Tháng Tư Năm 2056 SIRIUS LINE α

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ít nhiều thì Terao Noboru cũng đang hối hận.

Anh đã đánh giá thấp việc tiếp nhận 172 người có mặt trên chiến hạm Lysithea này.

Mặc dù anh đã quyết tâm làm mặt thật ngầu để gặp lại Nagamine Mikako, nhưng đời không như là mơ.

Sau khi ghép nối thân và mở cửa thông giữa hai tàu, cảm giác đầu tiên của anh là không thể tin nổi. Phía bên kia toàn các cô gái trẻ.

Các cô đều lấy làm thích thú khi tóm được anh chàng Noboru, bắt đầu thi nhau đặt ra các câu hỏi, nào là phòng cậu ở đâu, cậu có muốn uống gì không, vv...

Công cuộc tiếp nhận thành viên của chiến hạm Lysithea được tiến hành suốt hai giờ, bao gồm cả vận chuyển người bị thương. Tình hình vô cùng hỗn loạn.

Dù chức danh chính là kỹ sư thông tin nhưng vì là ma mới nên Noboru được trưng dụng làm tất tần tật các công việc, từ hướng dẫn người tới phòng trống, vận chuyển trang phục trên con tàu cho đến thu gom đồ cần giặt, nhiều khi còn phải gánh nhiệm  vụ cho các đàn anh khác.

Không những không tìm thấy Nagamine mà anh còn phải đầu tắt mặt tối chạy lòng vòng quanh tàu, chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Tất nhiên trong tình trạng này, anh không thể nhìn mặt từng cô gái để xác định xem có phải là Nagamine hay không...

Trông bóng dáng Noboru chạy đôn chạy đáo, một tiền bối tốt bụng đã mua một lon cafe từ máy bán hàng tự động.

Noboru cảm ơn rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh máy bán hàng đặt gần lối đi.

Nagamine đang ở đâu nhỉ?

Anh buồn bã nhấp một ngụm cafe.

Bộ đồng phục Quân đội không gian trắng muốt anh mặc để khoe với cô đã bẩn lem nhem, gấu quần xắn ngược lên.

Anh cởi cả khuy cổ cho dễ thở rồi ngả mình ra lưng ghế.

Cũng chẳng cần vội gì, chắc chắn cô ấy vẫn đang ở Lysithea

 Anh vừa uống thêm cafe thì điện thoại kêu.

Chắc chắn là Nagamine rồi. 

Nhưng lần này, email chỉ có vài dòng ngắn ngủi.

Noboru ơi,

Mình ở đây này.

-- Từ Mikako đang thắc mắc bí mật đó là gì --

 Noboru sửng sốt vô cùng, dáo dác ngó xung quanh.

- Mình ở đây, Noboru ơi.

Giọng nói thân thuộc ấy, anh vẫn nhớ như in.

Một cô gái đứng cuối hành lang đang nhìn về phía anh.

Trên mình cô là bộ đồng phục y tá.

Anh đứng dậy, chậm chạp bước về phía cô.

- Cuối cùng chúng mình cũng đã gặp lại nhau rồi.

Nagamine Mikako mỉn cười.

- Ôi...

Anh lúng túng đến mức không thể nhìn thẳng vào mắt cô.

- Nagamine đã cao thế này rồi...

Anh chẳng nghĩ được gì để nói với cô, câu hỏi cứ vô thức bật ra như thế.

- Mình cao thêm 5 cm, nhưng cân nặng và kích cỡ quần áo vẫn y như cũ.      < Nagamine một loli chính hiệu >

Cô thay đổi, mà thực ra lại hoàn toàn không thay đổi.

Noboru chợt thấy lòng nhẹ tênh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro