THEO ĐỒNG NGHIỆP HOÀN TOÀN KHÔNG HỌC ĐƯỢC BẤT CỨ KỸ THUẬT THEO ĐUỔI TÌNH YÊU NÀO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 7念 - 7 Niệm

Nguồn: thebestisyettocomedadada.lofter.com/post/1d1378df_1c8b086fa

Nguồn ảnh: shihualaoshi.lofter.com/post/1e1def18_1c8b3d2d5

Họa sĩ: 石化 - Thạch Hóa

Phần 2 của《 THEO ANH RỂ HỌC ĐƯỢC CÁCH DÙNG KỸ THUẬT THEO ĐUỔI TÌNH YÊU》 

Thể loại: hiện đại, đoản văn, như cũ phi logic, vô cùng ooc

LƯU Ý: Có đề cập cp Song Bích, Nhiếp Dao

------------------------------------------


"Haizz—— "

Nghe thấy người ngồi làm việc đối diện thở dài lần thứ ba ngàn sáu trăm, Lam Vong Cơ rốt cuộc không nhịn được nữa.

"Ngụy Anh, cậu sắp chết sao."

". . .", Ngụy Anh vẻ mặt hắc tuyến, từ trước máy tính nghiêng người sang, "Lam nhị, cậu ngậm miệng lại vẫn tốt hơn đó."

Lam Vong Cơ đúng là không nói gì nữa, trở về gương mặt máy tính bảng ngàn năm, đứng dậy đi rót nước.

"Haizz—— "

"Ngụy Anh, chú sắp chết sao."

"Tôi nói cậu ngậm miệng —— A! Nhiếp tổng! Nhiếp tổng buổi chiều tốt lành!"

Bóng Nhiếp Minh Quyết cao gần hai thước đứng ở phía sau giống như ba hòn núi lớn làm Ngụy Anh tự cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo.

Cũng may đã sắp đến giờ tan tầm, lại là thứ sáu, đa số đồng nghiệp đều đang phè phỡn nên Ngụy Anh tránh khỏi bị mắng, chỉ nghe một câu: "Đêm nay liên hoan, đừng quên."

Liên hoan.

Nhà hàng món Nhật.

Rượu qua ba trăm tuần.

Da mặt trắng nõn của Lam Vong Cơ lộ ra sắc hồng đặc biệt mềm mại, nắm chặt hai tay người vô cùng tỉnh táo bên phải: "Anh, ngươi có gì khó khăn ưu sầu, nói ra hết cùng chúng ta, chúng ta nhất định không có cách nào giải quyết."

Người nọ rút một bàn tay ra đặt lên trên tay Lam Vong Cơ: "Lam huynh, tôi là Ôn Ninh, Ngụy huynh nằm bên trái cậu."

"A, à, tương." (nguyên văn là chữ , nghĩa là nước xốt?)

Lam Vong Cơ thả tay ra, hất đầu đổi sang hướng khác, mò lên Ngụy Anh đã say thành bùn nhão trên mặt đất.

Không dễ gì ngồi lên ghế xong, Ngụy Anh rốt cuộc bắt đầu giải thích nguyên nhân thở dài cho một bàn tửu quỷ đầu óc mơ mơ màng màng.

Ngụy: "Các cậu còn nhớ 69 ngày trước tôi nói với các cậu tôi dọn tới khu nhà ở mới không."

Ôn: "Nhớ, bởi vì cậu để ý chị bán mì lạnh chiên trước cửa khu đó."

Ngụy: "Sai, tôi để ý mì lạnh chiên của chị trước cửa khu đó."

Lam: "Không sai."

Nhiếp: "Tiếp tục."

Ngụy: "Đó là một buổi sáng sớm thứ bảy, trời có mưa, tôi mặc cái áo nhóm màu đen óng ánh cầu vồng đi mua mì lạnh chiên.

Tôi còn tưởng đó là một ngày bình thường không có gì lạ như bao ngày.

Nhưng tôi gặp người ấy, người ấy xếp hàng phía trước tôi chờ mua mì lạnh chiên.

Nhiều giấm, nhiều cay, thêm đường, không cần rau thơm.

Lúc chúng tôi đứng gần nhau nhất, khoảng cách giữa tôi và người ấy chỉ có 0.001km.

36 giây sau, tôi yêu chàng trai ấy.

Tôi chỉ nghe tim mình đập loạn, chẳng biết cậu ấy có nghe được không.

Sau 1 ngày lẻ 50 phút xa cậu ấy, tôi lại đi ăn mì lạnh chiên, có điều lần này không thêm hành tây.

Nhưng cậu ấy không đến nữa."

Lam: "Thật ra thì hiểu rõ một người cũng không đại biểu cái gì, con người sẽ thay đổi, ngày hôm nay người đó thích mì lạnh chiên, ngày mai có thể thích bánh trứng cuộn."

Ôn: "Ngày sau có thể thích takoyaki."

Lam: "Còn có bánh kẹp Tứ Xuyên."

Ôn: "Còn có gà xiên nhúng Tứ Xuyên."

Lam: "Còn có bánh cuốn."

Ôn: "Còn có há cảo."

Nhiếp: "Tiếp tục."

Ngụy: "Một tuần sau, chúng tôi gặp lại nhau trong thang máy.

Cậu ấy ấn tầng 29.

Tôi ấn tầng 30.

Một khắc kia, tôi không biết rốt cuộc hạn sử dụng của thơm đóng hộp là bao nhiêu ngày, nhưng tôi biết chúng tôi là linh hồn định mệnh của nhau (aka. destined soulmates)."

Lam: "Hạn sử dụng của thơm đóng hộp đều là 180 ngày."

Ôn: "Đúng."

Nhiếp: "Tiếp tục."

Ngụy: "Tôi không biết có phải ngày đó ánh mắt của mình quá thâm tình hay không, hay là tim tôi đập quá kịch liệt.

Sáng sớm hôm sau, có người gõ cửa nhà tôi.

Tôi tưởng là chuyển phát nhanh tới, thong dong đi mở cửa.

Sau đó, tôi nhìn thấy, ba con chó ngao Tây Tạng! ! ! ! ! !

Thật mẹ nó lớn a! ! ! ! ! Đứng lên còn cao hơn Nhiếp lão đại chín cái đầu a! ! ! ! Ánh mắt hung dữ, di chuyển nhanh như chớp! ! ! !

Thật là đáng sợ! ! ! ! Tại sao muốn đối với tôi như vậy! ! ! !"

Lam: "Cậu mua hàng gì online."

Ngụy: "Mười cân hai cây ngũ trảo với năm cân ớt cựa gà. Không đúng, không đúng! Lam Vong Cơ, cậu không có lương tâm! Ba con chó lớn còn quấn tôi! Cậu lại chỉ quan tâm tôi mua cái gì!"

Ôn: "Ba con chó ngao Tây Tạng đó là của linh hồn định mệnh của cậu à?"

Ngụy: "Đúng. Sau khi cấp tốc đóng cửa lại, tôi đã gọi điện cho người quản lý tài sản, anh ta nói ba con chó Shi-, à không, ba con chó ngao Tây Tạng là của chủ nhà ở tầng 29 nuôi.

Tôi hỏi tới, có phải là chàng trai mày liễu, mắt hạnh, da trắng, môi hồng, nhất tiếu khuynh thành tái tiếu khuynh quốc không, anh ta nói chắc là vậy, tầng 29 chỉ có một nhà chủ hộ là thanh niên thôi, mấy nhà khác đều là cụ già."

Ôn: "Vừa rồi cậu nói một chữ Shi đúng không."

Ngụy: "Không có, cậu lãng tai rồi."

Nhiếp: "Anh không biết anh có nghe sót cái gì không, nhưng anh vẫn không hiểu mấy chuyện vừa rồi có liên quan gì. Cho cậu 5 giây tổng kết phát biểu, nói không thì rõ tự động tạm thời rời cương vị công tác."

Ngụy: "Em không sợ chết nhưng em sợ chó, nhưng người em yêu lại nuôi nuôi ba con chó ngao Tây Tạng, em rất tuyệt vọng."

Toàn bàn rơi vào trầm mặc.

Tiếng chuông điện thoại du dương từ lô ghế bên cạnh từng hồi bay sang: Ta một mình băng qua cả sườn núi, trong núi có chó hoang đến bầu bạn, rừng cây tầng tầng lớp lớp, gió thu thổi qua quỷ môn quan.*

* lời bài hát "Xuất Sơn" – Hoa Chúc & Vương Thắng Nam

Ngụy: "Các cậu không có gì muốn nói sao."

Nhiếp & Lam & Ôn: "Không có."

Ngụy: "Có phương pháp nào có thể cứu vớt một chút chuyện tình xuất sư vị tiệp* của tôi không?"

trích từ câu "Xuất sư vi tiệp thân tiên tử, Trường sử anh hùng lệ mãn khâm", bài thơ"Thục tướng" của Đỗ Phủ, ý nghĩa là xuất quân chưa kịp thắng trận nào đã chết, khiến các bậc anh hùng rơi lệ đầy vạt áo

Nhiếp: "Không có kinh nghiệm, ngày A Dao mỉm cười với anh, tối hôm đó bọn anh liền thành đôi."

Lam: "Không có kinh nghiệm, tôi và huynh trưởng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chưa bao giờ rời xa."

Ôn: "Không có kinh nghiệm, tôi thích nữ."

Ngụy: ". . . Lam nhị, cậu quả nhiên là học bá, vừa bắt đầu liền biết được tất cả —— Chúng ta nhất định không có cách nào giải quyết."

Lam: "Quá khen quá khen, khách sáo khách sáo."

Ôn: "Không thì cậu đổi người thích đi, thích một người không nuôi chó."

Ngụy: "Sao cậu không đi đổi giới tính mình thích, thích nam đi."

Ôn: "Tôi, tôi cảm thấy không nên tùy tiện lập flag."

Lại một khoảng trầm mặc dài dằng dặc cùng một ly rượu vào bụng.

Lam: "Có biết uống rượu cùng nước uống khác nhau chỗ nào không?"

Ngụy: "Rượu càng uống càng ấm, nước càng uống càng lạnh?"

Nhiếp: "Uống nhiều rượu thì nôn, uống nhiều nước thì đi tiểu."

Nội tâm của Lam & Ôn & Ngụy: Thanh niên văn nghệ Kim Quang Dao rốt cuộc để ý điểm nào ở ông anh này.

Giờ đóng cửa của nhà hàng Nhật này là hai giờ sáng. Bốn người dây dưa đến một giờ năm mươi tám phút mới kề vai sát cánh đi ra cửa.

Đây là một buổi tối không thu hoạch được gì cả.

Không có kỹ thuật theo đuổi tình yêu hữu dụng nào.

Ngụy Anh lau sạch một dòng lệ chua xót, muốn thám thanh thủy hà*.

* tên bài hát kể về chuyện tình buồn của 1 đôi nam nữ, kết cục cả 2 đều nhảy sông chết vì không đến được với nhau

Gió lạnh thổi, đầu óc cũng có vẻ hơi thanh tỉnh, Ngụy Anh, Nhiếp Minh Quyết, Lam Vong Cơ và Ôn Ninh chỉnh tề xếp thành một hàng đứng bên cạnh một mảng xanh.

Nhiếp: "Chú rất thích người kia sao."

Ngụy: "Phải, rất thích. Em trước đây không tin cái gì nhất kiến chung tình, cũng không có nghi hoặc khuynh hướng tính dục của mình. Nhưng gặp được cậu ấy lần đầu tiên, trong đầu em đã thấy được cảnh em cùng cậu ấy qua hết tám mươi sáu năm dương thọ cuộc đời."

Nhiếp: "Anh hiểu. Lần đầu tiên nhìn thấy A Dao, anh cũng có loại cảm giác này, nhưng mà anh qua hết dương thọ cuộc đời là chín mươi tám năm."

Lam: "Tôi cũng hiểu. Tôi mỗi ngày nhìn thấy huynh trưởng đều muốn cả đời ở cùng anh ấy, vô luận dương thọ bao nhiêu năm."

Ôn: "Tuy rằng tôi đã không còn nhỏ nữa, nhưng tôi có rất nhiều nhỏ dấu chấm hỏi."

Nhiếp: "Nếu như cậu ta vẫn cứ nuôi chó, cậu định làm sao đây."

Ngụy Anh cúi đầu nhìn chiếc giày da có một dấu giày to tướng không biết là của Lam Vong Cơ hay là Ôn Ninh đạp, mùi rượi từ hơi thở của anh mờ mịt lượn lờ, tuy rằng say bí tỉ nhưng trong lòng anh dị thường quả đoán mà đưa ra quyết định.

"Em cố gắng không sợ chó nữa. Chí ít không sợ ba con chó cậu ấy nuôi là tốt rồi."

Lam: "Chó ngao Tây Tạng rất kinh khủng, có thể thấy được cậu đối với người đó là yêu thật lòng."

Ôn: "Cũng còn đỡ mà, chị tôi nuôi một bể rắn rít, nhền nhện với thằn lằn, hy vọng anh rể tương lai có thể vừa lớn mật chính nghĩa vừa dũng cảm kiên cường chút."

Nhiếp Minh Quyết vỗ vỗ vai Ngụy Anh, hào khí vạn trượng lại ân cần tỉ mỉ: "Làm anh em, anh giúp cậu. Em vợ của anh trai A Dao có nuôi mấy con chó loại nhỏ, anh thấy hình rồi, lớn cỡ bàn tay thôi, đáng yêu lắm, hoàn toàn không đáng sợ. Ngày mai anh nói A Dao mượn chó đến, cậu luyện tay một chút với mấy con chó nhỏ này trước, chúng ta từ cạn tới sâu, từ dễ đến khó, sớm muộn gì cũng có một ngày chiến thắng ba chó ngao Tây Tạng kia."

Lam Vong Cơ vỗ vào bên vai còn lại của Ngụy Anh: "Làm anh em, tôi đi với cậu, tôi và huynh trưởng cũng cùng đến động viên cậu."

Ôn Ninh xem xét một vòng, phát hiện Ngụy Anh không có cái vai thứ ba để vỗ, ở trong lòng đạp Lam Vong Cơ một cái —— đừng cho là tôi không biết Lam đại ca thích nhất các loại động vật nhỏ khả khả ái ái, đàn ông dối trá lợi dụng việc công tư lợi riêng.

Bốn gã đàn ông tuổi tác cộng lại hơn một trăm chồng tay phải lên nhau: "Cố gắng, cố gắng, cố gắng!"

Buổi chiều chủ nhật, hai giờ rưỡi.

Ánh dương xán lạn, hơi nóng.

Địa điểm hẹn gặp chó là ở nhà của Nhiếp Minh Quyết, trên đường đi Ngụy Anh đã nhận được tin tức loạn thất bát tao trong nhóm WeChat.

Chó con đã vào chỗ, Lam thị huynh đệ cũng đến, khen chó con rất ngoan ngoãn đáng yêu.

Ôn Nhu dẫn theo một con kỳ nhông xanh, nói là có thể cho chó nhông cùng vui.

Chỉ còn thiếu nhân vật chính lên đài.

Ngụy Anh chải tóc thành kiểu học sinh, mặc một bộ đồ thể thao soái khí, chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhấn chuông cửa.

Kim Quang Dao ở trong nhà bếp ép nước trái cây, nghe chuông cửa reo, gọi: "Trừng Trừng, giúp anh mở cửa chút, mấy tên đàn ông lớn đầu đều vây quanh bọn Phi Phi, không mọc được lỗ tai."

"Được —— "

Giang Trừng buông xuống cái bánh zang zang bao (bánh bẩn thỉu) trong tay, mới vừa bước ra một bước lại nhịn không được trở về cắn một cái, sau đó lôi dép lẹp xẹp lẹp xẹp ra mở cửa.

Chuông cửa tiếp tục reo lên.

"Tới rồi tới rồi."

Cửa bảo vệ mở ra.

Pikapi. (tiếng kêu của Pikachu)

Đứng trước mặt Ngụy Anh chính là người hàng xóm dưới lầu mà lòng anh ngày nhớ đêm mong gần hai tháng.

Trừng lớn một đôi mắt hạnh, vẻ mặt không thể tin được, khóe miệng còn dính một miếng bột chocolate nâu đen.

Đứng trước mặt Giang Trừng là người hàng xóm lầu trên đã nhốt Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái ngoài cửa mặc kệ.

Mái tóc ngày thường chải dựng lên gọn gàng, hôm nay lại mềm mại rũ xuống lông mày, bên dưới là một cặp mắt đào hoa đang vô cùng kinh ngạc, cùng với một nhỏ nốt ruồi bên khóe mắt trái.

"Xin, xin chào, tôi-tôi-tôi là Ngụy Anh."

"Xin chào, tôi. . . Giang Trừng. . ."

Ngụy Anh vẫn sợ chó.

Cho dù đã trải qua một buổi chiều huấn luyện, cho dù là ba con chó Shiba nhỏ đáng yêu khiến cái mấy tên đàn ông lớn đầu khác cứ oa oa oa.

Nhưng mà a, cách tám mươi sáu tuổi còn rất nhiều thời gian, cũng đủ để anh lấp đầy dũng khí mà đứng bên cạnh Giang Trừng, nắm tay cậu, bình tĩnh mà bị Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái vờn quanh bên chân.

Theo đuổi tình yêu không cần kỹ thuật gì cả, lưỡng tình tương duyệt chính là chìa khóa vạn năng.

Chẳng qua, tình yêu cách trở núi sông, nhưng sông hay núi đều ta san bằng.

---end---

(Hậu kí)

Ngày đó Ngụy Anh mở cửa ra, nhìn thấy là ba con chó lập tức bị hù đến hồn vía lên mây, cho nên không thấy rõ tấm bảng phấn hồng nhỏ treo trên cổ bầy chó con viết cái gì, chỉ đơn thuần cho rằng chó nhà hàng xóm nuôi đi lạc sang cửa nhà mình.

Sau khi hai người chính thức yêu đương, Giang Trừng cũng chưa từng nhắc lại chuyện này.

Mãi đến một lần, Giang Trừng đi tỉnh công tác, Ngụy Anh lại theo bọn người Nhiếp Minh Quyết liên hoan lần nữa, Kim Quang Dao nửa đường cũng tham dự, cùng nhau nói chuyện phiếm, tán dóc từ đông sang tây, nói đến quá trình anh hai và chị dâu chính thức ở chung với nhau, trong đó tự nhiên không thể thiếu đoạn chủ đi công tác mèo cầu thu nuôi và chuyện tên biến thái lợi dụng mèo ý đồ vào phòng con gái cuối cùng bị đánh tơi bời.

Ngụy Anh cùng mọi người cười cười lại đột nhiên sửng sốt.

Buổi tối về đến nhà, Ngụy Anh lục tung khắp nơi.

Quả nhiên, trong một góc tủ quần áo có ba cái bảng nhỏ —— chủ nhân nhà em đi công tác rồi, có thể thu nuôi em vài ngày được không.

Trong lòng dâng lên cảm giác chua chua, lại ngọt lại mềm.

A Trừng ngốc.

Lúc chuông cửa leng keng leng keng vang lên, Giang Trừng còn đang mặc áo ngủ đánh răng trong nhà vệ sinh.

Kỳ quái, bây giờ mới bảy giờ, sáng bảnh mắt ra, chưa gọi phục vụ phòng, cũng bật đèn 'Xin chớ quấy rầy, không cần dọn vệ sinh' rồi, là ai tới vậy.

Nhổ hết bọt kem đánh răng trong miệng ra, "Ai vậy?"

Chuông cửa ngừng lại, đổi thành tiếng gõ cửa có tiết tấu.

Giang Trừng mở cửa, vừa thò đầu ra muốn nhìn xem là ai, liền bị một bó hoa aubrieta cultorum lớn chiếm hết tầm nhìn.

Ngước lên xíu nữa, là khuôn mặt tươi cười xán lạn của người yêu mình.

Trên cổ treo tấm bảng —— bảo bối của anh ra ngoài rồi, có thể thu lưu anh không.

Làm sao mỗi lần A Trừng nhà ta mở cửa cho ta khóe miệng đều dính đồ a.

Bột chocolate có thể liếm, bọt kem đánh răng hẳn là cũng có thể đi.

---end 2. 0---

Chiều hôm đó.

Lam: Đây là ba con chó ngao Tây Tạng mà cậu nói.

Nhiếp: Chó này không phải lớn bằng bàn tay thôi sao.

Ngụy: Nhiếp tổng, cỡ này mà ngài gọi là bàn tay sao, không phải cánh tay robot đó chứ.

Ôn: Tôi thật cảm thấy buổi chiều hôm nay là một âm mưu đút cẩu lương cho tôi.

(Chú thích của tác giả)

Aubrieta cultorum

Ý nghĩa: Mê hoặc tâm hồn —— tình yêu tựa như độc dược dụ dỗ con người, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên, mặc kệ có bao nhiêu gian nan, đều muốn cùng người mình yêu trường tương tư thủ (= tình yêu bất diệt, đến chết không đổi)

(Chú thích của editor)

Chó ngao tây tạng

Chó con Shiba 

Bánh zang zang bao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro