31-37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C31

Đến buổi chiều, Phó Ngọc Trình nhận được điện thoại của Phó Ngọc Hằng.Cũng không có gì quan trọng, chỉ hỏi về việc Phó Tư Minh đang ở nhà của anh như thế nào, có gây thêm phiền phức cho anh hay không.Khi nghe điện thoại, Phó Ngọc Trình đang xem văn kiện cùng An Tình trong phòng làm việc.Hai người chỉ nói vài câu rồi cúp điện thoại, thực sự cũng chẳng có gì để nói.
Trong ngoài lời nói của Phó Ngọc Hằng đều có ý là hãy quan tâm dẫn dắt Phó Tư Minh.
Anh cũng biết ý của Phó Ngọc Hằng nên phụ họa theo vài câu.An Tình bỏ văn kiện trên tay xuống, thấy anh để điện thoại xuống bàn, thở dài xoa xoa trán.Cô ấy không nói gì, ý của Phó Ngọc Hằng quá rõ ràng.
Kể từ khi phát hiện Phó Ngọc Trình tương đối thiên vị Phó Tư Minh, ông ta đã luôn vô tình hay cố ý để cho Phó Tư Minh tiếp xúc với Phó Ngọc Trình.Phó Ngọc Trình tuổi đã ngoài ba mươi, chưa có bạn gái, lại càng không có con.
Bản thân Phó Ngọc Hằng thì không rành về kinh doanh, thế là để Phó Tư Minh tiếp cận anh.Năm ông cụ Phó bệnh nặng, thì Phó Ngọc Hằng từng tiếp quản công ty một thời gian.
Khi đó, cô ấy vừa mới tốt nghiệp, chưa biết Phó Ngọc Trình, nhưng đã nghe tin công ty Phó thị bị Phó Ngọc Hằng làm cho suy sụp.

Chuyện này cũng chứng minh Phó Ngọc Hằng không có năng khiếu trong kinh doanh.Phó Ngọc Trình tự nhiên cũng biết ý anh mình, nhưng anh còn có thể làm gì.
Năm đó, Phó Ngọc Trình ở nước ngoài, công việc còn đang dang dở đã phải trở về để tiếp quản cục diện rối rắm.Cũng chính khi đó, anh đi đón Phó Tư Minh về.Năm đó, Phó Tư Minh mới mười ba tuổi, mẹ cậu vừa qua đời.
Khi đến đón cậu, Phó Tư Minh không tin tưởng anh, nói đúng hơn là cũng không tin tưởng bất kỳ người nào.
Nếu không phải cậu còn quá nhỏ, không có chỗ để dựa vào thì cậu đã không đi theo Phó Ngọc Trình, người tự xưng là chú của mình.Lúc ấy, Phó Ngọc Trình đang ở công ty học việc với cha của mình là Phó Thủ, mỗi ngày bận rộn đến nỗi không có thời gian để ngủ.
Tin tức về đứa con rơi của anh cả đến tai ông Phó, ông ấy nghe xong thì đầu tiên là mắng Phó Ngọc Hằng một trận, ở trên giường bệnh chỉ thẳng vào mặt của anh cả, bảo phải nhận con trở về.Rốt cuộc không có người nào đi đón cả.Vì thế Phó Ngọc Trình phải đi, anh ngồi xe đi tìm Phó Tư Minh.
Khi đó anh còn chưa thuê Tiểu Triệu, nên ngồi xe công ty.
Phó Ngọc Trình cùng cha là Phó Thủ đi nhận Phó Tư Minh, sau khi đi một đoạn đường gồ ghề, cuối cùng đã đến nơi.
Lúc Phó Ngọc Trình nhìn thấy Phó Tư Minh, tim anh như bị nhéo một cái.Đứa nhỏ này khiến người ta rất đau lòng, mới bây lớn, phải lẻ loi quỳ gối trước giường mẹ, trong phòng đầy người.
Hàng xóm, người thân và cả cảnh sát đang khuyên nhủ Phó Tư Minh.Cậu chỉ quỳ như vậy, không nói lời nào, đầu cũng không hề ngẩng lên.Phó Ngọc Trình nói cho mọi người biết thân phận của mình, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Phó Tư Minh.Cậu cúi đầu, quần áo trên người đã bốc mùi.
Phó Ngọc Trình không nói lời nào, giang tay ôm chặt bờ vai của cậu.
Cậu tránh né, nhưng anh tiếp tục vươn tay.
Sau vài lần, cậu mới không né tránh nữa, Phó Ngọc Trình ôm lấy bả vai cậu.Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, hai tay đặt ở đầu gối nắm chặt, Phó Tư Minh cắn răng bật khóc.Phó Ngọc Trình nhìn cậu bé khóc một hồi, chính lúc này, anh đã tự hứa sẽ đối xử với đứa trẻ này thật tốt.Phó Ngọc Trình thở dài, làm An Tình đưa mắt nhìn anh.Một lúc sau, cô ấy hỏi anh khi nào thì dẫn Tưởng Đồng đi xem phòng.Phó Ngọc Trình sửng sốt, ngày hôm qua, sau khi trao đổi xong với thư ký An, anh dự định nói một tiếng với Tưởng Đồng nhưng quên mất.Anh ho nhẹ một tiếng, "Mấy ngày nữa đi, dạo này cô ấy hơi bận."Sau khi nói xong câu này, Phó Ngọc Trình lại tiếp tục xem văn kiện, An Tình gật đầu, chờ anh xem văn kiện, ký tên rồi cầm văn kiện đi ra ngoài.Vào mùa xuân, ban ngày dường như dài hơn, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào phòng.

Phó Ngọc Trình đứng dậy, đóng bút máy, thả vào ống đựng bút, hai tay đan nhau đặt ở trên bàn.Chỉ thất thần một hồi, điện thoại di động của anh lại reo.Anh cầm lên thì thấy là Phó Tư Minh."Dì Vương ngại hỏi chú nên cháu gọi điện hỏi.
Buổi tối chú có về nhà ăn cơm hay không?"Phó Ngọc Trình ừ một tiếng, "Đợi một lát nữa sau khi xong việc, chú sẽ trở về." Dừng một chút, lại hỏi, "Cháu dạo này ở trường như thế nào?""Còn có thể thế nào chứ." Phó Tư Minh cười một tiếng, "Sắp tốt nghiệp nên khá là bận.""Tốt nghiệp xong, cháu định làm gì? Đến công ty với chú hay định ra nước ngoài tiếp tục học tập?" Tay anh đặt trên bàn, ngón trỏ gõ nhẹ vào gọng kính."Cháu có thể lựa chọn sao?"Động tác gõ gọng kính của Phó Ngọc Trình dừng lại, anh nhíu mi hỏi: "Vì sao cháu lại không thể lựa chọn?"Phó Tư Minh không nói gì, một lúc sau mới mở miệng, "Cha còn không biết cháu đang học cái gì, vẫn cứ tưởng rằng cháu học tài chính ngân hàng đấy."Nhắc đến chuyện này, Phó Ngọc Trình cũng không biết nói gì.
Lúc Phó Tư Minh thi vào đại học, Phó Ngọc Hằng đã cương quyết bắt buộc cậu học tài chính, nói là để tương lai đến công ty của gia đình để làm việc.
Phó Ngọc Trình lại biết sở thích của cậu, nên đã bí mật giúp Phó Tư Minh ghi danh vào trường này.Qua mấy năm, Phó Ngọc Hằng cũng không phát hiện ra Phó Tư Minh căn bản là không học tài chính."Chú?" Đợi một lúc mà không thấy Phó Ngọc Trình nói gì, cậu bèn gọi một tiếng.Phó Ngọc Trình lấy lại tinh thần, kẽ ừ."Đêm qua chú đi đâu vậy?" Phó Tư Minh làm như thờ ơ hỏi, "Cả đêm cũng không thấy quay về."Phó Ngọc Trình không ngờ Phó Tư Minh sẽ hỏi chuyện này, nhất thời nghẹn lời, "Hôm qua có chút việc.
Cháu quản lý rộng quá đấy, chú đi nơi nào còn phải báo cho cháu một tiếng ư?"Phó Tư Minh cười cười, không nói gì, lại dặn anh về sớm một chút để dùng cơm rồi cúp điện thoại.____Buổi tối hai người ở nhà ăn cơm xong, chơi game trong phòng khách một lúc, lại ngồi song song ở ghế sô pha xem ti vi.Xem một hồi, Phó Tư Minh bỗng nhiên đứng dậy đi lên lầu, lúc rời đi còn quay đầu nói với Phó Ngọc Trình là có hai tấm ảnh muốn cho anh xem.Phó Ngọc Trình dựa vào ghế sô pha, mí mắt cũng không nâng lên, chỉ ừ một tiếng.Một lúc sau, cậu xuống lầu, trong tay cầm hai tấm ảnh.
Phó Tư Minh ngồi bên cạnh Phó Ngọc Trình, đưa ảnh chụp cho anh nhìn."Khoảng thời gian trước, cháu về thăm ông bà, đã tìm được ảnh cháu và mẹ chụp chung, chú nhìn này."Phó Ngọc Trình cầm lấy ảnh chụp, rũ mắt nhìn.
Trong hình, Phó Tư Minh được Trần Nghiên Linh ôm vào trong lòng, bà tươi cười vui vẻ.
Anh cười cười, Phó Tư Minh lại chỉ vào cô bé mà Trần Nghiên Linh đang ôm, hỏi anh, "Chú có biết đây là ai không?"Phó Ngọc Trình đương nhiên không biết, nhìn cô bé trong ảnh hỏi cậu, "Ai vậy?"Phó Tư Minh lấy lại tấm hình này rồi đưa ra một tấm khác, đặt vào tay của Phó Ngọc Trình."Cô ấy tên là Tưởng Đồng, khi còn nhỏ, chúng cháu thường chơi đùa với nhau.
Năm đó cháu đi quá gấp, nên không kịp chào tạm biệt cô ấy." Cậu nhìn Phó Ngọc Trình, "May mắn là thời gian trước cháu về thăm ông bà thì có gặp mẹ cô ấy, sau đó mới liên lạc lại với cô ấy."Phó Ngọc Trình cúi đầu nhìn tấm ảnh, trong ảnh, Tưởng Đồng nhìn như là học sinh trung học, mặc váy ba lê ôm sát người, tóc búi thành một cục tròn nhỏ, ngước cổ, nhón chân múa, hai cánh tay sải rộng.

Phó Ngọc Trình như bị hút vào hình ảnh trong tấm ảnh."Dì nói, ảnh này là lúc cô ấy đang tham gia thi múa ở trường cao trung, đẹp lắm đúng không?" Cậu lại hỏi, "Chú không biết đâu, khi còn bé, mỗi lần tập múa là cô ấy lại khóc đấy."Phó Ngọc Trình không mở miệng, rũ mắt thấy ảnh chụp, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng.Anh đúng thật không biết.



C32

Phó Ngọc Trình thả bức ảnh trong tay xuống, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.Quả thật anh chưa từng thấy Tưởng Đồng khóc khi múa.
Anh cũng không biết tuổi thơ của Tưởng Đồng như thế nào, anh chưa từng hỏi, mà Tưởng Đồng cũng chưa từng nói với anh.
Tương tự, cô chưa từng hỏi về chuyện của anh.Chẳng phải đây là những gì anh muốn sao?Nhưng cái cảm giác buồn bực trong lòng này từ đâu mà đến, và bắt đầu từ khi nào chứ?Đôi mày của anh khẽ nhíu lại.Phó Tư Minh thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh như đang suy tư điều gì, bèn khẽ cất tiếng gọi: "Chú!"Phó Ngọc Trình xoay lại nhìn cậu, đôi mắt trong trẻo của Phó Tư Minh đang quan sát anh."Cháu muốn nói gì?" Anh hỏi.Thím Vương đã lau dọn phòng bếp xong, thấy hai người họ đang ngồi trên ghế sofa, bèn pha một bình trà bưng tới.Phó Tư Minh cụp mắt xuống, nhìn thím Vương nhẹ nhàng đặt ấm trà lên bàn rồi lại rót cho mỗi người họ một tách.
Thím Vương không hề nói gì, cho rằng bọn họ đang thảo luận chuyện gì đó nên rời đi ngay sau khi rót trà xong.Tách trà tỏa hơi nóng, lá trà ngâm bên trong nở bung ra.Cậu ngước mắt lên đối mặt với Phó Ngọc Trình: "Chú quen Tưởng Đồng sao?"Lông mày của Phó Ngọc Trình vẫn cứ chau lại: "Nếu cháu đã nghi ngờ thì tại sao lại không trực tiếp hỏi? Mà phải thăm dò chú như vậy?" Giọng nói của anh hơi nặng nề nhưng vẻ mặt lại không có vẻ tức giận."Chú quen cô ấy." Anh nhìn Phó Tư Minh: "Nhưng trước đó chú không biết cháu và cô ấy là bạn bè chơi chung lúc nhỏ."Phó Tư Minh không lên tiếng, cậu rũ mắt xuống.Hai người im lặng một lúc, Phó Ngọc Trình thoáng nhìn tách trà trên bàn rồi cầm lên uống một ngụm."Chú với cô ấy... có mối quan hệ thế nào?" Phó Tư Minh quay đầu nhìn tách trà trên bàn, bên trong tách trà bốc hơi nóng, trên thành tách còn đọng hơi nước.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Phó Ngọc Trình.Phó Ngọc Trình ngừng lại, đặt tách trà trên tay xuống rồi đưa mắt lên nhìn cậu: "Trước khi trả lời câu hỏi này, chú cũng có một chuyện muốn hỏi cháu.""Phó Tư Minh, cháu lấy tư cách gì để hỏi chú chuyện này?"_______"Anh sao vậy?" Tưởng Đồng cúi người xuống, lo lắng nhìn vào mắt anh.Phó Ngọc Trình lấy lại tinh thần, vô thức lắc đầu.Tưởng Đồng đưa tay chạm vào trán anh, ngón tay âm ấm mềm mại mang theo mùi rượu áp lên trán anh.Anh đưa tay nắm chặt lấy ngón tay cô, nhè nhẹ kéo tới rồi ôm cô vào lồng ngực: "Uống rượu à?"Cô ngồi trên đùi anh, ôm eo anh: "Buổi tối tụ họp với người trong đoàn văn nghệ, em có uống một chút." Cô mỉm cười ôm vai anh rồi lại hỏi: "Sao hôm nay anh đến muộn vậy?"Phó Ngọc Trình ngẩng đầu nhìn cô, mỗi lời cô nói ra đều mang theo hương rượu, cô cúi đầu, tóc mai bên mặt cô rũ xuống, chạm vào vai anh.Một tay anh giữ eo cô, tay còn lại đặt trên đùi, khẽ ấn xuống đùi cô: "Có chút chuyện.
.

.""Có chuyện gì hở.
.
." Cô cười.Phó Ngọc Trình nhìn khuôn mặt của cô rồi cũng mỉm cười.Lúc tối ở nhà, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Phó Tư Minh cúi đầu nói xin lỗi rồi lên lầu.
Anh ngồi một mình trên ghế sofa, lắng nghe tiếng đồng hồ chuyển động trong phòng khách một lúc lâu.Bức ảnh được đặt trên bàn trà, anh hạ mắt nhìn.Tưởng Đồng cười rất vui vẻ, ánh đèn trên sân khấu chiếu lên người làm cô tỏa sáng rực rỡ."Hôm nay Phó Tư Minh cho anh xem hai tấm ảnh của em, rất xinh đẹp." Anh đột ngột rũ mắt xuống nói, đồng thời nhẹ nhàng nắm lấy đùi cô qua chiếc váy ngủ mỏng manh: "Nó hỏi anh với em có quan hệ thế nào." Anh ngước đầu đối mặt với cô, khóe miệng nhếch lên cười cười: "Anh nói với nó, em là bạn gái của anh."Tưởng Đồng giật mình, vòng tay ôm vai anh càng siết chặt, run run nhìn vào mắt anh.Cô mở miệng nhưng rồi không biết phải nói gì.Một hồi lâu, cô mới do dự hỏi anh: "Tại sao ... tại sao anh lại nói như vậy?"Tại sao lại nói như vậy? Phó Ngọc Trình không biết.Khi Phó Tư Minh hỏi anh 'chú và Tưởng Đồng có quan hệ gì', anh đã rất vui vẻ mà nói như vậy.Lúc nói với Phó Tư Minh câu đó, chẳng qua là vì anh không muốn Phó Tư Minh hỏi Tưởng Đồng mối quan hệ giữa họ là gì.
Anh sợ Phó Tư Minh ép hỏi sẽ làm cho Tưởng Đồng cảm thấy khó chịu, thậm chí còn sợ rằng Tưởng Đồng sẽ nói hai người họ chỉ có quan hệ bạn bè.Vốn dĩ họ cũng không phải là bạn bè, đáng lẽ anh nên sớm nhận ra.
Bắt đầu từ khi bỏ quên chiếc kính đó, không, có lẽ là sớm hơn.
Có lẽ từ khi Tưởng Đồng nói ' yêu' anh, quan hệ giữa bọn họ đã có sự thay đổi.Giữa bọn họ không còn là quan hệ giao dịch bình đẳng nữa.
Ngoài việc ham muốn cơ thể của Tưởng Đồng, anh còn muốn cả trái tim của cô.Sự thay đổi này khiến anh hoang mang, liệu Tưởng Đồng có còn yêu anh không, và lo sợ cả ham muốn chiếm hữu của anh đối với Tưởng Đồng.Đúng, chính là ham muốn chiếm hữu.Anh ngồi trên ghế sofa suy nghĩ thật lâu, và cuối cùng cũng đã xác định, đó là khao khát sở hữu bẩn thỉu đối với cơ thể của Tưởng Đồng, thậm chí là cả trái tim của cô.Anh không muốn Tưởng Đồng thuộc về người khác, cũng không muốn người khác nhớ thương Tưởng Đồng.Vậy nên anh ôm lấy Tưởng Đồng, vùi vào cổ cô hít thở, nhẹ nhàng hôn vào cổ cô: "Chuyện này làm em bối rối sao?"Tưởng Đồng không cười, tim cô đập dồn dập, một hồi lâu, cô mới mở miệng: "Phó tiên sinh, tại sao anh lại nói mối quan hệ giữa chúng ta là người yêu chứ?"Giọng nói của cô rất khẽ, ngay bên tai anh, anh nghe rất rõ ràng.
Đúng thật cô muốn anh nghe rõ, cô muốn Phó Ngọc Trình giải thích tại sao.Phó Ngọc Trình ép cô từ sau lưng, không nói gì, cả hai người đều lặng im.Đột nhiên nội tâm của anh bắt đầu cáu kỉnh trở lại, giống như lúc ở nhà.
Anh ngẩng đầu lên từ cổ cô, lúc này mới nhận ra Tưởng Đồng đang khóc.Cô khóc rất đột ngột.
Đôi mắt đỏ ửng, những giọt nước mắt vương ở vành mắt, sau đó chảy dài trên gương mặt , rơi xuống chiếc váy ngủ của cô.Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, nhưng cô lại né tránh."Phó tiên sinh, dựa vào đâu. 

dựa vào đâu mà anh có thể nói anh muốn gặp em, có thể nói em là bạn gái của anh, có thể làm bất cứ chuyện gì mà anh thích.

Còn em, thậm chí một lời yêu thương cũng không được nói ra?""Anh không biết em đau như thế nào đâu." Cô lắc đầu, giọng nói run run, mượn hơi rượu nói tiếp: "Anh không biết em đau khổ thế nào, tất cả mọi người đều không biết em đau buồn ra sao.
Chính em cũng sắp không biết bản thân đau đến cỡ nào.""Rõ ràng là anh đã nói, anh nói, giữa chúng ta chỉ đơn giản là quan hệ trao đổi.
Em không thể nói yêu anh, anh sẽ thấy bối rối.
Em đã làm thế mà, em đã cố gắng hết sức để làm điều đó mà."Cô nhìn Phó Ngọc Trình, đôi mắt đong đầy nước làm tầm nhìn của cô mơ hồ.

Trong mờ mịt, Phó Ngọc Trình đang nhìn cô.
Anh đưa tay lau nước mắt, cô lại né tránh."Em cố gắng tự nhủ như vậy mà, không được yêu anh, yêu anh sẽ làm anh bối rối.""Em ghét anh." Cô trừng mắt nhìn Phó Ngọc Trình: "Em càng ghét chính bản thân mình hơn."Kỳ lạ thay, vừa rồi trong lòng anh vẫn còn vô cùng khó chịu, nhưng sau khi nhìn thấy nước mắt của cô, trái tim anh rất nhanh chóng bình tĩnh lại.Anh lại đưa tay ra lau nước mắt cho cô, Tưởng Đồng vẫn cứ né tránh, anh siết cằm cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Em nói xong chưa?"Cô không thoát ra được, dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay đang giữ cằm mình rồi lại hỏi: "Tại sao anh lại nói em là bạn gái của anh?"Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, một lúc lâu sau mới lắc đầu thở dài: "Em đã uống bao nhiêu rượu vậy chứ...""Nếu không phải là em, anh sẽ không nghe câu hỏi ngốc nghếch như vậy tới hai ba lần.""Anh nói em là bạn gái của anh, đương nhiên là vì anh thích em."


C33

"Em không tin anh sao?" Anh hỏi cô.Tưởng Đồng lắc đầu, bắt đầu khóc nấc lên: "Em không tin."Hai tay Phó Ngọc Trình nâng mặt cô lên, lau sạch nước mắt, giọng nói dịu dàng: "Em đã uống bao nhiêu vậy hả?"Ngón cái của anh quét qua bên dưới mắt cô, lau đi nước mắt.
Tưởng Đồng nhắm hai mắt lại: "Hiện trong lòng em đang rất khó chịu, em không muốn nói chuyện với anh.
"Lần này anh thật sự có chút dở khóc dở cười, nhưng cô lại nhắm chặt mắt, không chịu mở ra nhìn anh."Thật sự không thèm để ý đến anh nữa à?" Anh véo mặt cô.Tưởng Đồng lắc đầu, ngửa mặt ra sau để tránh tay anh.
Phó Ngọc Trình sợ cô ngã, tay quấn quanh eo cô kéo vào trong lòng mình, rồi tiện thể bế cô đứng dậy."Anh phải làm thế nào thì em mới hết khó chịu?" Anh ôm cô, đi đến chỗ công tắc đèn, nâng khuỷu tay lên, tắt đèn trong phòng khách.Tưởng Đồng không đáp, dựa vào ngực anh, đợi đến khi anh đặt cô lên giường, cô mới mở mắt ra nhìn anh, không nói gì, chỉ là nhìn anh.Phó Ngọc Trình bật đèn nhỏ ở đầu giường, quay đầu lại đối mặt với cô, đôi mắt cô vẫn ửng đỏ, lông mi ướt đẫm nước mắt, anh bị cô nhìn làm cổ họng khô khốc."Em.
.
." Anh duỗi tay chạm vào mặt cô, cô tránh đi, vẫn không nói lời nào, chỉ lườm anh.Phó Ngọc Trình ngồi bên mép giường nhìn cô rồi thở dài, cúi đầu xuống nhìn đồng hồ, trời đã sắp sáng."Vẫn còn khó chịu sao?" Anh hỏi cô.Tưởng Đồng tựa vào đầu giường, khẽ gật đầu.Anh thở dài, lặp lại: "Anh phải làm thế nào thì em mới đỡ hơn?"Tưởng Đồng khóc nấc lên, nhìn vào mắt anh: "Nói anh yêu em."Tim Phó Ngọc Trình run lên, đôi mắt cô quá sáng trong, lấp lánh thơ ngây rực rỡ, muốn anh nói lời yêu thương.Anh mỉm cười nhìn Tưởng Đồng, rồi duỗi tay ra nắm lấy mắt cá chân cô: "Vậy em đến gần một chút nữa đi, anh không muốn người khác nghe thấy." Anh kéo cô qua rồi cúi người ghé sát tai cô, nhẹ nhàng vén tóc mai bên tai cô lên, giọng nói rất thấp, hệt như tiếng đàn cello.Anh nói: "Đồng Đồng, anh thích em."Nói xong, anh liền ngẩng đầu lên, đối mặt với cô.
Tưởng Đồng nhìn anh, có hơi sững sờ: "Anh chưa nói.

.
."Phó Ngọc Trình che miệng cô lại, vén váy cô lên rồi nắm eo cô: "Yêu không phải là để nói." Tay anh luồn vào bên trong váy cô, kéo quần lót của cô ra, áp sát người Tưởng Đồng, giọng khàn khàn: "Yêu là dùng để làm."_____"Đồ lừa đảo."Anh vừa dụ dỗ cô vừa tiến vào trong, sau đó thoải mái thở ra một hơi, Tưởng Đồng đang bị anh đặt bên dưới bỗng lên tiếng mắng anh.
Thấy anh nhìn mình, cô liền đẩy lồng ngực anh, muốn anh đi ra: "Em vẫn còn khó chịu.
.
.
Anh chưa hề nói yêu em nên em vẫn cứ thấy không thoải mái."Sức lực của cô quá yếu, Phó Ngọc Trình không nhúc nhích chút nào.Anh đưa tay kéo hai cổ tay cô lên đỉnh đầu, ra vào một cái rồi hỏi: "Không thoải mái thật sao?"Tưởng Đồng bị anh làm cho rên rỉ một tiếng, thử giãy giụa mấy lần nhưng hai tay vẫn cứ bị anh ấn chặt vào gối trên đỉnh đầu.
Cô nhìn anh: "Không thoải mái."Nhất định là đang trả thù, Phó Ngọc Trình thầm nghĩ.Anh chịu thua, áp sát vào Tưởng Đồng, nhìn vào mắt cô, nói từng câu từng chữ: "Anh yêu em, Tưởng Đồng.""Hôn em đi." Cô lại nói.Phó Ngọc Trình tựa như cười, lại tựa như không, dừng lại: "Em say thật hay là say giả vậy hửm?"Cô phớt lờ, ngẩng đầu lên hôn anh.Anh nới lỏng cổ tay cô, hôn ép cô trở lại gối.
Dưới thân di chuyển nhẹ nhàng, vừa làm vừa hôn cô, môi lưỡi quấn quýt đan xen, hai người chỉ có thể thở dốc giữa khe hở.Đợi tới khi cả hai tách ra, Phó Ngọc Trình bèn áp vào trán cô, nắm lấy ngực cô, tiến vào vừa chậm vừa sâu, Tưởng Đồng híp mắt thở dốc.Không biết là do uống rượu hay là vì lửa dục bốc lên mà cả gương mặt cô đỏ ửng."Ưmmm.
.
." Cô thở hổn hển, Phó Ngọc Trình cũng thở gấp theo.Anh ngồi dậy, giữ eo cô tiến vào.
Bầu ngực của cô lắc lư theo từng động tác, mái tóc dài vướng vào cổ cô, vẻ mặt say mê vì ái tình, rên rỉ trong miệng theo chuyển động của anh, tiếng kêu làm tim anh đập dồn dập như tiếng trống.Anh mím môi, giữ hai chân cô, tiến sâu vào liên hồi, mỗi đợt tiến vào đều làm Tưởng Đồng thở gấp, miệng liên tục gọi tên anh: "Phó Ngọc Trình.

Phó Ngọc Trình.
.
."Anh chậm lại, cúi người xuống hôn môi cô, ôm lấy mặt cô hỏi: "Còn ghét anh không?"Tưởng Đồng lắc đầu, trong mắt lấp lánh nước mắt.Anh vẫn cảm thấy chưa đủ, ép hỏi lần nữa: "Còn ghét anh không?""Không ghét nữa."Lúc này anh mới buông tay, kéo cô ngồi dậy, ôm cô vào lòng và tiến vào bên trong cô.Tóc của cô rơi xuống trước ngực, một tay anh đỡ sau lưng, tay kia vén tóc cô ra sau, rồi cầm lấy ngực cô, cúi đầu xuống hôn lên đó.Giây phút há miệng ngậm lấy đầu ngực cô, Tưởng Đồng lập tức kêu lên một tiếng.
Anh ngậm ngực cô, đầu lưỡi mút lấy đỉnh anh đào, thậm chí còn phát ra âm thanh.Âm thanh này làm cô đỏ mặt tía tai, bèn đưa tay đẩy đầu anh ra: "Đừng.
.
."Phó Ngọc Trình bị cô đẩy ra, anh véo hai điểm đỏ của cô, cười hỏi: "Đừng cái gì?"Cô lại không chịu nói, vòng tay qua bờ vai áp sát vào người, nhấp nhô lên xuống theo động tác của anh.Anh giữ mông cô, lên xuống một hồi, vẫn chưa đủ sảng khoái, lại ấn cô nằm xuống, nâng một chân cô lên vai, rồi lao xuống chuyển động.Làm một hồi, dường như lại nhớ tới chuyện gì, cơ thể anh dần chậm lại."Còn mắng anh là lừa đảo nữa không?" Anh thở hổn hển, rũ mắt hỏi cô.Tưởng Đồng lắc đầu, anh lại cúi người xuống đưa tay giữ lấy cằm cô, ngón cái ấn vào môi dưới của cô thúc giục: "Nói đi!"Cô không lên tiếng mà chỉ lắc đầu, dường như đã mất hồn mất vía.Phó Ngọc Trình chặc lưỡi, vẻ mơ màng trên mặt cô tựa như vũ khí thúc giục anh bắn ra.

Anh không tiếp tục dây dưa nữa, thẳng người dậy mạnh mẽ vận động.Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, thở hổn hển, bàn tay cũng không còn chừng mực nữa, bóp chặt cặp đùi trắng nõn của cô đến mức để lại dấu tay.Trước lúc cao trào, anh thả chân cô xuống, đè trên người cô mà hôn.Tất cả tiếng thở dốc đều rơi vào miệng cô.



C34

Ba giờ sáng, trong phòng ngủ, Phó Tư Minh ngồi trên giường nhìn chăm chú vào bóng đêm ngoài cửa sổ.Cậu cũng không biết mình lấy thân phận gì để hỏi ra câu đó nữa.Khi Phó Ngọc Trình nói ra câu 'cô ấy là bạn gái chú', cậu đã có tâm tình thế nào nhỉ?Quả nhiên đúng như suy đoán của cậu.
Từ khi bắt đầu thấy Tưởng Đồng bước vào chiếc xe đó, cho tới chiếc vòng cô đeo trên cổ, tất cả đều khiến cho cậu cảm thấy giữa Tưởng Đồng và Phó Ngọc Trình có mối quan hệ nào đó.Nhưng Phó Tư Minh không thể ngờ được bọn họ vậy mà lại là tình nhân.Từ khi được Phó Ngọc Trình mang về tới nay, cậu chưa từng nghe chú ấy có bạn gái, từng có, nhưng Phó Tư Mình chưa từng gặp mặt.
Chỉ là nghe nói thời điểm Phó Ngọc Trình trở về tiếp nhận công việc gia đình thì hai người chia tay.Phó Tư Minh từng hỏi Phó Ngọc Trình vì sao lại chia tay.
Khi đó cậu còn nhỏ, Phó Ngọc Trình cho là trẻ con hay tò mò nên cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói khi đó ai cũng bận rộn, mà không ai bằng lòng từ bỏ công việc của mình vì đối phương, nên cả hai đành chia tay.

Từ đó về sau cũng không nghe thấy Phó Ngọc Trình có bạn gái nào nữa.Vậy mà bây giờ Phó Ngọc Trình lại nói Tưởng Đồng là bạn gái mình, còn nói đã chủ động theo đuổi Tưởng Đồng.Cậu và Tưởng Đồng bằng tuổi, so ra còn hơn cô có vài tháng.
Sao chú cậu và Tưởng Đồng lại có thể hẹn hò với nhau, Phó Tư Minh không thể hiểu nổi.
Trong ký ức của cậu, Tưởng Đồng vẫn là cô bé luôn đi theo phía sau gọi cậu là 'anh Triệt Triệt'.Sao bây giờ bỗng nhiên lại trở thành bạn gái của chú cậu rồi.Làm sao có thể có thay đổi lớn thế này chứ? Cậu ngã xuống giường, nâng tay che kín hai mắt của mình.______Bình minh ngày xuân đến sớm, khi Tưởng Đồng tỉnh giấc, ánh sáng bên ngoài đã xuyên qua bức màn chiếu vào trong phòng ngủ.Cô chớp mắt, định thử xoay người, lại phát hiện mình không thể động đậy được."Tỉnh rồi à?"Cô vừa cử động thì anh đã tỉnh."Phó tiên sinh?" Cô lại thử cử động, cả người anh dán sát vào lưng cô, cách lớp váy ngủ mỏng có thể cảm giác được vùng ngực ấm nóng của anh.Phó Ngọc Trình không nói chuyện, chỉ "ừm" một tiếng, cũng không có ý định buông cô ra.
Cánh tay anh ôm lấy cô, bàn tay mò lên phía trước nắm lấy ngực cô.
Ừm... đúng là ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng.(Ôn hương nhuyễn ngọc [软玉温香]: "Nhuyễn" [软]: Dịu dàng ; "Ngọc" [玉], "Hương" [香]: cách gọi khác dành cho con gái.
Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp – Theo Tra tuân công cụ đại toàn)Tưởng Đồng kéo tay anh một cái, " Anh... không định dậy sao?"Phó Ngọc Trình lại "ừm" một tiếng, hai mắt từ từ nhắm lại, không nhúc nhích.Đưa lưng về phía anh nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô mím môi, giữ lấy bàn tay ở trước ngực mình, "Em phải dậy nấu bữa sáng rồi..."Lúc này Phó Ngọc Trình mới mở mắt ra, bắt lấy tay của cô nhéo một cái."Em còn nhớ rõ tối qua anh nói gì không?"Tưởng Đồng không hé răng, cô đâu chỉ nhớ rõ, mà phải là ấn tượng sâu sắc."Quay lại đây.""Anh xem xem mắt có sưng lên không." Anh lại nói.Tưởng Đồng không nhúc nhích, anh bèn nắm lấy bả vai cô xoay cô lại.Vừa lật người sang, Tưởng Đồng liền che mặt mình.
Tối hôm qua nói vậy với anh, bây giờ nhớ lại cô xấu hổ muốn chết.Phó Ngọc Trình cầm lấy cổ tay của cô kéo xuống, giọng nói lười nhác: "Mở mắt nào."Cô mở mắt, chỉ liếc mắt nhìn anh một cái rồi lại nhắm chặt mắt.

Phó Ngọc Trình duỗi tay xoa mắt cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt, không nói lời nào, chỉ là vuốt nhẹ.
Một lúc sau, anh mới buông tay, thở dài một tiếng.Tưởng Đồng hơi ngạc nhiên, không hiểu tại sao anh lại thở dài, bèn mở mắt nhìn thẳng vào anh.Anh lẳng lặng nhìn cô, lát sau mới mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng, "Lúc trước là anh sai, lỗi ở anh... Sau này đừng chịu đựng nữa." Anh đưa tay xoa nhẹ mặt cô, vén mấy sợi tóc trên mặt cô ra sau.Tưởng Đồng nhìn anh, không nói gì.
Cô vươn tay tới, anh nghiêng đầu về phía tay cô, bàn tay mềm mại xoa nhẹ trên mặt anh."Sau này nếu lại khó chịu, thì phải nói với anh."Tưởng Đồng vẫn không lên tiếng, vuốt ve hai má rồi đến cằm anh, cảm giác có thứ chọc vào lòng bàn tay mình.Cô nghĩ, nên cạo râu rồi.Anh nhìn Tưởng Đồng, lại nói, "Có nghe thấy không hả?"Cô gật gật đầu, vẫn lặng thinh.Phó Ngọc Trình cười cười, lại nắm lấy mặt cô, lay lay, "Ngày thường luôn nghe lời vậy mà... tối hôm qua em lấy đâu ra lá gan đó vậy?"Phó Ngọc Trình tiến sát lại gần cô, giọng nói theo xoang mũi phát ra trầm thấp có lực, "Hử?"Anh nhìn Tưởng Đồng, cười, "Bé con, chỉ biết mượn rượu làm loạn.""Sau này không uống nữa..." Tưởng Đồng nhẹ giọng nói.Phó Ngọc Trình 'hừ' một tiếng, buông cô ra, xoay người rời giường.
Anh chỉ mặc quần ngủ, không mặc áo, ở trần đi vào phòng tắm rửa mặt.Thảo nào ngực anh lại nóng như vậy, Tưởng Đồng nghĩ."Tưởng Đồng, dao cạo râu của anh đâu?"Anh ở trong phòng tắm gọi cô, Tưởng Đồng lên tiếng, rồi rời giường đi tìm dao cạo râu cho anh.




C35

Phó Ngọc Trình đứng trước gương, cầm dao cạo điện cạo râu, hơi ngửa cổ, hầu kết nhô ra.Anh rũ mắt nhìn Tưởng Đồng, cô đang khom người rửa mặt ở trước anh, tóc cột qua loa trên đỉnh đầu thành búi tròn, lắc lư theo động tác rửa mặt của cô.Tưởng Đồng rửa mặt xong thì đứng thẳng dậy, rút mấy tờ giấy thấm nước.
Tiếng dao cạo sau lưng bỗng nhiên dừng lại, cô ngước mắt nhìn người kia qua gương.Phó Ngọc Trình giơ tay bấm vào búi tóc tròn trên đầu Tưởng Đồng, đối diện với cô qua gương, hỏi, "Hôm nay em có kế hoạch gì không?""Hôm nay em đi dạo phố cùng Tống Giai Giai." Cô đáp.Phó Ngọc Trình 'ừ' một tiếng, không nói gì nữa.Tưởng Đồng lại hỏi, "Đêm nay anh có qua đây không?"Phó Ngọc Trình để dao cạo râu xuống, bóp mặt cô.
Mặt cô vẫn còn ẩm, đầu ngón tay chạm vào có cảm giác mềm mại, mượt mà."Nếu không bận thì sẽ qua." Anh thả tay xuống, hỏi, "Định đi dạo đến tối à?"Tưởng Đồng gật đầu, "Chắc sẽ đi đến khuya đấy, bọn em hẹn buổi tối ăn lẩu."Phó Ngọc Trình 'ừ' một tiếng, ra khỏi phòng tắm đi thay quần áo, hỏi lại, "Buổi tối bọn em có uống rượu không?""Không uống đâu.
.
.
để em vào bếp xem cháo đã xong chưa."Cháo đã chín, Tưởng Đồng không kịp xào rau, chỉ lấy hai đĩa dưa muối nhỏ.Đến lúc Phó Ngọc Trình thay quần áo xong đi ra, thì cũng vừa lúc cô đặt hai bát cháo lên bàn ăn.Anh ngồi xuống, bưng bát lên uống một ngụm, là cháo thịt.Tưởng Đồng đặt bát xuống xong, còn định quay về nhà bếp, nhưng Phó Ngọc Trình nắm cổ tay cô kéo lại, hơi cau mày."Ngồi xuống ăn đi đã."Tưởng Đồng không ngồi xuống, hình như hơi ngại.

Cô chỉ vào bàn ăn, trên bàn chỉ có hai bát cháo và hai đĩa dưa muối, "Em chưa lấy đũa."Phó Ngọc Trình buông lỏng tay, đặt nhẹ bát cháo trong tay lên bàn, không nói gì nữa.Lúc Tiểu Triệu dừng xe dưới lầu đón Phó Ngọc Trình thì hai người vừa vặn ăn sáng xong.Cô đứng ở cửa tiễn anh ra ngoài, anh khom người đi giày, trước khi ra cửa lại quay đầu dặn, "Nếu quá muộn, anh bảo Tiểu Triệu đi đón em."Tưởng Đồng cười xua tay, "Không cần, sẽ không muộn lắm đâu, anh yên tâm."Lúc này Phó Ngọc Trình mới đi xuống lầu._____Buổi trưa, lúc Tưởng Đồng và Tống Giai Giai ăn đồ Thái thì Phó Ngọc Trình cũng ngồi vào bàn ăn ở nhà cùng Phó Tư Minh.Hai người đều không lên tiếng, im lặng gắp thức ăn.Phó Ngọc Trình ăn cơm xong, đặt bát xuống, nhìn Phó Tư Minh, hỏi cậu, "Ăn xong rồi sao?"Phó Tư Minh ngẩng đầu nhìn anh, không lên tiếng.Phó Ngọc Trình đứng lên, "Cháu có muốn nói chuyện với chú một lúc không?"Phó Tư Minh cụp mắt xuống, nhìn đồ ăn còn thừa trên bàn."Về Tưởng Đồng." Phó Ngọc Trình nói.Phó Tư Minh đồng ý, theo Phó Ngọc Trình lên lầu, vào phòng sách.Trong phòng sách có rất ít đồ của Phó Ngọc Trình, anh chủ yếu để đồ ở nhà bên kia.
Anh nói thấy nhà quá lớn, cho nên mang sang.Bây giờ nghĩ kỹ, có khi là bởi vì chỗ ở cũ quá xa chỗ Tưởng Đồng ở."Tối hôm qua ngủ không ngon à?" Phó Ngọc Trình xuống sau bàn đọc sách, hỏi Phó Tư Minh.Phó Tư Minh ngồi trên ghế đối diện, vẫn không nói chuyện.
Quả thực cậu ngủ không ngon.
Đêm qua, sau khi Phó Ngọc Trình đi khỏi, cậu suy nghĩ rất nhiều, lại giống như chả suy nghĩ gì cả, đợi đến lúc cảm giác buồn ngủ ập đến thì trời đã sắp sáng."Trước đây cháu với cô ấy có quan hệ rất tốt à?" Phó Ngọc Trình hỏi.Phó Tư Minh gật đầu.Đã từng, khi hai người còn ở cùng một tiểu khu, ngày nào cũng gặp mặt nhau.
Bọn họ cũng không có bạn bè nào khác.
Tưởng Đồng thì vì tính cách hướng nội, không biết cách chủ động giao tiếp kết bạn với người khác, còn cậu thì vì mồ côi cha, không ai chơi cùng.Hai người từng bắt đầu như thế nào nhỉ? Hình như bởi vì quan hệ của hai người mẹ bắt đầu trở nên thân thiết, họ thường đến nhà đối phương chơi.
Khi đó Tưởng Đồng đã bắt đầu học múa ballet, ngày nghỉ sẽ đi múa.'Tớ ghét múa.' Một lần, sau khi tan học, Tưởng Đồng đang chơi trong nhà cậu thì đột nhiên nói như vậy.
Cô còn hỏi Phó Tư Minh, cậu có ghét học đàn piano không? Phó Tư Minh đã quên mình trả lời như thế nào, hình như không trả lời, nói chung kết quả là Tưởng Đồng rất không hài lòng.
Cô vứt đồ chơi của Phó Tư Minh lại, nghĩ đến hôm sau phải đi học múa thì bật khóc.
Vừa khóc vừa nói, cậu không ghét đàn, vì học đàn không đau.
Tưởng Đồng che mắt khóc, nước mắt tràn qua khe hở giữa những ngón tay.

Lúc ấy mẹ cậu đi mua thức ăn, trong nhà chỉ có hai người họ, bên ngoài, tiếng ve kêu rất to, tiếng quạt trong phòng cũng rất to.
Tiếng khóc của Tưởng Đồng càng to hơn.Cậu có an ủi Tưởng Đồng không? Phó Tư Minh cũng không nhớ rõ, rất nhiều điều, cậu cho rằng mình sẽ không bao giờ quên, nhưng giờ đều không nhớ rõ nữa."Tư Minh, cháu thích Tưởng Đồng à?" Phó Ngọc Trình hỏi cậu.Cậu ngẩng đầu, mình có thích Tưởng Đồng không?"Cháu có nghĩ tới không, cho tới lúc này, cháu còn chưa nhìn về tương lai?""Tất cả đều đi về phía trước, chỉ có cháu vẫn đứng tại chỗ." Phó Ngọc Trình suy nghĩ một chút, rồi không tiếp tục nói hết.
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu nhìn đèn trần.Đèn trần phát ra ánh sáng rất ấm áp, Phó Ngọc Trình nhìn thẳng vào ngọn đèn, "Anh trai chú chưa bao giờ là một người lớn đủ tư cách.
Đôi khi chú nghĩ, nhận cháu về, có khi còn không phải là chuyện tốt đẹp gì với cháu.""Chú cũng chưa từng hỏi cháu có muốn về cùng chú hay không..." Anh vẫn nhìn đèn trần, khẽ thở dài.Cho tới bây giờ, Phó Ngọc Hằng chưa từng quan tâm đến Phó Tư Minh.
Sau khi Phó Ngọc Trình nhận cậu trở về, Phó Ngọc Hằng lập tức đưa cậu đi giám định thân nhân, sau khi có kết quả giám định thì mới đưa cậu về nhà, cũng sửa lại tên họ.Khi Phó Ngọc Trình tình cờ phát hiện ra Phó Tư Viễn luôn luôn bắt nạt Phó Tư Minh, anh đã nghiêm khắc khiển trách Phó Tư Viễn, sau đó đưa Phó Tư Minh đến ở cùng mình.
Nhưng thời gian đó, anh quá bận rộn, ngày nào cũng kẹt ở công ty, hầu như không về nhà, cũng không quan tâm gì tới Phó Tư Minh.
Như vậy được hơn một năm, Phó Ngọc Hằng chợt nhớ tới Phó Tư Minh, sau khi gọi điện thoại cho anh thì đưa Phó Tư Minh đi."Chú có hỏi cháu." Cậu bỗng cất lời."Chú, cháu có thể hỏi chú một câu không?" Cậu cụp mắt xuống, dường như đang nhớ lại cảnh mình còn nhỏ, được chú ôm vào lòng rồi cậu ngước mắt lên, "Chú, chú thích Tưởng Đồng ư?"Phó Ngọc Trình không nhịn được cười, "Sao nào, cháu khiêu khích chú à, định cướp người với chú sao?"Phó Tư Minh cũng cười, không nói lời nào, chỉ nhìn Phó Ngọc Trình, chờ câu trả lời của anh."Thôi được, chú yêu cô ấy." Anh nhìn Phó Tư Minh, rất thản nhiên thừa nhận."Giờ đến lượt cháu trả lời câu hỏi của chú."Phó Tư Minh nhìn anh, lắc đầu, nói rất nhỏ, "Cháu không biết."Cậu không xác định được là mình có thích Tưởng Đồng hay không, nói chính xác, cậu không thích Tưởng Đồng của bây giờ.
Lâu lắm rồi, hai người không gặp nhau.

Ấn tượng chỉ dừng lại ở tuổi thơ, nhưng tuổi thơ chỉ là một đoạn thời gian của cuộc đời mà thôi."Chú nghĩ cháu thích cô ấy à?""Cháu tự nghĩ đi." Phó Ngọc Trình đứng lên, anh cảm thấy chuyện hôm nay có thể kết thúc được rồi.——————Vở kịch nhỏ——————Buổi chiều, khi Phó Ngọc Trình kết thúc hội nghị ở công ty, An Tình đi theo vào phòng làm việc của anh, hỏi xem lúc nào anh có thời gian đi xem mấy căn hộ định mua cho Tưởng Đồng.Phó Ngọc Trình khoát tay, "Chưa mua cho cô ấy vội."Thư ký An, "? ? ?""Lúc nào có thời gian, cô đưa Phó Tư Minh đi xem mấy căn hộ đi.
Cứ ở chỗ tôi thế cũng không hay lắm."(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~



C37

Nước mưa rơi xuống kính chắn gió bị cần gạt nước gạt đi, sau đó những giọt mưa khác lại tiếp tục rơi xuống.Cần gạt đong đưa qua lại không ngừng, sang trái rồi sang phải, rất có tiết tấu, tựa như nhịp tim trong lồng ngực vậy.Phía trước đang là đèn đỏ, Tiểu Triệu cho xe chạy chậm lại, nhìn kính chắn gió bị nước mưa tạt vào, một lúc lâu sau, mới đưa mắt nhìn sang kính chiếu hậu.Tiểu Triệu đợi ở đối diện siêu thị, thấy mưa cứ lớn dần, hạt mưa rơi trên xe vang lộp bộp, anh ta bèn mở cần gạt nước, ở trong xe nhìn mọi thứ xung quanh qua màn mưa.Phó tiên sinh sao còn chưa đến nhỉ, anh ta vừa nghĩ thế thì đã nhìn thấy hai người họ.Chiếc ô màu đen che trên hai người, Phó Ngọc Trình một tay cầm dù một tay xách mấy cái túi mua sắm đủ màu sắc.
Tầm mắt của anh ta nhìn xuống dưới, hai người kia thế mà lại đang nắm tay nhau, anh ta không kiềm lòng được phải mở to hai mắt mà nhìn.Điều làm Tiểu Triệu kinh ngạc vẫn chưa dừng lại đó.Phó Ngọc Trình che ô, mở cửa xe để Tưởng Đồng vào trước, sau đó đi vòng qua bên kia gập ô rồi bước lên.Trong xe không mở nhạc, bầu không khí rất yên tĩnh.
Hai người ngồi sóng đôi, không biết là ai chủ động trước, hai tay cứ như vậy mà nắm lấy nhau.Phó Ngọc Trình nắm tay cô, nhẹ nhàng vân vê, ngón cái lại vuốt nhẹ mu bàn tay cô.
Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.Tưởng Đồng giật giật ngón tay, anh lại nghiêng đầu nhìn sang cô, hai người cùng nhìn nhau mỉm cười.___Trong tiểu khu, ánh đèn vàng ấm áp, màn mưa rơi vào khoảng sáng ấy trở nên mông lung.Xe đỗ dưới lầu, Phó Ngọc Trình xuống xe bung ô, lấy mấy cái túi mua sắm đặt trên ghế phụ ra, sau đó giúp cô xuống xe.Anh vươn cánh tay đỡ Tưởng Đồng, đổi tay cầm, che ô trên đầu cô.Tiểu Triệu mở sáng đèn xe, nhìn họ đi vào hành lang.Ngoài hành lang, từng ngọn đèn cảm ứng lần lượt sáng lên, hai người sánh vai bước đi.
Phó Ngọc Trình gập ô lại, theo bước chân của anh, nước mưa rơi xuống từng giọt từng giọt."Em đem ô ra ban công phơi khô nhé." Tưởng Đồng mở cửa, lấy hai đôi dép ra, rồi quay đầu nhìn anh.Phó Ngọc Trình cúi người đổi giày, ừ một tiếng.Tưởng Đồng cầm ô, đưa tay hứng lấy những giọt mưa rơi xuống, mở chốt cửa sân thượng, đặt chiếc ô đã được bung ra xuống đất.Sau khi Tưởng Đồng đóng kỹ cửa sân thượng đi vào, Phó Ngọc Trình đã không còn ở phòng khách nữa.
Cô đi về hướng phòng ngủ, thấy anh đang thay quần áo.Phó Ngọc Trình vừa cởi áo sơ mi ra, nghe thấy tiếng bước chân của Tưởng Đồng, anh bèn xoay lại, gọi cô, "Tìm giúp anh một cái áo ngủ được không? Anh muốn tắm."Phó Ngọc Trình ném áo sơ mi vừa cởi ra lên giường, để lộ dây thắt bằng da cùng cái móc kim loại sáng bóng.Tưởng Đồng gật đầu, đi đến tủ quần áo tìm áo ngủ cho anh.
Cô cầm áo, còn chưa kịp xoay người thì đã bị Phó Ngọc Trình ở phía sau ôm lấy.

Cằm đặt ở trên vai cô, anh khẽ hôn vành tai của cô."Cùng nhau tắm chứ?" Giọng của anh rất nhẹ, nghe giống như đang dụ dỗ.Tay anh lần theo áo lông của cô chui vào, hơi lạnh từ đầu ngón tay truyền qua da cô, làm cô lập tức run rẩy."Lạnh à?" Anh rút tay về, cách áo lông ôm lấy eo của cô, cười khẽ bên tai cô, "Lát nữa sẽ nóng ngay thôi."___Dòng nước ấm từ vòi sen chảy ra, anh giơ tay lên vuốt tóc từ trán lên đỉnh đầu, ngửa đầu từ từ nhắm hai mắt.Cửa phòng tắm bị mở ra.Anh cúi đầu nhìn sang, những giọt nước rơi vào lông mi anh, run run rồi lại tiếp tục rơi xuống.Tưởng Đồng không mặc quần áo, cả người trần truồng, tóc dài xõa xuống vai, đuôi tóc che trước ngực.
Nhũ hoa nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân hướng về phía anh.Yết hầu Phó Ngọc Trình chuyển động, giọng nói phát ra có chút khàn khàn.Anh vươn tay kéo cô vào trong lòng, nén giọng hỏi, "Sao không mặc quần áo?"Tưởng Đồng thình lình bị anh kéo đến dưới vòi sen, dòng nước theo trán cô chảy xuống.
Cô lùi về sau một bước, lại lập tức bị anh kéo trở về.Bàn tay của anh rất nóng, người cũng rất nóng.
Anh dán chặt lấy Tưởng Đồng, nhìn hai hàng mi của cô run run, đỡ gáy rồi cúi đầu hôn lên môi cô.Trong phòng tắm, dưới ánh đèn vàng ấm áp, dòng nước nóng chảy ra từ vòi sen bốc hơi bao trùm cả căn phòng.
Ẩn trong màn hơi nước đó, Phó Ngọc Trình đang ôm lấy eo cô tiến vào.Hai tay Tưởng Đồng chống lên tường.
Sự thâm nhập của anh làm bụng chướng đến nỗi cô không kìm được rên rỉ một tiếng.Anh tiến vào khá chậm, đè Tưởng Đồng áp lên mặt tường.
Ngay lúc hai khối bồng đào chạm vào mặt tường lạnh lẽo, cô lập tức a lên một tiếng, đồng thời dưới thân xoắn lại theo âm thanh đó của cô."Hừm..." Phó Ngọc Trình kéo căng cơ mặt thở hổn hển, nắm lấy eo cô từ từ ra vào vài cái, lại lui về phía sau mấy bước để cơ thể cô rời khỏi bức tường lạnh như băng.Anh buông tay khỏi eo cô, một tay nắm lại chống lên tường, tay kia thì luồn lên phía trước nắm lấy ngực cô.Tưởng Đồng dựa vào tường, sau vài lần bị anh ra vào thì đứng không vững nữa.
Phó Ngọc Trình không hề lên tiếng mà chỉ thở dốc.

Cô đi về phía trước mấy bước lại bị anh ôm kéo trở về."A..." Tưởng Đồng lại một lần nữa bị anh làm cho đứng không vững, bước lên hai bước.
Phó Ngọc Trình không kịp phòng bị, đang lúc rút ra mà cô lại đi tới trước, cứ như vậy mà rơi ra khỏi người cô.Anh chép miệng, nắm lấy eo cô kéo về phía sau, "Đứng ngay ngắn."Lại tiến vào, Tưởng Đồng ngửa đầu tựa lên vai anh, vừa thở hổn hển vừa gọi anh, "Phó... Ngọc Trình..."Phó Ngọc Trình rũ mắt xuống nhìn cô.
Cô híp mắt, đôi môi khẽ nhếch gọi anh, từng tiếng từng tiếng một, làm đầu óc anh trở nên tê dại.Anh tiến sâu vào, nắm hai bên ngực của cô hỏi, "Gọi làm gì..."Tưởng Đồng bị anh làm mềm nhũn cả người, dựa trên người anh, gần như không thể đứng được."Đứng ngay ngắn." Anh nắm lấy ngực cô, lập lại.Tưởng Đồng ngẩng đầu nhìn anh, nước từ vòi sen rơi xuống người anh bắn tung tóe lên mặt cô, "Em... Em không đứng được..."Giọng cô sao có thể mềm mại đến thế?Mềm như bên trong cô vậy.
Phó Ngọc Trình tắt vòi sen, vật cứng rắn vừa rút ra đã không nhịn được lại muốn tiến vào.___Bên ngoài, mưa vẫn rơi không ngừng.Đèn trong phòng ngủ đã tắt, Tưởng Đồng nằm ngửa trên giường, híp mắt cong eo lên mà thở dốc."Đừng... làm vậy." Cô khóc thành tiếng, hai tay nắm chặt ga giường dưới thân, nhịn không được muốn xoay thắt lưng, né tránh anh.Phó Ngọc Trình nằm giữa hai chân cô, cúi đầu hôn lên chỗ đó.Anh đưa lưỡi lần theo khe hở, làm âm đạo rung lên."A..." Tưởng Đồng kìm không được đưa tay nắm lấy tóc anh, hai chân kẹp anh, dường như sắp khóc đến nơi, "Phó, Phó Ngọc Trình..."Âm đạo co rút, chảy ra dâm thủy.
Anh tách hai chân cô, đầu lưỡi tựa như con rắn linh hoạt tiến thẳng vào bên trong âm đạo của cô, khuấy đảo.Tưởng Đồng thở hổn hển, bụng dưới siết chặt lại, càng không ngừng phập phồng.Phó Ngọc Trình đưa mắt nhìn cô, kéo cặp mông của cô lại gần mình, đưa lưỡi tiến vào càng sâu hơn.Anh tạo ra âm thanh quá xấu hổ.
Tưởng Đồng từ từ nhắm lại hai mắt, nắm lấy tóc thở dốc.Một lúc lâu sau, Phó Ngọc Trình mới ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô.
Anh đưa tay lau khóe miệng một cái, lại tách hai chân đang muốn khép lại kia, nâng người tiến vào lại."Thoải mái không?" Anh tiến sâu vào, đè lên người cô, hỏi.Người con gái dưới thân đã ướt át vô cùng.
Hai người thở gấp, càng làm càng hăng, tiếng nước chảy ra ngày càng lớn.Tưởng Đồng ôm lấy cổ anh thở dốc.

Sau khi cơn run rẩy qua đi, cô nhấc chân quấn lấy eo anh, kề sát vào anh, thở hổn hển gọi, "Phó, Phó Ngọc Trình..."Phó Ngọc Trình cúi xuống trước mặt cô, thẳng lưng tiến vào, mím môi đáp một tiếng."Em...yêu anh." Cô nói.Phó Ngọc Trình tiến sâu vào bên trong cô, tốc độ thắt lưng ra vào ngày càng mãnh liệt.
Anh mím môi, lắng nghe tiếng rên rỉ của cô, huyệt thái dương nhảy lên càng nhanh.Anh cúi đầu, đưa ngón tay tiến vào trong miệng cô, vân vê chơi đùa với cái lưỡi mềm mại của cô.Cảm giác muốn bắn ngày càng mãnh liệt, anh rút ngón tay ra, ngồi dậy ôm lấy eo cô, ra vào thật mạnh mười mấy lần.
Ngay lúc tiếng thét của cô vang lên thì anh thẳng lưng, đem toàn bộ tinh hoa bắn vào bên trong cô.Anh thở hổn hển, cảm nhận được sự run rẩy của người dưới thân, kề sát bên tai cô nhẹ giọng nói, "Anh biết."___Khi Tưởng Đồng tỉnh lại thì trời đã sáng.
Trên giường không có người, chỉ còn một mình cô.Cô nằm trên giường một hồi mới vén chăn lên rời khỏi.
Cô mặc váy ngủ đi ra khỏi phòng tìm Phó Ngọc Trình.Trong phòng tắm không có ai, trong phòng khách cũng không có.
Cô nhìn ra cửa, giày của anh vẫn còn đó.Tưởng Đồng nghiêng đầu, nhìn ánh nắng chói chang phản xạ trên sàn phòng khách.
Cô đi vào phòng ngủ cho khách, nhìn thấy Phó Ngọc Trình đang đứng ở ban công nhìn ra bên ngoài chỉnh sửa cái gì, chẳng biết anh đã đứng bao lâu.Cô đứng ở phòng khách, ánh nắng ban mai chiếu lên người cô, tạo ra cảm giác ấm áp dễ chịu.Dường như Phó Ngọc Trình cảm giác được cô bước đến, bèn quay đầu lại, ngoắc ngoắc cô.
Anh đang mặc áo ngủ, tóc vẫn còn lộn xộn.Tưởng Đồng đến gần anh, đưa tay chỉnh lại tóc anh một chút, vuốt từng cọng lên.Anh kéo tay cô xuống nắm lấy, chỉ vào chậu hoa, nói, "Em xem."Trên ban công, hai người có đặt mấy chậu hoa.
Trừ một vài chậu trống rỗng thì còn lại đều có đất.

Lúc mới qua, Tưởng Đồng có mang theo mấy chậu ở nhà đến, sau đó chúng cũng từ từ mà khô héo.
Cô bèn chuyển chúng ra ban công, sau đó lại quên mất.Bây giờ, Phó Ngọc Trình kéo cô đến, bảo cô nhìn chậu hoa héo rũ ngày nào đã sinh ra cành mới.
Chúng đã hồi sinh, xanh tươi đầy sức sống, tất cả đều mang lại không khí mùa xuân."Sáng sớm anh qua đây lấy ô thì phát hiện." Anh cười, đưa tay ôm lấy gương mặt cô, thì thầm bên tai.Tưởng Đồng nghiêng đầu nhìn sang anh.
Cả người anh đều được bao phủ bởi ánh mặt trời, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu vào mắt cô.Mưa xuân rơi cả đêm hôm qua làm không khí tràn ngập sự tươi mát.Phó Ngọc Trình ôm cô vào lòng, ngửa đầu cùng cô đứng dưới ánh mặt trời.
Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu nhìn cô."Quên nói cho em biết." Anh bỗng nhiên nói.Tưởng Đồng ôm eo của anh, ngẩng đầu nhìn anh, "Cái gì?"Anh cười, khẽ hôn lên trán cô, nhìn vào mắt cô, giọng nói hòa cùng gió xuân, "Quên nói cho em biết rằng, anh yêu em hơn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro