Chương 4: Hồi ức quá khứ trong quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Phụ thân!"

"Phong nhi lại đây!"

"Phụ thân! Phụ thân bế Phong nhi đi!"

Lúc nhỏ cậu rất thích được phụ thân bế. Phụ thân rất thương cậu, rất dịu dàng. Cậu thường cạ đầu vào cằm ông, nghịch mớ râu mà ông chăm chút săn sóc. Đôi khi tiểu thiếu gia cậu còn tết nó thành bím nữa cơ, và lúc đó trông ông thật buồn cười. Cậu nhớ có lần ông đang ngủ trưa, cậu liền lén vô phòng ông chơi và giở những trò tinh nghịch. Thực ra cũng chẳng có gì chỉ là vẽ vài ba đường trên trán và tết vài cái con rít nhỏ ở chòm râu của ông thôi, và không may lúc đó có quan tổng đốc ghé thăm, trong lúc vội vàng ông đã quên kiểm tra chỉnh đốn dung nhan của mình.Tất nhiên chuyện gì đến cũng phải đến, cả phủ và cả cái ông quan tổng đốc ấy có một trận cười no bụng, cậu bảo đảm tối về nhớ lại ông ta no khỏi ăn cơm luôn, và thế nào tiểu thiếu gia cậu cũng bị trận vô mông, không ngờ ông chỉ béo nhẹ má cậu và cười to. Nhưng hình như đầu ông nổi gân và cậu cá rằng ngày mai sau khi đi thương thảo về đầu ông sẽ nổi nhiều gân hơn. Nhưng quả thật phụ thân đã không đánh cậu, ông chỉ cười và nói rằng: "thằng nhóc này có thiên khiếu hội họa sau này biết đâu sẽ là họa sư nổi tiếng trong cung." Lúc đó tiểu thiếu gia cậu vừa tròn tám tuổi.

"Mẫu thân! Phong nhi thương mẫu thân lắm!"

"Mẫu thân cũng thương Phong nhi."

"Mẫu thân đi Phong nhi có nhớ mẫu thân không?"

"Mẫu thân, Phong nhi không muốn xa mẫu thân! Mẫu thân đừng đi... Mẫu thân đi Phong nhi cũng đi!"

"Mẫu thân thương Phong nhi nhưng mẫu thân lại yêu người đó... mẫu thân... xin lỗi Phong nhi!" Mẫu thân ôm cậu vào lòng nói lí nhí mà nước mắt mẫu thân cứ tuôn rơi. tiểu thiếu gia cậu không hiểu.

Mẫu thân, mẫu thân thương Phong nhi kia mà. Sao mẫu thân lại bỏ rơi Phong nhi? Mẫu thân ...mẫu thân đi đâu?

"Nàng muốn đi đâu?"

"Tôi..."

"Nàng không ngờ phải không?"

"Nàng muốn bỏ trốn với tên tiện dân kia ư?"

"Nàng muốn rời xa ta sao? Đừng hòng!"

Phụ thân phụ thân đang nói gì vậy...? Ông ta là ai? Người đàn ông mình đầy thương tích bị trói cứng ở dưới sàn nhà lạnh giá đó là ai? Sao mẫu thân lại lo lắng cho ông ta đến vậy?

Cậu không hiểu, không biết gì. Mặc dù cậu đã cố nắm thật chặt tay mẫu thân nhưng mẫu thân đã hất mạnh tay cậu ra và chạy đến bên người đàn ông xa lạ kia. Đêm đó gió rét... và mưa.

"Chẳng phải tôi đã sinh Phong nhi cho ông rồi sao?"

"Ông còn muốn gì ở tôi nữa?"

"Ta yêu nàng! Cái ta cần không chỉ là một đứa con mà còn là tình yêu của nàng."

"Ông không yêu tôi! Ông chỉ vì lòng tự ái tính ích kỷ của mình mà muốn sở hữu tôi!"

"Ta yêu nàng! Đến bao giờ nàng mới hiểu được điều đó đây?!!!"

"Phụ thân, sao phụ thân đánh mẫu thân?!"

"Quản gia dẫn tiểu thiếu gia về phòng!"

"Vâng thưa lão gia!"

"Không! Phong nhi muốn ở cạnh mẫu thân! Phụ thân đừng đánh mẫu thân nữa!"

"Nàng thấy không, Phong nhi rất cần nàng. Ta cũng vậy."

Mẫu thân. Sao mẫu thân không nói gì? Mẫu thân cũng cần Phong nhi, cũng cần phụ thân mà phải không?

Có lẽ lúc đó cậu còn nhỏ nên không hiểu được mọi chuyện. Phụ thân cậu vốn là thương gia nổi tiếng kinh thành, lại có quan hệ mật thiết với nội vụ triều đình, nên ông thường xuyên vắng nhà để đi làm các thương vụ quan trọng khi triều đình giao phó. Những lúc phụ thân không có nhà mẫu thân hình như vui hơn, nụ cười mẫu thân tươi hơn, không còn vẻ gượng gạo khó chịu khi có mặt phụ thân và bà cũng vắng nhà nhiều hơn. Nhưng đến giờ cậu vẫn không biết người đàn ông đó là ai, người đã khiến mẫu thân vui vẻ hạnh phúc. Sự hạnh phúc vụng trộm đó là ai...

"Hắn không xứng với nàng!"

"Còn ông? Ông nghĩ ông xứng sao? Chính ông đã ép nhà tôi đến đường cùng! Chính ông đã phá vỡ hạnh phúc của tôi!"

Những tiếng la hét, những tiếng khóc than vẫn còn vang vọng từ bên căn phòng ấy, căn phòng từng là nơi mà tôi hạnh phúc khi được nằm giữa lòng phụ thân mẫu thân. Tiểu thiếu gia hoảng sợ, cậu không biết điều gì đã xảy ra. Hạnh phúc. Chẳng phải cậu đang hạnh phúc? Hạnh phúc đâu rồi? Ai tước mất hạnh phúc của tiểu thiếu gia rồi? Hai tay bịt tai lại, cậu hoảng sợ và khóc người quản gia gia ôm chặt cậu vào lòng hai tay ông ôm chặt lấy đầu cậu có lẽ ông không muốn tôi nghe những âm thanh đó. Âm thanh của ai oán...

Ngay hôm sau mẫu thân mất, phụ thân ôm tiểu thiếu gia cậu vào lòng bịt mắt cậu lại, ông quì sụp trước linh cữu mẫu thân, đầu ông cúi xuống dụi sát vào ngực cậu và khóc nức nở.

Mẫu thân nằm trên giường vẻ mặt hạnh phúc. Mẫu thân ra đi... đã ra đi. Sao trông mẫu thân thanh thản thế? Còn người đàn ông kia thì sao? Tiểu thiếu gia không biết. Thật sự không muốn biết. Với một đứa trẻ như cậu như thế là đủ rồi. Đã quá sức chịu đựng rồi.

Tiếng đàn đã đứt dây cung.

Tay người rướm máu.

Lệ người rơi.

.
.
.


Sầu bi.

"Phụ thân! Phụ thân đừng uống nữa! Không tốt đâu!"

"Vậy sao?"

"Ừ, lúc trước có lần mẫu thân con cũng phàn nàn về chuyện này. Lúc đó ta thật sự rất vui."

Nhưng ta cũng không biết bà ta phàn nàn vì lo cho ta hay vì bà ta ghét mùi rượu.

Phụ thân nói một hơi dài không nghỉ, tiếng nói như tiếng nấc. Phụ thân đang nhớ mẫu thân. Mẫu thân đi rồi, ngày nào phụ thân cũng nhớ mẫu thân.

"Con rất giống mẫu thân..." Phụ thân đưa tay lên vuốt lấy má tiểu thiếu gia, mắt phụ thân ngấn lệ. Rồi ông đưa bình rượu lên và nốc nhiều hơn. Thoáng chốc số bình rượu trong cái kho chứa này sẽ chống hết mà thôi. Từ ngày mẫu thân mất, phụ thân phụ thân của tiểu thiếu gia cả ngày lao đầu vào công việc, tối lại chui vào phòng rượu và say một mình. Nhưng hôm nay phụ thân có điều gì đó rất lạ.

"Phụ thân phụ thân say quá rồi." Tiểu thiếu gia cố gắng dùng hết sức mình kéo phụ thân dậy. Nhưng không ích gì. Cậu vẫn cố kéo.

"Về phòng ngủ thôi phụ thân. Ở đây dễ bị cảm lạnh lắm." Tiểu thiếu gia vẫn cố sức lôi ông.

"Ngọc Lâm?"

"Nàng về rồi đó sao?"

"Phụ thân! Phụ thân đang nói gì vậy? Người say rồi!"

"Ngọc Lâm!"

"Phụ thân!"

Ông vừa gọi tên mẫu thân một cách đau khổ vừa đưa tay vuốt má tiểu thiếu gia, rồi bất chợt ông ôm chặt lấy cậu. Cậu khó thở cố đẩy ông ra.


"Phụ thân! Con khó thở, buông con ra đi. Về phòng thôi phụ thận"


"Không! Ta không buông. Nếu ta buông tay nàng sẽ bỏ ta... đi với hắn."


"Tại sao?! Ta có điểm nào không bằng hắn chứ?!"


"Không! Phụ thân!"


Tiểu thiếu gia không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu chỉ nhớ ông vừa kêu tên mẫu thân vừa ghì chặt cậu xuống sàn nhà lạnh giá, ghì chặt tay cậu, ông cúi đầu gặm cắn cổ cậu một cách điên cuồng.


"Không! Đừng! Phụ thân đang làm gì? Con đau thả ra!!!"


Bất chợt ông cắn mạnh lên cổ tiểu thiếu gia, rồi luồn tay vào trong áo cậu và xé toặc nó ra.


"Á! Không!"


"Ngọc Lâm! Ta sẽ không tha thứ cho nàng!"


"Nàng dám phản bội ta!"


"Ta đã yêu nàng biết bao nhiêu! Tại sao nàng không hiểu?"


"Đừng mà phụ thân người buông con ra!"


Ông vừa nói vừa cắn lên môi tiểu thiếu gia, luồn chiếc lưỡi ẩm ướt vào miệng cậu, tay ông luồn xuống dưới ngực cậu và dẫn sâu hơn. Một cách thô bạo ông làm cậu đau đớn. Ông kêu tên mẫu thân.


"Con không phải là mẫu thân! Thả con ra! Đau quá, hu hu... người làm con đau quá!"


Tiểu thiếu gia vừa khóc vừa gào lên thảm thiết, nhưng ông không dừng lại, như một con thú điên cuồng ông đang cấu xé người cậu. Tiểu thiếu gia nhỏ bé lúc đó chỉ biết khóc... cậu đau đơn... cậu mệt mỏi... và dần cũng không đủ sức mà chống cự... Tiểu thiếu gia đã ngất đi trong hoảng sợ. Hoa đang rơi, trôi từng cánh, từng cánh một theo dòng nước vô thường chảy sẽ đến nơi đâu?Lạnh quá, tiểu thiếu gia khẽ rùng mình, hai mí nặng trịnh, cậu mở hờ đôi mắt, phụ thân ngồi đấy hình ảnh ông lúc mờ lúc rõ có lẽ tiểu thiếu gia đã không còn sức để mà nhìn rõ ông, chỉ biết ông đang ngồi dựa vào tường cúi sát mặt xuống đầu gối, hai tay bưng mặt và lầm rầm điều gì đó rất cay đắng. Khắp người ê ẩm không còn sức, tiểu thiếu gia không biết chuyện đêm qua có phải là cơn ác mộng. Nếu đúng vậy thì xin ai đó hãy giúp cậu thoát khỏi cơn ác mộng.


"Ư..."


Bất chợt tiểu thiếu gia ghì chặt chân lại, cậu cảm thấy rất đau, quá đau nên cậu bật khọc tiểu thiếu gia nằm đấy mắt nhắm chặt nhưng tiếng khóc chợt òa lên: "Đau quá! Con đau quá phụ thân ơi!"


"Phong nhi! Phụ thân xin lỗi!"


Tiểu thiếu gia khóc nức nở vì đau, phụ thân bỗng lao tới ôm tiểu thiếu gia vào lòng. Tiểu thiếu gia giật mình mở mắt, cậu hoảng sợ cố đẩy ông ra, nhưng ông vẫn ôm chặt lấy cậu, nhưng nhẹ nhàng hơn, ông xoa đàu cậu, rồi áp mặt vào vai cậu mà khóc...


"Phong nhi! Xin lỗi con!"


"Phụ thân làm con đau rất đau!" Tiểu thiếu gia nhỏ tuổi vừa khóc vừa đánh mạnh vào ngực phụ thân mình. Cậu không biết những gì ông làm với cậu đêm qua có ý nghĩ gì. Tiểu thiếu gia chỉ biết ông đã làm cậu đau, lần đầu ông làm cậu đau đến thế. Tiểu thiếu gia tự nghĩ mình làm sai điều gì ư? Ông đang trừng phạt cậu sao? Vì mẫu thân cậu đã phản bội ông? Ông trừng phạt cậu sao?


Sau hôm đó, tiểu thiếu gia sốt li bì ba ngày và phụ thân luôn túc trực bên cậu. Ông chườm khăn, thay đồ lau mồ hôi cho tiểu thiếu gia. Tiểu thiếu gia cảm thấy thương ông lắm, nhưng sao đêm đó ông lại làm cậu đau vậy, sao đêm đó ông trở nên dữ dằn không giống người phụ thân hằng ngày chút nào. Với một đưa trẻ tám tuổi thì chỉ có thể suy nghĩ được như vậy mà thôi. Cảm giác sợ hãi dần tan biến trong cậu.

Mẫu thân mất rồi tiểu thiếu gia tự hứa sẽ cố gắng làm một đứa trẻ ngoan cho phụ thân vui lòng... Đứa trẻ ngoan sao? Cay đắng. Cay đắng quá.

Những tưởng cơn ác mộng của tiểu thiếu gia đã kết thúc, nhưng không... tối hôm đó dù đã khuya nhưng tiểu thiếu gia vẫn ngồi đọc sách, rồi trong một thoáng suy nghĩ bâng quơ cậu nhớ mẫu thân, cậu lấy cây sáo trúc mà mẫu thân để lại đem ra thổi. Thổi điệu nhạc mẫu thân vẫn thổi, đôi khi đôi mắt mẫu thân hướng tìm một bóng hình ở nơi xa xăm nào đấy mà tiểu thiếu gia không biết được.

Trời cao không có mắt,

Chia rẽ đôi uyên ương

Trời cao sao không thấu,

Tình thế gian bi ai...

Tiếng sáo kia chưa dứt thì có tiếng mở cửa, một tiếng mở cửa thô bạo. Phụ thân?

"Phụ thân lại uống rượu nữa ư? Chẳng phải hôm nay phụ thân có hẹn với các quan trên sao?"

"Sao vậy phụ thân?" Tiểu thiếu gia vừa nói vừa lùi dần về phía sau. Tiểu thiếu gia sợ lúc ông uống rượu, có lẽ cậu bị ám ảnh đêm hôm đó...

"Ngọc Lâm! Nàng lại về với ta đó sao?"

"Phụ thân! Phụ thân lại say rồi!"

Ông say rồi, ông lại nhìn nhầm tiểu thiếu gia thành mẫu thân ư? Tiểu thiếu gia sợ, cậu sợ ông lại làm cậu đau như hôm đó.

"Ta không say. Rõ ràng là nàng mà. Nàng đang thổi sáo."

"Nàng thổi sáo vì gã phải không?"

Bất chợt ông gắn giọng, hất cây sao văng đi, giật lấy tóc tiểu thiếu gia đay điếng rồi ghì chặt người cậu xuống giường.

Tiểu thiếu gia sợ hãi.

"Không phải mẫu thân, là con đây, con đây." Tiểu thiếu gia vừa khóc vừa van xin, nhưng vô ích, cũng như lần trước ông lại như trở thành một con người khác, điên loạn. Người ta thường nói yêu quá dễ sinh hận, hận thù che lấp trái tim người ta. Như một con thú hoang cuồng loạn trong cơn say máu ông lại làm tiểu thiếu gia đau đớn, những vệt máu tướt ra ướt đẫm cả chăn nệm. Tiểu thiếu gia thở gấp mồ hôi nhễ nhại, sự mệt mỏi, đau đớn, đau hơn cả lần trước khi ông làm với cậu. Môi cậu chảy máu, khắp người cậu đỏ ửng những vết cắn, làn da mỏng manh của một đứa trẻ không chịu đựng được những vết cào của con thú hoang gây ra.

Sáng hôm sau tiểu thiếu gia cũng như lần trước, mệt mỏi, đau đớn, tay đưa xuống giữa hai chân cậu kẹp chặt lại vì đau và tấm tức khóc. Chỉ có tiểu thiếu gia trong căn phòng, phụ thân đã đi rồi. Bên dưới tiểu thiếu gia vẫn còn đau rất đau...

Tối đó phụ thân về, đến phòng tiểu thiếu gia, cậu vẫn nằm đó, cậu đang cố nhắm mắt ngủ để quên cơn đau, nhưng tiểu thiếu gia cảm nhận được bàn tay ông đang luồn vào những lọn tóc của cậu. Tiểu thiếu gia bất giác sợ hãi, cậu muốn chạy trốn, nhưng không được thân người cậu không cho phép, nó mệt nhoài và đau đớn. Ông cuối đầu hôn nhẹ lên trán tiểu thiếu gia rồi lại hôn khẽ lên môi cậu, bất chợt ông giật mình rồi quay người bỏ đi. Tiểu thiếu gia vẫn không hiểu gì...

Rồi tiểu thiếu gia bắt đầu lo sợ, sợ những cơn say của phụ thân mình. Lúc đó tiểu thiếu gia chỉ có một cách là khóa kín cửa phòng lại. Nhưng không kể từ lần đó phụ thân cậu dường như không uống rượ nữa, ông đi sớm về muộn hơn, khoảng cách giữa phụ thân và tiểu thiếu gia ngày càng xa cách...

Gió vẫn thổi,

Cuốn hoa trôi đi ...

"Cậu ta là ai vậy?"

"Con trai của ta năm nay nó mười một tuổi lớn hơn cậu ba tuổi."

"Nó đã đủ lớn để làm việc rồi nên tôi đưa nó đến đây. Mong thiếu gia từ nay chỉ bảo nó."

"Hả, chỉ bảo sao?"Ông quản gia mỉm cười rồi xoay lưng đi bảo là có việc chợt nhớ phải làm để mặc tiểu thiếu gia với cậu chàng xa lạ này.

"Ê nhóc cậu tên gì?"

"Hử? Này cậu nói ai là nhóc thế? Ta là thiếu gia ở đây đó!"

"Xì, cho dù có là đại thiếu gia đi chăng nữa cũng đừng hòng bắt nạt tôi!"

Cái tên này vui nhỉ, ai thèm bắt nạt hắn ta. Rồi tự nhiên hắn ta cúi người xuống búng mũi tiểu thiếu gia cái chốc.

"Này nhóc tôi lớn hơn cậu phải gọi tôi là "huynh" nghe chưa."

Á, cái tên này ngon nhỉ không kêu người ta là thiếu gia thì thôi mắc mớ gì lại bắt cậu gọi hắn là "huynh", ai thèm xưng huynh gọi đệ với hắn chứ. Xem ra tên nít ranh hỉ mũi chư sạch này vốn không biết trời cao đất dầy là gì.

"Ta là thiếu gia từ giờ cậu phải nghe lệnh ta mới đúng." Tiểu thiếu gia sau khi đưa tay chỉ mặt mắng người, thì quay người đi, hất mặt lên trời, hai tay phất tà áo đưa ra sau và đi như dáng mấy ông quan bạn phụ thân hay tới chơi...

Rầm!!!

Tiểu thiếu gia té rầm một cái. Vấp cục đá vì không nhìn đường.

"Đau quá... ư... đau quá..." tiểu thiếu gia bỗng dưng òa khóc, tiểu thiếu gia từ ngày đó rất sợ đau. Mặc dù chân tiểu thiếu gia chẳng chảy tí máu nào chỉ là trầy sơ sơ mà thôi, nhưng cậu vẫn rất thấy đau.

"Không sao đừng khọc Cái đau bay đi... bay đi." Hắn vừa nói vừa phủi phủi đầu gối cho tiểu thiếu gia, vẻ mặt trở nên khác hẳn dịu dàng hơn ấm áp hơn.

"Thế nào hết đau rồi chứ? Lúc trước mỗi lần tôi bị đau mẫu thân tôi vẫn thường làm thế."

"Mẫu thân ngươi?"

"Ừ, nhưng bà ấy mất rồi, một cơn bạo bệnh..." Hắn nói đến đó rồi ngưng hẳn như có cái gì đó chẹn giữa họng.

"Mà nè đại thiếu gia gì mà mít ướt dữ vậy hả?" Hắn thay đổi thái độ một cách nhanh chóng, hai tay béo má tiểu thiếu gia, hắn cười tít mắt nói vẻ chăm chọc. Chạm đến nỗi đau của tiểu thiếu gia rồi à nha. Bộ con trai hổng có quyền được mít ướt hả, với lại tiểu thiếu gia vẫn còn là con nít nữa đó, sao lại không được khóc chứ.

Khóc?

Phải rồi, cậu đã khóc thật nhiều, khóc khi mẫu thân mất, khóc khi bị phụ thân làm đau... Tiểu thiếu gia nhíu mày hất mạnh tay hắn ra, đá vào chân hắn một cái rõ đau.

"Kệ ta!!!" Rồi quay lưng đi đúng với dáng một đại thiếu gia.

Oạch!!!

Tiểu thiếu gia lại ngã rầm xuống đất, nén đau lò ngò bò dậy cái mũi đỏ ửng, tay bưng mũi nén khóc, tiểu thiếu gia quay lại nhìn cái mặt đểu giả đang quay đi chỗ khác huýt sáo.

 Cậu biết tỏng chính hắn vì chỉ còn hắn chứ có ai khác ở đây đâu đã dẫm lên tà áo của cậu khiến cậu té chổng vó. Thế là một cuộc đại chiến nổ ra.

"Bốp!"

"Á! Thằng nhóc làm gì thế hả?"

"Không được vô phép với thiếu gia rõ chưa!"

"Phụ thân! Nhưng..." Chưa được nói hết cậu ông quản gia đã ấn đầu anh chàng xuống mà xin tiểu thiếu gia tha lỗi. Tốt thôi. Tiểu thiếu gia cậu vốn là con người độ lượng mà.

"Không sao đâu, ta cũng có lỗi... ta không nên chọc giận huynh ấy." Tiểu thiếu gia nói với giọng ấp úng và hết sức lễ phẹp Rồi tiểu thiếu gia phất tay ý bảo không còn việc gì nữa, quay đi rất đúng với phong cách đại gia.

Không hiểu sao từ lúc đó tiểu thiếu gia luôn tìm cách quấy rầy tên gia đinh mới đến, chọc giận hắn. Trong cái viên trang rộng rãi này, tiểu thiếu gia chỉ muốn nói chuyện với hắn. Nhưng tiểu thiếu gia lại không biết nói gì, và thế là cậu tìm cách chọc tức hắn, hắn tức giận cậu rất thích, không có sự ràng buộc lễ giáo, không có những lễ nghi giao tiếp xáo rỗng, như hai đứa trẻ con bình thường, tiểu thiếu gia thích cảm giác như thế. Tiểu thiếu gia cảm thấy mình và tên gia đinh ngày càng thân thiết.

"Phụ thân..."

Tiểu thiếu gia giận mình khi thấy phụ thân bước vào phòng mình. Đã lâu rồi gần hơn ba tháng nay phụ thân chỉ biết chúi đầu vào công việc trong thương hội, cậu và phụ thân thời gian gặp mặt ngày càng ít đi...

Phụ thân bất chợt đưa tay ra chạm nhẹ vào sợi tóc vướng trên môi tiểu thiếu gia. Giật mình, cậu lùi lại ra sau. Tiểu thiếu gia không biết nói gì, giống như phản xạ có điều kiện. Khuôn mặt phụ thân hiện rõ vẻ thất vọng nặng nề. Ông đang đau khổ ...

"Con ghét phụ thân đến vậy sao?"

"Kh... không ạ..." Tiểu thiếu gia nói lắp bắp mà người cứ lùi dần về sau.

"Con sợ ta đến vậy sao?" Mắt ông ánh lên nỗi đau khổ tột cùng khi tiểu thiếu gia khẽ gật đầu đáp trả câu hỏi của ông. Rồi ông quì sụp xuống chân cậu hai tay nắm chặt lấy tay cậu và khóc nức nở như trẻ con. Người ông hơi thoảng men rượu, có lẽ ông đã uống đâu đó với mấy người bạn trong thương hội.

"Phụ thân đừng khóc... phụ thân con không ghét phụ thân... con rất thương phụ thân mà...nhưng con chỉ..." Tiểu thiếu gia chưa kịp nói hết những câu để an ủi ông thì ông đã trườn người dậy tay choàng tay qua cổ tiểu thiếu gia, và hôn cậu một nụ hôn nhẹ nhàng rồi dần sâu hơn mạnh hơn. Tiểu thiếu gia không thể nói được, ông khóa miệng cậu bằng nụ hôn cuồng nhiệt.

"Ư..."

"Ngọc Lâm..."

"Không con không phải là nàng nhưng sao lại giống nàng đến thế..." Ông vừa nói vừa hôn tiểu thiếu gia tới tấp, nụ hôn ngày càng xuống dưới, tiểu thiếu gia hoảng hốt kháng cự nhưng có điều gì khác với hai lần trước, lần này ông có mùi rượu nhưng ít hơn... cậu không biết. Tiểu thiếu gia không hiểu được ông. Tiểu thiếu gia chỉ biết ông yêu mẫu thân. Yêu điên cuồng. Và tiểu thiếu gia là vật thế thân...

Bây giờ là nửa đêm... tiểu thiếu gia mệt nhoài mở mắt lần này đã bớt đau rồi, lần này ông không còn thô bạo như trước mà có phần dịu dàng hơn. Do men rượu chăng, ông uống ít hơn, có phần tỉnh táo hơn, vậy tại sao ông vẫn làm chuyện đó với cậu? Lần này ông không bỏ đi, mà nằm cạnh cậu, cơ thể to lớn, ôm trọn lấy tiểu thiếu gia trong lồng ngực minh.

Ông hận mẫu thân hay yêu mẫu thân.

Phụ thân dậy rồi, mở hờ mắt tay đặt lên trán, ông quay đầu lại nhìn tiểu thiếu gia, cậu đang quay mặt vô tường, cậu không dám nhìn vào ông, tiểu thiếu gia sợ. Một bàn tay vuốt nhẹ trên sóng lưng cậu, ông khẽ hôn nhẹ lên vai tiểu thiếu gia. Ông còn say sao...?

Thời gian qua nhanh quá thấm thoát đã ba năm rồi. Cơn ác mộng của tiểu thiếu gia vẫn chưa chấm dứt. Tiểu thiếu gia cũng đã đủ lớn để hiểu cái việc phụ thân làm đối với cậu là gì. Nhưng ông vẫn không ngừng. Mỗi khi say ông lại đến phòng tiểu thiếu gia. Và cứ thế nỗi đau của cậu tăng lên dần. Hơi rượu trong ông cũng giảm dần, đôi khi trên người ông không hề có chút mùi rượu nào, nhưng ông vẫn đến, như một con thú hoang luôn đói khát con mồi. Và mỗi lần thế ông đều kêu tên mẫu thân... Tiểu thiếu gia không hiểu vì ngay hôm sau ông lại trở lại là ông... người phụ thân dịu dàng của tiểu thiếu gia...


Tiểu thiếu gia dần cảm thấy sợ hãi căn nhà này. Một viên trang rộng lớn, tấp nập người hầu, nhưng không có lấy cho cậu một người bạn. Không đúng. Còn có huynh ấy. Người duy nhất khiến tiểu thiếu gia thấy thoải mái, người duy nhất không bị ràng buộc bởi những qui tắc đối với cậu. Huynh ấy, chỉ có huynh ấy mà thôi. Lúc trước, tiểu thiếu gia luôn muốn có anh trai, chị gái hay em út gì đó cũng được để tiểu thiếu gia có thể vui đùa cùng họ. Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước. Mẫu thân đi rồi. Phụ thân không tiến thêm bước nữa, không lập thiếp, phụ thân yêu mẫu thân, hận mẫu thân. Và tiểu thiếu gia là kẻ thế thân của mẫu thân. Mẫu thân... giờ tiểu thiếu gia lại rất hận mẫu thân, hận mẫu thân sao ra đi sớm thế, hận mẫu thân sao lại phản bội phụ thân... Phụ thân... cậu sợ phụ thân, oán hận phụ thân... Tiểu thiếu gia phải làm sao đây? Huynh ấy. Chỉ có huynh ấy thôi, ở bên huynh ấy tiểu thiếu gia mới là chính cậu, được tức giận, được vui đùa. Huynh ấy dần là người không thể thiếu đối với tiểu thiếu gia. Và tiểu thiếu gia luôn tìm đến huynh ấy... để gây sự... để tìm lại chính mình...

Tết đến rồi. Cũng như mọi năm tết với tôi chẳng có ý nghĩa gì. Tất cả chỉ gợi cho tôi những kỉ niệm một thời mà tiểu thiếu gia và phụ thân, mẫu thân đã từng rất hạnh phúc, nhưng giờ thì không.

Tiểu thiếu gia trốn ra khỏi nhà đến con sông sau viên trang đi dạo. Cậu ghét phải tiếp khách khứa. Gió mát quá, tiểu thiếu gia ngồi xuống cạnh bờ sông thả những nhánh hoa mà cậu đã bẻ trộm ở nhà... thả trôi sông, mặc chúng trôi vô định, vô hướng. Tiểu thiếu gia đang phá hoại cây mai duy nhất trong nhà, thật ra viên trang vốn có rất nhiều mai. Tất cả đều do mẫu thân trồng. Trong một cơn say điên lọan vào cái đêm hôm ấy, đêm mà mẫu thân qua đời phụ thân đã chặt phá hết mấy cây mai trong vườn, thật may mọi người đã kịp ngăn lại và may may mắn thay nó còn sống sót. Nghiễm nhiên nó trở thành cây mai cuối cùng của viên trang này. Giờ thì tiểu thiếu gia lại đang phá hoại cây mai duy nhất này đây.

tiểu thiếu gia mỉm cười một mình. Cậu thích thú ngắm nhìn những cánh hoa trôi đi mà không hiểu vì sao lại thế...

"Này cậu làm gì đấy?"

Là giọng của huynh ấy. Sao huynh ấy lại ra đây? Chẳng phải phụ thân cấm mùng một ra ngoài sao? Ừ, nhưng huynh ấy chỉ là gia bộc thế thì làm gì có ngày nghỉ chứ... thân phận cả hai là cả một sự cách biệt, giống như mẫu thân và người đó.

Gió muốn chạm vào hoa,


Nhưng gió sợ.
.
.
.

.
.
.
Hoa mỏng manh,


Hoa yếu đuối.


Mỗi khi gió chạm vào,


Hoa khẽ lay mình.
.
.
.
Đau đớn.

"Đính hôn?"

"Phải."

"Cháu cũng không cần vội."

"Võ đại nhân sao ngài không bàn trước với tôi?"

"Tôi với ngài dù gì cũng là chỗ thân tình, những chuyện này đôi bên tự hiểu cần gì phải bàn trước sau."

"Ít nhất ngài cũng nên bàn trước với tôi!"

"Ngài không cần phản ứng mạnh như vậy chứ?" Tôi chỉ là muốn tạo bất ngờ cho cả hai thôi."

"Xin lỗi đúng là tôi hơi bất ngờ thật!" Phụ thân đưa tay lên vuốt ngược tóc ra sau nhíu mày gằng giọng. Nhưng Võ đại nhân dường như không để ý ông vẫn cười nói lia lịa mắt hướng vào tiểu thiếu gia dò xét thái độ.

"Bây giờ hãy cứ dạm hỏi trước. Đợi khi cháu thi cử đỗ đạt lúc đó chúng ta sẽ song hỷ lâm môn luôn một thể."

"Võ đại nhân. Tôi nghĩ cả hai đứa hãy còn quá trẻ để nghĩ đến việc kết hôn..."

"Ấy sao lại thế. Chẳng phải Phong công tử đã mười bốn rồi sao. Con gái ta cũng mười ba. Đợi sang năm phong thiếu gia thi cử xong là hợp tuổi quá còn gì...

"Nhưng..." Giọng phụ thân nghẹn lại, ông quay sang nhìn tiểu thiếu gia, ông trông chờ gì ở cậu? Đôi mắt ông ánh lên sự đau thương tột cùng "đừng rời xa ta" câu nói hằng đêm ông vẫn kêu tên mẫu thân để nói với cậu đột nhiên hiện lên. Ám ảnh. Đó là một nỗi ám ảnh. Tiểu thiếu gia muốn thoát khỏi nó. Phải rồi, thành thân. Chỉ cần lập gia thất mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.

"Con đồng ý." Tiểu thiếu gia đã quyết định lấy vợ. Lấy một người chưa từng biết mặt, cậu sẽ hạnh phúc sao? Tiểu thiếu gia không biết. Điều duy nhất mà tiểu thiếu gia mong muốn lúc này là thoát khỏi nỗi ám ảnh hằng đêm của mình.

"Tốt! Tốt quá rồi! Cứ vậy đi, ngày mai ta sẽ đem giấy sinh tự của con bé qua. Tốt rồi. Con gái nhà ta được cậu chăm sóc là ta cảm thấy yên tâm nhất."

Lặng.

Phụ thân không nói ông chỉ trợn mắt nhìn tiểu thiếu gia khi nghe cậu chấp nhận, rồi dường như hiểu mọi chuyện ông quay sang nhìn Võ đại nhân. Nở một nụ cười, nụ cười méo mó đến mức khó chịu. Nhưng ông ta không chú ý đến việc đó, có lẽ ông ta đang vui, Võ đại nhân...

"Con muốn lấy Võ tiểu thư thật sao?"

"Vâng."

"Con muốn lấy cô ta thật?"

"Con sẽ lấy Võ tiểu thư."

"Lấy một người con không biết mặt? Con sẽ yêu người đó sao?"

"Tình cảm có thể vun đắp theo thời gian..." Tiểu thiếu gia không ngờ phụ thân lại là người hỏi cậu câu đó.

Yêu một người mà tiểu thiếu gia chưa hề gặp, liệu cậu và người ấy có thể sống với nhau được chăng? Một cuộc hôn nhân không được vun đắp bởi tình yêu...

Yêu?

Suốt mười bốn năm qua tiểu thiếu gia đã yêu chưa?

Những cơn mộng mị cứ kéo dài.

Phụ thân...

Ông chính là cơn ác mộng của tiểu thiếu giạ

Tiểu thiếu gia muốn thoát khỏi cơn ác mộng ấy.

Yêu?

Không quan trọng,


Đã không quan trọng nữa rồi.


Tiểu thiếu gia có thể yêu ai chăng?

Huynh ấy sao?

Cậu có thể yêu huynh ấy chăng?


Tiểu thiếu gia chưa từng nghĩ đến điều đó.


Với cậu huynh ấy là một người rất quan trọng.

Yêu?

Tiểu thiếu gia có yêu huynh ấy không?


Cậu không biết...

Vì...khoảng cách giữa cả hai cũng ngày càng xa. Từ cái ngày hôm đó, sáng mùng hai tết. Tiểu thiếu gia vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày cậu nhìn thấy những giọt lệ bất chợt lăn trên gò má huynh ấy, ngày huynh ấy ngỏ ý muốn học tiểu thiếu gia thổi sáo... ngày huynh ấy đặt lên môi tiểu thiếu gia một nụ hôn nhẹ nhàng... một sự nhẹ nhàng thuần khiết đầy tra tấn.

Đến giờ tiểu thiếu gia vẫn không hiểu với huynh ấy cậu là gì, với tiểu thiếu gia huynh ấy là gì. Không biết. Tại sao huynh ấy hôn cậu, tiểu thiếu gia rất muốn hỏi, nhưng lại không dám, những cơn ác mộng kéo dài đã ám ảnh cậu, một sự sợ hãi... nên tiểu thiếu gia đã thử xa cách huynh ấy...được chăng?

Khóc sao, nước mắt cậu đang rơi, từng giọt, từng giọt nhẹ nhàng rơi...

"Đi!"

"Rời khỏi căn nhà này ngay lập tức!"

"Cậu không thể ở lại cái nơi này nữa!" Hắn nói như gằng từng tiếng một, hắn nắm lấy tay cậu và lôi cậu đi một cách thô bạo. Rời khỏi cái kẻ ghê tởm kia. Cậu và hắn đã không thể ở lại cái viên trang này nữa rồi.

"Đi thôi!"

"Đừng!"

"Ông còn muốn hành hạ thiếu gia đến khi nào nữa?!"

"Đừng rời xa ta..."

"van con..."

Hắn nhíu mày khó chịu khi thấy ông nắm tay cậu nhìn cậu bằng ánh mắt van xin. Hắn cảm thấy buồn nôn vì điều đó. Thế nhưng lòng ngực nhói đau khi cậu quay lại nhìn ông, trong ánh mắt cậu có sự do dự. Tại sao? Cậu còn chần chừ gì nữa? Còn nuối tiếc điều gì?

"Đi thôi!" Hắn lặp lại lần nữa, như muốn đánh tỉnh cơn mộng mị của cậu.

"Nhưng..." Cậu đang chần chừ, hắn giựt mạnh tay cậu và kéo cậu lôi đi mặc cho cậu có chấp nhận hay không, mặc cho ông ta trợn mắt nhìn hắn như con thú hoang bị cướp mất mồi.

"Không được!"

"Mi đừng hòng dẫn nó đi!"

PHẬP!!!

Máu chảy đỏ thềm hoa

Lệ tuôn ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro