Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Là do tướng gia phân phó.”

Tiêu Mộc nghe vậy yên lặng, nửa ngày sau mới nói:”Cha ta đâu?”

“Tướng gia vừa mới ngủ rồi, thiếu gia vẫn nên đổi y phục sạch sẽ đi, cẩn thận để bị cảm lạnh.” Tiêu Nghĩa sai người lấy quần áo sạch tới, đem cho Tiêu Mộc, nói:”Thiếu gia uống chén Khương Trà ủ ấm, ta liền đi gọi tướng gia.”

“Không được đi” Tiêu Mộc nghiêm nghị nói.

Tiêu Nghĩa không hiểu ý hắn, Tiêu Mộc không phải tới gặp Tiêu Đình?

“Các ngươi ai cũng không được làm phụ thân tỉnh!”

Tiêu Mộc không thay quần áo khác, càng không ngồi uống Khương Trà, hắn trực tiếp đi đến phòng ngủ Tiêu Đình, không có đẩy cửa đi vào, mà là hất lên áo choàng, quỳ gối trong viện, mưa còn chưa ngừng mà rơi như trút nước.

Tiêu Mộc quỳ gối trong mưa, lưng thẳng tắp, tựa như một pho tượng.
Tiêu Nghĩa không yên lòng mà đi theo  Tiêu Mộc, gặp Tiêu Mộc như thế, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào để khuyên hắn.

“Các ngươi đi đi.” Tiêu Mộc thần sắc lạnh lùng nói.

Đám người không cách nào, đành phải nghe theo hắn. Lục tục tản đi, cuối cùng còn lại Tiêu Hoàn Viễn ở xa. Tiêu Hoàn Viễn còn lâu mới đi, hắn lẳng lặng đứng ở đằng xa nhìn Tiêu Mộc quỳ gối trong mưa, thần sắc biến rồi lại biến, hắn đầu tiên là chấn kinh, tiếp theo là mờ mịt luống cuống, cuối cùng toàn bộ biến thành mỉa mai. Hắn đi vào trong mưa to, đi đến Tiêu Mộc trước mặt, cười lạnh nói:”Tiêu Mộc, ngươi tên hèn nhát này.”

Tiêu Mộc không có ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiêu Hoàn Viễn cũng hiển nhiên không có ý định nghe hắn đáp lại, nói xong liền quay người đi.

Tiêu Mộc không biết mình quỳ bao lâu, mưa không ngừng nhưng lại không còn lớn như trước mà chỉ tí tách tí tách rơi làm cho người ta tâm phiền ý loạn, trên mặt đất toàn là những vũng nước, gió buổi sáng thổi qua, đánh vào người Tiêu Mộc, lạnh thấu xương, Tiêu Mộc cũng không cảm giác được.

Thẳng đến khi cửa phòng mở ra, Tiêu Đình cầm dù, bước nhanh đến trước mặt Tiêu Mộc, Tiêu Mộc trơ mắt nhìn Tiêu Đình cầm dù từng chút từng chút nghiêng, cuối cùng cơ hồ toàn bộ nghiêng đến trên đầu của mình, Tiêu Đình hơn nửa người cơ hồ đều bại lộ trong mưa. Thanh dù này phảng phất một bát vĩnh viễn cũng bưng bất bình nước, trong chén nước bởi vì bưng bát người bất công toàn đổ ra, trút xuống mà xuống, đem Tiêu Đình thâm trầm nhất toàn bộ tưới đến trong lòng Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc cũng sớm đã khóc không được, nhìn Tiêu Đình vẫn sắc mặt tái nhợt, một loại cảm xúc đau lòng triệt để không kiểm soát xuất hiện, Tiêu Mộc chỉ cảm thấy lòng như đau cắt.

Tiêu Đình sắc mặt không tính là tốt, hắn cận lực đè nén lửa giận trong lòng mình, ngữ khí không khỏi có chút cứng nhắc.
Tiêu Mộc không có nghe theo hắn, mà là cúi đầu ướt sũng nhìn mặt đất, ngữ khí là trước nay chưa từng có, kiên quyết nói: “Tiểu Mộc bất hiếu, làm phụ thân mệt mỏi đến tận đây, mời phụ thân trách phạt!”

“Lên — Đến —.” Tiêu Đình từng chữ nói ra, hiển nhiên đã là giận dữ.

“Mời phụ thân trách phạt!” Tiêu Mộc đem roi mây giơ cao khỏi đỉnh đầu của mình, đưa đến Tiêu Đình trước mặt, lại một lần cao giọng nói.

Tiêu Đình tay phải cầm roi mây, quơ quơ một chút, Tiêu Mộc chỉ nghe tiếng xé gió, nhắm mắt lại lẳng lặng chờ roi mây rơi xuống.

Nhưng không ngờ Tiêu Đình tay trái ném dù, đem roi mây tay không bẻ gãy, hướng trên mặt đất dùng sức ném một cái, roi mây bị ném vào vũng nước, nước bùn vẩy ra, tung tóe lên mặt Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc mở mắt, mờ mịt luống cuống đưa tay nhìn Tiêu Đình.

Tiêu Đình đưa tay bắt lấy cổ áo Tiêu Mộc đem hắn kéo lên, kéo lấy hắn hướng thư phòng đi, dưới cơn thịnh nộ Tiêu Đình hoàn toàn không để ý Tiêu Mộc bị hắn kéo đến lảo đảo xém chút ngã sấp xuống.

Tiêu Mộc chỉ biết là giờ phút này Tiêu Đình phi thường tức giận, hắn nhưng lại không biết Tiêu Đình vì cái gì sinh khí, cho dù nộ khí là hướng Tiêu Mộc mà tới. Ta thật là một đứa hỗn trướng, lại làm cha tức giận, Tiêu Mộc tự trách nghĩ.

Tiêu Đình một tay nắm Tiêu Mộc quăng vào thư phòng, phân phó cho Tiêu Nghĩa đang chờ ở thư phòng nói:”Dẫn hắn xuống dưới tắm, đổi quần áo sạch sẽ rồi đem đến đây.”

“ Dạ.” Tiêu Nghĩa đem Tiêu Mộc xuống dưới, còn lại Tiêu Đình trong thư phòng, Tiêu Đình lảo đảo một chút, trốn ở ngoài cửa sổ, Tiêu Hoàn Viễn lập tức xông vào thư phòng, đỡ lấy hắn, Tiêu Đình nhìn hắn một cái, phất phất tay nói:”Hoàn Viễn, ngươi đi xuống trước.”

Tiêu Hoàn Viễn mặc dù không yên lòng, nhưng vẫn nghe lời rời thư phòng.
Tiêu Đình sắc mặt trắng bệch, đỡ lấy cái bàn, hít một hơi thật sâu.

Tiêu Mộc trở lại thư phòng, Tiêu Đình đã không còn thái độ hiền lành. Tiêu Đình đuổi người, Tiêu Nghĩa ra ngoài đồng thời đem cửa thư phòng kín kẽ đóng lại.

Tiêu Đình lấy trên bàn cây thước đen nhánh, chỉ vào mặt bàn đối diện Tiêu Mộc nói:”Quần cởi, nằm sấp trên bàn.”

Tiêu Mộc trong lúc nhất thời bị”Quần cởi” Bốn chữ kinh đến, không nhúc nhích.

“Ngươi không phải một mực rất hi vọng ta đánh ngươi a?” Tiêu Đình thần sắc mãnh liệt, “Quần cởi, nằm xuống!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro