Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ưng Phàm mang mặt lạnh đến công ty, mọi người nhìn vào đều lo lắng sợ hãi, quản lý Trần cũng không ngoại lệ.

"Quản lý Trần, tìm ra kẻ chủ mưu chưa?"

Anh vừa lật tài liệu vừa hỏi.

"Thưa giám đốc, bọn họ... đều không chịu khai."

Ưng Phàm dừng tay, đưa ánh mắt sắc bén nhìn quản lý Trần.

Theo giám đốc làm việc lâu như vậy nhưng chưa bao giờ quản lý Trần rơi vào trường hợp như thế này. Cả người hắn run rẩy, không dám nhìn thẳng luống cuống nói.

"Giám đốc... giám đốc yên tâm, chắc chắn chiều nay tôi sẽ điều tra ra."

Không đợi Ưng Phàm trả lời, quản lý nhanh chóng cúi chào rồi rời đi. Sau khi ra khỏi phòng, không khỏi lắc đầu, tiểu thư Mạc thực sự có ảnh hưởng rất lớn đến giám đốc, cô ấy mà xảy ra chuyện nữa là cái thân này sợ cũng không giữ nổi.

________

Sau khi Ưng Phàm đi, Mạc Hân cũng không còn sức nghĩ ngợi, cô nằm ngủ cho tới khi dì Lý gọi dậy. Buổi trưa, nghe thấy tiếng gõ cửa cô khẽ mở mắt, định vén chăn ra mở cửa lại phát hiện đây là phòng của anh, trên người còn mặc bộ đồ ngủ dấu hôn đều có thể nhìn thấy.

Không được, như vậy dì sẽ biết mất.

"Dì à, dì cứ xuống nhà trước, cháu sẽ xuống liền a."

Mạc Hân vừa sắp xếp lại giường vừa hướng ra cửa nói.

Hôm qua, dì Lý rất lo cho cô, sợ cô xảy ra chuyện, cho đến khi Ưng Phàm bế cô về, nói rằng bị bắt cóc tống tiền không có bị thương, dì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Buổi sáng, dì Lý mang cháo lên nhưng bị Ưng Phàm chặn lại nói để cho cô nghỉ ngơi, bữa trưa hãy gọi, dì nghĩ cô mệt nên cũng không làm phiền.

Dì đi rồi, Mạc Hân mới rón rén ngó trước ngó sau chạy về phòng, cô thay bộ đồ cao kín cổ, nhìn mình trước gương cô thầm khóc: "Oa, rốt cuộc chú ở trên người mình làm những gì, dấu hôn này làm thế nào cũng không hết."

Phòng ăn.

Mạc Hân như đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày, nhìn thấy bàn ăn liền vội vàng đi tới cắn một miếng bánh thật lớn, cũng không quên hỏi dì.

"Dì à, chú có gọi về nhà không?"

"Cậu chủ vừa gọi, dặn dì bảo cháu không được bỏ bữa, buổi tối đi nghỉ sớm một chút không phải đợi cơm vì hôm nay cậu ấy về muộn."

Về muộn?

Vẫn còn tức giận sao?

Nhưng rốt cuộc cô sai ở chỗ nào?

Vẻ mặt Mạc Hân khó hiểu, lấy điện thoại gửi thử một tin nhắn.

[Chú à, chú đã ăn trưa chưa?]

Một phút, hai phút, ba phút... trôi qua, điện thoại vẫn im lặng, anh không có trả lời cô.

_____

Ưng Phàm thấy tin nhắn của cô nhưng không tiện trả lời vì đang họp. Về phòng làm việc định lấy điện thoại trả lời lại bị quản lý Trần cắt ngang.

"Giám đốc đã điều tra xong, người thuê bọn họ là... là..."

Nhìn thái độ của quản lý, Ưng Phàm nhíu mày, không thể kiên nhẫn.

"Nói!"

"Là cô Lục."

Quản lý Trần không dám tin đây là sự thật vì trong suy nghĩ của hắn, Lục Tô là người phụ nữ sang trọng, dịu dàng, thanh khiết, như thế nào cô ấy có thể làm ra chuyện đáng sợ vậy. Nhưng đoạn tin nhắn của người kia với Lục Tô là bằng chứng rõ ràng.

Ưng Phàm cũng vô cùng kinh ngạc, anh nghĩ đáp án phải là người nhà họ Phương ra tay trả thù, không ngờ...

"Hạ tập đoàn Lục gia."

Anh lạnh giọng lên tiếng, dù sao, những người động đến người của anh cũng không thể tha.

"Giám đốc, xin hãy suy nghĩ lại, Lục gia và Ưng gia mối quan hệ thân thiết, Lục gia sụp đổ sẽ đến cầu cứu Ưng gia, lúc ấy..."

Quản lý Trần lễ phép góp ý, Lục gia phá sản, lão gia chắc chắn sẽ lại nhúng tay giúp đỡ họ, con phá cha giúp khác gì hòa nhau.

"Hạ các công ty con, lấy danh nghĩa công ty khác mua hết cổ phần của Lục gia, chuyện này tuyệt đối không để cha tôi biết."

____

Vote nh ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro