Chương 5: Hoán Lệ(Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không!"

Phong hốt hoảng la lên một tiếng. Cậu như không muốn tin vào mắt mình. Một con dao cắm phập vào cánh tay Trương ca. Mũi dao đó đáng lẽ đã thuộc về cậu nếu như Trương ca không kịp đỡ cho cậu. Phong vội rút phắt con dao ra tay Trương ca. Cậu xé toạc vạt áo trên người vội vã băng bó cho hắn. Lão gia như điên lên, ông run rẩy nhìn bàn tay dính đẫm máu nhưng đó không phải máu của kẻ mà ông muốn có.

"Ta sẽ không để con rời xa ta như nàng... Không bao giờ..."

"Ông điên rồi!" Trương ca hét lên trong cơn đau đớn, máu trên tay hắn không ngừng chảy dù Phong đã cố sức băng chặt, vết thương quá sâu.

Hắn tái mặt nhìn lão gia, người mà hắn đã từng khâm phục, từ cái lần đầu phụ thân dẫn hắn bái kiến ông cậu đã xem ông như thần tượng và là mục tiêu để mình cố gắng. Dù hắn biết thân phận hắn vốn không cho phép. Còn giờ đây hắn đã hoàn toàn thất vọng, thất vọng đến ghê tởm con người trước mắt.

"Phụ thân! Phụ thân làm gì vậy?" Phong tái mặt hoảng sợ khi nhìn thấy phụ thân mình ngày càng điên loạn. Trên tay ông là ngọn đèn dầu, ông nhếch mép cười, một nụ cười quặng quẹo đầy sát khí, đầy điên cuồng, tay kia ông giật lấy tấm màn đưa lên gần ngọn đèn. Ngọn lửa phập phồng lan dần lên tấm rèm.

"Ta sẽ không để ai cướp con đi!"

"Phụ thân... người điên rồi..."

"Phải... Ta điên rồi!!! Điên rồi!!!" Ông phá lên cười. Cười điên loạn. Nước mắt ông chảy. Đau khổ...

"Ta điên... ta đã điên từ lúc ta phát hiện con không còn là hình bóng của Ngọc Lâm." Ông nói trong nước mắt. Hai tay ôm mặt, ông như muốn che đi những dòng nước mắt không ngừng rơi xuống trên khuôn mặt khắc khổ của mình mà không ngừng hét lên.

Phong thấy lồng ngực mình đau nhói, như những sợi dây xích đang siết chặt lấy con tim cậu, sự ràng buộc giữa cậu và người đàn ông đó. Người mà cậu gọi là phụ thân...

"Ông..." Trương ca không thể thốt nên lời, hắn không ngờ lão gia lại có thể có cái thứ tình cảm bệnh hoạn đó đối với Phong. Hắn muốn chửi thẳng mặt ông ta, nhưng rồi hắn giật mình, hắn cũng như vậy... Hắn cũng không có tư cách để làm điều đó. Hắn chỉ đau, rất đau khi nước mắt Phong cứ chảy, chảy không ngừng. Hắn không biết trong trái tim nhỏ bé ấy đang chứa đựng điều gì. Hắn không thể hiểu được cảm xúc hiện giờ của Phong... nó khiến hắn nghi ngờ.

"Nhanh lên! Phong! Ra khỏi đây!"

"Không! Phụ thân!"

Lửa ngày càng lan to, Trương ca hét lên, nắm chặt tay Phong kéo mạnh về phía mình tránh xa ngọn lửa đang ăn dần trên tấm rèm. Ngọn lửa đang ngốn dần căn phòng của Phong và ăn sâu vào da thịt của lão gia. Lão gia vẫn đang không ngừng gào thét tên Phong.

Vụt!

Phong hất tay hắn ra. Trương ca ngỡ ngàng, hắn hét lên điên loạn, hắn cũng giống như lão, điên loạn, hắn với tay níu lấy Phong nhưng không được.

Phong đã không chọn hắn.

Lửa ngàng càng lan nhanh, hắn nghe tiếng náo loạn bên ngoài, những âm thanh ồn ào không rõ ràng. Nếu Phong không chọn hắn, hắn cũng không rời bỏ Phong. Nhưng lửa ngày càng lớn, những cây cột nhà bén lửa ngã rầm xuống ngăn cách hắn và Phong. Hắn hét lên trong bức màn lửa, hắn thấy Phong đứng đó tay đỡ lấy lão gia, người lão đang bén lửa.Thấy Phong mắt lão chợt bừng mở, lão ôm chầm lấy Phong khiến cậu đau đớn, lão muốn Phong đi theo lão, mãi là của lão. Phong bấu chặt vai lão,nước mắt Phong rơi, trong mơ hồ hắn nghe tiếng Phong. Phong nhìn hắn như muốn nói gì đó.

Phong... Phong ơi...

Hoa đau đớn,

Hoa nhỏ lệ,

Hoa cháy trong biển lửa.

Lửa không muốn để gió vờn hoa,

Lửa muốn độc chiếm,

Nên lửa giết hoa, giam cầm hoa.

"Tướng quân!"

"Phong thiếu gia tỉnh rồi!"

"May quá! Phong nhi cuối cùng cháu cũng đã tỉnh. Đừng cử động cháu còn yếu lắm." Hắn mơ hồ mở mắt, một vị tướng già mừng rỡ khi thấy hắn tỉnh dậy, đằng sau ông là vài gia nhân và phụ thân hắn vẻ mặt lo lắng đang đứng cạnh bàn nắm chặt lòng bàn tay, có chuyện gì sao? Hắn khẽ hỏi bằng cái giọng yếu ớt pha lẫn sự mệt mỏi...

"Đây là đâu?"

"Đây là phủ tướng quân."

"Phong tỉnh rồi sao? Cậu ấy không sao chứ?"

"Cháu nói gì vậy?"

"Cháu chẳng phải là Phong sao? Có lẽ cháu còn mệt nên mơ hồ rồi."

Chuyện gì thế này hắn giật mình như thoát khỏi cơn mộng mị. Hắn đang ở đâu đây. Chuyện gì thế này. Phong đâu?

"Tướng quân, Phong thiếu gia vừa trải qua cơn khủng khoảng nên tâm trí vẫn chưa được ổn định." Đó chẳng phải giọng lão cha của hắn sao? Hải quản gia bước tới gần khom người kính cẩn, nhỏ giọng khuyên nhủ lão tướng già.

"Có lẽ vậy. Thôi cháu cứ nghỉ ngơi đị"

Vị tướng quân già khẽ xoa đầu hắn rồi quay người bước đi, đám gia nhân bên cạnh ông cũng đi theo. Trong chỉ còn hắn và phụ thân.

"Cha, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Phong đâu? Đại thiếu gia đâu? Sao ông ấy lại gọi con là Phong?" Hắn như phát điên lên với mọi thứ, hắn nắm chặt vai ông lắc mạnh hỏi trong điên cuồng, những câu hỏi về Phong.

"Phong thiếu gia... cậu ấy chết rồi. Chết trong cơn hỏa hoạn ấy.

"Không! Không thể nào! Cha, người nói dối ta!" Hắn ôm đầu hét lên như không tin vào tai mình. Phong mất rồi. Phong không chọn hắn, cậu ấy không thuộc về hắn. Nước mắt Phong rơi trong đêm hôm ấy.

Phong ơi, câu cuối cùng mà cậu muốn nói với hắn là gì? Hắn quì sụp xuống đất bấu chặt tóc, nước mắt không ngừng rơi.

Tại sao? Tôi mất cậu rồi. Mãi mãi tôi sẽ không nghe được câu trả lời của cậu...

"Phong mất rồi. Nhưng Phong thiếu gia thì vẫn còn."

"Cha đang nói gì?" Hắn giật mình ngước lên nhìn phụ thân, ông đang nói gì, tôi không hiểu.

"Con chính là Phong thiếu gia. Từ giờ con chính chính là Phong" Lão cha hắn hai nắm tay xiết chặt, nói bằng giọng điềm tỉnh, nhưng bên trong ngữ điệu thoáng chút run.

"Cha! Cha điên rồi! Cha đừng nói bậy!" Hắn như không tin vào tai mình, ngẩng đầu lên chất vấn ông, người quản gia luôn một mực trung thành với chủ mình nay đã đi đâu. Chỉ còn lại trước mắt hắn một kẻ mà ánh mắt tràn ngập sự tính toán khó lường, ông muốn trộm long tráo phụng ư?

"Ta không điên, ta không nói bậy. Từ sau cái đêm hỏa hoạn ấy, khi cái viên trang bị chìm trong biển lửa và lúc Hạ tướng quân đến ta đã biết cơ hội của chúng ta đến rồi."

"Ha..." Hắn bất chợt cười lớn, hắn đang cười gì vậy. Lão cha hắn thật thâm sâu. Hắn sẽ là Phong thiếu gia ư? Hắn nhìn lão cha già của mình và cười, hắn không biết nụ cười trên khuôn mặt hắn nó vặn vẹo đáng sợ như thế nào nhưng hắn thấy lão cha hắn bất chợt nhíu mày, trong con mắt sâu hoằm thoáng chút sợ hãi vì giọng ông hơi run...

"Phải từ giờ con sẽ thay thế đia vị của Phong..."

"Con là Phong?" Hắn nói như gằng giọng. Hắn với lấy chiếc gương đồng trên bàn, bấu chặt thành gương và nhìn nó. Trong gương phản chiếc hình ảnh của hắn.

Phong một con người đã chết hay Phong một người còn sống?

Hắn không quan tâm lúc này hắn chỉ biết: "Phong à, mãi mãi cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi, cậu mãi thuộc về tôi. Cậu sẽ ở trong tôi, con người mang tên cậu."

Một sự ràng buộc đáng nguyền rủa... vì tôi yêu cậu.

Hoa đã tàn úa,

Lê đã ngưng rơi.

Người mất đi không bao giờ trở lại,

Nước mắt tôi rơi suốt những đêm dài ròng rã...

Hoa mai nở rồi.

Sáu năm qua hắn đã sống trong thân phận của Phong. Hắn cố gắng hoàn thành tốt mọi việc trong vai trò của cậu. Hai năm đầu hắn đã ở kinh thành, sống và học tập trong phủ tướng quân. Những năm sau đó hắn xuất trận, chiến đấu điên cuồng, thắng trận và được phong tước. Giờ hắn đã là người có địa vị, một vị tướng được mọi người kính nể.

Nhưng nếu là Phong, có lẽ cậu ấy sẽ không là tướng mà sẽ là một vị quan văn suốt ngày ở trong triều không bao giờ biết đến chiến trường là gì. Và hắn lúc đó có lẽ vẫn chỉ là một tên hầu không hơn không kém chỉ biết ở nhà chờ cậu thiết triều về để thực hiện nghĩa vụ chăm sóc cậu như đúng thân phận mình. Nhưng đó lại là những gì trong suốt sáu năm hắn luôn mơ ước.

Song nếu điều đó trở thành hiện thật thì thực buồn cười có lẽ lúc đó hắn sẽ ganh tỵ với cậu lắm.

Con người là thế mà...

Viên trang năm xưa giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Cây mai già cuối cùng giờ đã không còn, nó đã chết trong cái đêm biển lửa ấy, giờ chỉ còn gốc mai già nua khô đét đen sẫm vì cháy. Giờ chỉ còn mình hắn mà thôi. Phong, hắn gọi tên cậu. Suốt sáu năm tôi luôn gọi tên cậu trước gương, vì hắn đã là cậu.

Nước mắt rơi.

Hắn nhớ cậu, hắn muốn hét lên: "Phong tôi rất rất nhớ cậu, tiểu thiếu gia của tôi." Nhưng không được, hắn chỉ biết hét trong lòng.

Đau đớn lắm Phong à...

Đêm nay hắn đứng đây, bên nhánh sông gầy, hắn thổi một khúc biệt ly, khúc nhạc mà cậu đã dạy hắn...

Khúc ly biệt tiễn chân người đi

Có ngày về vui cùng người bên ấm êm.

"Phong..."

Hắn nhẹ nhàng gọi tên cậu, tên như gió, nhẹ nhàng lướt qua, rồi vụt bay đi mất. Hắn không thể bắt được gió, hắn không thể có được cậu.

"Phong?" Hắn giật mình. Phong là Phong.

"Phong!!!"

Hắn hét lên trong đau khổ. Nhưng người ấy không quay lại, vẫn đi... Người ấy lướt qua hắn, một người thanh niên tóc rũ dài che đi một phần khuôn mặt, che đi vết sẹo dài xấu xí lan đến tận cổ, nhưng một nửa bên kia khuôn mặt lại xinh đẹp và thanh tú. Đó là khuôn mặt của Phong. Cho dù thời gian có trôi đi bao lâu, cho dù gương mặt có bị hủy hoại đi hắn vẫn nhận ra cậu. Tại sao? Cậu vẫn còn sống ư?

"Phong!" Không một tiếng trả lời, không một cái ngoái đầu. Phong vẫn thản nhiên bước đi.

"Trương Chi!"

Phong chợt dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn hắn. Nhìn một người xa lạ.

"Đại nhân, ngài gọi tôi ư?"

Nước mắt lại chảy. Máu lại rỉ. Phong... Hắn là cậu. Cậu là hắn. Một sợi dây liên kết không bao giờ đứt.

Đau đớn...

"Cậu là Trương Chi?"

Khóc đi, những vết thương lòng không bao giờ xóa.

Hạnh phúc không? Khi hai ta luôn thuộc về nhau?

Như một sự nguyền rủa của số phận:

"Tôi gọi tên tôi trong chính em và nhìn em trong chính tôi."

Hoàn

Truyện được lấy cảm hứng từ bài hát "Chuyện tình bên nhánh sông gầy"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro