Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi trường mâu đâm xuyên ngực, những nhiệt huyết của Tiêu Mộc nguội hoàn toàn, hắn cảm giác được sinh mệnh của mình từng phút từng giây trôi như dòng lũ vỡ đê, ào ào tiến tới, chỉ có suy nghĩ lại càng minh bạch hơn trước.

Từng khoảng khắc trong quá khứ như đèn kéo quân xẹt qua trước mắt hắn, không biết tại sao khi đối mặt với cái chết nội tâm hắn lại sinh ra một loại khoái cảm gần như là trả thù, nếu nam nhân mà mình kêu là phụ thân biết mình chết sẽ có biểu cảm gì? Chắc cũng sẽ rơi vài giọt nước mắt?

Thế nhưng nghĩ đến nam nhân lãnh đạm đến mức lạnh lùng kia, Tiêu Mộc không khỏi có chút mất hứng. Một người như vậy làm sao mà để ý đến sống chết của hắn? Với nam nhân đó mà nói, dù hắn có chết cũng bất quá chỉ là mất đi một đứa con mài dũa không thành ngọc mà thôi.
Cũng không biết có thể khiến cho biểu tình "Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc" kia có thể thay đổi đi một chút nào không?

Phụ thân của Tiêu Mộc là Tiêu Đình, nhân vật truyền kỳ ở Yến quốc, xuất thân hàn môn, mười ba tuổi đã đỗ Trạng Nguyên, phong thần tuấn lãng, tài hoa hơn người, là một nhân vật thần tiên, không biết khuynh đảo hết bao nhiêu nữ tử ở Yến quốc. Lúc đối ứng thi cử giữa triều đường đã được Yến đế nhìn trúng, mang theo bên người tự mình dạy bảo làm quan, trở thành một thiên tử môn sinh chân chính.

Dưới sự sủng ai của Yến đế, Tiêu Đình làm quan không đến hai mươi năm liền từ một tiểu quan Lục phẩm như diều gặp gió mà thành đương triều Tể tướng, có thể nói đó là quyền khuynh thiên hạ. Là Tể tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Yến quốc, không biết sau này có ai, nhưng ít ra từ xưa đến nay chưa từng có.

So sánh một chút, con trai độc nhất của Tiêu Đình, Tiêu Mộc liền lộ ra vẻ ảm đạm, tuy cùng là một nhân vật ngọc thụ lâm phong, nhưng đến cùng vẫn khó có thể đạt được tài năng bất phàm như cha. Có người phụ thân như Tiêu Đình, từ bé hắn đã lớn lên dưới ánh mắt dò xét của người khác, lại cộng thêm Tiêu Đình bận rộn nhiều công vụ, thời gian chung đụng không nhiều, quan hệ cha con có thể coi là lạnh nhạt.

Tiêu Đình dường như rất ít để ý tới chuyện của Tiêu Mộc, hắn thậm chí cảm thấy trong mắt phụ thân không có hình dáng của chính mình. Gây họa hoặc làm chuyện tốt, bị phụ thân biết, cũng chỉ có một câu ” Được rồi, đã biết.” Không có tán thưởng, cũng không có trách phạt, tựa như cùng hắn không hề có chút quan hệ nào.

Tiêu Đình chỉ nổi giận một lần duy nhất đối với hắn, đó là khi Tiêu Mộc tự mình gia nhập quân tịch, muốn đi tây chinh đại viễn quân phó sa trường.

Tiêu Đình biết được, liền nổi trận lôi đình, đem hắn đặt trên án thư, quất một roi. Tiêu Mộc từ nhỏ đến lớn đừng nói là bị đánh, một câu nói nặng cũng không có, lúc đó liền cùng Tiêu Đình trở mặt, không lựa lời mà la hét nói coi như không có đứa con như hắn, sau đó liều mạng đẩy Tiêu Đình. Hai cha con không nói gì, sau đó Tiêu Đình phẩy tay áo bỏ đi, cấm túc Tiêu Mộc, không nghĩ tới hắn cuối cùng vẫn trốn thoát. Tiêu Mộc không nghĩ tới, chuyến đi này, vậy mà không có cơ hội trở về.

Tiêu Mộc giống vô số tướng sĩ xuất chinh mà chôn xương tại nơi xa trường, cứ tưởng rằng hồn của mình sẽ về Hoàng Tuyền, nhưng hồn phách của hắn lại không đi đầu thai, ngược lại không biết sao mà bị câu lại ở bên cạnh phụ thân hắn.

Tiêu Mộc có chút hiếu kỳ, hiếu kì không biết lúc Tiêu Đình biết tin mình chết sẽ có biểu cảm gì. Có thể hay không khiến Tiêu Đình động động lông mày, cho nên một khắc khi tin hắn đã chết truyền đến, hắn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào Tiêu Đình, không muốn bỏ qua một tia phản ứng nào của Tiêu Đình, cho đến khi Tiêu Đình nói ra câu " Đã biết" kia hoàn toàn như trước, Tiêu Mộc không khỏi cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.

Thế nhưng hắn không nghĩ tới, sau khi người đưa tin chân vừa rời khỏi phủ, Tiêu Đình một ngụm máu đỏ tươi phun đầy án thư. Hắn càng không nghĩ đến chính là, Tiêu Đình ngồi ở trước án thư không nhúc nhích, một đêm không ngủ……

Cho nên khi Tiêu Đình mất hồn rời khỏi phủ thừa tướng, chạy đến phần mộ mẫu thân mà Tiêu Mộc từng đến khóc lóc rất nhiều lần khi còn sống, Tiêu Mộc không còn thấy kinh ngạc. Hắn trông thấy phụ thân vuốt ve tấm bia đá lạnh lẽo kia từng cái từng cái một.

Hắn thậm chí nghe thấy Tiêu Đình trầm thấp nói,

“A Nam, ta đem tiểu Mộc của chúng ta làm mất rồi.”

Giờ phút này Tiêu Mộc không thể hình dung tâm tình của mình như thế nào, người nói tình thương của cha như núi, Tiêu Mộc lại chưa từng trải qua, trong mắt của hắn, Tiêu Đình vĩnh viễn không có chút tình cảm nào mà chỉ toàn lãnh đạm tự kiềm chế, thậm chí là không thèm để đến đứa con trai này.  Mà giờ khắc này, Tiêu Đình hoàn toàn biểu hiện của một phụ thân mất đi nhi tử trân quý nhất của mình. Dường như Tiêu Mộc trong lòng Tiêu Đình chiếm một vị trí vô cùng to lớn, một người vô cùng quan trọng....

Không biết làm sao, Tiêu Mộc có chút thẹn quá hoá giận, hắn xông lên trước, đá Tiêu Đình một cước, đương nhiên là đá vào không khí, dù sao Tiêu Mộc cũng đã chết……

“Ngươi giả nhân giả nghĩa cái gì, ngươi nếu thật sự yêu ta, tại sao lại lạnh nhạt với ta như thế, lấy đâu ra từ phụ, người làm bộ cho ai nhìn hả!”

Tiêu Mộc nhìn Tiêu Đình mà quát, thế nhưng Tiêu Đình nghe không được, vẫn một mái đầu bạc trắng, dựa vào tấm bia đá, không nhúc nhích tựa như một pho tượng.

Tiêu Mộc sóng mũi cay cay, không biết vì sao, nước mắt liền thay nhau chảy xuống, làm cách nào cũng đều không ngăn được. Nhìn phụ thân trước mặt, Tiêu Mộc che mặt, nước mắt từ trong kẽ tay tí tách rơi xuống, âm thanh hắn không ngừng run rẩy: “Cha, những năm tháng này hài nhi đến cùng đã bỏ qua những gì…”

Bỏ qua những chờ mong của ngài đối với ta, cũng bỏ qua tình cha như núi cao biển rộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro