Chính văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ta là một cô nhi, một cô nhi đẹp trai.

Ta có một sư phụ, một sư phụ cũng đẹp trai nốt.

Đẹp trai tới trình độ nào đây, là ra ngoài mua bánh nướng chỉ dùng một đồng mà bà chủ còn tặng chúng ta thêm một cái.

Có điều... Sư phụ, chúng ta thấy được rồi thì lấy đi, ngài mà còn bày ra vẻ quyến rũ đó ta thấy ông chủ dám băm hai ta thành nhân bánh nướng lắm.

Ông chủ cửa hàng bánh nướng sợ vợ, chỉ ngồi xổm phía sau mài dao, có điều ánh mắt kia làm ta chết khiếp. Sư phụ vẫn vô tư làm như không hề thấy cảnh này, mí mắt chớp động như mặt nước hồ thu, "Đa tạ tỷ tỷ rộng lòng, hôm nay chiếc váy tỷ mặc rất đẹp nha!"

Bà chủ đỏ mặt, "Ngụy công tử thật biết nói chuyện." Tay lại nhét vào thêm cái bánh nhân thịt nữa, ây da, bữa trưa có được một nửa rồi. Thực sự sợ ông chủ mắt vốn đã muốn phát hỏa sắp giết người, ta liền mau mau lôi sư phụ đi chợ.

"Sư phụ, không phải con muốn nói ngài cái gì. Nhưng mà mỗi ngày mà cứ đi quyến rũ các chị các bà các cô, có một ngày ngài bị người ta đập chết bên đường con cũng không thấy ngạc nhiên." Là một đồ đệ tốt biết quan tâm đến sư phụ, ta không biết lần thứ bao nhiêu nhắc nhở hành vi sư phụ đừng lỗ mãng như vậy, coi chừng bị người gây phiền phức.

Sự thật chứng minh, ta tận tình khuyên bảo... coi như vô dụng. Ta đang đứng cằn nhằn, sư phụ đã trêu vị tỷ tỷ đang mua mứt trái cây cười đến nỗi trâm hoa lay động.

Dạo quanh một vòng chợ cùng sư phụ, bỏ ra chưa tới hai mươi đồng liền có cả đồ ăn vặt cho ngày sau. "Đồ đệ ngoan, cái này gọi là tận dụng điều kiện bản thân, nhân sinh đẹp trai được bao nhiêu năm đâu, còn không bằng tận dụng nhiều chút." Sư phụ thật sự không hề keo kiệt với mị lực của mình, gặp cô nương xinh xinh chút cũng phải đi trêu đùa vài câu. Không nhờ gương mặt đó thì đã sớm bị người đánh chết.

Đối với cách làm người này của sư phụ 'Đi qua vạn bụi hoa không dính một phiến lá', ta vô cùng khinh bỉ, quay mặt đi, không muốn để ý nữa. Sư phụ thấy ta giận, dựa cả nửa người vào ta, "Tiểu A Chanh, sư phụ đây còn không phải là tổn thương vì tình mà, không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm khuây khỏa..."

"Không cho gọi tên con!"

Đúng vậy... Ta, một nam tử hán ngọc thụ lâm phong, tên...lại là Ngụy! Thanh! Chanh!

Thanh Chanh cũng thôi đi, tại sao lại là chữ 'Chanh' trong quả cam!

Nhưng mà mỗi khi ta nhắc đến phương thức đặt tên không chút trách nhiệm nào của sư phụ thì lại bị ngài đổi chủ đề, đồng thời bộc bạch với ta một phen tình thâm ý trọng với 'Sư nương', di dời sự chú ý của ta, sau đó nhét cẩu lương đầy miệng ta.

Theo miêu tả của sư phụ, ngài và 'Sư nương' là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, cùng ngủ một giường lớn lên. Bảy tám tuổi cả hai định ước chung thân, mười lăm tuổi liền quỳ gối trước mặt cha mẹ 'Sư nương' nói muốn lấy sư nương. Ai ngờ trời không chiều lòng người, ngăn sông cách núi. Sư phụ ngày ngày tương tư không gặp được người mới lấy tên Thanh Chanh cho ta biểu lộ nhung nhớ... bởi vì trong tên sư nương có chữ Chanh...

"Sư phụ khỏi diễn, có lần nào ngài khóc thật đâu, trước đây còn dùng gừng cay mắt lừa con nữa." Ta ghét bỏ mà nhìn một đại nam nhân đã hai mấy tuổi đầu còn vùi đầu vào bả vai ta giả khóc hu hu.

Bị ta nhìn thấu sư phụ cũng không giả vờ nữa, ngẩng đầu vuốt mặt một cái, "Nhìn ra rồi còn để sư phụ giả bộ, thật không hiểu chuyện..." Sau đó như là khen thưởng nhét một viên kẹo vào miệng ta, "Nhớ năm đó sư phụ con cũng là thiếu niên nổi danh khắp Kinh thành. Những đại gia khuê tú kia con thử hỏi một chút coi, có mười người thì hết tám cũng muốn gả cho ta!"

Kinh thành, trung tâm của Đế quốc này, là nơi phồn hoa nhất thiên hạ, cũng là nơi sư phụ thường nhắc đến, "Sư phụ, Kinh thành thế nào, chơi vui không?"

"Vui, sao lại không vui!" Nhắc đến kinh thành khóe mắt đuôi mày sư phụ đều đong đầy ý cười, như là nhớ đến chuyện gì rất cao hứng, "Chỉ cái ăn thôi là có thể nói cho con ba ngày trời, kem đá đồ ngọt các loại, vịt quay Tụ Phúc Lâu, cá chưng Lâm Giang Lâu... Chậc chậc chậc, toàn là mỹ vị nhân gian! Nhắc đến là thèm rồi..."

"Này... Sư phụ, chúng ta đi Kinh thành được không?" Ta chớp mắt, ý đồ dùng mị lực mê hoặc người.

Kết quả sư phụ gõ đầu ta, "Đi Kinh thành làm chi, muốn thì tự mình đi, ta không đi."

"Tại sao?"

"Sao với trăng cái gì, hôm nay con luyện kiếm xong chưa, hỏi nhiều như vậy làm chi. Hôm nay mà không luyện xong chiêu này thì đừng hòng ăn trưa!"

"Ơ..."

Thật là, nói chuyện không lại ta liền lấy việc luyện kiếm chèn ép ta.

---

Sư phụ là kiếm khách, hơn nữa hình như còn có vẻ rất lợi hại. Tại sao lại nói hình như, bởi vì ngay cả bội kiếm bên người cũng không có, lúc dạy ta đều chỉ tiện tay bẻ đại nhánh cây gì đó thay thế. Nhưng chỉ là mấy nhánh cây nhỏ kia lại từng cây từng cây gây bao đau khổ cho ta từ nhỏ đến lớn. Có trời mới biết, sư phụ làm thế nào không những có thể tránh được chiêu kiếm của ta mà còn đánh trả lại lên bất kỳ vị trí nào trên người ta, trừ mặt mày.

Hiếu kỳ như ta, đương nhiên cũng có hỏi sư phụ tại sao không có kiếm. Ánh mắt sư phụ ánh lên vẻ cô đơn hiếm thấy, vuốt ve chuông bạc chưa từng rời thân bên hông, nửa thật nửa giả nói: "Năm đó sư phụ con làm chút chuyện. Hoàng đế không tha cho ta, bắt ta ngay trước mặt toàn bộ võ lâm hào kiệt thề từ đây rửa tay gác kiếm. Kiếm đã đưa cho sư nương con bảo quản rồi."

Quả nhiên không một câu nào từ miệng sư phụ ra là tin được, đã vậy còn có Hoàng đế buộc ngài rửa tay gác kiếm nữa. Nếu năm đó ngài lợi hại như vậy, sao bây giờ lại phải ở trong một căn nhà nhỏ trên núi ở một vùng ngoại ô của một cái thành nhỏ như vậy, còn phải dựa vào săn thú mà sống đây. Nhân sinh liệu có thật chênh lệch đến mức này không.

Không thèm cùng sư phụ ba xàm ba láp, ta bắt đầu bài luyện tập mỗi ngày.

Một chân chĩa xuống đất, bàn tay xoay chuyển, một kiếm từ trong đâm ra như diều hâu chao cánh. Mũi kiếm phá tan lá rụng, lại đánh tới một mảnh vỏ cây. Sau khi nghiêng người, kiếm thế không giảm, vung lên đâm xuống liên tiếp như sóng trào! Thức cuối cùng như sóng vỗ bờ, nội lực toàn thân tập trung vào mũi kiếm, một điểm vẽ ra kiếm cung nửa vòng tròn rồi vung ra.

"Không tồi không tồi, cũng ra dáng." Một bàn đậu phộng, thêm một bình rượu, sư phụ thảnh thơi thoải mái nhìn ta tập luyện.

"Sư phụ ngài đừng có quá đáng vậy được không?" Ta bước lên đoạt lấy chén rượu của sư phụ, "Có sư phụ nào như ngài không, chỉ nói không làm."

Đúng rồi, sư phụ ta đây quả nhiên chỉ là tên dạy lý thuyết suông, ngoài miệng chỉ biết bảo ta phải làm gì, còn thật sự làm mẫu cho ta xem thì không được mấy lần.

"Chiêu thức của sư phụ không thích hợp dạy con, con học bộ kiếm pháp này được rồi."

"Sư phụ ngài luyện cái gì vậy, còn con đang học cái gì?" Cũng không thể ngày sau ra ngoài tung hoành giang hồ, người ta hỏi ta học từ môn phái nào mà ta cái gì cũng không biết.

"Con cứ nói là đệ tử duy nhất cuối cùng dưới trướng Di Lăng Ngụy Anh, xem ai dám động vào con." Sư phụ nhấp ngụm rượu, khá là tự đắc.

Sư phụ! Tùy tiện như vậy sao? Không thể chỉ vì... cái chỗ này thuộc đất Di Lăng, ta liền nói ra cái danh hào lừa người như thế!

Nhắc mới nhớ, gần nhất những năm này vì triều đình giống như có ý chèn ép võ lâm, thêm vào đó mấy đại thế gia trong chốn võ lâm suy yếu, cho nên giang hồ không phát sinh đại sự gì. Một tháng này quán trà cũng trở nên nhàm chán.

Đúng vậy, tuy rằng sư phụ ta sống thoải mái không bị trói buộc, một bộ dáng du hiệp lang thang, nhưng mỗi tháng còn có thể lịch sự tao nhã đi một chuyến quán trà thưởng trà một lần, nghe kể chuyện này nọ. Mới đầu ta cũng tràn đầy phấn khởi theo sau, nhưng đi nhiều lần cũng không còn gì mới mẻ. Tiên sinh kể chuyện nói tới nói lui cũng chỉ mấy câu chuyện cũ kia, nghe đến lỗ tai mọc mốc. Cái gì mà tiên đế tàn bạo, Lam thị Song Bích liều chết vào cung khuyên can, Vân Mộng Song Kiệt đêm hôm vào cung cấm trộm Hổ Phù nâng đỡ tân đế. Kể đi kể lại đều là chuyện mười mấy năm trước.

Tuy rằng những chuyện đó xảy ra khi ta vẫn còn nhỏ. Thế nhưng thông qua mọi người truyền miệng cùng với chuyện xưa của tiên sinh, ta vẫn có thể mờ mờ mịt mịt chắp vá được một thời đại mà mình chưa từng trải qua.

Đương kim Hoàng đế là em trai Tiên đế. Nhưng Tiên đế đa nghi vô cùng, không chỉ giam lỏng chính anh em của mình trong vương phủ, còn yêu cầu bọn họ đưa toàn bộ con cái mình vào cung học tập. Nói là học tập, thực chất chỉ là làm con tin mà thôi.

Sau đó cũng không biết là ai buông lời gièm pha, nói phần nhiều võ lâm thế gia là mãng phu không biết lễ nghi. Tốt nhất Hoàng đế nên thu gom con cháu đích tôn của bọn họ vào cung để giáo hóa, để không dùng võ vi phạm lệnh cấm sau này, xã tắc dao động.

Ta khinh. Từ khi khai quốc nước ta đã đề cao tu văn luyện võ. Trong số các đại thế gia chốn võ lâm còn có Lam gia dùng lễ nghĩa mà vang danh thiên hạ, so với trường quốc học cũng không kém, ở đâu ra mà mãng phu.

Tiên đế như bị ma nhập, một mực tin vào lời này, hạ chỉ cho tứ đại thế gia võ lâm đưa con cháu đích tôn trong tộc tới Kinh thành. Vốn dĩ dân không đấu với quan, các thế gia ngẫm lại cũng nhịn một chút cho xong. Ai ngờ Tiên đế kiêng kỵ bốn nhà đã lâu, bí mật nuôi dưỡng một nhóm tử sĩ. Hắn tùy tiện thêu dệt tội danh, phái người thiêu huỷ Vân Thâm Bất Tri Xứ của Lam thị. Nơi ở của Vân Mộng Giang thị là Liên Hoa Ổ đột nhiên bị tập kích, trong một đêm cả nhà đều bị tàn sát. Gia chủ của Thanh Hà Nhiếp thị gặp phải ám sát lúc luyện công, bạo thể mà chết. Lan Lăng Kim thị nhìn qua thì như không có gì xảy ra, nhưng vì gần Kinh thành nên không biết bị bao nhiêu con mắt lén lút giám sát chằm chằm.

Trong vòng nửa năm ngắn ngủi, cả võ lâm hao tổn nặng nề, lúc này Tiên đế mới thỏa mãn thu tay.

Hắn vốn định dùng cường quyền áp chế võ lâm, không ngờ lại là tự lấy đá đập chân mình. Tiên đế bạo ngược vô đạo, sưu cao thuế nặng, ép bách tính khổ không thể tả. Lúc này Tân đế giơ lên ngọn cờ khởi nghĩa, thiên hạ hào kiệt tập hợp. Sau đó Lam thị Song Bích cùng Vân Mộng Song Kiệt phong quang vô hạn chính là vào lúc này về dưới trướng Tân đế.

Tiên sinh kể chuyện say sưa nhất chính là hai câu chuyện. Một là Lam thị Song Bích vẫn còn một tia hi vọng, vào cung khuyên can Tiên đế, nhưng ngược lại bị vu hại là loạn thần tặc tử phải bắt giữ ngay. Song Bích cầm kiếm đẩy lùi mấy chục tên Vũ Lâm Vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, an toàn trở về.

Mà một chuyện khác là Vân Mộng Song Kiệt, vì để Tân đế có quyền điều động quân đội nên ban đêm lẻn vào cung cấm, tránh được tầng tầng thủ vệ, thẳng tiến tẩm điện Hoàng đế trộm lấy Hổ Phù nắm binh quyền.

Phải biết rằng tẩm cung Hoàng đế canh gác nghiêm ngặt biết bao nhiêu. Nếu như bọn họ muốn, e rằng trộm mất không phải là Hổ Phù mà là cái đầu trên cổ Tiên đế.

Nói tóm lại, cuối cùng Tân đế dựa vào mấy đại thế gia võ lâm nâng đỡ, thành công leo lên ngôi vua. Thế nhưng sau đó mấy đại thế gia cũng không còn như thời kỳ cường thịnh có lớp lớp anh tài xuất hiện.

Cô Tô Lam thị giấu mình chốn thâm sơn, ít khi vào đời. Lan Lăng Kim thị cũng không còn nhúng tay vào võ lâm, lấy thương nghiệp làm chủ. Gia chủ mới của Thanh Hà Nhiếp thị, Nhiếp nhị công tử, trước kia thiên tư với võ đạo có hạn, khó có được lần nữa phong thái năm đó của Bá Hạ. Chỉ còn Vân Mộng Giang thị vẫn còn xếp hàng đầu thế gia trong chốn võ lâm, có điều dòng chính cũng chỉ sót lại duy nhất gia chủ Giang Vãn Ngâm.

Vân Mộng Song Kiệt quát tháo phong vân năm nào đã cắt đứt từ mười năm trước. Quỷ kiếm Ngụy Vô Tiện không biết tung tích.

Còn nguyên nhân Song Kiệt quyết liệt đoạn tuyệt, trên giang hồ lưu truyền nhiều phiên bản. Phổ biến nhất là năm đó Ngụy Vô Tiện và Giang Vãn Ngâm cùng coi trọng một vị tuyệt sắc giai nhân. Kết quả là toàn bộ trái tim người đẹp trao cho Ngụy Vô Tiện. Làm sao Giang Vãn Ngâm lại chịu được chứ. Ngụy Vô Tiện vì tình nghĩa huynh đệ mà dắt tay mỹ nhân thoái ẩn giang hồ.

Những chuyện này dần trôi vào dĩ vãng, người trong cuộc cũng từ từ đi mất. Một thời đại đến lúc hạ màn, võ lâm suy yếu dù là ai đều có thể nhìn ra. Bình thường thì sư phụ nói chuyện đều không có đạo lý gì lớn, nhưng cái này lại đúng một lời đánh giá sự tình, "Giang hồ bây giờ...ái chà, không phóng khoáng!"

Như thường ngày, ta cùng sư phụ chiếm vị trí sát cửa sổ trong đại sảnh. Dùng lời của sư phụ nói là, "Mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, bên cạnh là cửa sổ thuận lợi rút lui. Chỗ tốt."

Thật ra mỗi tháng đến quán trà cũng không có gì thú vị. Quán nhỏ, trà bánh nước nôi cái gì cũng không ngon lành. Thật không biết sư phụ làm thế nào kiên trì mỗi tháng một ngày bền lòng vững dạ đến đây.

Có điều hôm nay giống như có chuyện gì mới mẻ. Có mấy người thoạt nhìn như người luyện võ tập hợp thành một bàn, líu ra líu ríu thảo luận cái gì, bên cạnh còn có người thỉnh thoảng cảm thán.

Ta còn đang nghĩ có nên lặng lẽ lắng nghe tiếng được tiếng mất như vậy không, không nghĩ tới chính đám người kia trước tiên mở miệng trách móc.

Một chén trà vào bụng, sự tình cũng gần như tìm hiểu được chút chút. Hóa ra Hoàng đế muốn tổ chức đại hội võ lâm tuyển Minh chủ, thay mặt triều đình quản lý võ lâm. Tuy ta tuổi còn nhỏ, thế nhưng ngẫm nghĩ lại liền thấy không có khả năng, "Còn muốn có người quản, vậy thì khác gì thêm một cái triều đình nữa."

"Có." Sư phụ thưởng thức cốc uống trà gốm đen trong tay, đôi mắt ngập tràn cảm xúc mà ta không hiểu được, "Triều đình là của Hoàng đế, còn võ lâm cho dù quản lý nghiêm được cũng sẽ không phải là của hắn."

"Vốn không phải là của hắn mà..." Ở cùng sư phụ quen tùy ý rồi, ta cũng không có những quan niệm vua vua tôi tôi kia, lúc tán gẫu với sư phụ muốn nói sao thì nói.

"Đúng vậy..." Sư phụ đặt chén trà xuống, xoa xoa đỉnh đầu của ta từ bên kia bàn, "Không phải con nói muốn đi Kinh thành sao, chúng ta đi thôi."

---

Mãi đến khi thân đã ở trên con đường cái Chu Tước phồn hoa nhất Kinh thành, ta vẫn có loại cảm giác không thật. Vậy là đến Kinh thành rồi? Không đúng, trước đó sư phụ ngài còn chết sống không chịu dẫn ta tới mà.

Đại khái là ta mang bộ dáng 'đồ nhà quê lên phố' chọc cười sư phụ, ngài quả quyết bắt đầu lôi ta đi dạo chợ. Có một điều phải nói, Kinh thành quả thật khác biệt. Đâu đâu cũng có rường cột chạm trổ, người người đều lộ ra vẻ tự phụ. Từ bé ta ở thành nhỏ lớn lên, quả thật chưa từng thấy, cái gì cũng đều vô cùng mới mẻ. Nếu không phải do sư phụ lôi kéo, ngay cả nhà trọ ta cũng không muốn về.

Đương nhiên, Kinh thành phồn hoa như vậy cũng không thể mê hoặc tâm trí ta! Ta còn chưa có quên 'tra hỏi' sư phụ tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý mang ta vào kinh đây.

Có điều sư phụ căn bản không cho ta cơ hội, nói với tiểu nhị mướn gian phòng xong liền vứt ta một người tại nhà trọ rồi chính mình đi mất! Đi mất!

Một bên cố sức chửi sư phụ bất lương, một bên tự thu thập sạch sẽ, đi ngủ! Xét đến công sư phụ mang ta vào kinh, lần này tha cho. Nghĩ lại thì sư phụ quen thuộc với Kinh thành như vậy, trước kia thật đúng là đã từng ở Kinh thành, không chừng còn có vị tình nhân bé nhỏ nào đó...

Đồ đệ ngoan biết nghe lời là phải tự giác, ngoan ngoãn đi ngủ.

Nhắm chừng qua nửa đêm, cửa phòng cọt kẹt mở ra. Ta tưởng sư phụ trở về, gọi tiếng "Sư phụ" xong xoay người mơ mơ màng màng lại muốn ngủ. Người đến không có trả lời, mang theo gió đêm lạnh lẽo tới gần giường.

Không đúng!

Trong nháy mắt ta giật mình, bước chân quá nhẹ. Khinh công của sư phụ không ra gì, không thể không có chút động tĩnh nào thế này!

Người này không phải sư phụ!

Trước khi ngủ ta đã treo kiếm đầu giường, hiện tại quả thực hối hận không kịp. Không có vũ khí phòng thân, trong đầu ta nhanh chóng hoạt động, nỗ lực tìm đường chạy trốn thì cổ đột nhiên bị đâm đau nhói.

Lập tức trước mắt một màu đen kịt...

---

Khi hồi phục ý thức lần nữa thì không biết đã qua bao lâu. Tay chân đều tê dại, hẳn là bị trói lại. Ta lặng lẽ nhấc mí mắt một đường dò xét bốn phía. Còn chưa tìm ra nguyên nhân, một thanh âm cực kỳ êm tai vang lên trước mặt, "Tỉnh rồi thì khỏi cần giả vờ, trò vặt như thế đúng là học giống hắn."

Ta mở mắt ra... Quao! Đại mỹ nhân!

Trên ghế thái sư trước mặt là một mỹ nhân cao gầy ngồi ngay ngắn, tóc đen búi một nửa, nổi bật lên khuôn mặt ngọc nho nhã tuyệt trần. Một bộ trường sam màu tím tăng thêm mấy phần quý khí.

Ta xin thề đời này ta chưa từng gặp được người đẹp mắt như vậy!

"Chuyện này... Mỹ nhân tìm ta có việc chi?"

Vừa dứt lời, bóng một đường roi sát rạt bên tai đánh cái 'chát' lên ngọn nến phía sau, mảnh gỗ vụn văng vào lưng ta. Mỹ nhân thâm trầm nở nụ cười, "Gọi ai là mỹ nhân hả?"

Là một cô nương tình tình dữ dội...

Ta vội ngậm miệng lại.

Vị cô nương này vừa nhìn là biết không dễ chọc vào. Cả người khí thế như vậy chắc là tiểu thư nhà giàu nào đó. Ta chỉ là một thường dân, vẫn nên bớt trêu chọc người ta.

Thấy ta không nói gì, lúc này mỹ nhân mới chậm rãi hạ mặt hỏi: "Ngụy Vô Tiện đâu?"

"Ài, Ngụy Vô Tiện?" Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, tìm nhầm người.

"Ngài có vẻ hiểu lầm rồi, ta không quen biết Ngụy Vô Tiện."

Cặp lông mày nhỏ nhắn của mỹ nhân nhếch lên, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích giống như lại muốn quất ta một roi, "Đừng giả vờ, hắn cùng ngươi đồng thời vào kinh."

"Ngài thật sự lầm rồi, sư phụ ta gọi là Ngụy Anh, không phải là quỷ kiếm!" Ta thực sự không biết nói sao nữa, sư phụ ta như vậy lẽ nào rất giống quỷ kiếm Ngụy Vô Tiện sao? Bắt người cũng phải bắt cho đúng chứ!

Mỹ nhân còn muốn nói tiếp, bên ngoài đột nhiên có tiếng rối loạn. Đe dọa tra tấn ta một chút rồi mỹ nhân mới đứng dậy ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, ta liền không chịu nổi, cả người đều xụi lơ ngã lên ghế. Khí tràng mỹ nhân này quá mạnh mẽ, ép ta đến thở không ra hơi. Nếu không phải nghĩ là không thể mất mặt trước mỹ nhân, chân ta cũng phát run lên rồi.

Nói đi nói lại, ta có lúc nào trêu chọc phải người như vậy đâu? Không phải quỷ kiếm Ngụy Vô Tiện thoái ẩn giang hồ rồi sao? Sao còn có người muốn tìm hắn?

Ta còn đang suy nghĩ lung tung ở đây, bên ngoài một tiếng quát to truyền đến, "A Trừng!"*

Là sư phụ!

"Sư phụ, con ở đây!" Ta biết ngay tuy rằng sư phụ bình thường không đáng tin, thời khắc mấu chốt vẫn sẽ đến cứu ta! Cũng không kịp nhớ sẽ gọi người canh giữ đến, ta liều mạng la hét để sư phụ biết vị trí của ta.

*Trừng và Chanh đều đọc là Cheng.

Tiếng đánh nhau bên ngoài hình như dừng lại, sau đó cũng không còn âm thanh nào nữa. Đợi đã lâu, mỹ nhân không trở về, sư phụ cũng không thấy bóng dáng. Xảy ra chuyện gì? Có ai không... Có phải các người đã quên gì rồi không...

---

Ta bị trói như cái bánh chưng bó trên ghế một đêm, hóa ra là sư phụ ngài chỉ nhớ thương riêng mỗi người tình nhỏ thôi!

Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía đôi cẩu nam nữ bên kia, hàm răng trong miệng cắn vang cọt kẹt. Mỹ nhân khí thế ác liệt tối qua thì hiện tại như một con mèo thỏa mãn vùi mình trên ghế chủ tọa, còn như trừng một đôi mắt hạnh trong veo ánh nước vờ tức giận. Sư phụ thì đầy mặt cún cười hì hì bưng trà rót nước cho người ta...

Phì!

Sư phụ ngài là đồ già hư thân thấy sắc quên trò! Mình cùng mỹ nhân thì thân mật ân ái, ném lại ta bị trói một đêm. Hiện giờ tay ta còn đau đây này!

Mỹ nhân này cũng không phải người tốt lành gì. Mới vừa rồi bảo với ta muốn tìm quỷ kiếm, quay đầu lại liền quyến rũ sư phụ ta. Không thể chỉ vì sư phụ ta cũng mang họ Ngụy bèn mượn hắn làm vật thay thế á.

Xem qua thoại bản bên đường, trong đầu ta nghĩ tới tiết mục vừa ra: mỹ nhân cầu ái không được nên tìm người thay thế an ủi. Chính ta cũng sắp bị cảm động rơi lệ. Có điều 'thế thân' này là sư phụ ta đấy. Tuy rằng thông cảm với mỹ nhân, nhưng ta cũng không thể để sư phụ thương tâm. Ta hắng giọng một cái, cố ý cao giọng nói, "Vị cô nương này, không phải ngài muốn tìm quỷ kiếm Ngụy Vô Tiện sao? Sư phụ ta gọi Ngụy Anh, đừng nhìn nhầm." Vừa nói ta còn nháy mắt mấy cái hướng phía sư phụ. Sư phụ ngốc bị người xem làm vật thay thế vẫn vui vẻ như vậy.

Ai biết sư phụ không chỉ không cảm tạ lời nhắc nhở của ta, còn dùng ánh mắt như nhìn đồ đần để nhìn ta. Mỹ nhân cũng mang một mặt bất đắc dĩ, đầu tiên là liếc sư phụ một chút, sau đó chuyển sang ta. Mỹ nhân chậm rãi đứng dậy, bước chân có chút phù phiếm đi tới trước mặt ta, cúi người nhìn chằm chằm vào mắt ta, "Trước hết ngươi nhìn kỹ cho ta, ta là nam."

"Thêm nữa, sư phụ tên Anh, tự Vô Tiện." Không biết từ lúc nào sư phụ đi tới bên cạnh ta, ánh mắt của người cha yêu thương đang nhìn thằng con trai ngốc.

---

"Sư phụ, người gạt con!" Cảm thấy mình tổn thương sâu sắc, ta ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn. Kết quả như vậy hai người còn không chịu thả ta ra!

"Ngươi không nói cho hắn biết ngươi là ai?" Người nhìn thì như mỹ nhân kì thực lại là mỹ nam, giọng nói mang theo vẻ ghét bỏ.

"Sao lại thế được, còn chưa kịp nói rõ. Đầu óc đứa nhỏ này toàn cơ bắp thôi." Sư phụ nịnh nọt đi lên vòng tay qua eo mỹ nam, vẻ sủng nịnh trong lời nói đều có thể vắt ra thấy nước, "Được rồi, A Trừng kệ hắn đi. Trước tiên ngồi xuống, đừng để mệt mỏi..."

"Ta mệt không phải do ngươi hại chắc..."

Ta đã tự động che mất đoạn đối thoại phía sau, quanh quẩn đầy đầu là xưng hô của sư phụ - "A Trừng".

A Trừng nào? Sư phụ cũng gọi ta là Tiểu Chanh Tử, hoặc là gọi họ tên đầy đủ Ngụy Thanh Chanh...

"Sư nương!"

"Tiểu Chanh Tử ngươi la hét cái gì!"

"Ngươi kêu ai là sư nương!"

Trong lúc nhất thời, phòng khách vô cùng náo nhiệt.

Ta muốn chiêm ngưỡng một chút vị sư nương thanh mai trúc mã của sư phụ trong truyền thuyết từ khoảng cách gần. Sư nương đuổi theo sư phụ đòi một lời giải thích. Sư phụ lấy roi của sư nương muốn quất ta, nói ta không biết giữ mồm giữ miệng...

Náo loạn một trận xong xuôi, ta được toại nguyện chen vào nói với sư phụ, "Người sư nương kia..."

"Gì?"

"Sư..." Ta nhanh chóng điên cuồng ám hiệu với sư phụ, gọi bằng gì?

Sư nương nhìn thấy hai mắt ta muốn căng da nổi gân, thong thả ung dung chỉnh lại vạt áo một chút, nhắc nhở: "Ngươi có thể gọi ta sư thúc."

"A, là sư thúc..."

Ta là đồ đệ của sư phụ, theo bối phận để ta gọi là sư thúc hẳn phải là sư đệ ngài. Sư phụ là quỷ kiếm Ngụy Vô Tiện, sư đệ ngài...

"Giang Vãn Ngâm!"

"Nhãi con gọi cái gì đấy?" Không biết từ lúc nào sư phụ đã đến bên cạnh ta, giơ tay gõ đầu ta một cái, "Vãn Ngâm là cái tên ngươi được gọi à, đến ta còn không có gọi đây này!"

Sư phụ ngài chậm chút, trước tiên ta cần phải thích ứng cái đã...

Trong một đêm phảng phất như trời đất biến hóa... Sư phụ không đứng đắn kia của ta đột nhiên biến thành quỷ kiếm Ngụy Vô Tiện danh chấn thiên hạ. Sư nương kia vĩnh viễn chỉ xuất hiện trong miệng sư phụ lại là gia chủ Vân Mộng Giang thị...

Ta cảm thấy ta tốt hơn hết vẫn nên còn hôn mê.

Cũng không đúng, "Sư phụ không phải nói sư... thúc, trong tên có chữ 'Chanh' sao?"

A, phải rồi... lại là tự. Người trong võ lâm các ngươi thích gọi tự như thế sao? Tên với chả tự, giấu diếm ta bao nhiêu năm!

"Được rồi, bớt nói xàm, lần này Hoàng đế tổ chức đại hội võ lâm ngươi thấy thế nào?" Giang Trừng ngăn lại hai thầy trò cười đùa, quay về việc chính.

Lúc này nhớ tới ý định ban đầu vào kinh, vẻ mặt Ngụy Vô Tiện cũng nghiêm túc, "Ngoại trừ Giang thị và Nhiếp thị, hai nhà khác cũng không đến."

"Có đến cũng vô dụng. Rõ ràng là Hoàng đế muốn bồi dưỡng một con rối trông chừng chúng ta."

"Vậy chúng ta có đi không?"

"Đi, tại sao lại không? Dù thế nào cũng là Hoàng đế, nên nể tình."

Ta ở một bên nghe được như rơi vào trong sương mù. Đại hội võ lâm thì thế nào? Sư phụ cũng muốn đi? Sau một ngày bị nhồi vào lượng lớn thông tin, cái đầu có hạn của ta đã không thể tiếp nhận thứ khác được nữa rồi.

Nhìn ta một mặt ngu ngơ, sư thúc cười khúc khích, làn môi câu lên độ cong đẹp đẽ, "Ngụy Vô Tiện ngươi xem hắn thế nào?"

Hai nhân vật có máu mặt trên giang hồ đồng loạt nhìn về phía ta...

Sao, thế nào?

Ta thì sao? Đẹp trai đâu phải là cái tội...

"Ừ... Không tệ, rất giống..." Vân Mộng Song Kiệt nhìn nhau nở nụ cười, ta cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Sư phụ vẫn mang theo nụ cười kia khiến người ta nhìn đặc biệt muốn đấm, ôm lấy bả vai ta, "Tiểu Chanh Tử à, để sư phụ nói cho mà nghe..."

---

Chớp mắt đã qua nửa tháng, đại hội võ lâm sắp tới, bầu không khí trong kinh thành hoàn toàn khác biệt. Khắp nơi có thể thấy được người luyện võ cầm đao phối kiếm, quan binh tuần tra trên đường cũng nhiều lên trông thấy. Từ lúc gặp lại sư thúc, quả thật sư phụ toàn bộ đều bù đắp cho khoảng thời gian chia xa, hoàn toàn không thèm để ý đến ta tên đồ đệ này. Ngài trực tiếp ném ta cho võ sư Giang gia huấn luyện, còn chính mình thì cùng sư thúc dính dính nhớt nhớt mỗi ngày.

Sau đó liên quan tới vấn đề kiếm thuật của ta, sư phụ hào phóng thừa nhận: chính là Giang thị kiếm pháp!

Sư thúc cười lạnh một tiếng, "Nội lực ngươi mất hết lấy cái gì dạy?"

Ài! Ta nhìn về phía sư phụ, lại nhìn sư thúc, "Sư phụ có dạy, kiếm thuật của con..."

Kiếm thuật của ta là sư phụ dạy... Nhưng sư phụ rất ít khi tự mình làm mẫu cho ta, phần lớn đều là chỉ đạo bằng miệng. Nghĩ tới khinh công vô cùng kém của sư phụ... Sư phụ kia vì sao lại được xưng là quỷ kiếm?

Sư thúc ngoảnh mặt đi, không muốn nhiều lời với ta, nhưng sư phụ giải đáp nghi hoặc cho ta.

Thì ra lúc Tiên đế phái người tới Liên Hoa Ổ, sư phụ cùng sư thúc cũng ở đó, nhưng được cha mẹ sư thúc tự mình lưu lại chặn truy binh cho bọn họ chạy thoát. Có điều sư thúc lại bị một mũi tên độc bắn trúng, tuy cuối cùng có thể bảo vệ được tính mạng, nhưng phải đánh đổi bằng toàn bộ nội lực của sư phụ. Đến nay kinh mạch sư phụ vẫn còn rất yếu ớt, cơ bản là không thể tu luyện.

Khó trách khinh công của sư phụ không tốt. Thế nhưng danh hào quỷ kiếm của sư phụ là chuyện thế nào?

Nhắc đến nguồn gốc cái tên này, sư phụ có vẻ không tiện gãi gãi đầu, "Cái này sao, đều là bàng môn tà đạo, ngươi đừng học."

"Biết là bàng môn tà đạo mà ngươi còn học, giờ còn nói ai?" Đối với việc này, hình như sư thúc rất có ý kiến, lửa giận trong mắt gần như phun ra.

Sư phụ mau mau chuyển chủ đề, kéo sư thúc qua vừa hôn vừa xin tha, miễn cưỡng cho qua việc này. Nhưng ta còn hiếu kỳ, cái gọi là quỷ kiếm rốt cuộc là loại kiếm thuật như thế nào đây?

---

Ba ngày sau, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu.

Mặc dù là Hoàng đế hạ chỉ cũng sẽ không thật sự cho phép mấy ngàn người giang hồ trang bị vũ khí tiến vào hoàng cung. Vì lẽ đó mọi chuyện sẽ cử hành ở thao trường Vũ Lâm Vệ.

Xem ra có không ít kẻ muốn làm Võ Lâm Minh Chủ. Ngay cả Cái Bang cũng phái tới mấy vị trưởng lão. Có điều Vân Mộng Giang thị vừa vào trận, đám người huyên náo trong nháy mắt đều im phăng phắc. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người dẫn đầu mặc đồng phục Vân Mộng Giang thị. Ta đi theo sau im lặng che mặt, sư phụ ra trận này... quá phô trương rồi.

Dây đỏ buộc tóc đuôi ngựa, một thân đồng phục Vân Mộng Giang thị sạch sẽ gọn gàng, chuông bạc bên hông ngân vang đinh đang, trong tay nắm danh kiếm Tùy Tiện, như một thị vệ tận chức theo bên cạnh sư thúc.

"Ngụy Vô Tiện..." Trong đám người dĩ nhiên có người nhận ra sư phụ, liên tiếp có tiếng hít mạnh vào.

Sư phụ hiển nhiên đã quen được mọi người chú ý, nghiêm mặt ngồi bên cạnh sư thúc, thật sự có chút cảm giác không giận tự uy.

Ta mang thân phận đệ tử Giang thị tới, không có chỗ ngồi trên sân. Có điều vị trí Giang thị rất tốt, ngay phía dưới Hoàng đế, vừa vặn có thể quan sát toàn bộ võ đài. Không nghĩ tới Hoàng đế còn rất nghiêm túc dựng cái đài cho đánh nhau, ta suýt chút nữa không nhịn được mà phá ra cười.

Có lẽ mấy người ngồi trên đều thích để người khác chờ. Chúng ta đợi chừng nửa canh giờ nữa, theo sau một tiếng kéo dài tít tắp "Bệ hạ đến ~", nhân vật chính ra sân.

Hoàng đế cũng thuộc dạng tuổi nhỏ xây dựng nên sự nghiệp, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác già dặn. "Suy nghĩ quá nhiều thôi." Sư phụ lặng lẽ thì thầm bên tai ta.

"Các khanh bình thân." Âm sắc vờ thâm trầm nhưng cũng rõ ràng thấy được khí tức hư nhược. Xem ra long thể bất an nha...

Hoàng đế làm như lơ đãng nhìn lướt qua chỗ ngồi Giang thị. Nhãn lực của ta rất tốt, ngay lập tức liền thấy gương mặt hắn trợn trắng.

Thấy Hoàng đế chậm chạp không lên tiếng, người chủ trì đại hội cũng không dám bao biện làm thay, lén lút đi nhìn sắc mặt Hoàng đế.

Hoàng đế nghiêm mặt tái nhợt, bờ môi run rẩy, âm thanh cơ hồ thoát ra từ trong hàm răng, "Ngụy, Ngụy Vô Tiện..."

"Có thảo dân." Ngược lại, sư phụ bình thản ung dung tiến lên hành lễ.

"Không phải ngươi đã chết rồi sao?"

Quả nhiên lời này vừa nói ra, toàn trường đều kinh hãi. Năm đó sư phụ thoái ẩn giang hồ, mỗi người nói một kiểu, ai cũng không biết chân tướng như thế nào. Hoàng đế hỏi như vậy đúng là không đánh đã khai.

"Nhờ hồng phúc hoàng thượng, thảo dân mạng lớn, không chỉ không chết, còn dẫn theo vị cố nhân cho ngài." Sư phụ ra hiệu về phía ta.

Ta cũng theo sư phụ ra hành lễ, "Tham kiến hoàng thượng."

"Ngươi, ngươi không phải..."

"Chết rồi?" Ta nghiêng đầu, "Có lẽ là do tiên đế phù hộ."

"To gan!" Cận thần bên cạnh Hoàng đế mau chóng quát tháo ta. Tuy nói tiên đế làm nhiều chuyện bất nghĩa, nhưng dù sao tội giết anh trai cũng không vẻ vang gì.

"Năm đó ta chỉ mới mười tuổi ngài cũng hạ thủ được, còn sợ ta nhắc đến phụ hoàng sao?" Ta đứng dậy, nhìn về phía Đế vương tôn quý nhất thiên hạ, "Nói rất dễ nghe. 'Diệt chính sách bạo tàn, hộ xã tắc thanh minh', còn không phải là vì bản thân sao?"

"Ngươi, nghiệp chướng!" Vũ Lâm Vệ giơ trường mâu trùng trùng bảo vệ trước người Hoàng đế, sợ ta hành thích vua ngay tại chỗ.

Năm năm trước, Hoàng đế dẫn người công phá Hoàng thành, giết chết anh trai, tự xưng hoàng đế. Trong triều có bao nhiêu lão thần nói không hợp lẽ. Dưới gối Tiên đế có một vị hoàng tử mười tuổi, tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng lại là người thừa kế chính thống. Hoàng đế cũng chỉ có thể phụ chính.

Thế nhưng sinh ra ở hoàng thất, ai lại không muốn ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn. Hoàng đế đương nhiên sẽ không buông tha cho hoàng tử tuổi nhỏ. Lúc đó vẫn luôn hộ vệ hoàng tử lại chính là quỷ kiếm Ngụy Vô Tiện vang danh thiên hạ. Ngoại trừ Giang Trừng, không ai có thể chế trụ hắn.

Cách ngôi vị hoàng đế chỉ còn một bước, Hoàng đế cũng không nhớ ân nâng đỡ cái gì. Huống chi hắn muốn tại vị, đầu tiên chính là phải loại trừ thế lực võ lâm. Nếu không phải Tiên đế chèn ép võ lâm quá mức khiến người giang hồ bất mãn, hắn cũng không chiêu mộ được nhiều kỳ nhân dị sĩ đến vậy.

Chuyện trước đó Liên Hoa Ổ bị tập kích, Giang Trừng bị thương, Ngụy Vô Tiện vì cứu sư đệ mà mất nội lực, Hoàng đế đều biết. Mà Ngụy Vô Tiện luyện quỷ kiếm. kiếm phổ chính là do hắn lấy ra từ trong kho sách hoàng thất. Không phải vậy hắn cũng sẽ không dễ dàng được Giang thị chống đỡ.

Nhưng tu luyện quỷ kiếm vô cùng tổn hại tâm tính, hơi bất cẩn một chút sẽ tẩu hỏa nhập ma. Hoàng đế dùng điều này buộc Ngụy Vô Tiện rửa tay gác kiếm ngay trước mặt gia chủ tứ đại thế gia, xin thề từ đây phong kiếm.

Một đoạn lịch sử ầm ầm sóng dậy như vậy ta nghe được dâng trào cảm xúc, lôi kéo sư phụ cầu xin đoạn sau. Sư phụ vung tay lên dữ tợn, "Sao ta có thể đáp ứng được chứ. Ăn cháo đá bát. Lão tử không thèm theo hầu hắn!"

Uy phong là thế, nhưng phía bên Giang Trừng lại không dễ dàng gì. Giang thị muốn trùng kiến cần Hoàng đế ủng hộ. Ngụy Vô Tiện náo loạn như thế, Hoàng đế không hỏi tội đều là vì căn cơ bất ổn, không muốn trở mặt với bọn họ.

Sau đó Hoàng đế nói thẳng với Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện và hoàng tử chỉ có thể chọn một, hoặc là Giang Trừng quản lý tốt Ngụy Vô Tiện đừng nhúng tay vào việc này. Với tính cách của Ngụy Vô Tiện tuyệt đối sẽ không thể cho phép Hoàng đế ra tay với một đứa bé, liền mang theo tiểu hoàng tử rời Kinh Thành, từ đây biến mất.

Thông tin Quỷ kiếm mất tích qua tay những kẻ có ý đồ thì chân tướng đương nhiên bị che lấp.

Tin mật bậc này của hoàng thất vừa tuôn ra, tất cả mọi người trợn tròn mắt. Hoàng đế cũng không diễn vở quân thần gì nữa rồi, chỉ vào sư phụ và ta, sai người đến bắt!

Sư thúc cũng không vờ làm trung thần nữa. Ngài nhịn đi lửa giận năm đó Hoàng đế khiến Vân Mộng Song Kiệt cắt đứt không biết bao lâu rồi, đương nhiên giờ phải tính cả vốn lẫn lời.

Cũng không biết bên nào ra tay trước, nhất thời các loại vũ khí bay đầy trời. Đồng phục quan quân cùng người giang hồ chiến thành một đám. Hoàng đế được cận vệ bảo hộ rút lui về phía sau.

Vốn đang định thưởng thức một hồi phong thái quỷ kiếm trong truyền thuyết, kết quả là ngoại trừ sư phụ thì ta chính là đối tượng trọng điểm cần chăm sóc. Năm, sáu tên Vũ Lâm Vệ vây quanh ta, trường mâu đâm thẳng vào chỗ yếu hại trên người. Dần dần ta cũng có chút lực bất tòng tâm. Kiếm pháp Giang thị vốn linh xảo, không thích hợp chiến đấu thời gian dài. Một phút sao nhãng cũng sẽ bị người chém phải máu chảy ròng ròng.

"Đi mau! Bọn chúng muốn niêm phong cửa!"

Những người gần rìa sân đấu nhìn thấy quan binh bên ngoài tới chuẩn bị đóng kín cửa lớn võ đài, nhanh chóng lên tiếng cảnh báo.

Mọi người dồn dập từ bỏ việc tiếp tục đánh nhau, rút lui về phía cửa lớn. Một thân áo tím của sư phụ dính không ít vết máu nhưng vẫn còn sức lực để chọc ta chật vật.

"Đi thôi, tên Hoàng đế này muốn cá chết lưới rách rồi."

Trường kiếm trong tay sư thúc vạch một nhát, thu hồi người bên cạnh, "Đi, cho hắn nhớ đời là được."

Lần đầu tiên trong đời có kinh nghiệm thực chiến, nhiệt huyết xông lên đầu ta, tính cảnh giác đều giảm đi trông thấy. Nghe sư phụ cho rút lui, thế là ta quay người đi, để lộ sơ hở sau lưng. Đến khi phản ứng được ta chỉ nghe sư thúc hô to một tiếng "Cẩn thận!" cùng với sư phụ biến sắc mặt trong nháy mắt.

Ta bị ôm vào một vòng tay ấm áp, hương hạt sen tươi mát tràn đầy khoang mũi.

"Sư thúc!"

Ta quay người đỡ lấy sư thúc. Hoàng đế đứng trên đài cao, trong tay cầm cung tên, giống như điên dại, "Các ngươi chết đi cho trẫm!"

---

Mấy tháng sau, võ lâm đại hội oanh động lần kia qua loa kết thúc, hoàng thất mất hết thể diện. Chuyện xưa năm đó lại bị lật ra nhắc lại, giang hồ cũng không bình yên. Tuy nói ngày đó Hoàng đế nhìn thấy sư phụ mới ra tay, nhưng chuẩn bị được kỹ càng như thế cũng không thể là chủ ý nhất thời. Ai có chút đầu óc đều đoán được Hoàng đế có ý định gì, thế là tức thời võ lâm dâng lên khá nhiều bất mãn. Tuy rằng còn không đến mức tạo thành cái gì bên ngoài, nhưng bên trong sóng ngầm cũng đủ để Hoàng đế nhức đầu.

Mà vị quỷ kiếm ở trung tâm dư luận kia đang ung dung hưởng thụ mỹ nhân trong ngực, quên cả đất trời.

"Sư phụ... Được chưa, hai canh giờ rồi..." Tay ta sắp sửa không còn là của mình nữa. Giơ hai quả tạ đá đứng trung bình tấn ròng rã hai canh giờ, sư phụ ngài chính là muốn nhân cơ hội trả thù!

Sư phụ vừa lột hạt sen vừa không quên giáo huấn ta, "Còn không biết xấu hổ hô mệt mỏi. Bình thường bảo con biết bao nhiêu lần phải chú ý sơ hở. Nếu không nhờ A Trừng thì con có còn sống ở đây không!"

Ngày ấy Hoàng đế vốn định một mũi tên bắn chết ta, kết quả là bị sư thúc ngăn cản. Lần đầu tiên ta nhìn thấy loại thần sắc âm u đến mức tận cùng trên mặt sư phụ, trong mắt cuồn cuộn dày đặc sắc ám. Tùy Tiện trong tay ngài cộng hưởng tâm ý của chủ nhân phát ra từng trận kiếm reo.

"Sư phụ..."

"Mang sư thúc con theo, đi!"

Ta không dám lưu lại, cõng sư thúc triển khai khinh công rời võ đài. Còn sau đó xảy ra chuyện gì, trong miệng người kể chuyện lại mọc ra nhiều phiên bản khác nhau.

Phiên bản sư phụ thích nhất là: ngày ấy Ngụy Vô Tiện nhìn thấy bằng hữu bị thương, dưới cơn thịnh nộ rút kiếm đáp trả. Mấy trăm Vũ Lâm Vệ đều không địch lại hắn, từng tên từng tên bại dưới quỷ kiếm. Mũi kiếm hắn nhuốm máu kề sát cổ hoàng đế.

"Không nói đến năm đó giang hồ hào kiệt ít nhiều giúp ngươi, đến cả đứa trẻ mười tuổi ngươi cũng hạ thủ được, ai trong thiên hạ mà không thất vọng vì ngươi!"

Việc đã đến nước này Hoàng đế cũng không vòng vèo nữa, "Kẻ làm vua ai mà không lòng dạ độc ác, trẫm tha cho hắn, ngôi vị hoàng đế này làm sao giữ được. Ngụy Vô Tiện, ngươi vốn dĩ hào hiệp khoái ý ân cừu, không phải cũng bị Giang Vãn Ngâm khống chế sao, huống hồ là trẫm?"

"Ta không hiểu những đạo làm đế vương kia của ngươi, ta chỉ biết, những gì ngươi gây nên không phải là con người!"

"Trẫm làm hoàng đế như thế nào còn chưa tới lượt ngươi dạy!"

"Thảo dân không dám!" Thân kiếm thu lại. Vũ Lâm Vệ sợ ném chuột vỡ bình không dám lên trước, chỉ có thể ở bên ngoài trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện cùng Đế vương trò chuyện, nhưng cái gì cũng không nghe rõ.

"Ngài cảm thấy võ lâm lớn mạnh uy hiếp ngài có đúng không. Nhưng tại sao ngài không nhìn thấy so với trong triều đình này của ngài, làm nhân sĩ giang hồ tốt hơn biết bao nhiêu. Bất kể là đại hiệp thành danh đã lâu hay là nhân vật nhỏ mới vào đời đều mang theo một trái tim hiệp nghĩa vì dân vì nước. Năm năm trước ngài thảo phạt hôn quân, hưởng ứng ngọn cờ khởi nghĩa của ngài trước tiên chính là ai nào?"

Hoàng đế ảm đạm, "Là các ngươi."

"Đúng vậy, là chúng ta... Quốc gia gặp nạn, chúng ta việc nghĩa chẳng từ. Ngài lại muốn qua cầu rút ván, cho rằng người giang hồ dùng võ phạm cấm. Sao ngài không suy nghĩ một chút có lý do gì để võ lâm thần phục chính mình. Học theo vị kia trước ngài ấy, ngài cũng không sợ theo bước gót chân hắn à."

Hắn thu kiếm, "Thảo dân đến đây là hết lời, còn lại xin ngài nghĩ cho kỹ."

Đương nhiên, dựa vào hiểu biết của ta với sư phụ, trong bụng ngài nào có chừng mực như thế kia, "Sư phụ ngài nói thật đi, đến cùng ngài đã làm gì?"

"Còn có thể làm gì." Ném hạt đậu phộng vô miệng, sư phụ cười một nụ cười sáng lạn, "Giáo huấn hắn một chút, ngay trước mặt ta dám tổn thương người của ta, vừa lắm."

"Người của ngươi?"

"Sư thúc."

Giang Trừng gật gù, phẩy tay đáp lại, nhìn về phía vị sư huynh đang ngồi không chút nghiêm chỉnh, "Ngươi ăn của Giang gia ta, uống của Giang gia ta, dạy đồ đệ cũng là dạy Giang gia kiếm pháp. Vậy ai là người của ai?"

Được rồi, không có việc của ta, ta thức thời lui ra.

Thanh âm của vị sư phụ không chút mặt mũi từ phía sau truyền đến ——"Ta ngủ (chung) vẫn là người của Giang gia..."

"Ngụy Vô Tiện ngươi muốn chết!"

Về phần sau đó Hoàng đế vẫn không kiếm chuyện với chúng ta, ta cũng có hỏi sư phụ. Ngài mang một mặt nghiêm nghị như thể bàn giao di ngôn vỗ vỗ vai ta, "Đây đều là công lao của Thanh Chanh con đó nha, vất vả rồi."

Ngay cả sư thúc cũng biểu thị khen ngợi đồng ý.

"Con thì sao..." Tại sao ta lại cảm thấy giống như bị hố rồi.

"Có con là di tử tiên đế ở đây, hắn dám không làm minh quân sao?"

"Không phải nói chỉ giả bộ một lúc thôi sao?"

"Vì dân vì nước con giả bộ thêm chút nữa đi. Hoàng đế biết có một mầm họa ở giang hồ, vì lòng người, hắn nhất định phải làm một ông vua tốt."

Nói như thế ta đúng là làm được một việc tốt... cái quỷ sứ! Sư phụ ngài không sợ ngày nào đó ta bị Hoàng đế làm thịt.

"Cho nên ngươi nghiêm túc luyện võ nha, về sau Liên Hoa Ổ giao cho ngươi, võ công kém như thế ai mà phục."

Chờ chút! Từ khi nào mà Liên Hoa Ổ giao cho ta? Nhân lúc ta không biết các ngươi đã làm cái gì?

"Ta cùng sư thúc ngươi chuẩn bị qua mấy năm nữa thì rút lui. Liên Hoa Ổ đương nhiên giao cho ngươi. Cố gắng lên, đừng làm cho chúng ta thất vọng!"

Sư thúc mang dáng vẻ vô cùng miễn cưỡng cổ vũ ta, "Tuy rằng đầu óc không được sáng sủa cho lắm, võ nghệ cũng vậy. Cơ mà huấn luyện thêm mấy năm nữa cũng ra dáng người thừa kế."

Sư thúc ngài đánh giá ta có thể cao hơn chút không?

Đối với hành vi chụp nồi của sư phụ cùng sư thúc, ta không có bất kỳ đánh giá nào, dù sao cũng không nói được tiếng nào.

Khi Ngụy Vô Tiện lôi Giang Trừng đi chơi thuyền du ngoạn đầm nước Vân Mộng, Giang Trừng bắt đầu nghĩ lại bọn họ đối với Ngụy Thanh Chanh có phải là hơi nghiêm quá, "Dù sao cũng vẫn là đứa nhỏ, yêu cầu quá mức rồi."

"Không có việc gì." Ngụy Vô Tiện lau khô tay vừa bắt cá, nắn bóp gương mặt non mềm của sư đệ, "Đứa nhỏ đó hiểu chuyện, hắn biết mà... Ngươi còn nghĩ đến hắn là ta ghen nha."

Giang Trừng nở nụ cười, khóe miệng hơi cong lên thành một vòng cung xinh đẹp.

Ngụy Vô Tiện trực tiếp hôn lên môi Giang Trừng, trêu đùa: "Sư đệ tuyệt sắc như vậy, sư huynh không cố gắng thưởng thức một phen, thực sự cô phụ cảnh đẹp ý vui..."

"Cảnh đẹp cái đầu ngươi, ban ngày ban mặt ngươi không biết xấu hổ nhưng ta còn phải giữ mặt mũi!"

Biết da mặt Giang Trừng mỏng, Ngụy Vô Tiện cũng không tiện đùa giỡn nhiều. Yên lặng một hồi, Giang Trừng đột nhiên khép hờ môi, ho nhẹ một tiếng, "Xin hỏi đại hiệp là Ngụy Vô Tiện của Giang thị?"

Không biết Giang Trừng muốn chơi trò gian gì, thế nhưng Ngụy sư huynh cưng chiều sư đệ vô điều kiện cũng hùa theo hỏi: "Ngài tìm hắn có chuyện chi?"

Giang Trừng cười cười "Ta nhớ hắn."

"Thật trùng hợp, hắn cũng nhớ ngươi."

-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro