CHƯƠNG: 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác quản cũng khó sử không biết phải làm sao cho hay. Thì ra trong mắt cô cậu chủ ra người như vậy. Ông không biết trả lời ra sao thì từ trên cầu thang vang lên giọng nói trầm thấp:

- Tôi đáng ghét đến vậy sao?.

Sau hai giây đứng hình cô cuối cùng cũng hoàn hồn. Không phải anh đã đi làm rồi sao sao giờ lại ở đây. Trời ơi mình phải làm sao đây. Cô đứng dậy toan chạy thì anh đã đứng sau cô lúc nào

- Bé cưng em định đi đâu vậy?.

- Tôi..... tôi.......

- Tôi hơi mệt tôi tôi lên phòng nghỉ một lát.

Cô chưa kịp đứng lên thì đã bị anh tặng cho một nụ hôn. Anh hôn cô triền miên, hương vị ngọt ngào hôm qua ở lễ đường anh vẫn chẳng thể nào quên. Anh càng tiến vào trong miệng của cô hơn, lưỡi của anh cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô. Anh tham lam hút hết mật ngọt trong khoang miệng cô mặc cho cô kháng cự giãy dụa anh cũng không buông tha cho cô cho đến khi cô cảm thấy khó thở mới buông cô ra. Lúc này mặt của Mặc An Vi đã đỏ như trái cà chua.

Vuốt má cô anh lại chọc " Bé cưng da mặt em thật mỏng". Cô giận dỗi. Anh không chịu được mà phá lên cười. Mặc An Vi tròn mắt nhìn cô rất ngạc nhiên, anh nổi tiếng là người lạnh lùng lãnh khốc. Đến ăn nói anh còn kiệm lời huống chi là cười.

Bác quản gia cũng ngẩn người. Ông đã chứng kiến cậu chủ từ lúc chập chững tập đi đến giờ chưa bao giờ anh như vậy. Xem ra phu nhân chính là ánh mặt trời để làm tan chảy khối băng trong lòng thiếu gia mà ông trời đã định sẵn. Cả căn phòng chìm trong sự im lặng thì ngoài cửa có tiếng cười vang vọng.

- Hi! Chào Thiếu Đường, chào em dâu!.

- Chào hai anh. Mặc An Vi ngượng ngùng đáp.

- Các cậu tối đây làm gì?

- Chúng tôi phải tới xem vị chủ tịch cao cao tại thượng chưa bao giờ nghỉ việc sao hôm nay lại không đi làm.

- Xem ra các cậu nhàn rỗi quá nhỉ!

- Cậu thật là! Chúng tớ là có ý tốt đến thăm cậu và em dâu mà. Chén nước còn được uống sao cậu lại muốn đuổi khách rồi vậy. Em dâu em nói đỡ cho bọn anh đi. Lạc Lãnh Phong đưa ánh mắt cầu cứu.

- À! Mà quên mất anh chưa giới thiệu 2 anh là Lạc Lãnh Phong và Lãnh Thiên Hy bọn anh đều là bạn thân nhất của Thiếu Đường.

* Lạc Lãnh Phong tổng giám đốc tập đoàn Lạc Thiên. Anh là người thân thiện dễ gần. Là bạn thân của Lăng Thiếu Đường. Anh là phó chủ tử hắc đạo và bạch đạo sau Lăng Thiếu Đường.

* Lãnh Thiên Hy là tổng giám đốc của Lãnh thị. Anh nổi tiếng là người đào hoa, thay bạn gái như thay áo. Tuy nhiên anh cùng rất vui tinh và dễ gần. Địa vị của anh trong hắc đạo tương tự Lạc Lãnh Phong.

- Em là Mặc An Vi.

Thấy cô dùng kính ngữ Lăng Thiếu Đường không khỏi nhíu mày. Anh thật sự rất khó chịu.

- Các cậu lên thư phòng đợi tôi!.

- Em ở đây đợi tôi.

Sau khi anh đi cô lo lắng không thôi. Không biết anh sẽ làm ra những chuyện gì hơn nữa. Cô tìm cách tẩu thoát. "Bác quản gia ở đây có nơi nào yên tĩnh để đi dạo không ạ"

- Dạ! Phu nhân có thể ra vườn hoa phía tây biệt thự ạ. Phu nhân để tôi bảo tiểu Hồng đi cùng ngài

- Không cần đâu bác cháu tự đi được ạ! Cô mỉm cười đáp.

Một lát sau ba người nào đó từ trên thư phòng đi xuống.

- Phu nhân không ở đây sao?

-Dạ thưa cậu chủ phu nhân ra vườn hoa đi dạo rồi ạ.

- Thiếu Đường chúng tớ ở lại ăn cơm trưa với cậu nhé!. Lãnh Thiên Hy cười hì hì nói

- Thôi đi về để người ta còn chăm sóc vợ yêu. Lạc Lãnh Phong kéo tay Lãnh Thiên Hy ra cửa

Sau khi hai tên bát quái ấy đi, anh đi thẳng ra vườn hoa. Hôm nay Mặc An Vi mặc một chiếc váy màu trắng. Anh ra bị bị vẻ đẹp của cô hút hồn. Dưới ánh nắng mặt trời cô càng thêm đẹp, làn váy cô tung bay giữa vườn hoa tử vi. Cô như một tiên nữ vậy. Bắt gặp cảnh này anh nhớ đến lần đầu tiên anh gặp cô vào 3 năm trước. Hôm đó là một buổi sáng đầu thu cô cũng mặc một chiếc váy màu trắng trông thật hồn nhiên vô tư. Cô vừa đi tới trường vừa nhảy chân sáo. Hồi đó anh cho xây dựng trường học cô đã học ở đó. Hôm đó anh đến để khảo sát cơ sở vật chất các học sinh nữ đều bị vẻ đẹp của anh làm cho mê muội. Tất cả mọi người đều vây kín lấy anh. Nhưng chỉ riêng cô là ngoại lệ. Cô đi qua anh đến một cái liếc nhìn cũng không có. Từ khi ấy mà anh có ấn tượng sâu sắc với cô. Rồi cho đến một ngày ba mẹ anh bị tai nạn mà qua đời anh vô cùng buồn bã. Tinh thần anh suy sụp cứ những lúc như vậy anh lại nhớ tới cô. Chỉ cần nhìn thấy cô, nụ cười của cô mọi chuyện buồn đều tan biến. Anh biết anh yêu cô. Cô là định mệnh mà ông trời ban cho anh. Từ hôm đó anh không còn chán nản nữa mà ra sức học tập cố gắng để có được những thứ như ngày hôm nay. Anh đã thề rằng ngoài cô ra sẽ không có ai có thể ngồi vào vị trí Lăng phu nhân của Lăng gia. Anh yêu cô suốt 3 năm anh đợi cô lớn để có thể chấp nhận tình cảm anh dành cho cô. Khi biết công ti ba cô gặp khó khăn anh liền nhân thời cơ đó mà tiến tới. Cuối cùng thì cô cùng là vợ anh. Điều mà anh mong ước lâu nay giờ đã trở thành hiện thực. Anh sẽ cho cô một hạnh phúc mà không ai có thể có được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gg