Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Thủy trấn là một thị trấn không lớn cũng không nhỏ, bốn phía xung quanh được bao bọc bởi những dãy núi dài thăm thẳm. Trong đó, Lưu Vân Sơn là một toà sơn nguy nga khí phái nhất.

Lúc này vừa đúng là mùa hạ, các cây cổ thụ trên núi dù đã trải qua mấy trăm năm sinh tồn, nhưng vẫn oai phong lẫm liệt như xưa, cành lá tươi tốt xoè rộng, xanh um cả một mảng trời. Giữa sườn núi thấp thoáng hiện ra một góc mái đình cong cong, đó chính là chùa Lưu Vân.

Chùa Lưu Vân đã có từ khá lâu, nghe nói là được xây dựng bởi những vương triều trước đây, mãi cho đến ngày nay cũng chưa từng bị phá huỷ.

Chùa miếu không lớn, tổng cộng tất cả cũng chỉ có khoảng bảy tám vị tăng lữ. Bởi vì miếu không lớn, nên dĩ nhiên hương khói cũng không mấy thịnh vượng, thỉnh thoảng chỉ có một vài người dân phụ cận tới thăm viếng và cầu phúc.

Bên cạnh đó, nơi đây cũng là một nơi hảo sơn hảo thuỷ, nên các hòa thượng trong chùa đều học hỏi cách gieo trồng và thu hoạch vào những vụ xuân từ những vị thôn dân này.

Sản lượng thu hoạch hàng năm không tồi, bởi vậy cuộc sống trong chùa cũng không đến mức thiếu thốn lương thực, nhóm người tăng lữ xem như có thể an ổn sống qua ngày.

***

Lục Hiện Chi đã đi đường suốt hơn một tháng, lúc này đã mệt đến người ngã ngựa đổ, hắn muốn tìm một chỗ để hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày, thuận tiện tu chỉnh một phen.

Vừa lúc đi ngang qua Lưu Vân Sơn, hắn đứng từ xa thì trông thấy một ngôi chùa miếu ẩn sau nhưng rặng cây xanh, liền hạ quyết tâm tá túc ở đó mấy ngày.

Lục Hiện Chi gõ gõ cửa, rồi đứng bên ngoài chờ người mở cửa. Không bao lâu sau, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền ra từ bên trong.

"Kẽo kẹt ——"

Cửa mở, Lục Hiện Chi vội vàng chắp tay nói: "Tại hạ Lục Hiện Chi, đang trên đường từ Giang Nam đến Trường An. Đường xá xa xôi, tại hạ muốn tá túc ở đây mấy ngày, không biết đại sư có phiền không ?"

Dứt lời, hắn ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước mắt.

Vừa nhìn thấy, lập tức ngây ngẩn phát ngốc. Người mở cửa chính là một tiểu hòa thượng, thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mươi sáu tuổi, môi hồng răng trắng, mặt mày như họa.

Có lẽ là do vừa rồi chạy nhanh đến, nên lúc này khẽ hé môi thở dốc, da thịt trắng nõn cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng, hai má hơi hơi ửng hồng, tựa như một đoá anh đào dính sương sớm trên núi.

Lục Hiện Chi âm thầm kinh ngạc, không ngờ vùng núi hoang dã này lại có một nhân vật như vậy, nhưng vẫn là người xuất gia, đáng tiếc, thật đáng tiếc!

Tiểu hòa thượng có vẻ hơi khiếp đảm khi thấy người lạ, hơn phân nửa thân mình đều giấu sau cửa, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn, sợ hãi mà nhìn Lục Hiện Chi, không nói lời nào.

Lục Hiện Chi bất đắc dĩ, đành lặp lại lý do tá túc tại nơi này một lần nữa.

Lúc này tiểu hòa thượng mới như bừng tỉnh từ trong mộng, nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi đứng đây chờ một chút, ta, ta sẽ trở về hỏi sư phụ..."

Nói xong, không đợi người đáp lại đã lạch bạch chạy về.

Lục Hiện Chi cứng họng, tiểu hòa thượng này hình như có chút không rành cách đối nhân xử thế, hắn chỉ đành đứng chờ ngoài cửa.

Không lâu sau, tiểu hòa thượng lại chạy ra, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, nhỏ giọng nói: "Sư phụ nói có thể, ngươi hãy đi theo ta." Nói xong liền dẫn người đi vào.

Vì chùa miếu không lớn, nên không bao lâu đã đi tới một nơi hẻo lánh, bên trong chỉ có hai gian phòng. Hai người bước vào một gian trong đó.

"Chính là nơi này, những chỗ khác không có phòng, chỉ có nơi này là có thôi. Lục công tử, trước tiên ngươi hãy ở đây đi, ta ở phòng cách vách. Nếu ngươi có việc gì thì có thể nói với ta."

Lá gan y dường như rất nhỏ, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn người khác, chỉ cúi cúi đầu, hai vành tai hồng hồng.

Hoá ra người nọ ở gian cách vách, điều này quả thật rất hợp ý hắn. Dù thế nào thì, ở một nơi rừng núi hoang vắng như vậy mà lại có thể có một tiểu mỹ nhân làm bạn thì cũng không tồi chút nào, mặc dù mỹ nhân này là người xuất gia.

"Vậy đa tạ tiểu sư phụ." Lục Hiện Chi ôn hòa cười nói.

"Không, không cần cảm tạ..." Tiểu hòa thượng lắp bắp nói.

Người này thật đáng yêu, bối rối đến nỗi lời nói cũng không rõ ràng, đứng yên một chỗ còn có thể đỏ mặt. Lục Hiện Chi cười thầm, xem ra mấy ngày sắp tới hắn sẽ thấy không quá nhàm chán.

Lúc chạng vạng, tiểu hòa thượng ôm một bộ chăn đệm đi vào, rồi lại cầm vài thứ tới, y cũng không nói lời nào, chỉ bận trước bận sau quét dọn, lau bàn, trải giường chiếu cho hắn.

Lục Hiện Chi nhìn tiểu hòa thượng đi tới đi lui làm việc, hắn hứng thú nói một câu: "Tại hạ vẫn chưa biết pháp danh của tiểu sư phụ."

"Ta, ta là Thanh Nhất...." Tiểu hòa thượng nhẹ giọng nói.

Thật ra Thanh Nhất không phải là pháp danh của y, mà đó chỉ là một cái tên mà Lão hòa thượng đã ban cho y. Tuy Thanh Nhất lớn lên ở ngôi chùa này, cùng ăn cùng ở với các tăng nhân khác, nhưng lại chưa từng trải qua thụ giới*, vậy nên y không được coi là người xuất gia, tất nhiên sẽ không có pháp danh.

(*Thụ giới: chấp nhận nghe theo những điều ngăn cấm của đạo Phật để tu hành.)

"Hoá ra là Thanh Nhất sư phụ, mấy ngày sắp tới tại hạ sẽ phải phiền toái tiểu sư phụ rồi." Lục Hiện Chi chắp tay cười nói.

"Lục công tử không cần đa lễ, ta, ta nhận không nổi." Thanh Nhất đỏ mặt xua xua tay.

Tiểu hòa thượng vốn đã rất đáng yêu, nay bộ dáng đỏ mặt, chân tay luống cuống lại càng chọc người thích hơn nữa. Lục Hiện Chi thầm mắng bản thân vô sỉ, mình vậy mà lại nổi lên sắc tâm với người xuất gia.

Nhưng cố tình chính là không khống chế được, Lục Hiện Chi hắn dù sao cũng đường đường là một Vương gia, đương kim đệ đệ của thiên tử, có loại mỹ nhân nào mà chưa từng thấy qua.

Thế mà lúc này lại bị một tiểu hoà thượng trong núi mê đến choáng váng đầu óc, đây là chuyện gì chứ ?

Vì thế Lục Hiện Chi cố gắng kiềm chế dục vọng trong lòng mình, không dám nhìn chằm chằm tiểu hòa thượng này nữa.

Một lát sau, lại miên man suy nghĩ tiếp, nếu tiểu hoà thượng này không xuất gia thì tốt rồi. Dù thế nào thì hắn cũng muốn 'hốt' luôn người nọ về phủ nuôi, một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, sao có thể ở trong núi không người a.

Lục Hiện Chi cứ nghĩ mãi, rồi bắt đầu mơ mộng xa hơn, không bao lâu sau, hắn đã nghĩ đến cảnh tượng hai người điên loan đảo phượng trong tấm chăn tơ vàng, tưởng tượng đến mức vừa sướng vừa đã, máu nóng trong người chậm rãi dồn xuống bụng dưới.

".... Lục công tử, Lục công tử!" Thanh Nhất phóng đại thanh âm kêu Lục Hiện Chi. Y cảm thấy người này có chút kỳ quái, đột nhiên thẩn thơ như người mất hồn vậy, rõ ràng mới vừa rồi còn rất bình thường mà ?

Lục Hiện Chi cuống quít lấy lại tinh thần, hơi không được tự nhiên mà cười cười, "Thật ngại quá, vừa rồi tại hạ đang suy nghĩ một vài chuyện, không để ý đến tiểu sư phụ."

Làm sao hắn dám nói là mình đang nghĩ đến cơ thể tiểu hòa thượng này chứ ?

"Không, không sao. Lục công tử, giường đã dọn xong rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi." Thanh Nhất nói.

"Hảo, đã phiền Thanh Nhất sư phụ rồi." Lục Hiện Chi cười nói.

Ban đêm, Lục Hiện Chi nằm trên giường, lăn qua lăn lại ra sao cũng không ngủ được. Mỗi khi hắn nhắm mắt lại, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh của tiểu hòa thượng kia, bộ dáng cong người trải giường chiếu cho hắn, gương mặt đỏ bừng nói vài lời với hắn....

Nam nhân vừa tưởng tượng liền chịu không nổi, cự vật dưới háng cứng đến phát đau.

Sau một hồi trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, hắn quyết định rời giường mặc quần áo, đi ra bên ngoài một chút. Hắn nhớ là gần ngôi chùa này có một cái hồ nước lớn, đến đó rửa mặt một chút cũng tốt.

Lúc bước đến gần hồ nước, Lục Hiện Chi bỗng nghe thấy vài tiếng vang nho nhỏ, dường như đang có người bơi trong nước. Hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, đêm hôm khuya khoắc như vậy, sao lại có người ?

Hồ nước này khá gần ngôi chùa kia, không lẽ cũng có vị hòa thượng nửa đêm không ngủ được giống như hắn sao ?

Nam nhân thả nhẹ bước chân, chậm rãi đến gần, nương theo ánh trăng nhìn thấy một người ở giữa hồ. Thật ra cũng không phải ai khác, mà đó chính là tiểu hòa thượng đã làm hắn nhớ thương đến nỗi không cách nào ngủ được kia!

Thị lực của Lục Hiện Chi rất tốt, đứng đằng xa cũng có thể nhìn rõ thân hình người nọ. Dưới ánh trăng chiếu sáng, da thịt trắng nõn ấy càng thêm sáng bóng hồng hào, cũng càng thêm... quyến rũ.

Dục hỏa vốn đã vơi bớt một nửa khi đi dọc đường, giờ lại bị đốt đến càng nóng hừng hực.

Lục Hiện Chi bước lại gần hơn nữa, tìm một hòn đá để che bản thân mình lại, nín thở rình trộm như một tên yêu râu xanh lang thang khắp nơi. Dư quang hắn liếc đến bộ y phục nằm trên hòn đá, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy từng tiếng quẫy nước.

Là của tiểu hòa thượng.

Người nọ vẫn hồn nhiên nghịch nước như trước, không hề nhận ra mọi nhất cử nhất động của mình đã rơi hết vào trong mắt người khác.

Hiện tại, tiểu hoà thượng không giống một người nhát gan sợ sệt như lúc sáng, mà y lại hệt như một con yêu tinh chuyên đi mê hoặc người khi đến nửa đêm.

Hô hấp Lục Hiện Chi dần dần nặng nề, dương vật dưới háng đã phồng lớn, sưng đến phát đau.

Lúc này Thanh Nhất mới phát hiện ra điều dị thường, y có chút hoảng sợ, nhút nhát sợ sệt hỏi: "Ai đó ?"

"Là ta." Lục Hiện Chi suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước ra từ phía sau cục đá.

"Lục công tử ?! Sao ngươi lại ở chỗ này ?" Thanh âm của y run rẩy, vừa kinh vừa sợ.

"Ta..." Lục Hiện Chi có chút nghẹn lời, "Trời nóng quá, ta ngủ không được nên đi dạo một chút..."

"A... Vậy tạm thời ngươi có thể đi nơi khác không ? Ta muốn mặc đồ..." Thanh Nhất run giọng hỏi.

"Không được."

"Tại sao ?" Thanh Nhất sợ đến sắp khóc.

"Ta bị lạc đường, không biết đi về như thế nào." Lục Hiện Chi mặt không thay đổi sắc nói.

"Nhưng, nhưng...."

"Ngươi cứ mặc vào đi, ta sẽ không nhìn đâu."

"Có thật không ?"

"Thật mà, ta lừa ngươi làm gì. Cả hai chúng ta đều là nam nhân, ngươi sợ gì chứ ?" Nói xong, hắn liền xoay người sang chỗ khác để chứng minh sự trong sạch của mình.

Thanh Nhất do dự, một hồi lâu sau y mới nhẹ nhàng bước ra khỏi hồ nước, đang định cầm bộ y phục của mình lêm, thì bỗng nhiên bị một người ôm chầm lấy. Thanh Nhất bị dọa đến kêu ra tiếng.

"Ta gạt ngươi đó, ta muốn nhìn ngươi." Đúng là một bảo bối đơn thuần dễ bị lừa, cả người còn vừa non vừa mềm, quả thật làm người ta không nỡ buông tay.

"Đừng..." Thanh Nhất run run nằm trong lòng ngực nam nhân, cất giọng cầu xin.

"Ngươi sợ cái gì ? Ngoan, để ta nhìn xem nào...."

Hắn ôm eo Thanh Nhất rồi phóng người lên hòn đá lớn, tiếp theo hôn 'chóc' một cái trên môi tiểu hoà thượng, liếm liếm môi nói: "Thật ngọt."

Tiểu hòa thượng đáng thương chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác, nay đã trần truồng mà còn bị một nam nhân mới vừa nhận thức ôm vào trong ngực, thậm chí còn bị hôn miệng.

"Lục công tử, ta cầu xin ngươi, ngươi buông ta ra đi...." Thanh Nhất nức nở cầu nam nhân.

Nhưng đáng tiếc, lúc này Lục Hiện Chi đã hoàn toàn trở thành một ác bá*, người làm hại hắn cả đêm ngủ không được chính là tiểu hoà thượng trần truồng ngồi trước mắt này, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tha, "Không được, ta còn chưa nhìn đủ."

(*Ác bá: kẻ làm nhiều tội ác.)

"Ta cầu xin ngươi, hức...." Thanh Nhất ngây thơ không biết rằng, xin tha vào loại này thời điểm này thì chỉ càng thêm 'đổ dầu vào lửa', dương vật dưới háng Lục Hiện Chi lập tức phồng bự hơn nữa.

Hắn banh hai chân kẹp chặt của Thanh Nhất ra, vốn muốn hảo hảo trêu đùa y một phen, lại đột nhiên phát hiện ra một điều dị thường. Hắn định kề sát để xem sao, Thanh Nhất liền mạnh mẽ giãy giụa như phát điên.

Lục Hiện Chi bắt hai chân vung loạn xạ của y lại, bắt đầu cẩn thận quan sát, dưới tính khí non nớt của Thanh Nhất vậy mà lại không có tinh hoàn, thay vào đó là một hoa huyệt be bé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro