Phiên ngoại - Trùng phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư huynh đệ trùng phùng phải làm những gì? Đương nhiên là các ngươi hiểu......

(Làm chuyện có chữ cái thứ tám chứ gì nữa...)

---

Từ khi Giang Trừng trở thành gia chủ đã luyện được một bộ công phu không hiện buồn vui ra mặt, vậy mà hôm nay thiếu niên này lại khiến hắn phá hỏng mất... Thật không hổ là đồ đệ Ngụy Vô Tiện, sư đồ đều cùng một cái nết, chuyên môn chọc giận hắn.

Vừa mới chuẩn bị cho tiểu tử này rửa mắt một trận để hắn nhận ra nam nữ rõ ràng, bên ngoài liền có rối loạn.

Không cần nghĩ cũng biết là ai. Cái tên Ngụy Vô Tiện này trời sinh thích xen vào chuyện người khác.

Đe dọa tra tấn một chút để sắc mặt Ngụy Thanh Chanh trắng bệch, Giang Trừng ra khỏi phòng.

Mấy năm không gặp, kiếm thuật Ngụy Vô Tiện cũng không bị ít nhiều thụt lùi, trái lại còn có vài phần tiến bộ, mười tên đệ tử đều không ngăn được người.

---

Ngụy Vô Tiện vừa về nhà trọ đã nhìn thấy cửa phòng mở rộng, thầm nghĩ không tốt. Cũng không biết là kẻ thù nào biết hắn hồi kinh, vội vã không kịp chờ như vậy đến gây phiền phức... Thậm chí còn để lại tờ giấy cho hắn, ghi rõ địa chỉ.

Bọn cướp ngày nay cũng phách lối quá đi chứ?! Do Ngụy Vô Tiện hắn không còn cầm kiếm hay là giang hồ đã không còn truyền thuyết về hắn?

Ngụy Vô Tiện không có nội lực, toàn bộ chỉ nhờ vào đôi chân. Hắn mau chóng tìm tới tòa nhà đã nói trên giấy, đi qua đi lại, là nhà giàu à. Leo tường không phải tác phong Ngụy Vô Tiện, mà rõ ràng đối phương muốn hắn ra mặt, Ngụy Thanh Chanh hẳn là sẽ không có việc ngoài ý muốn. Thế là Ngụy Vô Tiện thậm chí còn chỉnh trang lại tóc tai, sau đó tiến lên gõ cửa.

Sau đó không lâu hắn thấy vô cùng may mắn là quyết định chỉnh lý dung nhan của mình... quá chính xác!

Một chưởng thôi Ngụy Vô Tiện liền phát hiện không đúng. Kiếm thuật những người này làm sao lại giống kiếm pháp Giang gia như vậy?

Một giây sau phảng phất giống như xác minh ý nghĩ của hắn, sư đệ tâm tâm niệm niệm trong tim năm năm trời – gia chủ Vân Mộng Giang thị Giang Vãn Ngâm đẩy cửa đi ra. Lạnh lùng liếc mắt đám đệ tử chật vật, hắn nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.

"A Trừng!"

Ngụy Vô Tiện có mơ cũng không ngờ hồi kinh năm năm sau, người đâu tiên nhìn thấy sẽ là Giang Trừng, "Ngươi làm thế nào... Không, ngươi hẳn phải biết..." Rất rất nhiều điều muốn nói, thế mà hắn không biết nên hỏi cái gì trước mới được.

Giang Trừng thở dài, vẫy lui đệ tử, dẫn Ngụy Vô Tiện về phòng ngủ của mình.

Về phần tên đồ đệ bị trói tại khách phòng? Cả hai sư huynh đệ đều rất ăn ý mà quên mất.

---

Năm năm không gặp, sư huynh đệ hai người đều có chuyện muốn nói. Chỉ là Giang Trừng không muốn mình thất thế, quả thật xụ mặt chờ Ngụy Vô Tiện mở miệng trước. Dù sao hắn cũng hiểu rõ con người Ngụy Vô Tiện, tên này chắc chắn không nhịn được.

Sự thật chứng minh hiểu rõ nhất Ngụy Vô Tiện quả nhiên là Giang Trừng. Đóng cửa phòng lại, Ngụy Vô Tiện lòng đầy vui mừng cùng kích động không chịu nổi liền nhào tới ôm chặt lấy sư đệ của mình, "A Trừng..."

"Đi ra, buông..." Lúc đầu Giang Trừng còn nhẹ nhàng khước từ, gặp Ngụy Vô Tiện quả thật không chịu buông ra cũng đành theo ý hắn. Tuy vậy ngoài miệng hắn vẫn không tha, "Bây giờ còn vờ thâm tình cái gì? Chẳng phải năm đó bỏ đi rất dứt khoát à?!"

Ngụy Vô Tiện ngồi dậy vuốt vuốt mặt tràn đầy oan ức, "Ta ra đi còn không phải vì A Trừng ngươi! Không lẽ ngươi cho rằng ta nguyện ý để lại một mình ngươi?!"

"Ngươi còn không biết xấu hổ dám nói!" Nhìn Ngụy Vô Tiện không hề có nửa điểm muốn nhận sai, Giang trừng nổi giận lên. Khi đó Liên Hoa Ổ trăm công ngàn việc, vậy mà ngay thời điểm mình cần hắn nhất, người này lại mang tiểu Hoàng tử không hiểu sao biến mất. Nếu như không phải hắn biết trong đó có ẩn tình thì đã thật sự tin lời gã Hoàng đế nói Ngụy Vô Tiện mang theo tiểu Hoàng tử lẩn trốn rồi bị giết, chết tại chỗ mất xác.

"Ngươi có biết ta..." Từ nhỏ Giang Trừng cậy mạnh, không chịu được nhất là trước mặt người khác yếu thế. Lúc này hắn lại trực tiếp đỏ cả mắt. Ngụy Vô Tiện sao chịu được cảnh này, tranh thủ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của sư đệ hôn lấy hôn để, "Xin lỗi, xin lỗi A Trừng. Là ta không tốt, ngươi đừng giận."

Thật ra xuất kinh không được bao lâu thì tiểu Hoàng tử liền nhiễm bệnh qua đời. Thế nhưng Hoàng đế còn đang phái người truy lùng hắn. Ngụy Vô Tiện không dám đem phiền phức lại cho Giang Trừng, liền đi đến Di Lăng cách đây cả trăm dặm. Đó là một tòa thành nhỏ không nhiều người, không dễ dàng bị phát hiện. Lúc đầu muốn đợi mọi chuyện lắng xuống liền về Vân Mộng tìm Giang Trừng, ai ngờ ở đâu nhặt được Ngụy Thanh Chanh làm cho chậm trễ. Ròng rã năm năm trời hai người đều không thể gặp lại được.

"Trời không còn sớm, ta sai người dẫn ngươi đi nghỉ ngơi." Đều là đại nam nhân, cửu biệt trùng phùng cũng nói không nên mấy lời tâm tình anh anh em em gì đó, nói ra chỉ khiến người không được tự nhiên. Ngụy Vô Tiện đời nào chịu như vậy, tay đánh một kích nhỏ bắt lấy cánh tay Giang Trừng. Giang Trừng lập tức vận lực chống đỡ, nhưng lại lo lắng Ngụy Vô Tiện không có nội lực, không có xuất ra toàn lực. Ngụy Vô Tiện đoán chắc tâm tư Giang Trừng, đón lấy rồi xoay chuyển trả lại lực đạo của hắn.

Ngụy Vô Tiện chế trụ hai tay Giang Trừng, kéo hắn lại trước người. Hai người thay đổi vị trí, hắn ngồi lên ghế, để hai chân Giang Trừng tách ra ngồi cưỡi trên người mình.

Cảm giác vật cứng giữa chân nhô lên quá mức rõ ràng, nhất thời Giang Trừng đổi sắc mặt, "Ngụy Vô Tiện ngươi phát điên gì đó!"

Ngụy Vô Tiện đẩy đẩy eo lên, dương vật liên tiếp đâm vào giữa mông Giang Trừng, "Sư huynh nhớ ngươi... A Trừng không nhớ ta?"

Giang Trừng không nhịn được thở hổn hển, đỏ mặt. Sao lại không nhớ được... Đương nhiên là vô cùng nhớ.

Ngụy Vô Tiện cúi đầu xuống, dùng răng xé ra vạt áo Giang Trừng, lộ ra một mảng lớn khuôn ngực trắng nõn. Giang Trừng hơi vùng vẫy, cái gì mà vừa thấy mặt đã lên giường... Quá xấu hổ rồi.

Mặc dù không có nội lực, lực tay của Ngụy Vô Tiện lại tiến bộ không ít. Hắn giữ lấy cổ tay Giang Trừng, cúi đầu ngậm đầu nhũ bên ngực trái, liên tục mút mút, tựa như muốn hút khô hết khí lực Giang Trừng. Người trong lòng giãy giụa càng lúc càng nhỏ.

Nhân cơ hội này Ngụy Vô Tiện xé quần Giang Trừng ra, tìm được chỗ kia miệng nhỏ phía sau, duỗi nhập ngón tay vào.

Trong nháy mắt cả người Giang Trừng căng cứng, không nhịn được co rút lại hậu huyệt, muốn đem ngón tay Ngụy Vô Tiện đẩy ra ngoài. Ngụy Vô Tiện thu tay, đánh lên mông hắn một cái "Bốp". Âm thanh giòn vang, mông thịt mềm mại rung động sóng tràn. Ngón tay một lần nữa cắm vào hậu huyệt Giang Trừng, đầu ngón tay trơn trượt khuấy động thành ruột non mềm. Thân thể Giang Trừng nhẹ nhàng run rẩy.

"Ngươi... Muốn thì làm đi, bày nhiều trò như vậy..." Giang Trừng phiền nhất là Ngụy Vô Tiện dùng mọi thủ đoạn khiến hắn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng mỗi lần như vậy đều thành ra như ý Ngụy Vô Tiện.

Đối với miệng huyệt bảo bối này của sư đệ, Ngụy Vô Tiện quả thực yêu thích cực kỳ. Nơi này vừa chặt như xử nữ, lại vô cùng co dãn, dễ dàng dung nạp được ba đốt ngón tay của Ngụy Vô Tiện tiến vào. Ngón tay đè nhẹ lên thành ruột, đến khi dò được chỗ thịt mềm mẫn cảm nhô ra liền đè xuống liên tục không buông tay.

Giang Trừng kinh động thở hổn hển, vặn uốn thân thể muốn né tránh. Khoái cảm liên tục không ngừng tấn công khiến hắn có một loại ảo giác mất khống chế. Nhưng Ngụy Vô Tiện vững vàng kẹp chặt cổ tay hắn làm hắn không thể tránh né, không cách nào phản kháng.

Bỗng nhiên cổ tay Ngụy Vô Tiện đảo một cái, vòng qua sau lưng Giang Trừng siết mạnh, ép Giang Trừng hướng gần tới trước. Đồng thời hắn rút ra ngón tay, cắm dương vật mình vào trong.

Một lần liền đâm đến chỗ sâu nhất.

Giang Trừng bị thúc nhào về phía trước, cằm dưới đặt lên bả vai Ngụy Vô Tiện, hai tay một lần nữa tự do đành vô lực bám vào hai cánh tay Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện bắt đầu chầm chậm nhấp mạnh lên. Giang Trừng ngẩn đầu há miệng thở dốc.

Lúc hai người vui hoan thì Ngụy Vô Tiện luôn không im được miệng, cứ mãi hỏi Giang Trừng có thoải mái không, nhấp đến nơi nào mới thoải mái. Giang Trừng thường không để ý tới hắn, cắn môi dưới hổn hển phát ra tiếng thút thít nho nhỏ. Ngụy Vô Tiện không muốn thấy Giang Trừng khó chịu, đưa tay vén tóc rồi hôn lên trán hắn. Thấy Giang Trừng mở mắt ra, trong mắt mông lung chỉ phản chiếu hình bóng của hắn, vật dưới hông hắn lại cứng hơn mấy phần.

Đang lúc không ngừng rút ra cắm vào, Ngụy Vô Tiện gọi một tiếng "A Trừng". Lát sau Giang Trừng cuối cùng mới đáp lại một tiếng "Ưm?"

Âm thanh này như là cuốn lên câu dẫn lấy người vậy. Tay Ngụy Vô Tiện không nhịn được lại siết chặt hơn. Giang Trừng run lên, hậu huyệt kẹp Ngụy Vô Tiện càng chặt. Một tay Ngụy Vô Tiện bỗng sờ lên gò má Giang Trừng, nắm cằm dưới của hắn hôn lên môi. Sau nụ hôn sâu liền buông tay, dưới thân tiếp tục rút ra cắm vào.

Dẫu sao cũng lâu rồi chưa làm tình, muốn tiếp nhận kích cỡ của Ngụy Vô Tiện vẫn có chút khó khăn. Phía sau vừa đau vừa trướng, hai chân Giang Trừng tức thì co rút lại. Ngụy Vô Tiện liền thừa dịp cắm đến chỗ sâu nhất, kéo hai chân hắn kẹp lên hông mình, "Thả lỏng chút, Trừng Trừng ngươi sắp kẹp đứt ta mất."

Giang Trừng đặc biệt không nghe được Ngụy Vô Tiện nói lời hạ lưu này nọ ở thời điểm này. Hắn liều mình kẹp chặt eo đối phương không để cho hắn động đậy. Kết quả là Ngụy Vô Tiện cố ý xuyên tạc ý định của hắn, "A Trừng quả thật thấy sướng?" Mức độ rung lắc lại lớn hơn mấy phần, "Ta cũng vô cùng sướng đây."

Ngụy Vô Tiện không ngừng thay đổi góc độ ra vào hướng bên trong làm. Đau đớn dần dần biến mất, theo sau đó là toàn thân người đều bị cảm giác vừa nhột vừa ngứa kỳ lạ lan tràn, thân thể thật giống như không phải của mình vậy. Côn thịt nóng bỏng bỗng nhiên đè lên một điểm, cả người Giang Trừng run run, hậu huyệt thít chặt rồi thả ra. Ngụy Vô Tiện liền thuận theo mà lung tung đâm loạn hướng đó.

Giang Trừng bị làn sóng nhiệt như vậy kích thích muốn ưỡn cơ thể lên, lại bị Ngụy Vô Tiện gắt gao đè xuống. Cao trào khó nhịn không tìm được đường phóng xuất, quả thực nhịn đến khó chịu. Hắn không kịp cắn môi, tiếng rên rỉ liền phát ra.

Cái này lại khiến Ngụy Vô Tiện vui sướng như điên. Xem ra những năm này mình rời đi, tiểu sư đệ thật sự thủ thân như ngọc, vẫn là non mềm như vậy, cứ làm một hồi liền có xu hướng muốn tiết ra. Nhận biết như vậy kích động Ngụy Vô Tiện khao khát ôm sư đệ vào lòng yêu thương âu yếm một phen. Có điều Giang Trừng khó chịu, vật cứng phía trước khi có khi không đâm lên bụng dưới Ngụy Vô Tiện, thỉnh thoảng còn quét qua lông mu dày đặc của đối phương. Tình dục càng phát ra đến mức không giải tỏa được.

Ngụy Vô Tiện lại tựa như thích đối nghịch với hắn vậy, ôm chặt mông hắn, thân dưới đung đưa ra vào, mỗi một lần gần như rút ra cả cây lại cực lực đâm đến chỗ sâu. Cả người Giang Trừng hồng lên, trên mặt đỏ ửng thấu đến mang tai, phía sau giống như có một cái chùy cơ hồ đóng đinh hắn trên người Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng nức nở kêu tên Ngụy Vô Tiện, nghẹn ngào lên tiếng lại không nói được gì. Không biết hắn muốn há miệng mắng to hay muốn đối phương làm mạnh hơn nữa, đành phải đem toàn bộ phía sau vây lại để xoa dịu khoái cảm mãnh liệt này. Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, một tay nắm chắc eo Giang Trừng không để cho hắn mềm eo ngã xuống, một tay khác ác liệt mà nắm quanh côn thịt bừng bừng xoa bóp.

Thỉnh thoảng lắc lư eo một chút, phân thân trong huyệt lại quét qua một vòng. Giang Trừng lại lập tức thay đổi âm điệu. Ngụy Vô Tiện hết sức hài lòng phản ứng lại của Giang Trừng, động tác càng mạnh mẽ. Giống như một thanh thiết lạc, cây thịt nóng bỏng làm phẳng mỗi một nếp nhăn nơi miệng huyệt, làm dũng đạo trơn nhẵn đến mức có thể bao bọc chặt chẽ cây thịt của hắn. Cứ như vậy đâm vào rút ra chừng trăm lần, Giang Trừng không chịu nổi nữa. Hậu huyệt bắt đầu vặn xoắn co giật, ngăn trở Ngụy Vô Tiện đi sâu vào.

"A... A Trừng ngươi thả lỏng chút đi." Hậu huyệt co chặt cản trở Ngụy Vô Tiện tiến về  trước. Hắn không thể làm gì khác hơn là cầu khẩn Giang Trừng thả hắn ra.

"...Ngươi mơ đi..." Nghe thấy Ngụy Vô Tiện không còn cách nào, Giang Trừng càng thít chặt lỗ huyệt không để cho Ngụy Vô Tiện được thống khoái. Có điều trong chuyện này, Giang Trừng có thể nào là đối thủ của Ngụy Vô Tiện. Tay đối phương cầm thằng nhỏ của hắn, nhẹ nhàng khẽ cười, "A Trừng không ngoan nha?"

Ngón cái nhấn qua mỗi một tầng nếp nhăn nam căn, cuối cùng lột ra phần ngăn trở tại đầu côn thịt rồi vuốt một cái.

"Ngụy Vô Tiện!" Cuối cùng hắn kêu to tên Ngụy Vô Tiện rồi bắn ra. Tinh dịch dính vào bụng hai người, lại bị ma sát giữa hai cơ thể xoa nắn. Hậu huyệt co rút cũng không có vẻ gì sẽ dừng lại, càng vây quanh chặt chẽ ngậm mút côn thịt to lớn chôn sâu bên trong. Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy trong huyệt Giang Trừng dị thường ướt át, sợ rằng mình tổn thương đối phương vội rút ra ngoài nhìn, lúc này mới phát hiện phía sau Giang Trừng lại cũng cao trào.

"Bảo bối, phía sau ngươi ra nước." Không phải là Ngụy Vô Tiện cố ý khiến Giang Trừng xấu hổ, nhưng thật sự là tấm thân này của tiểu sư đệ cũng quá nhạy cảm rồi. Nước kia tuôn ra như hồng thủy.

Thở hổn hển một hồi lâu sau Giang Trừng mới khôi phục chút khí lực, lập tức một bàn tay vỗ lên mặt Ngụy Vô Tiện. Chỉ là chút sức lực này thật không khác gì làm nũng, "Ngươi... Rút ra... Cút!"

Đã xong xuôi đâu, Giang Trừng thì tiết ra rồi, nhưng Ngụy Vô Tiện thì không. Vật kia cứng rắn chịu đựng đâm đâm vào. Ngụy Vô Tiện mặt đầy vô tội, "A Trừng ngươi sướng rồi còn ta thì chưa được. Ngươi muốn nghẹn chết ta à!" Vừa nói thân dưới liền tăng tốc, eo lưng lắc lư mạnh hơn, mỗi một chút đều đâm đến chỗ sâu nhất. Một tay hắn nắm lấy vòng eo, để cả người Giang Trừng lửng lơ.

"Chậm chút... Ngươi chậm một chút... Ưm a..."

Ngụy Vô Tiện nghe thấy thanh âm hắn, thúc mạnh cây thịt đến điểm mẫn cảm nhất kia của Giang Trừng. Chất lỏng man mát toàn bộ bắn lên điểm đó, trong nháy mắt tràn đầy hậu huyệt. Giang Trừng cũng bị bắn đến cả người run rẩy, khoái cảm như điện giật lan tràn toàn thân. Ngụy Vô Tiện lại không có ý định bỏ qua cho hắn, trán dán lên ngực Giang Trừng, liếm láp chơi đùa để đầu nhũ đỏ bừng, thân dưới cũng không có lui ta ngoài.

"Ngươi... Ra ngoài." Giang Trừng không chút khí lực đẩy hắn ra, chỉ có thể ngoài miệng cự tuyệt.

"Không!" Ngụy Vô Tiện dứt khoát từ chối Giang Trừng. Nhiêu đây có là bao, khó khăn lắm mới gặp lại tiểu sư đệ, một lần làm sao mà đủ. Hắn thúc cây thịt lần nữa lại cứng rắn đứng lên đẩy vào trong, lập tức nghe thấy thanh âm run rẩy của Giang Trừng.

Nâng mông Giang Trừng lên, Ngụy Vô Tiện đi về hướng sàng tháp, "A Trừng mệt mỏi thì ngủ đi, để sư huynh làm cũng được."

"Ngụy Vô Tiện!"

Một đêm trùng phùng này, làm sao có thể đơn giản cho qua chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro