tam hậu, trĩ thuỷ cầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mu bàn tay bị cắn vẫn còn chút đau. lý nhuế xán ngồi trên giường, không thể nghĩ ra được mình đã làm gì sai.

anh vẫn rất lo lắng. lá thư mà anh xé ra đã âm thầm được gắn lại vẫn còn ở trên bàn. anh muốn đi tìm triệu lễ kiệt, muốn hỏi cậu ấy liệu có còn muốn cùng ngắm bình minh. chẳng phải họ đã đồng ý cùng nhau sao? tại sao bây giờ lại chạy trốn một mình?

những ngày tiếp theo lý nhuế xán không thể ngủ ngon, và những giấc mơ mỗi đêm đều là về triệu lễ kiệt — đôi khi là triệu lễ kiệt, đôi khi là con mèo mướp dó. anh không biết có phải do ảo giác, nhưng trong mơ cả hai lại giống nhau quá đỗi. sau khi thức dậy và lần nữa nhìn thấy con mèo, anh nhận ra cùng một suy nghĩ.

có cảm giác như con mèo này chính là triệu lễ kiệt.

nhưng sẽ thật quá đáng nếu người có thể biến thành mèo.

lý nhuế xán không biết mình ngủ quên từ khi nào. giấc mơ của anh như một mớ hỗn độn. có lúc ngồi trong phòng học, có lúc lại là dưới cây đa già. có lúc anh nghe thấy giọng triệu lễ kiệt, và có lúc là con mèo nhảy từ trên cây xuống.

những hình ảnh đó thay đổi càng lúc càng nhanh, như thể đang gấp rút tháo chạy. rồi khung cảnh xung quanh lại sáng và sáng dần lên, cho đến khi một biển trắng xoá bao bọc lấy anh. anh bước qua vầng hào quang và thấy một bà lão hiền từ cùng một con mèo.

"cậu thích cậu ấy", bà lão có chút thẳng thắn. "cậu thật sự đã yêu cậu ấy, nhưng tiếc cậu rằng không biết cách để yêu."

"cậu phải hiểu được yêu là gì, rồi bao bọc cậu ấy bằng tình yêu đó mới có thể đem cậu ấy trở về."

lý nhuế xán thốt một tiếng "a" như thể đã hiểu gì đó.

"đi tìm cậu ấy đi", bà lão vươn tay đẩy anh ra khỏi màn sương. con mèo cũng nhảy lên người anh. anh bị đẩy xa một cách nhanh chóng vì lực truyền đến, như sắp phải rơi xuống vực sâu. "cậu ấy ở ngay bên cạnh cậu. cậu ấy biết tất cả. cậu ấy ở ngay bên cạnh."

anh cuối cùng cũng thấy rõ con mèo đó chính là loài tiểu lihua, rồi nó đột nhiên biến thành khuôn mặt của triệu lễ kiệt.

lý nhuế xán thức giấc rồi ngồi dậy. bên ngoài cửa sổ trời sáng tỏ. hôm nay là ngày cuối tuần.

anh ngẫm lại những lời đó, thật ra cũng chỉ có vài chữ không có tác dụng mấy. những gì họ nói vẫn còn mơ hồ và khó hiểu. còn không ấn tượng bằng con mèo mướp trong giấc mơ.

khi lý nhuế xán vừa định đặt lưng xuống giường, anh liếc mắt sang bàn học, nhìn lá thư đã bị xé. trong đó là một bức ảnh mặt trời mọc. bên góc trái của bức ảnh là một xưởng gốm rất nổi tiếng ở bên bờ biển.

gốm... bình minh... đừng hối hận...

"biết tất cả..."

ý tưởng mơ hồ đó dần đã tỏ, nhưng thật lòng anh cũng không chắc chắn được, bởi có một số điều viển vông vượt ngoài phạm vi tư tưởng xã hội chủ nghĩa.

xoay người lại, lý nhuế xán suýt nữa nhảy dựng lên mà hét vì một món đồ khác nằm trên giường.

là một cái mặt nạ, trắng tinh khiết và có hình mặt người.

không có những đường nét rõ ràng trên đó, nhưng anh có cảm giác đây là triệu lễ kiệt.

...tại sao lại là triệu lễ kiệt?

anh nhớ lại giấc mơ đêm hôm trước. là một con mèo với cái mặt nạ nó ngậm trong miệng mà nhảy lên người anh. rồi chiếc mặt nạ hợp vào nó. rồi khuôn mặt triệu lễ kiệt hiện lên...

không thể nào.

loại suy đoán này quá táo bạo, nhưng giờ triệu lễ kiệt đã mất tích được bốn ngày, có vẻ như anh không còn cách nào khác ngoài việc thử lại.

vào đêm, cứ như mọi khi anh ngồi dưới gốc đa, cầm chiếc mặt nạ người, đợi triệu lễ kiệt xuất hiện.

anh không biết khi nào tiểu lihua sẽ xuất hiện, anh chỉ mong tiểu lihua sẽ tới, mặc dù hôm qua nó cắn anh, mặc dù hôm qua nó đã giận dữ mà cắn anh, nó vẫn phải tới mà không được giận dỗi.

là lỗi của mình khi không nhận ra cậu ấy.

lý nhuế xán hồi hộp đến mức siết chặt chiếc mặt nạ. rồi đến khi màn đêm buông xuống, anh cuối cùng cũng đã thấy chiếc đuôi quen thuộc.

"kiệt kiệt."

đuôi mèo đông cứng lại.

"tôi xin lỗi", lần này lý nhuế xán chủ động đi tới, tiếp cận con mèo đang núp trong bụi, "tôi xin lỗi, tôi không nhận ra cậu. tôi xin lỗi."

triệu lễ kiệt nhìn lên. trời quá tối cậu không thể thấy người trước mặt rõ ràng. cậu chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của lý nhuế xán, tràn ngập sự nghiêm túc và đầy cảm xúc, như mặt hồ tĩnh lặng, phản chiếu bóng hình cậu.

"tôi không biết cậu là... tôi xin lỗi."

tại sao cậu cứ liên tục xin lỗi, triệu lễ kiệt muốn hỏi, tại sao cậu cho rằng bản thân "tầm thường"?

cậu rõ ràng là người cuốn hút nhất. ngay cả khi trong bóng tối không ai có thể bỏ mặc cậu. ngay cả đáy mắt cậu cũng như chứa cả nghìn mảnh kim cương vỡ thay vì tối mịt như sương mù.

lý nhuế xán đặt chiếc mặt nạ người xuống đất, rướn tới hôn một bên tai mèo.

triệu lễ kiệt ngay lập tức tức giận — tai mèo rất thính, và nếu có ai đó không thân thiết chạm vào, mèo sẽ rất giận dữ.

nhưng triệu lễ kiệt lại có chút vui vẻ, thậm chí còn nhận ra một chút mong đợi đến từ hành động cẩn trọng của lý nhuế xán.

cậu thở ra và chạm vào chiếc mặt nạ dưới đất.

thất bại ngay lần đầu.

lần thứ hai cũng thế.

sau khi thử biến về lại nhiều lần mà vẫn thất bại, triệu lễ kiệt ngồi bệt xuống đất và nhìn lý nhuế xán, người đã quá mỏi chân vì ngồi xổm.

"không sao", lý nhuế xán là người mở lời, cầm chiếc mặt nạ và ôm cậu để đứng lên, trở về lại vị trí cũ cùng nhau, "vậy là cậu nghe hết mọi chuyện rồi."

triệu lễ kiệt gật đầu.

"cậu còn nghe được chuyện xấu hổ khi tôi mộng du hồi còn bé?"

triệu lễ kiệt gật đầu.

lý nhuế xán cười, "vậy phải làm thế nào đây? có vẻ như tôi chỉ còn cách—"

triệu lễ kiệt tưởng rằng anh sẽ nói những câu đại loại như, "tôi sẽ giết cậu để bịt mồm cậu", nhưng lý nhuế xán chỉ đột ngột thay đổi chủ đề và nói, "tôi sẽ cả đời ủng hộ."

"nếu cậu vĩnh viễn chỉ có thể là mèo, cũng không quan trọng nếu cậu là mèo", lý nhuế xán xoa gáy cậu, làm rối tung bộ lông, "chỉ tiếc là tuổi đời của mèo hơi ngắn."

triệu lễ kiệt không biết bản thân đã nằm ườn trên đùi lý nhuế và sắp ngủ gật đi mất.

"là lỗi của tôi. tôi đã quá sợ hãi. tôi sợ rằng cậu sẽ biết. thật ra, tôi chỉ là một con người tồi tệ", lý nhuế xán rời mắt khỏi cậu mà nhìn lên trời, đôi mắt đỏ hoe, "nhưng đến cuối cậu vẫn biết tất thảy. tại sao lại không nói với tôi? nếu nói ra, tôi có lẽ đã nói rằng tôi thích cậu."

"tôi chỉ sợ cậu chỉ thích một lý nhuế xán xuất chúng có thành tích học tập tốt và không vấp ngã trên con đường của mình."

"nhưng lý nhuế xán thật chỉ là một con người bình thường không thể tự quyết định ước mơ và tương lai của mình, cũng không có cách nào để tự kiểm soát cuộc đời của mình. cậu ấy tầm thường hơn tất cả."

......

"không."

là giọng nói khàn đặc có một chút cảm giác xa lạ. bởi vì đã lâu chưa nói, triệu lễ kiệt suýt thì quên mất cách để nói chuyện với giọng nói của một con người.

bởi vì con mèo nằm trên đùi lý nhuế xán, nên khi triệu lễ kiệt trở về làm người, cậu ấy cũng đang nằm trên đó. tư thế này có chút kỳ quặc. lần đầu khi nhận ra, cậu đã liền rời khỏi vòng tay người ta trong xấu hổ, tai phết một màu đỏ ửng như sắp rơi ra.

"khoan đã?"

như dự đoán, lý nhuế xán là người phá tan bầu không khí ngượng ngùng này. anh nhìn như đang sắp bật khóc, mắt đỏ như mắt thỏ, rồi dang rộng vòng tay với triệu lễ kiệt, một nụ cười nhẹ nhàng mà chua xót ở trên môi.

triệu lễ kiệt nhìn chằm chằm vào lý nhuế xán trong hai giây, rồi vươn người tới ôm lấy anh.

"cậu có còn muốn cùng ngắm mặt trời mọc không?", anh hỏi, với chất giọng nghèn nghẹn vì nằm trong lòng triệu lễ kiệt, không phải rộng rãi nhưng vững chắc nhất cả thế giới, "đương nhiên tôi biết cậu muốn nói gì."

triệu lễ kiệt gật đầu rồi gạt đi nước mắt của đối phương, "có, và tớ vẫn còn điều muốn nói."

"mẹ tớ bảo", là lần đầu tiên cậu nói về mẹ mình, "khi cậu ngắm mặt trời mọc, cậu sẽ được tiếp thêm sức mạnh mà mặt trời đã ban đó."

"mẹ cũng bảo, nếu được ngắm bình minh với người mà mình thích, bình minh sẽ ghi nhớ bóng hình của họ. và dù đêm đen có tối đến mức nào cũng sẽ không tách rời được nhau."



end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro