Chương 3: Lần này là tôi bị đánh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Dương ngơ ngơ ngáo ngáo đi ra khỏi siêu thị. Ơ? Thế là anh không mua kẹo cho tôi thật đấy à? Xoay qua xoay lại cũng không thấy y đâu, xe cũng đâu mất.

Này là tức giận? Đúng là ăn cháo đá bát, tôi đã cất công giúp anh như vậy còn giận dỗi tôi? Đúng là vô lý. Sớm biết thế đã mặc cho ông ta cướp mất đồ của anh. Đúng là tốn công vô ích.

Hắn nhìn nhìn đường một chút rồi cười nhạt. Chỗ này cũng gần người kia, đành phải nhờ vả vậy...

Hiểu Tinh Trần lái xe như điên về nhà. Vừa về đến nhà đã đi thẳng vào phòng ngủ, mặt vẫn còn đỏ vì tức giận... Cùng một chút sợ hãi. Y ngả người xuống giường, run run ôm chặt lấy tấm chăn dày, nhắm mắt, cố gắng giữ bình tĩnh.

Trong đầu y hiện về những hình ảnh ngày bé. Một bé trai mập mạp bị những đứa nhóc lớn hơn đánh đập, nhưng tiệt nhiên không phát ra một tiếng động nào. Những đứa nhóc ấy tay cầm cành cây, kiếm gỗ liên tục chọc vào người đứa bé, tay đứa bé bị bọn chúng nghiền dưới chân, quần áo đều thấm ướt do lũ nhóc hất nước vào người bé, gương mặt đều loang lỗ máu, những viên kẹo của bé đều bị chúng cướp hết...

Vậy mà...

Vậy mà có một cậu trai đứng ngoài chỉ có thể đứng nhìn...

Không dám can thiệp...

Hiểu Tinh Trần run rẩy đi đến tủ quần áo, mở ngăn dưới ra lấy chiếc hộp đen, lấy ra bức ảnh đã cũ, chậm rãi ôm vào lòng, ôm thật chặt, rồi không biết đã ngủ quên khi nào...

Y giật mình tỉnh giấc vào lúc 3h sáng, cơ thể vì ngồi dưới đất cả đêm nên đã có dấu hiệu tê nhức. Y vịn vào cửa tủ để đứng thẳng dậy, nhìn nhìn đồng hồ một chút, cũng đã 3h rồi ngủ lại cũng không được nữa. Bước đầu tiên y đã ngã xuống sàn, nhưng ngay sau đó y đã có thể đứng vững. Y bước ra ngoài, đi đến nhà bếp mở ra tủ lạnh... A? Những hải sản y mua hôm qua đâu? A? Hình như chưa kịp mua đã bỏ đi ... A? Tiết Dương?

Thôi không xong, trong lúc tức giận y đã bỏ hắn lại ở đó mất rồi. Nghĩ đến đây y lại vội vàng lái xe vào lại thành phố... Vết thuơng của hắn đã hở ra vậy mà y còn bỏ hắn ở ngoài cả một buổi tối. Không khéo lại phát sốt mất, y rốt cuộc đã làm gì thế này.

Hiểu Tinh Trần sốt ruột lái xe đến siêu thị, không ngoài dự đoán, siêu thi không có một bóng người. Y lo lắng toan lái xe đi thì vệt máu dài dính trước sân thu hút y. Không quản đó là máu của ai y liền mở cửa xe đi xuống, theo dấu vết máu đó đi đến cửa sau của siêu thị, đây là cửa vận chuyển hàng hóa, đã bị phá khóa. Mở cửa đi vào ngay lập tức nhìn thấy hắn, Tiết Dương. Vết thương cũ đã được băng bó cẩn thận, nhưng vai trái đã có thêm vết thương mới, là do đạn bắn, máu cũng đã sớm khô. Y cuối xuống lay lay hắn.

- Tiết Dương? Tiết Dương mau tỉnh, sao lại bị bắn thế này...?

Tiết Dương nghe động liền chậm rãi mở mắt, đập vào mắt hắn lúc này là khuôn mặt phóng đại của y, hắn cười khinh một cái, dùng ngón tay chọt chọt vào mặt y.

- Xin lỗi Hiểu lão sư... Khụ... Xin lỗi vì tôi chưa chết.

- Đến lúc này mà cậu còn đùa được sao?

Hiểu Tinh Trần như nổi đóa. Hắn không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra hay sao mà còn đùa giỡn.

Y cuối thấp xuống muốn dìu hắn đứng dậy.

- Tôi đưa anh đến bệnh viện. Anh đứng được k...

- Không cần, gần đây có một phòng khám... Khụ khụ... Bà chủ sẽ giúp tôi.

Hiểu Tinh Trần hơi ngờ nghệch, nhưng cũng nghe theo hắn. Cẩn thận đỡ Tiết Dương đứng dậy, y choàng tay qua eo giúp hắn tựa vào mình, nhưng lại hoảng hốt khi thấy eo hắn thấm toàn máu, kìm xuống sự sợ hãi trong lòng, y dìu hắn ra xe rồi đưa hắn đến phòng khám.

Phòng khám thậm chí còn không có bảng hiệu. Hắn thật sự muốn vào đây sao? Y toan hỏi lại lần nữa nhưng nhìn vẻ đau đớn của hắn, đành gạt nghi vấn sang một bên rồi rồi đứa hắn vào trong. Tiết Dương yêu cầu hắn gọi cho một số điện thoại. Sau khi gọi nói về tình hình của hắn, người kia liền xuất hiện.

- Cô có phải l...

- Họ Tiết kia, đây là lần thứ bao nhiêu cậu đến chỗ tôi rồi hả? Còn nữa, tại sao tôi vừa xử lý vết thương cho cậu mà bây giờ cậu lại thành thế này rồi? Nếu không phải vì tôi mang ơn anh cậu, tôi đã sớm mặc kệ cái mạng chó của cậu rồi CÓ HIỂU CHƯA?

- Khụ khụ... Chị không thể nhẹ tay với... Bệnh nhân được sao?

- Hừ. Giúp tôi đưa cậu ta vào trong.

Hiểu Tinh Trần im im nhìn người trước mặt, không dám hó hé tiếng nào, cho đến khi người phụ nữ kia nhắc đến y, y mới có phản ứng, phối hợp với chị ta đưa Tiết Dương vào trong. Toan định đi theo vào phòng phẫu thuật thì đã bị chị ta đuổi ra ngoài, còn bị mắng vài câu, Hiểu Tinh Trần đành ngoan ngoãn chờ ở ngoài.

Đến khi đồng hồ đã điểm 5h sáng, lúc này thì người phụ nữ mới bước ra ngoài, cùng với Tiết Dương. Cả hai đi sang một phòng bệnh khác, Hiểu Tinh Trần thấy thế cũng đi theo, Tiết Dương nằm xuống giường, áo lúc này đã cởi ra, cả vai trái và vai phải đều quấn băng gạc trắng. Y liếc mớ cơ bụng của hắn một chút, đột nhiên lại ngại ngùng đánh mắt sang chỗ khác. Sáu múi chứ đừng đùa.

Tiết Dương thấy biểu hiện của y thì thích thú. Này là thiếu nữ mới lớn sao...?

- Aya Hiểu lão sư, sao anh không nhìn tôi thế? Là vì sợ cơ thể này của tôi hấp dẫn sao?

- Cậu... Nói bậy.

Hiểu Tinh Trần quay phắt ngang phản bác, nhưng lỗ tai hồng hồng đã tố giác y, Tiết Dương thấy thế thì cười khúc khích. Hiểu Tinh Trần ngơ ngẩn, ánh mắt tập trung hoàn toàn vào chiếc răng hổ kia. Đồng tử y mở lớn, vội vàng tiến lại ngồi bên cạnh giường bệnh, hành động của y khiến Tiết Dương bất ngờ. Y đưa tay lên miết nhẹ khóe môi hắn, sau đó dùng tay kéo môi hắn lên, chiếc răng hổ kia lập tức xuất hiện. Hiểu Tinh Trần ngơ ngơ ngẩn nhìn, trong đầu hiện về một số hình ảnh cũ, như một thước phim chạy ngang đầu y...

Cậu bé ấy cũng có răng hổ...

Cậu bé ấy cũng có...

Tiết Dương xiết chặt nắm đấm, nhận thấy y có ý định chạm vào răng mình thì hất tay y ra.

- Này này này, Hiểu lão sư không định ức hiếp con nhà lành đó chứ? Hay là thật sự đã động tâm với tôi rồi?

Hiểu Tinh Trần nghe thế thì bừng tỉnh, y vội vàng thu tay về. Mặt đỏ lựng nhìn sang hướng khác, Tiết Dương cũng không nói gì, đưa hai tay gác đằng sau đầu, nhìn y chằm chằm. Hiểu Tinh Trần đã mất tự nhiên bị nhìn còn mất tự nhiên hơn, y cố lấy lại bình tĩnh, mãi một lúc lâu sau mới cất tiếng hỏi.

- Sao lại đánh nhau rồi thành như thế này?

Tiết Dương nhíu mày.

- Tôi nào có đánh nhau. Hiểu lão sư à, lần này là tôi bị đánh, hơn nữa còn bị bắn lén, anh không thấy à?

- Bắn lén? Cậu là đang bị truy đuổi?

Tiếng cửa mở...

- Không phải truy đuổi thì là gì? Ai bảo cậu ta đắc tội với tiểu nhân...

Người phụ nữ kia bước vào, chị ta còn mang theo một ít thức ăn cùng nước ấm...

- Ôn Tình à, con mắt nào của chị thấy tôi đắc tội với anh ta?

- Chuyện cậu làm bây giờ cậu không thừa nhận?

- Nhận chứ.

Hóa ra đây là Ôn Tình sao? Hiểu Tinh Trần ngạc nhiên. Cái tên Ôn Tình đã sớm phổ biến, rất rất phổ biến nữa là đằng khác. Chị ta là bác sĩ tài giỏi không ai không biết đến, vang danh khắp Trung Quốc. Ôn Tình còn nổi tiếng ở nhan sắc hoàn hảo, cùng tài ăn nói khéo léo (Trừ một số lúc không kiểm soát được) Nhưng một người như Ôn Tình sao lại có quan hệ quen biết với Tiết Dương? Chị ta có nói đến ca ca? Thế là Tiết Dương có gia đình?

- Cậu chuẩn bị tinh thần đi, tôi đã gọi báo cho anh trai cậu rồi.

- Gì cơ?
___________

Sẽ như thế nào nếu Ngụy Vô Sỉ là ca ca của A Dương?? 😐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro