7-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Đừng làm khó cô gái nhỏ


Edit: Ê hê hê



Tưởng Đồng và Phó Ngọc Trình quen biết rất khéo.

Cô làm thuê để tích tiền học phí, tham gia chương trình biểu diễn của công ty cùng với bạn học.

Cô và người bạn học kia không quá thân, là kiểu cùng lớp có lúc sẽ giúp đỡ nhau. Tính cách đối phương rất tốt, Tưởng Đồng sẵn sàng đồng ý khi cô ấy đến tìm.

Cô đi cùng cô ấy đến tìm người phụ trách để đăng ký. Người bạn học kia thuê nhà ở bên ngoài trường, bình thường làm thuê kiếm tiền tiêu vặt. Tưởng Đồng ở trong trường học, bình thường tự đi luyện tập một mình sau giờ học.

Địa điểm biểu diễn chính thức là một khách sạn không xa trường. Cô đến đó sớm để chuẩn bị hóa trang. Sân khấu của bọn họ không lớn, mọi người đều chen chúc nhau hóa trang.


Phải mất một thời gian dài để bàn tiếp tân báo cáo mới đến lượt bọn họ lên sân.

Chương trình không khó, lại là múa tập thể, mặc quần áo giống nhau, cách dưới sân khấu khá xa, không nhìn ra được trang điểm khác biệt.

Tiền lương trả luôn trong ngày, không cao không thấp, cô tham gia vài lần.



Không nhớ là lần nào đó, địa điểm biểu diễn được định tại một khu khách sạn mới, thời gian rất muộn, lần này bạn học cô đến kỳ sinh lý nên không tham gia. Cô rời khỏi sân khấu thay quần áo đến phòng vệ sinh một chuyến, gặp phải lúc cao điểm đông người, trong lúc nhất thời còn phải xếp hàng.

Cô bất đắc dĩ, đi tìm phòng vệ sinh hơi xa một chút, lúc đi ra thì gặp phải Phó Ngọc Trình.

Anh đang hút thuốc cạnh chậu hoa bên bức tường cẩm thạch ngoài phòng vệ sinh, vóc người cao lớn vô cùng nổi bật. Khi thấy cô bước ra, anh đứng thẳng dậy lịch sự gật đầu với cô. Cô cũng gật đầu theo, không kịp nhìn kỹ anh thì người phụ trách đã gọi điện thoại tới.

Cô vội vã vừa ra ngoài vừa chạy nghe điện thoại. Người tổ chức dự định giữ bọn họ lại cùng ăn cơm, người phụ trách vội vàng nói ở lại sẽ được thêm tiền, mọi người thảo luận với nhau đều quyết định ở lại, nếu không ở lại thì cũng không thể ngồi lại chiếc xe bus đã đưa họ đến để đi về.

Tưởng Đồng thở dài, cái này mà gọi là thông báo gì, mệnh lệnh thì đúng hơn.

Cô quay lại đi cùng mọi người, đến nơi thấy đó là một phòng ghế lô vô cùng lớn, chỉ có một cái bàn tròn. Các cô đứng ở cửa, người phụ trách đi vào chào hỏi, dẫn họ vào.

Lúc này các cô mới hiểu ra, cái gọi là giữ họ lại dùng bữa là giữ họ lại dùng bữa với người khác. Tưởng Đồng nhìn bốn phía một chút, không phải tất cả đều ở lại, những người ở lại đều có tính cách tốt.

Cô thở dài, không khỏi nghĩ nếu người bạn học kia của mình ở đây thì tốt biết mấy. Các cô ở lại, giận mà không dám nói gì.

Cứ vậy bị đưa vào phòng ghế lô, lần lượt ngồi xuống bên cạnh những người đàn ông đã ngồi vào trước.

Tưởng Đồng ngồi giữa hai chiếc ghế trống, bên cạnh là một người đàn ông trung niên, nhìn cô nở nụ cười hữu nghị.

Cô cũng cười lại, ngồi ngay ngắn. Còn ăn uống gì nữa, bát đũa còn không mang lên cho các cô, cô liên tục thở dài trong lòng.

Đúng lúc này Phó Ngọc Trình đi vào.

Anh vừa vào, những người trong phòng đều đứng lên đón tiếp anh. Các cô không hiểu ra sao nhưng cũng biết đây là một nhân vật lớn, tất cả bọn họ cũng đứng lên nghênh đón theo.

Anh rất khiêm tốn, vung tay nói mình chỉ là khách, mọi người đừng khách sáo, sau đó đi vào ngồi xuống cạnh Tưởng Đồng.

Tưởng Đồng thấy là người vừa nãy mình gặp nên nhìn thêm vài lần. Anh nhận ra ánh mắt cô, đáp lại bằng một nụ cười, không hề nói gì.

Anh vừa tiến vào, phòng khách giảm một nửa náo nhiệt so với trước. Người phục vụ đi vào rót rượu, khi đến anh, anh còn chưa đưa tay ngăn chén rượu đã có người cười mở miệng, nói Phó tiên sinh không uống rượu nhiều năm rồi, chén này để cô gái bên cạnh anh uống đi.

Tưởng Đồng mắng một tiếng trong lòng nhưng trên mặt chỉ có thể cười, không hề nói gì, mắt thấy người phục vụ đã rót nửa chén rượu đỏ.

Người kia vốn cũng không có tính toán gì, chỉ nghĩ Phó Ngọc Trình không uống được thì gọi người uống thay thôi.

Nhưng không ngờ Phó Ngọc Trình lại giơ tay chặn rượu giúp cô.

Rượu vừa rót ra, bọn họ bắt đầu nâng chén, Tưởng Đồng cầm chén uống thay một người đàn ông xa lạ. Cô vất vả uống hết nửa chén, người phục vụ lại rót thêm nửa chén.

Đầu Tưởng Đồng to ra, cô rất ít uống rượu, sợ uống nhiều làm ra trò hề thì không tốt. Nhưng cô không có cách nào mở miệng từ chối, chỉ có thể mỉm cười nghiến răng nghiến lợi nhìn người phục vụ rót rượu.

Lần thứ hai nâng chén lên, Phó Ngọc Trình duỗi tay, cầm chén rượu thay cô, giọng điệu nhàn nhạt, "Đừng làm khó cô gái nhỏ, chén này tôi uống."

Động tác này của anh có thể nói là sét đánh giữa trời quang trong phòng ghế lô. Tưởng Đồng còn chưa kịp cảm ơn anh, chờ anh uống xong chén rượu này, bọn họ liền nhìn cô chằm chằm, chỉ vào cô muốn chúc rượu cô.

Tưởng Đồng khổ không thể tả, nhắm mắt trò chuyện chúc rượu những người xa lạ này, cuối cùng sau khi ngồi xuống không nhịn được quay đầu nhìn anh ai oán.

Phó Ngọc Trình vốn không có ý này, nhưng tạm thời anh cũng không có cách gì, bị cô nhìn như vậy, suýt nữa thì bật cười.

Tưởng Đồng nhìn vẻ mặt anh muốn cười mà không cười, càng thêm đắng lòng.

Cô khó khăn chịu đựng đến khi kết thúc bữa tiệc, đêm đã khuya, cô đầu váng mắt hoa, cần phải vịn bàn mới đứng lên được. Người phụ trách trò chuyện với những người khác ở bên ngoài, nhìn Tưởng Đồng vài lần, cuối cùng đến trước xe Phó Ngọc Trình, nói xe của bọn họ không chở được, có thể làm phiền Phó tiên sinh đưa cô gái nhỏ này về trường được không.

Phó Ngọc Trình quay lại nhìn cô, thấy cô say không còn biết trời trăng, lại nghĩ đến nguyên nhân cô say rượu bèn gật đầu đồng ý.

Tiểu Triệu đợi ở ngoài xe nhìn thấy Phó Ngọc Trình đỡ một người phụ nữ đến đây, anh ta vội vàng xuống xe, mở cửa giúp anh đỡ cô ngồi vào xe.

Chiếc xe đi trên đường cái vắng vẻ, trong xe có mùi rượu. Tiểu Triệu nhìn qua gương chiếu hậu, lặng lẽ mở hé cửa sổ hàng ghế trước.

Anh ta nhìn Phó Ngọc Trình một chút, thấy cô gái kia tựa bả vai anh ngủ, do dự mở miệng hỏi, "Phó tiên sinh, chúng ta đi đâu đây?"

Phó Ngọc Trình giương mắt nhìn thoáng Tưởng Đồng, cô gái này uống đến mức cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tửu lượng khá tốt. Anh nhìn ngoài cửa sổ, "Đưa cô ấy về trường."

"Chuyện này..." Tiểu Triệu đắn đo, "Đã giờ này rồi, hẳn là trường đã đóng cửa."

Phó Ngọc Trình sững sờ, đúng là anh không nghĩ đến việc đó, anh giơ tay đẩy người trên vai một cái, đánh thức cô, nhẹ giọng hỏi, "Mấy giờ trường cô đóng cửa?"

Tưởng Đồng mở mắt, "Mười giờ rưỡi."

Đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo, Phó Ngọc Trình nâng tay xem đồng hồ, đã mười hai giờ kém, trong lúc nhất thời cũng có chút khó khăn.

Tiểu Triệu dựng thẳng lỗ tai, lên tiếng, "Hay là tôi đưa cô gái này đến ở tại khách sạn một tối."

Thấy Phó Ngọc Trình gật đầu, anh ta lập tức đi về phía những khách sạn gần trường cô.

Tiểu Triệu vào quầy lễ tân thuê một phòng, xoay người đi tìm Phó Ngọc Trình ngồi trong sảnh lớn. Phó Ngọc Trình gật đầu với anh ta, nhận lấy thẻ phòng, đỡ Tưởng Đồng vào thang máy, bảo anh ta lên xe đợi một lát trước.

Nhưng không ngờ lần chờ đợi này của Tiểu Triệu lại ròng rã cả một buổi tối.

Rạng sáng ngày hôm sau, Phó Ngọc Trình và cô gái kia cùng ra khỏi khách sạn, hai người mặc quần áo ngày hôm qua. Cô gái nhỏ đã xóa bỏ lớp trang điểm lộng lẫy của mình hôm trước, trông ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Cô đỏ mặt, nói sao cũng không chịu lên xe, tự mình đi về trường.

Phó Ngọc Trình cũng không bắt ép, kêu Tiểu Triệu đi theo cô, mắt thấy cô đã vào trường mới để Tiểu Triệu quay xe.

Tiểu Triệu im lặng lái xe, không nhịn được giương mắt nhìn về phía gương chiếu hậu. Phó Ngọc Trình đang nhắm hai mắt ngồi tựa vào lưng ghế, sắc mặt bình thường, chỉ là âu phục trên người hơi nhăn nhúm.



Chương 8: Kho báu

Edit: A ha ha



Nhưng bắt đầu từ sau lần cùng ra khỏi khách sạn đó, anh ghi lại số điện thoại để cô gọi. Cô và Phó Ngọc Trình, hai người vốn không nên gặp nhau lại ở chung một chỗ.

Phó Ngọc Trình nói, anh rất thích thân thể cô, hy vọng cô có thể duy trì một thời gian ổn định với anh, ngoại trừ loại quan hệ bạn trai bạn gái cần trả giá bằng tình cảm để kéo dài. Anh nói vì liên quan đến công việc, không có thời gian cũng không có ý muốn yêu đương, nhưng anh có thể cung cấp tất cả các điều kiện vật chất cô cần trong phạm vi năng lực của mình.

Anh rất lịch sự, cũng vô cùng anh tuấn.

Bọn họ hẹn gặp mặt nói chuyện một lần trong xe anh.

Tiểu Triệu đậu xe vào trong bãi đỗ xe dưới lòng đất của trung tâm thương mại, Tưởng Đồng tan học tới thẳng đó. Đến giờ dùng bữa tối, Phó Ngọc Trình để Tiểu Triệu lên trung tâm thương mại ăn cơm trước, ăn xong lại xuống.


Tưởng Đồng đến bãi đỗ xem, tìm xe theo hướng dẫn trong điện thoại, lên xe.

Cô rất hồi hộp, ánh mắt Phó Ngọc Trình đánh giá cô. Cô ăn mặc rất tùy ý, đang là mùa hè, cô mặc áo sơ mi và váy ngắn đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

Một bên xe là tường, đầu xe cũng quay vào tường, chỉ có bên của Tưởng Đồng có một chiếc xe con đang đậu.


Phó Ngọc Trình mặc âu phục, không cài cúc, điều hòa trong xe đang bật, từ từ phả hơi lạnh.

Đầu tiên anh xin lỗi vì đổi địa điểm hẹn tới đây, anh vừa xuống máy bay, sau đó còn phải đến một bữa tiệc.

Tưởng Đồng lắc đầu nói không sao.

Cô vẫn cúi đầu, anh liền đưa tay ra nắm chặt cằm cô, nâng mặt cô lên.

"Em rất đẹp, đừng cúi đầu." Anh nói.

Anh cho cô một cái thẻ phòng, nói rằng hy vọng đêm nay cô có thể đi đến một nơi với anh.

Tưởng Đồng nhận lấy thẻ phòng, anh đưa tay xoa mặt cô, nói mình rất mong chờ đêm nay.

-

Tưởng Đồng ở trong căn phòng kia tắm xong, mặc áo tắm khách sạn chờ anh.

Buổi tối anh tới gõ cửa, cô đứng dậy đi ra mở cửa cho anh. Cô đi chân trần, đạp trên thảm khách sạn, nghênh đón anh vào phòng.

Anh tháo cà vạt, cười xin lỗi cô, để cô phải đợi lâu rồi. Anh dẫn cô đến bên giường ngồi xuống, nói mình đi tắm đã.

Tưởng Đồng ngồi trên giường nhìn anh cởi quần áo, anh khoác từng cái quần cái áo lên lưng ghế sô pha, mặc quần lót đi vào phòng tắm.

Cô đứng dậy mở tủ quần áo lấy áo tắm kiểu nam, chờ anh đi ra thì đưa. Anh đưa tay nhận nhưng không mặc vào. Anh nói mình không thích mặc áo tắm khách sạn.

Lúc này Tưởng Đồng mới nhớ ra, tại sao buổi sáng hôm đó cô tỉnh lại trong phòng khách sạn, hai người đều lõa thể. Anh không thích mặc nên cũng không cho cô mặc.

Anh treo lại cái áo tắm vào tủ quần áo, chỉ mặc quần lót vẩy tóc cho khô.

Anh ngồi xuống giường, vẫy tay gọi Tưởng Đồng, kéo cô vào trong lồng ngực, cởi áo tắm của cô ném xuống đất. Anh ôm eo cô ngửi nhẹ bụng cô, cởi quần lót Tưởng Đồng.

Toàn bộ đều nước chảy thành sông, cô nghe lời bị anh áp ngã xuống giường, nhìn anh cúi đầu đeo bao, sau đó thâm nhập vào.

Hai đầu vú cô bị anh làm lắc lư lên xuống, cô vẫn cắn môi, nhẫn nhịn không phát ra âm thanh.

Phó Ngọc Trình thẳng eo làm cô, thấy cô cắn môi liền cúi người chống xuống giường nắm cằm cô.

"Nhịn cái gì, tôi thích nghe tiếng em."

Đèn trong phòng không tắt, anh ngược ánh sáng nhưng vẫn thấy rõ những giọt mồ hôi nhỏ trên mặt anh. Trong mắt anh có sự ham muốn mãnh liệt, giọng nói khàn khàn khác thường, đưa hai ngón tay vào khoang miệng Tưởng Đồng, nhào nặn đầu lưỡi cô.

Cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng mấy ngày trước hai người vẫn là người xa lạ, bây giờ cũng chưa quen thuộc mấy mà đã làm chuyện thân mật như vậy.

Sau một hồi run rẩy, dường như Tưởng Đồng nhớ tới chuyện đêm đó.

Buổi tối hôm ấy cũng như vậy, anh đè lên người cô, tiến vào từ sau lưng cô, mồ hôi đều rơi trên lưng cô. Trong mơ hồ không rõ, không biết vì sao cô bỗng nhiên khóc lên, xoay người muốn ôm anh. Anh lập tức ngồi dậy kéo một chân cô thẳng ra, tiến vào cô, xoay cô quay người lại đối mặt để cô vươn lên ôm lấy anh. Hai người cùng ôm nhau, anh kề sát tai cô, tiếng nói trầm thấp, anh nói, "Giọng em rất dễ nghe."

Cô mở miếng, tiếng rên rỉ nơi đầu lưỡi bị tay anh bắt lấy. Thân thể cô rất nóng, dưới thân cũng nóng không kém, cô cong eo không nhịn được duỗi chân, dường như anh không khống chế được cô.

Anh há miệng thở dốc, ngồi dậy buông đầu lưỡi cô ra.

"Xoay người." Anh nói.

Tưởng Đồng không biết tại sao anh lại thích tiến vào từ phía sau, ở cùng anh lâu mới phát hiện, anh thâm nhập cô từ phía sau vì anh muốn xuất.

Lần đầu tiên là vậy, bây giờ cũng như thế.

Anh quỳ gối sau lưng cô, ấn eo Tưởng Đồng đè cô xuống, nâng mông lên cao, sau đó cầm dương vật tiến vào.

Tưởng Đồng không nhìn được vẻ mặt anh, chỉ có thể nghe âm thanh phát ra khi hai người giao hợp, thi thoảng còn có tiếng rên trầm thấp của anh. Bàn tay anh vừa to vừa nóng, giữ chặt eo cô đâm vào càng mạnh mẽ hơn.


Anh ra vào kịch liệt, nghiêm mặt nhìn chằm chằm nơi hai người hoan hợp, khi rút ra, dương vật đeo áo mưa an toàn dính đầy dâm thủy, khiến anh không khỏi nghĩ tới cảnh tượng bên trong nơi tư mật của cô như thế nào. Có phải giống như trong suy nghĩ của anh hay không, một nơi ẩm ướt nóng bỏng lại chật hẹp, một huyệt động đợi người bên ngoài khai quật.

Chỉ là không biết trong huyệt động này có ẩn giấu kho báu nào không.

Anh nhắm hai mắt, bắn ra khi hoa huyệt cô co thắt.

Nếu như có kho báu, vậy nhất định là tinh dịch của anh. Một giây trước khi xuất ra, đầu anh vốn trống rỗng chợt nổi lên một ý nghĩ.

Anh thở hổn hển, chờ suy nghĩ trong đầu quay về mới kinh ngạc phát hiện bản thân mình lại có một mặt dục vọng tham lam dơ bẩn như vậy.

Anh từ từ rút ra, dương vật mềm hơn một nửa, bên trong áo mưa an toàn tích trữ thứ anh bắn ra. Anh tháo nó xuống, thắt nút lại, ném vào thùng rác, ngẩng đầu nhìn Tưởng Đồng. Cô đã lật người lại, cánh tay che lên mắt, đang thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô.

Anh lấy lại bình tĩnh, đứng dậy xuống giường, đưa tay kéo Tưởng Đồng vào phòng tắm tắm rửa.

Eo Tưởng Đồng bị anh làm mỏi nhừ, miễn cưỡng xối nước một lát lập tức đi ra. Phó Ngọc Trình ở sau lưng cô, cũng không nói lời nào, thấy cô lên giường liền đưa tay tắt đèn.

Cô cực kỳ mệt mỏi, nằm trên giường trùm kín chăn suy nghĩ mãi, nếu như Phó Ngọc Trình còn muốn nữa thì cô đỏ mặt cũng phải nhắc nhở anh trước kia cô chưa từng có kinh nghiệm sinh hoạt.

Chuyện cô lo lắng không hề xảy ra, Tưởng Đồng thở phào nhẹ nhõm. Anh vén chăn nằm xuống phía bên kia giường, hai người cách nhau một khoảng, nhắm mắt đi ngủ không nói một lời.

-

Sau khi hai người gặp nhau vài lần trong khách sạn, Phó Ngọc Trình không thích ở lại, thường tắm rửa khi làm xong rồi rời đi, rất có dáng vẻ của một khách làng chơi. Sau đó vì không tiện, anh nói với Tưởng Đồng hy vọng cô có thể dọn ra bên ngoài ở.

Tưởng Đồng dọn ra, vẫn ở đến bây giờ.

Phó Ngọc Trình có thói quen trước khi đến sẽ nhắn tin cho cô, có lúc một tháng sẽ ghé ba, bốn lần, có lúc không ghé lần nào.

Khi anh đến, Tưởng Đồng liền theo anh. Anh không đến, Tưởng Đồng tự làm việc của mình. Trong thời gian mấy tháng, hai người cũng từ rất ít giao lưu trở nên hơi thân thiết hơn, thậm chí Tưởng Đồng ngày càng trông mong anh tới.




Chương 9: Không tình cảm

Edit: Ơ hơ hơ



Tưởng Đồng tự cho mình là người rất vô vị, cô không có ham muốn gì, cũng không có sở trường gì. Múa cũng không thể nói là sở trường của cô được, bởi vì từ nhỏ cô đã học múa. Học múa vì cô nói thích múa, mẹ cô liền đưa cô tới cung thiếu niên múa cùng một đám nhóc. Cũng may cô học rất tốt, sau đó gia đình phát sinh biến cố, mẹ vẫn không để cô từ bỏ, vay mượn tiền xung quanh cho cô tiếp tục học.


Nhà cô vốn không ở đây mà ở một huyện thành nhỏ, mất bảy tiếng ngồi xe mới về đến nhà. Sau này có đường sắt cao tốc, chỉ mất ba tiếng. Cô rất ít khi về nhà, mẹ sợ cô chểnh mảng học tập. Mẹ cô thuê một mặt tiền nhỏ cạnh chợ bán đồ ăn sáng, chuyện buôn bán không tốt cũng chẳng xấu. Chỉ là gánh nặng tiền học của cô và tiền sinh hoạt hơi khó khăn, nhà cô lại có nợ bên ngoài. Mẹ đi mượn tiền ngoài cho cô đi học còn phải trả nợ cho người bố mê cờ bạc bỏ hai mẹ con cô mà đi.

Tưởng Đồng rất ghét tuổi thơ của mình, tuổi thơ của cô không có màu sắc. Người bố mê bài bạc còn thích uống rượu, khi uống say thì ở nhà nổi điên. Ông ta oán giận cuộc sống, đập đồ trong nhà còn đánh người. Sau đó cũng vì ra ngoài uống rượu cùng bạn bè, uống nhiều mà ngã chết.

Để lại một khoản nợ sau mông, và một đống chai bia trong nhà.

Mẹ bán nhà trả một phần nợ, đưa cô đi thuê một căn phòng nhỏ sinh sống, khi đó cô mới 13 tuổi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cô lớn lên, sau đó được mẹ đưa ra khỏi huyện thành nhỏ này, đến thành phố lớn.

Nhiều người nói bé gái thiếu tình cha, thiếu cảm giác an toàn khi lớn lên sẽ thích người đàn ông hơn mình nhiều tuổi. Tưởng Đồng cảm thấy rất có đạo lý, có thể vì vậy mà cô mới thích Phó Ngọc Trình.

Chỉ là đáng tiếc, tình yêu không phải thứ mà một bên thích là bên kia phải đáp lại.


Hơn nữa từ lúc bắt đầu, Phó Ngọc Trình đã nói mình cần một mối quan hệ không tình cảm. Cô đồng ý, vì khi đó cô cần tiền, cần cảm giác an toàn tiền tài đem lại.

Tiền tài quả thực cho người ta cảm giác an toàn, Phó Ngọc Trình cho cô rất nhiều, ngoại trừ khoản tiền thư ký An đưa định kỳ, anh còn tặng quà cho cô.

Có lẽ Phó Ngọc Trình đối với cô quá tốt nên cô mới trở nên tham lam. Rõ ràng ban đầu cô chỉ muốn có thể đóng được học phí kỳ tiếp theo là tốt rồi. Nhưng hiện giờ, cô mới phát hiện mình lại ngóng trông, chờ đợi anh đến, cô sẽ để ý mình có còn sức hấp dẫn với anh hay không.

Hoặc có lẽ thật sự như Trương Ái Linh nói, âm đạo là con đường đi đến trái tim của phụ nữ.

Cô vì quan hệ thể xác giữa hai người mà yêu Phó Ngọc Trình. Bởi vì dục vọng nguyên thủy nhất được thỏa mãn, tiến tới khát vọng tất cả của anh.

Nhưng khát vọng này lại trái với giao hẹn của hai người.

Phó Ngọc Trình sao có thể đồng ý?

Tưởng Đồng không biết, cô nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng tối. Cô vừa gọi điện thoại cho mẹ, mẹ hỏi cô tiền gửi về nhà từ đâu mà có, cô trả lời là tiền mình đi làm thuê. Mẹ rất vui mừng, nhưng dặn cô không cần gửi tiền về cho bà nữa.

Cô nghiêng người, đã một tháng Phó Ngọc Trình chưa tới rồi.

Không có tin nhắn, cũng không có điện thoại.

Cô đưa tay tìm chiếc kính mắt đặt trên tủ đầu giường.


Buổi tối hôm đó anh xem TV ở phòng khách trước khi rời đi, tiện tay đặt kính mắt quên không cầm lấy, cô phát hiện ra lúc dọn dẹp phòng khách.

Cô cầm nhẹ chiếc kính, thấu kính bóng loáng, miếng đệm kính ở mũi rất mềm, khung kính bằng kim loại, sờ vào hơi lạnh.

Tay cầm kính của cô đặt lên ngực một lúc, cô ngồi dậy để nó về chỗ cũ.

Cô quyết định mình không thể như vậy, cô không nên nói chuyện tình yêu với Phó Ngọc Trình, không nên hy vọng anh đáp lại mình, càng không nên đau lòng vì anh.

Từ đầu bọn họ đã giao hẹn rõ ràng, bọn họ chỉ là quan hệ đơn giản không tình cảm. Cô phải giống như Phó Ngọc Trình, ôn nhu săn sóc mà máu lạnh tàn khốc.

Cô nằm lại lên giường đắp kín chăn, cô có thể ngủ được rồi. Cô quyết định ngày mai phải múa thật tốt, sau đó gọi điện thoại xin lỗi Phó Ngọc Trình, xin lỗi cô không tuân theo giao hẹn, đồng thời đảm bảo sau này sẽ không tái phạm.

Cô hẳn nên học theo Phó Ngọc Trình, làm một người trưởng thành. Anh không dính líu đến tình cảm, cô cũng có thể làm được. Giống như mẹ cô đã nói, đây chỉ là một công việc, một phần giao dịch, cô cung cấp thân thể nên được trả thù lao.

Nếu là công việc, vậy nhất định không được mang tình cảm cá nhân vào đây.

Chương 10: Bạn gái nói chuyện là ra à?

Edit: I hi hi



Ánh nắng ngày đông sau giờ ngọ tươi sáng, Phó Tư Minh đeo kính râm nằm trên ghế phơi nắng trong sân. Chân dài hơi chạm đất, đung đưa ghế nằm, dáng vẻ vui vẻ thoải mái.

Khi Phó Ngọc Hằng ra ngoài đi qua cậu, hỏi cậu vài câu chuyện ở trường. Phó Tư Minh đối phó vài câu, đôi mắt dưới kính râm không buồn mở ra. Phó Ngọc Hằng biết cậu qua loa, nhíu mày nhưng cũng không làm gì, chỉ để lại một câu, "Mày rảnh thì đến thăm chú nhỏ đi, giữ gìn mối quan hệ với chú." Rồi rời đi.

Chắc là ông ta đi hẹn hò, Phó Tư Minh nghĩ thầm.


Ông bố rẻ mạt của cậu đã qua tuổi bốn mươi, khoảng 45 rồi nhưng vẫn chưa hết hoa đào. Có vợ mà còn không ngừng lăn lộn bên ngoài, không hề kiêng dè bà vợ trong nhà.

Cậu cũng không tiện nói gì, dù sao cậu cũng vì ông ta như vậy mà ra. Cậu mở mắt ra, đôi mắt dưới kính râm nhìn chằm chằm mặt trời trên cao.

Vợ ông ta cũng mặc kệ ông ta, ừm... Trái lại hai người bọn họ thật xứng đôi, ông ăn chả bà ăn nem, không can thiệp chuyện của nhau.

"Giữ gìn mối quan hệ..." Cậu nhẹ giọng nhắc lại.

Nào có chuyện tốt tiện nghi như vậy, ông ta thực sự nghĩ tất cả mọi người đều rảnh rỗi như mình sao. Cậu bĩu môi, cầm cuốn sách lên đọc.


Phó Tư Viễn từ bên ngoài trở về, khi bước vào xuân thấy dáng vẻ này của cậu lập tức xụ mặt, đi ngang qua cậu vào phòng còn mở miệng châm chọc, "Coi nơi này là nhà mình thật hay sao."

Phó Tư Minh giật giật ngón tay, nhưng cũng không nói gì, nhẹ nhàng lật một trang sách. Cậu thầm thở dài Phó Tư Viễn vẫn là thanh niên, không biết điều chỉnh biểu cảm, ác độc viết hết lên mặt, chẳng hề giống Phó Ngọc Hằng.

Mặt trời ngả về Tây, nhiệt độ giảm dần, cậu khép sách đứng dậy vào nhà uống nước.

Lúc này Tôn Duyệt Nghi đi cầu thang xuống lầu, đụng bả vai cậu đi ra ngoài làm như không thấy cậu, để lại một luồng hương nước hoa nhàn nhạt.

Cậu nín thở lên lầu, đến phòng ngủ mới bắt đầu hít thở.

Nói là phòng ngủ nhưng đồ đạc cực kỳ ít ỏi. Cậu đã chuyển hết đồ đạc của mình đến ký túc xá, nếu Phó Ngọc Hằng không đưa ra quy định Chủ nhật cậu nhất định phải về nhà thì cậu vĩnh viễn không muốn ở lại đây.

Cậu nhận được tin nhắn WeChat của Tống Kỳ sau bữa tối, hỏi cậu có muốn cùng tham gia bữa tiệc đêm giao thừa ở trường không. Cậu suy nghĩ một chút rồi đồng ý, dù sao cũng rảnh rỗi.

Nhưng cậu không ngờ tiệc giao thừa lần này là vài trường cùng tổ chức, địa điểm tổ chức tại trường bọn họ.




Chương 10: Bạn gái nói chuyện là ra à?

Edit: I hi hi



Ánh nắng ngày đông sau giờ ngọ tươi sáng, Phó Tư Minh đeo kính râm nằm trên ghế phơi nắng trong sân. Chân dài hơi chạm đất, đung đưa ghế nằm, dáng vẻ vui vẻ thoải mái.

Khi Phó Ngọc Hằng ra ngoài đi qua cậu, hỏi cậu vài câu chuyện ở trường. Phó Tư Minh đối phó vài câu, đôi mắt dưới kính râm không buồn mở ra. Phó Ngọc Hằng biết cậu qua loa, nhíu mày nhưng cũng không làm gì, chỉ để lại một câu, "Mày rảnh thì đến thăm chú nhỏ đi, giữ gìn mối quan hệ với chú." Rồi rời đi.

Chắc là ông ta đi hẹn hò, Phó Tư Minh nghĩ thầm.


Ông bố rẻ mạt của cậu đã qua tuổi bốn mươi, khoảng 45 rồi nhưng vẫn chưa hết hoa đào. Có vợ mà còn không ngừng lăn lộn bên ngoài, không hề kiêng dè bà vợ trong nhà.

Cậu cũng không tiện nói gì, dù sao cậu cũng vì ông ta như vậy mà ra. Cậu mở mắt ra, đôi mắt dưới kính râm nhìn chằm chằm mặt trời trên cao.

Vợ ông ta cũng mặc kệ ông ta, ừm... Trái lại hai người bọn họ thật xứng đôi, ông ăn chả bà ăn nem, không can thiệp chuyện của nhau.

"Giữ gìn mối quan hệ..." Cậu nhẹ giọng nhắc lại.

Nào có chuyện tốt tiện nghi như vậy, ông ta thực sự nghĩ tất cả mọi người đều rảnh rỗi như mình sao. Cậu bĩu môi, cầm cuốn sách lên đọc.


Phó Tư Viễn từ bên ngoài trở về, khi bước vào xuân thấy dáng vẻ này của cậu lập tức xụ mặt, đi ngang qua cậu vào phòng còn mở miệng châm chọc, "Coi nơi này là nhà mình thật hay sao."

Phó Tư Minh giật giật ngón tay, nhưng cũng không nói gì, nhẹ nhàng lật một trang sách. Cậu thầm thở dài Phó Tư Viễn vẫn là thanh niên, không biết điều chỉnh biểu cảm, ác độc viết hết lên mặt, chẳng hề giống Phó Ngọc Hằng.

Mặt trời ngả về Tây, nhiệt độ giảm dần, cậu khép sách đứng dậy vào nhà uống nước.

Lúc này Tôn Duyệt Nghi đi cầu thang xuống lầu, đụng bả vai cậu đi ra ngoài làm như không thấy cậu, để lại một luồng hương nước hoa nhàn nhạt.

Cậu nín thở lên lầu, đến phòng ngủ mới bắt đầu hít thở.

Nói là phòng ngủ nhưng đồ đạc cực kỳ ít ỏi. Cậu đã chuyển hết đồ đạc của mình đến ký túc xá, nếu Phó Ngọc Hằng không đưa ra quy định Chủ nhật cậu nhất định phải về nhà thì cậu vĩnh viễn không muốn ở lại đây.

Cậu nhận được tin nhắn WeChat của Tống Kỳ sau bữa tối, hỏi cậu có muốn cùng tham gia bữa tiệc đêm giao thừa ở trường không. Cậu suy nghĩ một chút rồi đồng ý, dù sao cũng rảnh rỗi.

Nhưng cậu không ngờ tiệc giao thừa lần này là vài trường cùng tổ chức, địa điểm tổ chức tại trường bọn họ.

Cậu và Tống Kỳ cùng chuẩn bị tiết mục, hai tuần sau bọn họ lên sân khấu biểu diễn.

Cậu chơi dương cầm, Tống Kỳ hát, ca khúc rất bình thường, không có vẻ khoe khoang kỹ thuật nhưng cũng thu hút một loạt tiếng hét chói tai dưới sân khấu.

Cũng khó trách bọn họ la hét, cậu và Tống Kỳ đều thay trang phục nghiêm túc. Cậu mặc một bộ âu phục đơn giản, thắt thẳng cà vạt. Tống Kỳ ăn mặc thoải mái mà hoang dã, cầm micro ngồi trên băng ghế đàn của cậu hát. Hai thiếu niên tuấn tú, độ tuổi phong nhã tài hoa, lại tỏa sáng khác biệt, muốn không thu hút ánh mắt người khác cũng khó.

Hai người họ xuống sân khấu, vào hậu trường nghỉ ngơi. Tống Kỳ muốn ra ngoài xem tiết mục, cậu lại không để tâm, tháo cà vạt quấn vào tay đi tìm chỗ ngồi. Tống Kỳ thấy cậu không muốn đi cũng không nói thêm, đi tìm chỗ ngồi cùng cậu.

Hậu trường chỉ là một căn phòng trống rất lớn, lại không có ghế ngồi, rất nhiều người đều ngồi dưới đất. Phó Tư Minh tìm một chỗ trống ngồi xuống, khoanh chân cúi đầu nghịch điện thoại. Tống Kỳ ngồi xuống bên cạnh cậu, nói chuyện với cậu.
Thỉnh thoảng có nữ sinh đến trước mặt bọn họ xin WeChat, Tống Kỳ dễ gần, lập tức mở mã QR cho bọn họ thêm. Phó Tư Minh không buồn ngẩng đầu, người ta hỏi cậu, cậu mới mở QR cho họ quét, không có tâm trạng, vừa không hào hứng lại không kiên nhẫn.

Tống Kỳ thấy người ta đi rồi, cậu căn bản không hề đồng ý lời mời kết bạn của họ.

"Tớ không muốn thêm." Nhận ra tầm mắt của cậu ta, Phó Tư Minh ngẩng đầu nói.

Tống Kỳ không nói gì, "Vậy cậu còn cho người ta quét mã QR làm gì?"

"Phép lịch sự."

Phó Tư Minh suy nghĩ một chút, lại nói, "Trước đó tớ có add vài người, họ đều nhắn tin cho tớ."

"Cậu không muốn quen bạn gái à?"

Phó Tư Minh nhìn cậu ta, "Bạn gái nói chuyện là ra à?"

"Chứ còn gì nữa."


"Vậy tớ không muốn."

Tống Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhưng cũng không có cách gì. Lúc trước Phó Tư Minh trong đội chơi nhạc, ca sĩ chính rất con mẹ nó gợi cảm. Ngực to chân dài lại tuổi trẻ xinh đẹp, cậu ở bên người ta một tháng đã chia tay. Lý do là không hợp nhau, đầu Tống Kỳ to ra, không hợp chỗ nào chứ, nam thanh nữ tú.

Phó Tư Minh không nói với cậu ta, chia tay cũng chia tay rồi, sẽ không liên lạc lại.

Tống Kỳ không để ý đến cậu, ôm điện thoại nói chuyện với nữ sinh vừa thêm bạn.

Cậu cúi đầu nghịch điện thoại, bị Tống Kỳ nhắc mới nhớ đến ca sĩ chính kia. Gợi cảm, xinh đẹp cậu 'làm' với cô ta mấy lần, cũng được. Bên gái đề nghị chia tay, nói cậu không đặt cô ta trong lòng thì đừng lãng phí thời gian của cả hai nữa. Hình như cậu đúng là không đặt người ta trong lòng thật, lúc nhớ tới mới nhắn tin cho cô ta, rảnh rỗi mới đi hẹn hò, rất bị động.

Cậu nói qua vài câu với chú nhỏ, chú nhỏ nói cũng không có gì xấu, cậu còn trẻ, vẫn còn thời gian dài để gặp người mình thích, lúc đó hãy đặt người ta trong lòng là được. Còn hiện giờ nếu phù hợp thì cứ thử xem. Quan trọng là anh tình tôi nguyện, nhớ phải dùng bao.

Cậu ngẩng đầu lên, nhớ đến vẻ mặt nghiêm túc khi chú nhỏ nhắc cậu nhớ dùng bao mà cực kỳ muốn cười.

Ánh mắt cậu nhìn về phía lối vào hậu trường, có một nhóm cô gái mặc váy dài hở lưng đi vào. Các cô gái mặc váy màu đỏ trang điểm xinh đẹp, môi đỏ khớp với váy đỏ, khoảng da thịt lớn màu trắng lộ ra ngoài thu hút ánh nhìn.

Cậu đã trả lời chú nhỏ như thế nào nhỉ? "Cháu đi đâu để tìm một cô gái nói chuyện yêu đương chứ."

Giữa nhiều cô gái như vậy, đều mặc trang phục giống nhau, trang điểm giống nhau, thậm chí kiểu tóc như nhau, cậu chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy Tưởng Đồng đang nghiêng mặt cười nói với bạn.

Gương mặt trang điểm xinh đẹp cười lên càng giống một con hồ ly.




Chương 11: Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.

Edit: Cỏ

Cậu biết sẽ có người từ trường khác đến trường họ tham gia biểu diễn, nhưng cậu không ngờ Tưởng Đồng cũng sẽ đến múa. Lúc diễn tập đều bị chia ra, cậu không gặp được cô.



Buổi giao lưu trước đó, cậu cũng không chú ý đến cô. Cô thật sự không thu hút, cũng không ca hát cùng bọn họ, chỉ ngồi một mình ở đó nhìn bọn họ vui chơi.

Cậu gặp cô trong toilet. Lúc đó cô suýt chút nữa đã ngã xuống, sau khi đứng vững còn cười với cậu một cái, trông có vẻ ngơ ngác.

Nhưng ngược lại, chiếc xe lúc cô rời đi, khiến cậu cảm thấy có chút quen mắt.

Nhóm của họ có lẽ vừa bước xuống sân khấu, theo đội trưởng rời đi, nghỉ ngơi ở một chỗ trống.

Cậu đứng dậy, quay đầu nhìn Tống Kỳ, "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

Tống Kỳ 'ừ' một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.

Cậu bước vào đám đông, sau đó rời khỏi đám đông một lần nữa. Tưởng Đồng vẫn không chú ý đến cậu, nghiêng đầu cười với bạn học, tiếng cười dường như xuôi theo quỹ đạo, xuyên qua đám người, truyền vào tai cậu.

Tiếng cười kia giòn tan, cậu không thể không quay đầu lại nhìn cô. Tóc cô được quấn lên đầu, để lộ chiếc cổ thon dài chỉ vừa một nắm tay. Trên tai rủ xuống chiếc khuyên dài, gần như sẽ rơi xuống vai cô. Cô nghiêng mặt, nụ cười trên má làm hiện lên một lúm đồng tiền.

Cậu thu hồi tầm mắt, bước ra ngoài hậu đài hút thuốc.

Hơi thở yếu ớt và khói thuốc bay trong khí lạnh ngoài trời. Ánh đèn trong hội trường hắt ra một mảnh sáng rực. Cậu đứng ngược chiều ánh sáng, sau khi hút xong một điếu thuốc, ấn đầu lọc vào thùng rác, quay người trở về trong hậu đài.

Lúc cậu bước vào hậu đài không nhìn thấy Tống Kỳ, cậu ta không ở chỗ cũ. Cậu quay đầu tìm, nhìn thấy Tống Kỳ đang ngồi bên cạnh Diêu Thành, trò chuyện vui vẻ với một nhóm nữ sinh.

Thấy cậu đi tới còn giới thiệu với mọi người, "Bạn tôi đến rồi!"

Diêu Thành chào cậu, cậu cũng chào lại, trong lúc do dự, Tống Kỳ đã kéo cậu ngồi xuống.

Bọn họ ngồi thành một vòng tròn, tất cả nhìn nhau.

Tưởng Đồng ngồi chếch đối diện với cậu, mặc áo khoác trò chuyện với người ngồi bên cạnh, nhìn thấy cậu ngồi xuống cũng gật đầu xem như chào hỏi.

Nhưng không ngờ cậu không để ý tới cô, mà lại quay sang nói chuyện với Tống Kỳ.

Tống Giai Giai 'xùy' một tiếng, "Soái ca này sao lại lạnh lùng thế nhỉ."

Sau buổi giao lưu lần trước, cô ấy nghe bạn cùng lớp nói có một anh chàng đẹp trai, tên là Phó Tư Minh. Cô ấy có bạn trai nên không đi, nhưng cũng tò mò soái ca này đẹp trai đến mức nào.

Tưởng Đồng không nói gì, thấy cậu không để ý đến mình, cũng không nhìn cậu nữa, tập trung nói chuyện với bạn của cô.

Tống Giai Giai hỏi cô nghỉ đông có dự định gì, cô ấy định đi du lịch, hỏi Tưởng Đồng có muốn đi cùng không.

Tưởng Đồng mỉm cười lịch sự từ chối, nói cô cũng không muốn làm bóng đèn.

Tống Giai Giai cười, thuận miệng hỏi cô tại sao không tìm bạn trai. Tưởng Đồng thấy tránh không thoát, liền nói chưa gặp được người thích hợp.

Tống Giai Giai không tin, trong trường cũng có nam sinh theo đuổi cô, nhưng cô luôn có vẻ đắn đo, từ chối tất cả.

"Có phải cậu có bạn trai rồi không?" Cô ấy nhìn Tưởng Đồng, thấy cô bắt đầu khó xử, liền cười, "Được rồi được rồi, cậu không muốn nói tớ sẽ không hỏi nữa."

"Dây chuyền này của cậu có phải là bạn trai tặng không?" Mặc dù nói không hỏi, nhưng thấy sợi dây chuyền cô đang đeo, vẫn không nhịn được.

Phó Tư Minh nghe Tống Kỳ và người khác nói chuyện, ánh mắt liếc xéo qua thấy Tưởng Đồng đưa tay che ngực, sau đó lại đặt tay xuống.

"Ôi. Đó không phải là cô gái lần trước tham gia giao lưu với chúng ta sao?" Tống Kỳ chợt thấy Tưởng Đồng, chỉ gặp qua một lần, cậu ta không dám xác nhận, liền quay đầu hỏi Diêu Thành.

Diêu Thành nhìn theo ánh mắt cậu ta, gật đầu, "Đúng vậy, cậu ấy tên là Tưởng Đồng." Dừng một chút lại tiếp tục nói, "Tôi nghe nói cậu ấy chưa có bạn trai."

"Thật hay đùa đấy? Xinh như vậy mà chưa có bạn trai?" Tống Kỳ ngạc nhiên.

Diêu Thành lắc đầu biểu thị mình cũng không rõ, "Cũng có thể là không muốn nói, cậu ấy rất khiêm tốn."

Tống Kỳ 'ừ' một tiếng, lại hỏi những chuyện liên quan tới Tưởng Đồng, mới biết được hóa ra cô và cậu ở cùng một huyện.

Cậu ta có chuyện, liền ngo ngoe muốn động, đứng dậy đi qua tìm cô nói chuyện. Phó Tư Minh bị cậu ta lôi kéo, đi theo đến bên cạnh Tưởng Đồng.

Tưởng Đồng thấy bọn họ đi tới, cô nhướng mày, ánh mắt ngước lên. Dường như cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Tống Kỳ lại là đồng hương của cô.

Bọn họ trao đổi WeChat, Tống Kỳ hẹn cô ra ngoài chơi vào kỳ nghỉ đông. Cậu ta còn muốn nói thêm vài lời nữa, ngoài cửa vào hậu đài có người cầm loa gọi họ lên sân khấu để biểu diễn tiết mục hợp xướng cuối cùng của tối đêm nay.

Tất cả mọi người đứng lên, chỉnh lại dáng vẻ của mình.

Phó Tư Minh đứng dậy, ngước mắt lên, nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Tưởng Đồng. Sợi dây bạc tinh tế, rủ xuống một cái đầu hồ ly bằng bạc nho nhỏ, rơi trước ngực cô, trên mắt khảm hai viên đá quý màu đỏ. Nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu thu hồi tầm mắt.

Cô cởi áo khoác ra, đặt sang một bên, đi theo đoàn người lên sân khấu.

Trước tấm màn sân khấu, MC đang giới thiệu chương trình, sau tấm màn, bọn họ nhanh chóng đứng đúng vị trí. Đợi bức màn kéo ra, mọi người đã đứng ngay ngắn. Tiếng nhạc vang lên, họ bắt đầu hát theo.

Phó Tư Minh đứng ở hàng sau, phía trước là từng hàng người, cậu tìm được cô gái đeo sợi dây chuyền bạc trên cổ. Cậu thoáng dừng một chút, sau đó bắt kịp hát theo dàn hợp xướng.

----

Sáu giờ tối cùng ngày, An Tình theo sau Phó Ngọc Trình ra khỏi thang máy, đi vào bãi đậu xe. Tiểu Triệu đã khởi động máy, đang đợi bọn họ lên xe.

Tiểu Triệu lái xe đưa họ đến nhà thư ký An, cô mời anh lên uống trà, Phó Ngọc Trình đồng ý, Tiểu Triệu đỗ xe ở dưới đợi.

Anh vào nhà cô, thay giày ở cửa, sau đó ngồi xuống ghế sofa. An Tình mang cho anh một tách trà, là loại trà mà anh thường uống.

"Tôi mua rất nhiều để ở nhà, ở văn phòng uống hết tôi sẽ mang thêm." Cô giải thích.

An Tình đi thay quần áo, anh ngồi trong phòng khách quan sát, đây cũng là lần đầu tiên anh đến nhà cô.

Nhà của cô là một tầng phẳng lớn, trang trí rất đơn giản, trong phòng bày mấy chậu cây thường xanh. Ghế sofa rất thoải mái.

Anh cầm tách trà, rủ mắt nhìn lá trà đã pha trong đó, hương trà tỏa ra. Không hiểu sao anh lại nhớ tới ly nước chanh kia.

Anh thoáng dừng lại, đặt tách xuống, không nặng không nhẹ đặt lên bàn trà.

An Tình thay quần áo xong, lúc cầm túi xách đứng ở phòng khách, Phó Ngọc Trình đã đứng ở cửa ra vào để thay giày.

"Để ngài đợi lâu rồi." Cô bước tới thay một đôi giày cao gót.

Phó Ngọc Trình lắc đầu, "Váy rất đẹp."

An Tình nói cảm ơn.

Hai người sóng vai nhau bước vào thang máy đi xuống dưới.

Lúc đến bãi đỗ xe, Phó Ngọc Trình bước tới mở cửa cho cô, sau khi đỡ cô lên xe, anh mới vòng qua bên kia bước lên.

Buổi tiệc thường niên của công ty được tổ chức trên tầng cao nhất của một khách sạn cấp sao, An Tình xuống xe với Phó Ngọc Trình, khoác tay anh bước vào thang máy.

Phó Ngọc Trình mặc một bộ âu phục như thường lệ, lúc anh bước lên bục phát biểu, Tưởng Đồng đang cùng bạn học múa trên sân khấu.

Sau khi kết thúc lời chúc mừng, anh rời sân khấu sau đó ngồi vào bàn tròn ở hàng ghế đầu, cùng nhân viên xem các tiết mục biểu diễn tối nay.

Chương trình rất nhàm chán, anh liên tục nhìn thời gian.

An Tình nhận thấy anh đã nhìn đồng hồ đến lần thứ tư, cô tới gần Phó Ngọc Trình, "Nếu ngài có việc, lát nữa tôi sẽ thay mặt ngài tham dự tiệc rượu."

Phó Ngọc Trình hạ tay xuống, nhìn lên sân khấu: "Tôi không có việc gì."

An Tình ngừng nói, cô ngồi thẳng người, nhìn lên sân khấu.

Tiết mục trên sân khấu không có gì khác biệt so với những năm trước, khi một nhóm nữ sinh mặc váy dài bước lên nhảy múa, bàn tay to lớn của Phó Ngọc Trình đặt nhẹ lên đầu gối, nắm thành nắm đấm.

Điệu múa rất đẹp, nhưng anh không có lòng dạ nào mà thưởng thức. Lòng bàn tay dường như toát ra mồ hôi, anh mở hai tay ra, cúi đầu nhìn xuống tay mình.

----

Trước khi tiệc rượu bắt đầu, An Tình đại diện Phó Ngọc Trình lên sân khấu nói mấy câu. Lúc cô bước xuống nâng ly cùng các đồng nghiệp, có người hỏi cô, "Phó tiên sinh đâu?"

Cô cười, "Phó tiên sinh có chút việc cần xử lý, không thể không rời đi trước. Anh ấy nhờ tôi chúc mọi người, năm mới vui vẻ."




Chương 12: Đêm nay tôi ở đây

Edit: Cỏ

"Phó tiên sinh, tôi xin lỗi ngài vì trước đó đã vượt quá giới hạn. Tôi không nên làm trái với thỏa thuận của chúng ta mà mạo phạm ngài, tôi đã tự kiểm điểm mình. Tôi sẽ không mở miệng mạo phạm ngài một lần nào nữa, tôi sẽ tuân thủ thỏa thuận của chúng ta."



"Nếu như ngài tha thứ, có thể gửi tin nhắn cho tôi. PS. Mắt kính của ngài bỏ quên ở đây, nếu có thời gian mời ngài tới lấy."

-

"Phó tiên sinh, chúng ta đi đâu?" Tiểu Triệu nhìn kính chiếu hậu hỏi.


Từ lúc anh lên xe vẫn không nói một lời, ngồi ở ghế sau rũ mắt xuống không biết đang nghĩ gì. Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, lúc chạy trên đường cái Tiểu Triệu mới lên tiếng hỏi.

Phó Ngọc Trình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn neon chớp tắt, chẳng hiểu sao anh chợt nhớ đến tin nhắn mà Tưởng Đồng gửi cho anh vào tuần trước.

Hôm đó anh đang ở trong văn phòng xem văn kiện, lúc tin nhắn đến không có âm báo nhắc nhở, chỉ rung nhẹ hai cái.

Anh không nhúc nhích, sau khi đọc kỹ văn kiện mới cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn. Là tin nhắn Tưởng Đồng gửi tới, cô xin lỗi vì trước đó đã mạo phạm. Nội dung tin nhắn đơn giản, anh xem xong cũng không có biểu cảm gì, đặt điện thoại xuống tiếp tục làm việc.


Anh nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay, giọng nói nhàn nhạt, "Về nhà đi."

Tiểu Triệu đáp một tiếng, đảo tay lái.

-

Lúc bữa tiệc liên hoan kết thúc, đã là hơn chín giờ đêm.

Tưởng Đồng khoác chiếc áo lông dài màu sữa của cô, đứng sau sân khấu đợi nói lời tạm biệt với Tống Giai Giai. Tống Giai Giai ở trong trường, cô ấy muốn theo người trong trường trở về.

Tống Giai Giai mặc áo khoác tiến lên ôm cô, dán vào mặt cô nói chúc mừng năm mới sớm, còn nói đêm nay bọn họ định ra ngoài ăn mừng, hỏi cô có muốn đi cùng không.

Tưởng Đồng nhìn dáng vẻ hào hứng của cô ấy, liền bảo Tống Giai Giai gửi địa chỉ cho cô, cô về nhà thay váy trước. Nếu còn muốn đi, sẽ bắt xe đến.

Hai người nói lời tạm biệt, Tưởng Đồng đeo khăn quàng cổ rời khỏi hội trường. Đã đến giờ nghỉ, bên ngoài hội trường có rất nhiều người, đều cùng nhau đi bộ trong khuôn viên trường, vô cùng náo nhiệt.

Cô chậm rãi bước ra khỏi cổng trường, bắt taxi về nhà.

Về đến nhà đã gần mười giờ, cô mở cửa mới phát hiện lúc ra ngoài quên tắt đèn trong phòng khách. Cô vứt túi đựng giày trên tay xuống đất, tháo giày ở cửa ra vào, chân trần giẫm lên sàn nhà cởi bỏ áo khoác.

Mặt đất rất ấm áp, cô bước trên sàn nhà một hồi, mới lấy điện thoại ra, cầm áo lông treo lên. Cô đi được vài bước, cảm thấy có gì đó không đúng.

Tập trung nhìn kỹ, trên ban công có một người đang đứng.

Phó Ngọc Trình đang hút thuốc ngoài ban công. Anh nhìn cô từ lúc cô vừa bước vào cửa. Khi anh đến đã bỏ đôi giày thay ra vào tủ giày.

Cô không phát hiện ra anh, đứng trước cửa cởi quần áo.

Anh không ngờ cô lại mặc đơn giản như vậy bên trong, lưng cô lộ ra, xương bướm theo động tác của cô giống như đang đập cánh. Trên cổ cô vẫn còn quấn khăn quàng cổ, đôi bông tai dài rũ xuống, lúc xoay người phát hiện ra anh, đôi mắt xinh đẹp mở ra thật to, lông mi dường như run rẩy vì sợ hãi.

"Phó tiên sinh." Cô nói, giọng nói run run.

Phó Ngọc Trình cũng không biết tại sao giọng nói của cô lại hơi run.

Anh há miệng nhả khói thuốc, cách cô một cánh cửa kín. Anh nói với Tiểu Triệu về nhà, Tiểu Triệu liền lái xe đưa anh về nhà. Xe vừa mở cửa, anh lại mở miệng.

Anh chợt nhớ ra rằng mắt kính của mình vẫn còn để ở đây.

Anh ấn đầu điếu thuốc vào trong chậu hoa để trống, mở cửa ban công đi vào phòng khách.

"Kính của tôi..." Anh mở miệng, còn chưa nói xong, Tưởng Đồng lập tức bước vào phòng ngủ để lấy cặp kính kia cho anh.

"Tôi đi lấy cho ngài." Cô vội vã bước đi, chiếc váy đỏ và khăn quàng cổ cùng màu, theo động tác của cô mà bồng bềnh quanh người.

Phó Ngọc Trình nhìn cô bước vào phòng ngủ, lại vội vàng đi ra, cầm mắt kính lên và đến gần anh. Cô nhìn anh, đứng trước mặt anh đưa tay ra, "Kính của ngài."

Anh cúi đầu nhìn bàn tay của cô, vừa nhỏ vừa mềm, anh đưa tay cầm mắt kính, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay cô.

Lành lạnh, trái tim Tưởng Đồng khẽ động. Cô giương mắt nhìn anh, áo khoác của anh còn chưa cởi ra, trên người mang theo một luồng không khí lạnh. Ngay cả khuôn mặt anh, cũng giống như bị đóng băng không có cảm xúc gì.

"Ngài đến đây lúc nào?" Cô mở miệng hỏi, "Tôi rót cho ngài một cốc nước nóng."

Cô đi chân trần, giẫm lên sàn nhà, không để lại chút tiếng động nào, giống như một con mèo nhỏ.


Sau khi Tưởng Đồng rót nước xong, cô đứng nguyên tại chỗ, nghi hoặc, "Sao Phó tiên sinh không ngồi?" Anh lại không để ý đến cô, chỉ nhìn cô chằm chằm. Đêm nay cô rất đẹp, lúc bọn họ gặp nhau cô rất ít khi trang điểm. Trang điểm đậm đầy khiêu gợi như đêm nay lại càng hiếm thấy, đôi mắt với mí mắt dài được tô điểm cộng với đôi môi được tô son màu đỏ tươi, khiến anh thấy tim mình đập nhanh hơn.

Anh cau mày, thấy cô tiến lại gần mình, đưa tay kéo lấy cánh tay anh, cố gắng kéo anh ngồi xuống ghế sofa. Bàn tay của cô ấm áp, trượt xuống cánh tay anh, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay.

Trong lòng anh nhảy lên một nhịp, lật tay cầm ngược lại cổ tay cô, kéo cô sát vào mình.

Tưởng Đồng bị giật mình, cốc nước trong tay bị văng ra một chút, rơi xuống mặt đất. Không đợi cô nói gì, tay kia của Phó Ngọc Trình đã ôm eo cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mảnh khảnh.

Ngước mắt lên lần nữa, chỉ thấy trong mắt anh đã nhuốm đầy dục vọng.

Anh kề sát vào trán cô, nhìn xuống đôi môi đỏ mọng.

"Đêm nay tôi ở đây." Anh nói.

Tưởng Đồng sững sờ, "Vậy tôi sẽ đi trải giường cho ngài."

Anh giữ chặt cô, tiếp tục nói, giọng nói dịu dàng, "Đừng vội." Giống như dụ hoặc, hỏi cô, "Tôi có một vấn đề muốn hỏi em."

"Ngài nói đi."

"Em có thể dùng miệng giải quyết cho tôi không." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro