Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Mộc tuy nói là bị cấm túc ở nhà, nhưng đến cùng cũng không phải bị giam trong phòng không cho phép ra ngoài. Chỉ cần hắn không ra khỏi phủ Thừa Tướng, những người khác cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt.

Cho nên Tiêu Mộc đi vào thư phòng của Tiêu Đình cũng không nhận được bất kỳ sự ngăn cản nào. Thư phòng sạch sẽ gọn gàng, tựa như Tiêu Đình một thân đồng dạng.

Tiêu Mộc dạo qua một vòng, cũng không tìm được gì, hắn liền nhìn lên trên bàn sách, bàn đọc sách rất lớn, bên tay phải chồng chất một đống công văn chờ xử lí, bên trái thì một chồng sách chỉnh tề.

Tiêu Mộc từ chồng sách bên trong rút ra một quyển sách cũ. Sách này là quyển cha hắn thường xem nhất ...... Tiêu Mộc nhìn lướt qua tên sách.

《 Cỏ cây chí 》

Tiêu Mộc có chút kinh ngạc, cha hắn lúc nào lại thích chăm sóc hoa cỏ lúc rãnh rỗi, bình thường cũng không thấy làm vườn hoa hoa cỏ cỏ.

Tiêu Đình là người cẩn thận và giữ gìn sách, nhưng trước mắt quyển《 Cỏ cây chí 》 

Không chỉ có trang sách ố vàng mà còn bị cuốn lên không được bằng phẳng, có thể thấy được có hai nguyên nhân, một là niên đại xa xưa, hai là số lần lật xem quá nhiều.

Tiêu Mộc bỗng nhiên dấy lên lòng hiếu kỳ, lật sách ra, kết quả phát hiện đây chính là một quyển sách trồng hoa cỏ đơn giản.

Chương 1: Cách chọn giống gieo hạt. Tiêu Mộc lập tức không có hứng thú, đang chuẩn bị khép sách lại, lại vừa vặn lật đến trang gieo hạt, trang sách chỗ có chỗ không, chữ viết cứng cáp hữu lực lập tức hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn.

Là Tiêu Đình chú giải, Tiêu Mộc rất hào hứng nhưng chỉ thấy Tiêu Đình viết -- Tiêu gia có tiểu Mộc, đó là con của ta cùng vợ, nó nhỏ tròn nằm trong bụng A Nam. Không thể coi mạo, A Nam a? Tiêu Đình a?

Tiêu Mộc đỏ mặt, mới hiểu được, đối với Tiêu Đình, sách này sợ cũng không phải là làm vườn cỏ quý hiếm gì, mà là một quyển sách nuôi mà tâm kinh ( tâm kinh đảm chiến: cực kì kinh hãi ). Đoạn này, chắc là hắn còn đang ở trong bụng mẫu thân được Tiêu Đình viết trong sách, thế là Tiêu Mộc không kịp chờ đợi lật tiếp trang khác.

Lật được vài trang lại trông thấy Tiêu Đình chú giải -- Tiểu Mộc nhà ta tính tình ngang bướng, nằm trong bụng A Nam mà tay chân quơ loạn xạ, vui đùa ầm ĩ liên tục. A Nam không chịu nổi quấy phá này nên không ngừng nôn mửa, Tiêu Đình thấy vợ khổ sở nên vỗ nhẹ vợ bụng, khiển trách tiểu Mộc nói:" Nhỏ khốn nạn là cùng" .

Đoạn chú giải này ở bên cạnh còn có một đoạn chữ nhỏ như hoa -- Tiểu Mộc là con ta, nhữ cha khiển trách nhữ nhỏ khốn nạn nhưng con ta chưa sinh ra còn không biết thế sự là gì, A Nam biết con không có tội nên thay tiểu Mộc báo thù mắng một câu, khiển trách Tiêu Đình nói:"Lớn cũng khốn nạn!"

Mặc dù Tiêu Mộc đã được mười bảy năm nhân sinh, chí ít có mười lăm năm không có mẫu thân hiện hữu, bộ dáng mẫu thân như thế nào hắn đã không nhớ nỗi, nhưng lúc này, trong đầu hắn lại tự động hiện ra một nữ tử mỹ lệ, nàng vịn bàn bụng đã được 8 tháng, vui cười giận mắng, hồng nhan thêm hương, nâng bút viết xuống "Lớn khốn nạn"

Tiêu Đình ở một bên ôn nhu mà bất đắc dĩ nhìn nàng,  như vậy là rất tốt rồi.

Hai mắt của hắn nổi lên một tầng hơi nước, đây là phụ thân cùng mẫu thân....

Lúc A Nam qua đời, Tiêu Mộc không nhớ mảnh kí ức đó, những năm gần đây thỉnh thoảng nghe người bên ngoài nhắc đến.

Mẹ của hắn là một nữ tử mỹ lệ ôn nhu, hắn đối với mẫu thân trước giờ cũng chưa từng sinh ra nhớ nhung hoài niệm. Mà giờ khắc này, chỉ một hàng chữ ngắn ngủi, hình tượng mẫu thân dần dần hiện ra trước mắt hắn rõ ràng, hắn cho tới giờ khắc này mới cảm nhận được mười lăm năm không có mẫu thân bi thương như thế nào, vậy năm đó phụ thân thế nào? Hắn mất đi mẫu thân đau đớn khắc cốt ghi tâm?

Tiêu Mộc vội vàng lật tiếp, rốt cục cũng phát hiện ra trong một góc có một đoạn văn, chữ viết rất cẩu thả so với chữ viết cứng cáp ngày thường của Tiêu Đình rất khác biệt.

Chữ viết lên xuống này cũng đủ để cho hắn biết rằng người viết đoạn này có bao nhiêu thống khổ cùng bất an, thậm chí còn có thể thấy những giọt nước mắt đã khô.

-- Tiêu gia có tiểu Mộc nhưng lại mất mẫu thân, cha muốn theo mẫu thân mà đi, nhưng lại không muốn để tiểu Mộc một mình. Mặc dù không có mẫu thân nhưng phụ thân sẽ lấy thân che chở cho con, cùng tất cả tâm huyết mà tận tình chăm sóc, phù hộ cho tiểu Mộc bình an. Cây nhỏ được trồng còn chưa kịp cao hai thước khi đó hai người trồng lên mà giờ đây chỉ còn lại một người......

Đọc đến chỗ này nước mắt không thể dừng được, dựa vào bàn sách mà khóc rống.

"Tiêu Mộc, ngươi ra đây cho ta!" Đến khi ngoài cửa sổ vang lên giọng nói của Lưu Thừa Ân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro