chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Thừa Ân bước vào thư phòng, cảm xúc của Tiêu Mộc còn chưa kịp điều chỉnh, ánh mắt hắn đỏ bừng, đầu rũ xuống, rất giống một con thỏ nhỏ đang đói bụng, hắn bất lực ngẩng đầu nhìn Lưu Thừa Ân.

Lưu Thừa Ân bị hắn nhìn như vậy toàn thân đều nổi da gà, đi đến bên cạnh đẩy cánh tay hắn “Tiểu mộc đầu, ngươi như vầy là uống lộn thuốc đúng không?”

Tiêu Mộc tâm tình buồn bực, không muốn cùng hắn cãi cọ nên dứt khoát không để ý hắn.

Lưu Thừa Ân ngược lại không để ý Tiêu Mộc có quan tâm mình hay không, tự quyết định nói:

” Hôm nay dự định kêu mấy anh em ra ngoài thành săn bắt, không nghĩ tới trời trở nhanh như vậy, hôm nay chắc trời mưa rồi, ngày mai ngươi có đi hay không?”

Tiêu Mộc không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay: ”Không đi.”

Lưu Thừa Ân lúc này mới cảm thấy có chút kỳ quái, kéo cái ghế tới ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mộc, nói: ”Nói đi, ngươi hôm nay lại nổi điên cái gì, rủ săn liền không đi?”

“Cha ta đã cấm túc ta, một tháng này ta sẽ không ra khỏi cửa, ngươi có nói gì cũng vô dụng thôi.” Tiêu Mộc không hứng thú lắm nói.

“ Từ lúc nào mà ngươi lại nghe lời cha ngươi nói?” Lưu Thừa Ân cảm thấy khó tin, Tiêu Mộc không thân cận với Tiêu Đình, điểm này không nói mọi người cũng biết, chí ít bọn hắn đều là bằng hữu tốt cũng đã biết hết.

“Ta không chỉ hiện tại nghe cha ta mà sau này cũng sẽ một mực nghe theo. Cha ta kêu ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không đi hướng tây. Cho nên ngươi đừng có hi vọng, ngày mai ta tuyệt đối sẽ không cùng ngươi ra ngoài.” Tiêu Mộc trịnh trọng nói.

Lưu Thừa Ân đứng dậy vỗ vỗ bả vai Tiêu Mộc, “ Hứ, tiểu tử ngươi có lương tâm rồi à , cuối cùng cha ngươi chịu đình trượng cũng không phí công, ngươi không muốn đi thì thôi, vậy chúng ta đi, chờ ngươi hết cấm túc, chúng ta đi Minh Nguyệt Lâu ăn một bữa ngon.”

“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Mộc ngữ điệu nâng lên cao, từ trên ghế bậc dậy, bởi vì quá nhanh nên sách trên bàn đều rơi đầy trên nền nhà.

“Ta nói ngươi không muốn đi thì thôi chờ ngươi hết cấm túc, chúng ta đi Minh Nguyệt Lâu ăn bữa ngon.” Lưu Thừa Ân bị phản ứng của Tiêu Mộc làm giật mình, đành phải lặp lại một lần.

“ Câu trước nữa.” Tiêu Mộc nghiêm nghị nói.

“Ta nói cuối cùng cha ngươi chịu đình trượng cũng không phí công.” Lưu Thừa Ân lặp lại.

“Nói cho rõ ràng, đình trượng gì cơ?” Tiêu Mộc một tay nắm chặt vạt áo trước của Lưu Thừa Ân, hai mắt đỏ bừng giống như một con sư tử bị chọc giận.

Lưu Thừa Ân bị bộ dáng này của hắn hù dọa, nhỏ giọng đáp, “Ngươi không biết? Cha ngươi bởi vì tự điều động cấm quân nên chịu đình trượng, việc này cha ta nói với ta, ta cho rằng ngươi đã sớm biết rồi chứ.”

Tiêu Mộc bị kích thích, buông lỏng tay thả hắn, đứng tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích.

Lưu Thừa Ân thấy bộ dáng này của hắn, có chút không yên lòng mà hỏi:

”Tiểu Mộc đầu, ngươi không sao chứ?”

Tiêu Mộc bị âm thanh của hắn làm tĩnh, lấy lại tinh thần liền bắt đầu lục tung tìm đồ.

Lưu Thừa Ân trơ mắt trông thấy Tiêu Mộc cầm một cây roi mây cùng một cây thước đi đến trước mặt hắn, giọng nói khàn khàn hỏi hắn, “Hai cái này cái nào đau hơn?”
“…… Roi mây……” Lưu Thừa Ân âu sầu trong lòng nói, mình đã trải qua rồi, máu và nước mắt đó.

Tiêu Mộc gật gật đầu, cầm lấy roi mây chạy thẳng ra ngoài.

“Ngươi đi đâu vậy?” Lưu Thừa Ân la to lên hỏi.”Ngươi biết cha ngươi ở đâu sao?” Hiển nhiên là không có người trả lời hắn.

Tiêu Mộc đã chạy đến không thấy hình bóng. Trong kinh thành này, chỗ có thể để cho Tiêu Đình an tâm dưỡng thương, ngoại trừ ngoại ô biệt viện còn chỗ nào nữa?

Bây giờ đang ở mùa xuân chuyển dần qua mùa hạ, hai mùa giao nhau nên thời tiết thay đổi thất thường, Tiêu Mộc còn chưa chạy được hai dặm trời đã mưa, nhưng hắn không cảm giác được, tùy ý để mưa to dội vào người.

Mưa rơi trên mặt đất hiện lên một tầng nước, con đường lập tức xuất hiện những vũng bùn.

Ngã sấp xuống hắn liền đứng dậy, xe ngựa chạy qua bắn hết bùn đất lên người hắn, hắn giống như chưa tỉnh, nội tâm như lửa đốt, chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là phụ thân vì hắn mà chịu đình trượng, hắn muốn đến bên cạnh phụ thân.

Sấm chớp đùng đùng, hắn chạy như bị điên, roi mây bị hắn siết chặt trong tay, siết ra một đường màu tím.

Tóc của hắn sớm đã ướt đẫm, trên mặt đều là nước nhỏ xuống, không biết là nước mưa hay là nước mắt, bộ quần áo sạch sẽ giờ phút này như ở trong vũng bùn nhão lội ba lần nên hắn chật vật cực kỳ.

Đến chạng vạng tối, hắn mới đến được biệt viện, gã sai vặt không nhận ra hắn nên đem hắn ngăn ở ngoài cửa.

Tiêu Nghĩa nhận được tin tức liền chạy ra gặp hắn, thấy một thân chật vật của hắn.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, bờ môi không khống chế được mà run run giống như một con thú nhỏ bị trọng thương.

Hắn đưa tay chỉ chỉ Tiêu Nghĩa, vừa chỉ Tiêu Mộc vừa hỏi Tiêu Hoàn Viễn mới chạy đến, một lần một lần hít sâu tiếng chất vấn:

”Các ngươi đều biết, vì cái gì chỉ có ta không biết.”

“Nói đi! Vì cái gì chỉ có ta là không biết.” Âm thanh ai ai tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro