một vò, vò rượu này nên của Triển mỗ." Trêu tức nói hết lời, đắc ý quán một ngụm.
"Miêu Nhi, rượu này tác dụng chậm nhưng rất lớn, ngươi như vậy uống cẩn thận một hồi muốn Ngũ gia đỡ đi vào." Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn Triển Chiêu.
"Triển mỗ khó được một lần say, hôm nay có Ngọc Đường tương bồi dưới trăng say rượu cũng là một kiện mỹ sự, chỉ là ta nếu say còn phải làm phiền Ngọc Đường."
"Chiếu cố túy miêu Ngũ gia tất nhiên cam tâm tình nguyện, bất quá nếu chỉ là ôm Miêu Nhi Ngũ gia nhưng có chút bất mãn."
Triển Chiêu tà nhãn liếc Ngọc Đường, "Vậy Bạch Ngũ gia còn muốn làm sao."
"Ngũ gia tâm tư ngươi miêu này không biết?" Bạch Ngọc Đường tới gần Triển Chiêu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Triển Chiêu, như là muốn nhìn xuyên qua y.
"Triển mỗ tin tưởng Bạch Ngũ gia sẽ không giậu đổ bìm leo." Triển Chiêu nhìn thẳng ánh mắt bức người của Bạch Ngọc Đường cười nói.
"Vậy phải nhìn là chuyện gì." Dứt lời liền thiếp lên môi Triển Chiêu, gắn bó giao triền tràn đầy hương khí của rượu, người đã say, nói không rõ là bị tửu khí say, hay bị ấm áp gắn bó say.
Một lúc lâu, đôi môi tương thiếp tách ra, hai người chống đầu thở hổn hển, ánh trăng minh lượng khiến gương mặt bị rượu huân đến phiếm hồng của Triển Chiêu ánh vào trong mắt Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lấy qua vò rượu hướng trong miệng quán nhưng không nuốt xuống, lần thứ hai thiếp lên đôi môi Triển Chiêu đem rượu toàn bộ uy nhập trong miệng, Triển Chiêu không phòng bị bị rượu sặc đến ho khan.
"Bạch Ngọc Đường." Triển Chiêu nộ trừng mắt nhìn người trước mặt, chỉ là bị tửu khí huân, tức giận thiếu vài phần, nhu hòa hơn vài phần.
"Miêu Nhi sắc mặt vẫn là hồng nhuận dễ xem, cùng ngươi một thân hồng y phối hợp." Bạch Ngọc Đường nhìn sắc mặt Triển Chiêu so vừa nãy càng thêm hồng nhuận thoả mãn nói, nói xong lại một ngụm rượu quán qua, lần này Triển Chiêu không bị sặc đến ho khan, nuốt xuống rượu trong miệng, đóng chặt đôi môi cự tuyệt Bạch Ngọc Đường tham nhập.
Lưỡi liếm thỉ đôi môi mềm mại, cảm giác tê dại từ đôi môi truyền đến, Triển Chiêu thân thể run rẩy, vươn lưỡi nghĩ liếm đi không khỏe trên môi, miệng khẽ nhếch liền bị thừa cơ mà vào, cuốn lấy lưỡi Triển Chiêu dây dưa.
Rượu trong vò dần ít, không biết đã uống bao nhiêu, chỉ biết men say huân lên, nét mặt hồng càng sâu. Rượu này không như loại rượu cay mạnh thường ngày ẩm, nhưng đơn giản say hai người, không biết là rượu say người hay người tự say.
"Miêu Nhi, ngươi say." Nhìn đôi mắt thanh lượng của Triển Chiêu trở nên mê ly Bạch Ngọc Đường nói.
"Ta không say." Ngoài miệng nói không say thân thể đã có một chút hoảng, đáp lên vai Bạch Ngọc Đường ổn định thân thể.
"Ngươi này tuý miêu, đều bộ dáng như vậy còn nói không say."
"Ta không say, chỉ là... đầu có chút choáng."
"Cả cái này ngươi cũng muốn cậy mạnh." Bạch Ngọc Đường bất mãn ôm thắt lưng Triển Chiêu, đỡ lấy thân thể Triển Chiêu. "Choáng liền trở về phòng." Nói nắm Triển Chiêu nhảy xuống, độc lưu vò rượu không trên nóc phòng.
...
Để Triển Chiêu ngồi trên giường Bạch Ngọc Đường vội cho y rót tách trà, tay lại bị Triển Chiêu nắm vững.
"Ngọc Đường..." Triển Chiêu bị men say huân đến phượng nhãn sương mù, Bạch Ngọc Đường tâm thần nhoáng lên, cúi người muốn tỉ mỉ nghe lời Triển Chiêu sắp nói. Triển Chiêu nắm song chưởng Bạch Ngọc Đường, đem thân thể Bạch Ngọc Đường kéo càng thấp, khi miệng nhanh thiếp lên lỗ tai nhẹ nhàng phun ra vài chữ, "Hoàn hảo có ngươi ở."
Hoàn hảo có ngươi ở, ta không phải một mình, không cần lại một mình đối mặt, ở thời điểm chống không nổi phía sau còn một người có thể dựa vào, một mặt yếu đuối có một người cùng nhau chia xẻ.
"Miêu Nhi..." Ôm chặt lấy Triển Chiêu, Triển Chiêu là một người nội liễm, cho dù hai người cùng một chỗ lâu ngày, những lời như vậy thường ngày sẽ không nói, lúc này nương men say đem những lời chưa từng nói đều nói.
Không biết là ai trước đụng môi ai, đã không còn ai tính toán, lúc này chỉ có lẫn nhau mới là là tối trọng yếu, còn lại đều không trọng yếu.
Nụ hôn dần dần sâu sắc, hô hấp cũng trở nên trầm trọng, Bạch Ngọc Đường đem Triển Chiêu áp đảo trên giường, bàn tay nguyên bản ôm thắt lưng bò lên vạt áo vuốt nhẹ, da thịt dưới tay không giống nữ tử trắng mịn nhưng khiến Bạch Ngọc Đường yêu thích không buông tay, mỗi lần đụng vào đều làm thân thể mẫn cảm của Triển Chiêu run rẩy.
Bàn tay từ cổ áo tham nhập, xoa chu lạp trước ngực, vạt áo bị bàn tay trêu chọc mở rộng, lộ ra bộ ngực rắn chắc giấu dưới y sam. Xoa nắn, nhẹ kéo, hai điểm vốn mẫn cảm trước ngực bị chà đạp đến càng thêm mẫn cảm, đụng vào như vậy mặc dù không phải lần đầu, thế nhưng cảm giác khó nhịn vẫn khiến Triển Chiêu không khỏe, hơi giãy dụa thân thể, muốn chạy trốn không khỏe, cũng không nghĩ động tác khe khẽ này khiến hai người thiếp càng chặt, chước nhiệt quen thuộc để ở tiểu phúc.
"Miêu Nhi." Giãy dụa thân thể, chước nhiệt theo giãy dụa ma thặng nơi đồng dạng chước nhiệt của Triển Chiêu, chước nhiệt cùng chước nhiệt tương gia khiến hai cụ thân thể tương thiếp trở nên khô nóng.
Nụ hôn không biết bao thuở đi tới điểm mẫn cảm trước ngực, liếm thỉ, khẽ cắn, "Ân..." Một trận cảm giác khác thường đánh úp về phía toàn thân khiến Triển Chiêu không tự chủ hừ nhẹ, bàn tay nắm hai vai Bạch Ngọc Đường càng chặt.
"Ngọc... Ngọc Đường..." Vốn là tình nùng một tiếng khinh hoán nhưng khiến người phía trên động tình, không chịu khống chế gia tăng lực độ, hung hăng cắn điểm mẫn cảm trước ngực.
"A..." Đau đớn khiến Triển Chiêu thở nhẹ, hàng mi xinh đẹp hơi nhíu, "Bạch Ngọc Đường." Bất mãn kêu đầu sỏ gây nên.
"Miêu Nhi, ta không phải cố ý, ai kêu thanh âm ngươi gọi Ngũ gia như vậy..."

 "Như vậy cái gì." Ánh mắt nộ trừng lúc này không chứa một tia tức giận, càng gãi đến Bạch Ngọc Đường ngực ngứa.

"Không có gì." Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu cười đến trêu tức, mị hoặc, từ như vậy Ngũ gia chỉ có thể trong lòng nghĩ, nếu là cùng miêu này nói có thể nếm mùi đau khổ, "Là sai của ta, ta sẽ hảo hảo bồi thường ngươi." Nói một ngụm ngậm lấy điểm mẫn cảm trước ngực Triển Chiêu, hấp duẫn, đầu lưỡi như có như không đụng vào đỉnh từ lâu đứng thẳng.
"Ngươi... ân..." Lời muốn nói bên mép biến thành thanh âm mập mờ, không muốn theo ý Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đóng chặt đôi môi, không để thanh âm cảm thấy thẹn từ trong miệng tràn ra.
Lưỡi không ngừng trêu đùa nghĩ muốn dẫn người dưới thân càng nhiều khinh ngâm, nhưng không nghe được thanh âm khiến hắn tâm dương, ngẩng đầu thấy bộ dáng nhẫn nại của Triển Chiêu, ngực một trận mềm mại, buông tha điểm mẫn cảm bị chà đạp đến hồng diễm, ngậm lấy đôi môi Triển Chiêu.
"Miêu Nhi, không nên nhẫn nại, đây không phải chuyện cảm thấy thẹn gì." Lưỡi tham nhập đôi môi đóng chặt, lưỡi cùng lưỡi dây dưa, thoá dịch chưa kịp nuốt xuống theo khóe miệng chảy ra.
Chiếc quần hai người cởi ra đem ôn độ chước nhân nắm lấy, trên dưới di động, ôn độ chước nhân như muốn đem Triểu Chiêu tổn thương, khẽ nhúc nhích thân thể, muốn né tránh lại bị Bạch Ngọc Đường kéo càng gần, thiếp càng chặt.
Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, đại não trở nên hỗn độn, thân tâm từ lâu chìm đắm trong khoái ý người phía mang đến, cái kia Triển hộ vệ mặc kệ bao thuở vẫn duy trì một tia thanh minh cũng chỉ trước mặt Bạch Ngọc Đường mới có thể buông tất cả kiên cường, biểu hiện một mặt yếu đuối.
Dục vọng càng ngày càng mãnh liệt đầy rẫy hai người, bức thiết muốn phát tiết, Bạch Ngọc Đường nhanh hơn động tác trên tay, lưỡi xẹt qua chiếc lưỡi mẫn cảm của Triển Chiêu, "Ân... a..." Song trọng kích thích khiến Triển Chiêu thân thể run rẩy, dục vọng cũng tùy theo trút xuống, dính đầy tay Bạch Ngọc Đường.
Phát tiết xong thân thể trở nên vô lực, Triển Chiêu không chút sức lực nằm trên giường mặc Bạch Ngọc Đường ghé trên người vô lực thôi trở. Bạch Ngọc Đường cười nhìn Triển Chiêu, gương mặt phiếm hồng chưa thối lui nhiệt triều, mái tóc sớm trở nên mất trật tự, từng chút dán trên mặt, vài lọng tóc nghịch ngợm tham nhập vạt áo, phủ lên da thịt khẩn trí.
Bạch Ngọc Đường khẽ hôn gương mặt Triển Chiêu sau đó cắn một ngụm, Triển Chiêu bất mãn đẩy ra hắn, "Con chuột chính là con chuột, không đổi được thói quen cắn người."
"Người khác cho ta cắn ta cũng không cắn, Ngũ gia thầm nghĩ đem ngươi miêu này từ trong ra ngoài ăn sạch." Không để ý Triển Chiêu đẩy ngăn Bạch Ngọc Đường lần thứ hai thiếp lên.
"Miệng chuột không một lời tốt đep." Triển Chiêu trừng Bạch Ngọc Đường, ngăn cản không được Bạch Ngọc Đường tới gần liền đơn giản buông tha.
"Ai nói, đây chính là một câu tốt nhất ta đời này nói." Vui cười nhìn Triển Chiêu, thân thể kề sát không ngừng ma thặng, khiến dục vọng vốn đã mềm yếu lần thứ hai ngẩng đầu.
"Ngươi làm gì." Triển Chiêu bất mãn giãy dụa thân thể.
"Miêu Nhi, ngươi không cho như vậy ta sẽ thả ngươi." Vươn tay từ dưới gối đầu lấy ra một bình sứ nhỏ, đem dịch thể trong bình đổ đầy tay, lương ý từ nơi tư mật truyền hướng toàn thân, bên trong cực nóng bị lương ý đột nhiên kích thích căng thẳng, đem ngón tay Bạch Ngọc Đường sít sao ngậm lấy, cảm giác băng lãnh khiến tư mật càng mẫn cảm, khẩn trí bao vây làm Triển Chiêu cảm giác rõ ràng khớp xương đột xuất trên ngón tay Bạch Ngọc Đường.
Ngón tay Bạch Ngọc Đường bị sít sao ngậm lấy ra vào không được, Bạch Ngọc Đường khẽ cắn môi Triển Chiêu, "Miêu Nhi, thả lỏng." Dùng ngôn ngữ đầu độc người dưới thân động tác trên tay chưa từng đình chỉ, khai thác.
"Ân... ân..." Ngón tay tiến nhập đã không có lương ý lúc đầu, bị bao vây đến như bên trong cực nóng, khoái ý ngón tay ra vào khiến Triển Chiêu không ngừng run rẩy, khinh ngâm không chịu khống chế tràn ra, thanh âm như có như không trong phòng an tĩnh có vẻ liêu nhân, gãi Bạch Ngọc Đường nhanh nhẫn không nổi dục vọng, động tác dưới tay dần nhanh hơn, ngón tay tiến nhập cũng gia tăng.
Ngón tay tiến nhập trở nên thuận lợi, từng chút không khỏe cũng bị ngón tay di động trong thân thể hoà tan, thấy nhập khẩu đã khai thác không sai biệt, Bạch Ngọc Đường rút ra ngón tay chôn trong thân thể Triển Chiêu, nhập khẩu cảm giác ngón tay rời đi hung hăng hướng bên trong co rút, ngăn cản.
Giơ lên chân trái Triển Chiêu khoát lên vai, chước nhiệt để ở nhập khẩu không ngừng ma thặng, ôn độ chước nhiệt từ nơi tư mật truyền hướng toàn thân, như muốn bị phỏng Triển Chiêu, Triển Chiêu muốn lui về sau thoát đi, thân thể nhưng vi phạm ý nguyện hướng chước nhiệt tới gần, nhập khẩu bởi ngón tay rút ra mà trống rỗng muốn đem chước nhiệt hàm nhập, chăm chú bao vây. Mặc kệ Triển Chiêu gần kề, Bạch Ngọc Đường chỉ là để ở nhập khẩu ma thặng cũng không cấp thiết tiến nhập.
"Ngọc... Ngọc Đường..." Thân thể khó nhịn giãy dụa, lý trí sớm bị thân thể khát vọng tiêu diệt.
"Miêu Nhi, làm sao vậy." Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu hai mắt mê ly trêu tức hỏi.
"Ta... ân... ta... chịu không nổi... ân..."
"Chịu không nổi cái gì."
"Ngươi... ân... ngươi... ân..." Thân thể khát vọng càng ngày càng mãnh liệt, nhưng lời xấu hổ như vậy y thế nào nói ra, biết chuột này là cố ý kích y, muốn tức giận cũng không nghĩ âm điệu trong miệng đều hóa thành khinh ngâm không một tia tức giận.
"Miêu Nhi... ngươi là muốn ta thế nào." Bạch Ngọc Đường thoả mãn nhìn Triển Chiêu giãy dụa, miêu này thường ngày quá mức nghiêm túc, bộ dáng như vậy chỉ khi động tình mới có thể chứng kiến, bộ dáng động lòng người này khiến hắn thể nào không yêu, mỗi lần luôn nghĩ đậu y một phen, để y lộ ra càng nhiều biểu tình.
"Ngươi!... Ân..." Biết rõ y muốn gì nhưng còn làm bộ hồ đồ.
"Miêu Nhi, ngươi không nói Ngũ gia thế nào biết ngươi muốn gì." Khóe miệng cười càng rộng.
"Bạch... Ngọc... Đường... ân..." Hung hăng trừng người trước mắt.
Vốn là ánh mắt hàm đầy tức giận, lúc này nhưng không một tia tức giận, nhìn trong mắt Bạch Ngọc Đường biến thành mị hoặc, "Miêu Nhi da mặt mỏng, Ngũ gia không làm khó dễ ngươi." Nói há mồm hướng bên sườn đại thối Triển Chiêu cắn, không nặng cũng không nhẹ, thừa dịp lực chú ý Triển Chiêu bị đau đớn trên đùi thu hút một cái động thân hung hăng tiến nhập trong thân thể Triển Chiêu.
"Ách... a..." Ngón tay thủy chung không bằng dục vọng thô đại, nhập khẩu đã bị ngón tay khai thác vô pháp thuận lợi tiếp thu dục vọng tiến nhập, đau đớn khiến Triển Chiêu đảo hít một hơi, buộc chặt thân thể.
Bạch Ngọc Đường vươn tay an ủi dục vọng Triển Chiêu trên dưới di động, "Miêu Nhi... thả lỏng..." Nhập khẩu đem dục vọng kẹp chặt khiến Bạch Ngọc Đường không thể động đậy, lưỡi liếm thỉ nơi mới rồi bị cắn giúp đỡ Triển Chiêu thả lỏng.
Dục vọng bị bàn tay Bạch Ngọc Đường bao vây, an ủi, mặc dù có chút không khỏe, nhưng không một tia đau đớn, đau đớn biến mất thân thể lần thứ hai bị khát vọng ăn mòn, tiến nhập từ lâu thỏa mãn không được khát vọng trong thân thể, không khỏi muốn càng nhiều, "Ngọc Đường... có thể..."
"Miêu Nhi, thực sự có thể."
"Ừ... ân..." Triển Chiêu âm chưa lạc Bạch Ngọc Đường liền trừu động, khiến càng nhiều khinh ngâm từ trong miệng Triển Chiêu tràn ra.
Chậm rãi trừu động khiến Triển Chiêu thích ứng tiến nhập, bàn tay cầm dục vọng Triển Chiêu cũng không đình chỉ, song trọng kích thích khiến Triển Chiêu thật sâu rơi vào dục hải, ngoại trừ khinh ngâm không còn thứ khác.
Dục vọng tiến nhập càng ngày càng thuận lợi, Bạch Ngọc Đường không khỏi nhanh hơn tốc độ trừu động, càng lúc càng nhanh khiến Triển Chiêu sắp không chịu nổi, "Ngọc Đường... ân... chậm... chậm một chút... a... ân."
Sợi tóc lăng loạn, y sam lăng loạn, giường đệm lăng loạn, người dưới thân cũng bị chính mình khiến cho lăng loạn, tình cảnh như vậy khiến Bạch Ngọc Đường thể nào dừng lại, đem lời nói lọt vào tai ném một bên, để động tác tiến nhập nhanh hơn.
"Ngọc... Ngọc Đường... ta... ân... nhanh... không được... ân..." Dục vọng bức thiết muốn tìm nơi phát tiết.
"Miêu Nhi... chờ một chút... chờ ta cùng nhau..."
"Không..." Dục vọng muốn phun ra, Bạch Ngọc Đường dùng ngón cái đem xuất khẩu ngăn chặn, khiến dục vọng Triển Chiêu vô pháp phát tiết, khó nhịn dục vọng không chiếm được phát tiết làm Triển Chiêu không ngừng giãy dụa thân thể, "Buông... ân... buông tay..."
"Miêu Nhi... chúng ta cùng nhau..." Khi nói chuyện động tác dưới thân càng nhanh càng cố sức, hung hăng tiến nhập, hung hăng rút ra.
"Ân... a..." Dục vọng rốt cục đến đỉnh, Bạch Ngọc Đường buông ra bàn tay ngăn chặn Triển Chiêu xuất khẩu để dục vọng phun ra, mà dục vọng của mình cũng bắn vào trong thân thể Triển Chiêu.
Phát tiết xong thân thể hư thoát vô lực, hai người nằm trên giường thở hổn hên, Bạch Ngọc Đường đặt trên người Triển Chiêu, dục vọng như trước chôn trong thân thể, không muốn hút ra.
"Đi ra ngoài..." Cả khí lực vươn tay cũng không có, chỉ là vô lực nói.
"Miêu Nhi bên trong ấm áp, Ngũ gia luyến tiếc." Bạch Ngọc Đường cười hì hì nói.
"Ngươi!... Đi ra ngoài..." Liếc nhìn Ngọc Đường vẻ mặt cười xấu xa, Triển Chiêu nhất thời bất mãn, nhớ tới vừa nãy Bạch Ngọc Đường trêu đùa, hung hăng trừng Bạch Ngọc Đường, di động thân thể muốn thoát ly.
"Miêu Nhi, đừng động." Bạch Ngọc Đường trên mặt trêu tức không gặp, Triển Chiêu cũng không để ý hắn, tiếp tục động tác, cảm giác được biến hóa của vật chôn trong thân thể liền đình chỉ động tác, kinh ngạc trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, "Ngươi..."
"Miêu Nhi, đây là ngươi tự tìm, đừng trách Ngũ gia không buông tha ngươi." Nói dục vọng chôn trong thân thể Triển Chiêu lần thứ hai trừu động.
Đêm dài đằng đẵng, Bạch Ngũ gia nói cách bình minh còn thời gian rất dài
...Trần niên lão tửu: rượu ngon lâu năm  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tien