Tháng Ba Năm 2056 Quân đội Phòng Không Vũ Trụ (Căn Cứ SAITAMA)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên một chiếc taxi, tôi thực sự rối loạn.

Rối loạn theo đủ mọi ý nghĩa.

Bị dựng dậy lúc nửa đêm.

Luôn phải đặt hạm đội lên hàng đầu

Lâu lắm mới đặt chân về nhà đã lại bị gia đình cằn nhằn.

 Nơi tôi đang cần đến không phải chi cục của Quân đội không gian Liên Hợp Quốc trong nội thành, mà là căn cứ Quân đội phòng không vũ trụ ở Saitama.

Lại còn bản tin nhanh đang phát sóng trên đài nữa.

Một loạt tin tức về tình hình chiến sự giữa hạm đội do Lysithea dẫn đầu và Tarsian. Hai bên giằng co cương quyết liệt, kết quả là chiến hạm Lysithea  giành thắng lợi nhưng cũng có khá nhiều người hy sinh.

Các thông tin hầu như bị nhiễu trong báo cáo đầu tiên gửi về từ hành tinh Agartha.

Tôi đang tò mò các chi tiết của cuộc chiến thì bị triệu tập. Ngồi trong taxi, tôi vẫn cố nghe ngóng tình hình trên radio.

Khi bản tin khẳng định trong hạm đội chỉ còn sót lại duy nhất Lysithea, chiến chiến hạm khác đã biến mất, trong phút chốc, tôi suy sụp hoàn toàn.

Tôi vừa nhận được mail từ Nagamine vào lúc nghỉ trưa kia mà.

Danh sách những người sống sót vẫn chưa được công bố chính thức, vì ngay Quân đội không gian Liên Hợp Quốc cũng không hề công khai danh tính của các thành viên phi hành đoàn. Nguồn thông tin duy nhất là Những mail được gửi cho người thân từ các chiến binh vẫn bình yên.

Vì vậy, giới truyền thông đã tự đi điều tra và thông báo một danh sách tạm thời.

Bản tin không hề nhắc đến cái tên Nagamine.

Ngay cả điện thoại của tôi cũng không có âm báo.

Niềm an ủi duy nhất đối với tôi lúc này là phi thuyền mẹ Lysithea của Nagamine vẫn tồn tại.

Tới căn cứ, sau khi được hướng dẫn đến khu nhà chính, tôi lại rơi vào trạng thái rối loạn một lần nữa. Quay trái quay phải đều thấy các nhân viên đang bận rôn nghe điện thoại.

Người ta dẫn tôi đến một nơi như phòng họp. Ở đó có khoảng hai mươi người, người thì cầm tài liệu, người thì cắm cúi vào bàn làm việc, người thì chạy hết chỗ này đến chỗ khác. Tôi hiểu rằng mọi người ở đây đang cố gắng thu thập thông tin. 

Tôi ngậm ngùi ra ngồi một góc, cảm giác bất an càng lúc càng lớn.

Họ vẫn hối hả gọi nhau.

Theo những thông tin tôi nghe lỏm được, người ta đang lên kế hoạch tiếp viện cho hạm đội. Theo yêu cầu từ Lysithea, Quân đội không gian Liên Hợp Quốc sẽ phải cử đội cứu viện khẩn cấp tới hỗ trợ.

Chắc tôi phải chờ thêm.

Trên thực tế, trận chiến đã diễn ra được tám bảy tháng rồi. Giờ có cử quân cứu viện cũng đã quá muộn. Người cần cứu giúp không thể chờ được.

Nhưng tôi hiểu rằng, cũng có những trường hợp cứu viện hiệu quả. Có khả năng   Lysithea đã rơi vào tình trạng không thể duy chuyển được nữa, những người sống sót trong Lysithea hoặc trên hành tinh Agartha đang phải vật lộn để duy trì sự sống. Cũng có thể động cơ di chuyển với vận tốc ánh sáng gặp trục trặc, khiến tàu không thể quay lại hệ Mặt trời.

Dù đã thế nào, cũng không có được nguồn thông tin chính xác.

Có tiếng gọi, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ luẩn quẩn ấy.

- A, cậu là Terao Noboru, thành viên mới của hạm đội phải không?

Một người đàn ông trung niên trong bộ trang phục đen tuyền bắt chuyện với tôi.

Nhìn ông, tôi chợt nghĩ đến những người đại diện bên quân đội đã xuất hiện trong câu chuyện của Nagamine ngày trước.

Đúng như tôi nghĩ, họ đang cần thêm một thành viên cho quân đội cứu viện.

- Vâng, có chuyện gì ạ?

Theo thông báo chưa chính thức, đội cứu hộ sẽ lên căn cứ Mặt trăng bằng tàu con thoi, sau đó mới đến địa điểm của Lysithea.

Tôi bèn hỏi vì sao không biết chính xác đích đến, thì ông trả lời với vẻ lo lắng.

- Tình hình sóng điện từ trên sao Thiên Lang không tốt. Thực ra, Lysithea đang quay về với tốc độ ánh sáng, nhưng không rõ đang ở địa điểm nào do sự cố nhiễu sóng.

- Nếu chiến hạm đang ở trong hệ Mặt trời thì phải có căn cứ trên các hành tinh chứ?

Tôi tiếp tục hỏi nhưng chỉ nhận được câu trả lời có cũng như không.

- Đội cứu hộ được cử đi đề phòng những trường hợp xấu nhất mà.

- Chẳng phải chúng ta nên chờ liên lạc tiếp theo từ Lysithea sao?

- Lysithea đã lên đường rồi. Trong quá trình di chuyển với vận tốc độ gần bằng tốc độ ánh sáng, sẽ không thể trao đổi thông tin liên lạc được. Điều này cậu phải học ở đại học rồi chứ nhỉ? Cậu nhận công tác trong quân đội với vị trí kỹ sư thông tin đúng không?

Ông ta ném lại cho tôi hàng tá câu hỏi.

Không biết phải đi đâu để cứu thì cứu kiểu gì?

Thôi, cứ biết lên căn cứ Mặt trăng cái đã.

Người ta tống tôi lên xe Wagon, thẳng tiến tới trạm phóng tàu cứ như đuổi đi cho nhanh vậy.

Thứ như nhất tôi cầm trong tay lúc đó là chiếc điện thoại di động.

Nó lại kêu.

Có mail từ Nagamine. ( ≧◔◡◔≦)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro