Chết không yên lành (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♥ [ Lạn Kha Nhân ] Một

♥ Quyển này theo hướng nguyên tác, cảnh báo nhân vật chính tử vong.

♥ Xuất phát từ suy nghĩ cay đắng về quá khứ của Ngụy ca.

♥ Nếu bạn chưa quen với giả thiết, nên dành một chút thời gian để đọc [ Lạn Kha Nhân ] (trích dẫn chung)

♥ "Ngụy Vô Tiện" (Ngụy Anh nguyên tác), ta (Ngụy Anh thế giới ABO).

♠ Chào mừng bạn đến thảo luận, cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn.

Mọi người Trung thu vui vẻ, thương tiểu Bảo moah!

Chương này chú ý: Bởi vì biến cố, toàn bộ con người [ Ngụy ca nguyên tác ] trong câu chuyện này rất không bình thường, ngữ khí cũng không điên cuồng, rất trầm mặc và bình tĩnh. Có thể chấp nhận thì đi xuống.

——♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ——

"Viên đan kia trở về."

"Lại là khởi đầu của một cơn ác mộng dài hơn."

"Bởi vì đồng thời trở về cùng viên đan kia còn có hồn phách thiếu hụt của ta, có ký ức ta bỏ sót, và cả trái tim chân thành của ta."

"Kim đan rời ta quá lâu, mỗi ngày chỉ có thể cùng linh mạch của ta hòa tan một chút, ta mỗi ngày cũng chỉ có thể nhớ lại một chút."

"Nhưng một chút đó cũng đủ chết người."

"Mỗi một ngày, cũng giống như lăng trì, từng đao từng đao khoét trên người ta."

"Buổi tối khi ta đi ngủ, trong mơ tất cả đều là năm đó ta cùng Giang Trừng."

"Hắn đi... đi ——" Hắn dừng một chút, mới thay đổi câu nói: "Hắn lúc đó bị thương rất nặng, nằm quan tài không dễ."

"Việc chôn cất được thực hiện khẩn cấp."

"A Lăng chậm chạp không đến. Không cho phép Liên Hoa Ổ an bài nghi thức lễ tang, mắt đỏ hoe muốn đưa Giang Trừng về Kim Lân Đài."

"Ai cũng kéo không nổi, ai cũng không nghe."

"Cuối cùng Giang Túc với A Lăng đánh nhau một trận. Giang Túc khi ấy trông không giống muốn tìm cái chết. Cực kỳ tỉnh táo."

"Hai người đều không làm trò, nhưng cũng không sử dụng linh lực."

"Đánh cho bể đầu chảy máu."

"Ta quỳ ở trước quan tài của Giang Trừng, nghe bên ngoài huyên náo, như người ngoài."

"A Lăng cùng Giang Túc cũng giống như không nhìn thấy ta. Cũng không đánh mắng ta, không đuổi ta đi, cũng không cho phép ta ở lại."

"Không có việc gì phải suy nghĩ, ta cứ như vậy quỳ."

"Vết thương của ta vẫn còn mới, đại phu vốn không muốn ta thủ linh. Nhưng Lam Trạm cùng Ôn Ninh cũng không dám cản ta."

"Bọn họ có lẽ nghĩ rằng, ta sớm muộn gì cũng làm loạn một trận."

"Nhưng là ta không có."

"Ta nhìn Vân Mộng mười dặm lụa trắng, tiền giấy bay đầy trời, trong lòng cũng một mảnh trắng xóa."

"Phản ứng của ta trở nên rất chậm chạp. Còn không có để ý tới tới xảy ra chuyện gì."

"A Lăng lại khóc."

"Vết thương trên mặt thằng nhóc bởi vì đánh nhau với Giang Túc chẳng hề băng bó, hai mắt sưng húp, trông rất đáng thương. Nhưng nó lại hung dữ lao tới cho ta một đấm, tóm lấy cổ áo ta."

"Nó hỏi ta, Ngụy Vô Tiện, người chết tại sao không phải là ngươi."

"Ta cũng muốn hỏi. Vì sao chết không phải là ta."

"Lại không biết phải hỏi ai."

"Buổi tối hôm đó sau khi Giang Trừng hạ quan tài, ta hành một đại lễ với Lam Trạm. Ta nói với y, đại khái kim đan trở về, ta mới là Ngụy Anh. Nếu như y không thể bỏ qua ta thì cho ta một kiếm, nếu có thể bỏ qua ta, chúng ta liền cách thiên nhai."

"Nghe nói y đứng ngoài cổng Liên Hoa Ổ một đêm."

"Một đêm này ta cũng không ngủ, quỳ ở bên ngoài sân từ đường Giang gia. Mở mắt nhắm mắt đều là bóng dáng Giang Trừng."

"Ngày hôm sau Lam Trạm rời đi."

"Ta đi gặp Giang Túc, nói muốn ở lại Liên Hoa Ổ."

"Cậu ấy không nói không được."

"Ta mỗi ngày cũng không làm chính sự gì, chỉ quét sân ngoài từ đường, không dám bước vào nữa."

"Mỗi đêm sẽ nhớ tới một số chuyện, chỉ là những điều nhỏ nhặt. Cho nên năm đó hiến xá trở về, không hề hay biết mình quên cái gì."

"Vào năm ta đến Vân Thâm cầu học, ta nhận được rất nhiều thư tình của các tiên tử, trong đó có rất nhiều nhờ ta chuyển cho Giang Trừng. Hắn rất đẹp, tính tình mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng biết lễ thức thời. Các tiên tử xấu hổ, không dám đưa cho hắn, vì vậy tìm tới ta. Không biết tại sao đưa cho ta lại không thấy xấu hổ."

"Có lẽ là do ta không đứng đắn. Hắn khi đó luôn nói ta không đứng đắn." Ngụy Vô Tiện ánh mắt không biết nhìn về nơi đâu, thân thể hơi nghiêng, mặt mày rốt cục nhu hòa chút, nhìn qua giống như là khẽ cười, "Nhưng hắn cũng trông không có vẻ đứng đắn, chỉ là thích giả vờ thôi, ta còn không biết hắn sao."

"Ta nhận những bức thư kia, cũng không vội đưa cho Giang Trừng. Trước tiên ta luôn đoán xem trong đó viết gì, sau đó lại phát hiện, ta nào đoán, rõ ràng vì ta nghĩ như vậy thôi."

"Giang Trừng không thích xem những thứ này, cho nên dặn ta lần sau không được nhận. Ta lại nói đây là tâm ý của các tiên tử, không nên chà đạp."

"Ta cũng từng viết một phong, giả vờ mình là một cô nương, sau khi viết xong liền hòa mình vào đó. Ta nghĩ nhất định hắn sẽ không mở ra xem, nên viết hết mọi chuyện, nửa đùa nửa thật."

"Lá thư này quá dài, so với ta chép sách ở tàng thư các tốn nhiều thời gian hơn, cho nên ta vẫn luôn ghi nhớ trong đầu. Ta nghĩ hắn nhận được bức thư tình dài nhất trong đời, nhất định là do ta viết."

"Ta nhớ là ta đã viết bức thư này, nhưng ta không nhớ được lúc ấy mình viết cái gì. Có thể là khen hắn đẹp, có thể khen hắn múa kiếm rất tốt."

"Ta còn ảo tưởng, cảm thấy mình sắp nhớ lại những gì mình đã viết lúc đó."

"Khoảnh khắc tiếp theo ta thấy Giang Trừng nằm bên cạnh ta, trên người có mười một vết thương và máu chảy khắp nơi."

"Thực ra hắn chỉ chảy máu ở vai phải. Nhưng trong giấc mơ, hắn chảy máu khắp nơi. Ta muốn bịt những lỗ đó lại, nhưng không thể lại gần được hắn."

"Xung quanh tối om. Có vết máu trên môi hắn, và hắn nói với ta, ngươi đừng chết."

"Ta không thở được, và bị đánh thức bởi chính mình. Ngày hôm sau ta quét sân, trong đầu đều là câu nói kia, ngươi đừng chết."

Hắn lần nữa dừng lại, chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn vò rượu trước mặt, một lúc sau mới nói: "Ta thường xuyên nghĩ, năm đó khi ta hôm mê bất tỉnh, Giang Trừng nằm như thế nào. Mấy cái xương thú đó lớn như vậy, là bị cắt đứt, ở lại trong cơ thể, hoặc bị mạnh mẽ rút ra."

Môi hắn run rẩy, lại nói: "Sợ là không dám rút ra, những cái lỗ kia lớn như vậy, nếu rút ra, cái chết là vấn đề khoảnh khắc."

"Giang Túc thấy ta ngơ ngơ ngác ngác, lại gọi đại phu đến xem cho ta. Xem cũng không có gì nói, trên thân không có bệnh, không chết được."

"Giang Túc cũng muốn ta sống, nói viên kim đan của Tông chủ vẫn còn ở trong cơ thể ta, khi ta chết đi, kim đan cũng sẽ tán."

"Không hổ là Giang Trừng nuôi dưỡng, cậu ấy quản lý Liên Hoa Ổ rất tốt, kế tục vị trí Tông chủ của Giang Trừng là chuyện sớm hay muộn. Ai biết trong chuyện này cậu ấy không nghe lời như vậy, cũng có chút giống ta khi còn trẻ."

"Cậu ấy từ đầu đến cuối chỉ coi Giang Trừng là Tông chủ. Trước khi vị trí này thật sự rơi vào người khác, cậu ấy nóng lòng muốn chết."

"Cho dù người khác này, lại là chính cậu ấy."

"Giang Trừng biết e rằng sẽ tức giận."

"Nhưng không sao, cho dù thế nào hắn không thể lại mang theo roi dạy dỗ người."

"Giang Túc cũng thật nhẫn tâm. Phút cuối cùng để lại bức thư, nói kim đan của Tông chủ còn ở trong cơ thể ta, hơn nữa ta có liên hệ với Giang gia, để ta làm Tông chủ cũng không quá đáng."

"Ta có thể làm gì."

"Giang Túc chết rồi, A Lăng rốt cuộc không có bước vào Liên Hoa Ổ, ngay cả ngày giỗ cũng không tới."

"Ta nghĩ, Giang Túc là muốn báo thù ta, mà Giang Trừng là muốn trừng phạt ta."

"Vì vậy ta liền chịu lấy."

"Cho nên một mình trông coi Liên Hoa Ổ, một người cả ngày lẫn đêm, thời thời khắc khắc nghĩ đến Giang Trừng, cũng nhiều lần không thể không nhớ tới hình ảnh hắn bị xương thú đâm xuyên."

"Hắn đợi ta mười ba năm, cho nên ta nghĩ, ta cũng chờ mười ba năm. Có lẽ ta ở đây mười ba năm, hắn sẽ trở về."

"Lam Trạm nói ta điên rồi, nhưng ta chẳng muốn để ý tới y."

"Ta không có liên quan gì với y từ lâu, và lời nói rất rõ ràng. Tuy nhiên, y vẫn qua lại từ Cô Tô đến Vân Mộng trong mười ba năm sau khi ta kế nhiệm Tông chủ Vân Mộng."

"Y nói Ngụy Anh, ngươi coi như trả lại hắn mười ba năm, chờ trả hết, chúng ta liền đi."

"Trả cái gì? Trả cái rắm. Ta thậm chí còn không thèm khuyên giải y."

"Chưa kể ta sẽ không rời đi đâu cả."

"Khi còn trẻ, ta luôn muốn đi. Ta muốn đi nam xông bắc thử giang hồ một lần. Sau này... sau khi Giang Trừng đi rồi, ta không muốn đi. Ta không muốn đi đâu cả. Lần này ở Liên Hoa Ổ không có ai đợi, ta đi ra ngoài lại không có nơi nào để quay về. "

"Ta cảm thấy Lam Trạm chẳng hiểu gì cả."

"Nếu như hồn phách hoàn chỉnh, ta cùng y hoàn toàn không có khả năng."

"Trong lòng ta có lẽ có chút oán trách Lam Trạm. Một nửa chuyện khốn nạn mà ta làm sau khi hiến xá trở về đều đổ lên đầu y. Nhưng kỳ thực ta oán trách y cái gì chứ? Tính thế nào, ta cũng chỉ có thể cảm tạ y."

"Thật ra ta oán giận nhất, căm hận nhất, là chính ta."

"Ta nghĩ Giang Trừng cũng hẳn là oán trách căm hận ta, vì vậy ta mang theo một phần kia cùng hắn căm hận."

"Như thế này, chờ hắn trở về, có thể sẽ dễ tha thứ ta một chút."

"Nhưng mà hắn tha thứ ta hay không cũng không quan trọng."

"Chỉ cần hắn trở về là tốt rồi."

"Hắn không thích ta giấu diếm hắn, từ nhỏ đến lớn, ta giấu hắn rất nhiều chuyện, luôn cảm giác mình tài cán hơn hắn, có thể tự mình làm được, về sau mới phát giác được, kỳ thật không bằng nói cho hắn."

"Hắn còn không biết, năm ấy ta viên kim đan kia là mổ cho hắn, mà không phải mổ cho Giang gia."

"Hắn còn không biết, ta ở trong động Phục Ma mơ thấy hắn."

"Hắn còn không biết, ta thích hắn."

"Những chuyện này, cho dù hắn có trở về, ta sợ là không dám nói với hắn, nhưng không thành vấn đề."

"Chỉ cần hắn trở về mà thôi."

"Ta cứ như vậy chờ mười ba năm. Trông coi thật tốt Vân Mộng của hai chúng ta."

"Đếm ngày từng ngày, liền cảm thấy cũng không phải không thể sống tiếp."

"Mười ba năm trôi qua, nhưng hắn vẫn không trở về."

"Hắn không có trở về."

—— ——

Chuyện là thế này, lúc đầu tôi tưởng rằng « Chết không yên lành » có thể kết thúc trong một phần, về sau tưởng rằng thượng hạ có thể kết thúc, không nghĩ tới giờ lại ra trung... chương tiếp theo nhất định end!

Ngụy ca chờ mười ba năm vẫn là không đợi được Trừng Trừng, chương sau, một số hành vi của hắn có phần cực đoan hơn, nhưng giọng điệu của hắn vẫn còn nửa chết nửa sống...

Chào mừng bạn đến thảo luận với tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro