Chết không yên lành (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♥ [ Lạn Kha Nhân ] Một

♥ Quyển này theo hướng nguyên tác, cảnh báo nhân vật chính tử vong.

♥ Xuất phát từ suy nghĩ cay đắng về quá khứ của Ngụy ca.

♥ Nếu bạn chưa quen với giả thiết, nên dành một chút thời gian để đọc [ Lạn Kha Nhân ] (trích dẫn chung)

♥ "Ngụy Vô Tiện" (Ngụy Anh nguyên tác), ta (Ngụy Anh thế giới ABO).

♠ Chào mừng bạn đến thảo luận, cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn.

Chương này chú ý: Bởi vì biến cố, toàn bộ con người [ Ngụy ca nguyên tác ] trong câu chuyện này rất không bình thường, ngữ khí cũng không điên cuồng, rất trầm mặc và bình tĩnh. Có thể chấp nhận thì đi xuống.

Nửa sau của chương này giới thiệu Minh Châu.

——♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ——

"Ta cứ như vậy chờ mười ba năm. Trông coi thật tốt Vân Mộng của hai chúng ta."

"Đếm ngày từng ngày, liền cảm thấy cũng không phải không thể sống tiếp."

"Mười ba năm trôi qua, nhưng hắn vẫn không trở về."

"Hắn không có trở về."

"Ôn Ninh cùng Lam Trạm quả nhiên là người hiểu rõ ta, cuối cùng ta làm ầm ĩ một trận. Lúc trước khi hạ quan tài không làm ra chuyện quá giới hạn, nhưng chung quy là muốn làm."

"Sau khi Giang Trừng đi, vào ngày giỗ năm thứ mười ba, ta ngồi trước mộ phần của hắn cả một tháng."

"Không đợi được gì cả."

"Thế là ta lại đi núi Đại Phạm chờ một tháng."

"Đương nhiên là không có cái gì."

"Giang gia lão tổng quản đi theo Ôn Ninh cùng Lam Trạm tìm tới ta, lão nói với ta."

"Ngụy tông chủ, về đi. Giang tông chủ đã đi từ lâu."

"Ta đột nhiên cảm thấy lão nói đúng. Ta từ nhỏ thích lười biếng, không dậy được sớm cũng không đến được sớm. Nhưng Giang Trừng thì khác, hắn cho tới bây giờ rất đúng giờ. Nếu như hắn muốn trở về, liền sẽ không trì trệ trở về."

"Ta rất bình tĩnh suy nghĩ, hóa ra hắn đã đi từ lâu, sẽ không trở về nữa. Đời này ta sẽ không bao giờ gặp lại được hắn nữa."

"Về vấn đề này, Giang Túc mất một năm để nghĩ rõ ràng, ta mất mười ba năm mới nghĩ rõ ràng."

"Ta nói với lão tổng quản, được. Ta trông coi hơn hai tháng, nghĩ rõ ràng."

"Nhưng trên thực tế, ta có thể cũng không rõ ràng như ta nghĩ."

"Ta một mình đi tới nơi gặp phải tà ma mười ba năm trước. Mười ba năm, ta chưa từng dám đến đó. Tuy rằng trong mơ vẫn luôn nhìn thấy, nhưng thật ra rất quen thuộc."

"Trần Tình phủ lớp bụi đã lâu, A Trừng chán ghét tà ma ngoại đạo. Ta sợ hắn không thích."

"Thời gian trôi qua mười ba năm, ta lại sử dụng quỷ đạo, Trần Tình triệu động tẩu thi. Bắt đầu từ chỗ kia, ta giết hết tà ma xung quanh trăm dặm."

"Sau đó thì sao? Sau đó ta muốn đi giết hết thế gia cùng tiểu tu năm đó ở trong ngày sinh nhật của Giang Trừng muốn tìm ta gây phiền phức. Không có bọn họ, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra."

"Nhưng mà ta không thể giết được."

"Ta gặp được A Lăng. Cậu nhóc chạy tới từ Kim Lân Đài, trên thân chưa đeo Tuế Hoa, chỉ mang theo Tử Điện."

"Cậu nhóc càng ngày càng giống A Trừng. Bộ dáng giống, thần sắc cũng giống. Ngay cả phong cách làm việc cũng giống."

"Không nói một lời liền dùng Tử Điện trói ta. Ta cũng không giãy giụa. Cũng giống như khi cậu ấy đấm ta mười ba năm trước."

"Cậu ấy nói Ngụy Vô Tiện, ngươi nên tỉnh táo lại."

"Cậu ấy nói, cậu ta nhận lễ an hồn, không về được."

"Cậu ấy nói, cậu ta chết lâu rồi."

"Ta nằm trên mặt đất, chạm vào Tử Điện trên người. Đã rất lâu ta không thấy Tử Điện điện quang. A Lăng cũng không muốn đến Liên Hoa Ổ, cũng chưa từng gặp ta, thực tế khi không thể không gặp, cũng sẽ nhớ để tháo chiếc nhẫn xuống."

"Giống như ta sẽ cướp của cậu ấy vậy."

"Ta vuốt vuốt, liền khóc. Năm ấy Giang Trừng hạ quan tài ta cũng không có khóc tang cho hắn, ngày ấy nằm trên mặt đất lại không nhịn được, muốn gào cho tất cả mọi người nghe, cũng muốn gào cho ông trời nghe một chút."

"Chịu không nổi cũng không sao. Trong lòng ta rất khó chịu."

"A Lăng không thèm để ý ta, chỉ tùy ý liếc nhìn ta rồi rời đi."

"Tuy nhiên để lại Tử Điện."

"Ta nằm trên mặt đất, chờ linh lực trên Tử Điện hao hết, đứng dậy về Liên Hoa Ổ."

"Ta cuối cùng vẫn là không điên. Ta không dám. Vân Mộng của Giang Trừng vẫn ở trong tay ta, ta không có cách nào vô pháp vô thiên, không quan tâm."

"Sau đó, ta bắt đầu thu dọn những thứ Giang Trừng để lại. Trước đây ta không dám động đến, ta luôn sợ sau khi hắn trở về thấy ta động vào đồ của hắn hắn sẽ tức giận."

"Thu dọn rất nhiều ngày, tất cả đồ vật đều là đồ bình thường, nhưng có một hộp gỗ được cất giấu rất cẩn thận."

"Ta ôm hộp gỗ nhìn thật lâu, trong lòng nghĩ, có phải Trần Tình được đặt ở trong đó nhiều năm."

"Vân Mộng có rất nhiều thợ lành nghề, ta tìm một thợ lớn tuổi, sau vài ngày, hoàn hảo mở ra hộp gỗ."

"Quả thực trước kia Trần Tình được đặt ở bên trong, bên trong có một tấm khăn vải, đó là chiếc ta thích dùng để lau Trần Tình trước khi ta đoạn tuyệt với Giang Trừng."

"Còn có rất nhiều thứ nhỏ nhặt —— tất cả đều là của ta. Bản thảo ta để lại, dây đeo ta học sư tỷ bện, Vân Mộng thanh tâm linh của ta, bức tượng gỗ nhỏ mà ta tạc, và thậm chí cả sợi dây cột tóc cũ của ta."

Ngụy Vô Tiện này vừa nói vừa khẽ cười, nhưng ánh mắt vẫn luôn tan rã, hắn nói tiếp: "Sau đó, ta nhìn thấy lá thư này."

"Lá thư này ta ở Vân Thâm Bất Tri Xứ viết cho hắn."

"Bây giờ, ta rốt cuộc không cần phải đi trong mộng nhớ lại nội dung bức thư."

"Ta mở ra, phát hiện mấy chỗ, Giang Trừng khoanh lại ở bên trong. Nhìn lại, hóa ra chữ chỗ kia viết sai. Khi còn bé hai ta viết bài, chúng ta thường đổi nhau xem, có sai liền sửa."

"Giang Trừng khi nào thì phát hiện ra, lại khi nào khoanh tròn, những thứ này lại không cách nào biết được."

"Hắn có biết ý nghĩa của bức thư này không?"

"Ta đã quen với cơn đau thắt ngực, hôm đó cơn đau rất dữ dội. Ta chỉ biết ôm bức thư vào lòng, vừa mở miệng đã thở không ra hơi."

Hắn lại dừng lại, hỏi ta rượu. Có vẻ như nghiện rượu nặng, đặc biệt không thể tách rời rượu.

"Nhưng ta không thể đi chết. Giang Trừng nói với ta, ngươi đừng chết."

"Năm ngoái, ta gặp vị tiên tử cuối cùng có ý định kết thân với ta. Lúc rời tiệc, ta đột nhiên cực kỳ oán trách hắn, nếu như không phải hắn nói với ta như vậy, ta đã không cần phải chịu đựng."

"Giang Túc dũng cảm hơn ta gấp trăm lần, rất nhiều năm trước, trong gió mùa hè ở Liên Hoa Ổ, ta đã nói chuyện với cậu ấy một cách chân thành. Giang Trừng đương nhiên là không thể nào chấp nhận. Ngay từ đầu ta rất may mắn, đời này cũng là viết qua một phong thư, có lẽ hắn chưa từng biết đến. Về sau ta lại rất hối hận, càng ngày càng hối hận."

"Ngươi nói đúng, sớm biết như vậy ta nên thử một lần, hiến xá trở về nên ăn một trận roi của hắn, hỏi hắn có thể tha thứ ta hay không. Cho dù hồn phách không được đầy đủ, chưa tìm được lòng mình, cũng nên để cho hắn biết, ta luôn quý trọng, coi trọng hắn như thế nào."

"Hắn là người mạnh miệng mềm lòng, biết đâu, nói không chừng ở lúc ấy sẽ không hạ chú tàn nhẫn như vậy cho ta."

"Muốn vây nhốt ta cả một đời."

"Hầu hết mọi chuyện đều có thể trôi qua."

"Nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể vượt qua."

Hắn nói xong, hỏi: "Nghe xong, ngươi muốn đánh ta sao."

Ta mất một lúc lâu để vượt qua, khịt mũi lạnh lùng nói: "Thế nào, đánh ngươi một trận, để cho ngươi trong lòng dễ chịu chút?"

Ta lại nói: "Nghĩ hay lắm. Đáng đời ngươi."

Hắn cúi đầu nói: "Đúng vậy."

————————————

Hắn tựa hồ nói xong. Bỗng nhiên qua một hồi lâu, lại cầm vò rượu lên uống một ngụm, hỏi: "Hắn đâu? Sao không ở Liên Hoa Ổ?"

Ta trả lời: "Lan Lăng thanh đàm hội, A Trừng đã hứa với A Lăng sẽ tới, sư tỷ cũng đang chờ hắn."

Ngụy Vô Tiện kia khẽ gật đầu, vẻ mặt không thay đổi nói: "Sư tỷ vẫn còn. Thật là tốt."

Ta nói tiếp: "Cũng không phải, hôm qua vừa mới lấy tự cho đứa nhỏ kia, A Trừng ngoài miệng không nói, trong lòng nhất định là vội vã muốn đi nói cho sư tỷ biết."

Nói đến đây, ta rất vui vẻ. Hắn lại hỏi: "Đứa nhỏ? Sư tỷ lại có thai rồi?"

"Không phải sư tỷ. Là của ta cùng A Trừng."

Hắn cuối cùng cũng tỏ vẻ kinh ngạc, hiện ra chút nhân khí, thấy ta không giống nói đùa, liền hỏi: "Các ngươi là như thế nào... như thế nào có... con?"

Ta cũng có chút khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Ở chỗ của ngươi, A Trừng không phải khôn trạch? Hay là ngươi không phải thiên càn?"

Hắn trông có vẻ bối rối hơn, nhưng không mở miệng hỏi ta.

Vì vậy ta còn nói: "Ta cùng A Trừng, là đạo lữ chính thức qua tam trà lục lễ, đã đánh dấu từ lâu."

Ngụy Vô Tiện kia dường như vẫn còn đang bối rối. Nhưng lòng hiếu kỳ của hắn cực kỳ nông cạn, không giống ta, chỉ thuận theo gật đầu nói: "Không quan trọng." Một lát sau lại hỏi: "Đứa bé kia giờ nhiêu tuổi rồi, tự là cái gì?"

"Vừa mới có, chưa được hai tháng, mới phát hiện cách đây không lâu. Tự gọi là Minh Châu." Ta nhớ lại lúc đó, ta không thể thu được khóe miệng, nói: "A Trừng mắng ta ngày thường đặt tên cho cái gì đều lịch sự tao nhã, cuối cùng đến lượt con nhà mình lại tùy ý như vậy."

"Hắn tuy rằng mắng ta, nhưng cũng không có nói cái tên này không được. Ta làm sao dám tùy tiện, rõ ràng ta đã suy nghĩ rất lâu."

Hắn cũng nhàn nhạt cười, hỏi: "Nếu không phải con gái thì sao, cũng gọi Minh Châu?"

Lại không đợi ta trả lời, chỉ nói: "Các ngươi sống thật tốt, chuyện này rất tốt, khiến ta cảm thấy hi vọng."

Ta tuy vẫn luôn tiếp lời hắn tra, kỳ thật hơn phân nửa tâm tư sớm không ở chỗ này.

Cuộc đời hắn rốt cuộc khiến ta có chút nghĩ mà sợ.

Đã đến lúc A Trừng trở về, lúc này nên về rồi. Ta trong lòng nóng nảy, không đợi được một lát, đang rút ra truyền âm phù, bên kia Ngụy Vô Tiện đột nhiên hỏi ta:

"Ta có thể gặp hắn một chút hay không, ta nói chính là, hắn kia của ngươi."

Ta gật đầu hai cái, trái tim toàn bộ đặt ở chỗ A Trừng. Truyền âm phù hồi lâu không có vang lên, quả thực khiến người như ngồi bàn chông.

"Ngụy Anh?" Giọng của A Trừng chậm rãi truyền đến, khiến ta cuối cùng cũng có thể thở được.

Ta cố gắng làm như không xảy ra chuyện gì, hỏi: "A Trừng, đến đâu rồi?"

"Đã đến địa giới Vân Mộng, lập tức liền đến Liên Hoa Ổ."

Thế là ta nói: "Ta trong nhà chờ ngươi."

Không phân tâm sức bận tâm tới Ngụy Vô Tiện này, ta chỉ muốn nhanh chóng gặp lại A Trừng, đã đứng dậy đi đến cổng Liên Hoa Ổ. Hắn cũng không nói cái gì, một đường theo ta.

"Một lát nữa A Trừng đến, ta nói trước với hắn một tiếng, nếu không ta sợ ngươi dọa hắn sợ." Ta ngồi ở trên ngưỡng cửa Liên Hoa Ổ nhìn ra ngoài.

"Không cần," Hắn ngồi ngay ngắn ở đó, yên tĩnh uống rượu, lạnh nhạt nói: "Ta chỉ xa xa nhìn một chút."

Tuy nhiên, khi A Trừng đến, hắn đứng dậy nhanh hơn ta, như thể sự điềm tĩnh trước đó chưa từng tồn tại. Trước khi A Trừng chú ý tới hắn, tự giác lách mình trốn ở một góc hẻo lánh.

Ta không để ý tới hắn, lao ra khỏi cửa để ôm A Trừng vào lòng. Thân thể kia mảnh mai ấm áp. Ta cẩn thận ôm hắn, tránh đụng bụng dưới, trái tim cuối cũng cũng an định lại, cảm giác như sống lại.

"Ngươi... Có chuyện gì vậy?" A Trừng đưa tay giống như muốn vỗ đầu ta, cuối cùng lại sờ đầu ta, giọng điệu cũng dịu xuống, Đây là điều không thường có.

"Hả?" Ta vừa mở miệng, mới phát hiện giọng của mình đều run rẩy.

"Vừa rồi cảm thấy có gì đó không ổn, ngươi đây là làm sao." Hắn cũng không tránh ra, bình yên ôm lại ta.

Không biết trả lời thế nào.

Ta liếc nhìn Ngụy Vô Tiệc khoác lên làn da Mạc Huyền Vũ.

Hắn đứng lặng ở nơi đó, con mắt thẳng tắp nhìn về phía A Trừng của ta, lại giống như xuyên thấu qua thân ảnh A Trừng nhìn một người khác, người kia đã chết mười lăm năm, cơ thể bị xương thú đâm xuyên mười một chỗ, chết không yên lành.

Xa xa, ta nhìn nước mắt của Ngụy Vô Tiện kia, lập loè loang lổ, không biết đâu là sự thật, vừa nhìn là nỗi buồn vô hạn và nỗi nhớ cuộn trào mãnh liệt.

Hắn cau mày, hai má khẽ co giật, cố nén cười, vẫy tay với ta hai lần, bóng dáng hắn từ từ mờ đi.

Ta nhìn hắn, hai tay ôm chặt A Trừng của ta.

Ta nhớ những gì hắn nói, "Các ngươi thật tốt, điều này cho ta hy vọng."

Có người tìm kiếm mặt trăng trong vực sâu, có người cách kính tham hoa, có người nắm chặt tay muốn giữ cát.

Cầu không được, không bỏ xuống được. Năm tháng sóng lớn, cưỡng ép bản thân vượt qua.

Chết không yên lành, càng không được sống tốt.

Fin.

——

Chết Không Yên Lành cuối cùng cũng kết thúc rồi, lúc bắt đầu đổi tiêu đề, vì viết được nửa chừng thì hoảng hồn phát hiện dường như muốn xuất hiện (hạ hạ), cuối cùng ép buộc bản thân dừng lại kết thúc. Mua ha ha ha ha...

Thực ra, ý tưởng lúc đầu « Chết Không Yên Lành » chỉ là giới thiệu « Chưởng Thượng Minh Châu », ai biết thế mà viết ba chương. Mặc dù siêu kéo dài, nhưng tác phẩm hai tập Hận Vãn Minh Châu tốt xấu là sắp ra, nhanh khen tôi đi!

Chết Không Yên Lành là câu chuyện đầy tiếc nuối. Cái gọi là "Chết không yên lành" là nói tới Trừng Trừng bị thương nặng mười một chỗ, hoặc là Ngụy ca muốn chết cũng không xong, hoặc là cả hai, bản thân nhìn nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro