Tháng Năm Năm 2056 Trạm Xe Buýt Bậc Thang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy mới nhập ngũ, lại vừa qua Tuần lễ Vàng nhưng tôi vẫn muốn xin nghỉ phép thử xem sao.

Có điều, việc bỏ tiền ra mua vé tàu con thoi về Trái đất bằng tháng lương đầu còm cõi mới khiến tôi đau đầu hơn cả.

Tôi gần như đã quen với công việc của hạm đội, tuy vậy, từ sau chiến dịch cứu trợ Lysithea, tôi vẫn chưa được leo lên chiến hạm liên sao đời mới thêm lần nào, thay vào đó phải tiếp tục khóa huấn luyện trên căn cứ Mặt trăng. Theo lịch trình, tháng Sáu tới, tôi có thể bắt đầu làm việc trên tàu.

Tương tự như các thành viên được tuyển chọn khác của hạm đội, Nagamine đã giải ngũ.

Trước mắt, cô có thể ở nhà nghỉ ngơi suy ngẫm về những chuyện đã qua. Tuy vẫn muốn tiếp tục phục vụ hạm đội nhưng chỉ ngồi trên Tracer, cô mới thấy thỏa mái. Tổng tư lệnh đánh giá rất cao khả năng của Nagamine nên ông vẫn đang nỗ lực để giữ cô ở lại.

Lúc gặp nhau. cô đang mặc đồng phục y tá. Cô từng nói với tôi, nếu có thể ở trong cùng một hạm đội thì cô làm y tá cũng tốt. Từ Agartha trở về, tuy chẳng có bằng cấp gì nhưng cô đã cố gắng giúp đỡ đội ngũ y bác sĩ và trên thực tế đã trải qua công việc này suốt bốn năm trời.

Có lẽ cô nên đi học ngành Y để lấy bằng. Đó là một ý tưởng không tồi.

Trong hộ khẩu, tuổi Nagamine là hai mươi tư nhưng tuổi học sinh chỉ là mười chín thôi. Ở độ tuổi thanh xuân này, người ta thường bắt đầu một thứ mới mẻ.

Đổi chủ đề một chút nào. Cho đến nay, Quân đội không gian Liên Hợp Quốc vẫn chưa tuyển thành viên cho đội tìm kiếm Tarsian thứ hai.

Có vẻ như họ đã xem xét lại kế hoạch sau khi nhận báo cáo từ Nagamine.

Người đã trực tiếp tham chiến ở Agartha.

Không biết nên lý giải ra sao về ảo ảnh Nagamine đã nhìn thấy Agartha và thông điệp " Hãy tiến vào dải Ngân hà " của Tarsian. Chuyện xảy ra lúc đó chỉ có mình Nagamine chứng kiến, nên không loại trừ khả năng đây chỉ là giấc mơ hay ảo giác. Tuy nhiên, rất nhiều thành viên trong quân đoàn Tracer trước khi bắt đầu vào trận chiến cũng có trải nghiệm tương tự và đều nhận được thông điệp như vậy.

Cuộc chiến siêu tưởng với quy mô lớn ở Agartha vẫn khiến mọi người phải đặt câu hỏi, liệu Tarsian có thực sự muốn gây chiến với nhân loại hay không. Những hình ảnh ghi lại trận chiến đã được phân tích tỉ mỉ từ đầu đến cuối, kết luận rút ra là, dường như Tarsian chưa chiến đấu triệt để.

Có lẽ họ muốn tiếp cận loài người với lý do và mục đích hoàn toàn khác.

Giới truyền thông bắt đầu truyền tai nhau một giả thuyết.

Người ta nói rằng, việc hoàn toàn bộ di tích Tarsian phát nổ là một sự cố không may, loài người đã động chạm đến những thứ đáng lẽ không nên động vào. Việc Tarsian sinh sống ở khu vực đó chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên và hoàn toàn chẳng có mục đích nào khác.

Thông tin cho rằng có cuộc tấn công từ phía Tarsian thực ra là bóp méo sự thật, muốn lợi dụng sự cố này để phục vụ mục đích chính trị.

Đương nhiên những tin đồn như vậy thường bị dập tắt ngay từ đầu, pháp luật lại quy định hạn chế điều tra thông tin, bởi thế không có lời giải thích công khai nào để xác minh vấn đề. Tính tới thời điểm này đã có hai cuộc tiếp xúc quy mô lớn với Tarsian, người ta càng có xu hướng tra xét lại ngọn nguồn xem cách ứng phó vớiTarsian trong vài chục năm gần đây liệu có sai lầm gì không.

Các nhà báo vẫn miệt mài thu thập thông tin và dần dần, chứng cứ được hé lộ từ những người có liên quan trong thời điểm xảy ra sự cố. Phải chăng toàn bộ đều là kịch bản do chính phủ Mỹ dựng lên nhằm giành quyền chủ động xây dựng Quân đội không gian Liên Hợp Quốc và độc chiếm các kỹ thuật của Tarsian?

Theo đúng thông điệp " Hãy tiến vào dải ngân hà " từ phía Tarsian thì rõ ràng, họ muốn mời loài người tới vũ trụ xa xôi và đón nhận chúng ta như những người bạn. Nếu vậy, tại sao họ không thử tiếp cận chúng ta theo cách thân thiện hơn? Hoặc có thể họ cư xử như những người bạn, nhưng chúng ta lại có thái độ cứng nhắc, e sợ họ quá mức cần thiết và dẫn đến một cuộc chạm trán không may mắn?

" Để trưởng thành, phải nếm trải đủ thử thách và đau đơn..."

Cuộc tiếp xúc vớiTarsian cũng là một thử thách để loài người trưởng thành hơn, những hy sinh mất mát và hỗn loạn trong trận chiến được xem như những nỗi đau...

Nếu vượt qua được thử thách của Tarsian, liệu trong thiên hà bao la kia, nhân loại có được coi là " Trưởng Thành "?

Chính phủ quyết định xem xét lại kế hoạch vềTarsian , nhờ thế quy mô của đội tìm kiếm thứ hai đã được thu nhỏ so với dự kiến ban đầu, chỉ giới hạn điều tra trên môi trường Agartha và các dấu vết ở đó, tên gọi cũng nhẹ nhàng hơn so với " Quân đội tìm kiếmTarsian thứ nhất".

Chưa biết mọi chuyện sẽ ra sao.

Trong tình hình cả thế giới đang bất ổn, có lẽTarsian vẫn bị coi là mối đe dọa với toàn thể nhân loại.

Tôi bước từng bước lễn những bậc thang bằng bê tông, hồi tưởng biết bao nhiêu chuyện.

Một chiều hè, Nagamine thông báo rằng cô đã được tuyển chọn làm thành viên Quân đội không gian.

Ngày lại ngày ngóng mail từ Nagamine, cứ chờ mãi mà không thấy.

Dù không thấy, vẫn quyết định chia tay cô bạn gái xinh đẹp kém tuổi trong cơn mưa mùa thu.

Khép chặt trái tim, thể sẽ trở thành người lớn....

Ai trong chúng ta cũng có những chốn lưu giữ đầy kỷ niệm khó quên.

Trải qua chín năm, tôi thêm chín tuổi, Nagamine thêm bốn tuổi. Chúng tôi đều trưởng thành hơn.

Tôi và cô học tập, rèn luyện để vượt lên chính mình ở các môi trường hoàn toàn khác nhau, và mỗi người trưởng thành theo một cách khác nhau.

Chúng tôi luôn nghĩ về nhau, và chính điều đó đã làm nên kỳ tích để có thể gặp lại giữa vũ trụ rộng lớn.

Trong suốt mười ngày trước khi quay về căn cứ Mặ trăng, chúng tôi đã cùng thức trắng đêm để tâm sự, như muốn lấp đầy khoảng thời năm chín năm xa cách. Nói vậy chứ trong tàu chẳng có mấy thời gian và không gian để hẹn hò, chúng tôi đầy rẫy vấn đề hóc búa mà các đàn anh giao cho giải quyết, phải cố gắng lắm mới tranh thủ được chút tự do.

Vẫn như ngày xưa, Nagamine là người kể chuyện, còn tôi đảm trách nhiệm vụ lắng nghe.

Mấy ngày đầu, hai đứa đều cảm thấy người kia đã là người lớn, nói chuyện e dè thăm dò đối phương, nhưng đã vào guồng thì tự nhiên lại trở về với " phân công " ngày trước.

Tôi trung thành lắng nghe cô. Gần chín năm rồi, tôi mới lại được nghe giọng nói của Nagamine, câu chuyện của cô như những bản nhạc, khiến tâm hồn tôi thư thái.

Chúng tôi phải chia tay ở căn cứ Mặt trăng. Nagamine lên tàu con thoi trở về trái đất, còn tôi vẫn phải ở lại căn cứ, tiếp tục công việc trên chiến hạm.

Gặp nhau sau hơn gần một tháng, chúng tôi có một ngày thoải mái trọn vẹn, không phải lo lắng về người xung quanh ồn ào hay công việc phiền nhiễu. Tôi và cô gặp nhau trên địa cầu, nơi cả hai sinh ra và lớn lên, nơi đầy ắp những kỷ niệm. Tôi hơi lo lắng, không hiểu nơi chúng tôi hẹn gặp nhau có còn hay không. Suốt sáu năm ở ký túc xá sinh viên, tôi chưa một lần có cơ hội đi qua lối đó.

Thế nhưng, lên đến hết những bậc thang, tôi lại trong thấy chiếc chòi nhỏ cùng trạm xe buýt kiên cường  nơi đây. Dường như chúng cũng đã cố chịu đựng, trải qua từng ngày từng tháng để chờ đợi chúng tôi.

Sau sáu năm, trạm xe đã cũ đi nhiều, gần như bị bỏ hoang hoàn toàn.

Những cơn gió mát thổi dọc con đường không một bóng người.

Hoa bồ công anh nở ven đường bị gió thổi tung, cuốn đi khắp nơi.   

Tôi chậm rãi bước đến trước lán nhỏ và chợt nhận ra, Nagamine đã chờ trên băng ghế từ lúc nào.

Một chiếc váy liền, một chiếc mũ rộng vành... Cách ăn mặc khiến tôi nhớ lại ngày đầu hè năm ấy. Cánh tay trắng muốt của cô làm mắt tôi như hoa lên.

Không phải bộ đồ tập kendo, không phải đồng phục học sinh, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nagamine trong trang phục thường ngày. Trông cô ra dáng thiếu nữ đến mức tôi suýt không nhận ra.

- Đi đâu đó nhé?

-  Tiệm tạp hóa được không? MÌnh muốn ăn kem.

Giọng cô nũng nịu như một đứa trẻ.

- Để ôn lại thời cấp hai chăng

- Ôn lại suốt cả ngày hôm nay luôn. Sau đó từ ngày mai, chúng mình sẽ là học sinh cấp ba...

Nagamine đứng lên, sửa lại gấu váy.

- Mình muốn có thời gian để lẽo đẽo theo Noboru hai tư tuổi.

Rời khỏi băng ghế trong trạm xe buýt, Nagamine bắt đầu bước đi.

Người cần có thời phải là tôi mới đúng.

Tôi muốn theo Nagamine mười chín tuổi, vậy nên, tôi cất bước theo cô.

......

----- The End ----- 

          

  

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro