THEO ANH RỂ HỌC ĐƯỢC CÁCH DÙNG KỸ THUẬT THEO ĐUỔI TÌNH YÊU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 7念 - 7 Niệm

Nguồn: thebestisyettocomedadada.lofter.com/post/1d1378df_1c8a39e95

Nguồn ảnh: shihualaoshi.lofter.com/post/1e1def18_1c8b3d2d5

Họa sĩ: 石化 - Thạch Hóa

Thể loại: hiện đại, đoản văn, hài, phi logic, vô cùng ooc

Giới thiệu: chuyện "tiếng sét ái tình" của Tiện & Trừng

---------------------------------------------------------------------------

Cuối tuần, Giang gia vô cùng náo nhiệt.

Giang Yếm Ly dắt chồng và con trai về ăn tối cùng gia đình, Giang Trừng tan tầm cũng nhanh chóng lộc cộc về nhà.

Sau khi ăn uống no nê, Ngu Tử Diên xuống lầu cùng hội chị em khuê mật đi khiêu vũ quảng trường (Chinese square dancing), Giang Phong Miên lôi kéo con rể chơi cờ tướng, Kim Lăng thì ngồi trên sofa cầm ipad xem phim hoạt hình thiếu nhi rất có tính giáo dục《 Vân Mộng ba mươi sáu kế 》.

Còn lại hai chị em Giang Yếm Ly và Giang Trừng ở trong bếp dọn dẹp chén bát.

Giang Yếm Ly vừa rửa nồi vừa nhìn về phía em trai: "A Trừng, hình như em có tâm sự phải không, có chuyện gì phiền muộn có thể nói với chị, dù sao chị cũng không thể giúp được em*."

* Đây là một câu nói đùa từng được dùng làm chữ ký cá nhân trong WeChat. Ngoài ra cũng có người giải thích ý nghĩa câu này là khó khăn chỉ có thể tự mình vượt qua, không nên trông chờ vào người khác.

Giang Trừng đỏ mặt, thoáng chốc xấu hổ, chần chừ rồi cực kỳ nhỏ giọng mở miệng: "Chị, em thích một người, nhưng không biết có nên nói với người đó hay không, nếu như nói ra có thể sẽ. . ."

Giang Yếm Ly còn chưa kịp khai sáng cho đứa em trai luôn nói một đường nghĩ một nẻo lại hay xấu hổ này, đã nghe nhóc con Kim Lăng vừa lên lớp chồi chẳng biết lúc nào lặng yên không một tiếng động từ phòng khách chạy tới cửa phòng bếp, đứng một bên bày ra vẻ mặt không có chỗ nào đáng để yêu: "Cậu à, cậu đã gần ba mươi tuổi rồi còn chơi trò thầm mến, vui lắm à."

Giang Trừng: . . .

Thỏa mãn hưởng thụ bộ dạng túng quẫn của em trai xong, Giang Yếm Ly mới đuổi Kim Lăng ra ngoài.

Sau đó dùng bàn tay dính đầy bọt nước rửa chén vuốt vuốt vai em trai: "A Trừng, yêu thì phải dũng cảm theo đuổi."

Giang Trừng gật đầu: "Vậy trước đây anh rể làm thế nào theo đuổi được chị?"

Giang Yếm Ly đổi bàn tay dính bọt khác vuốt tóc em trai, nét mặt say sưa bắt đầu kể chuyện.

"Ngày xửa ngày xưa, à, là khoảng thời gian chị ở trọ một mình gần công ty, một buổi sáng nọ, chị đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng mở cửa ra lại không thấy bóng người nào, chỉ thấy một con mèo mướp vàng Garfield* khả khả ái ái nằm trên mặt đất, trên cổ treo một tấm bảng —— chủ nhân nhà em đi công tác rồi, có thể thu nuôi em vài ngày được không.

* mèo mướp Garfield: một nhân vật hoạt hình của Mỹ

Lúc đó chị biết con mèo này là của một soái ca sống ở tầng trên, nên liền ôm nó vào nhà nuôi vài ngày.

Sau đó thì sao, con mèo nọ thường xuyên mang vẻ đáng thương xuất hiện trước cửa nhà chị, cùng một lý do như cũ.

Ước chừng hai tháng sau, có một buổi sáng, chị lại nghe tiếng gõ cửa, cho rằng con mèo đó lại tới, chị rất vui vẻ.

Kết quả mở cửa ra lại thấy soái ca tầng trên, trên cổ treo một tấm bảng mới —— mèo nhà anh ra ngoài rồi, có thể thu nuôi anh được không."

"Aizz!"

Giang Trừng thở ra một tiếng cảm khái, hình như mình bị thồn đường a.

Lại có chút ganh tị.

Không được, mình cũng muốn có chuyện tình ngọt ngào của riêng mình.

Giang Trừng giơ nắm tay lên cỗ vũ cho mình: "Chị, em hiểu rồi, em đã biết nên làm như thế nào!"

Ngày thứ hai.

Sáu giờ rưỡi sáng.

Giang Trừng khui ba hộp đồ hộp cống hiến cho các chủ tử, lại hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang cổ vũ bọn chúng.

Cuối cùng, treo lên cái cổ ngắn ngủn của các chủ tử mấy cái bảng màu hồng nho nhỏ —— chủ nhân nhà em đi công tác rồi, có thể thu nuôi em vài ngày được không.

"Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái, anh có thể thu hoạch được trái ngọt tình yêu hay không đều phải dựa vào các em!"

Ôm ba con chó con Shiba, Giang Trừng rón ra rón rén leo cầu thang bộ lên một tầng lầu.

Chuẩn bị tốt thang máy, sắp xếp tốt hướng ngồi cho các chủ tử, điều chỉnh tốt tấm bảng xong, liền nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa bảo vệ nhà số 6, tầng 30, sau đó nhanh chóng trốn như bay vào trong thang máy, bấm xuống tầng 29.

A, trái tim nhỏ kích động đập thình thịch thình thịch.

Có tiếng mở cửa trên lầu!

"A a a a a a a —— chó ——! ! ! ! ! ! ! A a a a a a a cứu mạng a! ! ! ! ! ! !"

Nghe thấy tiếng kêu vang vọng cả tòa nhà, Giang Trừng hưng phấn ôm chặt gối ôm hình khủng long của mình, lăn qua lăn lại khắp giường.

Vui quá a!

Soái ca họ Ngụy trên lầu thích Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái đến hô cứu mạng luôn!

Thế này nhất định là có thể một lần liền thành công theo đuổi tình yêu rồi!

Tốt, mau làm thêm cái bảng thứ hai thôi!

Ta sắp thoát đơn rồi!

Ống kính quay ngược, tối hôm qua, phía tây thành phố, Kim gia.

"Vợ à, lúc nãy em nói gì với Giang Trừng vậy, làm cậu ta cứ cười ha hả ngây ngô cả đêm."

"À, A Trừng xấu hổ, dạy em ấy chút kỹ thuật theo đuổi người yêu mà thôi."

"Kỹ thuật nào?"

"Chính là cách đó đó, anh còn nhớ lúc trước có một soái ca sống trên em một lầu dùng chiêu mèo cầu thu nuôi, cuối cùng bị anh đánh một trận không."

"Ầy, tên biến thái, còn muốn vào phòng một cô gái độc thân, đáng đời. Hừm, cũng phải cảm tạ hắn, nếu không nhờ đánh hắn một trận, em làm sao tin tưởng anh thực sự, thực sự yêu em chứ."

"Nhưng mà em chưa kịp kể anh đã anh dũng quyết đoán đánh tên biến thái kia thế nào, A Trừng đã cười ngây ngô đi ra ngoài rồi, thật tiếc a."

"Không sao, lần sau anh kể tiếp cho cậu ấy nghe anh làm thế nào theo đuổi được tình yêu định mệnh của mình."

----end----

Giang Trừng: Chị ta và anh rể thực sự vô cùng tuyệt vời!

(Còn 1 phần)

Mèo Garfield

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro