Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Mộc bồi Tiêu Đình ăn trưa xong, liền xung phong nhận việc đi nhìn xem thuốc của cha hắn đã nấu xong chưa, hiệu thuốc cùng phòng ngủ cách không xa, Tiêu Mộc đi nửa đường liền gặp Tiêu Hoàn Viễn từ trong phòng đi ra.

Tiêu Hoàn Viễn mặc một thân trường bào đen, trường bào cổ áo cao đem phần cổ che khuất, sắc mặt hắn trắng bệch, trên trán tất cả đều là mồ hôi, môi mím lại đỏ đến cơ hồ quỷ dị, trông thấy Tiêu Mộc hắn tựa hồ có chút kinh ngạc, tiến lên hành lễ, “Thiếu gia làm sao đích thân đến? Thuốc của tướng gia không sai biệt lắm đã nấu xong, thuộc hạ đang chuẩn bị đi hiệu thuốc bưng thuốc cho tướng gia đưa qua.”

“Ta là nhi tử của cha, phụng dưỡng chén thuốc là chuyện đương nhiên, tự mình tới bưng chẳng phải là lộ ra……” Tiêu Mộc nói nói đột nhiên thấy trên trán Tiêu Hoàn Viễn có hai vết đọng, lại thấy sắc mặt hắn thực sự không tốt, liền thương cảm đối Tiêu Hoàn Viễn nói:”Ngươi nếu là thân thể khó chịu, liền trở về phòng nghỉ ngơi đi. Thuốc tự ta bưng là được rồi.”

Tiêu Hoàn Viễn nghe vậy trầm mặc chốc lát, lắc đầu.

Tiêu Mộc một mực biết Tiêu Hoàn Viễn không ưa thích mình, gặp hắn lắc đầu chỉ cảm thấy mình xen vào việc của người khác, lại đột nhiên nghe thấy hắn dùng khàn khàn thanh âm nói:”Đa tạ Thiếu gia thương cảm…… Hoàn Viễn cũng không lo ngại……”

Tiêu Mộc nhất thời ngược lại không tiện nói gì, hai người trầm mặc hướng hiệu thuốc đi đến. Đi được nửa đường, Tiêu Hoàn Viễn đột nhiên lên tiếng nói:”Thiếu gia.”

“Ân?” , Tiêu Mộc không rõ ràng cho lắm dừng bước lại.

Tiêu Hoàn Viễn ánh mắt phức tạp nhìn  Tiêu Mộc, hỏi:”Lấy ơn báo oán, lấy gì báo đức?”

Tiêu Mộc bị hắn hỏi không hiểu ra sao, không biết Tiêu Hoàn Viễn hôm nay uống nhầm thuốc gì rồi, nhưng vẫn là mở miệng đáp:”Lấy thẳng báo oán, dùng đức báo đức.”

Tiêu Hoàn Viễn bỗng nhiên không hiểu thấu nở nụ cười, hướng Tiêu Mộc nhẹ gật đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước.

Chờ đến hiệu thuốc, Tiêu Hoàn Viễn thuần thục từ nhỏ dược đồng trong tay tiếp nhận bình thuốc, đem bình thuốc thuốc thận trọng đổ vào bát sứ bên trong, chỉ nghe thấy dược trấp rầm rầm chảy ra thanh âm. Tiêu Hoàn Viễn tay không biết làm sao bỗng nhiên lắc một cái, bình thuốc xém chút rơi xuống đất, Tiêu Mộc tay mắt lanh lẹ nắm lại bình thuốc, mấy giọt thuốc không cẩn thận gắn ra, rơi trên tay Tiêu Mộc.

Tiêu Hoàn Viễn buông xuống bình thuốc, kéo tay Tiêu Mộc tỉ mỉ nhìn một lần:”Thiếu gia, ngài không có bỏng đến đó chứ?”

“Ta không sao.” Tiêu Mộc đầu tiên là lắc đầu, tiếp đến lông mày lại nhíu lại:”Tay của ngươi làm sao lạnh như vậy?”

Tiêu Hoàn Viễn sửng sốt một chút, buông tay ra, lập tức tự giễu nói:”Là ta tay chân vụng về.”

Tiêu Mộc cảm thấy hôm nay cả người Tiêu Hoàn Viễn đều không thích hợp, nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cho là Tiêu Hoàn Viễn bị phong hàn, lại thích sĩ diện cho nên mới cậy mạnh, thế là khuyên nhủ:”Bất kể nói thế nào, thân thể là của ngươi, ngươi không suy nghĩ cho chính ngươi, tốt xấu cũng nên nghĩ cho cha ngươi, đừng để người vì quan tâm ngươi mà lo lắng.”

Tiêu Hoàn Viễn nghe được lời này của Tiêu Mộc chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng biết Tiêu Mộc có ý tốt, liền gật gật đầu xem như lần này khuyên giải đáp lại.

Hai người cùng nhau đem thuốc đưa đến phòng ngủ của Tiêu Đình, Tiêu Đình thấy hai người cùng nhau tới cũng không hỏi cái gì, bưng thuốc Tiêu Mộc đưa cho mình, không có uống, ngược lại nói:”Hoàn Viễn, ngươi thay ta thử một chút thuốc này có đắng hay không.”

Một câu đem hai người đều kinh đến, Tiêu Mộc không nghĩ tới Tiêu Đình từ trước đến nay là phụ thân lãnh đạm tự kiềm chế thế mà lại sợ đắng…… Tiêu Hoàn Viễn thì bởi vì chính mình bị Tiêu Nghĩa đánh, tướng gia chỉ sợ đã biết……

Tiêu Hoàn Viễn mặc dù trong lòng biết mục đích của Tiêu Đình, nhưng vẫn bưng thuốc lên, nhấp một miếng nhỏ.

Tiêu Đình lại không chờ hắn nói không đắng, trực tiếp đối Tiêu Mộc nói, “ Tiểu Mộc, ngươi đi hiệu thuốc dặn dò người sắc lại một bát, nhớ kỹ thêm cam thảo vào.”

Tiêu Mộc lúc này mới lấy lại tinh thần, thần sắc quỷ dị gật đầu đi ra ngoài, cha hắn lại sợ đắng? Hay là muốn đẩy hắn ra? Tiêu Mộc mặc dù đã đi ra thật xa, nhưng vẫn cố lắng tai nghe động tĩnh trong phòng, lại cái gì cũng không nghe được.

Cha cùng Hoàn Viễn có bí mật gì không thể để cho ta biết? Tiêu Mộc nghĩ thầm.

Tiêu Mộc đã sớm đi xa, Tiêu Đình chỉ chỉ chén thuốc trong tay Hoàn Viễn nói:   
" Uống hết đi."

Tiêu Hoàn Viễn bị đánh, mắt một chút cũng không có đỏ, giờ phút này lại chỉ cảm thấy cuống họng đau buồn, mắt  từng đợt mỏi nhừ, khống chế không nổi muốn rơi lệ. Nội tâm lạnh giá bởi vì Tiêu Đình một câu trở nên không chịu nổi một kích, từng mảng lớn hóa thành hơi nước. Hắn một lần một lần khuyên bảo mình, mềm yếu như thế này là không được.

Tiêu Đình biết đứa nhỏ này trải qua khổ, tâm tư nặng, hữu tâm giúp hắn, thấy hắn nửa ngày không động đậy, lặp lại một lần nói:” Uống thuốc.”

Tiêu Hoàn Viễn buông xuống chén thuốc, chua xót mà nói:”Tướng gia, ta……”

“Ân?” Tiêu Đình ngữ điệu nhất chuyển, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái.

Tiêu Hoàn Viễn thấy Tiêu Đình như vậy liền không dám chống lại, ngoan ngoãn bưng chén thuốc lên, uống một hơi cạn sạch, uống xong còn trộm mắt nhìn thần sắc Tiêu Đình.

Tiêu Đình thấy hắn nghe lời đem thuốc uống, gật gật đầu, đột nhiên hỏi:”Hoàn Viễn, phụ thân ngươi tay bị thương, ngươi biết không?”

Tiêu Hoàn Viễn gật gật đầu, thầm nghĩ, không chỉ có bị thương, chỉ sợ bởi vì chán ghét mình băng bó cho hắn, vì vậy không chịu bôi thuốc nên bị thương nặng hơn. Nghĩ đến đây Tiêu Hoàn Viễn đột nhiên cảm giác được toàn thân trên dưới nhẹ nhàng không ít, lập tức không còn khó chịu.

“Hoàn Viễn, lấy gì báo oán? Lấy gì trả ơn?” Tiêu Đình thanh âm đem Tiêu Hoàn Viễn tự trả thù trong khoái cảm kéo về lại.

Tiêu Hoàn Viễn sửng sốt một chút, cắn môi, hồi lâu mới nói:”Lấy oán báo oán, dùng đức báo đức.”

Lấy oán báo oán, dùng đức báo đức.

   ***********

   

* Báo oán: Trả thù một cách đích đáng kẻ trước đây đã làm hại mình
* Báo ơn: Đền ơn bằng việc làm tương xứng.
* Lấy oán báo oán: ăn miếng trả miếng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro