Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.

Kỳ nghỉ rất nhanh đã trôi qua, ngày đi làm lại vào đúng ngày tổ chức tiệc tri ân.

Tôi không muốn đến dự tiệc tri ân khách hàng của công ty Trữ Dịch, nhưng chúng tôi lại là đối tác, tin chia tay của tôi và Trữ Dịch cũng chưa được công bố, không đi thật sự khó ăn nói. Vậy nên tôi đã miễng cưỡng đồng ý.

Trữ Dịch nói muốn đến đón tôi, nhưng tôi từ chối.

Chia tay rồi thì nên giữ khoảng cách.

Buổi tiệc tri ân tổ chức ở mộ câu lạc bộ cao cấp trên một ngọn núi ở vùng ngoại ô. Tôi bắt xe đi lên đó mất tới hai giờ.

Khi tôi đến, hầu hết mọi người đã đến đông đủ, nhưng Trữ Dịch lại không có ở đó.

Tôi dẫn cấp dưới đi chào hỏi khách hàng.

A Trạch đi theo bên cạnh khen tôi không ngớt lời:

【Không hổ là bé yêu của anh, thật là xinh đẹp, khí chất ngời ngời, thật giỏi giang.】

【Nhưng giày quá cao, chân của em yêu nhất định lại bị đau.】

A Trạch lần đầu tiên nói điều này vào năm hai đại học.

Tôi là người tổ chức tiệc chào mừng tân sinh viên, phải đứng suốt đêm nên chân trầy da. Sau khi bữa tiệc kết thúc, A Trạch đã cõng tôi về.

Anh chạy ra ngoài mua thuốc cho tôi, vì thế mà về muộn bị quản lý ký túc xá bắt được, phải trả tiền ăn cho quản lý của ký túc xá một tuần.

Từ đó về sau, miễn là tôi có hoạt động cần phải đi giày cao gót, A Trạch đều mang theo một đôi giày bệt, chỉ để tôi có thể thay sau hoạt động.

Có điều tôi chưa từng đi đôi giày bệt kia, bởi vì lần nào A Trạch cũng cõng tôi về.

Chỉ là sau này, không còn ai chuẩn bị giày bệt cho tôi nữa, cũng không còn ai cõng tôi về.

Tiếng reo hò của mọi người kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi bước theo đám đông ra ngoài.

Giữa không trung, một chiếc khinh khí cầu màu hồng nhạt từ từ hạ xuống.

Còn người đứng trên khinh khí cầu chính là Trữ Dịch!

Trữ Dịch chậm rãi đi ra, trên tay ôm một bó hoa hồng, mặc âu phục, đi giày da.

Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng.

Ánh mắt này làm tôi có một dự cảm xấu.

Tôi nhíu mày hơi lùi về sau, lại bị người xung quanh ôm lấy đẩy lên.

Trữ Dịch đi tới, cầm tay của tôi:

“Mộng Mộng, hôm nay là tiệc tri ân, người anh nên cảm ơn nhất chính là em. Cảm ơn em đã ở bên anh, cảm ơn em đã luôn ủng hộ!”

Trữ Dịch vừa dứt lời, chiếc khinh khí cầu ầm ầm mở ra, một chiếc drone từ bên trong bay ra, phía dưới nó treo một chiếc vòng cổ kim cương.

【Mẹ nó! Hoành tráng như vậy, mình còn tưởng anh ta muốn cầu hôn, đúng là buồn vô ích.】

【Còn nữa, đây là kiểu thiết kế lỗi thời gì vậy, chắc bây giờ bé yêu rất muốn độn thổ.*】

*Nghĩa khúc này là bị quê, mất mặt trước đông người.

A Trạch nói đúng, tôi đúng thật rất muốn độn thổ.

Trữ Dịch không hề phát hiện, cầm vòng cổ tiến đến, tôi theo bản năng né tránh, nhưng bị anh ấy ôm vào trong lòng trước một bước.

“Mộng Mộng, giúp anh một chút, lát nữa anh sẽ giải thích với em.”

Nói rồi anh ấy nâng tay đeo chiếc vòng cổ lên cổ tôi.

Tiếng hoan hô vang lên, tất cả đều la ó “hôn một cái”.

Trữ Dịch cười từ chối.

“Không hôn thì không hôn, hai người tiếp tục đi, chúng tôi đi trước.”

Hiện trường la ó ồn ào, nhưng Trữ Dịch lại trực tiếp đưa tôi rời khỏi đó.

15.

“Trữ Dịch, vừa nãy anh có ý gì?”

Trữ Dịch lái xe xuống núi, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

“Hộp đựng đồ phía trước có băng keo cá nhân, em dán vào đi.”

“Sao cơ?”

Trữ Dịch nhìn thẳng, thở dài thành tiếng: “Anh thấy chân của em bị trầy nên đưa em đi trước. Đau lắm đúng không, trong xe không có thuốc, em dùng băng cá nhân xử lý sơ trước đi, lát nữa về thành phố anh sẽ mua thuốc cho em.”

Ngoài A Trạch, đây là một người khác chú ý đến những chi tiết này.

Tôi không nói rõ cảm giác của mình là gì, tôi cảm thấy có lỗi với Trữ Dịch. Dưới tình huống không làm rõ lòng mình đã đồng ý lung tung với anh, mặc dù dừng lại kịp thời, nhưng đây dù sao cũng là một sự tổn thương.

【Thằng nhóc này vậy mà cũng có vài phần giống mình, liệu em yêu có động lòng hay không?】

Giọng nói trầm thấp của A Trạch vang lên ở phía sau.

Anh không biết, trọng điểm trước nay đều không phải những điều nhỏ nhặt này, mà là người làm những điều nhỏ nhặt này chính là anh, tôi mới có thể cảm thấy ấm áp gấp bội.

Còn với Trữ Dịch, tôi chỉ có cảm ơn: “Cảm ơn. Nhưng anh còn chưa giải thích đâu.”

Trữ Dịch không hé răng, sau một lúc lâu, anh ấy mới khẽ cười nói:

“Mộng Mộng, em thật sự không cảm động chút nào cả.”

Tôi sững người, nhưng sau đó cam chịu.

Trưc Dịch dừng xe ven đường, quay đầu nhìn tôi.

“Trong câu lạc bộ hôm nay có một khách hàng anh muốn hợp tác. Người này yêu vợ sâu đậm, những bạn làm ăn kinh doanh mà anh ta tìm cũng đều là người như vậy, cho nên hôm nay anh mới dựng tạm vở kịch này.”

“Xin lỗi, anh không báo trước cho em.”

Thì ra là vậy, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trữ Dịch lại im lặng nhìn tôi.

“Mộng Mộng, nếu hôm nay anh cầu hôn em thì sao? Em sẽ đồng ý chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro