Tháng Tư năm 2056 Tàu Cứu Trợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian tám năm tưởng như dài nhưng thực ra lại rất ngắn.

Đặc biệt là trong lĩnh vực kỹ thuật công nghệ.

Tôi đã từng đến căn cứ Mặt trăng của Quân đội không gian hai lần hồi đang là sinh viên đại học, sau đó còn lên trợ giảng cho giáo sư một lần khi đã trở thành nghiên cứu sinh. Tôi cũng tận mắt nhìn thấy chiến hạm vũ trụ liên sao loại tối tân trong một chuyến tham quan của lớp nghiên cứu sinh. Từ đó đến nay chưa đầy một năm.

Ngày ấy, chúng tôi chỉ được sử dụng lối đi thiết kế riêng cho việc tham quan học tập ngay bên tường kho chứa tàu và nhìn xuống. Tôi vốn vẫn nuối tiếc vì không được tham quan bên trong chiến hạm.

Tôi từng ước mơ được ngồi lên chiến hạm liên sao tối tân với tư cách một thành viên của phi hành đoàn, nay ước mơ đó đã trở thành hiện thực nên lẽ dĩ nhiên, con tàu trước mắt thực sự quá hấp dẫn. Suốt vài phút sau khi lên tàu, thú thật là tôi quên bẵng Nagamine.

Chiến hạm đời mới thoạt nhìn có vẻ đơn giản hơn loại đang dùng, nhưng ngược lại, không gian sinh hoạt bên trong rộng hơn nhiều. Hệ thống vận hành được cải tiến, tất cả đều được trang bị ở dạng tối tân siêu nhỏ. Động cơ đã được nâng cấp nên khoảng cách HyperDrive tăng vượt trội, một lần warp có khả năng dịch chuyển tối đa lên đến ba năm ánh sáng.

Nói chung, đây là một trong những kỹ thuật mới nhất, và chiến hạm này vẫn đang trong giai đoạn phát triển, tuy nhiên người ta đã kịp thời trang bị cho nó hệ thống thông tin với vận tốc nhanh hơn ánh sáng.

Tôi được triệu tập với tư cách là thành viên hỗ trợ kỹ thuật thông tin nên chắc chắn sẽ có cơ hội tiếp xúc với cả hệ thống. Thật háo hức!

Trước lúc xuất phát, tôi đã được làm việc với các phi hành gia kỳ cựu cũng lên đường trong nhiệm vụ lần này.

Ngoài tôi và một số nhân viên y tế, hầu hết các vị trí điều được đảm nhiệm  bởi các thành viên đã có kinh nghiệm đi lại vài chục lần qua các hành tinh trong hệ mặt trời.

Trong lúc chờ đợi, tôi được phát cho vài vật dụng cá nhân như đồng phục trên tàu và quần áo lót. Một đàn anh, một kỹ sư thông tin người Đức trên là Hans Steiner, còn chuyển cho tôi một cuốn sách nhỏ có sơ đồ hướng dẫn bên trong tàu và quy định chung về sinh hoạt. Mặc dù đi cứu trợ nhưng tôi lại có cảm giác hưng phấn như đang đi du lịch gia đình vậy.

Bị dựng dậy giữa nửa đêm cộng thêm suy nghĩ về đủ mọi vấn đề, hình như adrenalin trong người tôi tăng cao, toàn thân cứ lâng lâng.

Việc chuẩn bị đã hoàn tất, tàu sẽ khởi hành trong chiều hôm đó.

Mất một tuần kể từ khi rời khỏi căn cứ Mặt trăng, tôi mới nhớ lại mục đích ban đầu.

Chiến hạm liên sao đời mới đi một vòng để hướng tới khu vực không bị giới hạn HyperDrive nằm ở trung gian quy đạo Sao Hỏa và quỹ đạo Sao Mộc. Dù là quân cứu trợ thì cũng vẫn phải ưu tiên đảm bảo an toàn lên hàng đầu.

Trong lúc tàu di chuyển, tôi điên cuồng ghi nhớ các nhiệm vụ được giao.

Tính tuổi thì tôi là người trẻ nhất trong số thành viên phi hành đoàn. Chuyến đi này tạm thời không có gì nguy hiểm, các đàn anh chị luôn vui vẻ chọc ghẹo đứa đàn em là tôi, giao toàn những công việc khá đơn giản nên rất nhẹ nhàng.

Tôi phải ghi nhớ cấu trúc tàu, tên của các thành viên phi hành đoàn và các chi tiết liên quan đến nhiệm vụ. Dần dần, tôi cũng có thể yên ổn ở một mình trong phòng thông tin hoặc phòng riêng mà không bị ai quấy rầy.

Tôi khá lo lắng về chiến hạm Lysithea.

Phòng thông tin được ngăn cách với các khu khác trong tàu bởi một chiếc cầu. Khi tiếp nhận được vị trí hiện tại của Lysithea, thông tin sẽ lập tức được chia sẻ đến các phòng ban khác. Đa phần dữ liệu đến từ các máy quan trắc của tàu, tuy đã tiến hành nhiều thử nghiệm và tham khảo ý kiến của anh Steiner nhưng rất khó để xác định vị trí Lysithea. Máy quan trắc phát hiện vật thể di chuyển ngoài phạm vi hai năm ánh sáng quanh tàu đáng tiếc lại chưa được trang bị.

Tôi còn rất nhiều điều phải học hỏi. nhưng vẫn cảm thấy thời gian trôi đi sao mà chậm thế.

Không biết từ đâu mà cái tên Nagamine lại được các tiền bối trên tàu truyền tai nhau.

Mọi người tiếp tục trêu chọc tôi.

Tôi cố chống chế, nào là nếu đó là người yêu thì tôi phải mang ảnh cô theo chứ, nào là không phải như mọi người nghĩ đâu, thành thử hôm đó, ảnh của Nagamine cũng dạo một vòng quanh tàu luôn.

Vì chúng tôi trực thuộc cùng một hạm đội nên việc tìm một bức ảnh của cô trên hệ thống dễ như trở bàn tay.

Tấm ảnh thẻ của Nagamine được in ra, chuyền quanh tàu, cuối cùng cũng đến tay tôi. Chắc hẳn bức ảnh đó được chụp ngay sau khi nhập ngũ, nên Nagamine vẫn khoác trên mình bộ đồng phục cấp hai.

Thực ra tôi không có bức hình nào của Nagamine cả. Tấm ảnh kỷ yếu của cấp hai cũng không có mặt cô, bởi cô đã lên vũ trụ xa xôi trước lúc được chụp. Giống như bao học sinh chuyển trường khác, một ảnh thẻ nhỏ bé lồng trong khung tròn ở trang cuối cùng kỷ yếu là tấm ảnh duy nhất của Nagamine mà tôi có được. Có lẽ cuốn kỷ yếu đó ngủ yên trong thùng carton cùng với tấm bằng tốt nghiệp cấp hai và vô số đồ dùng linh tinh của gia đình tôi.

Phải rồi, chuyển vào ký túc xá đại học quân sự xong, tôi không còn nhìn thấy cuốn kỷ yếu nữa.

Chính vì vậy mà khoảnh khắc bắt gặp tấm ảnh thẻ của Nagamine, tôi đã hoảng hốt biết chừng nào.

Ảnh được chụp rất nét, gương mặt cô có vẻ căng thẳng.

Nagamine " Xuất hiện " trước mặt tôi sau một thời gian khá dài, cô trẻ đến mức khiến tim tôi đau nhói.

Một ngày nào đó, tôi có thể gặp lại Nagamine bằng xương bằng thịt.

Một Nagamine đã trưởng thành hơn vài tuổi so với tấm ảnh này.

Sau chín năm, tôi muốn cảm nhận sự thay đổi về cả chiều cao và cân nặng của cô so với dáng vẻ Nagamine mà tôi từng thấy từ lâu lắm rồi.

Xuất phát được mười ngày, chúng tôi đã đến khu vực không bị hạn chế HyperDrive.

Lần đầu tiên trong đời, tôi trải nghiệm HyperDrive.

Đối với một nhân viên mới chẳng biết gì như tôi thì bất kỳ trải nghiệm nào trên con tàu này cũng đều mới mẻ. Tuy vậy, HyperDrive là một điều đặc biệt.

Warp-out xong, tất cả chúng tôi sẵn sàng bắt tay vào công việc.

Xác định vị trí hiện tại của Lysithea.    

Liên lạc với Lysithea.

Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm thấy chiến hạm đó.

Tàu giảm tốc lần cuối, hướng về phía <Sirius Line α>.

Chúng tôi về đích sau năm ngày, theo kế hoạch củaLysithea thì phải ba ngày nữa họ mới tới nơi. Xét trên tổng thể lịch trình tám năm bảy tháng thì đây là chỉ một chênh lệch vô cùng nhỏ. Dù sao thì không phải chờ đợi quá lâu là tốt rồi.

Ba ngày nữa trôi qua, chúng tôi có thể kết nối thông tin liên lạc Lysithea. Từ giờ, tổng tư lệnh hạm độiLysithea và trưởng đoàn cứu trợ có thể thường xuyên trao đổi thông tin. Công việc chuẩn bị tiếp nhận thành viên hạm đội đang dần được hoàn tất.

Có thể hơi nóng vội nhưng tôi thử soạn mail cho Nagamine.

Nơi ở hiện tại của cô đã được xác định, chắc chắn mail sẽ đến nơi. Tôi định kiềm chế để đột ngột xuất hiện trước mặt cô, khiến cô bất ngờ, nhưng nếu chẳng may các tiền bối đáng kính lại đi trước rồi để lộ rằng tôi đang ở  đây thì e rằng, cuộc hội ngộ sau bao nhiêu khó khăn cách trở này sẽ bị phá tan tành mất.

Gửi Nagamine,

Nhận được mail của mình, chắc cậu ngạc nhiên lắm.

Mình cũng nhận được mail cậu thông báo được phép trở về Trái đất rồi.

Mình cũng có nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm, nhưng mình sẽ để dành tới lúc gặp nhau, bởi mình rất rối trí, không biết nên nói những chuyện này mail như thế nào.

Mình đã hai mươi tư tuổi rồi, còn Nagamine mới chỉ có mười chín tuổi thôi.

Mình không biết phải nói gì với Nagamine mười chín tuổi nữa. Cũng như Nagamine mười chín tuổi ở Lysithea đang tưởng tượng về Noboru hai tư tuổi, dù chỉ trong thời gian ngắn nhưng Noboru hai mươi tư tuổi cũng đang trải qua chuỗi ngày hình dung về Nagamine tuổi mười chín đấy.

Đối với mình, Nagamine mười chín tuổi vẫn là Nagamine mười lăm tuổi, dù chín năm đã trôi qua. Nhưng bỗng nhiên gặp lại và cậu đã trở thành người lớn, mình sẽ lúng túng lắm. Cảnh tượng sẽ ra sao nhỉ?

Chỉ riêng việc được gặp lại cậu thôi, mình đã thấy một kỳ tích rồi. 

Mình vẫn nghĩ mãi, không biết nên nói gì với Nagamine mười chín tuổi.

Dù sao chúng mình tái ngộ cũng đang tới gần.

Gần tới mức mà chắc hẳn cậu sẽ phải ngạc nhiên đấy.

-- Từ Terao Noboru đang có một bí mật --

...............

Noboru ơi,

Mình là Mikako mười chín tuổi đây.

Mình chỉ mong muốn chuỗi ngày chán chường này sớm kết thúc mà thôi.

Hôm qua, mình nhận mail của Noboru rồi. 

Mình vẫn đang ở Lysithea, nhưng không hiểu sao lại nhận được mail của Noboru nhỉ?

Dù gì thì mình cũng rất vui.

Mình không nghĩ một Noboru hai tư tuổi lại vẫn chấp nhận mail của cô bạn cùng lớp mười lăm tuổi ngày xưa.

Mình bỗng có cảm giác thời gian trôi qua chỉ như một lần chớp mắt. Cảm ơn cậu đã kiên nhẫn làm bạn với mình của tuổi mười năm trong suốt chín năm trời.

Có lẽ mình không theo kịp Noboru hai tư tuổi, nhưng trong bốn năm qua, mình cũng trưởng thành ở Lysithea này.

Bây giờ mình mười chín tuổi rồi.

Thực ra hôm qua mình muốn trả lời cậu luôn, nhưng mình bấn loạn đến mức không thể gõ được gì.

Mail của Noboru chứa đựng toàn những câu  đố đối với mình.

Ít ra nếu cậu viết rằng hiện nay cậu đang làm gì, thì mình đã có thể hình dung ra Noboru hai tư tuổi....

Còn nữa, mình không hiểu bí mật của cậu.

Chắc chúng mình sắp gặp được tàu cứu trợ rồi.

Việc chuẩn bị làm mình bận chết đi được.

Này, mình muốn hỏi, Noboru muốn gặp Mikako của tuổi mười lăm hay tuổi mười chín?

Mình thì muốn gặp Noboru của tuổi hai tư.

Mình chẳng có dự định gì sau khi gặp tàu cứu trợ cả.

Vậy thôi, liên lạc sau nhé!

-- Từ Mikako mười chín tuổi đang bấn loạn --


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro