1-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Anh xong chưa?

Edit: Malbec

Lúc Tưởng Đồng ra khỏi phòng học mới phát hiện ra tuyết rơi. Trên mặt đất tuyết rơi xuống một lớp không dày không mỏng, bốn phía đều là một màu trắng xoá.



Tống Giai Giai đi ra cùng cô thở dài một tiếng, hỏi cô có muốn ăn cơm cùng nhau không.

Tưởng Đồng lấy điện thoại ra xem, thấy không có tin nhắn liền đi tới nhà ăn với cô ấy. Cô chiếm được chỗ, đi chọn món ăn với Tống Giai Giai, đặt canh thịt bò nóng hầm hập lên bàn, mới uống một ngụm, điện thoại đặt trong túi rung lên.

Cô uống canh thịt bò, lấy điện thoại ra xem.

"Bạn trai cậu à?" Tống Giai Giai một tay bấm điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô một cái lại cúi đầu ăn cơm.

Tưởng Đồng đáp một tiếng ậm ờ, sau khi xem tin nhắn lại bỏ điện thoại vào trong túi.


Canh thịt bò uống được nửa đã bị cô đẩy ra, Tống Giai Giai nhìn cô, thấy cô cầm điện thoại gõ mới nói, "Cậu đừng chờ tớ, đợt lát nữa tớ còn muốn đi uống ly trà sữa."

Tưởng Đồng trả lời tin nhắn xong, gật đầu, "Vậy tớ đi trước."


"Ngày mai có muốn đi dạo phố không?" Tống Giai Giai hỏi cô.

Tưởng Đồng lắc đầu, "Nói sau đi, ngày mai tớ phải ngủ bù."

Tống Giai Giai cười, vẫy tay nói bye bye với cô.

---

Về đến nhà vẫn chưa tới sáu giờ, cô khép quyển sách đang mở trong phòng cất đi, đổi toàn bộ vỏ chăn ga giường trong phòng, mở tủ lạnh ra kiểm tra còn nước khoáng không. Nhìn một vòng, lại quyết định dọn dẹp phòng khách một lần, lấy một đôi dép lê nam từ trong tủ giày ra, để ở cửa ra vào. Bày biện xong lại cảm thấy quá tận tâm, lại đặt về tủ giày, định đợi anh tới rồi lấy ra.

Thu dọn xong, cô đứng trên ban công nhìn xuống phía dưới. Tuyết còn tung bay bên ngoài, trong phòng khách yên tĩnh, cô đứng một hồi lâu, sau khi điện thoại đặt trên ghế sofa vang lên một tiếng mới xoay người.

Cô cầm điện thoại lên kiểm tra.

"Không cần chờ tôi."

Tính cả dấu chấm câu, toàn bộ năm ký tự.

Cô mím môi, cầm điện thoại gõ chữ.

"Vâng, Phó tiên sinh."

Cô không chờ nữa, ôm vài cuốn sách đặt vào đầu giường phòng ngủ, cầm áo ngủ đi tắm rửa. Tắm rửa xong, cô đứng trước gương xem kỹ chính mình.

Người trong gương khuôn mặt mỹ lệ. Cô bóp eo xoay người, ngược lại dáng người coi như quyến rũ, hai mông căng đẹp, bộ ngực... Cô đưa tay nắm chặt nâng lên, dường như hơi rũ xuống, cô thở dài, cảm thán lực hút trái đất mạnh mẽ. Cô xích lại gần tấm gương, cẩn thận nhìn mặt mình, càng nhìn càng không cảm thấy hài lòng. Cô nở nụ cười, khóe môi vểnh lên, trên gương mặt hiện lên hai lúm nhỏ, vẫn tính là trẻ tuổi.

Cô để trần cơ thể sấy tóc, đợi sấy khô tóc, nước trên cơ thể cũng gần như khô rồi. Cô mặt váy ngủ lên, ra khỏi phòng tắm.

Tựa trên giường đọc sách một lát, cô khép sách lại, vén chăn lên đi lấy một cái áo ngực trong tủ quần áo, sau khi mặc vào mới an tâm quay về nằm.

Mười giờ đêm, cô khép sách lại đặt lên tủ đầu giường, cầm điện thoại lên kiểm tra có thông báo wechat không, trả lời tin nhắn mấy bạn học, lướt vòng bạn bè một lát.

Vẫn không có tin nhắn.

Cô đứng dậy tắt đèn, đặt di động trên tủ đầu giường.

---

Một giờ hai mươi phút trong đêm, Phó Ngọc Trình đứng trước cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Một mảng đen như mực, trong phòng khách yên tĩnh, không thấy người tới đón mình ngày xưa. Anh đứng ở cửa khẽ thở dài, tự mình lấy dép lê trong tủ giày.

Anh tiện tay đặt áo khoác đang khoác trên cánh tay lên ghế sofa, mở đèn phòng tắm rồi chậm rãi đi vào phòng ngủ Tưởng Đồng. Anh rón rén, hình như đang tìm đồ.

"Phó... Phó tiên sinh?"

Tưởng Đồng chống người dậy, xoa mắt mở đèn ngủ.

"Đánh thức em à?" Thấy cô tỉnh, anh dứt khoát đến gần cô, dùng mu bàn tay xoa mặt cô, "Áo ngủ của tôi không có trong phòng khách, em đặt ở đâu rồi?"

Tay của anh hơi lạnh, sau khi lướt qua mặt cô liền thu tay lại.

Tưởng Đồng vén chăn lên, "Trong tủ treo quần áo của em, em cho là ngài không tới nên không treo lên."

Anh không trả lời, chỉ gật đầu, đợi cô tìm ra áo ngủ đưa cho mình, mới đi vào phòng tắm.

Lúc anh ra khỏi phòng tắm, Tưởng Đồng bưng nước chanh đã pha vào phòng ngủ rồi. Anh cầm ly nước uống mấy ngụm, nhẹ nhàng đặt lại lên tủ đầu giường, tiện tay tắt đèn.

Tắt đèn đi, phòng ngủ cũng không phải một màu đen kịt mà là tối tăm mờ mịt, hình dáng hai người là hai khối màu đen, lúc ôm lấy nhau biến thành một khối.

Hai người dây dưa một hồi lâu, Tưởng Đồng túm lấy cái gối lên gối đầu, thuận theo anh nắm eo mình trêu chọc. Tiếng thở dốc của hai người càng ngày càng nặng nề, Tưởng Đồng đột nhiên kéo căng eo lại gần anh, ngâm một tiếng thật dài, Phó Ngọc Trình thở gấp rên rỉ một tiếng theo, đi vào trong thật sâu theo cô, kéo căng mông hạ eo xuống mấy lần, mới buông cô ra lùi ra. Tưởng Đồng nằm trên giường thở mấy lần, nghĩ anh đã ổn rồi liền muốn xoay người xuống giường, không ngờ lại bị kéo lại.


"Phó tiên sinh?" Cô bị kéo lại nằm dưới người anh, nhìn anh.

Phó Ngọc Trình ném bao cao su đã dùng đi, đưa tay lấy ra một cái trong tủ đầu giường mở ra mặc lên, vỗ eo của cô, "Xoay người."

Đây chính là không có ý tốt.

Thế là Tưởng Đồng ngoan ngoãn xoay người, bày xong tư thế. Anh đưa tay sờ phía dưới cô, tách hai ngón tay ra, lại tự mình tiến vào lại. Ra vào mấy lần, anh cúi người đưa tay đến trước ngực cô mới phát hiện cô mặc áo ngực. Ngồi dậy mở móc áo sau lưng cô ra, "Giơ tay lên." Anh chọc cô một cái, kéo váy ngủ cô lên muốn cởi ra. Tưởng Đồng cắn môi nâng cánh tay lên, anh cầm lấy kéo từng món đồ xuống.

Anh lại đè lên lưng cô lần nữa, nắm lấy nhũ hoa của cô đi vào trong.

Tưởng Đồng quỳ hồi lâu, dần dần không quỳ nổi nữa, không nhịn được kéo tay anh phủ trước ngực mình, "Phó, Phó tiên sinh... Ngài xong chưa..."

Phó Ngọc Trình không lên tiếng, mím môi "làm".

"Xong ngay đây." Anh đẩy tay cô ra, lại nắn bóp một hồi lâu.

Đợi anh kết thúc, thở hổn hển rời khỏi cơ thể cô, Tưởng Đồng mới mềm nhũn ngã xuống giường.

Phó Ngọc Trình ngồi trên giường một hồi, "Muốn tắm cùng nhau không?" Anh xuống giường, vỗ bắp chân của cô.

Tưởng Đồng lắc đầu, cho dù dưới thân dính một mảng mồ hôi, cô cũng không có sức ngồi dậy.

Cửa phòng ngủ mở, đèn từ phòng tắm chiếu vào cửa. Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Tưởng Đồng mới bò dậy từ trên giường, mặc áo ngủ vào, mặt đối mặt với Phó Ngọc Trình đứng ở cửa phòng tắm. Cô nở nụ cười với anh.

Phó Ngọc Trình nhìn cô cười đến mức sững sờ, thấy mặt cô đỏ lên, tóc cũng rối bời, đưa tay chỉnh lại tóc thay cô, ngữ khí nhàn nhạt, "Nghỉ ngơi sớm một chút."



Chương 2: Đừng bảo là mình già

Edit: Malbec



Hôm sau Phó Ngọc Trình tỉnh dậy, một tia sáng rực rỡ xuyên qua khe hở cánh cửa. Anh cầm lấy đồng hồ đặt đầu giường nhìn thoáng qua, 7:35, chậm hơn năm phút so với bình thường.

Anh ra phòng khách, nhìn thấy đèn phòng khách sáng, người phụ nữ buộc mái tóc dài lên đang thái thịt trong phòng bếp. Anh nhìn một hồi, thấy cô không phát hiện, cứ vòng tới vòng lui như con quay nhỏ trong phòng bếp liền đi vào phòng tắm rửa mặt.

Trên bồn rửa mặt trong phòng tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng của anh, thậm chí dao cạo râu cũng được bày ở chỗ dễ thấy, phảng phất giống như mỗi ngày anh đều rửa mặt ở nơi này.

Đợi anh rửa mặt xong, Tưởng Đồng đặt cháo đã nấu xong lên bàn.

Thấy anh dậy liền cười với anh một cái, hỏi, "Hôm qua ngài nghỉ ngơi tốt chứ?" Phó Ngọc Trình gật đầu, lại thấy cô đi tới. "Em tìm quần áo cho ngài thay nha."


Anh có đặt mấy bộ âu phục ở bên này, trước đó luôn gọi Tiểu Triệu đưa tới, sau này dứt khoát đặt ở đây.

Tưởng Đồng không biết thắt cà vạt, cầm cà vạt của anh chờ anh mặc áo xong rồi đưa qua.

Hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, đều không mở miệng.


Phó Ngọc Trình nhận cà vạt, một bên thắt một bên rũ mắt nhìn cô. Cô còn mặc váy ngủ, váy ngủ màu lam nhạt không có tay áo, dây áo mảnh mai khoác lên trên vai. Làn da cô trắng nõn, anh luôn có chừng mực, không lưu lại dấu vết trên người cô. Ánh mắt của anh hướng xuống phía dưới, dừng một chút. Anh ít khi dùng tiểu xảo với cô, hoặc là đang muốn làm ngược lại, bởi vì ngày xưa anh cũng không quá tham lam như thế này. Chỉ là tối hôm qua không biết thế nào, có lẽ do uống ít rượu, đúng là càng làm càng sảng khoái không nỡ ngừng lại.

Thật sự là, càng ngày càng tệ.

Tưởng Đồng chăm chú nhìn anh đeo cà vạt, ngón tay anh thon dài trắng nõn, móng tay cắt ngay ngắn, nắm quấn xoay cà vạt nhìn vô cùng thoải mái. Bỗng nhiên cô nghe thấy một tiếng thở dài của anh, không khỏi ngẩng đầu nhìn, thấy lông mày anh nhíu lại, lông mi dày tạo thành một cái bóng mờ dưới mắt, đôi môi nhếch lên, đuôi tóc hơi ẩm ướt buông thõng, đúng là một mặt thần sắc ảo não.

Tưởng Đồng vốn yêu thích tướng mạo xuất chúng của anh, lại hiếm khi thấy vẻ mặt anh như thế, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, lại nhìn thêm một lát. Người này lúc ở cùng một chỗ với cô luôn giống như đang họp, phần lớn là vẻ mặt đứng đắn, làm cô luôn luôn khẩn trương. Sắc mặt anh ngẫu nhiên thay đổi là khi trên giường, sảng khoái đến mất chừng mực, mặt mũi tràn đầy vui sướng.

Nghĩ đến chỗ này Tưởng Đồng không khỏi nhớ tới tối chuyện hôm qua mình hỏi anh xong chưa, trong nhất thời lại không khống chế nổi nóng mặt.

Cô cúi đầu, mặt nóng lên, không nhịn được lấy cớ ra ngoài, "Em đi là áo khoác cho ngài."

Anh ừ một tiếng, không chú ý sắc mặt của cô.

Đợi anh mặc quần áo tử tế, lúc đứng trong phòng khách, Tưởng Đồng đang cầm bàn là cầm tay là áo khoác anh treo lên ghế sofa tối hôm qua. Thấy anh đi ra liền thả công việc trong tay xuống, đến phòng bếp bưng đồ ăn kèm cho anh.

Cô xào một đĩa trứng bí đao, rồi lấy một đĩa nhỏ củ cải ướp từ hộp đựng trong tủ lạnh, có khi Phó Ngọc Trình sẽ ở lại ăn sáng, cô liền làm củ cải ướp đặt trong tủ lạnh.

Cô cầm muỗng nhỏ, khuấy cháo trước mặt anh. Phó Ngọc Trình ngồi trước bàn ăn, nhận lấy muỗng, thấy cô lại muốn đi làm gì đó, nhìn một bát cháo khác, "Ăn xong rồi làm."

Tưởng Đồng dạ, cất kỹ bàn là, an tĩnh ngồi đối diện anh, cúi đầu húp cháo.

Lại là không nói gì với nhau.

Tưởng Đồng suy nghĩ, đợi lát nữa anh đi phải đem quần áo hôm qua anh thay đi giặt, rau quả hoa quả trong tủ lạnh cũng nên bổ sung. Còn có món đồ trên tủ đầu giường cũng thế. Lúc sáng cô thức dậy kiểm tra chỉ còn lại một cái.

"Hôm nay không cần đi học sao?" Phó Ngọc Trình bỗng nhiên mở miệng.

Tưởng Đồng ngẩn người, lắc đầu, dường như có chút do dự nói, "Hôm nay nghỉ."

Phó Ngọc Trình nghẹn một cái, á khẩu, lắc đầu nói, "Thật sự già rồi."

"Nào có." Tưởng Đồng buông muỗng xuống, nhìn thẳng anh nói, "Phó tiên sinh bận rộn công việc, hiếm có thời gian nghỉ ngơi... Đừng bảo mình già." Đúng là càng nói càng nhỏ tiếng.

Phó Ngọc Trình nhìn cô, không khỏi nở nụ cười.

Tưởng Đồng thấy anh cười, càng thêm ngại ngùng, trong lòng âm thầm oán trách mình không giữ miệng. Đến khi anh ra đến trước cửa cũng không dám giương mắt nhìn anh nữa.

Sau khi tiễn anh ra cửa, Tưởng Đồng thu dọn bàn ăn, lại quét dọn sàn nhà một lần, đổi hết ga giường vỏ chăn trong phòng ngủ ném vào máy giặt. Sau khi làm xong đi thu dọn quần áo anh thay tối qua, xếp bỏ vào túi giấy, đợi lát nữa phải cầm đi giặt khô.

Cô trở lại phòng ngủ thay quần áo, sau khi mặc quần áo tử tế buông tóc xuống, xử lý một chút rồi ra ngoài. Trước khi ra cửa hàng cầm điện thoại lên kiểm tra, thấy tin nhắn báo có chuyển khoản, cô ấn mở xem.

Là thứ ký An, chuyển hai mươi ngàn cho cô.

Tưởng Đồng cầm túi đứng ở cửa ra vào một lúc.

Sau khi cất kỹ điện thoại, cô lấy một cái khăn quàng cổ trên kệ, quấn quanh cổ vài vòng, sau khi che hơn nửa khuôn mặt mới đẩy cửa ra xuống lầu.

Cái phòng cô đang ở này cũng là thư ký An thuê, Phó Ngọc Trình nói với thư ký An, phòng ở tốt nhất không nên quá gần trường học của cô, tránh ảnh hưởng tới cuộc sống của cô, cũng không nên quá xa, nếu không cô đi học không tiện.

Thư ký An làm việc vô cùng tốt, trong tiểu khu này cô căn bản không gặp được bạn học, đi tàu điện ngầm đi học cũng chỉ cần phải qua hai trạm.

Cô chỉ từng gặp thư ký An một lần, chính là sau khi cô theo Phó Ngọc Trình, Phó Ngọc Trình gọi thư ký An thuê phòng cho cô dọn ra khỏi trường học. Thư ký An tới chuyển nhà giúp cô. Thư ký An để một đầu tóc ngắn gọn gàng, quần áo cách ăn mặc là loại hình tượng thành thục chững chạc, bạn học hỏi cô đây là ai, cô lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào, thư ký An cười một cái nói cô ấy là chị họ của cô.

Tưởng Đồng cảm kích trong lòng, sau khi rời khỏi trường học thư ký An lại không nói với cô một câu.

Ngoại trừ một câu sau khi giao chìa khóa phòng thuê cho cô, "Chúc cô may mắn" kia. Lúc nói lời này trên mặt cô ấy mỉm cười, rất chuyên nghiệp cũng rất xa cách. Đây là nụ cười thư ký An thường xuyên lộ ra khi đối mặt với cô.

Tưởng Đồng đã hiểu, thư ký An cũng không thích cô.

Ngoại trừ cách một khoảng thời gian lại chuyển khoản, hai người cũng không có quan hệ gì khác. Vốn là nên không có quan hệ.


Tưởng Đồng ra khỏi tiệm giặt quần áo, cúi đầu đi trên vỉa hè còn có tuyết đọng, đi về phía siêu thị.

Cô luôn luôn không nhịn được suy nghĩ, quan hệ của mình và Phó Ngọc Trình là như thế nào? Một khi nghĩ tới ý niệm này, cô liền không nhịn được tự mắng mình, mày còn muốn là quan hệ như thế nào? Nhất định phải một tay giao tiền, một tay giao hàng mới bằng lòng thừa nhận sao.

Nghĩ đến đây cô lại không nhịn được có chút oán trách thư ký An, mỗi khi cô bắt đầu hưởng thụ tình trạng hài hòa giữa cô và Phó Ngọc Trình khiến cô cảm thấy đây là mối quan hệ hạnh phúc, thư Ký An sẽ dùng một tin nhắn chuyển khoản nhắc nhở cô, cô chẳng qua là một khoản giao dịch được ghi giá công khai.

"Ôi." Cô đeo khăn quàng cổ rầu rĩ thở dài, vịn lan can thang máy đi vào siêu thị. Thứ bảy nhiều người, cô đứng sát vào một bên, sau khi xuống thang máy vẫn chậm rãi đi sát một bên.

Cô lại bắt đầu không nhịn được mà suy nghĩ, nghĩ rốt cuộc thư ký An cư xử với mình thế nào? Có phải thư ký An đã không cảm thấy bất ngờ không. Cô chưa từng thấy biểu cảm ngoài ý muốn của thư ký An, lần đầu tiên lúc hai người gặp mặt, Phó Ngọc Trình cũng không ở đấy. Mà thư ký An chỉ nhìn cô hỏi một câu, "Cô là Tưởng Đồng? Chào cô, tôi là An Tình, thư ký của Phó tiên sinh.", không có một chút ngoài ý muốn hay là dò xét nào.

Lúc vào siêu thị, cô đẩy một cái xe đẩy đi mua hoa quả rau quả.

Vẫn là không nên trách thư ký An, cô nghĩ tới. Vốn là vấn đề của chính mình, ngay từ đầu chẳng phải đã hiểu rõ sao. Mình rất cần tiền, anh cần người sạch sẽ. Vốn là một vụ giao dịch, hai bên đều cung cấp thứ đối phương cần thiết, cũng coi như là công bằng đi.

Cô suy nghĩ một chút số tiền chuyển khoản nhận được, nói không chừng còn là mình được lợi đấy.

Cô suy nghĩ trêu đùa, lại không đâm trúng điểm cười của mình, không cười nổi.

Thanh toán xong, lúc cô cầm cái túi sắp đi, nghe thấy có người gọi cô.

Một tiếng rất trong trẻo, "Tưởng Đồng!"

Cô quay đầu lại nhìn, hóa ra là lớp trưởng Diêu. Lớp trưởng Diêu tên Diêu Thành, tích cách vô cùng tốt, luôn luôn cười tủm tỉm, tất cả mọi người đều gọi cậu ấy là lớp trưởng Diêu.

Cô đáp lại một câu, "Lớp trưởng."

Diêu Thành cười gãi đầu, "Ở bên ngoài trường học cũng đừng gọi tớ là lớp trưởng, rất không tiện." Cậu ta chỉ về phía cái túi trong tay cô, hỏi cô, "Cậu đến bổ sung nguyên liệu nấu ăn à?"

Tưởng Đồng gật đầu, kéo khăn quàng cổ xuống, lộ mặt cười với cậu ta một cái, chào hỏi cậu ta, "Vậy tớ đi trước nha."



Chương 3: Vẻ mặt giống như hồ ly

Edit: Malbec

Phó Tư Minh bị lớp trưởng Tống lớp mình lôi kéo, cùng với một lớp trưởng anh em trường bên cạnh cùng nhau đến siêu thị mua đồ vật cần dùng cho tiệc hữu nghị đêm nay. Cậu không muốn đi nhưng bị lớp trưởng lôi kéo nhiệt tình, nói cậu có xe tiện để chứa đồ.



Ba người đến siêu thị, còn chưa đi vào, lớp trưởng Diêu trường học bên cạnh đã đi chào hỏi cô gái nhỏ trước.

Cô gái kia quấn khăn quàng màu đỏ quanh cổ, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Lúc đảo qua bọn họ chỉ mang theo một tia hững hờ, cũng không hỏi bọn họ là ai.

Lúc cô kéo khăn quàng cổ xuống cười với lớp trưởng Diêu, đôi mắt cong cong, vẻ mặt cười giống như hồ ly.


Cậu đứng cùng Tống Kỳ, nhìn lớp trưởng Diêu ở đằng kia mời cô ấy tham gia tiệc hữu nghị hết lần này đến lần khác.

Tưởng Đồng mang nguyên liệu nấu ăn về nhà, có lẽ là do nói chuyện mấy câu với người ta, cô cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa. Tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Cô bỏ nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh xong thì nhận được wechat của lớp trưởng Diêu, bọn họ thuê một phòng trò chơi, nói khoảng chừng sáu giờ tối đến là được.

Sáu giờ chiều, Tưởng Đồng mặc quần áo tử tế, trước khi ra cửa nhìn thoáng qua điện thoại, không có tin nhắn.


Phòng trò chơi có hai tầng, bọn họ thuê toàn bộ tầng hai. Lúc Tưởng Đồng đến, mọi người đã đến gần như đầy đủ, có rất nhiều người cô không quen biết. Cô chào hỏi lớp trưởng, không nhìn thấy Tống Giai Giai nên ngồi với một nữ sinh cùng lớp có quen biết.

Các cô cũng ít khi gặp Tưởng Đồng tham gia loại hoạt động tập thể này, lúc bình thường cũng ít thấy cô trang điểm, trong nhất thời đều liếc mắt nhìn, chào hỏi với cô, khen lớp trang điểm của cô đẹp.

Tưởng Đồng đáp lại từng lời khen, có chút xấu hổ. Cô không biết kiểu tiệc hữu nghị này phải chơi thế nào, lúc không ai nói chuyện với cô, cô liền ăn đồ ăn vặt bày trên mặt bàn.

Tầng hai có micro và TV, người phụ trách đang gọi chủ quán chuẩn bị TV, Tưởng Đồng ngồi một lúc cảm thấy nóng nên đứng dậy cởi áo lông ra. Bên trong cô mặc áo len cổ tròn rộng rãi cùng với quần jean bó sát người, có chút bảo thủ. Cũng phù hợp với trang phục bình thường cô mặc ở trường.

Sau khi chuẩn bị TV xong, lớp trưởng hai lớp bắt đầu tổ chức mọi người chơi với nhau.

Tưởng Đồng ngồi cùng bạn học, thời điểm nên vỗ tay thì vỗ tay, thời điểm nên cười thì cười. Chỉ là cô không nghĩ tới không lâu sau, các nam sinh lại ôm không ít bia lên.

Bạn học quen biết bên cạnh cũng bưng ly lên chạm cốc, cô cũng không tiện từ chối, kiên trì nâng ly cùng với các cô ấy.

Một bên chơi một bên uống rượu thế này, không lâu sau cả tầng trở nên náo nhiệt.

Tưởng Đồng nhìn bạn học dần dần bắt đầu quen biết với nhau, thậm chí lớp trưởng Diêu bắt đầu ôm mic hát. Cô nở nụ cười, đứng dậy đi nhà vệ sinh. Cô uống rất ít, sau khi ngồi uống hai lon bia ở đây lại muốn đi vệ sinh.

Chỉ có một phòng vệ sinh, bên trong có hai phòng, một cái cho phụ nữ, một cái cho đàn ông, dùng chung bồn rửa tay.

Phòng vệ sinh nữ có người, Tưởng Đồng đợi một hồi cũng không thấy có người ra, thử đẩy thì không đẩy ra được. Ngược lại phòng vệ sinh nam bên cạnh vẫn luôn trống không.

Cô lại đợi một hồi, cắn nhẹ môi, đi vào phòng vệ sinh nam. Cô vọt lên wc, mở cửa ra ngoài lại quên phòng vệ sinh có một bậc thang, may mà cô còn nắm chốt cửa, nếu không thì sẽ ngã quỳ xuống đất. Miễn cưỡng giữ vững thân thể, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện có một bạn học nam không quen biết đang tựa vào tường, một bên hút thuốc lá, một bên nhìn cô.

Tưởng Đồng nhận ra cậu ta là người đi cùng với Diêu Thành ở siêu thị, cười gượng gạo với cậu ta một cái, đóng cửa lại đi tới bồn rửa tay. Cậu ta dập thuốc lá trong cái gạt tàn trên bổn rửa tay, quay người đi vào phòng.

Tưởng Đồng quả thực là xấu hổ tới cực điểm, thấy cậu ta không lên tiếng, trực tiếp đi vào phòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn chính mình trong gương. Cô trang điểm, bấm lông mi, kẻ mắt thật dài, còn bôi phấn mắt, không biết ánh đèn phòng vệ sinh làm sao, vậy mà nhìn vẫn đẹp mắt. Tốt hơn nhiều so với cái gương phòng tắm trong nhà kia, cô thoạt nhìn tự tin rất nhiều.

-

Chín giờ đêm, Phó Ngọc Trình tựa vào ghế sofa nhìn xuất thần sân nhỏ ngoài cửa sổ.

Trong sân trồng bụi cây thấp, đều là khi mua lại đã có. Còn lại không ít đất trống, anh vẫn luôn không có thời gian... đúng hơn là không có hứng thú với những thứ đồ trong sân.

Lớp tuyết thật dày rơi xuống trên bụi cây thấp, ánh sáng trong phòng khách chiếu rọi cũng chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng một chút màu xanh.

Dì Vương pha cho anh một chén trà nóng, đặt trước mặt, nhắc nhở anh nghỉ ngơi sớm chút.

Phó Ngọc Trình lấy lại tinh thần, ừ một tiếng. Dì Vương lắc đầu, lúc quay người rời đi bị anh gọi lại, "Tiểu Triệu đã ngủ chưa?"

-

Chín giờ ba mươi lăm phút tối, Tiểu Triệu đưa Phó Ngọc Trình đến nơi, nhìn anh đi vào tòa nhà mới lái xe rời đi.

Anh ta đang xem TV ở nhà, dì Vương gọi điện cho anh ta nói Phó tiên sinh muốn ra ngoài. Anh ta lập tức mặc quần áo tử tế lái xe đi đón anh.

Đưa Phó Ngọc Trình xong, lúc anh lái xe về đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, suy nghĩ một chút liền dừng xe trước cửa cửa hàng tiện lợi, định ăn mấy xâu oden trong thời tiết rét lạnh tuyết đọng này.

Anh tới đúng dịp, một nồi oden mới nấu vừa chín, anh lấy hai xâu củ cải trắng trước, lại lấy hai xâu nấm hương, ba xâu cá viên, hai cái bánh túi phúc, anh đưa cho nhân viên cửa hàng, dặn dò muốn súp cay, muốn hai xâu thịt gà nướng nữa, cần phải làm nóng bằng lò vi sóng. Sau đó lại từ từ dạo bước đến trước kệ đồ ngọt, nhìn thấy bên trên còn thừa bao nhiêu đồ ngọt nữa, thở dài, cầm lấy hai cái pudding nửa giá đi tính tiền.

Chín giờ bốn mươi lăm phút tối, Tiểu Triệu ngồi trong cửa hàng tiện lợi ăn xong miếng củ cải cuối cùng, uống một ngụm canh trong ly giấy, mở hai cái pudding đóng gói ra, một hơi ăn hai cái. Vừa thở ra một cái thoải mái thì nhận được điện thoại của Phó Ngọc Trình.

-

Chín giờ ba mươi tám phút tối, Phó Ngọc Trình đứng trước cửa, nhìn phòng khách đen kịt, thử gọi một tiếng Tưởng Đồng.

Không ai đáp lại.

Anh đổi giày, lần mò mở đèn phòng khách, nghĩ rằng có lẽ cô ngủ rồi? Đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa phòng ngủ ra, không có ai. Anh đi vào phòng tắm, mở đèn lên nhìn một chút, không có ai. Anh lại đi ra phòng khách, phòng bếp đều không tìm được người.

Anh trở lại phòng khách, ngồi một hồi trên ghế sofa. Đứng dậy đi lấy nước trong tủ lạnh, mở tủ lạnh ra, hoa quả đóng gói hoàn hảo bày gọn gàng bên trong.

Anh lấy nước, quay lại ngồi trên ghế sofa, ngồi một hồi.

Anh lấy điện thoại ra nhìn một chút, nhất nút call.



Chương 4: Em ở đâu?

Edit: Malbec

Chín giờ ba mươi bảy phút tối.



Tưởng Đồng khéo léo từ chối lời mời hát cùng của nam sinh xa lạ, cô đứng dậy đồng thời cũng là lần đi nhà vệ sinh thứ ba trong đêm này.

Cô đứng trước bồn rửa tay, một bên rửa tay, một bên định rời đi. Đã rất muộn, cô sợ chậm thêm nữa tàu điện ngầm sẽ không chạy.

Cô vẩy tay ra khỏi phòng vệ sinh, đi tìm áo lông của mình. Sau khi mặc vào, cô suy nghĩ một chút, vẫn có ý định chào hỏi lớp trưởng Diêu.


Đèn lớn đã tắt từ hai giờ trước, chỉ chừa lại mấy ngọn đèn nhỏ lờ mờ. Cô nhìn ngó bốn phía, không nhìn thấy lớp trưởng Diêu ở đâu. Thở dài, định gửi wechat cho cậu ta.

Vừa mới lấy điện thoại ra, trong nháy mắt màn hình sáng lên cô liền thấy một tin nhắn, còn có một cuộc gọi nhỡ. Đều là số của Phó Ngọc Trình, một cái thời gian hai phút trước, một cái khác là vừa mới.

"Đi đâu?"

Cô mở khóa điện thoại, vừa muốn trả lời tin nhắn của anh. Mới ấn mở danh bạ thì anh đã gọi điện tới.


Cô nghe máy theo bản năng, đặt bên tai, sau khi alo một tiếng mới phản ứng được nơi này có hơi ầm ĩ, cô cầm lấy túi xách mang theo lúc tới, vội vàng đi xuống dưới.

"Em ở đâu vậy, ầm ĩ quá."

Tưởng Đồng mới xuống đến tầng một thì nghe thấy anh nói một câu như vậy, mang theo một chút bất đắc dĩ truyền tới từ điện thoại. Cô đứng ở tầng một nhìn một chút, thành thật trả lời vị trí của mình.

"Ngài ở đâu?" Không phải đang chờ cô chứ.

Bên kia điện thoại không trả lời mà hỏi lại, "Còn lâu nữa mới có thể về à?"

"Bây giờ em về luôn."

Anh dừng một lát, dường như thở dài, "Tôi gọi Tiểu Triệu đi đón em, đã trễ như thế."

Tưởng Đồng không nói gì, chỉ dạ một tiếng.

"Chờ một chút, tôi kêu cậu ta đi đón em."

Tưởng Đồng lại dạ, lúc anh nói xong cứ như thế muốn tắt điện thoại, cô nói câu, "Xin lỗi."

Phó Ngọc Trình nghe thấy sững sỡ, trong lời nói cũng mang theo ý cười, "Em có lỗi gì chứ, trách tôi không nói cho em sớm." Nghe thấy Tưởng Đồng rầu rĩ dạ, còn nói thêm, "Được rồi, tôi gọi Tiểu Triệu đi đón em, về sớm chút đi."

-

Chín giờ năm mươi ba phút tối, Tiểu Triệu lái xe tới phòng trò chơi, trước cửa có xe đỗ, anh ta dừng xe ở một chỗ không xa, xuống xe đi tìm Tưởng Đồng.

Tưởng Đồng đứng ở tầng một, sau khi nhìn thấy Tiểu Triệu lập tức đẩy cửa đi ra ngoài. Cô cười với Tiểu Triệu, có chút xấu hổ, "Làm phiền anh."

Tiểu Triệu cười, "Cô Tưởng đừng khách sáo, tôi đưa cô về."

Hai người sóng vai đi về phía chỗ xe dừng.

Cùng lúc đó, Phó Tư Minh bị sự ầm ĩ ở tầng hai làm đau đầu. Cậu cầm lấy cái bật lửa đặt trên bàn, đứng lấy đi tới sân thượng nhỏ tầng hai.

Trên sân thượng nhỏ còn có tuyết đọng, cậu đẩy cửa ra đạp tuyết mà đi, tựa vào lan can bằng sắt, lấy hộp thuốc ra đổ một cây vào lòng bàn tay. Cậu hạ thấp xuống đốt thuốc, ngẩng đầu nhìn khói nhả ra trong bầu trời đêm. Lúc đang lơ đãng cúi đầu nhìn thấy bên lề đường cách đó không xa, Tưởng Đồng mặc áo lông màu sữa khom người lên một chiếc xe. Xe nhanh chóng khởi động, đèn đường ảm đạm, không thấy rõ biển số xe. Cậu xua khói thuốc đi, nhìn chiếc xe SUV màu đen kia lái đi.

-

Mười giờ tám phút tối, xe dừng ở cửa tiểu khu, Tưởng Đồng xuống xe. Cô nói muốn đến cửa hàng tiện lợi cửa tiểu khu mua vài món đồ, sau khi nói cảm ơn với Tiểu Triệu thì vẫy tay tạm biệt.

Lúc về đến nhà, Phó Ngọc Trình đang ngồi trên ghế sofa cầm điểu khiển từ xa chuyển kênh. Anh đã tắm, áo ngủ màu xanh đậm càng làm nổi bật lên sự cao quý của anh.

Thấy cô đi vào cửa, lấy mắt kính xuống, gật đầu với cô, "Ra ngoài chơi với bạn học à?"

Tưởng Đồng khom người đổi giày, dạ một tiếng, đây là lần đầu cô thấy anh đeo kính.

Phó Ngọc Trình tắt TV, đứng dậy đến gần cô, dùng mu bàn tay cọ mặt cô, "Sao không nói chuyện?" Giọng nói của anh nhẹ nhàng, giống như một phiến lông vũ nhẹ nhàng gãi qua trái tim cô, làm cô nghe được trái tim run lên.

"Lạnh quá." Anh chuyển tay, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ mặt cô, nâng lên nhìn thẳng anh.

Tưởng Đồng nhìn anh, "Phó tiên sinh..."

Phó Ngọc Trình nhìn cô trợn tròn mắt với mình, mí mắt bôi phấn lấp lánh nháy nháy, trong đồng tử chỉ có một mình anh.

Anh thả tay xuống, vén lọn tóc thay cô.

Tưởng Đồng nở nụ cười, "Em đi tắm một chút, ngài chờ một lát." Trước khi đi lại hỏi, "Em pha cho ngài một ly nước chanh trước nhé."

Phó Ngọc Trình lắc đầu nói không cần. Ngồi nhìn cô cầm túi vội vàng đi vào phòng ngủ, cầm áo ngủ lại vội vàng đi vào phòng tắm, không lâu sau tiếng nước vang lên. Anh đứng tại chỗ một hồi, nhẹ nhàng cuộn bàn tay buông xuống bên người, lại buông ra. Lặp đi lặp lại mấy lần, anh buông tay ra, đi vào phòng ngủ.



Chương 5: Lại đến một hồi

Edit: Malbec



Tưởng Đồng thổi khô tóc, mặc váy ngủ, đi vào phòng ngủ. Nhìn thấy Phó Ngọc Trình tựa vào đầu giường, đang xem quyển sách cô đặt trong phòng ngủ. Một đôi chân dài tùy ý duỗi trên cái giường phẳng phiu, thấy cô đi tới liền khép sách lại.

Cô đi qua nhận lấy sách, đặt lên hộc tủ. Suy nghĩ một chút vẫn ngồi lên giường, ngồi bên cạnh anh, quay đầu hỏi, "Ngài có khát không?"

Trên người cô mang theo một làn hơi nóng từ trong phòng tắm, còn có một mùi hương tắm rửa nhạt nhạt, tóc xoăn xõa trên bả vai. Trên mặt đã không còn lớp trang điểm, vừa trắng vừa mềm, hai mắt vẫn là mười phần trong suốt, đang yên lặng nhìn anh.

Phó Ngọc Trình không kiềm được đưa tay nhéo mặt cô, ừm, giống như là véo một miếngđậu hũ.

Anh nắm eo của cô, kéo cô vào trong ngực. Tay chậm chạp vươn ra bóp mặt của cô, vuốt ve cằm của cô.

Tưởng Đồng nằm sấp trên lồng ngực anh nhìn thẳng vào anh.


Màu sắc con ngươi anh dần dần sâu, bàn tay hướng xuống phía dưới, tiến vào cổ áo váy ngủ rộng rãi thuận theo cổ của cô. Tưởng Đồng mím môi, rũ mắt xuống không đối mặt với anh nữa. Tay của anh rất lớn, cũng rất nóng, cầm lấy một bên nhũ hoa của cô nhẹ nhàng xoa nắn. Đầu ngón tay nắm vuốt đầu vú, nhẹ nhàng xoa ở giữa, Tưởng Đồng không nhịn được ưm một tiếng.

Cô giương mắt nhìn anh, thân thể trước ngực anh nâng lên, đưa tay hướng xuống phía dưới, duỗi vào thuận theo quần ngủ của anh.


Tay của cô như con rắn nhỏ chui vào quần lót cuốn lấy anh trong chớp mắt, biểu cảm Phó Ngọc Trình trở nên căng thẳng, khiến bày tay nắm cô cũng nắm rất chặt. Cô nhẹ nhàng tuốt động mấy lần, nâng một ngón tay lên vuốt ve lỗ nhỏ trên đỉnh. Làm như thế một lúc, Phó Ngọc Trình đột nhiên hừ một tiếng, đưa tay nắm chặt cổ tay của cô.

Anh buông Tưởng Đồng ra, kéo tay của cô, xoay người xuống giường, đứng trên sàn nhà cởi đồ.

Tưởng Đồng cũng làm theo, đưa tay cởi váy ngủ.

Mắt Phó Ngọc Trình tối sầm xuống theo cô, cô không mặc đồ lót.

Anh đưa tay tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ đầu giường.

Tưởng Đồng xích lại gần anh, đưa tay nắm lấy dương vật đứng thẳng của anh. Anh thở ra thoải mái, một tay nắm cả bờ vai của cô kéo cô vào trong ngực, một tay khác nắm eo của cô vuốt ve một hồi, dần dần trượt xuống.

Đầu ngón tay chạm đến một mảng trơn ướt, ngón tay anh thuận theo khe hở mân mê một hồi rồi thăm dò đi vào. Bên trong trơn nhẵn đến không tưởng nổi, anh lại thăm dò thêm một ngón tay vào, rút ra rút vào kèm theo tiếng nước.

Tưởng Đồng mím môi, dường như đứng không nổi, dựa vào người của anh, ôm anh cắn răng chịu đựng kéo dương vật về phía chỗ kia. Vì chênh lệch chiều cao, cô kiễng chân lên một chút, một tay vịn bờ vai của anh nâng eo lên. Chất lỏng tràn ra cuối cùng khó khăn lắm mới có thể cọ đến chỗ khe hở kia, anh nhếch môi, rút ngón tay ra, nâng mông nhấc cô lên.

"Ừm..." Dương vật trượt ra khỏi tay cô, trượt vào trong khe hở kia, lúc cọ đến âm đế, cô không nhịn được mở miệng rên rỉ.

Anh nâng hai mông cô, chậm rãi ma sát trước sau, chỉ cảm thấy chỗ kia của cô càng ngày càng trơn trượt dính chặt.

Tưởng Đồng đặt cằm lên vai anh, há miệng thở dốc, hơi nóng cũng thở ra bên gáy anh, cô đột nhiên há miệng cắn bên gáy anh, nhẹ nhàng kêu anh một tiếng.

"Phó tiên sinh."

Đôi môi mềm mại in trên động mạch anh, hàm răng cứng rắn cắn lấy da anh, anh nghiêm mặt, tay nắm thật chặt nâng hai mông cô. Đầu lưỡi nóng ướt kia chạm đến da thịt anh, giống như trước khi hút máu khởi động trước thử nhấm nháp máu của anh thông qua làn da.

Anh khẽ rên một tiếng, 'Ba' một tiếng vỗ một cái trên mông cô. Ôm cô đè xuống giường. Anh ngồi dậy trừng cô, giọng nói khàn khàn, "Thật to gan."

Anh đưa tay lấy bao cao su trong tủ đầu giường, lại chỉ mò ra một cái, anh nhìn về phía Tưởng Đồng, cười mà như không cười.

Tưởng Đồng vội vàng chỉ về phía cái túi hôm nay cô đeo, "Em mua rồi."

Lúc đi siêu thị cô quên mua, nghĩ anh ít khi tới tìm cô hai ngày liên tiếp nên cô không để trong lòng. Không ngờ đêm nay anh sẽ tới, lúc Tiểu Triệu đón cô về, cô nhanh chóng đi cửa hàng tiện lợi mua một hộp.

Cô ra vẻ đứng dậy muốn đi lấy, lại bị anh đè lại, tự mình xoay người xuống giường đi lấy.

Ngọn đèn nhỏ ảm đạm lóe lên trong phòng, Tưởng Đồng nhìn anh để trần đi tìm túi của cô, nhìn từ đằng sau cũng rất đẹp, vai rộng eo hẹp, cái mông nhỏ nhô lên vô cùng sắc tình. Anh bỗng nhiên xoay người, vật lớn đứng thẳng tắp giữa hai chân dưới eo kia cứ xông vào tầm mắt của cô như vậy, lúc đi lại lắc lư qua một cái lắc lư lại một cái, thật sự là sắc tình đến cực hạn.

"Nhìn cái gì."

Anh cúi đầu bóc vỏ nhựa, sau khi mở vỏ ra. Ngẩng đầu một cái nhìn thấy cô gái nhỏ này đang ngơ ngác nhìn mình, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Anh đổ đồ ra, bỏ gói nhựa vào trong hộp giấy tiện tay ném vào thùng rác.

Tưởng Đồng ngẩng đầu, nhìn anh đến gần.

Anh cầm bao cao su đặt lên tủ đầu giường, cầm lấy cái còn lại lúc trước xé mở vỏ. Ngẩng đầu một cái, thấy cô còn đang nhìn chính mình. Trong lòng hơi động, đẩy bao cao su đang cầm trong tay cho cô, hỏi, "Em làm?"

Tưởng Đồng nhận lấy, thẳng người lên ngồi dậy, một tay đỡ chỗ kia, một tay nắm bao cao su, chậm rãi đeo vào. Bao cao su rất mỏng, thậm chí cô có thể mô phỏng gân mạch nhô lên của anh cách lớp nhựa.

Cô nằm lại, nhìn anh cũng lên giường, quỳ gối giữa hai chân cô. Cái chỗ căng đầy dưới bụng kia xu thế bừng bừng phấn chấn.

Anh vỗ bắp đùi của cô, nói khẽ, "Tách ra chút nữa."

Cô nghe lời di chuyển, mở rộng hai chân, đưa hai ngón tay tách cánh môi dưới thân, nhìn anh đỡ dương vật chậm rãi nhích lại gần mình.

Cửa huyệt trơn ướt, anh cọ xát ở nơi đó một hồi mới chậm rãi cắm vào.

"Ưm." Anh kéo căng lưng eo, chậm rãi đi vào trong, bên trong lập tức xoắn lấy anh. Tưởng Đồng từ từ nhắm hai mắt hừ một tiếng, thu tay lại nắm tay chống trên bụng anh.

Anh rũ mắt, chậm rãi rút ra, lại nhanh chóng đưa vào đều đặn. Làm như thế một hồi, anh đưa tay ôm lấy hai chân cô vòng trên lưng, cúi người mặt đối mặt với cô, đưa tay vỗ nhẹ gương mặt cô, khàn giọng dặn dò, "Kẹp cho tốt."

Anh chống bên cạnh mặt cô, dưới thân ra sức đút vào. Tưởng Đồng kẹp lấy eo của anh thật chặt, trong cơ thể cũng xoắn lấy anh, khiến cho anh như phát cuồng, thở dốc nũng nịu dưới người anh, buộc anh phải cắn răng đâm vào cô mạnh mẽ hơn.

Anh nghiêm mặt ra sức ưỡn eo đâm ra vào, trong nhất thời làm cho chỗ kia của cô dâm thủy văng khắp nơi, chỗ hai người giao hợp trơn ướt một mảng.

Anh còn chưa vào tận gốc rễ, mắt nhìn xuống Tưởng Đồng.

Hôm nay anh vốn không định đến chỗ cô, nhưng khi anh ngồi ở nhà, lúc ngồi trên ghế sofa xuất thần, hai cái đầu gối tối hôm qua bị anh làm cho đỏ lên như thế nào cứ như vậy xuất hiện trước mắt anh.

Lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh, không ngừng quấy nhiễu tâm trạng anh không yên.

Quấy nhiễu đến mức anh muốn mạnh mẽ đè cô xuống làm hơn mấy lần.


Anh cắn răng ngồi dậy, lúc định đặt hai chân của cô lên vai, vô ý đối mặt với cặp mắt của Tưởng Đồng.

Cặp mắt chứa lệ kia giống như đang hỏi sao anh lại ngừng lại thế.

"A." Anh tặc lưỡi. Nâng hai chân cô lên trên vai, động tác đè xuống có thể gọi là thô bạo, mạnh mẽ đâm vào cô.

"A..." Tưởng Đồng bị kích thích thét lên, dưới thân xoắn lấy anh thật chặt, trong miệng vẫn còn gọi anh, thở hổn hển gọi anh, "Phó, Phó tiên sinh..."

Mắt đỏ của anh lại gần cô, nhìn hai mắt dường như thất thần của cô, cắn răng hỏi, "Làm sao?"

Cô thở hổn hển, bị anh đâm đến mức không thể nói được một câu chỉnh tề. Cô nắm chặt cánh tay khác của anh chống bên mặt cô, nói như khóc, "Chân... Chân, chân đau."

Nhưng không ngờ Phó Ngọc Trình lại bật cười, tiến vào cô sâu hơn, thậm chí cúi người kề sát tai cô, "Học múa để làm gì? Độ dẻo dai có chút thế này cũng không chịu nổi sao?"

Tưởng Đồng ôm đầu anh, ghé vào tai anh rên rỉ nũng nịu, từng tiếng rên từ tai chui vào trái tim anh, khiến thắt lưng anh tê dại một chút.

Anh há miệng ngậm lấy vành tai cô, ép hỏi, "Hử?"

Nhưng Tưởng Đồng không nói nữa, cô ngẩng cổ, ngón tay luồn vào tóc anh, một hồi thanh âm làm nũng thoát ra từ miệng cô.

Cảm giác dễ chịu bị đâm vào bên dưới ngày càng rõ rệt, cô cau mày, cảm thấy đầu váng mắt hoa, dường như kêu lên trong vô thức, "Phó tiên sinh... Phó tiên sinh..."

Phó Ngọc Trình nghe cô gọi mình, tiếng nói vừa mềm vừa nhẹ, tim anh chợt dâng lên một luồng cảm giác khác thường. Chưa đợi anh suy nghĩ kỹ càng cảm giác đó là thế nào, dương vật đâm sâu trong cơ thể cô bỗng bị cô siết chặt, cô run rẩy dưới thân anh lên đến cao trào.

"Phó tiên sinh..."

Cô vẫn đang gọi anh.

Phó Ngọc Trình ngồi dậy, chỉ cảm thấy nơi thân dưới của cô như một cái miệng nhỏ, nút chặt lấy anh. Hút vào khiến anh tê cả da đầu, không kịp nghĩ cô có thoải mái hay không, thẳng cánh tay tiếp tục chống bên mặt cô, thắt lưng bắt đầu mạnh mẽ chuyển động xâm nhập. Xâm nhập đến mức Tưởng Đồng há miệng thét lên cũng không chịu dừng như mắt điếc tai ngơ, như hận không thể đâm cả bao tinh hoàn vào trong cô. Một lúc lâu sau anh mới ôm eo cô kéo về phía mình, áp sát thân dưới hai người để bắn ra.

Anh để bên trong cô một hồi mới rút ra, cởi bao ra, thắt nút ném vào thùng rác. Anh quay đầu lại nhìn Tưởng Đồng, thấy cô chống cánh tay muốn đứng dậy thì đưa tay kéo cánh tay cô một cái ngã xuống giường.

Tưởng Đồng nhìn anh không hiểu, anh đưa tay cầm tiếp một cái bao khác trên đầu giường, giọng nói thờ ơ, "Làm thêm lần nữa."




Chương 6: Phó tiên sinh

Edit: Ô hô hô

Nhưng cả hai người đều không ngờ BCS mới lại rất lạnh.



Hai người làm trên giường một lúc, chờ Phó Ngọc Trình đeo bao liền thấy hơi khó chịu, anh nhìn Tưởng Đồng, không hé răng, khi đâm vào cô mới "Hửm?" một tiếng, cảm thấy hơi lạnh.

Phó Ngọc Trình ôm lấy cô một hồi, bỗng nhiên mở miệng, "Tôi không thích như vậy."

Tưởng Đồng che mặt, cô đến cửa hàng tiện lợi không tìm được loại hai người thường dùng, nên tiện tay cầm một hộp thôi.

"Hơi dày... Lại còn hơi chặt..." Anh cau mày vài lần, ngồi dậy rời khỏi người cô.

Tưởng Đồng thấy anh tháo bao ra ném vào thùng rác mới mở miệng nói, "Em quên mua, lúc về mới vào cửa hàng tiện lợi mua." Không chỉ lạnh mà còn có chút mùi cao su.

Phó Ngọc Trình ngồi ở mép giường, quay đầu lại nhìn cô, không nói gì, chỉ đưa tay xoa eo cô.

"Xin lỗi mà, nếu không ngài cứ thế mà tới đi." Cô nhìn chân giữa của anh vẫn dựng thẳng, do dự nói. Thấy anh không nhúc nhích, cô bạo gan đưa tay sờ cái đó của anh.

Phó Ngọc Trình thật sự sững sờ, cười ôm cô lên để cô dựa vào mình, anh xoa mặt cô, "Trước đây tôi không biết là em to gan như thế đấy? Giả bộ ngoan ngoãn hả."

Mặt Tưởng Đồng đỏ lên, tựa vào bả vai anh, nhìn anh, không trả lời mà hỏi lại, giọng nói nhẹ nhàng, "Vậy cuối cùng thì ngài có muốn không?"

Phó Ngọc Trình bị cô hỏi nổi ý đồ xấu, xoay người đè cô xuống giường, nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Vậy em phải nghĩ thật kỹ, ngộ nhỡ mang thai thì em có đồng ý chịu trách nhiệm không?"

Cô đưa tay ôm lấy bờ vai anh, hỏi anh, "Ngài không thích trẻ con à?"

Anh đưa tay nắm chặt cằm cô, xoa mặt cô, siết chặt môi cô, "Em không sợ tôi làm em lớn bụng rồi chạy sao?"

Cô lắc đầu, động tác càng dũng cảm hơn, mở hai chân vòng lấy eo anh ma sát.

Phó Ngọc Trình nhìn cô chu miệng nhỏ, màu đỏ hồng trơn bóng, nhìn qua cực kỳ quyến rũ. Anh yên lặng nhìn cô, bỗng há mồm cắn xuống môi cô.

"Ưm." Tưởng Đồng bị anh cắn đau không khỏi nhăn mày.

Anh buông ra, ôm lấy gò má cô hôn lên.

Tưởng Đồng ngẩn ra, hai người rất ít khi hôn môi. Thông thường anh tìm đến cô, hai người tắm xong, nằm xuống giường trêu chọc một hồi liền làm tình. Cô luôn nghĩ là anh không thích, cũng không biết hôn môi.

"Ngây ra làm gì thế." Anh hơi lùi lại nhìn dáng vẻ cô sững sờ ngây ngốc, vỗ nhẹ lên mặt cô, "Há miệng." Anh hôn lên một lần nữa, đưa lưỡi thăm dò khoang miệng cô, quấn quýt cùng cô.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, hô hấp hai người đều vô cùng nhẹ, cô mở to mắt nhìn anh nhắm mắt, rung động trong lòng ngày càng mãnh liệt.

Cô nhẫn rồi nhịn, không dám nói ra. Nhưng lại cảm thấy dưới thân anh cứng đến nỗi cộm lên, cô đưa tay cầm tay anh chạm vào nơi tư mật của mình.

"Vào đi... Phó tiên sinh..." Nhận ra anh không chịu tiến công, cô gần như cầu xin, thấp giọng nói, "Em, em muốn ngài..."

Cô nâng eo nâng mông nuốt lấy nơi đó của anh, dương vật vào gần một nửa, cô ghé sát bên tai anh, không thể nhịn được nữa, "Phó tiên sinh, em... Em yêu ngài."

Phó Ngọc Trình buông cô ra gần như ngay lập tức, thân dưới cũng lùi ra theo.

Anh nhìn Tưởng Đồng, nhìn vẻ mặt cô si mê nhìn mình, anh há miệng, tuy không đành lòng nhưng vẫn nói ra.

Anh nói, "Tưởng Đồng, em như vậy khiến tôi khó xử."

-

-

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Tưởng Đồng vẫn nằm trên giường không di chuyển.

Cửa phòng ngủ không đóng chặt, cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Phó Ngọc Trình xỏ dép đi vào phòng khách và tiếng cửa đóng lại.

Cô cuộn người lại, nhẹ thở dài trong lòng, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Sáng ngày hôm sau, cô làm bữa sáng như thường lệ, nấu cháo thịt, cắt củ cải ngâm đặt lên bàn ăn.

Bảy giờ rưỡi, Phó Ngọc Trình từ phòng khách đi vào phòng tắm rửa mặt. Tưởng Đồng chờ anh ra khỏi phòng tắm, cầm quần áo anh muốn mặc lên, nhìn anh đeo cà vạt giống ngày xưa.

Anh ra phòng khách, đi ngang qua bàn ăn, Tưởng Đồng mở miệng gọi anh, "Phó tiên sinh, ăn xong bữa sáng rồi hãy đi."

Anh quay đầu lại cười vô cùng khách khí, "Không được, hôm nay công ty có chút việc."

Cô đã quen thuộc với câu nói này, cô biết Phó Ngọc Trình rất bận, anh cũng rất ít ở lại ăn bữa sáng. Cô cũng rất quen thuộc với nụ cười này của anh. Quen thuộc đến mức khiến cô lập tức nhớ tới lời nói ngu ngốc mình nói tối hôm qua.

Đây là nụ cười xa lạ khi cô và Phó Ngọc Trình không quen biết, là nụ cười khách khí như có khe vực sâu ngăn cách giữa hai người.

Anh đứng ở huyền quan thay giày, cô cầm lấy khăn quàng cổ định đeo cho anh.

Có tiếng gõ cửa bỗng vang lên, cô đi ra mở cửa.

Trước mặt là thư ký của anh, An Tình.

Sau khi cô ta nhìn thấy cô, lập tức cười chào hỏi, "Chào Tưởng tiểu thư."

Tưởng Đồng mở miệng chào lại, cô ta nói gì đó với Phó Ngọc Trình cô không nghe rõ. Cô giơ tay muốn đeo khăn cho anh lại bị anh cầm lấy, "Để tôi tự làm."

Anh không đeo lên, cầm khăng quàng tạm biệt cô.

"Tôi đi đây." Anh nói.

An Tình cũng tạm biệt cô, đứng ngoài cửa vịn vào cánh cửa, nói: "Hẹn gặp lại, Tưởng tiểu thư."

"Hẹn gặp lại, thư ký An." Cô nói.

Cửa đóng lại, cô quay về ngồi xuống bàn ăn, ăn cháo một mình.

Trong phòng rất yên tĩnh, cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Kết thúc rồi. Cô nghĩ.

Cô đưa tay lên che mắt, cực kỳ hối hận, hối hận đến mức tim quặn đau.

Nấu cháo mặn như thế, chẳng trách anh không muốn ở lại ăn.

-

-

An Tình đi cùng Phó Ngọc Trình xuống lầu, hỏi thăm Tiểu Triệu ở dưới lầu một chút, ngồi vào ghế phụ cài dây an toàn.

Phó Ngọc Trình ngồi phía sau, Tiểu Triệu khởi động xe, lái nhanh ra đường cái của tiểu khu.

An Tình cúi đầu xem bản ghi nhớ, nửa ngày sau không thấy Phó Ngọc Trình đáp lời. Cô ta ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, anh tựa vào cửa xe, nhắm hai mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Sáng sớm cô ta đến nhà Phó Ngọc Trình tìm anh, dì Vương mở cửa nói tối qua anh ra ngoài chưa về. Cô ta chau mày suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho Tiểu Triệu mới biết tối qua anh ra ngoài tìm Tưởng Đồng.

Tiểu Triệu tới đón cô ta mới biết sáng sớm hôm nay Phó Ngọc Trình vốn nên bay cùng cô ta ra nước ngoài để thảo luận dự án.

Cô ta cúi đầu lướt điện thoại.

Nhìn dáng vẻ này của Phó Ngọc Trình, hẳn là anh và Tưởng Đồng kết thúc rồi.

Cũng là lẽ thường tình, nhưng không biết Tưởng Đồng có cam tâm tình nguyện kết thúc hay không. Cô ta suy nghĩ một chút, ấn tượng đối với Tưởng Đồng không sâu, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này lớn lên xinh đẹp, có vẻ ngoan ngoãn, cũng không biết tính cách ra sao.

Phó Ngọc Trình gọi cô ta thuê phòng cho Tưởng Đồng là lần đầu tiên cô ta thấy cô.

Ừm, không ngờ Phó Ngọc Trình lại thích loại hình này, ngẫm lại cẩn thận lại thấy hợp tình hợp lý. Cô ta nghĩ vậy.

Phó Ngọc Trình đã 33 tuổi, bố mẹ mất từ lâu, anh đứng thứ hai trong nhà, bên trên có một người anh trai vô dụng, bản thân anh không có bạn gái cũng không ai thúc giục anh. Nói không chừng người ta còn ước gì cả đời này anh đừng kết hôn.

Cô ta nhớ đến người anh trai không có gì ngoài kiêu ngạo của Phó Ngọc Trình, không khỏi thầm lắc đầu.

Cô ta đi theo bên cạnh Phó Ngọc Trình nhiều năm qua, từng bước đi tới địa vị ngày hôm nay tuy không nói có thể đọc tim anh nhưng ít ra vẫn biết anh có ý gì.

Cho nên từ đầu cô ta đã không để tâm đến Tưởng Đồng, chỉ nghĩ là Phó Ngọc Trình tìm một bạn tình cố định, giải quyết nhu cầu sinh lý.

Phương diện này của anh và người anh trai giống nhau, đầu tiên muốn sạch sẽ, thứ hai cần ổn định.

Hơn nữa, anh cũng không phải người sẽ hy sinh vì phụ nữ, anh thích loại quan hệ trao đổi ổn định này hơn. Không ai nợ ai.

Anh rất bình tĩnh, đối với một lãnh đạo là chuyện tốt. Nhưng cô ta lại không nhịn được nghĩ, đối với một người bạn trai, quá mức bình tĩnh thì sao có thể tiến triển quan hệ hai người được? Cô ta từng nghe dì Vương kể vài câu, bạn gái cũ của anh đã là chuyện từ thời đại học, hai người ở bên nhau vài năm, dì Vương đã gặp cô gái kia rồi. Nhà gái yêu cầu tách ra, chia tay trong hòa bình, cũng chưa từng thấy Phó Ngọc Trình khó chịu.

Cô ta hơi vui mừng vì mình vứt bỏ tâm tư từ sớm, không dây vào phương diện này.

Như vậy, điều quan trọng trước mắt là Phó Ngọc Trình và Tưởng Đồng đã kết thúc chưa đây?

Suy cho cùng thì anh và Tưởng Đồng quen nhau như thế nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro