Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Trần Giai Hùng vừa tỉnh dậy từ trong cơn men rượu, thì đã là hơn ba giờ sáng. Nhìn người mình chỉ có một cái khăn che ở dưới, bên cạnh hắn là Uyển Nhi nằm ngủ. Hắn cố nhớ lại kí ức trước khi hắn ngủ, nhưng lại chẳng nhớ được gì.

Thấy hắn tỉnh dậy, Lê Uyển Nhi liền dùng giọng ngọt sớt, gọi hắn.

"Anh Hùng, anh dậy rồi."

Nhưng đáp lại cô ta chỉ có một câu hỏi lạnh băng của hắn.

" My My đâu?"

Uyển Nhi lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì. My My ? Là con nhóc lùn tịt cứ bám lấy anh kia sao? Nhưng cô ta vẫn giả vờ ngây thơ, làm ra vẻ dỗi hơn.

" Anh Hùng, anh quan tâm đến My My làm gì? Đó là ai chứ?"

" Tôi hỏi cô Tiểu Bảo Bối của tôi đâu rồi? Sao cô lại ở trên giường tôi?"-hắn vẫn lạnh tanh.

Điều mà hắn quan tâm nhất bây giờ, chỉ có Tiểu Bảo Bối của hắn. Nếu cô nhóc mà xảy ra chuyện gì, hắn sẽ chịu không được mà điên lên mất.

" Anh Hùng, chúng ta...."

Không để cho cô ta nói tiếp. Lãnh Tư Hàn lấy trong ví ra một tờ chi phiếu, đưa cho cô ta.

" Cô muốn bao nhiêu, cứ ghi vào đây. Còn bây giờ thì cút đi. Đừng để tui thấy mặt cô nữa, có lẽ lần đó cô không sợ mà dám tái phạm nhỉ. Nếu không nể mặt Lão Lê tui đã ném cô sang Châu Phi từ 5 năm trước rồi. Đi nhanh đừng để tui đổi ý!"

Nói rồi hắn trợn mắt lên, hung dữ nhìn cô ta. Lê Uyển Nhi lúc này mới biết, mình đã chọc giận tử thần, cô ta nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.

Khi cánh cửa phòng mở ra, trước mắt Trần Giai Hùng là hình ảnh của Tiểu Bảo Bối đang nằm co ro ngoài hành lang, thiếp đi. Hắn bây giờ chẳng thèm để ý đến người phụ nữ kia đang sợ hãi chạy ra khỏi nhà, mà lập tức chạy ra chỗ Tiểu Bảo Bối đang nằm, ôm cô vào lòng.

Bất luận Giai Hùng có gọi, có lay cỡ nào Ái My cũng không tỉnh lại. Cô cứ nằm đó, cô chính là muốn ương ngạnh với hắn, cô cứ không muốn nghe lời hắn đó. Ai bảo hắn làm tổn thương cô như vậy chứ. Nếu có thể, cô cũng muốn vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, để hắn phải hối hận.


Trần Giai Hùng trong lòng hoảng sợ vô cùng. Sau đó, hắn lấy một cái áo khoác thật dày bọc cô lại, nhanh chóng xuống nhà gọi tài xế lái xe đưa cô đến bệnh viện. Suốt một quãng đường dài hắn luôn ôm cô trong lòng không buông tay, không ngừng gọi cô. Hắn hy vọng cô có thể mở mắt, nhìn hắn một cái thôi cũng được, đừng cứ im lìm như vậy, hắn rất sợ. Nhưng hơi thở cô lại cứ yếu dần, thân nhiệt mỗi lúc một hạ thấp. Hắn gắt gao ôm cô vào lòng, nỗi sợ hãi như sợi dây vô hình thắt chặt khiến tim hắn đau đến nghẹt thở, rất khó chịu. Cô không được phép như thế! Hắn muốn cô tỉnh lại!

- Tiểu Bảo Bối! Ái My ! Ai cho cháu ngủ hả? Mau tỉnh lại cho tôi! Cháu không được cãi lời tôi! Mau mở mắt ra! Mở mắt ra nhìn tôi đây này!

...

-My My, coi như tôi chịu thua cháu rồi được không? Mau tỉnh lại đi. Nếu cháu còn không tỉnh tôi sẽ cho cháu sang châu phi đấy!

( Thiên Minh: sang châu phi là yêu thương dữ chưa tr =0 )

-Tôi xin em, tỉnh lại đi mà. Tiểu Bảo Bối! Em mau mở mắt ra đi được không? Tôi sai rồi! Anh không nên tàn nhẫn với em như thế. Làm ơn đừng dọa tôi nữa! Tôi xin em đấy!

Chỉ có Giai Hùng độc thoại một mình, Ái My một chút phản ứng cũng không có. Dường như cô muốn cho hắn thấy, rốt cuộc cô đối với hắn có bao nhiêu quan trọng.

Đến bệnh viện, tài xế vừa mở cửa xe Giai Hùng đã bế Ái My chạy thẳng vào trong, vừa chạy vừa la lớn:

- Chu Tiểu Sơn ! Cậu ra đây cho tôi! Nhanh lên!

Chu Tiểu Sơn là bạn của Giai Hùng, cũng chính là giám đốc bệnh viện này. Giai Hùng cứ thế gọi lớn giọng, cũng không cần biết hiện tại ở đây có bao nhiêu người đang hướng cặp mắt tò mò kinh ngạc về phía hắn. Một cô y tá xuất hiện cản hắn lại, nhỏ nhẹ:

- Dạ thưa, cảm phiền ngài nhỏ tiếng một chút được không ạ? Bây giờ đang...

Không để cô nói hết, Giai Hùng đã gần như gào lên:

- Gọi giám đốc của các người ra đây ngay lập tức! Chậm trễ có tin tôi cho nổ sập cái bệnh viện của các người không? 

( TM: Dạ biết là anh có tiền, có quyền và vũ khí có cần phải vậy không bây giờ chưa phải lúc lộ thân phận

Chú Hùn : M lộ thân phận t chứ ai hả con tác giả, t tán 1 cái bây giờ...

TM: =)) ////

Cô y tá sợ đến run cầm cập, cái ngữ khí cùng bộ dạng như sắp giết người của hắn có ai lại không sợ chứ . Vội vàng chạy đi gọi giám đốc, cô còn thầm cảm thán trong lòng: "Nhân vật nào mà lại kinh dị thế này!"

Chưa đến mấy phút sau, Chu Tiểu Sơn đã xuất hiện. Vừa nhìn qua tình trạng của Ái My anh đã hiểu đại khái vấn đề rồi, nhanh chóng gọi người chuẩn bị dụng cụ, đẩy cô vào phòng cấp cứu. Giai Hùng dù lo cũng không có cách nào vào trong được, đành phải ngồi ngoài chờ đợi. Hai tay đan chặt vào nhau để trên đầu gối, hắn liên tục nhìn chăm chăm vào bóng đèn đỏ phòng cấp cứu.

Tâm hắn hiện giờ rất loạn, chỉ cần chưa biết tin bình an của cô, hắn chưa thể yên lòng được. Lần đầu tiên hắn phải lo sợ như thế này từ sau ngày Helen chết. Hắn cũng nhận ra, lâu lắm rồi, cái tiếng "bảo bối" mới lại phát ra từ miệng hắn. Tại sao... hắn lại làm thế với cô? Hắn thực sự hối hận, hối hận lắm rồi. Cô cứ im lặng nhắm nghiền mắt mặc cho hắn gọi hắn kêu như khi nãy, làm cho hắn vô cùng sợ, sợ mất đi cô, sợ cô vĩnh viễn rời xa hắn.

"Ái My, tôi xin em. Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì. Chỉ cần em tỉnh lại, tôi hứa sẽ làm theo tất cả những gì em nói. Tôi sẽ không thô bạo, sẽ không cưỡng cầu em bất cứ việc gì, cũng không dùng lời lẽ cay độc để nói chuyện cùng em nữa. Helen tôi cũng không nhớ. Tôi chỉ yêu một mình em thôi. Ái My... đừng rời xa anh nhé... Không có em... anh thực sự không thể chịu nổi đâu... Thật sự đấy..."

Một tiếng... hai tiếng trôi qua, mỗi giây mỗi phút đều khiến Giai Hùng sốt ruột muốn chết.

Đến lúc hắn sắp sửa hết kiên nhẫn mà đạp cửa phòng cấp cứu xông vào thì Tiểu Sơn đi ra. Tháo chiếc khẩu trang trên mặt, anh thở dài nhìn hắn:

- May cho cậu, cô bé không sao rồi. Chỉ là chỗ đó bị tổn thương nặng, thêm vào đó sức khỏe cô bé vốn đã quá yếu ớt, cần nghỉ ngơi ít nhất gần một tháng mới mong hồi phục hoàn toàn được.

Giai Hùng nhẹ nhõm thở ra một hơi.

- Vậy tôi có thể vào thăm em ấy chưa?

- Chờ chuyển cô bé sang phòng bệnh đã. Cậu vào phòng cấp cứu thăm à? Trước tiên, cậu cùng tôi sang phòng làm việc của tôi đã, chúng ta cần trao đổi một chút.

Giai Hùng ngoái nhìn một chút rồi cũng cùng Chu Tiểu Sơn rời đi. Thôi được, cậu đã không sao rồi, hắn chờ một chút nữa cũng ổn.
Vào phòng, Tiểu Sơn ngả người trên ghế xoay, vẻ mặt khó chịu nhìn Giai Hùng:

- Tôi nói này Giai Hùng, cậu làm cái gì thế hả? Cậu có biết suýt nữa cậu giết chết Ái My rồi không? Mấy năm qua tôi chưa từng thấy cậu phát điên đến thế, rốt cuộc là làm sao?

Tiểu Sơn đã sớm nhìn ra tình cảm của Giai Hùng và Ái My, anh biết sớm muộn gì hai người cũng đến với nhau. Nhưng không hiểu sao lại thành ra cái dạng này.

Giai Hùng bị trách cũng không nổi giận, bởi vì Tiểu Sơn nói đúng. Hắn đúng là phát điên rồi.

- Là do tôi sai, tôi không nên tàn nhẫn với em ấy như thế... Tôi thực sự... rất hối hận...

Chu Tiểu Sơn  thấy hắn bày ra bộ dạng bi thương cũng không nỡ nặng lời. Từ ngày Helen qua đời đến nay, chưa từng nhìn thấy biểu cảm này trên mặt hắn. Xem ra lần này, hắn đối với Ái My quả thực rất sâu đậm.

- Giai Hùng à, tôi nói cậu nghe, nếu cậu nghiêm túc với Tiểu My thì nên học cách ôn nhu một chút đi. Cậu giày vò nó như thế được cái gì? Có phải cậu muốn mất đi nó giống như đã mất đi  Helen trước kia hay không?

Giai Hùng ngẩng đầu, trừng trừng nhìn Chu Tiểu Sơn khiến anh có chút giật mình.

- Trước kia là do hiểu lầm nên mới gây ra tai nạn. Không bao giờ! Tôi sẽ không để em ấy rời xa tôi đâu! Có điều... em ấy biết chuyện đó rồi...

- Hả? Chuyện gì?

- Em ấy chính là Helen. Còn nữa...em ấy nhớ lại tất cả rồi. Tôi cũng nói... chỉ coi em ấy là thế thân...

- Cái gì??? - Tiểu Sơn cảm thấy mình sắp tức chết - Cậu... cậu... cậu... thật hết nói nổi! Trước kia tôi đã nói cậu đừng trả thù thì cậu không nghe, giờ hay rồi. Lại còn thế thân!  Bao nhiêu năm qua cậu vẫn là một tên EQ thấp như thế à? Thật điên đầu mà!

Giai Hùng yên lặng, không nói nữa. Hắn biết lỗi về mình, Chu Tiểu Sơn có mắng hắn cũng không sai. Chỉ là... thứ hắn cần bây giờ là cách giải quyết chứ không phải lời mắng chửi...

Tiểu Sơn quả nhiên hiểu bạn. Anh vỗ vỗ vai Giai Hùng, thấp giọng:

- Nhưng cũng không cần lo quá, tôi tin là rồi Tiểu My nó sẽ hiểu cho cậu. Nhưng cậu cũng đừng tàn bạo như vậy, muốn giết người à? À mà thôi từ khi quen cậu 20  mấy năm nay cậu đã tàn bạo thế rồi. Nhưng tình yêu không cưỡng cầu được, nếu nó nguyện ý thì tốt, nếu chưa thể tha thứ ngay cậu cũng nên từ từ mà đợi. Mối thù sự cố năm đó, dù sao cũng không phải nhỏ, không thể một chốc mà coi như không được. Giờ thì cậu đi thăm nó đi, chắc khoảng mấy tiếng nữa sẽ tỉnh thôi. Nhớ đừng kích động nó nhé! Có chuyện gì thì gọi tôi.

Giai Hùng gật gật đầu, rời khỏi phòng làm việc của Chu Tiểu Sơn. Hắn biết chứ, hắn sẽ không như trước nữa đâu. Bởi vì hắn yêu cô, hắn phải để cô cam tâm tình nguyện cả đời này ở bên hắn, trao cả trái tim cho hắn. Vì cô, hắn chấp nhận thay đổi...


THIÊN MINH: Đâu có dễ đâu CHÚ , người như CHÚ xứng đáng bị em ngược dài dài muốn đến với em gái tui đâu phải dễ, cái gì mà m không có cửa vào nhà t đâu để rồi coi.... hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro