Chương 3: Cô Và Cô Ta Ai Mới Là Tiểu Tam ???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm ở công viên về, cô đã được anh cho đi học, còn anh thì cứ vùi đầu vào công việc mà chẳng quan tâm gì đến cô cho lắm. Bởi tình hình ở địa trung hải đang rất phức tạp có người muốn cướp địa bàn của anh. Anh và đám Hắc Ưng cứ bay đi bay lại suốt vốn địa bàn bên này là do Hồng Ưng nắm nhưng vụ này lớn hơn nữa Trịnh Gia cũng không thể can thiệp giải quyết hộ anh nên anh phải ra mặc giải quyết. Anh không ngờ sau vụ việc này anh nhận ra một vài thứ và lại mất đi một lần nữa thứ quan trọng của cuộc đời anh.

________________________

 Ái My bây giờ cũng đã ở cạnh anh nữa năm, thân hình cũng phát triển hơn một chút. Trần Giai Hùng cũng sắp xếp ổn thỏa cho cô bé một ngôi trường quốc tế, với xung quanh trường đâu đâu cũng là tai mắt của hắn. Dù đồng ý cho cô đi học, nhưng hắn vẫn muôn giữ cô trong tầm tay của mình.

Ái My buổi sáng đi học vẫn luôn là một học sinh nghiêm túc, lại với vẻ ngoài đáng yêu nên luôn được các bạn xung quanh yêu mến. Nhưng khi ở nhà với chú, cô vẫn luôn là một cô bé Tiểu Bảo Bối trẻ con.

Dù đã có chút ngực, nhưng chỉ khi đi học, Ái My mới mặc một chiếc áo lót nhỏ. ( Ý là bằng trái chanh đó)

Hôm nay cô vẫn được về sớm, ngồi ở nhà chờ anh về. Chờ anh đến hơn bảy giờ tối, vẫn chẳng thấy xe anh đâu, chỉ thấy một cuộc điện thoại tới.

Alo? Ái My...., hôm nay tôi có chút việc ở công ty, sẽ về muộn, cháu cứ ăn uống rồi ngủ sớm nhé."

Đó là giọng của chú. Hôm nay chú sẽ về muộn sao? Ái My nghe vậy liền tự mình đi lên tắm rửa, ăn cơm rồi lên giường đọc sách chờ chú Hùng của cô về. Nhưng tới gần 11h đêm, mà chú mãi vẫn chưa về, cô mới thấy hơi sợ sợ. Chú về muộn quá, 11h rồi.

Bỗng trời đổ một cơn mưa lớn, sấm chớp đùng đùng, khiến Ái My cuộn mình trong căn phòng tối chớp nháy bởi những tia sét, cô bé đã sợ lại thêm sợ hơn. Bỗng đầu cô đau như búa bổ. Trong đầu cô lại hiện hình ảnh cô bé bị tai nạn xe lao xuống vực mà đó lại chính là cô nhưng trong ký ức của cô, cô không hề bị tai nạn như thế. Vốn cô đã sắp biết ra sự thật năm đó rồi nhưng chỉ vì đêm hôm đó bị phát hiện nên cô phải đóng làm cô bé bán hàng rong để qua mặt bọn chúng nhưng nào ngờ gặp anh và anh đã thay đổi cuộc đời cô.

Bỗng cô nghe thấy tiếng xe ô tô của Trần Giai Hùng ở bên ngoài. Lấy hết can đảm, cô một mình đi xuống dưới cửa.

Cánh cửa vừa được mở ra, đúng là chú yêu dấu của cô đã về rồi. Nhưng còn người phụ nữ bên cạnh chú là ai? Chị ấy trông thật đẹp. Rồi Ái My cố lục lại trong trí nhớ của mình, hình như là chị gái này cô đã từng thấy ảnh lúc trước, cô thấy nó ở trong 1 căn phòng ở cuối hành lang trong phòng chỉ toàn hình của cô  ta và 1 cô bé mà cô không nhìn rõ mặt của cô bé đó và đồ dùng của bé gái. 

Nhưng chỉ tò mò được một chút, cô liền chạy lại ôm lấy Trần Giai Hùng. Anh llúc này đang có chút hơi men trong người, đầu óc quay cuồng nên cũng chẳng đứng vững được.

" Chú về rồi."

Nghe giọng nói đầy quen thuộc, đáng yêu kia. Dù cũng chẳng đủ tỉnh táo nhưng hắn vẫn mỉm cười, dịu dàng đáo lại.

" Tiểu Bảo Bối, chú về rồi."

Lê Uyển Nhi đứng bên cạnh nghe vậy thì cảm thấy khó chịu. Cô ta còn chẳng được anh coi trong bằng con bé này sao? Cô ta kiên nhẫn bám theo anh suốt 5 năm nay, mà đến nhìn anh còn chả thèm nhìn tới. Bây giờ anh lại dịu dàng, ngon ngọt với một đứa đáng tuổi cháu anh. Cô ta liền cảm thấy con bé này với anh chắc chắn có điều gì đó. Bỗng cô ta cảm thấy con bé này cô đã gặp đó ở đâu rồi. Đúng chính là 8 năm trước cô đã gặp nó ở Trần Gia nhưng chẳng phải nó đã bị....Bỗng người anh ngã về trước nên cô ta bỗng bừng tỉnh dứt khỏi suy nghĩ đó mà đỡ anh.

" Bé con, tránh ra."- Lê Uyển Nhi cao cao tại thượng mắng cho Ái My một trận.

Trần Giai Hùng lúc này cũng say bí tỉ, hôm nay là tiệc với gia đình, anh phá lệ uống khá nhiều. Giờ còn chẳng tỉnh táo nổi, hai mắt cứ díp chặt vào. Đây là lần đầu tiên anh uống nhiều như thế tất cả đều do nhóc con nhà anh đấy.

" Chị là ai? Sao lại ôm chú?- Ái My ngu ngơ không hiểu vì sao mình bị mắng.

" Là vợ tương lai của Trần tổng đấy. Tốt nhất mày tránh ra cho tao bớt vướng chân."

Ái My nghe vậy thì ngơ ngác.*** Chị đẹp này xấu tính quá à. Tại sao lại quát My My như vậy? Chị ấy nói chị ấy là vợ của chú. Vậy căn phòng đó là của chị ấy, thế chị ấy và chú đã có con? Đúng chính là như thế chú đã lớn như vậy có vợ con là phải rồi. Nhưng sao ngực mình lại nhối như thế chứ.*** Một cảm giác chua xót như cô bị bỏ rơi vậy. Cô đang đọc thoại một mình, giờ đầu óc cô rất hỗn độn.

Ái My cố gắng ôm chặt lấy Trần Giai Hùng bây giờ đã chìm vào giấc ngủ, đôi tay nhỏ cố gắng đẩy người phụ nữ kia ra.

" Con nhóc dở hơi này. Tránh ra."

Lê Uyển Nhi đẩy tay, đẩy Ái My một cái khiến cô bé ngã ngửa ra đất, đôi tay nhỏ bị móng tay dài và nhọn của cô ta cào tới xước ra.

Rồi Lê Uyển Nhi mặc kệ cô bé nhỏ đang ngồi đờ ra đất, hai mắt đã đỏ hoe vì bị bắt nạt. Ngang nhiên dìu Trần Giai Hùng lên phòng, còn không quên sai bảo cô bé một câu.

" Rót cho anh Hùng một cốc nước ấm giải rượu rồi mang lên phòng."

Ái My ở phía dưới chỉ biết tủi thân, hai mắt đỏ hoe lên như sắp khóc. Nhưng vẫn đứng dậy đi vào bếp, pha cho chú một cốc nước ấm. Một cô nhóc nhỏ bé vụng về như Ái My thì làm sao có thể bê được cả một bình nước sôi đang đầy cơ chứ?

Thế là đang cố rót nước sôi vào cốc nhắc lạnh đã pha sẵn, Ái My đã không may làm đổ ít nước nóng ra tay, theo quán tính trượt tay đổ cả bình nước ra nhà.

Cánh tay bị cốc nước sô đổ trúng lập tức bỏng rát, ửng đỏ lên. Đen đủi cho cô bé lại là chỗ nước đó lại đổ lên trúng vết thương ban nãy. Khiến cô hé vừa đau, vừa xót.

Nhưng Ái My quyết nuốt nước mắt vào trong, không khóc. Cô bé gắng gượng cầm cốc nước ấm vừa pha lên phòng Trần Giai Hùng.

Thấy Lê Uyển Nhi đi ra mở cửa, cô bé rất tự nhiên định tiến cầm cốc nước tiến vào trong phòng. Nhưng bị Lê Uyển Nhi ngăn lại.

" Định đi đâu?"

" Em vào trong đưa nước cho chú."

" Ai cho mày vào mà vào? Ở ngoài!"- Lê Uyển Nhi tức giận, quát lớn.

Ái My hơi sợ, sững người lại. Còn Lê Uyển Nhi quát xong thì đóng sần cửa phòng lại, để lại cô bé ngồi ở bên ngoài, đôi tay đau đến mức khóc nấc lên, cố gắn đi về phòng mình.
Ở trong phòng, cô ta đổ một thứ gì đó vào cốc nước của Trần Giai Hùng, sau đó để trên bàn. Ưỡn ẹo leo lên người anh, vuốt ve gọi anh dậy.

Cô ta ngây thơ cho rằng đây chính là cơ hội để cô ta có thể trèo cao. Nên định chuốc say anh, rồi làm liều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro