Trăng trong nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng Trong Nước - diễn sinh Chết Không Yên Lành.

Câu chuyện được kể theo góc nhìn của Lam Trạm.

=====

Đoạn đệm:

Trăng trong nước chưa chắc là trăng trên trời, người trước mắt chưa chắc là người trong lòng.

Một,

Ngụy Anh mất tích.

Lúc ấy ta đang ở Lan Lăng dự tiệc trăng tròn của con gái tông chủ Kim Lăng. Sau chuyện mười lăm năm trước ở miếu Quan Âm huynh trưởng của ta không còn đến Kim Lân Đài cùng Bất Tịnh Thế nữa, thúc phụ những năm này thân thể cũng ngày càng lụn bại, mặc dù ta chưa bao giờ thích những chuyện xã giao này, nhưng mọi chuyện đều giao cho Tư Truy cùng Cảnh Nghi cũng không phải là hay. Huống hồ, đây là chuyện vui của Kim Lăng, người kia kiểu gì cũng sẽ đi.

Nhưng mà, khi Giang tổng quản vội vã chạy tới Kim Lân Đài, ta biết nhất định là người kia xảy ra chuyện.

Hai năm trước sau khi Ngụy Anh lại sử dụng quỷ đạo một lần nữa Ôn Ninh liền ở lại Vân Mộng, lần này Ngụy Anh xảy ra chuyện, hắn nhất định biết được điều gì. Ta liền lặng lẽ gọi Tư Truy đưa Ôn Ninh đến. Ôn Ninh nói cho ta, Ngụy Anh mất tích.

Trong lòng ta xiết chặt, cảnh tượng hai năm trước đôi mắt kia đỏ thẫm, trần tình thê lương, và máu chảy ngàn dặm xuất hiện trước mắt ta. Tư Truy có lẽ là thấy sắc mặt ta vô cùng tái nhợt nên bước tới đỡ ta. Ta miễn cưỡng ổn định tâm thần, hỏi tiếp: "Trước khi Ngụy Anh mất tích có gì khác thường không?"

Ôn Ninh lắc đầu: "Không có. Tối hôm qua công tử còn nói với tổng quản sáng nay phải tới Kim Lân Đài thật sớm để chúc mừng Kim tông chủ, nhưng sáng nay khi thị nữ vào phòng công tử hầu hạ rửa mặt thì phát hiện đã không thấy công tử đâu, nhưng giường chăn vẫn còn hơi ấm. Ta cùng đệ tử Liên Hoa Ổ ra bên ngoài tìm, nhưng mà không tìm thấy."

Ta cố gắng duy trì tỉnh táo: "Vậy hắn từng... từng gặp người nào?"

Ôn Ninh suy nghĩ hồi lâu, ta cầm chuôi kiếm Tị Trần mát lạnh, trên chuôi kiếm đều là mồ hôi tay ta đổ ra. Ngay lúc ta sắp sụp đổ, Ôn Ninh rốt cục dời tầm mắt. Ta thấy trong con ngươi không hề có sự sống nhìn chằm chặp ta, tựa hồ có một chút thương hại.

Ta thực sự có chút sợ hãi những gì Ôn Ninh sắp nói.

"Hàm Quang Quân... Một tháng trước, có một vị công tử tới Liên Hoa Ổ, người kia trông... rất giống Ngụy công tử."

"Giống Ngụy Anh?" Ta sững sờ.

"Vâng, chính là... Ngụy công tử trước kia."

Lòng ta ngay lập tức chìm xuống.

Hai,

Mười lăm năm trước, ta nghĩ rằng ta và Ngụy Anh sẽ không có kết quả.

Hai năm trước, ta cho rằng cuối cùng ta cũng trông được kết quả của chúng ta.

Bây giờ, ta cảm thấy kết quả của mình, chung quy là không có.

Cuộc gặp gỡ giữa ta và Ngụy Anh thực sự không tốt lắm. Năm đó, hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, nhảy lên đầu lật ngói trộm rượu đánh nhau xem tranh không có việc xấu nào không làm, đến chưa được bao lâu thì bị ta bắt quả tang dạo chơi ban đêm, còn trộm mang rượu tới, muốn mua chuộc ta để ta bỏ qua cho hắn. Năm đó ta là một trong những đệ tử nhân tài kiệt xuất trong tộc, tuổi còn trẻ liền chưởng phạt, ta còn nghiêm khắc hơn các trưởng bối. Đệ tử trong tộc cũng kính trọng ta, chưa từng từng có người ăn nói linh tinh với ta, lần đầu tiên nhìn thấy một kẻ vô liêm sỉ như vậy, ta không khỏi để ý. Sau đó, hắn cũng nhiều lần vi phạm lệnh cấm, cuối cùng mới ở nửa năm liền bị đuổi về Vân Mộng.

Mà Giang Trừng, chính là người luôn thu dọn cục diện rối rắm cho Ngụy Anh.

Lần đầu tiên ta gặp Giang Trừng, ta chỉ cảm thấy người này rất minh lợi, nhìn như là kiêu ngạo không cho bất luận kẻ nào tới gần. Nhưng Ngụy Anh nói từ khi mình lên chín tuổi liền cùng Giang cùng ăn cùng ngủ, suốt nhiều năm không tách ra một ngày. Khi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mỗi lần Ngụy Anh gây rắc rối, đều là Giang Trừng giải quyết. Ta lúc ấy nhìn xem Giang Trừng một bên tức hổn hển mắng Ngụy Anh một bên ăn nói khép nép đi xin lỗi người ta, ta vẫn luôn cảm thấy hai người bọn họ quả thực khiến người khó có thể tin. Một người thì ồn ào như vậy, một người thì chán ghét người kia, làm sao bọn họ trải qua những năm này mà không xảy ra chuyện? Sau này ta mới hiểu được, nào có lý do gì khác, chẳng qua là hai người bọn họ không muốn rời xa nhau mà thôi.

Tình yêu không biết bắt nguồn từ đâu, tình sâu mãi mãi. Ta cũng không nghĩ tới, tình cảm của ta dành cho Ngụy Anh không phải là ghét mà là yêu. Khi ở dưới đáy động Đồ Lục Huyền Vũ, ta gần như lao ra mà không do dự và chặn đòn tấn công của Đồ Lục Huyền Vũ. Trong lòng ta rõ ràng, nếu như Giang Trừng ở đây, hắn nhất định lao vào bảo vệ Ngụy Anh giống như khi hắn nhìn thấy Vương Linh Kiều cầm bàn ủi làm Ngụy Anh bị thương. Nhưng vào lúc này, hắn dẫn theo các con em thế gia thoát đi, không biết bên này xảy ra chuyện gì.

Ngụy Anh quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa, có lẽ là thương xót ta vì hắn bị thương, trong nhà lại gặp đại nạn, đối với ta đặc biệt khoan hậu. Ta thực sự là oan ức trong lòng bức xúc, ta chưa từng biết vị trí của mình ở trong lòng Ngụy Anh là như thế nào, nhưng ta biết Giang Trừng ở trong lòng Ngụy Anh chiếm một vị trí rất quan trọng. Bằng không thì hắn sẽ không ở tình huống này còn nói với ta rằng: "Nếu người ở lại là Giang Trừng thì tốt rồi." Sau đó hắn phát sốt mê mang còn liên tục gọi "Giang Trừng, Giang Trừng". Ta tức giận đến mức kéo Ngụy Anh từ trên đùi xuống đất, nhưng cuối cùng vẫn lót lá cây dưới đầu hắn.

Ta bồi tiếp Ngụy Anh bệnh hồ đồ ở dưới đáy động khổ cực đợi đến ngày thứ bảy, cứu binh Vân Mộng Giang thị cuối cùng cũng đến. Ngay lúc hốc cây bị đào mở Giang Trừng liền nhảy xuống, ta thấy hắn cũng bị thương rất nặng, với nhiều vết thương trên vai, ngực và chân. Trên cánh tay phải còn có một vết thương đã được vội vàng băng bó nhưng vẫn còn mơ hồ chảy máu ra bên ngoài, có lẽ là lúc xông ra Ôn thị bao vây bị thương. Nhưng hắn vẫn ráng chống đỡ mau chóng chạy tới, ôm lấy Ngụy Anh ở bên cạnh ta, tay run rẩy dò tìm hơi thở của Ngụy Anh, sau khi cảm nhận được hơi thở của Ngụy Anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vùi mặt vào hõm vai Ngụy Anh.

Sau khi rời Mộ Khê Sơn, ta nghỉ ngơi một chút rồi khăng khăng muốn về Cô Tô. Giang tông chủ rất là lo lắng cho ta, nhưng ông ấy không khuyên được ta, cũng không biết thật ra ta chỉ muốn tách rời khỏi Giang Trừng cùng Ngụy Anh thân mật, đành phải phái thêm mấy người đệ tử hộ tống ta trở về. Trước khi đi ta đứng ở trước phòng Ngụy Anh, nhìn Giang Trừng ngồi ở trước giường Ngụy Anh, bưng chén thuốc một bên cẩn thận đút thuốc cho Ngụy Anh, một bên mắng chửi Ngụy Anh kêu sớm tỉnh lại. Giang cô nương ở bên cạnh vỗ lưng hắn an ủi, nhưng hắn lại đột nhiên đặt chén thuốc xuống rất nhanh dùng tay áo lau mặt, sau đó như không xảy ra chuyện gì mà tiếp tục đút thuốc cho Ngụy Anh.

Không lâu sau, Liên Hoa Ổ bị Kỳ Sơn Ôn thị diệt môn. Sau khi ta nghe nói liền vội vàng phái người đi tìm Ngụy Anh, nhưng chỉ tìm được Giang Trừng được huynh trưởng mang về. Sắc mặt hắn cực kém, nhưng tinh thần lại rất tốt, chỉ là tinh thần phấn chấn ban đầu của thiếu niên đã không còn, còn sót lại một mảnh ngoan lệ. Ngày ấy công phá giáo hóa ti Ôn gia, Giang Trừng là người đầu tiên xông vào kho vũ khí, ở trong đống linh kiếm lộn xộn ngổn ngang tìm đến Tùy Tiện của Ngụy Anh. Rồi hai tháng tiếp theo, Tùy Tiện cùng Tam Độc vẫn luôn treo ở bên hông Giang Trừng.

Sau đó Ngụy Anh trở về, nhưng tu tập quỷ đạo. Ta rất rõ ràng hắn như vậy sớm muộn gì sẽ bị chính đạo không dung, muốn dẫn hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Kết quả Giang Trừng đã lên tiếng trước: "Mời Lam nhị công tử yên tâm, Ngụy Vô Tiện cũng không phải người nhà các ngươi, hắn trở về với ai cũng sẽ không trở về cùng ngươi."

Ngụy Anh nhanh chóng đặt tay lên vai Giang Trừng nói: "Đúng vậy, cho dù muốn trở về, ta cũng sẽ trở về Liên Hoa Ổ."

Ta nhìn bàn tay của Ngụy Anh, cảm thấy mình thật sự đáng thương và nực cười.

Ba,

Sau đó, khi chinh phạt Xạ Nhật, thúc phụ mang theo ta cùng huynh trưởng ổn định Cô Tô, sau đó liền lệnh ta cùng huynh trưởng chi viện bên ngoài. Ta tất nhiên là chọn nơi gần Vân Mộng, hi vọng có thể gần Ngụy Anh hơn. Nhưng Ngụy Anh bị quỷ đạo ảnh hưởng, lại thêm nữa chinh phạt Xạ Nhật đương thời trên thân thể hỏa khí lệ khí đều tương đối nặng, ta gặp hắn mấy lần đều là tan rã trong không vui.

Trong cuộc tấn công vào Giang Lăng, tu sĩ Vân Mộng cùng Cô Tô vây thành Giang Lăng bảy ngày bảy đêm đều không công nổi, cuối cùng chính là Ngụy Anh ở ngoài thành thổi sáo điều khiển thi thể trong thành mới khiến cho nội ứng ngoại hợp đánh hạ Giang Lăng. Ta nhìn hai mắt Ngụy Anh bởi vì quỷ đạo biến thành màu đỏ tươi, cảm thấy cực kỳ chướng mắt, giống như tiến lên nói hắn vài câu, đã thấy Giang Trừng bưng một bát mì củ sen đã nguội đến bên miệng Ngụy Anh không mặn không nhạt nói: "Này, tỷ tỷ làm, ăn đi."

Ánh sáng đỏ trong mắt Ngụy Anh lập tức mờ đi, cúi đầu nhìn sang. Ta cẩn thận quan sát hồi lâu mới nhận ra hắn không phải đang nhìn chằm chằm vào bát mì củ sen, mà là cổ tay trắng nõn của Giang Trừng. Giang Trừng có lẽ là giơ mỏi, đẩy vào ngực Ngụy Anh. Ngụy Anh hơi dựa vào người Giang Trừng, thân mật đặt cằm lên vai Giang Trừng, ngọt ngào nói: "Ta ngự thi nửa ngày rất mệt. Giang Trừng ngươi đút ta đi."

Giang Trừng nhíu mày, cực kỳ ghét bỏ muốn tránh Ngụy Anh. Ngụy Anh vội vàng xoay người lại dựa vào Giang Trừng. Giang Trừng không còn cách nào, đành phải múc một muỗng đưa đến miệng Ngụy Anh. Ngụy Anh liên tục há miệng nuốt xuống, dường như vô tình vươn đầu lưỡi liếm tay Giang Trừng. Giang Trừng trừng lớn đôi mắt hạnh đẩy hắn ra, hắn lại ôm bụng cười cười không ngừng, giống như thiếu niên hoạt bát nghịch ngợm trước khi luyện quỷ đạo.

Chỉ là, nụ cười đó thực sự tươi sáng và thiêu đốt mắt người. Ta cũng không còn cách nào nhìn tiếp, nắm Tị Trần rời đi.

Tưởng rằng sau khi kết thúc chinh phạt Xạ Nhật tiên môn sẽ thái bình một đoạn thời gian, nhưng biến cố ở Cùng Kỳ Đạo đã đẩy Ngụy Anh cách chính đạo càng ngày càng xa. Ta bất lực nhìn Ngụy Anh trở thành mục tiêu công kích của tiên môn bách gia. Điều khiến ta thất vọng hơn nữa chính là thái độ của Giang Trừng, hắn cư nhiên mặc cho những người kia chửi bới Ngụy Anh, không nói một lời bào chữa, chỉ im lặng với vẻ mặt ủ rũ.

Ta trong lòng sốt ruột, nhưng ta cũng biết Ngụy Anh quỷ đạo tu vi cực tinh thâm, bây giờ hắn lui giữ Loạn Táng Cương, lại có Trần Tình, Quỷ Tướng Quân cùng âm hổ phù. Tiên môn bách gia trong thời gian ngắn cũng không thể không nhịn hắn.

Thời gian cứ như vậy kéo dài mấy năm, nhưng rốt cuộc cũng không phải gió êm sóng lặng. Bất Dạ Thiên Giang cô nương qua đời thành công đè sập một cọng rơm cuối cùng của Ngụy Anh. Hắn cuối cùng là khép lại âm hổ phù, cùng tiên môn bách gia không nể mặt mũi.

Ngày ấy, máu chảy thành biển, xác chết trôi vạn dặm. Vô số hung thi trồi lên khỏi mặt đất, cướp đi tính mạng tu sĩ. Sau khi ta cưỡng ép mang Ngụy Anh đi, ngự kiếm đi thật xa còn có thể nghe thấy tiếng hung thi gầm rú cùng tiếng kêu cứu thê lương ở Bất Dạ Thiên.

Nhưng ta nhìn thấy rõ, nhiều hung thi như vậy nhưng không có một cái nào tấn công Giang Trừng.

Trong lòng ta cực kỳ khổ sở. Tâm tư của ta đối với Ngụy Anh, ngay từ săn bắn Bách Phượng Sơn liền không giấu được. Ta muốn Ngụy Anh, nhưng Ngụy Anh muốn Giang Trừng. Ta nhìn Ngụy Anh ở trước mắt kêu ta "Cút!", đau lòng muốn bứt tóc khóc một trận lớn, nhưng ta không thể mặc kệ Ngụy Anh.

Sau khi bị áp tải về Lam gia, ta ngay lập tức chịu ba mươi ba đạo giới tiên, vết thương trên người cùng với nỗi đau trong lòng khiến ta tuyệt vọng. Nhưng ngay sau đó một đả kích lớn hơn ập đến —— Ngụy Anh bị tiên môn bách gia vây quét, bị Giang Trừng đánh giết tại Loạn Táng Cương. Ta liều mạng đi Loạn Táng Cương một chuyến, không tìm thấy gì ngoại trừ Ôn Uyển được giấu kín.

Bốn,

Trong những năm sau đó, ta ngoại trừ trừ tà ma vấn linh bốn phía, chính là dạy dỗ Ôn Uyển.

Đứa trẻ kia sau đó được ta đổi tên là Lam Nguyện, tự Tư Truy. Ngụy Anh tựa như trăng dưới nước, là ta tưởng nhớ không thể truy đuổi, thiếu niên lang nguyện không thể thành.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi vào năm thứ mười ba.

Thiếu niên có khuôn mặt hoàn toàn khác với Ngụy Anh nhướng mày cúi đầu hành lễ với ta, ta không thể tìm thấy cảm giác quen thuộc từ trên người hắn, ngoại trừ từ khúc quen thuộc kia.

Nhưng như vậy là đủ rồi, ta biết hắn là Ngụy Anh.

Ta muốn đưa hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ta liếc nhìn Giang Trừng mang theo Tử Điện cùng Kim Lăng cầm Tuế Hoa cách đó không xa, trong lòng ta vui mừng khôn xiết.

Nhìn đi Giang Trừng, Ngụy Anh lựa chọn ta, từ nay về sau hắn là của ta.

Ngay sau đó ta phát hiện có điều gì đó không ổn. Ngụy Anh kiếp trước thiên tư hơn người, sách đã đọc không bao giờ quên. Nhưng Ngụy Anh kiếp này không biết vì lý do gì lại dường như quên rất nhiều chuyện, trí nhớ kém đi, rất phụ thuộc vào ta. Trọng điểm nhất là dường như hắn đối với Giang Trừng rất xa cách, tất cả những gì liên quan tới Giang Trừng hắn không muốn nhắc lại nữa. Lúc đó ta cũng nghĩ đến nguyên nhân, nhưng ta thực sự yêu Ngụy Anh rất nhiều, ta sợ sau khi hắn tìm Giang Trừng sẽ rời xa ta. Ta nghĩ chỉ cần Ngụy Anh ở bên cạnh, ta sẽ không đòi hỏi gì nữa. Vì vậy, ta đã nghĩ tất cả biện pháp cưng chiều Ngụy Anh. Ngụy Anh cũng cực phối hợp hưởng thụ ta thiên vị. Hai người cứ tiếp tục như vậy.

Ngay khi ta nghĩ mình có thể sống như thế này cả đời, thì lại có chuyện xảy ra, và đó vẫn là một sự kiện lớn không bao giờ có thể lấp đầy được.

Giang Trừng chết.

Là vì bảo vệ Ngụy Anh, trên người có mười một vết thương do xương thú đâm xuyên, chết rất thê thảm.

Điều khiến ta kinh ngạc hơn nữa là Ngụy Anh đổi về kim đan của mình đã mổ cho Giang Trừng, mà theo đó mà đến, trừ đầy đủ linh lực, còn có vô tận tình ý.

Ngụy Anh khôi phục ký ức.

Ta nhìn Ngụy Anh trịnh trọng hành đại lễ với ta, ánh mắt nặng nề nói với ta: "Lam Trạm, kim đan trở về, trí nhớ của ta cũng trở về. Hiện giờ người trước mắt ngươi mới là Ngụy Anh chân chính. Những ngày này quấy rầy ngươi, bây giờ ta phải về nhà. Ngươi nếu có thể bỏ qua ta, chúng ta liền như vậy chia tay. Nếu là không thể, thì thống khoái mà cho ta một kiếm đi."

Môi ta run rẩy, không thể nói được một chữ. Ngụy Anh cũng không để ý tới ta, quay người liền đi vào từ đường Giang gia.

Ta đứng một mình ở bên ngoài Liên Hoa Ổ, muốn khóc nhưng không còn sức để khóc. Sức lực toàn thân giống như là bị rút sạch, chỉ có thể mê muội ở bên ngoài, giống như thằng ngốc.

Một năm sau Giang Túc chết, là tự sát. Ngày cậu ấy chết là ngày sinh nhật của Giang Trừng, ngày giỗ là cùng một ngày. Trước khi chết, Giang Túc để lại vị trí Tông chủ Vân Mộng cho Ngụy Anh.

Ôn Ninh và ta đều lo lắng cho Ngụy Anh. Ta cảm thấy hắn có gì đó không ổn, theo tính khí của Ngụy Anh thì hắn nên náo loạn một trận từ lâu. Nhưng hắn đến bây giờ vẫn tỏ ra vô tình, điều đó khiến ta lo lắng rằng hắn mà làm loạn thì trở nên tồi tệ hơn.

Ta đến Liên Hoa Ổ để gặp hắn, nói với hắn coi như là hắn trả Giang Trừng, chờ trả hết ta tới đón hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Ta nghĩ rằng ta đã cố gắng hết sức mình để bày tỏ tình cảm của mình, nhưng Ngụy Anh chỉ cau mày, tựa hồ rất phiền chán bỏ đi trước mặt ta, không nói một lời với ta.

Ta cảm thấy rằng Ngụy Anh đang oán giận ta. Chắc hẳn rằng hắn oán trách ta ở trên núi Đại Phạm vội vàng mang hắn đi, sau đó lại luôn dính chặt lấy hắn, để hắn mất đi cơ hội làm hòa với Giang Trừng.

Ta cũng khổ sở, cũng oán chính mình. Ta nghĩ ta nếu có thể không yêu tốt biết bao nhiêu. Người từ yêu sinh lo, từ lo sinh sợ. Nếu một người thoát khỏi tình yêu, lo gì sợ chi? Đáng tiếc, rất ít người làm được. Ngay cả tiên tổ Lam gia rốt cuộc cũng không thể phá vỡ sao?

Như ta dự kiến từ trước, Ngụy Anh thành thật mười ba năm, đột nhiên có một ngày mất tích. Giang gia lão tổng quản cùng Ôn Ninh tới tìm ta. Cuối cùng họ cùng ta tìm thấy Ngụy Anh ở trên núi Đại Phạm, khuôn mặt hắn lúc đó hóa trang rất đậm, rất xấu, rất giống lão già. Giang gia lão tổng quản lau nước mắt, tiến lên nắm chặt tay Ngụy Anh nói: "Trở về đi Ngụy tông chủ, Giang tông chủ đã mất từ lâu."

Ngụy Anh sửng sốt một hồi, mới nhàn nhạt đáp: "Ồ."

Sau đó Ngụy Anh tiện tay cầm Trần Tình, mở to cặp mắt màu đỏ, bắt đầu từ nơi Giang Trừng chết, giết hết tà ma trong vòng bán kính trăm dặm. Sau đó hắn muốn giết những thế gia cùng tiểu tu năm đó ở trong bữa tiệc sinh nhật của Giang Trừng muốn tìm hắn gây sự. Ta cùng Ôn Ninh hai người hợp lực đều không ngăn được hắn. Cuối cùng là Giang gia lão tổng quản sai người đi Kim Lân Đài mời Kim Lăng đến. Kim Lăng mang theo Tử Điện đến, không nói một lời liền trói Ngụy Anh kéo đến từ đường Giang gia.

Kim Lăng xách Ngụy Anh vào trong, ném xuống đất. Ta thấy vẻ mặt của Kim Lăng cực giống Giang Trừng. Cậu ấy nhìn những bài vị trên linh đường, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngụy Vô Tiện, tự mình nhìn xem đi, bài vị của cậu ta ở nơi này bao lâu! Ngươi nên tỉnh táo đi, cậu ta nhận lễ an hồn không về được. Cậu ta đã chết ở mười lăm năm trước rồi, là vì ngươi, trên người bị xương thú xuyên mười một chỗ, chết không yên lành."

"Cậu ta chết rồi cậu ta chết rồi cậu ta chết rồi cậu ta chết rồi ngươi nghe hiểu không?!!!"

Lúc đầu Ngụy Anh nằm thẳng trên mặt đất, khi nghe được Kim Lăng nói "Cậu ta chết rồi" thì mới nghiêng người, tựa hồ muốn nhìn bài vị trên linh đường một chút. Ta biết mặc dù hắn làm Tông chủ Liên Hoa Ổ nhiều năm như vậy nhưng cho tới bây giờ chưa từng vào từ đường một lần. Ánh mắt hắn dừng lại trên bài vị của Giang Trừng, nhìn rất lâu, giống như năm đó nhìn chằm chằm cổ tay trắng như tuyết của Giang Trừng.

Kim Lăng liếc nhìn hắn rồi đứng dậy rời đi, nhưng không mang Tử Điện đi.

Ngụy Anh nắm chặt Tử Điện lóe lên điện quang bật khóc.

Ta chưa bao giờ thấy hắn khóc thê lương như vậy. Hắn trời sinh dáng tươi cười, luôn luôn mỉm cười. Ta nghe nói khi Liên Hoa Ổ hủy diệt hắn không có khóc, khi sư tỷ hắn qua đời hắn không có khóc, thậm chí khi hắn chết ở Loạn Táng Cương cũng không có khóc, nhưng lần này, hắn lại khóc rất đau lòng và tuyệt vọng như vậy. Ta ở bên cạnh không đành lòng nghe tiếp nữa.

Ta quay người bước ra khỏi từ đường Giang gia, đi ra Liên Hoa Ổ, đi ra Vân Mộng.

Ngụy Anh, Ngụy Anh, đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng buông xuống hắn một chút nào sao?

=====

"Trăng trong nước chưa chắc là trăng trên trời, người trước mắt chưa chắc là người trong lòng." Một đứa trẻ cố gắng giành thứ không thuộc về mình, mà trẻ quái gì, ba mươi mấy, già rồi. 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro