sơ hậu, nhạn bắc hương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bài trước: @thenomeanlemon

bài sau: @jeongleeonstage

Tiểu hàn liền Đại Lữ,

Chim khách bận xây nhà,

Mồi kiếm quanh dòng nước,

Cỏ ngậm vòng ngọn cây.

Nhạn sớm về phương Bắc,

Bờ bụi cưu gọi bầy.

Chớ hiềm cơn cóng lạnh,

Tháng Giêng gần đến nơi.

——————

dạo này tôi liên tục gặp một giấc mơ.

thật ra cũng chẳng phải mơ, mà là một câu chuyện đã xảy ra vào nửa tháng trước.

ngày mà cậu ấy lần đầu biến thành một con mèo.

tôi không đùa, mà cậu ấy thật sự biến thành mèo — thông qua chiếc mặt nạ hình mèo, là kiểu mặt nạ rất phổ biến mà mọi người đều sẽ đeo ở lễ hội đèn lồng của nhật trong anime. và với chiếc mặt nạ trên mặt, bên ngoài của cậu ấy trở thành mèo.

là loài thân nhỏ và dài, cũng không phải quý hiếm gì, chỉ là loài li hua có thể thường thấy ở khắp nơi.

"đeo mặt nạ lên và cậu có thể biến thành mèo", triệu lễ kiệt nghĩ người chủ bán hàng cho cậu ấy đã nói thật. cậu đã trở thành mèo, với linh hồn của con người trong thân xác của một con mèo.

có lẽ bởi vì cậu không muốn làm người. đơn giản là làm người quá khó, có quá nhiều rắc rối. nếu bản thân triệu lễ kiệt là một con mèo, cậu ấy có thể nhảy từ ban công phòng mình xuống mà không hề hấn gì.

ở lần đầu tiên làm mèo, triệu lễ kiệt khó mà không chế tứ chi của mình. cậu nhảy từ ban công tầng ba qua một nhánh cây bên đường. suýt nữa thì kẹt mất vào những nhánh cây lùm xùm. nếu là người khác chắc chắn sẽ quay đầu lại mà chạy về phòng.

nhưng cậu ấy thì không. khi triệu lễ kiệt đứng trên cành cây, cậu ấy có chút tự hào — không hổ danh là lão gia, quá tuyệt vời, ngay cả khi gặp khó cũng có thể thích nghi một cách nhanh chóng.

nên cậu ấy thật sự đi trên đường trong hình dạng một con mèo, như thể thế giới sẽ đối xử nhẹ nhàng với mèo hơn là một cậu thiếu niên. mặc dù chỉ là từ nhà đi đến khu nhà lân cận, triệu lễ kiệt đã được ba bé gái cẩn trọng mà vuốt lông, rồi được uống cả vốc nước từ một bà lão.

đó là lúc cậu ấy gặp được lý nhuế xán. khi đó cậu đang ngồi liếm măng cụt bên cạnh cái cổng rất—không—ấn—tượng, ngay cả chữ khắc mạ vàng trên đó cũng có chút rỉ sét. thời tiết hôm đó quả thực khá tốt, trăng treo lên đỉnh trời.

có vẻ như vài phút trước triệu lễ kiệt buồn bực mà chạy khỏi trường vì bố cậu ấy lại quên mất buổi họp phụ huynh, rồi tình cờ có được cái mặt nạ thần kỳ ấy.

lý nhuế xán về nhà với một bên dây vai đeo lên, bên còn lại đủng đỉnh đằng sau lưng. triệu lễ kiệt thấy anh và anh cũng thấy cậu, mèo con chỉ meo một tiếng.

nên lý nhuế xán bước lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt cậu ấy, thăm dò mà vươn tay ra.

triệu lễ kiệt duỗi vuốt ra rồi chạm vào lòng bàn tay anh.

ánh đèn đường kéo dài hai cái bóng của họ. triệu lễ kiệt ngồi đó nhìn chằm chằm vào cậu trai trước mặt mình. cả hai không hẳn là quen biết nhau lắm. mặc dù học cùng một lớp, nhưng vì lý nhuế xán quá nổi bật, đã tạo nên một rào chắn rõ rệt giữa bọn họ.

cậu tưởng rằng lý nhuế xán sẽ không cười.

lý nhuế xán cẩn thận nhấc hai chân trước của mèo lên rồi ôm hẳn vào trong vòng tay. "nhóc từ đâu tới nhỉ?", anh xoa xoa đầu con mèo, "ở đây chưa từng có mèo hoang cả."

triệu lễ kiệt, trong dạng mèo, nép mình vào tay anh. cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực qua cả áo khoác đồng phục của cậu trai kia, xua tan đi cơn lạnh thoáng qua khi màn đêm buông xuống.

lý nhuế xán cầm lấy chân cậu, "nhóc chắn chắc không phải mèo hoang, đến cả vuốt cũng rất sạch sẽ. nhóc chạy từ chỗ nào tới đây?"

như đang dỗ con nít, và vì vài lý do nào đó triệu lễ kiệt lại thấy tai mình nóng lên, cụp lại như máy bay hạ cánh. rồi đột ngột nhảy xuống khỏi vòng tay anh và chạy biến đi.

lý nhuế xán thở dài ở tại chỗ, một cách nhẹ nhàng và bất lực. nhưng triệu lễ kiệt không dừng lại, bước lên bóng của căn nhà và phóng lên cành cây mà cậu đã nhảy xuống trước đó. rồi nhảy vào phòng ngủ qua khe hở cửa sổ.

ngay khi cậu vừa đáp đất, một tiếng bang nhẹ vang lên.

khi đến thời điểm cậu trở về làm người, và chiếc mặt nạ mèo rơi xuống sàn.

người bố lúc đó ở bên ngoài gõ cửa và gọi kiệt kiệt, "bố xin lỗi, hôm nay bố bận tăng ca nên quên mất chuyện của con. con có ở trong đó không?"

cất đi chiếc mặt nạ mèo, cậu mở cửa để đáp lại sự quan tâm của bố mình, rồi từ chối lời mời ăn tối cùng nhau. triệu lễ kiệt bảo rằng bản thân đã tự ăn trước và cần phải làm bài tập, nói rồi cậu đóng cậu, chặn đi ánh nhìn bất lực và tội lỗi trong mắt người bố.

được làm mèo thì quá tuyệt đi. triệu lễ kiệt nằm xoài xuống giường, mở cuốn vở rồi úp lên mặt mình. ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, cứ như thế mà chiếu sáng tất cả.

kể cả loại người như lý nhuế xán, quá xa tầm với của cậu, cũng tận hưởng ánh trăng tinh khiết ấy.

triệu lễ kiệt thường xuyên mơ về một trăng, chứa cả bóng hình của mình và lý nhuế xán dưới đó.

——————

được trở thành mèo là một ước điều lành. có lẽ như người ta thường hay nói, trốn tránh là điều xấu hổ, nhưng ít nhất lại hữu dụng. việc làm một con mèo giúp cậu ấy có thể trốn tránh được nhiều thứ. không cần phải đối mặt điều gì. từ lời xin lỗi của bố vì đã lãng quên cậu ấy, cho đến việc phải cố mở lòng tha thứ. cũng không phải đối mặt với những lời ẩn ý từ bà về chuyện bố mình tái hôn. không ai mong muốn một gia đình không trọn vẹn, nhưng triệu lễ kiệt đã qua độ tuổi bất mãn từ lâu, bây giờ cậu chỉ muốn giữ nguyên trạng thái hiện tại.

bất kể là gia đình hay việc học, triệu lễ kiệt luôn phải đối diện với những ánh mắt khác biệt từ giáo viên ở trường — có lẽ là vì bố cậu, dù có tên trên danh bạ nhưng hiếm khi hiện diện. bố lúc nào cũng bận, không phải đang tăng ca thì cũng là đi hẹn hò giấu mặt với phụ nữ. và gần đây dường như ông ấy đang có một mối quan hệ ổn định với một người phụ nữ, nhưng chẳng liên quan gì đến cậu.

triệu lễ kiệt không có bạn — nhưng nói vậy cũng không đúng lắm. trần minh dung ở lớp bên cạnh là bạn từ thuở thơ ấu của triệu lễ kiệt, cũng là người duy nhất cậu còn nói chuyện. nhưng triệu lễ kiệt không phải là người hay thui thủi một mình, cậu thực chất là loại người dễ hoà hợp. nếu những mối quan hệ qua đường được tính là hoà hợp.

khi còn nhỏ, triệu lễ kiệt nhớ ra bản thân đã mất mẹ, chỉ có thể một mình ngồi xem các bạn cùng lớp tham gia những trò chơi thể thao gia đình. các giáo viên lúc đó vì sợ cậu buồn, đã lấy phần thưởng còn dư để tặng cậu.

khi còn nhỏ, triệu lễ kiệt không biết cách từ chối, nhưng thật ra với cậu, chấp nhận món quà có vẻ còn khó khăn hơn tham gia hoạt động gia đình mà không có ai để đồng hành cùng.

hiện tại không có gì phải buồn, triệu lễ kiệt cũng quen rồi. có vài chuyện rồi cũng thành thói quen nếu phải cứ trải qua liên tục như thế. cậu đã quen với việc bố thường hay mang phụ nữ về nhà. ban đầu bắt gặp chuyện đó, triệu lễ kiệt đã nổi loạn rồi đối xử không tốt với cả bố và người phụ nữ, đã cố tình từ chối ngồi cùng một bàn ăn và nóng giận trốn ở trong phòng. sau này vì quá lười nhác để quan tâm, nên mỗi khi có người tới nhà, triệu lễ kiệt sẽ lịch sự gọi "cô". cùng nhau sau khi người đó rời đi, triệu lễ kiệt cũng sẽ vờ không nghe thấy những lời bàn tán của hàng xóm, chỉ chỏ về nhà mình.

giá như triệu lễ kiệt không hiểu những lời này. ít nhất cũng không cần phải giả vờ không hiểu mặc dù mình có, đi ngang những lời đồn đoán với biểu cảm trống rỗng đeo trên mặt, đồng thời an ủi người lớn ở nhà rằng mọi chuyện đều không sao cả.

cảm giác bản thân như chia rẽ thành hai vì một cuộc đời như này.

triệu lễ kiệt là loại người dễ bắt chuyện và dễ bị bắt nạt. thật sự không khó để bắt nạt cậu. trong những hoạt động nhóm ở trường, triệu lễ kiệt có thể làm mọi việc được giao, hay đồng ý mang theo thức ăn nước uống giúp họ. cậu hiếm khi thấy buồn. trên thực tế, nếu không phải cậu đã chủ tâm nhắc nhở bố mình nhiều lần, rằng đây là cuộc họp phụ huynh quan trọng nhất mỗi đầu năm học, và tất cả phụ huynh đều phải tham gia, thì bàn học của triệu lễ kiệt đều sẽ bị bỏ không.

chẳng phải bố đã bảo sẽ tìm mẹ cho con à? nếu không tự đến được, ít nhất hãy tìm cho con một người có thể làm thay bố đi.

thành thật mà nói, khi đó trong lòng triệu lễ kiệt đầy sự oán giận, nên cậu rời khỏi vị trí mà phải lờ đi ánh mắt thương hại từ giáo viên, ánh mắt hiếu kỳ từ bạn học, và lòng thương xót của những phụ huynh khác.

triệu lễ kiệt đều không để mặc.

trừ lý nhuế xán.

mà nói đến mới nhận ra, kể từ khi triệu lễ kiệt biến thành mèo, dường như lần nào cậu cũng gặp phải lý nhuế xán.

cơ mà, nói như vậy cũng không đúng, bởi ngoại trừ lần đầu tiên và lần thứ hai, những lần sau đều là cậu tự tìm tới.

lần đầu thật sự là vô tình. nụ cười nhẹ nhàng và thậm chí có chút ấm áp của anh cứ đọng lại mãi trong lòng cậu. khiến triệu lễ kiệt rất mong được nhìn lại — sẽ tốt hơn nếu khi đó cậu được ngắm trong dạng người.

nhưng không thể quá tham lam. mặc dù chỉ là con mèo, lý nhuế xán cũng sẽ cười với nó và ngược lại, với chuyện này cậu có thể chấp nhận.

lần thứ hai, triệu lễ kiệt theo lý nhuế xán về nhà.

họ sống trong cùng một khu phố, là điều bình thường, bởi có nhiều bạn học cùng trường của cậu cũng sống ở đây. triệu lễ kiệt nhớ lại khi mình còn rất trẻ, cậu đã tới nhà một bạn học để nhận sách. tuy nhiên khi đó triệu lễ kiệt chỉ mới sáu hay bảy tuổi, thậm chí phải đi gõ cửa từng nhà vì không nhớ chính xác số nhà của bạn. đến cuối cũng lấy được. và triệu lễ kiệt khi về đến nhà vẫn còn khóc lóc một cách bất bình.

bởi một dì trong hội phụ huynh, người giúp phân phát sách khi thấy cậu đã rất ngạc nhiên, "ồ, sao con lại ở đây một mình? chẳng phải bố mẹ con sẽ đi nhận cho con à?"

đó là khi cậu nhận ra mọi đứa trẻ đều có một người bố và một người mẹ.

đương nhiên sau này khi triệu lễ kiệt lớn lên, cậu biết cũng có nhiều người có cùng hoàn cảnh, thiếu vắng bố hoặc mẹ. nhưng thế giới của triệu lễ kiệt quá nhỏ, cậu không biết ai ngoại trừ những bạn cùng trường. cậu không phải kiểu người hướng ngoại, nên đã phải nỗ lực rất nhiều mới giữ được mối quan hệ hoà hợp ngoài mặt với người khác. làm sao triệu lễ kiệt có gan hỏi, "cậu cũng có cả bố và mẹ à?"

nên khi nghe thấy lý nhuế xán nói, tao có một chút nhớ bố, nhóc à, cậu đột nhiên cảm thấy khá hứng khởi.

lý nhuế xán đang ngồi dưới cây ven đường bên ngoài tòa chung cư, với triệu lễ kiệt trên đùi mình. một con mèo li hua nhỏ chắc chắn sẽ không hiểu những lời anh vừa nói, nên cậu chỉ việc nằm ườn xuống, cuộn tròn trên chân lý nhuế xán, và giả vờ vô tâm.

triệu lễ kiệt muốn nói với anh, cậu là một người rất tỏa sáng.

nhưng người không thể hiểu tiếng mèo, nên những gì triệu lễ kiệt vừa nói chỉ là hai tiếng meo với lý nhuế xán. anh xoa đầu và hỏi cậu có muốn ăn gì không.

lý nhuế xán kể, gia đình anh từng có một chú cún lông vàng đất, nhưng vì không trông coi kỹ nên nó đã chạy khỏi nhà, và bị xe cán mất.

"con cún ấy tên là a vương", lý nhuế xán vừa cười vừa nói, "gọi nhóc như thế có chút không ổn đi? nhưng nhìn nhóc cũng hợp lắm."

tớ không phải con cún đã chầu trời của cậu, tớ là triệu lễ kiệt. triệu lễ kiệt nằm trên đùi anh với cái đuôi đung đưa. anh nhìn cậu bằng đôi mắt đen láy, trên môi là nụ cười chưa ai từng được thấy. nhưng nếu cậu vui, thì tớ cũng bằng lòng làm con cún đã mất của cậu vậy.

——————

từ đó trở đi, triệu lễ kiệt biết được một bí mật của lý nhuế xán.

nếu có lần đầu, chắc chắn sẽ có nhiều lần sau. mỗi đêm triệu lễ kiệt đều biến thành mèo, nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống, rồi lại nhảy lên cây. bây giờ cậu đã rất thành thục, không còn lo lắng hay mất khống chế tứ chi mình. cậu đã quen với việc làm mèo, cũng như quen với việc tiếp cận lý nhuế xán trong dạng mèo, là con mèo có thể là một con cún ở kiếp trước.

ban ngày ở trường họ là bạn cùng lớp, không hơn không kém. lý nhuế xán không biết và sẽ không biết rằng con mèo mỗi đêm đều tìm tới chơi, chính là bạn học ngồi sau anh ba bàn. lý nhuế xán cũng không biết sâu trong đáy mắt người là loại biểu cảm gì khi anh nhìn cậu.

nếu có thể, triệu lễ kiệt ước rằng lý nhuế xán có thể thấy ánh mặt cậu.

trong đó chắc sẽ ngập tình yêu thuần khiết. triệu lễ kiệt không biết thứ cảm xúc này có từ bao giờ, nhưng nó là như thế. cậu dường như chắc rằng bản thân yêu lý nhuế xán, không phải trong dạng mèo, mà là với tư cách của một con người.

có thể là vì gió tầng nào gặp mây tầng nấy. hoàn cảnh của lý nhuế xán có vẻ giống với cậu, nhưng lại hoàn toàn khác biệt. không phải triệu lễ kiệt của thế giới khác, mà như hai mảnh ghép thất lạc nhau từ lâu.

triệu lễ kiệt biết lý nhuế xán không có bố — vì bố anh ấy mất vì bệnh từ khi anh còn ở cấp hai. bây giờ chỉ còn lại mẹ, và người chị không học đại học. mỗi ngày chị ấy đều ở nhà, người mẹ thì tiếp quản chuyện kinh doanh nhà máy của gia đình. còn xưởng gốm của bố lý nhuế xán để lại, tình hình sau khi ông ấy mất đã trở nên khá khó khăn.

sau khi nghe những lời tâm sự của lý nhuế xán, triệu lễ kiệt rất muốn ôm anh, nhưng khi đó cậu chỉ là một con mèo mướp không hiểu chuyện, chỉ đành dụi đầu vào lòng bàn tay người kia, như một loài động vật nhỏ đánh hơi được nỗi buồn của chủ, rồi được anh ôm vào lòng.

lý nhuế xán bảo, "a vương, khi nhóc ở đây, có cảm giác như bố tao cũng vậy. hồi nhỏ tao thích tới workshop chơi lắm. tao từng mong sau này lớn lên bản thân sẽ được như bố, bây giờ cũng thế."

lý nhuế xán không có tham vọng cao, kể cả là chuyện học hành hay điểm số, nếu không phải để mẹ vui, anh chắc sẽ chẳng bao giờ phấn đấu như vậy. bởi bà ấy đã nuôi lý nhuế xán và nỗ lực suốt nhiều năm qua, nếu anh mở lời với mẹ, rằng bản thân không muốn như thế này hay như thế kia, anh chỉ muốn làm gốm, bà ấy sẽ rất buồn.

trên thực tế, lý nhuế xán không cố tình mang vẻ mặt lạnh lùng đến trường, chỉ là việc giao tiếp với người khác quá khó khăn, chưa kể những ác ý khó hiểu ở xung quanh — có lẽ là vì những thành tích xuất sắc của anh, mà sau lưng luôn có những lời đàm tiếu. đôi lúc họ sẽ nói thẳng mặt với lý nhuế xán, nhưng lại không cảm thấy hài lòng, và mọi việc cứ diễn ra kỳ quặc sau lưng anh.

lý nhuế xán biết bản thân sẽ bị chỉ trích sau lưng vì đã là người tự tay cắt đứt các mối quan hệ. nhưng có nhiều khi anh không muốn phải nghĩ nhiều về những rắc rối này, anh chỉ muốn sống một cuộc đời nhẹ nhàng hơn.

chưa kể đến việc lý nhuế xán cũng biết buồn. có lẽ ai như vậy. ngay cả khi anh cảm thấy bản thân mình không để tâm mấy, nhưng tại sao khi nhìn con mèo lại không tự chủ được mà nói ra?

anh bảo anh thật ra muốn sống một cách đơn giản và thoải mái hơn.

con mèo lè lưỡi liếm mu bàn tay lạnh ngắt của người con trai trước mặt.

họ là những người phải cố tồn tại dưới sự khắc nghiệt của cuộc sống. triệu lễ kiệt nghĩ, nếu cậu có thể, cậu sẽ ôm anh, nói rằng cậu yêu anh, sẽ mãi ở bên và đồng hành cùng anh ấy, nhưng triệu lễ kiệt không thể, không thể cũng không quan trọng, cậu cũng có thể bảo vệ lý nhuế xán.

có vẻ như mọi người đều thích nói chuyện với nhau vào giờ trưa, tìm một chỗ trong trường để ăn. các cô học sinh thường tụ tập ở bãi cỏ dưới sân. và vào xuân sẽ có những cây anh đào nở rộ, các cô con gái thích làm đẹp sẽ nhặt cánh hoa để xâu thành vòng tay, hoặc chỉ để cài lên tóc.

triệu lễ kiệt thường đứng ở hành lang trước cửa lớp. lớp của hai người họ nằm ở giữa dãy hành lang tầng một. cậu mang theo phần ăn trưa ở nhà đến. triệu lễ kiệt không có mẹ, và bố thì không chuẩn bị bữa ăn cho cậu, nên phần ăn mỗi ngày của cậu luôn là những cái bánh sandwich hay bánh kếp nhân trứng, mua để ăn sáng và để dành cho đến trưa. trước đó triệu lễ kiệt từng ghen tị với những đứa trẻ khác có được món sườn non chua ngọt, hay vài ba loại rau củ tươi, nhưng dần dần cậu cũng quen.

nếu không vô tình nghe thấy cuộc hội thoại đó, bữa trưa ngày hôm ấy chắc chắn sẽ tẻ nhạt như thường lệ.

là một nhóm cả nam và nữ, xì xầm một cách bất công — cũng không tính là thì thầm, bởi triệu lễ kiệt nghe thấy những lời chế giễu và suy đoán đầy ác ý, và lặp đi lặp lại — thật ra, triệu lễ kiệt từ lâu đã biết danh tiếng của lý nhuế xán không tốt, chủ yếu là vì anh quá nổi bật. và nếu không thể làm bạn với những người quá xuất chúng, rất có thể bạn sẽ có một loại cảm xúc được gọi là ghen tỵ.

triệu lễ kiệt muốn phủ nhận, cậu muốn nói rằng lý nhuế xán không phải loại người đạo đức giả, hay có những suy nghĩ tục tĩu. anh chỉ cố gắng để không phụ lòng mẹ mình, không muốn làm bố thất vọng. anh ấy là một người tốt, đều rất tốt, tỏa sáng như sao trên trời.

sau một thời gian dài liên tục biến thành mèo, đôi lúc triệu lễ kiệt quên mất bản thân lúc đó là mèo hay người. cậu nhảy xuống từ hàng rào tầng một. không quá cao, nhưng lại có bụi cây bên dưới, và những nhánh cây bén sượt qua bắp chân.

triệu lễ kiệt tóm lấy cổ áo của tên trên mặt đầy dầu mỡ, hộp cơm trưa trong tay nó rơi xuống sàn trong sợ hãi.

"lặp lại lần nữa", hung dữ như sói, "lặp lại những lời mày vừa nói."

cậu không biết lý nhuế xán đang chứng kiến tất cả từ phía sau. nếu cậu biết trước, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện xấu hổ này, như một đứa trẻ đang bảo vệ đồ ăn của mình. nhưng cậu theo bản năng chính là bảo vệ lý nhuế xán. triệu lễ kiệt không muốn nghe ai nói xấu anh. anh ấy là người tài giỏi và rực rỡ nhất, không có một chút khuyết điểm.

ngay khi nắm đấm của triệu lễ kiệt sắp rơi xuống, khuỷu tay đã bị ai đó nắm lấy từ phía sau.

triệu lễ kiệt quay đầu. là khuôn mặt bản thân chỉ có thể thấy vào đêm khi làm mèo, lần đầu tiên ở gần như thế.

"đừng cãi nhau nữa", lý nhuế xán nói với giọng trầm thấp, không cho phép cậu được cãi, "theo tôi đi."

thái độ thù địch như sói lần nữa biến mất. cho dù không đeo mặt nạ, triệu lễ kiệt cảm giác mình như đột ngột biến thành mèo, và khi chủ gọi, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.

lý nhuế xán dẫn cậu vào lớp, có vài bạn đang ngủ hoặc học bài, và có một số chú ý đến bọn họ. ở một nơi như trường học, những gì xảy ra đều bị lan truyền một cách nhanh chóng, ai nấy cũng biết, nên triệu lễ kiệt chỉ muốn gấp rút đánh một trận với những người nói xấu lý nhuế xán.

lý nhuế xán không hỏi cậu vì sao hay chuyện gì đã xảy ra, chỉ lấy ra hai miếng băng cá nhân, một chai iod và tăm bông từ hộc bàn, "chân cậu bị trầy rồi, để tôi xử lý."

trên bắp chân cậu chỉ có một vết thương dài và mỏng. thật lòng mà nói, chỉ có chút nhói, nhưng hiện tại triệu lễ kiệt đang được an ủi, bởi người cậu yêu, được an ủi bởi lý nhuế xán. một chút đau đớn dường như rất nghiêm trọng.

cậu thì thầm, như thể đang xin lỗi, nói rằng, "đừng để tâm."

triệu lễ kiệt lại không biết nên để tâm vào điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro