Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Hiện Chi thật sự không ngờ tiểu hòa thượng này lại là một song nhi!

Lúc này, tiểu hoà thượng cả người trần trụi nằm dưới thân hắn, da thịt trắng nõn vì cảm thấy xấu hổ nên hơi hơi ửng hồng. Thanh Nhất đã ngừng khóc, nhưng sắc mặt lại tái nhợt cực kỳ, có lẽ là vì bí mật đã bị phát hiện, nên trong thâm tâm y cảm thấy rất sợ hãi.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, giữa hai chân hơi hơi hé ra của y, vậy mà lại xuất hiện một thứ đáng ra không nên có — hoa huyệt của nữ nhân! Thậm chí nó còn hơi run rẩy và co rúm lại.

"Đây là nguyên nhân ngươi sợ ta sao ?" Lục Hiện Chi như bị mê hoặc mà dùng tay xoa hai mảnh thịt bướm phấn nộn, nhẹ giọng nói.

"Không, đừng mà..." Thanh Nhất vô cùng sợ hãi, đầu ngón tay của Lục Hiện Chi có hơi lạnh lẽo, khiến hoa môi bị vuốt ve đến run rẩy không ngừng, sâu trong cơ thể cũng bắt đầu truyền đến một loại cảm giác xa lạ, điều này làm y sợ hãi không thôi.

"Tại sao lại đừng ? Nơi này, hẳn là chỉ có một mình ta thấy thôi đúng không ? Nó thật xinh đẹp, tựa như một đoá hoa vậy... Chẳng trách người ta hay nói, 'Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu', thì ra lời này không sai một chút nào."

Lục Hiện Chi nói xong, liền dùng ngón tay đẩy hai mảnh thịt bướm ra, cảnh tượng trước mắt càng thêm tươi đẹp. Tiểu hòa thượng cả người trắng nõn, hoa môi cũng không ngoại lệ, nộn nộn múp múp, lỗ bướm bên trong thì có màu hồng nhạt như cánh hoa anh đào, lúc này còn hô hấp lúc mở lúc đóng như chủ nhân của nó.

"Ta nhớ rõ là song nhi không thể xuất gia đúng không ? Vậy tại sao ngươi có thể an an ổn ổn sống trong chùa như một hòa thượng, hửm ?" Vừa dứt lời, nam nhân liền chọc ngón tay vào bên trong.

"A —— Đừng!" Tiểu hòa thượng thất thanh thét lớn.

Chỗ đó chưa từng bị người nào chạm vào, lúc này lại bị ngón tay của nam nhân xâm lấn, trong thân thể bỗng nhiên bốc lên một loại cảm giác quái dị làm y sợ hãi vô cùng.

Thật ra ngón tay Lục Hiện Chi vẫn chưa vào hết, chỉ nhợt nhạt khuấy khuấy miệng bướm nho nhỏ thôi, nhưng điều này cũng đủ khiến cho Thanh Nhất chưa trải đời sợ hãi.

"Ngoan, nói ta nghe nào, làm sao ngươi lại đến nơi này ?" Lục Hiện Chi nhẹ giọng nói khẽ bên tai y.

"Ta, ta không biết. Ta không có phụ mẫu, là sư phụ đã nhặt ta về, ta vẫn luôn lớn lên ở trong chùa...." Thanh Nhất đỏ hốc mắt, thấp giọng nói.

"Vậy ngươi đã xuất gia rồi sao ?"

"Không có, sư phụ nói ta không thể xuất gia. Ngày thường chỉ kêu ta làm một chút việc như vẩy nước quét nhà thôi, không cần thờ phụng trước mặt Phật tổ."

Thì ra là do thân thể như vậy nên mới không thể xuất gia, thảo nào mỗi lần y hỏi sư phụ vì sao y lại không được thụ giới, sư phụ đều luôn không muốn nhiều lời, chỉ thương xót mà nhìn y. Thảo nào các sư huynh, sư đệ không muốn nói về Phật giáo với y, mà chỉ đơn giản cùng y nhàn thoại vài câu thôi.

Hoá ra là vì như thế này.

Nghe xong mấy câu nói đó, Lục Hiện Chi liền suy nghĩ cẩn thận, tiểu hòa thượng không phải là hòa thượng. Bởi vì y có hình dạng cơ thể này nên bị phụ mẫu vứt bỏ, cuối cùng được Lão hòa thượng từ bi nhặt về chùa nuôi lớn, sau lại ngại quy củ Phật giáo nên không thể cho y xuất gia.

Hắn nghĩ thầm, nếu tiểu hòa thượng này không phải là người xuất gia, vậy thì chẳng phải càng hợp ý hắn sao ? Triều đại này thờ phụng Phật giáo, cực kỳ tôn sùng người xuất gia. Nếu Thanh Nhất thật sự là hòa thượng, hắn dù có thích mấy thì cũng phải cố kỵ rất nhiều.

Hiện tại đã bỏ được tầng cố kỵ này, Lục Hiện Chi liền làm càn hơn nữa, bàn tay hắn càng thêm không thành thật, xoa xoa nơi này, bóp bóp nơi kia, còn thường thường quấy rối bướm nhỏ phấn nộn phía dưới.

Thanh Nhất đâu chịu nổi công kích liên tiếp này, y lập tức rên rỉ ra tiếng, cơ thể trắng như ngọc hơi hơi phát run, sắc mặt ửng hồng nói: "Không muốn..."

Đáng tiếc người đè lên y là một nam nhân phong lưu lõi đời, hắn nhìn người dưới thân bị sờ đến chảy nước ồ ạt, làm sao có thể tin một tiếng "Không muốn" này.

"Sao lại không muốn ? Ngươi nhìn xem, phía dưới ngươi đã ướt như lũ lụt, rõ ràng là thích

muốn chết." Nói xong, nam nhân còn đưa bàn tay ướt đẫm chất dịch đến trước mắt tiểu hoà thượng.

"Ô ô ô... Ta không có...." Thanh Nhất vừa khóc vừa lắc đầu, dùng tay đẩy đẩy ngực Lục Hiện Chi.

Tuy rằng y không phải là hoà thượng, nhưng từ nhỏ đã sống trong chùa, ăn cơm chay, viết kinh thư, khổ hạnh gần như bằng người xuất gia. Cho dù y chưa bao giờ tiếp xúc chuyện tình dục, nhưng trong lòng cũng linh cảm mình đã phạm vào *giới, làm sao y lại không hoảng hốt được.

(*Ngũ giới của Phật giáo: Không sát sinh, Không trộm cắp, Không tà dâm, Không nói dối, Không dễ dãi uống rượu và các chất say. )

"Ngoan a, không khóc, không khóc..." Lục Hiện Chi vốn định khi dễ Thanh Nhất, nhưng thấy người khóc đến hoa lê đái vũ như vậy, hắn lại không nỡ ra tay. Hết cách, nam nhân bèn cúi đầu liếm nước mắt trên mặt y, ôn nhu vỗ về.

"Vậy, vậy ngươi buông ta ra đi...."

"Này không thể được, thả ngươi thì ta biết tìm đâu một người thứ hai ? Ngoan, để ta hầu hạ ngươi thoải mái được không ? Cả hai chúng ta cùng làm chuyện thoải mái nha ?"

"Thế nào là chuyện thoải mái ?"

Hiện nay Thanh Nhất vẫn là một thiếu niên mười sáu tuổi, hơn nữa y vẫn luôn sống trong chùa. Người tiếp xúc qua cũng chỉ có sư phụ và các sư huynh, sư đệ, chưa bao giờ giao tiếp với người ngoài, nên khá là tò mò với thế giới bên ngoài.

"Ngươi không biết sao ? Vậy ta sẽ dạy cho ngươi." Lục Hiện Chi cười một cách không đứng đắn.

Nam nhân cởi quần áo trải lên bụi cỏ, sau đó để Thanh Nhất nằm trên nó, hắn tách hai chân y ra rồi quỳ gối chen vô giữa. Nhìn bộ dáng ngây thơ mờ mịt của tiểu hoà thượng, hắn cảm giác như lòng mình bị một con mèo nhỏ cào cào vài cái, Lục Hiện Chi liền cúi xuống hôn cánh môi khẽ mở của y.

"Ngô ——" Thanh Nhất còn chưa hiểu thế nào là chuyện thoải mái, thì đã bị người chặn miệng lại.

Môi lưỡi của nam nhân rất nóng, cũng rất hung mãnh. Đầu tiên là dùng môi mình nghiền môi Thanh Nhất, rồi sau lại thấy chưa đủ, liền vươn đầu lưỡi liếm mút, cạy khớp hàm y ra, vói vào càn quét bên trong khoang miệng.

Thanh Nhất bị môi lưỡi Lục Hiện Chi đùa bỡn, không cách nào khép miệng lại được, nước miếng liền chảy xuống từ khóe miệng, dưới ánh trăng lóe ra một tia sáng. Tay y cũng bị cưỡng ép đặt lên bờ vai rắn chắc của hắn, hai mắt khép hờ thừa nhận sự xâm lược của nam nhân.

Không bao lâu sau, Lục Hiện Chi liền cảm giác người dưới thân mình từ thuận theo biến thành kháng cự, hai tay không ngừng đẩy hắn ra. Hắn hơi hơi buông lỏng, nhìn tiểu hoà thượng đỏ mặt thở dốc, khẽ cười nói: "Ngốc quá, dùng mũi hô hấp đi."

Vừa dứt lời liền hôn tiếp, nhưng lần này lại ôn nhu hơn rất nhiều, còn cố ý dạy y dùng mũi hô hấp.

"Ngô ân..." Thanh Nhất vừa được dạy bảo, liền không kháng cự như trước nữa, thậm chí còn chủ động há miệng mời người tiến vào.

Trong lòng Lục Hiện Chi vui mừng vô cùng, trước kia hắn từng nghe nói thân thể song nhi tự có dâm khiếu, từ nhỏ đã dâm đãng hơn người khác một chút. Hoá ra đúng là sự thật, hắn đã nhặt được một bảo bối rồi.

Thanh Nhất sinh ra đã có bộ dạng xinh đẹp, da thịt trên người cũng không giống bình thường, trắng trắng nộn nộn, còn mềm mịn láng bóng hơn nữ nhân, thật làm người ta không nỡ buông tay.

Hai núm vú vốn có màu phấn hồng, nay vì nhiễm tình dục nên biến thành màu đỏ tươi, nằm chiễm chệ trên bộ ngực trắng nõn, tựa như một đoá hoa hồng nở trên nền tuyết trắng, giữa trời đông khắc nghiệt, vừa diễm lệ vừa phi phàm.

Lục Hiện Chi dần dần đi xuống dưới, hôn chiếc cằm nhỏ xinh, lại đến xương quai xanh tinh tế, lưu luyến trong chốc lát, rồi tiếp tục đi xuống, cuối cùng dừng trước ngực Thanh Nhất.

Hắn quan sát kỹ càng trong chốc lát, một giây sau liền há miệng ngậm lấy núm vú nho nhỏ, hung bạo mút liếm, đầu lưỡi thô ráp nóng bỏng không ngừng đâm thọc lỗ vú.

"A!" Thanh Nhất không chịu nổi kích thích, thất thanh kêu lên.

Y ưỡn người dâng bộ ngực trắng nõn, hai tay ôm đầu Lục Hiện Chi, dường như muốn nhiều hơn nữa... Hai chân y còn vô thức mở rộng ra, ở giữa đùi đã ướt đẫm một mảnh, ngón chân cũng cuộn tròn lại.

Nhận thấy sự biến hoá của tiểu hoà thượng, Lục Hiện Chi càng hưng phấn hơn nữa, hắn cầm dương vật sưng to chọc chọc lỗ bướm Thanh Nhất, nhẹ nhàng cọ xát.

Nam nhân rất 'tốt bụng', miệng thì ngậm một viên núm vú, tay cũng không quên quan tâm bên còn lại, mạnh mẽ xoa nắn lôi kéo thịt vú non mịn, khoái cảm xa lạ này làm tiểu hoà thượng rên rỉ khóc thút thít không ngừng.

Đợi khi chơi cái vú đã đời, Lục Hiện Chi lại tiếp tục đi xuống dưới. Lúc đầu lưỡi lướt qua bụng nhỏ, cơ thể Thanh Nhất lập tức run nhè nhẹ, cái bụng nhanh chóng phập phồng lên xuống. Lục Hiện Chi nhìn liền hiểu chỗ này là điểm mẫn cảm của y, nhưng hắn cũng không dừng lại quá lâu, đầu lưỡi xoay tròn mút một phát rồi trượt tiếp xuống dưới.

Cơ thể của Thanh Nhất rất đặc biết, tính khí và cái bím nhỏ hơn một chút so với người bình thường. Lục Hiện Chi cảm thấy chúng vô cùng dễ thương, lúc này tính khí phấn nộn đã đứng thẳng, trên đỉnh thâm chí còn hơi hơi rỉ nước.

Nam nhân không chút do dự há mồm ngậm dương vật nho nhỏ đáng yêu, đồng thời ngón tay cũng thọc vào bướm nộn, Thanh Nhất giật mình suýt chút nữa bắn ra, hốt hoảng nói: "Đừng!"

Y chưa bao giờ chịu kích thích lớn đến như vậy. Cả hai nơi này, chỉ khi đi tắm y mới dám đụng vào, thế nhưng hiện tại một cái lại bị ngậm trong miệng, một cái thì bị ngón tay thọc sâu vào!

"Không muốn... Lục công tử, cầu xin ngươi, ta sợ lắm... hức...." Thanh vừa khóc vừa xin tha, thanh âm nhu mị vang lên quanh quẩn núi rừng trống vắng.

"Đừng sợ, bảo bối, sẽ rất thoải mái... Tin tưởng ta, được không ?" Lục Hiện Chi nhả tính khí trong miệng ra, ôn nhu dụ dỗ.

"Ta không muốn, ta sợ lắm...." Thanh Nhất khóc thút tha thút thít.

Lục Hiện Chi bất đắc dĩ, đành phải dừng lại. Hắn bế y lên đặt trong lòng mình, hai người ngực lưng dán nhau. Tay nam nhân vòng qua nách Thanh Nhất, một tay nhéo núm vú, một tay vuốt ve dương vật, sau đó cúi đầu khẽ hôn cổ y, nhẹ giọng nói: "Thích không ?"

"Ưm..." Thanh Nhất hàm hồ đáp lại.

"Tin tưởng ta, được không ? Ta sẽ khiến ngươi càng thoải mái hơn nữa." Lục Hiện Chi quả thật bội phục tính nhẫn nại của mình, hạ thân hắn đã phình đến sắp nổ tung, lúc này lại còn ôn nhu vỗ về người!

"Không muốn..."

"... Sao lại không muốn ?"

"Ta sợ...."

Lục Hiện Chi thật sự sắp điên rồi, hắn chỉ đơn giản muốn ngủ với tiểu mỹ nhân, thế nhưng tại sao tiểu mỹ nhân lại khó 'xơi' như vậy!!

"Vậy ta không chạm vào ngươi nữa nha ?" Nói xong, Lục Hiện Chi liền để người xuống mặt đất, không sờ cũng không chạm nữa.

"Đừng mà...." Thanh âm mềm mại, tiểu hoà thượng đột nhiên nếm đến được ngon ngọt liền bắt đầu biết làm nũng.

"Cái này không muốn, cái kia cũng không muốn, sao ngươi lại khó hầu hạ như thế này ? A ?" Nghe thấy cảm xúc mềm hoá của y, Lục Hiện Chi không biến sắc sờ soạng bắp đùi Thanh Nhất.

"Sợ...." Y chỉ là sợ cảm giác thân thể bị cắm vào thôi, vì nó làm y thấy vừa xa lạ vừa bất an.

"Ta sẽ rất nhẹ nhàng, đừng sợ, được không ?" Lục Hiện Chi khẽ cắn vành tai phấn nộn một cái, ngón tay nhợt nhạt cắm vào bướm nhỏ.

"Ưm ——" Thanh Nhất bật ra một tiếng rên rỉ ngọt nị, cả trên lẫn dưới đều được ôn nhu trấn an, y đã sớm không biết trời trăng mây gió là gì, chỉ có thể mềm mại nằm trong lòng ngực Lục Hiện Chi.

Miệng bướm của y dường như cũng dần dần quen bị ngón tay cắm vào, không hề gắt gao xoắn chặt như lúc đầu, mà chỉ co bóp theo hô hấp mà hút lấy ngón tay. Trong cơ thể ồ ạt chảy ra nước sốt, xối ướt cả y phục dưới thân.

"Thích không ?"

"Ừm..."

"Có muốn thoải mái hơn nữa không ?"

"Có..."

Lục Hiện Chi cười khẽ, "Đây là chính ngươi nói đấy."

Hắn vói ngón tay vào càng sâu bên trong, sờ đến một tấm màng ngăn cản, liền hiểu rõ cười cười, sau đó tận tâm tận lực khuếch trương bướm nhỏ.

"Ngô... Thoải mái...." Thanh Nhất mềm nhũn ngân dài.

Lục Hiện Chi bị dáng vẻ này của tiểu hoà thượng kích thích đến gần như phát cuồng, chỉ muốn không quan tâm mà xông vào cơ thể y. Hắn qua loa khuếch trương trong chốc lát, sau đó rút ngón tay ra, đặt người lên mặt đất, mở hai chân y ra, cầm dương vật đỏ tím sưng to nhắm ngay miệng bướm, động háng chọc vào.

"A!! Đau quá!!" Thanh Nhất đau đớn cau mày, Lục Hiện Chi thật sự quá lớn, ngón tay căn bản không thể nào so được. Cho dù hắn vừa mới kiên nhẫn khuếch trương lâu như vậy, nhưng bướm nhỏ chưa từng 'trải đời' làm sao không có khả năng chứa đựng được.

Lục Hiện Chi cũng cảm thấy đau, Thanh Nhất thật sự rất chặt, dương vật của hắn chỉ mới tiến vào chưa tới một phần ba mà đã không đi được nữa, "Lần đầu tiên lúc nào cũng đau, một lúc sau liền thoải mái rồi, bảo bối nghe lời a..."

"Không muốn không muốn! Ngươi gạt người! Mau rút ra!!!" Thanh Nhất nước mắt lưng tròng trừng nam nhân, lên án.

Lục Hiện Chi không muốn nhịn nữa, hắn hung hăng đâm mạnh, trực tiếp xuyên thủng tấm màng cản trở kia, cả căn hoàn toàn đút vào!

"A —— Đau quá! Ô ô ô... Không, không... Ô ô ô...."

Thanh Nhất thật sự đau vô cùng, y khóc đến thở hổn hển. Từ nhỏ y chưa bao giờ bị thương, cũng không bị bệnh lần nào, ngày thường chỉ làm việc nhẹ như lau bàn quét rác, làm sao có thể chịu được loại đau đớn này. Trong lòng y ủy khuất cực kỳ, bèn vừa khóc vừa đánh Lục Hiện Chi.

Bên này Thanh Nhất khóc đến rối tinh rối mù, bên kia Lục Hiện Chi lại sướng không chịu được. Khi tiểu hoà thượng khóc đến thở dốc, miệng nhỏ phía dưới cũng hưởng ứng theo, co bóp lại co bóp, thịt non bốn phương tám hướng đều bọc lấy côn thịt hắn.

Quả thực sướng đến nỗi hắn suýt nữa bắn ra, bàn tay mềm mại của Thanh Nhất đánh vào ngực hắn, không đau một chút nào, ngược lại còn trông như đang tán tỉnh.

Lục Hiện Chi nhẫn nại trong chốc lát, chờ đến khi tiếng khóc Thanh Nhất dần dần nhỏ lại, liền nắm hai chân trắng nõn của y vòng qua eo mình, bắt đầu động háng ra vào.

"Ân a... Lục công tử... Ta sợ...."

Khoái cảm xa lạ truyền đến từ nơi kết hợp bên dưới, càn quét toàn thân y, xen lẫn một chút đau đớn nhè nhẹ.

Thanh Nhất chưa bao giờ trải qua cảm giác này, y không biết đây là thoải mái hay là không thoải mái, y chỉ cảm thấy mình như sắp chết mà bất lực ôm lấy nam nhân trên người.

"Ngoan, đừng sợ, tin tưởng ta, ta sẽ làm cho ngươi sung sướng..."

Lục Hiện Chi ôn nhu hôn nhẹ lên mắt tiểu hoà thượng, động tác dưới háng lại càng thêm hung ác. Hắn hưởng thụ cảm giác Thanh Nhất ỷ lại vào hắn, sự tín nhiệm hoàn toàn này làm máu trong người hắn sôi lên sùng sục, như muốn phá tan lồng ngực phun ra ngoài.

Cái bướm Thanh Nhất kẹp rất chặt, mềm mại bao trọn côn thịt nam nhân, lúc cắm vào thì sẽ chào đón, lúc rút ra thì sẽ quấn lấy không cho đi. Sâu bên trong cơ thể lại như cất giấu một nguồn suối, không ngừng cuồn cuộn chảy nước ra bên ngoài, tưới lên quy đầu của hắn.

"A a... Nhanh quá... Lục công tử... Chậm, chậm một chút...." Thanh âm của y bị đỉnh đến vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

"Còn gọi là Lục công tử sao ? Bảo bối, kêu tướng công đi..." Lục Hiện Chi thở hổn hển dụ dỗ, sau đó cúi xuống người liếm mút đầu vú sưng đỏ.

"A... Tướng công... Chậm lại một chút..." Thanh Nhất bị nện đến hai mắt mê ly, nghe lời kêu một tiếng tướng công.

"Ngoan lắm." Lục Hiện Chi hung hăng hút núm vú một phát, bế y lên ngồi trong lòng mình, hai người mặt đối mặt.

"Mở miệng ra nào."

Thanh Nhất đã bị chơi đến mơ hồ, chỉ biết nghe gì liền làm nấy, ngoan ngoãn thật sự. Y vâng lời mở miệng ra, Lục Hiện Chi duỗi hai ngón tay vào móc khuấy bên trong, dùng ngón tay chơi miệng y như dùng côn thịt chơi bướm nhỏ, động tác dưới háng cũng không ngừng nghỉ, điên cuồng nhanh chóng địt mạnh.

"Ngô...." Thanh Nhất không khép miệng lại được, nước miếng liền theo khóe miệng chảy xuống, dưới ánh trăng thoạt nhìn vừa dâm mĩ vừa huyền ảo. Tâm Lục Hiện Chi rung động lần nữa, hắn rút ra ngón tay, hung hăng nắc háng đỉnh lên.

Ban đêm trên núi rất an tĩnh, thường thường chỉ vang lên tiếng ve kêu, hay là tiếng gió thổi lá cây xào xạc. Nhưng tối nay lại có chút đặc biệt, gió đêm mang theo tiếng rên rỉ đứt quãng cùng tiếng thở dốc, giao thành một bản âm thanh giữa màn trời đen thẫm.

"Tướng công... Tướng công... Ta cầu xin ngươi..." Gương mặt như họa của thiếu niên ửng hồng, ôm cổ nam nhân xin tha.

"Cầu ta cái gì ?" Nam nhân xấu xa giả vờ không hiểu, một bên nện bướm, một bên hôn môi người khóc thút thít trong lòng ngực.

"Hức... Ta không biết nữa..." Thiếu niên bất lực cọ cọ nam nhân.

"Thật không có biện pháp với ngươi. Nghe ta, ngươi hãy nói, 'tướng công, xin ngươi làm ta bắn đi', được không ?" Nam nhân liếm đi nước mắt của y.

"Tướng công, xin ngươi... làm ta bắn đi...."

"Hảo." Vừa dứt lời, ngón tay hắn liền xoa nắn tính khí của y.

"Ưm a ——" Thiếu niên sảng khoái bắn ra một cỗ tinh dịch trắng đục, cất lên một tiếng ngân dài.

"Sướng hay không?"

"Ân... Có sướng...."

"Ta có lừa ngươi hay không ?"

"Không có...."

"Vậy, về sau còn muốn làm chuyện này nữa không ?"

"Không biết...."

"Không biết ?" Nam nhân ác ý dừng động tác.

"Ưm... Đừng có ngừng!" Thanh Nhất ôm lấy Lục Hiện Chi, bướm nhỏ không nhịn được mà co rút lại.

"Tê ——" Lục Hiện Chi hít sâu một hơi, bụng dưới căng chặt. Hắn không ngờ Thanh Nhất lại học nhanh đến vậy, lúc trước còn là một tờ giấy trắng, bây giờ thì đã học được cách chủ động hút dương vật nam nhân, đúng là một yêu tinh bẩm sinh!

"Vậy là phải làm hay không được làm ? Không nói ta sẽ nghỉ động luôn."

"Phải làm! Tướng công mau động đi!" Thịt bướm bên trong y đã bắt đầu co rút, hiển nhiên là sắp lên đỉnh. Lúc này mà Lục Hiện Chi còn dừng lại ép hỏi y, y cảm thấy nam nhân này thật là hư hỏng!

"Lúc này mới ngoan nha ~" Lục Hiện Chi bóp thắt lưng tiểu hoà thượng, hung ác địt mạnh cái bướm hồng phấn, địt đến nỗi nước dâm 'phụt phụt' bắn tung toé khắp nơi, tiếng thân thể va chạm 'bạch bạch bạch' quanh quẩn trong núi.

"A a a.... Thật nhanh... Tướng công tuyệt quá...."

Sau khi thọc vào rút ra khoảng một trăm phát, tường thịt bên trong Thanh Nhất đột nhiên kịch liệt co rút lại, gắt gao bú chặt côn thịt nam nhân. Lục Hiện Chi liền biết là y muốn tới, quả nhiên không bao lâu sau đã có một cổ nước dâm ồ ạt chảy từ sâu trong cái bướm ra ngoài, rót lên dương vật của hắn.

Lục Hiện Chi tàn nhẫn cắm vài phát nữa, cũng bắt đầu bắn ra một luồng tinh dịch vào trong Thanh Nhất. Bướm dâm của y bị hai luồng dịch tưới lên, sướng đến nỗi xụi lơ nằm trong lòng Lục Hiện Chi mà rên rỉ, bắp đùi không ngừng run rẩy.

Một lát sau, Lục Hiện Chi đã bình phục trở lại, hắn định hôn hôn nương tử mới 'hốt' về của mình, thì phát hiện Thanh Nhất đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi từ bao giờ rồi.

Lúc này Lục Hiện Chi mới có chút đau lòng, đây là lần đầu tiên tiểu mỹ nhân của hắn khai bao, mà đã bị hắn cắm hơn phân nửa, cả người toàn vết xanh tím, bụng cũng bị bắn lớn, nhìn qua đáng thương cực kỳ.

Nhưng đau lòng thì đau lòng, hắn không thấy hối hận chút nào, thậm chí còn cảm thấy thật may mắn vì nửa đêm mình đã đi dạo, mới gặp được duyên ngộ tốt như vậy. Đây có lẽ là định mệnh sắp đặt cho hắn.

Lục Hiện Chi cẩn thận rút cự vật của mình ra, trong quá trình còn mang theo không ít nước dâm, hắn vội vàng xé một miếng vải y phục, cuộn thành một nắm rồi nhét vào lấp kín miệng nhỏ.

Lục Hiện Chi định ôm người đi rửa sạch thân thể, bỗng vô tình nhìn thấy vết máu đỏ sậm trên chiếc áo bào màu trắng ngà. Hắn sửng sốt một chút, ngay sau đó liền im lặng cười cười, ôn nhu hôn người trong lòng mình.

Lục Hiện Chi chỉ rửa ráy cơ thể Thanh Nhất, không có lấy hết tinh dịch bên trong ra, mà ngược lại còn cẩn thận để không một giọt nào bị chảy xuống. Sau khi tắm rửa xong, hắn liền mặc lại chiếc áo bào dính vết máu, rồi ôm người trở về chùa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro