25-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C25

Ngày mười lăm tháng giêng, Phó Tư Minh bước ra từ một tiệm hoa, trên tay là một bó hoa linh lan.Nhân viên cửa hàng mở cửa tiễn cậu.Ánh nắng rực rỡ, cậu nheo mắt nhìn trời trong giây lát rồi đón xe đến nghĩa trang.Linh lan nhỏ nhắn xen màu lá xanh biếc.


Cậu nhìn cảnh đường phố tấp nập qua ô cửa nhỏ, trả lời câu hỏi thăm của lái xe."Vâng, đi thăm người thân."Lái xe im lặng, mười lăm tháng giêng lại đi tảo mộ người nhà, nghe thật xót xa.Khi đến nghĩa trang, lái xe dừng bên đường, thu tiền phí rồi hỏi cậu có cần chờ ở đây không.Phó Tư Minh cảm ơn, bảo tài xế mở chế độ tính phí chờ.

Cậu xuống xe, bước chậm rãi vào nghĩa trang, dựa vào ký ức tìm ngôi mộ.Bia mộ do Phó Ngọc Trình tìm người khắc, nơi xây mộ cũng vậy.
Lúc đó cậu còn học tiểu học, vừa gầy vừa nhỏ.Thật sự rất nhỏ, lúc Phó Ngọc Trình tìm thấy cậu, cứ mãi ôm cậu vào trong ngực.


Hồi đó, Phó Ngọc Trình mới từ nước ngoài trở về, vì ở nước ngoài đã lâu nên khí chất trên người rất khác biệt với dân bản xứ.Anh ôm Phó Tư Minh, nhẹ giọng hỏi: "Cháu là Trần Triệt à? Chú là chú út của cháu, Phó Ngọc Trình."Ký ức đã xa xôi, cậu cứ đứng mãi trước bia mộ, sau đó khom người đặt bó hoa, nhìn mấy chữ khắc trên bia.

Trần Nghiên Linh.Cậu dựa lưng vào cạnh bia mộ, ngồi ôm gối, buông mắt nhìn bông linh lan, cánh hoa mỏng manh còn đọng vài giọt nước li ti."Con trưởng thành rất nhiều đúng không? Phó Ngọc Trình đối xử với con tốt lắm."Cậu lại im lặng một lát, nghiêng đầu nhìn bia mộ, khẽ nói: "Mẹ yêu nhầm người rồi mẹ à."Thật kì quặc.

Phó Tư Minh nhớ rất rõ loài hoa yêu thích của bà là hoa linh lan, thậm chí cậu vẫn nhớ kỹ mùi hương trên người mẹ, nhưng lại chẳng nhớ nổi hình dáng mẹ thế nào.

Lúc Phó Ngọc Trình dẫn cậu rời đi có hỏi cậu muốn mang gì theo hay không.


Đó là khoảng thời gian đầy hoảng loạn và sợ hãi, Trần Nghiên Linh chết trong căn phòng đó, cậu không muốn trở về.Những năm sau này, cứ mỗi khi nhớ về quá khứ, cậu lại nhớ từng kỉ niệm giữa cậu và Trần Nghiên Linh, nhưng có một điều không hề thay đổi, là cậu không thấy rõ mặt bà.

Phó Ngọc Trình từng nói cậu rất giống Phó Ngọc Hằng.


Việc này khiến cậu rất đau khổ.Cậu không nên giống Phó Ngọc Hằng, cậu phải giống Trần Nghiên Linh chứ."Nếu như... khi đó con đừng nhỏ như vậy thì tốt biết bao..."Cậu yên lặng dựa vào bia mộ, ngồi một lúc lâu mới đứng dậy tạm biệt.

Cậu bước đi không quay đầu lại, chùm hoa linh lan nho nhỏ nằm yên trên bãi cỏ, giọt nước trong suốt lăn xuống từ cánh hoa, tan dần vào mặt đất.Lái xe vẫn đang chờ cậu, khi cậu lên xe thì hỏi muốn đi đâu.


Cậu nghĩ mãi, cuối cùng quyết định ghé qua nhà cũ.Khu vực ngày xưa giờ đã trở thành một khu tập thể dành cho người cao tuổi, rất nhiều người già sống ở đây.


Căn phòng cậu từng ở đã cho người khác thuê.Cậu đứng dưới sân ngẩng đầu lên nhìn, trên ban công phơi đầy quần áo của người lớn và trẻ con.

Khung cảnh dưới sân vẫn giống như ngày cậu còn bé, có con nít chạy nhảy đùa vui, có những cụ già mặc áo bông ngồi đánh cờ tướng.Cậu quen đường quen nẻo, đi sang một ngôi nhà khác gần đó, bước lên tầng, gõ cửa.

Mở cửa là một người xa lạ, hỏi cậu có chuyện gì, tìm ai."Đây không phải nhà của Tưởng Đồng ạ?" Cậu hỏi.Người phụ nữ trung niên lắc đầu: "Tưởng Đồng? Ý cậu là dì Tưởng hả? Nhà họ dọn đi rồi.""Dọn đi rồi?" Cậu nhăn mày, hỏi tiếp: 

"Vậy bác có biết họ chuyển đi đâu không?""Làm sao tôi biết chứ, nhưng dì Tưởng có mở một quán ăn sáng ở chợ bên kia."

Bà quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trong phòng khách: "Cậu đi qua bây giờ, chắc cô ấy chưa đóng cửa đâu."Phó Tư Minh cảm ơn, xuống tầng đi đến chợ bán đồ ăn.Khu chợ thay đổi rất nhiều, cậu đi lòng vòng mãi mới tìm thấy quán đồ ăn sáng của dì Tưởng.

Bà Tưởng đang dọn bàn, chuẩn bị đóng cửa.Cậu bước vào gọi một tiếng, "Dì."Bà Tưởng quay đầu lại, nghi ngờ nhìn cậu, 

"Cậu là...""Cháu là Trần Triệt, ngày bé hay chơi với Tưởng Đồng đây ạ." Cậu cười tươi, dì Tưởng chẳng thay đổi nhiều, chỉ già đi.Bà Tưởng đặt khăn lau bàn xuống, nhìn kĩ cậu: "Triệt Triệt? Cháu lớn quá rồi."Năm đó khi Phó Tư Minh gặp chuyện không may, nhà bà cũng có vấn đề, ốc không mang nổi mình ốc.


Đến khi giải quyết chuyện nhà xong thì cậu bé đã có người đón đi, lúc này bà mới hay Trần Nghiên Linh qua đời.Hai người ngồi tâm sự một lúc, nghe nói cậu về tảo mộ Trần Nghiên Linh, hôm nay sẽ đi nên bà muốn dẫn cậu về nhà ăn một bữa cơm.


Phó Tư Minh không từ chối được nên đi về với bà.Bà Tưởng đóng cửa quán, dắt xe điện vừa đi vừa nói: "Ôi, cháu lớn nhanh quá, khi còn bé Đồng Đồng ngày nào cũng chạy theo sau cháu."Phó Tư Minh cười hỏi: "Cô ấy có nhà không ạ?"

"Con bé ở nhà mấy ngày đã đi rồi, có việc ở trường.""Sớm thế đã đi rồi, cô ấy đi lúc nào ạ?"Bà Tưởng quay đầu: "Để dì xem...hôm mùng chín ấy.


Đúng là không khéo thật! Nó đi muộn hơn vài hôm là gặp cháu rồi."Phó Tư Minh cười, không nói gì."Khi nãy cháu mà không bảo mình là Trần Triệt thì dì cũng không nhận ra.


Con bé mà gặp cháu cũng sẽ không nhận ra đâu.""Vâng, chắc không nhận ra thật." Cậu trả lời.Hai người cứ vừa đi vừa trò chuyện, đến nhà, bà Tưởng mời cậu vào ngồi, đi tìm mấy tấm ảnh ngày xưa cho cậu xem: "Hồi đó Tưởng Đồng chụp rất nhiều ảnh với cháu, dì vẫn giữ.


Cháu ngồi xem nhé, dì đi nấu cơm." Có lẽ sợ cậu chờ lâu, bà lại nói tiếp: "Nấu nhanh thôi."Cậu cười bảo dạ, rồi ngồi trong phòng khách lật album ảnh xem.Đây là album ảnh của Tưởng Đồng, mỗi tấm ảnh đều có mặt cô.


Từ khi cô còn là đứa bé cho đến khi tốt nghiệp trung học, thi đại học đều có.
Có tấm cô cười, có tấm khóc, có tấm cô đang nhắm mắt cầu nguyện trước bánh sinh nhật.Cậu nhìn qua rồi lật đến những tấm chụp chung của hai người.Hồi đó cậu vừa gầy vừa nhỏ nhưng vẫn cao hơn Tưởng Đồng.


Cậu nhíu mày, không nhớ rõ bức ảnh này do ai chụp, nhưng cậu vẫn nhớ lí do vì sao chụp ảnh.Hôm đó là ngày Tưởng Đồng lần đầu tiên tham gia một cuộc thi, cô còn nhận được phần thưởng.


Trần Nghiên Linh dẫn cậu đi xem Tưởng Đồng thi, có giải thưởng nên hai đứa chụp chung một bức ảnh.
Khi đó Tưởng Đồng mới học lớp ba, còn cậu học lớp năm, hai đứa bé chưa lớn đứng cạnh nhau, Tưởng Đồng mặc bộ váy xinh xinh, khuôn mặt đỏ ửng thẹn thùng, giữa trán chấm một nốt đỏ nhỏ, nụ cười rạng rỡ, cầm tay cậu gọi anh Triệt Triệt.Trong tấm ảnh này, cậu cũng cười rất tươi.

Lật qua tấm tiếp theo, cậu thấy bức ảnh của Trần Nghiên Linh.Trần Nghiên Linh ôm cậu và Tưởng Đồng, họ ngồi trước bánh sinh nhật để thổi nến, cả Trần Nghiên Linh và Tưởng Đồng đều cười rạng rỡ.

Cậu lập tức nhớ rõ dáng vẻ ngày xưa của Trần Nghiên Linh, khuôn mặt của bà trong kí ức nay đã rõ dáng hình.Hôm đó là sinh nhật cậu, Trần Nghiên Linh mua cho cậu một cái bánh, mời Tưởng Đồng sang dự sinh nhật, Tưởng Đồng tặng cậu một cái còi.

Trần Nghiên Linh đeo nó lên cổ cho cậu, còn nhắc cậu cảm ơn Tưởng Đồng.Cậu đứng lên, cầm album vào bếp tìm bà Tưởng: "Dì ơi, cháu...cháu có thể lấy bức ảnh này không ạ?"




C26

Khi Tưởng Đồng nhận được điện thoại của Tưởng Di, thì Phó Ngọc Trình mới vừa mở cửa đi vào.Cô ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với Tưởng Di, thấy Phó Ngọc Trình bèn đứng lên, chỉ chỉ điện thoại trong tay.

Phó Ngọc Trình gật đầu, cởi áo khoác treo lên, đưa mắt nhìn Tưởng Đồng.Cô đang đứng tựa vào lưng ghế sô pha, cau mày hỏi, "Anh Triệt Triệt á?"Buổi chiều, Tưởng Di gặp Trần Triệt, đến buổi tối mới gọi điện thoại cho cô, trong điện thoại, giọng bà vô cùng xúc động, "Đúng vậy, khi còn bé lúc nào con cũng chạy theo sau Trần Triệt đấy." Bà cười nói, "Mẹ không ngờ cậu ấy lớn nhanh như vậy.


Chỉ hơn con có bảy tháng nhưng cao hơn con nhiều lắm.""Cậu ấy đã đổi tên, hiện tại không còn gọi là Trần Triệt nữa." Tưởng Di cau mày suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra, trên bàn cơm, Trần Triệt chỉ nhắc đến một lần, còn bảo bà cứ gọi cậu là Trần Triệt."Đổi thành tên gì nhỉ... Ôi, mẹ thật sự không nhớ được."Tưởng Đồng cười, 

"Vậy anh ấy có nói với mẹ là mấy năm nay anh ấy ở đâu không?"Phó Ngọc Trình thay xong giày, đi vào phòng khách, lúc đi ngang qua cô thì nhéo nhéo cánh tay cô đang đặt trên sô pha."Cậu ấy nói năm đó cậu ấy được chú dẫn đi, hiện đang sống ở... 

Haizzz! Chính là thành phố nơi con đang học đấy!"Tưởng Đồng cầm tay Phó Ngọc Trình, nhướng mày, "Thật vậy ạ? Vậy mẹ có xin số điện thoại của anh ấy hay không?""Có, cậu ấy lấy số điện thoại của mẹ, cũng để lại số điện thoại của cậu ấy rồi mới đi.
Ôi, không biết là thằng bé tới, sớm biết thì mẹ đã làm bánh gạo, món mà nó thích ăn khi còn bé rồi.
Thật là... nhiều năm như vậy không trở lại thăm mọi người, cũng chẳng biết thằng bé đã sống như thế nào.

À, cậu ấy còn hỏi thăm con, mẹ nói con đã quay lại trường học từ sớm rồi."Phó Ngọc Trình nắm tay cô, kéo cô đến sô pha ngồi xuống."Anh ấy còn nhớ con hả?" Tưởng Đồng có chút ngạc nhiên."Còn gì nữa, có điều nếu con nhìn thấy cậu ấy chắc hẳn sẽ không nhận ra đâu.
Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều."

Tưởng Đồng mỉm cười, "Vậy đợi lát nữa rảnh, mẹ gửi số điện thoại của anh ấy cho con, con xem thử có thể hẹn gặp mặt anh ấy được hay không."Tưởng Di cười, nói được, hai người lại trò chuyện thêm một lúc.
Tưởng Di hỏi cô hôm nay đã ăn bánh trôi hay chưa, cô lắc đầu, nói vẫn chưa, hôm nay mới đi mua ở siêu thị, đợi lát nữa sẽ ăn.Hai người cười nói tạm biệt rồi cúp điện thoại.

Phó Ngọc Trình dựa lưng vào ghế sô pha, gác chéo chân, nâng cằm nhìn cô, "Tôi còn không biết em có anh trai."Tưởng Đồng cúp điện thoại, cười, "Không phải là anh ruột, là người anh em chơi cùng khi còn bé thôi.""À!"

 Anh không nói gì thêm.Tưởng Đồng bèn đứng dậy, hỏi anh, "Anh đã ăn cơm tối chưa?"Mấy ngày nay, anh đều ở bên chỗ cô, ban ngày có việc đi ra ngoài, nhưng đến giờ cơm thì luôn trở về.
Cô biết Tiểu Triệu còn đang nghỉ, anh phải tự lái xe.


Mấy hôm trước, anh đã lái xe đưa cô đi siêu thị mua đồ, cô cũng bị sốc, anh vậy mà có thể tự lái xe.Phó Ngọc Trình lắc đầu, ngẩng lên hỏi cô, "Tối nay ăn món gì?""Mẹ em nói hôm nay nên ăn bánh trôi, anh muốn ăn nhân gì? 

Em mua rất nhiều loại." Nói xong lại nhíu mày, "Buổi tối không nên ăn quá nhiều, sẽ không tốt cho tiêu hóa... Anh muốn ăn nhân gì?"Phó Ngọc Trình thấy cô cau mày thì không khỏi buồn cười, "Chỉ cần là bánh trôi thôi, nhân gì cũng được."

"Vậy em nấu nhân mè nhé!" Cô cười.Phó Ngọc Trình gật đầu, nhìn cô đi vào phòng bếp nấu nước.Anh ngồi trên sô pha, có chút buồn chán, nên bật TV.
Tiếng nước sôi rất lớn, làm anh không khỏi quay đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính ngoài ban công.
Tưởng Đồng đang ngồi chồm hổm lấy bánh trôi từ trong tủ lạnh, rồi mở túi để lấy bánh.

Cô cầm muôi khuấy đều, thỉnh thoảng quay đầu nhìn vào phòng khách để xem anh đang làm gì.Phó Ngọc Trình ngồi trên ghế sô pha, đưa lưng về phía phòng bếp, anh có thể nhìn thấy Tưởng Đồng từ cửa kính nhưng Tưởng Đồng thì không biết anh đang nhìn cô.

Anh cười cười, đặt chân xuống, tính đứng dậy đi vào phòng bếp.Điện thoại Tưởng Đồng đang đặt trên bàn có thông báo, là một tin nhắn, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ là một dãy số điện thoại.Phó Ngọc Trình nghĩ chắc là số điện thoại mà cô vừa hỏi mẹ, nên chỉ nhìn lướt qua rồi dời mắt đi chỗ khác.


Nhưng dường như dãy số này có chút quen thuộc, anh nghi ngờ.
Tại sao lại có cảm giác quen thuộc nhỉ?Phó Ngọc Trình còn muốn nhìn lại một lần nữa nhưng Tưởng Đồng ở trong phòng bếp gọi anh."Phó tiên sinh, bánh trôi đã nấu xong.


Anh muốn ăn bao nhiêu cái?"Anh đưa mắt nhìn sang phòng bếp, nhìn Tưởng Đồng ở đối diện, cười nói, "Bao nhiêu cái cũng được"EDITOR: Sorry mọi người vì đăng chương muộn nha tại mình bữa giờ bận ôn thi.




C27

Phải gần một tháng sau, Phó Ngọc Trình mới chính xác nhớ ra vì sao cảm thấy số điện thoại kia quen quen.Phó Tư Minh chuyển đến sống cùng anh, tất cả đồ đạc đều đem qua đây hết.


Anh còn đặc biệt mua cho Phó Tư Minh một chiếc đàn dương cầm, đặt ở trong phòng khách.Hôm đó, sau khi anh đi công tác về, Phó Tư Minh gọi điện thoại cho anh, nói rằng cậu muốn tổ chức một buổi tiệc mời bạn học đến nhà chơi.


Anh đồng ý, chỉ bảo không được chơi quá muộn, có thể tối anh sẽ về nhà.Phó Tư Minh cười nói sau khi buổi tiệc kết thúc cậu sẽ giúp dì Vương dọn dẹp, đảm bảo khi anh trở về thì nhà cửa đã sạch sẽ như lúc anh mới rời đi.Phó Ngọc Trình 'ừm' một tiếng, rồi ngắt điện thoại.

An Tình ngồi ở ghế phụ, nhìn vào gương chiếu hậu nói với anh về chuyện ngôi nhà năm trước anh bảo mua."Tôi đã xem hai căn hộ ở phía đông thành phố, rất thích hợp để cô Tưởng ở một mình." Cô ấy ngưng một lúc, nhìn Phó Ngọc Trình, thấy anh không có ý định trả lời, mới nói tiếp.
"Căn hộ thuộc doanh nghiệp bất động sản uy tín lâu năm, vấn đề an ninh ở đây rất tốt... Anh có muốn xem qua không?"Phó Ngọc Trình không lên tiếng, 

An Tình ngờ vực nhìn anh, chỉ thấy anh đang cúi đầu xem điện thoại, mà màn hình điện thoại lại tối đen, cô ấy gọi một tiếng, "Phó tiên sinh?"Phó Ngọc Trình ngẩng đầu lên, sự nghi ngờ trong mắt anh khiến An Tình ngạc nhiên, "Anh làm sao vậy?"Anh lắc đầu, "Không có gì, cô vừa mới nói cái gì?""Tôi nói, anh có muốn đi xem qua không? Hai căn hộ mà tôi mới đề cập tới ấy."Phó Ngọc Trình giơ tay lên, "Không cần, cô xem thấy được thì mua đi.

Qua hai ngày nữa tôi sẽ gọi Tưởng Đồng đi xem cùng cô."Số điện thoại kia là số điện thoại của Phó Tư Minh, chẳng trách ngày hôm đó Tưởng Đồng nói cái gì mà 'Anh Triệt Triệt', mà tên của Phó Tư Minh trước khi được anh đón về chính là Trần Triệt.

Khi Phó Tư Minh được đón về thì vẫn còn nhỏ, cứ luôn miệng nhắc đến "em Đồng Đồng", lúc đó anh còn không để tâm.Hóa ra hai người họ đã biết nhau từ nhỏ.Mà cũng không đúng, qua lời nói của Tưởng Đồng, có vẻ cô còn chưa biết Phó Tư Minh chính là Trần Triệt.


Từ nhỏ hai người đã xa nhau và chưa gặp lại lần nào.Lần trước Tưởng Đồng nói qua điện thoại là sẽ hẹn gặp mặt nhau, vậy cuối cùng họ có gặp nhau chưa?Anh nên làm gì, nói cho Phó Tư Minh rằng người bạn thời thơ ấu của cậu là Tưởng Đồng sao? Nếu nói vậy thì anh nên giải thích quan hệ của mình Tưởng Đồng thế nào đây?

Mấy vấn đề này xuất hiện cùng một lúc trước mặt anh, khiến anh hoa cả mắt.Anh thở dài, cứ dứt khoát vờ như không biết là được.Nhưng trước sau gì hai người họ cũng sẽ gặp nhau, nếu Tưởng Đồng biết Phó Tư Minh là cháu của anh, cô sẽ suy nghĩ thế nào đây? Hai người họ có nghĩ rằng anh đang cản trở họ gặp gỡ không? 

Nếu không tại sao anh lại không nói cho cô biết Trần Triệt chính là Phó Tư Minh và Phó Tư Minh là cháu của anh.Quả thật là một mớ rối ren.Phó Ngọc Trình nhíu mày, suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định trước tiên sẽ nói cho Tưởng Đồng biết Phó Tư Minh chính là Trần Triệt.Anh gọi cho Tưởng Đồng, nhưng không ai trả lời mà máy cứ báo bận.

An Tình thấy anh phiền não, cho rằng trong nhà anh có chuyện, nên hỏi, "Phó tiên sinh, hay là dời bữa tiệc với giám đốc Lưu qua ngày mai nhé?"Anh ngắt điện thoại, chuyển sang gọi cho Phó Tư Minh, cũng là đang bận, không ai nghe điện thoại."Không cần." Anh bỏ điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn ra cửa xe.Quên đi, có lẽ bây giờ hai người bọn họ chắc đang gặp nhau rồi._____

Hai người đúng là đang gặp nhau.Phó Tư Minh và Tống Kì mời mười mấy người đến dự bữa tiệc tại nhà, trong đó có cả Tưởng Đồng cùng Tống Giai Giai.Nhưng Tưởng Đồng còn chưa biết Phó Tư Minh chính là Trần Triệt, hôm đó Tưởng Di gửi số điện thoại kia cho cô, cô định sau khi ăn cơm tối xong sẽ gọi hỏi thăm một chút.

Nhưng tối hôm đó cô và Phó Ngọc Trình ân ái quá lâu, sau khi kết thúc đã khuya, làm cô quen béng chuyện này.Tưởng Đồng và Tống Giai Giai bắt xe tới bữa tiệc.Ngay sau khi nhập học, Diêu Thành đến tìm hai cô, nói Phó Tư Minh thông qua cậu ấy muốn mời hai cô tháng sau đến tham gia bữa tiệc.

Bảo đó chỉ là một buổi tụ hợp nhỏ, chỉ toàn người quen, cùng nhau ăn một bữa, chúc mừng cậu ấy dọn nhà thành công.Nói là bữa tiệc, thực ra là chỉ là nướng BBQ ở trong sân.
Các cô đến hơi muộn, buổi tiệc gần như đã bắt đầu rồi.


Các vỉ đều được đặt lên, xiên nướng cũng đã đặt lên trên chỗ lửa than.Lúc này mặt trời vừa vặn, chiếu vào trong sân, khiến cho không khí rất dễ chịu thoải mái.Hai cô đến muộn, bị chặn ở ngoài, uống hai lon bia, coi như trừng phạt.Phó Tư Minh đứng sau vỉ nướng, nheo mắt qua lớp khí nóng hầm hập nhìn cô.


Trái lại, hai cô không hề ngại ngần, ngẩng đầu uống hết rượu rồi mới bước sang đây.Phó Tư Minh vẫn nhìn Tưởng Đồng, Tưởng Đồng nhận thấy ánh mắt của cậu nhìn mình, thì hơi sững sờ, bèn quay người lại mỉm cười với cậu.

Cậu dời mắt đi, lắc đầu.Tưởng Đồng không biết cậu lắc đầu là có ý gì, nhưng cũng không có thời gian để ngẫm nghĩ về điều đó, Tống Giai Giai đã lôi kéo cô đi ăn uống.Bọn họ gồm mười mấy người, ở trong sân vừa ăn vừa nói chuyện, khi mệt mỏi bèn đi vào phòng khách nghỉ ngơi.

Dì Vương vô cùng nhiệt tình, thấy bọn họ ngồi xuống thì đi qua hỏi xem mọi người có muốn uống gì không.Tưởng Đồng đứng ở cửa phòng khách thay giày, lúc nhìn qua thì nhìn thấy đôi giày da nam ở trong tủ giày hơi quen."Tưởng Đồng."Cô ngẩng đầu, thấy Phó Tư Minh gọi mình.


Cô có phần ngạc nhiên, mở to mắt nhìn cậu."Có tiện nói vài lời không?" Cậu đứng ở trong sân, đang cởi bao tay ra, vừa cởi vừa giương mắt nhìn Tưởng Đồng."Cậu ấy tìm cậu có chuyện gì kìa." Tống Giai Giai hỏi, "Đưa túi xách cho mình đi, nói xong thì mau quay lại đấy."

Tưởng Đồng gật đầu, đưa túi xách cho cô ấy rồi mang giày chạy ra ngoài tìm Phó Tư Minh.Lúc Phó Ngọc Trình gọi cho cô, thì điện thoại di động của cô đang để trong túi xách mà Tống Giai Giai thuận tay đặt trên kệ tivi.

Điện thoại của Phó Tư Minh lại để trong phòng ngủ nên không lấy xuống.Hai người đều không nghe máy của Phó Ngọc Trình, mà đứng nói chuyện với nhau ở trong sân.Tưởng Đồng có chút lúng túng, trong sân chỉ có hai người bọn họ, than lửa trên vỉ nướng thịt vẫn đang cháy, chưa có dấu hiệu tắt."Không dập than sao?"

 Cô chỉ vào chỗ nướng thịt, tìm chủ đề để nói.Phó Tư Minh biết cô chỉ kiếm chuyện để nói, nên không trả lời, mà lại nhìn Tưởng Đồng nói một câu không đầu không đuôi, "Ngày mười lăm tháng giêng, tôi sẽ về thành phố N."Tưởng Đồng không biết cậu có ý gì.


Thành phố N? Nhà cô cũng ở đó, cả Tống Kì nữa, cậu ấy cũng bảo quê mình ở đó.Cô uống có một ít bia, khuôn mặt đỏ rực, lúc suy ngẫm thì ánh mắt hơi đờ đẫn.


Phó Tư Minh mỉm cười, "Tôi còn định để xem phải gặp nhau bao nhiêu lần cậu mới nhận ra tôi." Cậu dừng lại một chút, "Dì Tưởng nói rất đúng, khi gặp lại cậu sẽ không nhận ra tôi."

"Dì Tưởng?"Tưởng Đồng nhíu mày suy nghĩ, sau đó từ từ nhướn mày lên, mở to mắt:"Anh Triệt Triệt?"______Phó Ngọc Trình còn chưa bước vào sân, ở bên ngoài đã nghe Tưởng Đồng ngạc nhiên gọi một tiếng "anh Triệt Triệt".Anh thoáng dừng lại, đứng ở bên ngoài sân, nhìn hai người đang đứng sau vỉ nướng.


Còn không phải hai người không nghe điện thoại, Tưởng Đồng và Phó Tư Minh sao.EDITOR: Xin nhỗi mọi người vì lỡ hẹn mấy hôm nhé, bù chương rồi nè~~~




C28

Hiện tại, Tưởng Đồng đúng là vừa mừng vừa sợ, "Cậu là Trần Triệt thật sao?""Còn có thể giả vờ sao? Tôi chính là Trần Triệt." Cậu nhìn cô, cười rồi nói: "Hôm rằm tháng giêng tôi đến thăm dì rồi xin tấm ảnh, là ảnh cậu với tôi và mẹ tôi chụp ảnh chung ấy, giờ nó đang trong phòng ngủ của tôi đấy, cậu có muốn xem không?"

Tưởng Đồng hỏi cậu ta: "Là tấm ảnh hôm sinh nhật cậu sao? Cậu đã sớm nhận ra tôi rồi phải không? Sao ngay từ đầu không nói cho tôi biết cậu là Trần Triệt?"Cậu nở nụ cười đáp: "Tôi định xem thử đến lúc nào cậu mới có thể nhận ra tôi." 

Nói xong, lắc đầu thở dài, "Không ngờ mãi cậu cũng không nhận ra.""Tôi còn tưởng cậu đã quên tôi từ lâu rồi chứ.""Làm sao có thể quên được." Cô cười, "Chỉ cảm thấy cậu lúc bé với bây giờ không giống nhau chút nào...Vừa nãy tôi có chào cậu, cậu cũng không để ý đến tôi..."Phó Tư Minh xấu hổ cười, khi ấy đúng là cậu không để ý tới cô.


Hiện tại vì sao cậu cũng không rõ."Mẹ tôi nói cậu được chú cậu dẫn đi, cậu vẫn luôn ở thành phố này sao?"Cậu gật đầu, "Từ lúc chú tôi đưa về thì tôi luôn sống ở đây."Tưởng Đồng muốn bắt tay cậu ta, nhưng lại ngại ngùng, bèn nâng tay vén tóc ra sau tai, "Cậu sống ổn chứ?"Phó Tư Minh cười, "Cũng không tệ lắm, còn cậu?"Bọn họ đứng ở trong sân, than dưới vỉ nướng tắt dần.Tưởng Đồng nói với cậu ta, khi mẹ cậu mất, bố cô cũng đang ở trong bệnh viện.


Bố cô say rượu, lúc lên cầu thang thì bị ngã, nên phải điều trị trong viện vài ngày.Khi đó cô cùng Tưởng Di phải ở bệnh viện chăm sóc bố, đều không về nhà, không biết mẹ cậu bỗng dưng qua đời.Đợi đến khi cô và mẹ từ bệnh viện trở về mới biết được tin mẹ cậu mất.


Nhưng khi ấy, cậu đã được người thân đưa đi rồi, lúc đó cô còn trộm khóc một hồi.Tưởng Đồng rất ít khi nhắc tới chuyện trong nhà, nhất là chuyện của bố cô.

Chỉ có Phó Tư Minh lớn lên cùng cô từ nhỏ, nên họ đều hiểu tình huống của đối phương.Tưởng Đồng biết cậu ta không có bố, luôn bị mọi người mắng là con hoang.Phó Tư Minh cũng biết bố cô say rượu, uống say sẽ đánh người.Chắc là do uống chút rượu, nên Tưởng Đồng cảm thấy càng nói hai người càng như trở lại thời gian cùng chơi với nhau, nụ cười luôn nở trên môi.


Cô kéo tay cậu, hỏi "Giờ tôi nên gọi cậu là gì? Gọi là Phó Tư Minh sao?""Vì sao cậu phải đổi tên vậy? Chú cậu muốn cậu sửa như vậy à?"Cậu lắc đầu, "Gọi tôi là Trần Triệt đi, tên của tôi là do bố tôi muốn tôi sửa."Sắc mặt cậu ta không tốt cho lắm, sau khi nhắc tới bố, giọng điệu trở nên lạnh hẳn.Tưởng Đồng không biết chuyện của bố cậu, muốn hỏi thăm, nhưng há miệng mãi vẫn không hỏi ra được.Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên thay đổi .

Khóe môi tươi cười chậm rãi hạ xuống, cô vốn nghĩ bọn họ vẫn giống với trước đây, nhưng hiện tại xem ra, Trần Triệt đã có chút thay đổi rồi, sự thay đổi này làm cậu trở nên thật xa lạ.Không chỉ thay đổi về bên ngoài, mà còn thay đổi cách ứng xử, hoặc có lẽ là do thay đổi môi trường sống nên con người cũng khác.


Trước đây, ở bên cạnh Trần Triệt, cô thật sự rất thoải mái, cậu luôn dẫn cô đi chơi.Hiện giờ hai người đứng cạnh nhau, tuy cô đã cố gắng thích ứng, nhưng vẫn có hơi xấu hổ.

Hai người đều đã trưởng thành, làm sao có thể cùng khóc cùng cười không phiền não giống với trước đây chứ.Tưởng Đồng và cậu đứng bên ngoài một lúc lâu, Tống Giai Giai không kiềm chế được đi ra gần cửa nhìn xung quanh.Cô có chút hối hận, lẽ ra không nên hỏi nhiều như vậy.


Cô nâng mắt nhìn cậu ta, "Cậu không vui sao?"Phó Tư Minh nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, cười nói, "Nhìn tôi giống không vui sao?"Tưởng Đồng không đáp, cậu lại nói thêm, "Tôi rất vui, đầu tiên là chuyển nhà, tiếp theo là cuối cùng cậu cũng đã nhận ra tôi rồi."Tưởng Đồng còn muốn nói với cậu ta chút chuyện, nhưng Tống Giai Giai đứng ở cửa đã gọi cô.


Cô đứng nhìn Tống Giai Giai, rồi lại quay đầu lại nhìn Phó Tư Minh.Phó Tư Minh nhún vai, bảo cô đi vào phòng khách đi, hôm nào hẹn nhau ra ngoài ngoài trò chuyện.

Tưởng Đồng gật đầu, xoay người đi vào phòng khách, lúc đó Phó Tư Minh bỗng nhiên hỏi cô một câu không đầu không đuôi, "Sau tết, cậu lên đây vào mùng chín phải không?"______Khi kết thúc bữa tối với giám đóc Lưu đã là mười giờ đêm, An Tình và Phó Ngọc Trình cùng lên xe, Tiểu Triệu đưa bọn họ trở về.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Phó Ngọc Trình, anh nhắm mắt tựa lưng vào ghế, không biết đang nghĩ gì.Trước khi bữa tiệc bắt đầu, anh bảo Tiểu Triệu lái xe về nhà rồi một mình xuống xe, nhưng chưa vào đến sân lại quay trở về, sau khi lên xe thì vẻ mặt cứ đăm chiêu."Em nghe Tiểu Triệu nói, Tư Minh dọn đến đây ở cùng anh à?"

 Cô ta mở miệng hỏi.Phó Ngọc Trình 'ừ' một tiếng rồi không nói gì nữa.Im lặng suốt đoạn đường, Tiểu Triệu đưa An Tình về trước, sau khi An Tình xuống xe, Tiểu Triệu nhìn vào kính hậu hỏi, "Phó tiên sinh, hiện tại có về nhà không ạ?"Phó Ngọc Trình đáp một câu, anh cảm thấy nên nói chuyện rõ ràng với Tưởng Đồng.

Lái xe chở anh đến dưới tiểu khu, Phó Ngọc Trình xuống xe, chờ anh lên nhà một lúc, Tiểu Triệu mới lái xe rời đi.

Đèn cảm ứng ở hành lang bật sáng theo bước chân của Phó Ngọc Trình, anh bước trên cầu thang, xung quanh im lặng chỉ có tiếng bước chân.
Phó Ngọc Trình đứng trước cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa.Vừa mở cửa, anh đã nghe tiếng cười của Tưởng Đồng.Tiếng cười giòn vang lập tức tiến vào tim anh, Phó Ngọc Trình nhìn vào phòng khách.


Tưởng Đồng đang dựa vào ghế sô pha nói chuyện điện thoại, nụ cười trên môi quá mức xinh đẹp, làm anh nhất thời hơi hốt hoảng, quên cả đóng cửa, cứ như vậy đứng ở đó.Tưởng Đồng nói chuyện rất tập trung, không phát hiện ra có người ở cửa, cầm điện thoại cười vui vẻ.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa, Tưởng Đồng mới xoay người lại, phát hiện là Phó Ngọc Trình, cô không khỏi ngạc nhiên, che điện thoại hỏi anh, "Sao anh lại đến đây?"Bên kia điện thoại nghe thấy cô nói chuyện, không khỏi có chút tò mò, liền hỏi cô, "Ai đến vậy?"

Tưởng Đồng thấy Phó Ngọc Trình cởi áo khoác ngoài, bèn vội vàng nói với điện thoại, "Thế nhé, tôi tắt máy đây, hôm nào ra ngoài gặp mặt rồi chúng ta nói tiếp."Cô tắt điện thoại, cầm lấy áo khoác từ tay anh.Buổi tối về đến nhà, cô bèn gọi cho Phó Tư Minh.
Cách điện thoại, hai người nói chuyện thoải mái hơn so với lúc gặp mặt rất nhiều.

Sau nhiều năm không gặp, hai người cũng chỉ biết nói về chuyện lúc trước.


Phó Tư Minh còn cố ý hỏi cô, tên béo trước đây hay bắt nạt bọn họ giờ thế nào rồi."Anh đã ăn cơm chưa?" Cô treo áo lên rồi quay lại hỏi.Gần đây anh đến đều không nhắn tin trước, muốn đến là đến, dù Tưởng Đồng có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng rất chờ đợi anh đến.

Anh 'ừ' một tiếng, cụp mắt nhìn cô.Cô đã tắm xong, tóc dài xõa trên vai tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Tưởng Đồng mặc váy ngủ, dây váy mỏng manh dán trên xương quai xanh của cô.Yết hầu Phó Ngọc Trình chuyển động, dường như muốn nói gì."À đúng rồi, anh còn nhớ lần trước mẹ em gọi đến nói với em chuyện anh Triệt Triệt không?" 

Cô chớp mắt cười nhìn Phó Ngọc Trình, "Hôm nay em gặp được cậu ta, không ngờ hiện tại cậu ta đã đổi tên, còn cùng họ với anh nữa."Tâm trạng của Tưởng Đồng rất tốt, kéo tay Phó Ngọc Trình vào phòng khách, nói, "Chúng em đã không gặp nhau rất nhiều năm, vậy mà cậu ta đã nhận ra em từ sớm!"Phó Ngọc Trình im lặng, thật sự không biết nên nói gì.Tưởng Đồng thấy anh vẫn không mở miệng, bèn tiến đến trước anh, nghi hoặc gọi, "Phó tiên sinh?"Phó Ngọc Trình nhìn cô, lúc này, cô đang rất thả lỏng, anh ít khi nhìn thấy trạng thái này của cô.


Ở cùng anh, Tưởng Đồng luôn có một chút mất tự nhiên, quá mức cung kính, ngược lại làm anh có cảm giác cô sợ anh.


Anh đã quen việc mọi người tôn trọng kính nể anh từ lâu, mà rõ ràng ban đầu anh cũng rất hưởng thụ sự kính trọng của Tưởng Đồng dành cho mình.Nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt Tưởng Đồng, suy nghĩ trong lòng anh bỗng hơi phức tạp.Không thể nói chính xác nó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy ngực rất khó chịu.Anh không nói gì nữa, vươn tay nâng mặt cô, hé miệng cắn môi cô một cái.



C29

Mười một giờ tối, Phó Tư Minh đứng trên lầu hai, dựa lưng vào lan can gọi điện thoại cho Phó Ngọc Trình.Một giờ trước, dì Vương đã đi ngủ, chỉ để lại đèn ở phòng khách, bà dường như đã rất quen với việc Phó Ngọc Trình về muộn.... Có lẽ đêm nay chú ấy không về.

Cậu thả tay xuống, nhìn số điện thoại đang hiển thị chưa được bắt máy trên màn hình, sau đó tắt màn hình, xoay người trở về phòng ngủ._____Điện thoại trong túi áo khoác của Phó Ngọc Trình khẽ rung, sau đó ngừng lại.Trong phòng khách ngay lập tức trở nên an tĩnh.Anh đưa tay sờ mặt Tưởng Đồng, dùng răng cắn môi dưới của cô.


Anh mở mắt ra nhìn cô, lông mi cô run nhẹ, tiếng rên khẽ phát ra từ trong miệng cô.Tưởng Đồng giang hai tay ôm lấy anh."Có chuyện gì sao?" Cô nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng hỏi.Phó Ngọc Trình nới lỏng răng, có lẽ vì ánh đèn, mà mắt cô sáng như những ngôi sao nhỏ.


Ánh sáng này khiến cô càng thêm sống động.Phó Ngọc Trình không lên tiếng, hai tay đưa xuống phía dưới, nhẹ nhàng nắm lấy cổ cô.Ngón cái của anh hướng về phía trước, nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại môi cô.

Tưởng Đồng rũ mắt nhìn anh, lông mi của anh rủ xuống tạo một bóng mờ trên mắt, mang đến vẻ u buồn, làm cô thấy mà trong lòng khẽ run lên.Ngón cái của anh từ từ tách hai cánh môi của cô, khẽ chạm vào khóe miệng, nhẹ nhàng nâng lên, để làm cô mỉm cười.Tưởng Đồng theo động tác của anh, nở nụ cười thật tươi, hai mắt cong cong.


Phó Ngọc Trình nhìn vào mắt cô, bỗng nhớ đến buổi chiều, anh đứng ở bên ngoài sân, nhìn thấy Tưởng Đồng và Phó Tư Minh đứng cạnh nhau, trên mặt cô nở nụ cười xán lạn.

Nụ cười kia thật sự quá chói mắt, anh muốn đi đến chào hỏi họ, nhưng bỗng dừng lại, đứng ở bên ngoài một lúc rồi quay đầu rời khỏi.Khi lên xe, Phó Ngọc Trình cúi đầu nhìn đôi tay mình, tại sao anh lại xoay người rời đi nhỉ?

Phó Ngọc Trình nắm cả eo cô, kéo cô ôm vào lòng, bàn tay đang đặt bên miệng cô chuyển ra sau gáy, đỡ lấy đầu cô rồi lại hôn xuống môi cô.Hai người ôm hôn trong phòng khách, lưỡi anh quấn quít lấy cô, bàn tay nắm ở eo cô không ngừng siết chặt, kéo cô về phía mình.

Môi lưỡi quấn quýt một lúc, khi anh rời khỏi , nước bọt theo khóe miệng Tưởng Đồng chảy xuống, rớt trên cằm.
Phó Ngọc Trình nâng gáy cô, cúi đầu, vươn lưỡi liếm.Đầu lưỡi mềm nóng, từ cằm của cô chậm rãi hướng lên phía trên rồi dừng trên môi cô, hai người tiếp tục hôn môi.Anh và cô quấn quýt như vậy một lúc, từ phòng khách triền miên đến cửa phòng ngủ.

Phó Ngọc Trình đặt cô dựa vào tường, vừa hôn cô vừa đưa tay tháo thắt lưng của mình.Động tác của anh vô cùng gấp gáp, rút thắt lưng ra, tiện tay ném trên sàn nhà.Móc khóa kim loại bị ném trên sàn nhà phát ra âm thanh lớn, làm Tưởng Đồng giật mình.Cô ngậm miệng lại, Phó Ngọc Trình kêu lên.

Tưởng Đồng nhả anh ra, giọng hơi khàn, 'a' một tiếng, cô rũ mắt nhìn môi dưới của anh, "Không cắn anh bị thương chứ?"Phó Ngọc Trình cởi quần dài cùng quần lót, ném qua một bên.
Anh lắc đầu, nhẹ giọng nói câu, "Không có việc gì.""Để cho em xem một chút... Em có cắn trúng lưỡi của anh không?" 

Cô đưa tay nắm lấy gương mặt anh, giống như lúc nãy anh vừa làm với cô.Phó Ngọc Trình mở mắt nhìn cô, đôi tay bé nhỏ của cô đang ôm lấy mặt anh, mềm mại, mịn màng."Mở miệng..." 

Cô nói.Anh đưa mắt nhìn cô, làm theo.Mượn ánh đèn từ phòng khách chiếu vào, cô thấy đầu lưỡi của anh bị cô cắn trúng có chút đỏ, nhìn kỹ còn thấy dấu răng."A..." Cô hơi phiền muộn.
Nhưng Phó Ngọc Trình nhanh chóng thu đầu lưỡi vào, nắm hông cô, túm lấy váy ngủ cuộn vào trong tay, làm bắp đùi cô lộ ra."Có đau không?" Cô hỏi.

Tưởng Đồng nhẹ nhàng hỏi, còn khẽ nhíu lông mày, vô cùng quan tâm lo lắng.Phó Ngọc Trình giãn lông mày, để lộ vẻ mặt tươi cười hiếm thấy."Hôm nay tôi đã nhìn thấy em." Anh bỗng dưng nói.

Đang bị anh nắm lấy cằm, Tưởng Đồng tỏ vẻ khó hiểu, "Ừ?" một tiếng.Anh khẽ vuốt eo cô, vùi đầu vào cổ cô ngửi ngửi, cằm đặt ở trên vai, dán mặt vào gáy cô tiếp tục nói, "Hôm nay, đứa cháu vừa chuyển đến ở cùng tôi đã mở một buổi tiệc nhỏ."Tưởng Đồng không nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng tim thì khẽ nhảy một cái.


Khó trách lúc cô ở nhà Trần Triệt thì cảm thấy có cái gì đó không đúng, "Anh nói Trần Triệt là cháu trai của anh à?""Trước kia cậu ấy tên là Trần Triệt." Phó Ngọc Trình từ trên vai cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô, "Hôm nay tôi mới biết... 'anh Triệt Triệt' mà em nói chính là Phó Tư Minh."

"Chẳng trách hai người cùng họ Phó." Cô nhìn Phó Ngọc Trình cười cười, "Trước đây em còn tưởng là trùng hợp đấy."Phó Ngọc Trình cũng cười, làm gì có nhiều trùng hợp đến như vậy.Tay anh từ hông cô đưa về phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy ngực cô, "Hai người thân thiết như vậy mà cậu ấy không nói tôi là chú của cậu ấy hay sao?"

Tưởng Đồng lắc đầu, dựa sát vào anh, hỏi, "Phó tiên sinh phiền lòng vì điều này à?"Phó Ngọc Trình không phản đối, "Rất rõ ràng sao?"Cô gật đầu, vòng tay quanh cổ anh khẽ rên rỉ.

Phó Ngọc Trình hừ một tiếng, ôm mông cô bế lên.Tưởng Đồng bị anh ôm vào phòng ngủ, lúc ngã xuống giường, cô lấy vai anh hỏi: "Cậu ấy... Có biết chúng ta..." Cô còn chưa nói xong, Phó Ngọc Trình đã cắt ngang, "Chẳng phải em nói cậu ấy là bạn bè hay sao?"Phó Ngọc Trình ngồi dậy, cởi áo ngủ của cô, mở đèn nhỏ ở đầu giường.Tưởng Đồng không lên tiếng, anh đưa tay nắm lấy ngực cô, nhẹ nhàng vuốt ve."Anh tức giận sao?" Cô hỏi.Phó Ngọc Trình rũ mắt, mang áo mưa rồi đỡ bản thân đi vào, dừng lại một chút, sau đó thở dài một tiếng.


Anh cúi người, áp sát người cô, nhẹ nhàng ra vào, giơ tay lên nắm ngực cô, "Em cảm thấy thế nào?"Tay anh dùng lực, ngực cô bị anh bóp biến dạng.Tưởng Đồng rên một tiếng, nắm lấy bàn tay đang bóp ngực của cô.

Mình có tức giận sao? Phó Ngọc Trình không nghĩ vậy, chỉ đơn giản cảm thấy đêm nay hai người đã nói quá nhiều rồi.Phó Ngọc Trình không nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng làm cô.Hai thân thể giao hòa, dây dưa một chỗ.Anh ngồi dậy, buông mắt nhìn cô.


Mái tóc dài của cô đang tán loạn, dính một bên gáy, thân thể cũng đong đưa theo động tác anh, miệng rên rỉ không ngừng.Phó Ngọc Trình mím môi, nắm hai chân cô kéo ra hai bên, rút dương vật ra rồi lại đẩy vào, cứ làm nhiều lần như vậy.
Động tác đơn giản, nhưng trực tiếp, mạnh mẽ khiến người ta sung sướng.

Anh đắm chìm trong đó, dường như không thể kiềm chế được.Anh rút ra khỏi người Tưởng Đồng, ngồi dậy, nắm lấy hông cô rồi tiếp tục đâm vào một lúc nữa.


Cô rên rỉ muốn khàn cả giọng, ghé sát tai anh xin tha, nhưng anh giả điếc làm ngơ, thở hổn hển trấn an, "Sắp xong rồi..."Nhưng 'sắp xong' này của anh thực sự rất lâu, lâu đến nỗi Tưởng Đồng phải xin tha, run rẩy, nhưng Phó Ngọc Trình vẫn chưa chịu buông tha, đến cuối cùng, cô như muốn ngất đi.Trước khi đạt cao trào, cô buông lỏng tay đang nắm ga giường, đưa tay ra phía trước, rên rỉ muốn ôm."Phó, Phó Ngọc Trình...

"Giọng của cô nhỏ nhẹ, lại mềm mại và tinh tế, nghe thấy cô gọi, tim anh không cầm được, kẽ run một cái.Trong lòng rung động, Phó Ngọc Trình duỗi tay, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt.Đợi tiếng rên rỉ của cô nhỏ dần, anh lại động thân, tiếp tục tiến vào sâu hơn.

Thiếu một tay đỡ cô nên không thể dùng hết lực ở lưng, anh bèn kéo lấy tay cô, để cô nằm nghiêng, rồi giơ một chân cô lên cao, choàng tay vào khuỷu tay cô, ngắm đúng vị trí tiếp tục tiến mạnh vào.Môi anh khẽ nhếch lên thở dốc, nhìn xuống cô.


Một cánh tay cô đang nâng lấy cơ thể mình, tóc dài rơi xuống trước ngực, di chuyển theo động tác của anh, làm cho ngực cô lúc ẩn lúc hiện.Phó Ngọc Trình thở gấp, động tác ra vào ngày càng trở nên nhanh hơn.Đến khi anh thở hổn hển bắn ra, khi buông tay cô, mới phát hiện hai người đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Phó Ngọc Trình xoa tay, dưới ánh đèn nhỏ ở đầu giường, mồ hôi trong lòng bàn tay như đang phát sáng.




C30

Một giờ sáng, Phó Ngọc Trình đang nằm trên giường.Cách một cánh cửa, tiếng máy sấy trong phòng tắm bỗng dưng ngừng lại.


Không lâu sau đó, cửa phòng tắm mở ra, có tiếng bước chân, hình như cô đang đi ra phòng khách.Ánh trăng lờ mờ bên ngoài bị rèm cửa dày che khuất, anh trở mình, mở mắt nhìn lên trần nhà.

Sau khi hai người kết thúc, Tưởng Đồng dường như rất mệt mỏi, nằm trên giường, không chịu cùng anh đi vào phòng tắm.Sau khi tắm xong, ra khỏi phòng tắm, anh thấy cô vẫn nằm trên giường, bèn lại gần gọi cô dậy.


Cô có vẻ đã ngủ, đáp lại anh bằng giọng mũi rất nặng.Cô bảo anh đi nghỉ trước, còn cô sẽ vào phòng tắm sau.Phó Ngọc Trình lại trở mình, cô vẫn ở phòng khách, cách một bức tường, tiếng bước chân đi qua đi lại của cô như từng bước gõ vào lòng anh, khiến tâm anh thêm phiền loạn.Anh đứng dậy, mang dép đi ra tìm cô.Tưởng Đồng đang ở trong phòng khách, nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại nhìn anh.Tóc anh bị đè nên hơi rối loạn, làm cho gương mặt trông nhu hòa hơn hẳn.


Có lẽ chưa thích nghi được với ánh đèn của phòng khách, anh nhíu mắt lại nhìn cô, vẻ mặt còn đang ngái ngủ.Cô đứng yên tại chỗ, gọi anh, "Phó tiên sinh?"Sau khi đã thích ứng với ánh đèn, anh mở mắt nhìn cô.


Tưởng Đồng đang đứng ở một bên phòng khách, cách anh chiếc ghế sofa, đang cầm cây lau nhà, hình như đang lau nhà."Sao anh lại đi ra ngoài này?" Cô lại hỏi.

Lần này, Tưởng Đồng dựng cây lau nhà vào ghế sofa rồi đi về phía anh.Phó Ngọc Trình há miệng, sau đó nhẹ nhàng đưa mắt về phía cây lau nhà được dựng cạnh sofa, cất giọng nhàn nhạt: "Em đánh thức anh."Tưởng Đồng im lặng, nhìn anh cười cười.


Cô vừa chợp mắt một lúc, sau khi tắm xong lại không buồn ngủ nên đi ra phòng khách.
Mặc dù đã cố gắng làm thật nhẹ nhàng nhưng không ngờ vẫn gây ồn đến anh.

"Em không lau nữa, bây giờ sẽ tắt đèn, anh nghỉ ngơi đi nhé!"Tưởng Đồng xoay người, cầm lấy cây lau nhà, thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ, thì duỗi tay nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng gọi: "Phó tiên sinh?"Phó Ngọc Trình cúi đầu, nhìn bàn tay cô đang nắm cổ tay mình.


Mu bàn tay thon nhỏ, trắng nõn, không sơn móng nhưng được cắt tỉa gọn gàng.Lòng bàn tay của cô ấm áp, anh bỗng nhớ tới lúc hai người quan hệ, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay của cô cũng ấm áp như vậy."Tưởng Đồng..." 

Phó Ngọc Trình gọi cô.Tưởng Đồng giương mắt lên nhìn anh, chờ anh nói tiếp.Nhưng anh lại không nói thêm gì.Phó Ngọc Trình đưa tay lên nhéo nhéo gò má của cô, khóe miệng khẽ cười, nhẹ nhàng nói, "Nghỉ ngơi sớm một chút!"______Buổi sáng hôm sau, Tiểu Triệu tới đón Phó Ngọc Trình.

Phó Ngọc Trình ăn sáng cùng Tưởng Đồng, sau đó, cả hai cùng nhau xuống lầu.Vài ngày trước, công ty mà Tưởng Đồng đến phỏng vấn vào năm ngoái đã gửi thư cho cô thông báo rằng cô đã được thông qua và yêu cầu cô nộp tài liệu trong vài ngày tới.


Vừa vặn hôm nay chỉ có tiết vào buổi sáng nên cô định buổi chiều sẽ đi nộp tài liệu.Sáng sớm, Tưởng Đồng đặt tài liệu ở phòng khách, lúc Phó Ngọc Trình chờ cô thay quần áo thì đã lật nhìn một lúc.


Phía trước in hình cô, tóc búi cao, mặc quần áo vừa người, ảnh chụp chính diện, đây là bức hình cô chụp hồi năm nhất, khi vừa mới nhập học.Khi đó, hai người còn chưa quen biết nhau.
Trong ảnh, cô cười tươi với nụ cười hở răng tiêu chuẩn, vừa ngây ngô lại tràn đầy sức sống.Phó Ngọc Trình đứng ở cửa chờ cô đổi giày.


Hôm nay, Tưởng Đồng mặc áo khoác dài, dây buộc thắt lưng rủ xuống hai bên.
Khi đang khom lưng đổi giày, thì dây buộc thắt lưng lại thòng xuống dưới đất.


Anh đứng ở trước mặt, đợi cô đứng dậy thì đưa tay buộc thắt lưng thành một chiếc nơ bướm.Tưởng Đồng được yêu chiều mà có hơi lo, thấy mặt anh không đổi sắc thì mới yên lòng, an tâm chờ anh thắt nơ bướm rồi cùng nhau ra ngoài.

Tiểu Triệu đang chờ dưới lầu, nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi xuống thì có chút kinh ngạc, vội vàng xuống xe mở cửa cho hai người.Tưởng Đồng chào hỏi anh ta, sau đó chào tạm biệt Phó Ngọc Trình để đi tàu điện ngầm.Bỗng nhiên Phó Ngọc Trình kéo tay cô, nói: "Anh đưa em đi."

Tưởng Đồng vốn muốn uyển chuyển cự tuyệt, nhưng vừa giương mắt chuẩn bị nói thì nhìn thấy vẻ mặt anh, lời sắp nói đã soạn sẵn trong đầu, tới miệng lại không thốt ra được, thế là bị anh kéo lên xe.Tiểu Triệu lên xe, thắt dây an toàn, lái xe khỏi tiểu khu, khi ra tới đường lớn thì mới giương mắt nhìn lên gương chiếu hậu.Hai người đang ngồi song song, nhưng không ai nói chuyện.Đêm qua ngủ không ngon giấc nên Phó Ngọc Trình đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tưởng Đồng thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết mình đang nhìn cái gì.Trong lòng Tiểu Triệu hơi hiếu kỳ, hai người này từ khi bắt đầu đến nay đã hơn nửa năm, thỉnh thoảng anh ta cũng ngỏ ý chở cô đi một đoạn nhưng cô đều từ chối.


Chuyện Phó Ngọc Trình kéo cô lên xe như hôm nay cũng là lần đầu tiên.Điều này làm cho Tiểu Triệu cảm thấy quan hệ của hai người họ dường như có gì đó thay đổi.


Mặc dù họ không nói gì nhưng anh ta có thể cảm nhận được, bầu không khí giữa họ đã thay đổi không ít.Ít nhiều giống người yêu? 

Tiểu Triệu nghĩ thầm.Không đề cập đến chuyện Phó Ngọc Trình thường xuyên đến đây hay không, chỉ năm rồi, Phó Ngọc Trình trước thì bảo anh ta đi đưa Tưởng Đồng về quê, sau đó lại bảo lái xe đi rước cô, chuyện này là thế nào đây.


Và cả, lúc anh ta vừa đi làm lại, thì phát hiện chỗ đậu xe đã thay đổi, đi hỏi Phó Ngọc Trình thì mới biết anh đã tự lái xe đi đâu đó.Chắc là lái xe đến gặp Tưởng tiểu thư.


Anh ta trầm ngâm.Đang tựa lưng vào ghế ngồi, Phó Ngọc Trình bỗng dưng mở mắt, nhìn chằm chằm vào Tiểu Triệu ở trong gương chiếu hậu.Tiểu Triệu sửng sốt, ngay lập tức thu tầm mắt về, chuyên tâm lái xe, không nhìn lại phía sau nữa.Phó Ngọc Trình không biết rằng Tiêu Triệu đang cố gắng phỏng đoán về mối quan hệ giữa hai người.


Trong xe đang mở hệ thống sưởi, hơi nóng phả xuống khiến anh có chút khó chịu.
Phó Ngọc Trình đưa tay nới lỏng cà vạt, quay đầu lại thì nhìn thấy Tưởng Đồng đang thất thần nhìn ra cửa sổ, chẳng biết đang suy nghĩ gì.


Tóc dài rủ xuống vai, anh chỉ nhìn thấy một bên gò má của cô, tròn trịa, trắng trẻo.Anh giương mắt nhìn Tiểu Triệu, thấy anh ta đang tập trung nhìn về phía trước, chăm chú lái xe.

Khi quay đầu lại thì Tưởng Đồng đã ngồi thẳng, đang nhìn anh.Tưởng Đồng thấy anh đang nhìn mình thì cười cười, giơ tay vén mấy sợi tóc rơi trên gò má ra sau tai, "Em đến nơi rồi."(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro