2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiết Dương nhận được ảnh chụp Trần Mang gửi đến, lại chuyển khoản 50 vạn, không thể không nói, gã làm rất tốt.

Trong ảnh, Hiểu Tinh Trần ngọt ngào cười với camera, độ cong khóe miệng vừa phải, cái eo không chút thịt dư thừa, cái mông vểnh lên, phác họa đường cong tuyệt vời, Tiết Dương đã nhịn không được tưởng tượng cảm giác khi vuốt ve cái ông đó.

"Mẹ nó."

Cảm giác khô nóng không ngừng công phá phòng ngự của lý trí, Tiết Dương móc dương vật ra, . Bạch trọc dính đầy màn hình di động, Tiết Dương rửa tay lau khô, tiếp tục tính toán nên dụ dỗ Hiểu Tinh Trần mắc câu như thế nào.

Thật đúng lúc, tin của Lạc Bắc đến.

"Tổng tài."

"Vào đi."

Thư ký đẩy cửa vào, sửa sang tài liệu, rút quyển màu đỏ ở dưới cùng ra.

"Lạc đại diện nói Hiểu Tinh Trần đồng ý 'giao dịch' với ngài."

Tiết Dương mím môi mỉm cười, cảm giác vui sướng không thể tả được.

"Được, rất tốt."

Hiểu Tinh Trần lẳng lặng theo gót Lạc Bắc, tìm một cửa hàng lớn, chọn một bộ quần áo trang trọng. Hiểu Tinh Trần thường ngày hay mặc áo thun với quần jeans, đơn giản phóng khoáng, lại không lấn át đơn thuần, hơi thở sạch sẽ, đi giữa một đám người điểm trang dày cộm, cậu lại sáng chói như kim cương, khiến người ta không thể dời mắt.

"Anh Lạc, em không có tiền mua mấy thứ này đâu."

"Không sao, anh Lạc giúp cậu ứng tiền trước. Hắn là một đại kim chủ, nhất định phải nắm thật chắc, trước đây nhiều kim chủ tìm cậu nhưng cậu không đồng ý, cái này phải bắt được đó."

[ Thật ra, nhiều kim chủ như vậy, cũng đều là sau khi Tiết Dương chặn những người khác lại, dùng những thân phận khác nhau mời Hiểu Tinh Trần. ]

Sau nhiều lần lựa chọn, Hiểu Tinh Trần chọn một cái áo sơ mi trắng, sạch sẽ gọn gàng, phối với một cái quần jeans hơi bạc màu, lộ ra mắt cá chân như gốm trắng, giày converse trắng, tinh thuần như tuyết mới.

Nhưng nhanh thôi, giấy trắng này sẽ nhuốm mực đen, giặt không ra, cọ không sạch.

"Anh Lạc. . ."

"Tinh Trần, anh đây nhìn cậu lớn lên, nhưng anh đành bó tay, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, anh cũng sẽ. . ."

"Anh Lạc, em biết rồi, em sẽ làm thật tốt, bệnh của vợ anh cũng có thể trị khỏi."

"Cảm ơn cậu. Anh thật có lỗi với cậu quá, nhưng sự thật trong ngành giải trí chính là như vậy, nói chuyện với hắn cho tốt. . ."

"Dạ."

Suốt quãng đường, Hiểu Tinh Trần cúi đầu không nói gì, đờ đẫn nhìn lòng bàn tay. Cậu biết, kim chủ muốn làm gì tiếp theo, chỉ có thể nói gì nghe nấy.

Sau khi Lạc Bắc đưa Hiểu Tinh Trần đến nhà hàng chỉ định, nhìn Hiểu Tinh Trần đứng trước quán rượu do dự chần chừ, anh đành thở dài, quay đầu lái xe rời đi.

"Xin chào, ngài có phải là Hiểu Tinh Trần tiên sinh không?" Một người phụ nữ mang theo nụ cười tiêu chuẩn mở lời.

"Ừm."

"Tốt, mời theo tôi. Tổng tài đã chờ lâu."

Hiểu Tinh Trần theo thật sát người phụ nữ nọ, tiền thính lớn như vậy, người lui kẻ tới muôn hình muôn vẻ, gương mặt cậu căng thẳng pha lẫn chút chua xót, mùi nước hoa trộn vào nhau trong không khí, càng khiến Hiểu Tinh Trần buồn bực.

Cậu hoang mang đi theo người phụ nữ nọ, ngồi thang máy lên tầng chót, trực tiếp đến phòng của tổng tài.

"Hiểu Tinh Trần tiên sinh, đây là thẻ mở cửa phòng, Tiết tổng tài đang ở bên trong, tôi sẽ không tiễn ngài."

Người phụ nữ nọ cúi đầu, nở nụ cười tiêu chuẩn, giọng nói như máy móc quẩn quanh trong tai Hiểu Tinh Trần, không thể vung đi, bàn tay cầm thẻ mở cửa phòng run lẩy bẩy, mỗi bước đi đều là giày vò, các tế bào toàn thân đều sợ run.

Chua xót xông lên mũi, Hiểu Tinh Trần dụi mắt, tự nhủ không được khóc, người nằm trong phòng bệnh đang cận kề cái chết chính là em gái mình. Cho đi lần đầu tiên thì có gì mà tính toán, chỉ cần A Tinh có thể khỏe lại —— đó là thân nhân duy nhất của mình. ..

Hiểu Tinh Trần giơ tay lên, cầm thẻ mở cửa đặt ô quẹt thẻ, nỗi sợ hãi truyền đến tứ chi, không thể động đậy.

Mùi nước hoa Cổ Long từ trong khe hở thổi vào mũi, cảm giác áp bách cùng với vị chocolate thơm nồng kiểm soát Hiểu Tinh Trần.

"Tinh Tinh. . ."

Tiết Dương ngửi thấy vị sữa bò tràn vào, kéo nhẹ cửa ra, túm Hiểu Tinh Trần vào bên trong, 'ầm' một tiếng đóng cửa lại.

Hiểu Tinh Trần kinh ngạc ngẩng đầu, người đàn ông trước mắt này thực sự rất cao, mình giương mắt cũng chỉ nhìn đến cái mũi với răng nanh. Bị Tiết Dương gắt gao ôm trong ngực, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Anh. . . Chào anh, Tiết tổng."

"Lâu như vậy mới chịu đáp ứng tôi, suýt nữa tôi lại tức giận rồi."

Hiểu Tinh Trần ngửi được mùi thuốc nổ bất mãn rất nhỏ trong từng câu chữ, nhẹ giọng nói vài câu xin lỗi. Mặc dù cảm giác động tác của người đàn ông này rất kỳ lạ, nhưng vì em gái, không thể làm gì khác hơn là thuận theo.

"Xin lỗi, Tiết tổng. . ."

"Được rồi, lại đây."

Tay Tiết Dương ôm lấy thắt lưng Hiểu Tinh Trần, cướp đoạt không chút khách khí. Hiểu Tinh Trần nặn ra nụ cười, nhai nát tất cả nỗi sợ cùng khổ sở giữa răng môi.

"Ghi hợp đồng đi, Tinh Tinh ~" "Được. . ."

Nói thật thì, đây là lần đầu tiên Hiểu Tinh Trần làm chuyện loại này, đập nát phẩm hạnh của mình thành nhiều mảnh, so với mảnh vụn thủy tinh thì càng nát hơn, tay cầm bút dùng hết khí lực toàn thân, mới miễn miễn cưỡng cưỡng viết mấy danh tự xiêu vẹo.

"Điều kiện của tôi đã viết trong hợp đồng, em chỉ cần viết của em thôi, nhưng mà, chỉ cho ba điều."

Tiết Dương nâng mày nhìn Hiểu Tinh Trần, lòng thầm vui vẻ.

"Ừm. . . Vậy, vậy trước tiên không thể đánh dấu và khi nào không thể lấy. . . tiền. . ."

Đoạn cuối Hiểu Tinh Trần nói cực kỳ nhỏ, như tiếng muỗi vo ve vậy. Cảm giác xấu hổ cùng với ủy khuất lan ra làm hồng từng đầu ngón tay, gương mặt trắng nõn cũng đỏ bừng.

"Có thể, trong hợp đồng yêu cầu em phải nghe theo tôi. Tôi có điều tra, em có một người em gái bệnh nặng. Nói vậy cuộc giao dịch này, tôi em đều không thiệt."

Hiểu Tinh Trần không còn lựa chọn nào khác, bây giờ cứu A Tinh mới là chuyện quan trọng. Cho dù dấn thân vào hang hổ, cậu cũng nguyện ý.

"Tôi muốn nghiệm thân, xác nhận em có phải còn non hay không."

Tiết Dương nâng mày, hài hước đánh giá mỗi một tấc da thịt của Hiểu Tinh Trần, ánh mắt kia như có hàng ngàn hàng vạn con sâu bò lên người Hiểu Tinh Trần, cắn xé da thịt cậu.

"Được."

Quá trình cởi quần dài dằng dặc, ngay cả dây lưng cũng như có kim châm trên bề mặt, không cầm được. Hiểu Tinh Trần gấp đến mức khiến tín tức tố bay loạn, mùi sữa bò nhàn nhạt lượn khắp nơi, nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với tốc độ cởi quần áo của cậu.

"Nhanh lên một chút."

Giọng Tiết Dương đã hơi khàn, đũng quần không bị đại não khống chế, nổi lên một túp lều nhỏ.

Hiểu Tinh Trần cởi quần ra, run run rẩy rẩy đứng một chỗ, vò góc áo sơ mi không biết làm sao.

"Quần lót, áo sơ mi đều cởi ra."

Tín tức tố chocolate không bị vị sữa bò hòa vào, mệnh lệnh áp bách, omega luôn luôn thần phục alpha, Hiểu Tinh Trần cắn môi dưới, chậm rãi cởi quần trong, áo sơ mi khá dài, nam căn nho nhỏ phấn hồng như ẩn như hiện. Hiểu Tinh Trần đưa lưng về Tiết Dương, bắt đầu cởi nút áo sơ mi.

"Hừ. . ."

Tiết Dương cởi áo vest, đến gần Hiểu Tinh Trần đang xoay mặt đối diện với bức tường.

"Đưa lưng về phía alpha thật sự rất nguy hiểm."

"! !"

Tiết Dương nắm lấy viên thịt nhỏ bé màu hồng nhạt, ngón tay không ngừng chà xát da thịt non mịn. Viên thịt phấn hồng dưới lực xoa nắn mạnh mẽ của hắn dần biến thành màu đỏ.

"Tiết tổng. . .!"

Hiểu Tinh Trần run vài cái, ngón tay run run không bắt được cúc áo. Bàn tay Tiết Dương không an phận tham nhập vào khe hở của áo sơ mi, bắt lấy quả anh đào nhỏ mà xoa nắn, cảm giác giữa nơi tiếp xúc chảy toàn thân.

"A."

Hiểu Tinh Trần cắn môi, trong mắt phủ một tầng nước mắt sinh lý, mặt nóng bừng, không đợi thân thể thích ứng, cảm giác khác thường như sóng biển dâng, như dời núi lấp biển, ào ào ập đến.

"Thật là còn non rồi."

Một ngón tay của Tiết Dương trượt nhẹ như rắn tại nơi huyệt khẩu lầy lội, đào móc tràng bích, thịt ngật nho nhỏ hút ngón tay thật chặt.

"Tiết. . . tổng. . . có được không?"

"Ừ."

Tiết Dương rút ngón tay ra, ngửi trên cổ Hiểu Tinh Trần một cái.

"Tinh Tinh, hôm nay làm đi."

Cái từ 'làm' này, Hiểu Tinh Trần đương nhiên hiểu rõ, trong khoảnh khắc đại não như đình trệ, trống rỗng.

"Tiết tổng, hôm nay tôi không thể làm. Ngày mai tôi muốn nộp tiền chữa bệnh cho em gái." Hiểu Tinh Trần vân vê mép áo sơ mi, giương mắt nhìn Tiết Dương chằm chằm.

"Được, hôm nay không làm, ngày mai em có tiền để nộp sao?"

Hiểu Tinh Trần trầm mặc một lát, mồ hôi trong lòng bàn tay làm ướt một góc áo sơ mi.
Tiết Dương hài hước đánh giá dê non trước mặt, giây tiếp theo, cổ áo bị kéo, môi Hiểu Tinh Trần đến gần, hai cánh môi trúc trắc hôn lên, không giống hôn mà giống cắn hơn, áo sơ mi bị cởi ra hơn nửa, côn thịt phấn hồng nho nhỏ cùng với hai quả anh đào nhỏ đều bị Tiết Dương nhìn sạch sẽ.

Môi cậu chưa từng hôn ai, vị sữa bò nhàn nhạt cố gắng muốn chặn lại vị chocolate, Tiết Dương ấn đầu Hiểu Tinh Trần, thâm nhập nụ hôn này, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, lướt một vòng qua nướu răng, cuốn sạch nước bọt vị sữa bò vào miệng, không ngừng phân bố vị chocolate trong khoang miệng cậu, như trăm nghìn viên kẹo dần dần tan chảy. Cho đến khi trong miệng Hiểu Tinh Trần đều là vị ca cao, Tiết Dương mới chịu buông ra.

Hiểu Tinh Trần thở hổn hà hổn hển, lời nói có hơi ngắt quãng.

"Khụ khụ, trên hợp đồng anh viết, khụ, nụ hôn đầu tiên 5000 nhân dân tệ."

"Này, làm sao tôi biết đó là nụ hôn đầu của em?"

Tiết Dương nhướng mày, cười cười nhìn Hiểu Tinh Trần.

"Khụ, anh. . ."

"Này, đây là một vạn."

[ Nụ hôn đầu tiên của hai người, đương nhiên phải là một vạn. ]

Tiết Dương đưa tấm séc đến trước mặt Hiểu Tinh Trần.

"Cảm ơn Tiết tổng, lần sau tôi sẽ không động."

"Ngày mai đến tìm tôi, đến nhà tôi, người đại diện sẽ nói địa chỉ nhà cho em biết."

"Được."

Cứ như vậy Tiết Dương nhìn dê non này mặc quần áo rồi rời đi. Mở trang web, ngắm nhìn loạt ảnh Hiểu Tinh Trần mặc đồ ngủ, lại làm một phát.

[ Lần sau sẽ ăn em. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro