Tháng Chín Năm 2047 LYSITHEA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng ồn ào huyên náo dường như cố tình đánh thức Mikako.

Xung quanh sáng trưng. Đây hoàn toàn không phải buồng lái của Tracer.

- Ôi, em tỉnh rồi à? Tốt rồi, tốt rồi, từ từ nhé. Em chỉ bị thương nhẹ thôi, ngồi dậy một chút cũng không sao đâu.

Satomi đứng bên giường bắt chuyện với cô.

- Chị Satomi, chị không sao chứ?

Mikako đưa mắt nhìn quanh. Hình như trong chiến hạm có khoang y tế. Chỉ kê vài chiếc giường bệnh đơn giản.

- Chị không phải kẻ ngủ nướng như ai kia đâu. Đương nhiên là chị không sao rồi. Nghe nói có người đã thu hồi Tracer của em.

- Vâng, chắc thế. Em chả nhớ gì cả.

- Chắc nhân viên y tế đã tiêm thuốc an thần liều cao cho em. Nhưng cám ơn em vì đã giữ lời hứa với chị nhé.

- Hứa gì cơ ạ....?

Cô ngơ ngác hỏi lại.

- Ôi trời, chuyện đó em cũng không nhớ gì ư?

Con bé này, nếu không sao thì phải báo cho chị chứ, làm chị lo chết đi được! Dù vẫn theo dõi nhất cử nhất động của em trên màn hình, nhưng sau trận chiến căng thẳng như thế, chị gọi mấy lần mà chẳng thấy em đáp lời. Chị tức điên lên đấy!

- Em phải tiết kiệm nhiên liệu mà, trao đổi thông tin cũng bị gián đoạn... Mọi thứ qua rồi nhỉ? Nhưng còn các Tarsian đơn lẻ khác thì sao? Em vẫn lo lắm...

- Lúc thu hồi, chị như kẻ mất trí nên chẳng biết làm gì cả. Lúc nãy, nghe tin em đánh bại kẻ thù cuối cùng, đông người vây quanh giường em lắm nhưng giờ họ biến đâu hết rồi ấy. Dù sao chị cũng phải cảm ơn Mikako. Thêm nữa, em sống sót là tốt rồi...

- Satomi nghẹn ngào, lí nhí nói

- Cảm ơn em đã bảo vệ Lysithea.

- Nếu Lysithea cũng bị tấn công, chúng ta chết chắc. Tất cả sẽ như Robinson Crusoe ngoài đảo hoang, phải cố sống sót trên Agartha này chờ cứu viện từ Trái đất thôi...

Satomi nắm chặt tay Mikako, tỏ vẻ biết ơn.

- Em làm cũng vì tính mạng chính  mình thôi. Chúng ta còn bao nhiều người sống sót?

- Đội ngũ nhân viên đương nhiên chỉ còn những người thuộc Lysithea. Tracer của chiến hạm khác cũng được Lysithea thu hồi, nên tổng cộng còn 172 người. Bao gồm cả các vị trí dự bị thì chiến hạm chỉ có 130 chỗ đểTracer, người ta phải hủy hết cácTracer đã hư hỏng nặng cho đỡ tốn diện tích. Có cảTracer yêu quý của em đấy....

Từ hơn một nghìn người, chỉ còn vỏn vẹn 172 người sống sót.

Sự sụt giảm khủng khiếp đó khiến Mikako liên tưởng tới những cuộc chiến tranh tàn ác.

-  Từ giờ, không biết chúng mình sẽ ra sao?

- Điều đó phụ thuộc vào quyết định của tổng tư lệnh, nhưng theo cách chỉ huy của ông ấy từ trước đến giờ, chắc chúng ta sẽ rút quân thôi. Nhiệm vụ chưa hoàn thành nhưng với tình hình này, không thể nào tiếp tục thăm dò được. Nếu đụng độ Tarsian lần nữa, một cuộc chiến mới lại nổ ra, chúng ta sẽ chết sạch.

- Chúng ta sẽ về nhà ư?

Giọng Mikako thay đổi hẳn, như thế vừa bám được một tia hy vọng.

- Có lẽ chỉ còn cách đó thôi.

Satomi nhún vai.

Tổng tư lệnh Locomoff xuất hiện trước mặt toàn thể các thành viên do chính ông tuyển chọn. Một sự kiện hiếm hoi.

Phòng ăn đã được chọn làm hội trường cho cuộc họp. Có cả các thành viên trên chiến hạm khác nên mọi người phải kê lại toàn bộ bàn, tuy vậy, vẫn có những người phải đứng họp vì không đủ chỗ.

Trừ những người bị thương đang ở phòng y tế, hầu hết đều tham gia dự cuộc họp.

Satomi dìu Mikako đến hội trường. Có rất nhiều khuôn mặt xa lạ với cô, toàn là các phụ nữ trẻ từ nhiều nước khác nhau. Khuôn mặt họ nhuốm vẻ buồn bã vì mất đi những chiến hữu thân thiết, cộng thêm cảm giác mệt mỏi sau trận chiến. Không khí trở nên ảm đạm.

- Trước tiên, tôi xin bày tỏ lòng thương tiếc những người đã anh dũng ngã xuống trong cuộc chiến lần này. Cầu cho họ được yên bình ở thế giới bên kia.

Tổng tư lệnhLocomoff nhìn một lượt quanh hội trường rồi bắt đầu phát biểu bằng tiếng Nhật.

- Trước hết, tôi vô cùng cảm kích vì sự kiên cường của tất cả các bạn ở đây trong cuộc chiến lần này. Các bạn đã làm rất tốt. Chính nhờ sự anh dũng của các bạn mà hạm đội của chúng ta đã giành thắng lợi.

Vài tiếng vỗ tay rời rạc, nhạt nhẽo vang lên cho có lệ.

- Thế nhưng, có quá nhiều người phải hy sinh. Hiện giờ, chúng ta không thể tiếp tục duy trì nhiệm vụ ban đầu của hạm đội. Với quyền tổng tư lệnh, tôi ra quyết định nhanh chóng rút lui.

Tiếng vỗ tay và tiếng cổ vũ lác đác vang lên rồi lớn dần, hội trường trở nên ồn ào hẳn.

Mikako và Satomi cũng vui mừng vỗ tay.

- Có những người bị thương nặng, đang chiến đấu từng phút để giành giật sự sống với tử thần. Lysithea phải khẩn cấp đưa họ về địa cầu chữa trị. Nhưng thời gian của hành trình này sẽ rất dài, sau cuộc chiến, Lysithea cũng bị hỏng hóc một vài bộ phận. Chúng ta phải tránh những vận tốc gây áp lực cho thân tàu. Chúng tôi đã kêu gọi chi viện từ Trái đất. Trong thời gian tám năm bảy tháng chờ đợi tín hiệu trả lời, Lysithea sẽ thử di chuyển về hướng địa cầu. Hệ thống máy tính đã xác định được một Anchor Point về Trái đất, nằm trên đường nối giữa hệ sao Thiên Lang và Trái đất,được gọi là <Sirius Line α> cách Trái đất 2,1 năm ánh sáng. Do đó, quãng đường của chúng ta chỉ còn 6,5 ánh sáng. Lưu ý, nếu theo thuyết tương đối thì khi di chuyển quãng đường đó với vận tốc gần bằng vận tốc ánh sáng thì thời gian phải trải qua trong chiến hạm sẽ là bốn năm, tính cả thời gian giảm tốc độ. Ba giờ nữa, chiến hạm sẽ xuất phát. Thủy thủ đoàn tiến hành điều hướng ngay lập tức, còn các bạn được tự do cho đến thời gian xuất phát. Tôi xin hết....

Noboru hai tư tuổi ơi,

Mình là Mikako mười lăm tuổi đây

Chắc cậu đã nghe nói về cuộc đụng độ trên hành tinh Agartha rồi nhỉ?

Mình vẫn còn sống này.

Và mình vô cùng hạnh phúc.

Cuối cùng cũng đã có quyết định trở về Trái đất, điều mà mình hằng mong đợi và cầu nguyện mỗi ngày.

Mikako sắp đến một Anchor Point có tên là < Sirius Line α> và gửi mail cho cậu.

Ở đó, hẳn chúng mình sẽ gặp được quân cứu viện.

Cuối cùng, mình cũng sắp được gặp lại Noboru.

Nếu có thể gặp lại cậu, Mikako muốn nói trực tiếp một điều. Mình ấp ủ điều này từ lâu lắm rồi.

Nhưng không thể nói qua mail được đâu.

Lysithea chuẩn bị xuất phát rồi.

Noboru hai tư tuổi ơi, bây giờ cậu đang ở đâu và làm gì vậy?

Trong suốt hành trình bốn năm, Mikako sẽ trải qua chuỗi ngày chán nản mỗi lần nhớ về Noboru hai tư tuổi đấy.

Gặp lại nhau, Mikako đã mười chín tuổi rồi.

Không hiểu mình sẽ trở thành cô gái như thế nào nhỉ? Nhưng mình rất háo hức được gặp lại cậu.

Hẹn ở địa cầu nhé.

--Từ Mikako, vẫn đang ở tuổi trăng rằm--       

  

     
 

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro