Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Chàng trai tôi yêu đã từng cầu hôn tôi theo một cách đặc biệt tuyệt vời.

Đó là chuyến đi sau khi tốt nghiệp của tôi với A Trạch.

Trạm dừng chân cuối cùng là một hòn đảo nhỏ.

A Trạch đưa tôi đi lặn biển, tôi nhặt được một cái chai cũ trôi dạt trên cát trắng, tôi hào hứng kéo A Trạch về bờ. Trong cái chai kia ấy vậy mà chứa một bản đồ kho báu!

Bản đồ cho thấy kho báu ở ngay trên hòn đảo nhỏ này!

Lòng hiếu kỳ của tôi nháy mắt bùng nổ, tôi lập tức kéo A Trạch đi tìm kho báu.

Hòn đảo này không lớn, lộ trình cũng đơn giản, ở điểm cuối nơi chứa kho báu là một hang động.

Mà khoảnh khắc tôi bước vào hang động kia, trong động lập tức sáng đèn, dưới ánh sáng ấm áp tràn ngập hoa tươi. Tôi kinh ngạc nhìn A Trạch, anh cười nắm tay tôi, dẫn tôi lên bục cao.

A Trạch quỳ một gối, giơ chiếc nhẫn kim cương lên, nhìn tôi chăm chú:

“Trình Mộng, từ khi ở trong bụng mẹ 8 tuần tuổi anh đã biết em. Từ đó đến giờ, em luôn là báu vật quý giá nhất, là sự lựa chọn chắc chắn nhất của anh. Nếu có thể, anh muốn bầu bạn bên em đến năm 88 tuổi.”

“Vậy, cô Trình Mộng, em đồng ý lấy anh chứ?”

Sau này, ước hẹn 88 tuổi kia đứt đoạn năm chúng tôi 23 tuổi.

Chàng trai khiến cả thanh xuân của tôi đẹp rực rỡ sẽ mãi ở lại khoảng thời gian mà tôi yêu anh nhất.

“Mộng Mộng?”

Tâm trí của tôi từ buổi cầu hôn trên đảo trở về với đường núi đầy mây.

Trữ Dịch nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi không muốn dây dưa nữa, tôi muốn chấm dứt hoàn toàn ngay hôm nay.

“Trữ Dịch, chúng ta đã chia tay.”

Trữ Dịch kéo cà vạt, mở cửa sổ xe, châm một điếu thuốc.

“Anh tưởng qua mấy ngày em đã bình tĩnh lại.”

“Mộng Mộng, cuối cùng em muốn thế nào?”

Tôi tháo vòng cổ xuống trả lại cho anh ấy.

“Trữ Dịch, anh cho rằng em đang giận dỗi với anh sao?”

“Em không phải thiếu nữ nữa, em không có thời gian làm vậy. Chúng ta chung đụng một năm, ở bên nhau ba tháng, anh ngẫm kỹ xem, chúng ta thật sự có tình cảm sao?”

“Anh có cái tôi cao, kiêu ngạo, anh cần một cô gái điềm tĩnh hoàn mỹ đứng cạnh anh. Anh cho rằng em từng trải qua sinh tử, là người anh tìm kiếm, nhưng em không phải.”

Trữ Dịch dựa vào cửa sổ xe, không quay đầu lại.

“Em thừa nhận, lúc chúng ta bên nhau có chút hời hợt, nhưng khi em phát hiện em không quên được A Trạch, em lập tức chia tay với anh.”

“Em làm không tốt, nhưng từ đầu đến cuối em đều thành thật với anh, em không muốn dây dưa với anh, anh cũng không không phải em thì không được, vì sao anh không chịu buông tay?”

Làn khói lướt qua, Trữ Dịch đóng cửa xe, anh ấy quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh.

“Mộng Mộng, anh ta tốt như vậy sao? Khiến em nhớ mãi không quên?”

“Anh ấy không tốt, nhưng em chỉ yêu anh ấy.”

17.

Ánh mắt Trữ Dịch bỗng chốc ảm đạm, anh ấy cúi đầu cười, khẽ gật đầu.

“Được, chúng ta chia…”

Bíp ——!

Tiếng còi hơi cắt ngang lời Trữ Dịch.

Ngay sau đó, tôi cảm thấy cơ thể mình đột nhiên lao về phía trước. Tôi theo bản năng quay đầu lại tìm A Trạch.

Tôi thấy anh!

A Trạch ở ghế sau nhào về phía tôi, anh ôm tôi vào lòng che chở.

Cái ôm quen thuộc, cảm xúc chân thật, tôi tham luyến ôm chặt anh.

【Đừng sợ em yêu. Anh ở đây, không sao cả.】

“A Trạch.”

Tôi ngước lên nhìn anh, tay vuốt ve mặt anh.

Tôi nhớ anh rất nhiều.

【Đừng khóc bé yêu, là tai nạn giao thông. Em yên tâm chờ cảnh sát tới, em sẽ không sao.】

“Vậy anh đừng đi, anh ở cùng em được không, anh ở cùng em, em sẽ không sợ.”

Tôi ôm chặt A Trạch, nước mắt tuôn rơi không kìm được.

A Trạch mỉm cười vuốt tóc mái lòa xò trên mặt tôi, cúi xuống hôn nhẹ tôi:

【Em yêu ngoan, ngủ một lát đi, anh ở đây với em.】

Lời nói khiến tôi thấy yên tâm nhất của A Trạch, tôi gật đầu, vùi mình trong lòng A Trạch.

Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa xa, càng ngày càng gần.

【Em yêu, anh rất muốn cứ ôm em như vậy, nhưng anh không có thời gian. Em phải ngoan, phải sống thật tốt, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.】

Giọng nói của A Trạch càng ngày càng nhỏ, cái ôm dần dần trống rỗng. Tôi túm chặt tay anh.

“Đừng đi, em xin anh đừng đi. Hay anh dẫn em đi đi! Anh đưa em đi, được không? Đừng bỏ em lại nữa, xin anh!”

“A Trạch! A Trạch! Đừng đi! Đừng…”

Cảm xúc trên tay dần dần hư vô, tôi nắm thật chặt, tôi giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng trước mắt tối sầm lại rồi mất ý thức.

18.

Khi tôi tỉnh lại, đã là bảy ngày sau.

Trên người tôi cắm nhiều loại ống, còn mẹ đang trông bên giường, âm thầm lau nước mắt. Bà thấy tôi tỉnh thì vội vã đi tìm bác sĩ.

Tôi được bác sĩ kiểm tra, cuối cùng xác định tôi không có vấn đề gì.

Hóa ra hôm đó xe của Trữ Dịch đậu bên đường, bị một chiếc xe tải đâm từ phía sau.

Tôi lo lắng nói: “Trữ Dịch đâu?”

“Cậu ấy không sao. Hai đứa các con mạng lớn. Xe tải quẹt ngang qua, Trữ Dịch bị thương ngoài da, hai ba hôm đã xuất viện.”

Mẹ kéo tôi, giọng nghẹn ngào.

“Nhưng con, rõ ràng con bị thương không nặng, nhưng mãi không tỉnh lại. Bác sĩ nói con không có ý chí sống…”

Mẹ không nói tiếp được, bà quay lưng lặng lẽ rơi nước mắt.

Ba vỗ về bà, quay lại tiếp tục nói:

“Nghe bác sĩ nói trên đường đưa tới bệnh viện, con cứ gọi tên A Trạch.”

“Con gái, con không thể buông bỏ thằng bé sao? Thậm chí không cần mạng mình? Con như vậy ba và mẹ con phải làm thế nào đây?”

Tôi nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói:

“Sẽ không, sẽ không xảy ra chuyện đó nữa.”

Bởi vì A Trạch đã đi rồi.

19.

Ngày tôi tỉnh, Trữ Dịch tới thăm tôi.

Anh ấy rất áy náy, liên tục xin lỗi tôi.

Tôi cười xua tay.

“Không phải lỗi của anh, không ai có thể đoán trước được. Nếu anh thật sự thấy ngại, vậy thì công khai tin chia tay đi.”

Trữ Dịch nhìn tôi, muốn nói lại thôi, anh ấy dừng vài giây, ngay sau đó mỉm cười gật đầu.

“Vậy chuyển hợp tác…?” Anh ấy hỏi.

Tôi vội vàng ngồi dậy.

“Hợp tác vẫn phải tiếp tục chứ. Em không thể đánh mất cả tình yêu và sự nghiệp, phải không?”

Sau khi xuất viện, tôi điều chỉnh lại bản thân, thật sự làm lại từ đầu.

Tôi bắt đầu làm thiết kế một cách nghiêm túc, điên cuồng nhận đơn kiếm tiền.

Có lẽ vì tôi từng trầm cảm còn chết đi sống lại một lần, những tác phẩm tôi thiết kế luôn tràn đầy linh khí, chỉ mất mấy năm đã vươn lên đầu ngành.

Hơn nữa sự hợp tác giữa tôi và công ty Trữ Dịch cũng càng ngày càng tốt đẹp. Về sau, hai nhà dứt khoát hùn vốn thành lập một công ty thiết kế, Trữ Dịch góp vốn tôi bỏ công.

Sau này, Trữ Dịch nói đùa rằng tôi thích hợp làm đối tác hơn làm bạn gái, may mà lúc ấy tôi kiên quyết không cần anh ấy, nếu không anh đã mất đi một đối tác tốt.

Tôi cười đáp lại, nhân cơ hội bào anh ấy một phần trăm cổ phần.

Ba mẹ tôi cũng không giục tôi kết hôn nữa. Tôi có thể cố gắng sống tiếp đối họ mà nói cũng đã là niềm vui.

Tôi đưa họ về sống cùng, liều mạng kiếm tiền, cố gắng cho họ một cuộc sống tốt nhất.

20.

Thỉnh thoảng, tôi cũng sẽ đến ngôi nhà kia cùng với A Trạch.

Ngồi ở đó, nhìn về quá khứ.

Chỉ là từ khi tỉnh lại sau tai nạn, tôi không còn nghe thấy tiếng anh nữa.

Nhưng tôi nhớ điều cuối cùng anh dặn dò tôi, dặn dò tôi phải sống thật tốt.

Tôi nghe lời, vậy thì sống vài năm thật tốt, thay A Trạch nhìn ngắm thế giới này.

21.

20 năm sau.

Ba đã qua đời ba năm.

Sau khi lo liệu ma chay cho mẹ, tôi trở về nhà A Trạch.

Tôi mở máy tính, đặt lịch gửi email cho Trữ Dịch.

Tôi trang điểm, mặc chiếc váy cưới năm đó A Trạch đặt cho tôi, cầm tấm bản đồ kho báu kia, bình tĩnh vặn gas.

Cơ thể tôi bay lên, tôi trở lại hòn đảo ấy.

Người tôi yêu, đứng trên bục cao trong hang động, nở nụ cười chì tay về phía tôi.

Tôi năm nay 48 tuổi, tới vì ước hẹn 88 tuổi.

Tạ Trạch, đã lâu không gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro