Thất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Hiểu Tinh Trần trở về, Tiết Dương chính là đang xếp bằng ngồi ở trên nóc nhà, trong tay ôm một chồng cỏ khô. Hắn vào nhà tìm một vòng chưa thấy được bóng người, đang muốn đi ra cửa tìm, đỉnh đầu thản nhiên rơi xuống một tiểu đóa hoa màu tím nhạt.

"Ngươi trên đùi có thương tích, không nên đi lại nhiều." Hiểu Tinh Trần tiếp nhận hoa ngẩng đầu cười nói, trong giọng nói lại rất có vài phần trách cứ.

"Động nhất động mới hảo đến mau đâu! Di chuyển nhiều thì vết thương sẽ chóng lành a." Tiết Dương nói hướng không trung phất tay, hắn giơ lên cánh hoa sáng sớm đã chuẩn bị tốt. Cánh hoa thật nhỏ ở trong không trung chuyển qua hai vòng, bị ánh mặt trời bọc lên một tầng mỏng kim sắc, bay lả tả mà rơi xuống một thân Hiểu Tinh Trần.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Xem ngươi a!" Tiết Dương cười nói. Xem Hiểu Tinh Trần kinh ngạc ngẩng đầu, hắn lại gân cổ lên bổ một câu, "Xem ngươi thật đẹp!!!"

"Không biết xấu hổ."

"Là là là, đạo trưởng biết xấu hổ, đạo trưởng lần đầu biết xấu hổ, xem đem đạo trưởng xấu hổ, mặt đều đỏ." Tiết Dương nhảy xuống nóc nhà nói, hai tay ấn ở trên mặt Hiểu Tinh Trần, "Ai nha, thật hoàn hảo a."

Hiểu Tinh Trần bắt lấy tay đang quậy phá của Tiết Dương, "Đừng nháo." Lại bị Tiết Dương trở tay bắt lấy, cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau. Hiểu Tinh Trần cả kinh, bên cạnh là thiếu niên đoạt lấy tay hắn, phủi tay trước mở miệng nói, "Không náo loạn không náo loạn, này nghĩa trang để đó không dùng lâu như vậy không ai quản, nóc nhà nên không hư cũng hỏng rồi, đạo trưởng bồi ta tu sửa đi, tới, ta dẫn ngươi đi lên."

Hiểu Tinh Trần lại như thế nào không biết, chính mình mắt mù, lên rồi cũng chỉ là thêm phiền.
Thiếu niên này bất quá là tìm cái lý do làm hắn bồi thôi.

Chờ Tiết Dương lăn lộn xong đã gần đến tối đêm, đầu mùa xuân gió đêm còn có chút lạnh, bay tán loạn liễu hoa nổi tại không trung, quát đến người ngứa. Tiết Dương tiến đến bên người Hiểu Tinh Trần, "Đạo trưởng ngươi lạnh hay không?"

"Ngươi lạnh?" Hiểu Tinh Trần hỏi.

"Không lạnh, chỉ là sợ ngươi lạnh." Tiết Dương nói, tay từ phía sau vòng đến vòng eo Hiểu Tinh Trần, "Hoặc là ta giúp đạo trưởng làm ấm?"

"Đừng nháo."

"Không nháo!" Tiết Dương ôm Hiểu Tinh Trần, cằm để ở trên vai y, "Ta đây lạnh, đạo trưởng cho ta mượn để làm ấm được không?"

Thiếu niên đang ấm áp phun tức dừng ở trên cổ, Hiểu Tinh Trần rõ ràng cảm giác chính mình trái tim đang nhảy trật nửa nhịp, "Ngươi đừng như vậy, có người......" Lời nói đến mặt sau, hắn càng thêm không có tự tin, nguyên bản muốn nhẹ nhàng đẩy ra tay thiếu niên dừng ở trên đầu hắn nhếch lên toái phát thượng.

Không biết qua bao lâu, trong lòng ngực truyền đến tiếng ngáy đứt quãng, thiếu niên thế nhưng vẫn duy trì động tác ôm, ở trong lòng ngực y ngủ say. Hiểu Tinh Trần bật cười, vô luận là trong lòng ngực không hề phòng bị, đem chính mình hoàn toàn giao thác cho cậu thiếu niên ấy, vẫn là lúc này không khí ái muội ngọt nị, đều làm hắn khát vọng thời gian như vậy có thể dừng lại.

Thẳng đến A Thiến gõ cây gậy trúc, phòng nghỉ đỉnh hô to, "Đồ tồi, xuống dưới nấu cơm cho ta!!"

Hiểu Tinh Trần mới ôm Tiết Dương hướng A Thiến làm một động tác muốn im lặng, "Đừng...... Để hắn ngủ, cơm chiều cứ để ta làm cho." Sau đó đột nhiên ý thức được, A Thiến nhìn không thấy.
"Thật sự......" Không giống chính mình lúc bình thường.

Hiểu Tinh Trần mang Tiết Dương trở lại nghĩa trang, đứng dậy rời đi khi, thiếu niên bỗng nhiên bắt lấy đạo bào của y.

Bộ dạng trông thật sự rất khẩn, trên tay gân xanh nhô lên, đem đạo bào ninh ra một mảnh nếp gấp tới.

"Làm sao vậy?" Hiểu Tinh Trần hỏi.

"Đạo trưởng......" Tiết Dương cau mày mơ hồ mà hô.

"Ân, ta ở đây."

"Đừng đi......"

"Không đi, chỉ là nấu cơm mà thôi......"

Lời hứa hẹn nghe được đến tai, Tiết Dương "Ân" một tiếng, buông lỏng ra đạo bào đang bị bàn tay nắm chặt.

Hắn mộng một cái về kiếp trước.

Hiểu Tinh Trần tự sát, hồn phi phách tán.

Hắn ôm thi thể thủ mười ba năm mộ hoang không thành.

Sau đó hắn lại bị Lam Vong Cơ chặt đứt cánh tay. Ném Toả Linh Nang, mất Sương Hoa kiếm, mọi thứ liền hỏng đến đường cũng không có......

Hấp hối hết sức, hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Đạo trưởng......"

Lại không nghĩ rằng thế nhưng được lại được đáp lại, "Ân, ta ở." Hiểu Tinh Trần đứng ở bên cạnh người hắn, đối mặt với hắn mỉm cười nói.

"Đừng đi."

"Không đi......"

Hắn buông lỏng tay, không dám hỏi tiếp, sợ cùng dĩ vãng mộng giống nhau, người trước mắt đột nhiên sẽ lại biến mất.

Bất cứ lúc nào, là nơi hắn ở, đó là tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro