Chương 6: Đại Cữu Vô Sỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng cả người giận run, không kiềm chế được đập bàn một cái, giọng khàn khàn có vài phần bi thương: "Ngươi tại sao lại làm tới nước này?! Đừng có tự mình quyết định rồi chịu đựng. Không thể đầu thai chuyển kiếp là chuyện lớn đó ngươi có biết không?! Ta vẫn hi vọng kiếp sau có thể gặp lại ngươi!"

Ngụy Anh xụ mặt như cún con bị chủ bỏ rơi, nhưng một chốc liền vui vẻ trở lại, nói: "A Trừng, không sao, không sao mà. Đây đều là do ta tự nguyện, có thể ở bên ngươi, chăm sóc ngươi. Ta sẽ đánh đổi tất cả"

Giang Trừng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, con người này quả thật không bao giờ thay đổi. Cứng đầu tự quyết định mọi chuyện rồi tự mình gánh chịu.

Kim Lăng một bên hớn ha hớn hở nói với Ngụy Anh: "Đại cữu, đại cữu. Đây là người kiếp trước sao? Thật soái a!"

Ngụy Anh cười hì hì nhìn Kim Lăng: "Thế nào? Rất soái đúng không?! Ta đứng hạng bốn thế gia công tử đó, đẹp cũng là chuyện thường"

Kim Lăng hai mắt sáng rực lấp la lấp lánh nhìn sang Giang Trừng, hỏi: "Cữu cữu, vậy cữu cữu hạng mấy?"

Ngụy Vô Tiện ôm bụng cười, tay xua xua nói: "Chúng ta có tứ đại gia tộc, cư nhiên hắn đứng hạng năm!"

Giang Trừng tức giận, mặt đen đầy hắc tuyến. Dùng tử điện rượt Ngụy Vô Tiện chạy vòng vòng giáo trường dọa đánh. Môn sinh thấy tông chủ bọn họ hôm nay kì lạ cũng không dám bàn tán, sợ người kia nghe được liền đánh gãy chân cho chó ăn.

Phía bên kia, Kim Lăng mỉm cười nhìn cữu cữu và đại cữu, trong lòng nghĩ thật tốt, cữu cữu cậu cuối cùng cũng có người bầu bạn tâm sự, không còn một mình đơn độc nữa. Kim Lăng là do Giang Trừng nuôi nấng từ nhỏ, cậu là người hiểu Giang Trừng hơn ai cả. Không biết cậu đã nhìn thấy bóng lưng cô độc đó bao nhiêu lần khi Giang Trừng đứng quay lưng về phía cậu. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, đại cữu đã trở về. Dù cữu cữu có rượt theo dọa đánh người kia đi nữa cũng không động tay động chân, trên mặt lại có nụ cười tươi mà trước giờ Kim Lăng cậu chưa bao giờ nhìn thấy.

Buổi trưa hôm đó, bọn họ ngồi xung quanh một cái bàn tròn. Đồ ăn trên bàn hôm nay lại đặc biệt phong phú khiến Kim Lăng không kìm được mà động đũa ăn nhanh. Giang Trừng hừ một tiếng cốc đầu cậu, giọng có vài phần trách mắng.

"Ngươi gấp gáp thế làm gì? Đồ ăn vẫn còn nhiều. Không ai giành với ngươi đâu"

Ngụy Anh vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói gắp củ sen đưa vào miệng nhai nhai, nói: "Ha ha, nó sợ ta với ngươi giành ăn với nó đó. Hệt như ngươi lúc nhỏ, cứ giành canh với ta"

Giang Trừng liếc Ngụy Anh một cái, một tay đưa qua eo hắn nhéo nhéo: "Đừng vừa ăn vừa nói"

Bữa cơm này tràn ngập hạnh phúc, bầu không khí này thật ấm áp như một gia đình trọn vẹn. Cảm giác như không ai có thể phá hỏng hay làm tổn hại đến họ dù chỉ một chút.

Tối đến, Kim Lăng đã trở về Kim Lân Đài để phê công vụ. Từ khi lên chức tông chủ đến nay, cậu càng bận rộn hơn, lâu lâu mới qua thăm cữu cữu được một lần. Nhẹ thở dài một hơi, nhìn đống giấy chất chồng lên nhau, Kim Lăng tự hỏi có thể đưa đống công vụ cho Giang Trừng xử lý được không nhưng ý nghĩ liền vụt tắc khi nghĩ đến không gian riêng tư bọn họ.

Về phía Giang Trừng và Ngụy Anh, hai tên này vẫn cãi nhau từ khi Kim Lăng về. Chuyện là, Giang Trừng đuổi Ngụy Anh sang phòng khác ngủ nhưng hắn không chịu liền bám theo Giang Trừng nài nỉ, cuối cùng dẫn đến ẩu đả.

"Ngươi muốn gì?! Mau ra ngoài! Đây là tư thất của ta!"

Ngụy Anh mặt dày nằm trên giường, trên người chỉ còn nội y: "Tư thất của ngươi cũng là của ta. Mà ngươi cũng là của ta"

Giang Trừng tức giận đá tên kia một cái rồi quát: "Cái gì mà ta là của ngươi?! Mau ra ngoài! Đừng để bản tông chủ ta xách ngươi đi"

Ngụy Anh cười nửa miệng, một tay ôm eo Giang Trừng, một tay đè hắn xuống giường ôm ôm, hít hít. Với loại hành động này, Giang Trừng cứng đờ người, không chịu được vùng vẫy, nhưng không được bao lâu thì người phía sau cắn lên cổ hắn, uy hiếp nói.

"Ngươi còn cử động, ta không biết mình có thể làm ra loại chuyện gì đâu"

Cứ thế, bầu không khí liền trở nên im lặng mà ái muội. Giang Trừng được truyền hơi ấm, mi mắt khép lại, ngủ lúc nào không hay. Ngụy Anh thấy hắn không cử động hay nói năng gì liền nhìn nhìn, sau đó ôm eo hắn kề sát người mình, hôn hôn lên mái tóc đen tuyền hơi ánh tím.

"A Trừng, ngủ ngon, ta yêu ngươi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro