Chưởng Thượng Minh Châu (chương 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♥  [Lạn Kha Nhân] Phần 2

♥  ABO sinh tử, có H lúc mang thai, có nghe lén.

♥  Nếu bạn không quen với bối cảnh, nên dành một ít thời gian để đọc phần Lạn Kha Nhân (trích dẫn chung) một chút.

♥ "Ngụy Vô Tiện" (Ngụy nguyên tác), Ngụy Anh (Ngụy thế giới ABO Minh Châu), phần này nhất định phải phân biệt giữa Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện!! Xin hãy thứ lỗi cho tôi vì sự khó khăn trong việc đọc do không có khả năng viết.

♠ Chào mừng bạn đến thảo luận, cảm ơn bạn đã để lại lời nhắn.

——♠ ♠ ♠ ♠ ♠ ♠ ♠ ♠ ♠ ♠ ♠ ——

Trời rét đậm, Vân Mộng lạnh lẽo, không có tuyết rơi.

Trong phòng đốt than nan lụa vàng, chăn nỉ được trải khắp nền nhà.

Vân Mộng Tông chủ cùng Phó tông chủ ở thư phòng suốt một buổi chiều. Hai người ngồi bắt chéo chân đối mặt với nhau, với một chồng công văn ở ngăn giữa.

Giang Trừng tựa đầu ngủ thiếp đi.

Ngụy Anh cũng trộm một hồi lười biếng. Cây bút đã đặt qua một bên từ lâu, y chăm chú nhìn người đối diện, một tay cũng không thành thật mà nhẹ nhàng sờ lên lông mi của hắn.

Phó tông chủ khóe miệng cong lên, hai mắt sáng ngời, nụ cười có chút ngốc. Một mình y tại đó huyên náo hăng say, hầu hết thời gian ánh mắt đều dán vào Giang Trừng, cả buổi chiều hắn ngồi như vậy, hầu như không nhúc nhích.

Giang Trừng cũng kỳ quái, lại không bị y đánh thức. Theo lý mà nói, với tính tình của Giang Trừng, người bên ngoài chưa lại gần hắn, hắn liền cảnh giác.

Xem ra đối với người Ngụy Anh này, là vô cùng quen thuộc cùng tin tưởng.

Ngụy Vô Tiện ngồi xổm trên xà nhà chân đau nhức, nhưng hai người phía dưới lại ấm cúng như vậy, không khỏi có chút ghen ghét.

Ngụy Vô Tiện vốn tưởng rằng chính mình chết rồi. Trước khi ý thức của hắn tan biến, bên tai là từng tiếng Giang Trừng đang gọi hắn. Ai biết được một khắc sau, lại tự dưng đến Liên Hoa Ổ.

Mà —— không phải là Liên Hoa Ổ mà hắn quen thuộc.

Mất nửa ngày, hắn vẫn chưa tìm ra được đây là thế giới vong linh sau khi chết, hay là ảo cảnh trong tình trạng hôn mê sâu.

Nếu nói nơi đây không phải là hư ảo, hắn vốn trúng một kiếm đã hấp hối, bây giờ lại đứng bên hồ hoa sen mà không có bị thương, không có một chút tổn thương nào. Nhưng muốn nói nơi này không phải thực, hắn hồn phách chấn động, nội lực trống rỗng, vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, cũng không khác gì hoàn cảnh trước khi tới đây.

Không có đầu mối.

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ ẩn núp ở trong Liên Hoa Ổ mấy ngày, không ăn không uống cũng không có cảm giác lo lắng.

Liên Hoa Ổ này cũng có Ngụy Anh cùng Giang Trừng, hai người có vẻ rất thân mật, nghe cách gọi của môn sinh, người Ngụy Anh này là Phó tông chủ Vân Mộng, là một nửa gia chủ Vân Mộng.

Nếu như năm đó không có Ôn cẩu gây họa, có lẽ hắn cùng Giang Trừng cũng có thể sống như thế này, Ngụy Vô Tiện không khỏi thở dài.

Mấy ngày nay, Ngụy Vô Tiện không dám tùy tiện đi theo hai người. Tuy rằng trực giác manh mối tất cả nằm ở "Giang Trừng" và "Ngụy Anh" này, nhưng hai người đều có tu vi rất cao, hắn là người mất đan, muốn không bị phát hiện quả thực khó như lên trời.

Giang Trừng này không khác gì Giang Trừng mà hắn quen thuộc, ngoại hình không khác chút nào, nhưng tính tình lại một trời một vực. Ngông cuồng hơn, năng động hơn, mi mục lưu quang, xinh đẹp và bướng bỉnh, đầy kiên quyết nhưng lại không làm tổn thương người khác.

—— Đó là bộ dáng được yêu thương và bảo vệ cẩn thận, trong lòng chưa từng nhận tổn thương.

Mà Ngụy Anh, hoàn toàn chính là tâm tính Ngụy Vô Tiện trong quá khứ.

Hai người này vô cùng quen thuộc, nhưng cũng vô cùng xa lạ.

Phía dưới hai Tông chủ ngồi vững như chuông, Ngụy Vô Tiện đành phải tiếp tục đợi ở trên xà nhà.

Cho đến khi bóng mặt trời nghiêng về phía tây, Giang Trừng cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Ngụy Anh vội vàng cầm bút giả vờ suy nghĩ trước khi Giang Trừng mở mắt.

Nhưng Giang Trừng vừa mở mắt liền cười, cười xong thở ra một hơi, nói: "Đừng giả bộ, ta còn không biết ngươi sao?"

Ngụy Anh lập tức đặt bút xuống, nghiêng người nở nụ cười hỏi: "A Trừng ngủ lâu như vậy, có mơ thấy ta không?"

Hoàng hôn dịu dàng ấm áp, căn phòng rực rỡ, bụi trần bay lơ lửng, nơi đây khiến người tâm động.

Giang Trừng đảo mắt sang một bên, thản nhiên nói: "Không có."

Ngụy Anh cười vui vẻ hơn: "Vậy thì buổi tối đi ngủ, mơ thấy ta hai lần!"

Ngụy Vô Tiên ở trên xà nhà cả người run lên nổi da gà, thầm nghĩ tên Ngụy Anh này da mặt dày thật, giống hệt mình.

Bên kia Giang Trừng phản ứng cũng không lớn, tỉnh táo lại liền muốn mở sổ sách ra xem tiếp.

Ngụy Anh đoạt lấy sổ sách trước mặt hắn về phía mình, nói: "A Trừng hôm nay đã xem đủ mười bản, còn lại đều là của ta, đây là muốn giành sao?"

Giang Trừng suy nghĩ một chút, đáp: "Ta nhớ rõ nhiều lắm là bảy bản, ngươi cho rằng ta ngủ đến ngốc, muốn lừa gạt ta à?"

Ngụy Anh không tranh giành với hắn, giang hai tay vòng qua nách Giang Trừng, nửa ôm nửa kéo hắn lên, nói: "Sáng nay ta kêu các tỷ tỷ dưới bếp làm canh, đã nấu cả một ngày. Ăn cơm trước, ăn xong lại nói những thứ khác."

Ngay khi Giang Trừng đứng lên, phần bụng của hắn hơi nhô lên.

Mắt của Ngụy Vô Tiện trước nay vẫn luôn tốt, ở trên xà nhà chỉ nhìn sang liền sững sờ. Trong chốc lát nghĩ thầm, xem ra Giang Trừng ở nơi này có phần phàm ăn, có lẽ ngày thường... ăn nhiều.

Sau đó Ngụy Anh buông tay ra, một tay tự nhiên ôm lấy eo Giang Trừng nhẹ nhàng xoa nắn, nói: "Mấy này nữa, nếu ngươi vẫn không muốn nhàn hạ, thì xem ở trên giường đi. Hôm nay ngồi đến trưa, ta lại không dám di chuyển ngươi."

Giang Trừng vỗ đầu Ngụy Anh một cái, động tác của hắn khá thành thạo. Mặc dù vẻ ngoài xem như dữ tợn, nhưng sức lực cũng không lớn. Hắn khẽ nói: "Ngụy Anh, ngươi coi ta là tàn phế sao!"

Ngụy Anh cười khanh khách, ôm eo Giang Trừng, vừa dẫn người đi vào phòng ăn, vừa tiếp tục xoa nắn cho hắn.

Ngụy Vô Tiện xoay người nhảy xuống khỏi xà nhà, nhẹ nhàng đáp đấp.

Nào ngờ một khắc sau, Ngụy Anh đột nhiên quay người lại, nheo lại đôi mắt đào hoa, nhìn chằm chằm nơi Ngụy Vô Tiện vừa đáp xuống.

Ngụy Vô Tiện vừa mới tiếp đất, liền lách mình trốn sau cây cột, khó khăn tránh ánh mắt của Ngụy Anh.

Không thấy khác thường, Ngụy Anh liền thu hồi ánh mắt, lại cười hì hì vui vẻ nói chuyện phiếm ở bên tai Giang Trừng.

Cái nhìn kia khiến người toát mồ hôi lạnh.

Ngụy Vô Tiện dựa vào cột thở hổn hển, một lúc sau mới bình phục được nhịp tim.

Ngụy Vô Tiện quen thuộc ánh mắt ấy, năm đó Bất Dạ Thiên, năm đó Loạn Táng Cương, đôi mắt đẫm máu sau khi giết vô số người —— Ngụy Anh này, tuy có kim đan, nhưng lại tu quỷ đạo.

Quỷ đạo còn không bàn. Tiên pháp giống vậy vừa chính vừa tà, lại linh lực bá đạo mạnh mẽ, làm cho người kinh hãi.

Ngụy Vô Tiễn lồng ngực buồn bực đình trệ, hòa hoãn trong chốc lát, cố nén đau đớn giữa tim và phổi, lại không lại theo sau.

Ngụy Anh chỉ liếc mắt một cái, để hắn không thể không cảnh giác, đối phương không biết là địch hay bạn, là hư hay thực, lại hung ác hung hãn hung lệ, cần cẩn thận.

Ở đằng kia, Giang Trừng và Ngụy Anh đã ung dung ngồi ăn. Các món ăn được chế biến bày biện cẩn thận.

Tuy nhiên, chẳng được mấy đũa, hai người lại so bì. Đũa của Giang Trừng duỗi ra đến đâu, Ngụy Anh liền đi đoạt chỗ đó.

Hai người bọn họ từ nhỏ đã như vậy, luôn biến bàn ăn thành chiến trường, phần lớn ồn ào đến Ngu phu nhân nổi giận mới bỏ qua. Sau đó phụ mẫu đường ai nấy đi, chỉ còn lại hai người bọn họ, nhưng thói quen này vẫn luôn có.

Tuy nhiên, mặc dù Ngụy Anh rất vui khi náo loạn với Giang Trừng, nhưng luôn có chừng có mực. Một bên đoạt đồ ăn của Tông chủ, một bên múc canh cho Tông chủ nhà mình.

"Mùi thuốc quá nặng, ngươi nói đây là canh sao!?" Giang Trừng vừa nghe mùi này trong lòng liền nóng nảy, muốn đưa tay cho Ngụy Anh một bát.

"Như vầy như vầy, ngươi làm một bát, ta làm hai bát." Ngụy Anh vội vàng múc cho mình, dáng vẻ liều mình bồi quân tử.

Nước canh mùi vị còn lâu mới át được mùi thuốc, mà Ngụy Anh này bưng lên một bát, uống mặt không đổi sắc, hào khí vượt mây, nói: "Xong! Đến lượt ngươi."

"Còn một bát nữa." Giang Trừng lạnh lùng.

"..." Ngụy Anh thế là lại bưng một bát khác, hai mắt nhắm lại, một ngụm uống hết "Lần này A Trừng cũng không thể chống chế."

Giang Trừng thần sắc không thay đổi, cũng không trốn tránh, bưng chén lên liền cạn, ý muốn làm ra dánh vẻ thoải mái tự nhiên hơn Ngụy Anh.

Hai người vừa ăn vừa làm loạn, hơn canh nửa giờ mới ăn xong một bữa cơm.

Sau bữa ăn đi dạo một lát, sau đó phải xem xong nốt văn thư còn lại hôm nay.

Ngụy Anh ngoài miệng dù không có chính trực, nhưng lại để tâm quá mức đến những gì Giang Trừng nói. Vì vậy buổi tối liền đem một chồng cao văn thư sổ sách chuyển vào phòng ngủ.

Ngụy Vô Tiện đợi Ngụy Anh đi thật xa, cũng theo sau từ thư phòng.

Phòng ngủ rộng rãi, có rất nhiều màn dày trang trí tinh xảo, nghĩ là được dùng để chắn gió. Ngụy Vô Tiện bởi vậy mà thuận tiện ẩn nấp thân mình, nhưng trong lòng lại tự hỏi tại sao hai người bọn họ lại sợ lạnh cẩn thận như vậy.

Ở bên kia màn Ngụy Anh bắt đầu duyệt công văn. Y thiên tư hơn người, nếu như thật sự chú tâm, xem duyệt văn thư thật sự nhanh chóng và chính xác. Giang Trừng trong lòng xưa nay vẫn luôn tin tưởng y, liền dựa vào trên ghế mềm nghỉ ngơi.

Buổi trưa ngủ đủ rồi, hiện tại cũng không buồn ngủ, cũng không có hứng thú đọc sách, Giang Trừng tựa hồ sững sờ. Sửng sốt một hồi, đột nhiên cơ thể cứng đờ.

Ngụy Anh sao mà nhạy cảm, nửa trái tim lại treo ở chỗ của Giang Trừng, y lập tức chú ý tới, vội hỏi: "Làm sao vậy!"

Giang Trừng chỉ sững người một lúc, sau đó một tay vỗ sau đầu Ngụy Anh, nói: "Minh Châu đạp ta."

Ngụy Anh tin tưởng Giang Trừng, sau khi nghe điều này liền yên lòng, sau đó nhảy lên vì sung sướng không kiểm soát được.

Giang tông chủ lại nói: "Không được đứng dậy, duyệt xong trước đi."

Ngụy Anh đang vui mừng lại ủi xìu ngồi xuống, nhìn sổ sách với vẻ bất bình chua xót.

Giang Trừng nói: "Có lần nào không chờ ngươi, gấp cái gì mà gấp."

Ngụy Anh đáp: "Vậy A Trừng chờ ta một chút."

Y lật trang giấy với tốc độ nhanh hơn trước, không cần một canh giờ, đã xem xong tất cả khoản văn thư còn lại trong hôm nay, dụi mắt tìm Giang Trừng đòi lợi lộc.

Y ngồi xổm bên chiếc ghế mềm nơi Giang Trừng đang nằm, nhìn như vậy rõ ràng là muốn gục đầu vào bụng Giang Trừng.

Giang Trừng lại thuần thục đánh vào gáy Ngụy Anh một cái, tiện thể dưới chân đá. Đáng tiếc chưa đạp được người, giày đã bị Ngụy Anh nắm chặt trong tay.

Phó tông chủ oan ức nói: "Vừa làm xong việc, A Trừng liền động thủ với ta."

Giang Trừng nói: "Còn oan ức? Tiền đồ? Còn dám trốn?"

Ngụy Anh ánh mắt sáng lên, nói: "Không tránh! Đều tùy ngươi. Đạp xong A Trừng cho ta sờ, sờ chỗ nào cũng được!"

Phía sau màn vô thượng tà tôn Ngụy Vô Tiện, trong lòng gần như bình tĩnh lại, ánh mắt đang tự an ủi mình, tên Ngụy Anh này mặc dù không có tiền đồ, nhưng dù sao y cũng chỉ làm chuyện này với Giang Trừng.

Ngụy Anh cuối cùng thật sự sờ —— Ngụy Vô Tiện kỳ thực đã ngờ tới từ lâu.

Mặc dù Giang Trừng ở đây trông có vẻ ngang ngược tùy hứng, tính tình cũng nóng nảy hơn, nhưng lại ít đi rất nhiều cay nghiệt lạnh lệ, đối với người Ngụy Anh này, càng là mạnh miệng mềm lòng.

Ngụy Anh nhẹ nhàng sờ bụng dưới của Giang Trừng, đầu hướng lên trên, nhưng cuối cùng cũng không dán vào phía trên, chỉ cẩn thận dựa vào ghế mềm ở một bên. Y gần như nhắm mắt lại, giống như một con mèo đang phơi mình dưới nắng chiều, đưa tay chậm rãi vuốt ve vùng bụng của Giang Trừng.

... Đây là đang?!

Động tác này nhìn cảm thấy thực sự có chút mạnh, Ngụy Vô Tiện sau một hồi suy nghĩ mới chợt nhận ra —— đại khái là ăn quá no, đang tiêu cơm!

Mặc dù tâm tính thiếu niên trên người Ngụy Anh và Giang Trừng vẫn chưa hoàn toàn lùi lại, nhưng hai người lúng túng dựa vào một chỗ nghỉ ngơi, trông có vẻ ấm áp.

Tuy rằng bình an này không quá hơi thở, Ngụy Anh lại đứng lên, nói "A Trừng chờ ta", liền vội vàng bước ra ngoài.

...

Ngụy Anh xách theo rượu về.

Nhìn bình giống như là Vân Mộng hạt sen nhưỡng.

Y đôi mắt đào hoa mang theo ý cười, đến gần Giang Trừng hỏi: "Đã năm sáu tháng không có lấy một giọt rượu, A Trừng có muốn uống không?"

"Không!"

"Thật sự không muốn?"

Ngụy Anh cười đắc ý.

Giang Trừng xưa nay không muốn thua Ngụy Anh, bỗng nhiên cười, đôi mắt hạnh tròn xoe có phần giống như tiểu hồ ly, đưa tay ra lấy cái bình nói: "Vậy, muốn."

Ngụy Anh không để hắn được như ý, lùi lại mấy bước, vén tấm vải che lên, uống một hơi.

Giang Trừng vốn cũng không muốn thật sự uống, liền theo y.

"A Trừng A Trừng," Ngụy Anh một hơi làm non nửa đàn, trên người hương sen mùi rượu hỗn tạp, lại xích lại gần chút, nói: "Thật muốn?"

"Ừ." Giang Trừng nhướng mày, "Thế nào, ngươi dám để cho ta uống?"

Ngụy Anh cười hai tiếng, sau đó đột ngột hôn hắn, môi răng đan vào nhau.

...

Ngụy Vô Tiện... Ngụy Vô Tiện ngươi tỉnh táo! Không phải chỉ là hôn môi sao, Di Lăng lão tổ có cái gì mà chưa từng thấy chứ!

Nụ hôn này nhẹ nhàng, lại cũng không kéo dài lâu.

Ngụy Anh cong môi, ấm giọng nói: "Muốn uống cũng phải nhịn một thời gian, nhưng nếm thử hương vị thì lúc nào cũng được."

Giang Trừng khịt mũi, và trước khi lời cuối cùng của Ngụy Anh được nói ra, hắn đã nắm lấy cổ áo y và hôn y một lần nữa.

Hai người hôn liền lăn đến trên giường, Ngụy Anh rất tự giác đặt đệm ở phía dưới, một tay nhẹ nhàng đỡ đầu Giang Trừng hôn hắn, một tay lột ngoại bào của hắn.

Ngụy Vô Tiện sắc mặt xanh xám, trong lòng thầm nghĩ chỉ là giúp cởi quần áo thôi mà, hắn cùng Giang Trừng khi còn nhỏ không phải không có làm chuyện như vậy!

"Sao vậy?!" Giang Trừng lên tiếng. Hắn muốn tự mình cởi áo ra, nhưng lại bị Ngụy Anh kìm lại.

Ngụy Anh nói: "Hôm nay trời lạnh, nên không cởi nữa."

Giang Trừng nhướng mày nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi bị bệnh! Ta giống như cởi quần áo liền có thể bị cảm lạnh sao."

Ngụy Anh nói: "Ngươi hỏi đứa nhỏ xem có đồng ý không!?"

Đứa nhỏ?! Vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện càng thêm trầm trọng, nghĩ đến cái bụng cong lên của Giang Trừng ...

!

Hắn xoay người, dựa vào cây cột, và cố gắng thuyết phục bản thân một lần nữa. Đầu óc hơi choáng váng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ rõ ràng —— quyết không thể nhìn tiếp nữa!

Bên kia không đợi Ngụy Vô Tiện thiên nhân giao chiến, tiếp tục vang động, hai người ồn ào, nhưng đó là một sự ồn ào ấm áp lạ lùng.

Tiếng cãi vã dần dần hạ xuống, tiếng thở dốc cũng dần dần dâng lên.

Bỗng nhiên truyền tới tiếng Ngụy Anh bị ăn đau, giống như là bị đánh một cái. Tiếp theo nghe thấy y hằn học nói: "Lát nữa đi vào cùng tiểu Minh Châu chào hỏi, dạy cho con bé biết cha con bé là ai!"

Ngụy Vô Tiện: ... ! Không được, tình cảnh này cho dù là Di Lăng lão tổ cũng chưa từng gặp bao giờ!

Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình không chỉ có không nên nhìn, ngay cả nghe tốt nhất cũng đừng nghe.

Hắn xem đông cung từ nhỏ, sâu cay thế nào cũng đều thấy, nhưng đó dù sao cũng chỉ là từ trong sách vẽ ra, huống chi đối tượng cũng không phải... Giang Trừng.

Bên kia giọng nói ngắt quãng và không che đậy, buộc Ngụy Vô Tiện cảm thấy được chân tướng thật sự không thể bác bỏ.

Giang Trừng tựa như ẩn nhẫn hồi lâu, trách mắng: "Ngụy Anh, ngươi di chuyển!"

Ngụy Anh giọng điệu vặn vẹo nói: "Làm khó! Ta, ta làm sao dám động?!"

Giang Trừng giận: "Sao là ta làm khó?! Tiền đồ ngươi chỉ thế này!"

Ngụy Anh cũng không nhường, nói: "Ta động làm ngươi bị thương thì làm sao đây!"

Ngụy Vô Tiện trên trán toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nói, hai người tại sao làm chuyện này còn có thể làm ầm ĩ! Lát nữa có phải là đánh nhau hay không!

Lại nghĩ, đã hiểu được nguy hiểm, sao không thể tự kìm lòng! Nhịn mấy tháng thì chết sao?!

Giang Trừng lạnh lùng khịt mũi với Ngụy Anh: "Ngươi ngoài miệng nói hay lắm! Mới vừa rồi ai la hét muốn đi vào chào hỏi với đứa nhỏ."

Ngụy Vô Tiện nhận ra cho dù như thế nào cũng không thể nghe tiếp được nữa. Hít sâu hai cái, muốn quay người rời đi.

Ai ngờ thắt lưng cọ vào tấm rèm... sợi dây buộc vào chiếc chuông bạc đột ngột bị đứt.

!

"Linh ——"

Chuông bạc vừa mới rơi xuống đất, còn chưa kịp vang lên âm thanh, kiếm khí Tùy Tiện của Ngụy Anh đã đi tới trước mặt Ngụy Vô Tiện, tấm màn thêu tinh xảo bị chấn động chia năm xẻ bảy.

Ngụy Vô Tiện bất ngờ bị lộ trước người.

Ngụy Anh: "!"

Giang Trừng: "!"

Ngụy Vô Tiện: "!"

TBC.

—— —— ——

♠ Ngụy Anh: Ta nổi giận ngay cả mình cũng giết.

♠ Bố Ân độ ngọt đạt tiêu chuẩn chứ? (tôi không thường xuyên viết ngọt, không quen thuộc phong cách viết, vì vậy tôi thực sự lo lắng)

♠ Đây là lần đầu tiên cầm bản thảo! Hơn nữa là toàn văn! Ta phiêu!

Chào mừng các thiên thần nhỏ bình luận và để lại lời nhắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro